Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 66. Một xác tráo hai lần
“Quả nhiên là nơi này.”
…
Trúc trở về nhà, âm thầm niệm pháp quyết, tu vi tam giai năm sau trong mắt đã về nhất giai ba sao, khí tức phù phiếm cực kỳ, như người sắp c·hết.
Một lúc sau mới thấy rõ hình dạng, đó chính là Gà Trống Trắng. Nhận thấy khí tức của nó, cái xác của Trúc mới từ từ vùng dậy.
Trúc chạy ra khỏi lối ẩn, trước mắt đã là một khu đất vắng gần đó, Minh đã chờ sẵn, đưa cho cô một ống sinh mệnh thuỷ.
Tuy trong lòng ngổn ngang nhưng ông cụ Nguyễn Chí Hào vẫn cố gắng điềm tĩnh như cũ.
Bà Thuỷ lấy cớ ổn định việc ở nhà để nán lại gia trạch, nhìn thấy cha dẫn theo tộc lão lao nhanh về hướng rừng, trên mặt không nén được nụ cười đắc thắng.
…
Người đối diện hừ một tiếng rồi lại đã chúng thêm cái nữa, đó là Nguyễn Chí Thanh, bác ruột của Trúc.
Sự việc hoàn toàn là kế hoạch của Minh, thân là một linh sĩ trị liệu, Minh đương nhiên hiểu rõ kinh mạch và huyệt đạo cơ thể người. Thế nên chỉ cho Trúc cách giả c·h·ế·t rất dễ dàng. Mục tiêu của cậu là dụ cọp ra khỏi hang. Sau cái c·h·ế·t của Trúc, lũ kia chắc chắn sẽ hành động.
“Trả tiền cho chúng bay là để chúng bay ngủ đó hả.”
Một lúc sau, Nguyễn Chí Thanh vác theo cái xác của Trúc tới hang ẩn được hòn đá to vài đại trận tự nhiên che lấp, ông dùng thủ pháp đặc biệt mở cửa động, sau đó tiếp tục kích hoạt cơ quan, đi tới tầng sâu hơn. Nơi có một cái ao Yểm Hạt Thuỷ tanh hôi.
“Cha, anh Thanh..anh Thanh đã đem xác của con Trúc đi đâu rồi, đúng rồi, phía rừng.”
Hước lên môi hơi thật sâu, máu lần nữa chảy, tim đập, nhiệt độ của Trúc cũng dần biến lại bình thường. Nhìn con gà to lớn trắng toát trước mắt cũng lại Trúc khá sợ, đôi mắt trắng dã của nó cứ nhìn cô như đang nhìn một nắm bùn.
“Làm tốt lắm.”
Đó chính là một linh thuật mà Bùi Thị Xuân đã truyền dạy cho cô. Từ khi khôi phục lại tu vi và thiên phú, Trúc chưa từng lộ mặt ra trước người khác, luôn giữ cho mình cái mác phế vật. Bởi vì một khí bí mật này tiết lộ, lũ trong bóng tối kia sẽ trở nên gấp, đến lúc đó sẽ vô cùng nguy hiểm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái c·h·ế·t của Trúc chỉ gây ra sóng động tới đó, cũng không có ai khóc than cho cô gái trẻ, phải chăng thì cũng chỉ có những người ngoài không thân thuộc máu mũ tiếc hận cho một thiên tài đã ngã xuống.
Chúng bật dậy nổi quạo định chửi đổng lên, nhận ra người trước mặt là ai thì tái sạm mặt lại. Miệng ú ớ muốn nói nhưng lắp bắp mãi cũng không nói được, hai chân đã run như cày sấy.
Cho dù trong nhà này không ai xem cô ra gì nhưng dù sao cũng là tiểu thư dòng chính, tin tức lập tức lan rộng, truyền tới các thế lực lớn trong thành. Người trong nhà thì lập tức chuẩn bị ma chay.
Từ ngày tiếp xúc với cái hang kia, nhân tính của ông ta đã bị đoạt mất…
Quả nhiên như Minh đoán, khi đến lúc giữa đêm. Hai tên lính gác đang ngủ say thì đột ngột bị đá lăn lông lốc mới choàng tỉnh dậy.
