Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Nguyệt Vy Tiểu Thố
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Chương 19
"Học trưởng, anh về trước đi." Tôi quay sang nói với Tô Ánh.
Tôi sững người.
"Đồng Diên."
Tim tôi như chùng xuống một nhịp.
Tôi gật đầu.
"Gì cơ?"
"Không phải." Tôi lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 19: Chương 19
Tôi im lặng nhìn Tô Ánh, đột nhiên, rất nhiều chuyện, rất nhiều chi tiết, những điều tôi từng bỏ qua, bỗng kết nối lại thành một chuỗi trong đầu.
Ngón tay tôi khẽ run.
"Học trưởng, anh có biết cách điều khiển máy tính từ xa để xóa dữ liệu không?"
"Anh ta uy h.i.ế.p em à?"
Một lúc sau, Lư Viên Viên bất chợt kêu lên: "A, bên chúng ta có ảnh lọt vào top 3 rồi này!"
Anh ấy quay lưng trở lại nhà hàng, tôi vẫy tay chào rồi bước xuống bậc thềm.
Tôi khựng lại, mở to mắt nhìn anh ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, Tô Ánh đã đuổi theo và kéo tôi lại.
"Em sợ như vậy, có phải anh ta đã uy h.i.ế.p em chuyện gì không?"
Anh ấy sững lại: "Em nói từ xa? Chuyện này thì anh không rành lắm, anh không chuyên về máy tính..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỗng nhiên, cốc nước bên tay trái tôi bị hất đổ.
Mà số phiếu bầu của bức ảnh vẫn không ngừng tăng lên.
Không biết đã đứng đó từ bao giờ, ánh mắt anh dưới ngọn đèn đường mờ nhạt, càng khó có thể nhìn rõ cảm xúc.
"Anh ta rất nguy hiểm."
35
"Nhưng ai cơ? Chẳng lẽ là..."
"Là mình đăng lên à? Đúng là tài khoản của mình, nhưng…" Cô ấy gãi đầu.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên không xa, tôi và Tô Ánh đồng loạt quay đầu.
Anh ấy dừng lại, giật mình nói: "Đừng nói em đang nghĩ rằng dữ liệu dự án bị xóa là do..."
“Có thể em không tin, nhưng anh biết bộ mặt thật ẩn giấu sau vỏ bọc hiền lành của anh ta." Tô Ánh tiến lên vài bước.
Đóng vai… người tốt?
*Cha của Lục Huân
"Là bức này sao?" Cô ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn Tô Ánh.
Dưới ánh đèn ấm áp, Tô Ánh cầm chiếc điện thoại dính nước của tôi, đang cúi đầu cẩn thận giúp tôi lau nước trên bàn.
"Thầy Lục* từng dạy anh piano, anh đã đến nhà thầy ấy, chính là căn biệt thự mà em đang ở."
"Mình đăng bức này sao? Nhưng sắp lên hạng nhất rồi đấy!"
Lục Huân đứng bên kia đường, một tay xách theo túi đồ.
Tô Ánh vội vàng rút hai tờ khăn giấy đưa cho tôi, vừa giúp tôi lau nước vừa nói: "Mau tắt nguồn đi, đợi khô hẳn rồi hãy bật lại."
Vậy nên, tất cả chỉ là một cái bẫy đã được sắp đặt sẵn?
"Nhưng..."
Ánh mắt Tô Ánh quét qua tôi và Lục Huân vài lần.
"Anh ta rất giỏi đóng vai người tốt."
Mọi người đều lấy điện thoại ra, tiếng cười và trò chuyện rộn ràng.
"Xin lỗi nhé, chắc là lúc cầm điện thoại anh vô tình đụng phải."
Có lẽ do góc chụp, hai người trông như đang dựa rất gần vào nhau.
Tôi ghé mắt nhìn, bức ảnh có bốn người, hai bạn bên trái đang trò chuyện, còn bên phải là tôi và Tô Ánh.
Cảm giác bực bội dâng lên trong lòng vì bức ảnh đó. Tôi viện cớ rồi rời khỏi nhà hàng trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiếc điện thoại tôi đặt trên bàn bị nước làm ướt sũng.
"Làm ơn."
"Học trưởng, anh nghĩ nhiều rồi, em và Lục Huân quen nhau từ nhỏ, em chỉ tạm thời ở nhà anh ấy thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Em rời đi là vì Lục Huân sao?" Anh ấy hỏi thẳng.
"Vậy... có gì thì gọi cho anh."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.