Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 77. Trận vây thành
Minh lập tức nhận ra vị này là ai, đó là một vị thần hết sức quen thuộc với cậu, được thờ cúng vô cùng rộng rãi ở những nơi Minh từng đi qua. Thực chất vị nữ thần này có khả năng là một vị thần trong văn hoá người dân tộc Chăm được Việt hoá, nguyên bản là nữ thần Por Nagar.
Tích của bà Por Nagar có tích như sau.
“Bà Por Nagar là tiên sinh ra từ nước biển và ánh mây. Ngày bà giáng thế trời sinh dị tượng, trời đất nổi lên giông tố, sóng biển dâng cao, cuốn theo nàng cập bến sông Ea Dran ở Cù Huân. Từ đó muôn loài đều cúi lạy chúc mừng bà, nước từ thượng nguồn cuộn lại thành sông, dưới chân nơi bà đứng hoa cỏ mọc lên rực rở đón chào.
Mỗi bước chân bà đi, chim chóc bay lại líu lo, hoa tươi đua sắc, vạn vật hoà ca. Tay bà vung lên, cung điện nguy nga từ mây kết thành, ánh hoàng kim, đá quý rực rỡ cả một vùng trời.’
Ấy là khi người dân tộc Chăm tả về sự giáng thế của nữ thần này, ngoài ra người Việt kế thừa lại tín ngưỡng thờ cúng nữ thần cũng tạo ra vài phiên bản sự tích khác, có rất nhiều dị bản, có tích nói bà có rất nhiều ông chồng, có tích lại nói bà sang nước phương Bắc, lấy thái tử nước đó và có hai người con…
Minh cũng không rõ, nhưng những chuyện này cũng không thật sự quá cần thiết để đào sâu, đâu có vị thần nào mà không có nhiều biến thể truyền thuyết khác nhau. Nhưng trong đa số các tích của bà Thiên Y Thánh Mẫu, bà đều di chuyển bằng một khúc gõ trầm hương, có thể điều khiển thiên nhiên, từ không hoá có, tạo ra thiên tai. Có thể nói là một bậc thần thông vô cùng. Minh rất chờ mong diện kiến bà.
Không dể cậu đợi lâu, ngay khi nhóm sáu người đang di chuyển trên trời. Đột nhiên Trương Hống đang cưỡi trên ngọn giáo bổng dừng lại, ông giang tay sang ngang ra hiệu mọi người dừng lại. Mày nhíu chặc, cảm giác có một vật thể rất mạnh mẽ đang đến gần.
Chỉ trong một nhịp, gió thổi mây phùn, trên trời nổi lên dị tượng, bóng hiền tiên nữ hiện lên khắp các phía, đàn ca hát xướng, nhảy múa trên không trung. Cả vùn trời như chợt hoá thành cõi tiên, xinh đẹp rúng động lòng người.
Minh không nhịn được cười.
“Quả nhiên như trong truyền thuyết, màn xuất hiện của vị này thật sự rất ấn tượng.”
Ngay khi mọi người đều đang trầm trồ, cả không gian bỗng dâng lên một mùi hương dịu nhẹ, từng đợt gió nổi lên kéo theo hương thơm tủa vào mũi từng người.
Hồng Lão cảm nhận được mùi hương tương mát, linh lực tiêu hao trong cơ thể cũng từ từ được bù đắp, không khỏi cảm thán sự phi thường.
“Hương này là hương trầm, hơn nữa còn là linh trầm hảo hạn.”
Từ khi linh khí khôi phục, không chỉ động vật, thực vật cũng bắt đầu tiến hoá, đa số loại đản sinh linh trí, hoá thành dị tộc, một số lại vẫn vô tri vô giác, như hoá thành thiên địa dị bảo. Linh trầm cũng là một dạng như vậy, một loại thiên địa dị bảo quý hiếm, có tác dụng tĩnh thần, khôi phục linh lực, định hồn, trị liệu, tác dụng vô tận. Một khúc linh trầm chỉ bằng bàn tay cũng đủ để linh sĩ cửu giai yêu thích không rời.
