Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39. Long mạch
“Không hổ là người được mệnh danh là thiên tài tân sinh đệ nhất Chiêm Thành, quả nhiên là thành niên tài tuấn.”
Lúc này Minh như người mộng du, hai mắt nhắm lại nhưng chân vẫn không ngừng bước. Vốn dĩ, ngay từ lần đầu bước tới gần long mạch thì Minh cũng đã mất dần ý thức, đầu óc lúc nào cũng mơ hồ như sắp ngủ. Cho đến lúc nảy thì Minh đã không chịu được nữa mà mất đi ý thức.
Nghe được lời giải thích của ông, mọi người mới hiểu đại khái. Mệnh cách khí vậy vô cùng hiếm có, nghìn năm chưa chắc xuất hiện một người. Nhưng mỗi người đều là kỳ tài lưu danh thiên cổ, nâng lên một thời đại, là tương lai của toàn nhân loại.
Con mắt có đồng tử màu tím lia đến đâu thì như xem thấu tất cả ở đó. Thậm chí khi ông Công bị ánh mắt kia chạm phải thì cũng phải chảy mồ hôi lạnh, sống lưng giá buốc như bị xem thấu không còn cái gì. Phải biết ông là một linh sĩ lục giai lâu năm, là một trong những người mạnh nhất thành này.
Ông cụ Lâm thì cũng chỉ đành vậy, đang định ra tay lập trận phong ấn thì lúc này Minh đi phía sau lúc này bước tới phía trước, vòng qua hai người rồi đi tới các nơi có bột đỏ đánh dấu rồi đứng sững lại.
Cứ thế lại cắm thêm sáu cây tre xuống đất nữa, tổng cộng là mười tám cây tre.
“Lần này nhờ cháu đến đây là để xác nhận vị trí của long mạch. Hơn nữa hành động này của chúng ta không thể lọt vào mắt của bọn yêu ma tà vật, chính vì thế chúng ta cần người có khả năng phát giác xung quanh có tai mắt của bọn chúng hay không. Cháu có một chiến sủng là yêu ma, chắc hẳn có khả năng cảm nhận.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ẩn long mạch, đó là dạng long mạch giữa ranh giới giữa âm và dương đó là nguyên nhân xưa đến nay vị trí của long mạch vẫn còn ẩn trong sương mù. Nhưng tốt nhân là không ai biết…chỉ tiếc, những năm gần đây linh khi trở nên hỗn loạn, ẩn trận bao lấy long mạch cũng yếu đi đáng kể.”
Thu linh lực lại, ông cụ Lâm hô lên một tiếng. Đoạn lấy từ trong túi ra một cái hộp gỗ nhỏ, mở nắp ra thì bên trong là một thứ bột đỏ tươi không rõ gì. Lầm rầm chú trong miệng, bột từ trong hộp chậm rãi bay ra rồi rơi xuống đất, tạo thành mười hai nhúm bột tại mười hai vị trí khác nhau.
Là người có kiến thức, từ khi về hưu đã đắm mình trong sách vở sử lục, ông cụ Lâm biết rất nhiều điều mà người thường khó biết.
Mọi người lúc này cũng hiểu phần nào về thiên phú khủng kh·iếp của Minh, thật sự là bảo vật trong tầm mắt mà họ không hề hay.
“Tiếc là lão đã già, long mạch có mười tám yếu điểm, nhưng chỉ tìm ra được mười hai, nếu phong ấn bây giờ thì hiệu quả e là không được như mong đợi.”
Ông cụ ho khùn khục, khó khăn nói.
“Các vị, việc này không được nói ai nghe, nếu không thằng bé chắc chắn gặp nguy hiểm, dị tộc sẽ không tiếc mọi giá diệt trừ thằng bé từ trong trứng nước. Tôi thề với trời, dù có c·hết trăm nghìn lần cũng không hé môi nửa lời những gì xuất hiện này hôm nay.”
“Ông trời có mắt, nhân loại có người tài như vậy há không về đoạt lại vinh quang xưa, lão sống đến đây, thấy được cảnh này dù có c·hết cũng không hối tiếc.”
“Sách xưa có kể lại, từ trước khi linh khí khôi phục, nhân loại đã trãi qua một thời kỳ hoàn kim khác. Lúc ấy người tài vô số, thiên phú đặc thù thiên kỳ bách quái. Trong đó tồn tại một nhánh thiên phú thất truyền, ấy là khí vận. Con mắt kia…con mắt kia là khí vận nhãn mà ta đã từng đọc được trong sách cổ. Nhìn rõ hư ảo, không gì không biết, không gì không hay. Chiêm Thành xuất hiện thần nhân.”
