Nam Thiên Trấn Hồn Ký
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Trấn Hồn Sư
- Hả? Dạ ông, là bác ruột của cháu, bác ấy mới mất rồi ạ, ông biết bác Nam?
- Vào đi, đây là nhà tớ.
Trần Nhật Minh với mấy chiêu vô sỉ thì không thiếu, bị ba ông nhìn như dân anh chị tìm đến thì làm gì có quả ngon mà ăn.
Lê Tấn cau mày không thôi, sau đó lại nói.
- Mai được nghỉ đến nhà tớ đi.
Ngày hôm sau Trần Thiên Nam bắt xe đến gần phủ Tây Hồ, nhà của Lê Thu Trang ở phường Quảng An, Trần Nhật Minh tuy không biết giá đất ở đây bao nhiêu tiền một mét vuông, nhưng mà cũng đoán chừng phải tầm cỡ đại gia giàu nứt đố đổ vách mới có nhà ở khu này.
- Về cơ bản thì Trấn Hồn Sư hay pháp sư chúng ta giống nhau, cả hai đều liên quan đến việc sử dụng thuật pháp, nhưng Trấn Hồn Sư và Pháp Sư có sự khác biệt lớn về nguồn gốc, nhiệm vụ và phương pháp hành đạo.
- Các anh muốn làm gì? Định c·ướp à, có tin tôi hét lên không.
Lê Tấn uống thêm một ngụm trà nhìn cả hai người trẻ đang há mồm nghe mình nói thì hẵng giọng nói một cái rồi mới nói tiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ơ ông sao lại là Trấn Hồn Sư, không phải pháp sư à ông?
- Cháu chào ông.
"A."
- Thằng đấy cũng lắm trò đấy không đơn giản đâu.
Trần Nhật Minh há hốc cả mồm, gia tộc nhà mình lại là dòng dõi Trấn Hồn Sư? Tên gọi nghe rất xa lạ.
- Có con nào mà mày không cua được à? Thích thì dí nó tí thuốc rồi chơi.
Buổi chiều vừa ra đến cổng đã thấy có mấy anh đến khoác vai Trần Nhật Minh.
Trần Nhật Minh nhìn ông nội của Lê Thu Trang hơi lưỡng lự, hắn cảm thấy hình như mình đang vén ra một bức màn đen phủ bụi, Lê Thu Trang không phải người thường, ông nội đối phương nhìn từ thần thái cho tới cách nói chuyện cũng toát lên vẻ không tầm thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Nhật Minh đột nhiên kêu lên dãy đành đạch ngã xuống đất, một đám người lập tức bu lại xem, có người còn lôi điện thoại ra quay.
Ánh mắt Lê Tấn nhìn Trần Nhật Minh lúc này phức tạp vô cùng, bây giờ đối phương sắc phong danh vị thì đúng là Trấn Hồn Sư, nhưng đạo pháp trong tay không có, thì chẳng khác nào một người có chức nhưng không có quyền lực thật sự, chuyện này không tốt tí nào, chức vụ treo trên đầu anh, nhưng không có quyền trong tay thì anh không thể làm gì, cũng không phải kiểu cứ ngồi im đấy mà hưởng, nhất định sẽ bị người ta đưa lên thớt ngay.
- Không cần gọi, ông ra đây.
Từ dưới bếp một ông lão độ 70 đi ra, đầu tóc đã bạc trắng nhưng gương mặt hồng nhuận, tướng mặt cực kỳ phúc hậu, đây là Trần Nhật Minh đánh giá.
Trần Nhật Minh mặt méo mó, cảm thấy lưng lành lạnh, đảo mắt nhìn lại thấy ánh mắt không thiện cảm của lớp phó đời sống Cường cương cứng đang nhìn mình.
- Trấn Hồn Sư là người canh giữ Âm Dương, trấn áp, phong ấn và dẫn độ vong hồn không thể siêu thoát, Ngăn chặn quỷ dữ, ma tà gây loạn nhân gian, giữ gìn cân bằng giữa âm giới và dương thế, bảo vệ luân hồi. Chỉ nhận sắc phong khi có căn mệnh trời định, không thể tự học thành.
Giải quyết xong đám dân anh chị rồi chuồn về phòng, tất nhiên là đi vòng vèo một hồi để người ta không biết ngõ mình đang ở chỗ nào, nếu không bị chặn ở đầu ngõ thì hỏng người luôn.
- Ra đây nói chuyện với bọn anh một tí.
Trần Nhật Minh đứng ở một lúc thì Lê Thu Trang chạy ra đón.
Trần Nhật Minh gục xuống bàn, đang tưởng tượng ra viễn cảnh mình sẽ bị người ta xiên lên nướng như thế nào, đúng là cuộc đời nghiệt ngã, mấy năm cấp ba chẳng biết mùi con gái là gì, thế mà mới lên đại học cảm giác áp lực thật sự, có tiếng mà không có miếng.