Mây tản ra, hư ảnh tiên nữ cũng theo ánh sáng mà tan biến, từ trên những án mây, một người phụ nữ hạ xuống. Dung nhan đằm thắm xinh đẹp, ngũ quan phúc hậu lại mang theo một tia từ bi. Thân mặc áo trắng, đầu đội mấn, cổ tay đeo quạt lụa. Chân đạp một khúc linh trầm có thân lớn như cây phượng, dài gần hai mét. Bà cưỡi khúc linh trầm này để di chuyển, trong thời đại này còn hơn vác theo một núi kim cương bay trên trời. Qủa thật là xa hoa vô cùng.
Nhóm người của Minh lập tức bất động, chỉ có anh em họ Trương có thể di chuyển. Hồng Lão lập tức cảm giác như lâm đại địch, lần đầu có cảm giác bất lưucj như thế.
Người phụ nữ bay lại gần, cách Minh năm mét thì dừng lại, hơi khom đầu.
“Thiên Y ra mắt chúa công.”
Giọng vừa cất lên, áp lực vây quanh mọi người lập tức tan biến, lần nữa có thể di chuyển bì thường. Minh cũng thở phào, gật đầu.
“Thánh mẫu chớ đa lễ, nếu đã đến đây thì mời nạn lại mà đồng hành với chúng tôi một đoạn.”
Cứ thế, nhân vật thần bí lại mạnh mẽ này gia nhập vào đội hình.
Hỏi ra mới biết, Thiên Y Thánh Mẫu này là người sống trong một cái am trong núi cả đời, tự mày mò học đạo, nhiều năm thành tài, sau đó thường ra ngoài phổ độ chúng sinh, công đức vô lượng. Thế nên được người một vùng tôn xưng là Thánh Mẫu, từ xa tính đến thiên mệnh với tìm tới Minh bái phỏng.
Sáo lộ quá quen thuộc khiến nhóm Hồng Lão chỉ biết than thở chứ không nói gì thêm, ông đã bắt đầu nghi ngờ sau lưng Minh có một thế lực kinh khủng nào đó. Những cường giả tìm tới, không chỉ tu vi mạnh mẽ, thiên phú đều có thể xếp vào bậc thiên kiêu, vượt cấp chiến đấu dễ như ăn áo.
Thiên Y Thánh Mẫu tuy là người ôn hoà điềm đạm, nhưng cũng ít nói, đa số thời gian đều nhắm mắt tĩnh thần, cũng ít khi trò chuyện với mọi người. Mọi người cũng không dám làm phiền, một linh sĩ thất giai chín sao, thực lưucj lại kinh khủng, không ai dám trêu vào.
…
Sau mấy ngày, thì cả nhóm cũng đã tiếp cận thành Phù Cát. Nhưng trước mặt họ lại là một tầng mê vụ, ẩn sau là những cái bóng đen khổng lồ mờ ảo. Minh nhíu mày hỏi.
“Lần trước Hồng Lão từng đi qua nơi này, có gặp phải thứ này không?”
Hồng Lão ngước nhìn, suy ngẫm.
“Có người dựng trận ở đây, là thạch bi mê trận. Là một loại trận đặc trưng của liên minh, xem ra đã có chuyện gì đó. Thông hường họ sẽ không dựng trận bao vây thành như vậy.”
Thì ra thạch bi mê trận, là một loại đại trận mà liên minh thường dùng để phòng hồ hay cản trở tầm mắt của những người không liên quan và dị tộc. Trận này là do sáu mươi bốn linh sĩ lục giai toạ trấn lại sáu mươi bốn bia đá. Tất cả đều là linh bảo lục giai, từ bia đá sẽ tạo ra một loại sương mù đặc biệt, tính phòng thủ và che chắn cực mạnh, có thể cản trở thất giai chín sao.