“Cụ chớ tự trách, lần này chỉ là phong ấn sơ bộ, sau này sẽ bổ sung thêm nhiều lớp thì cũng có thể đạt hiệu quả cao.” (đọc tại Qidian-VP.com)
May mắn, mục tiêu của con mắt kia cũng không phải bốn nhân loại đang đứng, ánh mắt của Minh lần lượt dừng ở các vị trí trên mặt đất. Lúc này cậu mới tiếp tục bước tiếp, đi được một đoạn lại cắm một cây tre xuống.
Nhưng bản năng vẫn khiến Minh bắt đầu hành động. Mỗi khi đi đến một nhúm bột đỏ, Minh lại triệu hồi ra một cây tre rồi đâm vị trí mặt đất đó.
Minh cung kính cúi chào ông cụ ông cũng mĩm cười hiền lành đáp lại Minh.
Ông cụ Lâm lúc này vuốt râu cười.
Chương 39. Long mạch (đọc tại Qidian-VP.com)
Minh mĩm cười cảm ơn rồi ngồi ngay ngắn vào một chiếc ghế bên cạnh cha mình. Lúc này ông Công cũng nói tới chủ đề chính.
Ông Công gật đầu mĩm cười, cũng không vội đi vào vấn đề chính mà nói mấy lời khách sáo.
Quan sát thật kỹ bị trí của mười tám cây tre, ông cụ Lâm run rẫy kịch liệt, trong thần thái vừa có sự sợ hãi vừa có sự vui mừng.
Ông cụ Lâm đứng dậy, quệt nước mắt tèm lem, nói.
Nói đến đây ông lão không kiềm được mà quỳ sụp xuống.
Minh nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thì ra chính là nơi này, từ trước tới đây không hiểu vì lý do gì, người dân vì không phải lý do này thì cũng vì lý do khác mà không ai định cư sống nơi đây, Chiêm Thành từng có nhiều lần từng lập kế hoạch phân bố lại dân cư, nơi này cũng nằm trong kế hoạch. Nhưng trong những khoảng thời gian đó chỉ nơi này thường xảy ra đ·ộng đ·ất mà không rõ lý do nên chỉ có thể bỏ qua.”
“Cháu không rõ, nhưng trong giấc mơ đã chỉ ra đó là long mạch.”
Tre trăm đốt? Tại sao nó được cắm ở đó, cậu đâu nhớ mình đã làm gì đâu? Lúc này ông cụ Lâm lấy lại bình tĩnh mới ra lấy cớ.
Bước vào phòng, Minh nhìn những người đang ngồi. Ở chủ toạ là thành chủ, phía bên phải là cha của Minh, phía bên trái là một ông cụ bề ngoài đã quá tám mươi, nhưng trong đôi mắt vẫn vô cùng tinh anh.
“À, là do ta nhờ cháu. Bản mệnh linh vật của cháu mang linh tính cao, lại có tác dụng khắc chế tà ma nên ta nhờ cháu dùng nó làm vật dẫn để tạo ra kết giới vững chắc hơn mà thôi. Nào ngờ phản phẹ của long mạch quá lớn, nên cháu bị b·ất t·ỉnh, xem ra bị chóng tới mức quên đi một số chuyện.”
“Long mạch cũng chí là khí vận trong tự nhiên tập hợp thành, chính vì thế khi thằng bé này bước vào nơi này, mệnh cách đặc biệt trong cơ thể mới hô ứng với khí vận trong linh mạch, giúp cho khí vận nhãn ẩn dấu được thức tỉnh. Đứa trẻ này ngày sau chắc chắn là người gánh vác thành ta, à không, nhân loại vượt qua cảnh khổ.”
“Cứ chờ cậu bé đang làm gì đã, không đơn giản. VỊ trí cắm tre xuống của cậu bé còn chính xác hơn là thuật dò tìm của ta dò được.”
…
So với tấm bản đồ phác phảo mà ông Đồng thu được tại con hẻm tối, thì tấm bản đồ của Phạm Nhã đưa cho Minh dễ xem hơn nhiều, thế nên rất nhanh họ đã tìm thấy vị trí của long mạch.
Được một lúc, khi đã cắm hết mười hai cây tre xuống đất. Lúc này Minh đứng khựng lại, ngỡ như mọi chuyện dừng lại ở đó. Đột nhiên, từ giữa trán Minh xuất hiện một vết nức, từ đó một thứ ánh sáng tím hư ảo phát ra.