Uống một ngụm chè thấy Trần Nhật Minh không nói gì thêm Lê Tấn khẽ thở nhẹ rồi bắt đầu nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Gia tộc của cậu chính là một dòng dõi Trấn Hồn Sư, những người chuyên trấn áp tiêu diệt những linh hồn tà ác, có lẽ Bá Nam dùng cả đời này để che dấu, không muốn cháu bước lên con đường trở thành một Trấn Hồn Sư, nhưng khi Bá Nam c·hết số mệnh của cháu đã bị vạch trần.
Lê Tấn vuốt vuốt râu ở cằm, mặc dù chỉ có mấy sợi nhưng nhìn cốt cách tiên phong lắm, tay còn lại bấm bấm thôi động Lê Gia Thiên Cơ Thuật.
- Vâng ông, bác cháu mất được nửa tháng rồi ông.
Ba người chửi một tiếng rồi rời đi, Trần Nhật Minh đứng dậy phủi phủi quần áo rồi bước đi không có để tâm lắm, trò mèo hắn diễn cũng không ít, chuyên gia ăn vạ phải gọi bằng điện thoại chứ chẳng đùa.
- Mới 5 phút.
- Cậu uống nước, tớ đi gọi ông nội.
Chương 9: Trấn Hồn Sư
Lê Thu Trang nhìn mặt Trần Nhật Minh không nhịn được nháy mắt trêu chọc một câu rồi mới rời đi, để lại Trần Nhật Minh hóa đá, còn thằng Linh mập thì dơ ngón cái lên khen ngợi.
Lê Tấn cũng cau mày, đúng vậy vẫn đề đột nhiên lại được cháu gái đưa ra, thường thường thì Trấn Hồn Sư có thể nói là không cần học, sẽ được tổ truyền theo sắc phong, đạo pháp tự nhiên mà thành, nhưng sắc phong danh vị Trấn Hồn Sư kia Lê Tấn có thể nhìn ra đã có, nhưng mà đạo pháp của cậu ta đâu?
Cường nhìn ba ông anh xã hội trong nhà nhăn mặt, một người nói.
- Em biết rồi, nó chạy được hôm nay nhưng còn nhiều lần khác, để em tìm chỗ nó trọ, hôm nào chơi nó một trận, mẹ nó dám tranh gái với em.
- Để ông xem nào?
Trần Nhật Minh kinh dị, ông lão này quen biết với bác Nam? Nghe thấy Trần Nhật Minh nói như vậy Lê Tấn sững sờ hỏi lại.
- Nếu cháu đã được sắc phong danh vị thì con đường này không thể nào tránh, ông sẽ nói cho cháu biết những chuyện liên quan.
- Bá Nam mất rồi?
Trần Nhật Minh nhìn mà chỉ biết tặc lưỡi một cái, nhà đối phương to đùng ngay mặt đường, lại thêm vườn rộng nữa, nhìn thôi cũng đủ choáng rồi, vào phòng khách thì sặc mùi tiền luôn, bộ bàn ghế không biết từ loại nào nhưng đen nhánh hầm hố rồng phượng, bình trang trí, tranh ảnh các loại treo đầy phòng khách.
- Mày cứ đợi đấy.
- Em không có tiền đâu, các anh c·ướp ai thì c·ướp đừng c·ướp em.
Lê Thu Trang nghiền ngẫm một lúc rồi nói đế vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ừm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cường rủ luôn ba anh em đi Bar chơi, ngày hôm nay không túm được Nhật Minh khiến tâm trạng Cường không tốt lắm, lên Bar kiếm con bé nào đó xả ít đồ cho tâm trạng thoải mái.
- Cháu là gì của Trần Bá Nam?
- He, đợi lâu chưa?
- Thằng em cứ bình tĩnh, ra đây uống nước tí thôi, không cần căng.
- Hả, đến nhà cậu có vẻ không ổn lắm.
Lê Tấn nheo mắt đánh giá Trần Nhật Minh, đây là người kỳ quái trong lời cháu gái nói.
- Ông là bạn của Bá Nam, nói cho ông biết Bá Nam c·hết như thế nào?
- Tớ thích thoải mái ở nhà hơn bên ngoài.
- Trần Bá Nam, giỏi cho một Trấn Hồn Đại Hiền Giả, che đậy mệnh số, lưu chuyển thuật số, không xem được.
- Không được anh, em điều tra rồi, nhà đối phương không đơn giản đâu, đụng vào là rách việc luôn ấy, ông già em bay màu chứ chẳng đùa đâu.
- Mẹ mày nói cái gì.
- Hùng phong của mày rất khá, cẩn thận nhé không gãy, nếu có chuyện thì nháy tao, xe c·ấp c·ứu tới trong vòng mười phút.
Đúng là hồng nhan họa thủy, người có bản lĩnh mới có thể chịu đựng, cái này người ta gọi là chức phải xứng vị, mình không có phúc phận đó tốt nhất né xa ra mới được, còn đang nghĩ xem nên xuống nước xin tha kiểu gì thì Thu Trang đã đi tới.
Lê Thu Trang cũng kinh ngạc không thôi, Lê Tấn lắc lắc đầu nói tiếp.
Một người tức giận nhưng bị hai người kia cản lại, lúc này đông người quay video như vậy nếu đánh người thì phiền phức, thời đại này vào tù nhanh lắm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.