Nam Thiên Trấn Hồn Ký
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5 : Trở Lại Hà Nội
- Ừm, nhà có chút việc nên nghỉ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nằm vật ra giường Minh mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, mấy ngày hôm nay cậu không ngủ được, không biết vì sao khi cậu nhắm mắt bên tai có những âm thanh từ đâu vọng về rất khó chịu, lần này cũng vậy, nhưng đã khác là một tiếng khóc trầm thấp của phụ nữ khiến Minh không thể nào ngủ được.
- Mày nghỉ sâu thế? Nhà có chuyện gì à?
Hai người hành động khiến người người nóng máu, mập mờ như vậy, mấy đứa con trai đưa ánh mắt hình viên đ·ạ·n tới Trần Nhật Minh, hoa khôi của khối khiến rất nhiều người động lòng, cuộc chém g·iết tranh giành ngoài kia đang vào giai đoạn đấm máu.
Bị tiếng quát làm giật nảy cả mình, theo phản xạ tự nhiên Trần Nhật Minh bỏ chạy, trước kia mỗi khi cô bạn cùng bàn quát lên với giọng điệu như vậy y như rằng hai phút sau bản thân bị đối phương túm lấy mà t·ra t·ấn, bản thân mình đâu có ngu mà đứng lại để ăn đòn, có lẽ đối phương nghe thấy mình nói xấu đối phương đi bậy, nghĩ thôi cũng thấy nguy hiểm.
Đối tượng của hắn là một cô gái bình thường, từ nhan sắc cho tới tính cách, đều bình bình đạm đạm là được rồi, bởi vì tính cách hắn hơi vô lại một tí, chỉ có cô gái như vậy mới chịu được bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cậu làm gì ở đây?
Lê Thu Trang không đuổi kịp liền tức giận dậm chân nhìn theo bóng dáng Nhật Minh biến mất, sau đó bĩu môi phủi phủi áo, tay lắc lắc cái lọ nhỏ trong tay.
- Hàng họ vẫn bé hơn tao.
Trần Nhật Minh khinh thường đá đểu.
Cả lớp ồ lên một tiếng đầy kinh dị, kiểu như gặp phải trùng kích thật lớn, lời vừa rồi của Thu Trang với Nhật Minh thật sự làm người ta không thể nào trong sáng nổi.
- Mang về cho ông nội xử lý vậy.
- Không có tiền. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Chạy nhanh lắm, hừ.
Thằng Linh mập như bị hớp mất hồn ôm cặp nhường chỗ cho Thu Trang, còn Trần Nhật Minh lông tóc dựng ngược muốn chạy nhưng đã chậm một bước, bị túm lấy lưng áo.
- Ai cũng có nỗi khổ riêng, tớ không nên quan tâm quá nhiều.
Trần Nhật Minh lẩm bẩm, Lê Thu Trang cười tươi như hoa quay sang ghé sát lại hành động rất thân mật, gằn lên từng chữ nhỏ.
Lê Thu Trang cảm thấy nhẹ nhàng, không nhìn ra đối phương lại hiểu chuyện như vậy, nhưng tai cô rất thính nghe được câu mà Nhật Minh nói tiếp theo tí nữa lăn ra nhất xỉu.
Trần Nhật Minh thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ quay sang tươi cười như bạch mã hoàng tử với Lê Thu Trang, khiến khóe miệng Thu Trang cùng đám người xung quanh khẽ giật giật liên hồi.
- Cậu vừa nói cái gì?
Việc học cũng không thể bỏ dở, Minh sang nhờ hàng xóm láng giềng ở quê thỉnh thoảng sang thắp hương quét dọn nhà cửa giúp, người dân quê chất phác, chuyện này đối với họ không phải là chuyện gì lớn, Minh trở lại Hà Nội tiếp tục việc học của mình với tâm trạng không thể nào tốt được.
Lê Thu Trang vốn muốn trả thù vụ tối qua đối phương giám nói mình đi bậy, lúc này lại tò mò hơn về Trần Nhật Minh, ở đối phương toát lên một vẻ quen thuộc nói không nên lời, đây không phải cảm giác ở cơ thể hay nhân sinh quan, mà tồn tại ở tâm thức.
- Giỏi cho cậu, ngồi xuống chúng ta từ từ tâm sự. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thôi mày lượn mẹ đi, tao to gấp đôi mày thì có.
Thằng Linh mập hỏi thăm, Trần Nhật Minh gật đầu nói qua loa.
- Vậy thì được.
Hà Nội về đêm vẫn náo nhiệt, những anh xe ôm công nghệ đợi có khác, những cô bán hàng rong, trà đá, người qua người lại nhộn nhịp chẳng hề kém so với ban ngày.