Xác của Trúc được đặc tại một phòng trống hướng bắc của đại trạch chờ ngày mai sẽ hạ huyệt, bên ngoài có hai người canh gác, nhưng hai gã này cũng làm không nên, trăng vừa lên cao thì đã ngủ mất ngay cửa. Đủ thấy người nhà này không quan tâm đến cô thế nào.
Bà Thuỷ tỏ vẻ hốt hoảng, lời nói gấp gáp, mồ hôi trên trán nhễu nhại, kỹ thuật diễn gần bằng Minh.
Trúc ngã xuống giường, bất tỉnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Theo tầm mắt của Gà Trống Trắng, Minh nhếch mép.
Ông cụ Hào nhìn con gái, trong lòng đầy đắng chát, người như ông sao không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng quyết định phối hợp diễn cùng con gái, ông cũng muốn thằng con trai ông muốn làm gì.
Trúc nuốt khan.
Vì muốn bảo đảm an toàn cho Trúc, đồng thời đễ dễ dàng quan sát toàn cục. Minh đã để Gà Trống Trắng dùng ảo thuật biến thành Trúc, dụ chúng vào tròng. Thừa hưởng sự trả lại linh lực của Minh, đêm qua nó đã đột phá đến tứ giai năm sao, lừa gạt linh sĩ ngũ giai thông thường đương nhiên dễ dàng.
“Chỉ cần…chỉ cần thả mày xuống thì toàn bộ khí vận của mày sẽ thuộc về tao…khặc..hì hì. Ai ngờ mày lại c·h·ế·t sớm như vậy, tưởng đâu mày còn có thể thoi thóp cho đến lúc mày tròn mười tám tuổi. Không sao, không sao…c·h·ế·t sớm cũng tốt, ngày tao có được nguồn khí vận khủng khiếp của mày càng gần…”
Mặt con gà không có tí cảm tình gì, trái tim ông ta như thắt lại, nhói chặt. Chưa kịp hoàn hồn thì đã cảm thấy một bàn tay đặt lên vai bên ngược lại, vừa ngước lên đã thấy Minh đang mĩm cười.
Trúc lấy lại hơi thở rồi gật đầu với nó, sau đó theo lối đi bí mật đã chuẩn bị sẵn trốn ra khỏi nhà họ Nguyễn. Gà Trống Trắng thì từ từ hoá thành hình dạng của Trúc, bước tới giường rồi nằm xuống. Khăn liệm màu trắng cứ thế tự động nhè nhẹ phủ lên người nó.
Nhận thấy đã không có ai, ông ta mở cửa, bước vào rồi cẩn thận đóng cửa lại. Bước gần tới tấm phản, ông ta không ngần ngại lấy tay vén khăn liệm ra, thấy ‘Trúc’ đã c·h·ế·t, quanh thân còn ám theo khí tức mục nát âm u. Ông Thanh gật đầu hài lòng, trong mắt ông ta xoẹt qua một tia u ám rồi biến mất.
Trời khuya im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm rang, tiếng cú vọ canh thâu. Đột ngột một bóng trắng như quỷ mị lướt vào căn phòng, không ai để ý tới. Nó dừng lại rồi đứng trước cái xác của Trúc.
Nhận ra tai mắt luôn rình rập từ khi bước vào gia trạch nhà họ Nguyễn, Trúc nhanh chóng quay lại phòng. Khẽ thở dài, ngón tay tìm đúng huyệt trên cơ thể mình, vận dụng linh lực ấn nhẹ vào đó.
Đêm nay sẽ rất dài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu đột ngột đứng dậy rồi nhanh chóng đi tới vị trí hang ẩn. Hồng Lão, Tạ Thiền, thành chủ Trần Minh Ngọc thấy vậy lập tức theo sau.
Nhưng mọi chuyện đã ổn thoả, không ai phát hiện ra ông ta. Khi Nguyễn Chí Thanh đã rời khỏi phạm vi nhà họ Nguyễn, trong bóng tối, Nguyễn Nhu Thuỷ, em gái ông ta bước ra. Miệng nở một nụ cười quỷ dị.
Khung cảnh trở lạnh như cũ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều ‘cái xác’ kia đã đổi, nhưng cũng không ai nhận ra được.
Minh nhắm mắt, tầm mắt của cậu cùng hưởng với Gà Trống Trắng.