Tuy nói vậy nhưng ông Công cũng biết đây chỉ là hạ sách, phong ấn kém ổn định có thiếu sót thì khó tồn tại lâu dài.
Minh gật đầu, cũng hiểu vì sao thành chủ lại điều một linh sĩ nhị giai như cậu đến. Minh cũng thật sự muốn biết long mạch thật sự trông như thế nào nên không do dự mà đi theo.
Ông cụ chống gậy bước lên trước, đi đến trung tâm long mạch trên bản đồ, Ồ lên.
Tính cả Minh, và cô Xuân đi phía sau thì tổng cộng cũng chỉ có năm người. Minh cúi chào rồi đứng trước mặt thành chủ.
…
Lờ của ông cụ Lâm khiến ba người còn lại phải giật mình, họ càng tò mò hơn về trạng thái hiện tại của Minh nên tiếp tục im lặng quan sát.
Thấy hành động của Minh đã đi quá xa, ông Đồng định lên ngăn lại thì ông cụ Lâm lắc đầu.
Nói đến đây giọng của ông cụ run đến nổi không nói nên lời.
“Đây là cụ Lâm, là một linh sĩ ngũ giai lâu năm, cụ đã hơn trăm tuổi. Có thể nói là một trong những người có kiến thức uyên bác nhất thành chúng ta. Cụ là một trong số ít người biết về bí mật của long mạch, nó hoàn toán trùng với những gì cháu nói. Cụ cũng là một linh sĩ chuyên tu phong ấn, tuy chưa đạt đến lục giai, nhưng tạo nghệ vô cùng cao, lần này cụ Lâm sẽ là người phụ trách phong ấn long mạch.”
Linh lực khủng bố trong cơ thể tràn ra, gió bão gào thét, cuồng phong nổi lên, linh khí xung quanh cũng trở nên táo bạo.
Dưới ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, vết nức ngày càng mở rộng rồi thành hình một con mắt dọc giữa trán Minh. Tuy hai mắt đang nhắm nhưng mắt giữa trán Minh đang mở trừng trừng nhìn ngó xung quanh.
Nhìn bãi đất trông, bán kính hơn cây số xung quanh cũng không có người dân, ông Công trầm ngâm.
Nhìn thấy thái độ bất thường của ông cụ Lâm, mọi người đều biết mọi chuyện không đơn giản như họ nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba người còn lại đương nhiên không dị nghị, cũng quyết đị giữ bí mật này. Trong khi đó, Minh cũng đã rời khỏi trạn thái vô định, con mắt dọc cũng khép lại không thấy dấu vết, dường như không nhớ gì về những việc Mình đã làm. Minh nhìn những cây tre đâm vào mặt đất một cách vô cùng khó hiểu.
Thành chủ chần chừ một lúc rồi giới thiệu ông lão đứng bên phải mình.
Ông Công vội đỡ ông cụ Lâm, vỗ lưng ông cụ cho qua cơn ho. Ông cụ Lâm cứ thế nhìn Minh rồi cười nói, giọng đầu phấn khích.
“Long mạch là yếu địa, vượng khí ngập tràn, nhưng cũng là nơi khí vận giao thoa, âm dương hoà hợp, khó lòng định cư trên đất linh thiêng này được. May mắn không ai cố chấp định cư nơi đây, nếu không thì hoạ đến khôn lường.”
Minh tuy không tin nhưng thấy cha mình cũng không nói gì nên cũng chỉ biết gật đầu rối né ra sau chờ đợi ông cụ Lâm tiếp tục bày trận phong ấn.
Cái cớ này của ông cụ nửa giả nửa thật, vế đầu về đặc tính của tre trăm đốt là thật, những ông cũng vừa mới phát hiện ra sau khi chúng được cắm xuống mà thôi, còn về sau là nói dối.
Thành chủ cũng hiểu được mọi thứ không thể như ý muốn, bèn nói.
“Ta mời cháu đến đây là vì tấm bản đồ của cháu. Chắc cháu cũng đã biết, tấm bản đồ mà cháu vẽ hoàn toàn trùng khớp với tấm chúng ta tìm được ở han ổ của con thi tộc kia. Cháu có chắc, vị trí đó là long mạch không?”
“Đầy đủ mười tám yếu điểm, hoàn toàn chuẩn xác. Con mắt đó, con mắt đó là…”
Cả bốn người còn lại đều nhận ra trạn thái hiện tại của Minh rất không bình thường nên cũng không vội can thiệp mà âm thầm quan sát.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.