- Quân tử một lời, tứ mã nan truy.
- Tao là đàn ông chân chính, không bắt nạt phụ nữ.
Trần Nhật Minh không để ý lắm gật đầu, có người mời ăn tất nhiên là không nên từ chối, lại là một cô gái xinh đẹp, c·hết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.
- Mày to như vậy mà để hai chị ý bắt nạt?
Có tên không chịu được nữa nói ra miệng, tất nhiên là Trần Nhật Minh không có để vào trong lòng, bản thân không có tiền còn làm Sĩ Nhật Minh là không được, mì tôm cũng chẳng có mà ăn chứ ở đấy mà còn sĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Trưa nay cậu đưa tôi đi ăn nhé?
- Không, làm gì có gì đâu.
- Mặt dày.
Lê Thu Trang uy h·iếp.
- Cậu nhường chỗ cho tới nhé, tớ muốn ngồi đây.
- À...à...được.
Lê Thu Trang cười muốn nội thương trước vẻ mặt cùng c·hết với mình của Trần Nhật Minh.
- Mày nghỉ làm hai chị khóa trên cứ hỏi tao suốt, chẳng biết trả lời sao hai bà gõ cho mấy cái u đầu, thật b·ạo l·ực.
- Tôi trả tiền.
Một trạng thái cao về mặt tâm linh, nhưng rõ ràng đối phương không có gì đặc biệt, cảm giác này từ đâu mà đến, trả được mối thù nhỏ làm Thu Trang vui vẻ trong lòng, sau đó quay sang nói.
- Nào lôi ra đọ.
- Được vậy tí nữa không được chạy.
- Trần Nhật Minh cậu đứng lại đó cho tớ.
- Gái xinh thì cũng đi bậy mà thôi.
Thở dài trong lòng nước đến thì nhảy, mình còn cái gì nữa đâu mà phải sợ, một thân một mình chẳng có gì mà phải e ngại cũng không biết số phận đưa đẩy kiểu gì, thật sự Nhật Minh không có ý tứ gì với Lê Thu Trang, ngay cả khi đối phương xinh đẹp như vậy.
Chương 5 : Trở Lại Hà Nội
Trần Nhật Minh lang thang vô định cứ đi trên đường phố, không có điểm đến, cuối cùng cậu ngẩng đầu thì phát hiện bản thân dừng lại ở một căn nhà hoang, Minh sửng sốt muốn quay đầu thì chợt phát hiện có người từ trong đó đi ra, bốn mắt nhìn nhau.
- Không biết ai khóc nữa?
- Nữ phụ độc ác.
- Chơi xong liền muốn chạy?
Lê Thu Trang giả vờ thân mật với mình để kéo thù địch tới, trả thù vụ tối ngày hôm qua mình phát hiện đối phương đi bậy, cô gái này thật độc ác, nữ phụ trong phim Trung Quốc phải gọi bằng điện thoại, không được mình đâu có phải nhân vật chính mà đỡ được ám chiêu của các phú nhị đại giàu có, người ta thuê xã hội đen tìm đến mình c·hết là cái chắc.
Mở ra ra ngó nghiêng thì lại chẳng nghe thấy âm thanh tiếng khóc vừa nãy đâu, Minh vò đầu bứt tai đóng cửa vào phòng tắm, nước lạnh làm cho Minh tỉnh táo hơn rất nhiều, ngủ cũng không được Minh liền thay quần áo đi ra ngoài.
- Nếu cậu dám b·ạo l·ực tớ sẽ tung ra cho tất cả mọi người biết.
Câu trả lời của Trần Nhật Minh làm cho một đám ở xung quanh sốc, được người đẹp như vậy cho cơ hội, cậu từ chối người ta đã đành, lại còn nói toạc ra mình không có tiền, có không ít người nhếch miệng coi thường Nhật Minh.
Ngồi vào chỗ lúc này hot girl khối Lê Thu Trang cũng tới lớp, khác với mọi lần cô ấy toàn ngồi đầu bàn, lần này tươi cười đến chỗ Trần Nhật Minh nở một nụ cười như hoa với thằng Linh mập.
Minh là người cực kỳ kh·iếp sợ, người vừa đi ra không ai khác lại là cô bạn hot girl của khối cùng lớp với Minh, Lê Thu Trang đối diện với ánh mắt cùng gương mặt kinh dị của đối phương cũng hơi lúng túng, còn chưa kịp trả lời thì Minh đã quay đầu.
"Âm mưu thật độc ác."
Trần Nhật Minh tay không tấc sắt thế mà lại vượt lên trước, thật không biết chữ c·hết viết như thế nào, như cảm nhận được ánh mắt của những người khác trong lòng Trần Nhật Minh hoảng hốt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.