Trong phút chốc, khí huyết trong cơ thể Trúc trì trệ dường như ngưng đọng, mặt mũi cũng tái nhợt đi như tờ giấy, thân nhiệt lạnh dần.
Miệng lầm rầm một bài chú như đã đọc đi đọc lại trăm nghìn lần, vô cùng quen thuộc. Những thứ được bày ra lập tức bốc khói đen quỷ dị, đáng sợ vô cùng. Được lúc sau, ông ta dùng tay cạy miệng cái xác ra, cho hết toàn bộ những thứ đó vào trong.
“Chờ đến giữa đêm.”
Hai tên gác cửa càng thêm sợ, quỳ thụp xuống xin lỗi, cầu xin tha thứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
…
...
Thơ dài một hơn, không thèm nhìn vào phòng chứa xác dù là một cái liếc mắt, bà ta nhanh chóng phóng tới phòng cha mình, gọi ông dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô uống một hớp rồi cơ thể bắt đầu ổn định lại, khí huyết trở về như cũ, mạnh mẽ đầy sức sống. Minh khẽ cười, mắt Trúc đã dần quen bóng tối nhưng chỉ thầy hình dáng mờ ảo và đôi mắt sáng quắt của Minh.
Ngày hôm đó, cả nhà họ Nguyễn náo động, có người phát hiện tiểu thư Nguyễn Thanh Trúc c·h·ế·t bất đắc kỳ tử tại phòng riêng, xác đã lạnh cứng, sắc mặt tối đen.
“Có chuyện gì?”
Tuy bị đuổi việc nhưng còn đỡ hơn là bị đánh cho tơi bời, Nguyễn Chí Thanh nổi tiếng hung bạo với gia nhân, nay đột nhiên nhân từ bất thường. Nhưng giữ được cái mạng cũng làm cho hai người mừng húm, vội cảm tạ rồi cuốn gói đi trong đêm.
“Đúng là vô dụng, nhưng hôm nay là ngày tang của cháu tao cũng không rảnh mà so đo với chúng bay. Biến đi, sau này không được làm việc ở nhà này nữa.”
“Anh trai ngu ngốc, con cờ như anh thật sự đã giúp em rất nhiều, em sẽ cố giúp anh khỏi c·h·ế·t, nhưng cả đời sau anh phải sống trong tù rồi.”
Nói rồi ông ta cười rú lên, không trì một nhịp, nâng xác của Trúc lên bằng hai tay, ông ta thả cái xác xuống ao Yểm Hạt Thuỷ. Cái xác như bị quăng xuống axit, kêu xèo xèo như chiên thịt, bong bóng nổi lên rồi nổ ra để lại mùi lưu huỳnh gay mũi. Da nhũn ra rồi tróc đi như giấy, thịt bắt đầu cháy lên thứ lửa màu đen kinh khủng, thịt cháy hết thì xương cũng lộ ra. Đầu lâu chạm Yểm Hạt Thuỷ lập tức vụn ra thành bột rồi tan thành chất dịch trắng hoà vào nước.
…
Sau một hồi bàn giao, Minh giữ Trúc lại rồi căn dặn vài điều trước khi cũng rời đi chuẩn bị một số thứ.
Chương 66. Một xác tráo hai lần
“Giờ chúng ta phải làm gì?”
Nguyễn Chí Thanh đỡ cái xác của Trúc lên, rồi thay vào đó một hình nộm không rõ mặt mũi, một lúc sau hình nộm đã hoá thành hình dạng của Trúc. Ông ta bỏ đi theo cái xác, phóng đi trong đêm không một tiếng động. Trong một đêm, mội cái ‘xác’ lại bị tráo mất hai lần.
Lúc này Nguyễn Chí Thanh đã gấp không kịp chờ đợi, thả xác của Trúc cạnh ao, lấy ra trong áo nào là dao nhỏ, đinh gĩ, máu đen, tóc, mảnh vỡ sọ người…đủ thứ kinh tởm chuyên dùng để hại người thông qua yếm hại được ông ta lấy ra.
…
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Nguyễn Chí Thanh như hoá điên, ngửa cổ mà cười. Nhưng đột ngột thấy từ sau một luồn gió lạnh thổi qua. Ông ta trợn tròn mặt, cạnh đầu ông ta là một cái đầu gà trắng toát đang nhìn chằm chằm vào mặt mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.