Minh nhìn Thiên Y Thánh Mẫu rồi lắc đầu, nếu bà ra tay thì chắc chắn có thể phá trận, nhưng họ đều biết nếu phá trận sẽ gây nên nhiều phiền phức, thậm chí gây nên hiểu lầm. Đối với minh, nếu tránh được phiền phức không cần thiết thì cứ tránh.
Lúc này Hồng Lão mới tiến lên, trong những sự việc như vậy, người có nhiều kinh nghiệm như ông thật sự có thể giúp ích rất nhiều.
“Hồng Hạc Môn, Hồng Lão, muốn nhập thành, không biết cớ gì các vị lại dùng trận vây thành như vậy.”
Giọng của ông theo linh lực tán ra khắp không gian, ầm ầm nhưu sấm rền. Lập tức gây nên phản ứng của những người bên trong.
Một người đàn ông bước ra từ sương mù, mặc theo chế phục viên chức đặc thù màu đen của liên minh, đó là một linh sĩ thất giai hai sao. Nhìn thấy đội hình có cả bốn linh sĩ thất giai, tất cả đều có tu vi cao hơn ông, biết là đối tượng không thể chọc, người đàn ông cung kính chào, sau đó nói.
“Hiện tại vùng đất tám thành phía trong, bao gồm thành Phù Cát đang có chuyện xảy ra, liên minh quyết định dựng trận ở đây là để bảo về mầm tai hoạ bên trong không thể thoát ra khỏi nội bộ, cũng để tránh cho dị tộc tràn vào.”
Đám người của Minh nhíu mày, nói vậy thì phải đi đường vòng rất xa, như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian, nhất là Minh, thời gian của cậu rất hữu hạn. Hồng Lão hiểu ý nên hỏi.
“Xin hỏi, chúng tôi có được phép thông hành qua không.”
Người đàn ông suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Thông thường chúng tôi sẽ không cho phép người từ bên ngoài đi qua, bởi vì bên trong tình hình đang khá phức tạp, nhưng các vị ở đây đều có tu vi rất cao. Nên chỉ cần xác minh là nhân loại thì sẽ được thông qua.”
Lời nói này có khi là đang đặc biệt nói với Minh, dù sao ở đây cậu là người không giống nhân loại nhất. Cậu cũng không ý kiến. Muốn xác định danh tính thì chỉ cần trích máu là được. Tuy Minh kết hợp linh hồn với Gà Trống Trắng, nhưng cơ thể vật lý vẫn hoàn toàn là nhân loại, cũng sẽ không gây nên hiểu lầm gì.
Rất nhanh, sau năm phút thì tất cả mọi người đều được thông qua. Khi bước vào trận, thạch bi theo sự vận hành của những người khiên trận lập tức di chuyển để nhường đường cho họ. Nhanh chóng họ cũng thông qua được trận mà đến cổng thành Phù Cát.
Minh khẽ thở dài cảm thán.
“Trận này thật cao thâm, nếu là tôi e là phải mất nhiều ngày mới giải được.”
Phạm Nhã khẽ liếc, biết rằng Minh đang khoe khoang, linh sĩ ngũ giai có thể phá giải đại trận thất giai đã là kinh thiên động địa, ở cùng lâu mới biết, bề ngoài Minh tuy tỏ ra khiêm tốn trầm lặng, nhưng thực chất con người rất thích làm màu, cũng có một số thú vui mà cậu ta không thẻ hiểu được.
Hồng Tuấn lúc này lên tiếng.
“Sao cứ đi đến thành nào thì có chuyện tới thành đó vậy, không biết khi nào chúng ta mới tới đích đây…”
Minh khẽ cười, như vậy thì mới giống hành trình của nhân vật chính. Huống chi trong cái đội hình này còn không chỉ có một nhân vật chính. Minh không quá gấp, tu vi ngày càng cao, khí vận càng thịnh. Thêm nữa là khí vận được long mạch Hoành Sơn trao tặng trước khi đi cũng đủ để Minh cầm cự trước oán thiên ma khí thêm bốn năm năm nữa.