Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chap 22: Thoát nguy

Chap 22: Thoát nguy


Thực tế lại không diễn ra theo suy nghĩ của hai người Trương Thiên Vũ. Trên núi, trung niên nhân Tiểu Thiên cũng đã nhanh chóng ổn định lại tổ chức, phái người ra các ngả truy tìm, nhưng mục tiêu là tìm kiếm một thanh niên trẻ tuổi, không phải hai đứa trẻ bọn hắn.

Khi chỉ còn hai người, nam tử mới lên tiếng nói với nữ nhân bên cạnh. "Tiểu Bỉ, chỉ dựa vào bọn chúng xem chừng khó mà làm nên chuyện! Chúng ta cũng mau chóng hành động!"

"Tất nhiên rồi! Mà cũng không cần gọi như thế nữa! Lão già kia cũng đ·ã c·hết rồi. Ta vẫn thích dùng cái tên thật của mình hơn! Cái gì mà Tiểu Bỉ với cả Tiểu Thiên...."

"Được rồi! Danh xưng thôi mà, dù thế nào Bỉ Thiên Sơn này vẫn thuộc sở hữu của hai chúng ta!"

.....

Trời đã sáng từ lâu, Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao chạy suốt đêm không ngừng nghỉ, dù có được rèn luyện thế nào cũng có lúc phải mệt mỏi. Bọn họ lúc này vừa đói lại vừa mệt, cũng không còn sức mà đi tiếp.

Hai người tìm thấy một hang đá nhỏ cạnh suối nước khá kín đáo, quyết định vào bên trong nghỉ chân trước. Trương Thiên Vũ lại ra suối bắt cá, cũng may hắn cũng không phải dạng công tử bột lớn lên, vẫn là kiếm được chút ít đồ ăn giúp hai người vượt qua cơn đói.

Thanh niên tên Tô Vân kia vẫn không có chút dấu hiệu nào tỉnh lại, bọn họ cũng chỉ biết đem nước cho hắn uống. Hai người nghỉ ngơi chốc lát lại mau chóng lên đường.

Đến giờ chiều, Thiên Bỉ thành đã lại xuất hiện ngay trước mắt. Một đường thuận lợi cũng khiến hai người cũng cảm thấy khó tin. Bọn họ cũng không biết đám sơn tặc trên núi vẫn đang nháo nhác truy tìm, chỉ là tìm người trên rừng núi đã khó, bọn chúng lại càng không thể ngờ có người lại nhanh chân chạy xa như thế.

"Hiện giờ vào thành như thế nào đây? Hay là tìm một y quán xem tình trạng của hắn như thế nào?" Trương Thiên Vũ ngoái đầu lại nhìn thanh niên vẫn nằm bất động trên lưng, nói với Tần Ngọc Dao.

"Không cần. Những nơi đó không giúp được gì cho ta!" Người lên tiếng lại là thanh niên Tô Vân kia.

Tần Ngọc Dao bất mãn nói: "Huynh xem, hắn đã tỉnh từ khi nào vậy mà còn thích giả bộ đây!"

Tô Vân trước mặt tiểu cô nương đáo để này cũng chỉ biết lúng túng giải thích: "Đâu có! Ta thực sự vừa mới tỉnh dậy! Không ngờ hai người các ngươi cũng thật có sức khỏe hơn người nha." Hắn vừa nói để giảng hòa cũng vừa có chút suy nghĩ thật trong đó, càng thầm suy đoán thân phận hai đứa trẻ này.

Tần Ngọc Dao dứt khoát xua tay.

"Được rồi, chúng ta cũng không cần nghe giải thích nhiều. Vậy tiếp theo phải làm như thế nào đây?"

"Đi, tìm một nơi nghỉ ngơi trước là được. Chỉ cần vài ngày ta có thể khỏe lại." Tô Vân nghe vậy đề nghị.

Nhưng không có ai đáp lại hắn.

"Sao vậy?"- Hắn nghi hoặc hỏi lại.

Lúc này cả hai người Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao lại đồng thanh đáp lại: "Ngươi có tiền chứ?"

Tô Vân hơi ngẩn người, bình thường tu tiên giả như hắn chẳng bao giờ phải quan tâm đến cái gọi là tiền bạc trong giới phàm nhân này. Tiện tay có thể lấy được tùy thích. Thế nhưng hiện tại... thật đúng là không có một đồng.

Đến giữa trưa, bọn họ cũng tìm được nơi nghỉ chân. Thanh niên ngồi tựa vào một góc tường, nhìn khung cảnh xung quanh không nói nên lời. Đây là một tòa miếu cũ nát, tường gạch bong chóc, mái thủng lỗ chỗ... coi như miễn cưỡng mới tìm được một chỗ không bị ánh nắng chiếu vào.

Nhìn khuôn mặt xám xịt của hắn, Trương Thiên Vũ tiến tới hỏi: "Thương thế trở nặng hay sao?"

Tô Vân làm như không nghe thấy, ngồi dậy thẳng người, khoanh chân nhập định. Hắn cũng thấy không cần che dấu thân phận tu tiên giả của mình làm gì. Bằng mắt thường cũng có thể thấy từng luồng không khí màu sắc khác biệt, tản mát quanh người.

Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao đầy chăm chú không dời mắt nhìn một màn này. Đây là lần đầu bọn họ được chứng kiến cảnh "tu luyện" của tu sĩ.

Nửa ngày sau, Tô Vân mới từ từ mở mắt đứng dậy, thấy hai ánh mắt kinh ngạc đổ dồn lên người mình, hắn có chút không được tự nhiên hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Tần Ngọc Dao không nhịn được hỏi: "Đó là cái người ta gọi là tu luyện hay sao?"

Tô Vân hơi nghi hoặc, biết hắn là người tu tiên, nhưng lại chưa thấy người tu tiên tu luyện bao giờ sao? Tuy nhiên, hắn vẫn thành thật trả lời:

"Đó là chữa thương! Nhìn tình trạng hiện tại của ta có thời gian đi tu luyện sao!"

Trương Thiên Vũ cũng âm thầm ghi nhớ. Hắn cũng không kìm được thắc mắc:

"Tu tiên giả chữa thương đều không cần thuốc hay sao. Đều có thể tự mình chữa được?"

"Tất nhiên không phải! Tự mình chữa thương thì phải mất rất nhiều thời gian, nếu thương nặng thì nhất định cần đến các loài thảo dược làm thuốc mới được. Nhưng bọn chúng đều vô cùng quý báu, đôi lúc có cũng không nỡ dùng đi!"- Lúc này Tô Vân cũng nhận định, hai đứa trẻ trước mắt này thật cũng chỉ từng nghe đến tu tiên giả chứ chưa được tiếp xúc nhiều với giới tu tiên.

Nếu hắn biết được trong hai đứa nhỏ trước mặt còn có người là hậu nhân tu sĩ Trúc Cơ viên mãn lại sẽ càng khó có thể tin tưởng. Dù sao hậu duệ tu tiên giả mà không biết đến tu tiên là chuyện không ai ngờ đến.

Tuy nhiên, Tô Vân cũng không quá để tâm chuyện này. Hồi tưởng lại hành động lần này, hắn lòng đầy cảm thán. Vốn ban đầu hắn đang điều tra vụ việc thành trấn mấy quốc gia biến mất, lại vô tình phát hiện ra dấu hiệu tu tiên giả tranh đấu, chạy tới gần mới biết lại là một đám cường giả Trúc Cơ kỳ, không biết báo cáo về tông môn ra sao thì hắn chợt nảy ra ý định tìm một tên tà tu nào đó thế mạng. Không biết là may hay rủi mà hắn lần tìm được tên ở Bỉ Thiên Sơn này. Qua nhiều ngày theo dõi kỹ càng hắn mới quyết định hành động, ai ngờ vẫn là coi thường sự liều mạng của đám tà tu này, phải nhờ đến cả hai đứa nhóc trước mắt mới có thể an toàn thoát ra...

Suy nghĩ một hồi, hắn chợt nhớ đến khúc mắc vẫn đeo trên người nói: "Được rồi, hiện tại nói ra yêu cầu của các ngươi là gì! Chỉ cần trong phạm vi khả năng, ta sẽ hết sức thực hiện."

Trương Thiên Vũ đưa ánh mắt nhìn Tần Ngọc Dao. Hắn cũng không hỏi qua nàng muốn đưa ra yêu cầu gì, chỉ là cũng vẫn hiếu kì một ít.

Tần Ngọc Dao cũng nghiêm túc lên tiếng:

"Chúng ta muốn ngươi đưa chúng ta đến nơi gọi là Tứ Cực Sơn! Càng sớm càng tốt."

"Thì ra nàng còn sốt ruột hơn ta! Có lẽ nàng muốn mau chóng trở thành tu tiên giả, lại đi tìm dì Ngọc Chi sao?"- Trương Thiên Vũ thầm nhủ trong lòng. Nhưng dù vì mục đích gì thì điều này đối với hắn cũng đều có lợi. Hắn cũng từng trăn trở nếu cứ đi bộ theo lộ trình trên bản đồ, có thể bọn họ có khi phải mất vài năm mới tới nơi. Hắn cũng không biết tốc độ thanh niên này ra sao nhưng nếu mang theo bọn họ hẳn sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Tô Vân nghe vậy cũng lờ mờ hiểu được vấn đề. "Tứ Cực Sơn- Liễu Hà Tông? Nói như vậy các ngươi là muốn tới đó nhập môn? Các ngươi có người quen ở nơi đó?"

"Thế nào? Có làm được hay không?" Tần Ngọc Dao có chút mong chờ hỏi.

Tô Vân suy nghĩ một hồi lâu, vẫn là đáp ứng. "Được rồi. Ai bảo ta nợ hai tiểu tổ tông các ngươi, đành phải hành hạ cái thân này chạy qua chạy lại xa như thế!"

Trương Thiên Vũ nghe vậy cũng vui mừng hỏi: "Vậy mất bao nhiêu lâu tới được nơi đó?"

"Nếu không gặp chuyện gì thì nửa năm là tới nơi." Tô Vân suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Đây cũng không phải là thời gian ngắn. Hắn cũng thực tò mò, hai đứa nhóc này nếu không gặp hắn, cũng định đi bộ từ đây tới nơi đó? Người quen bọn chúng ở Liễu Hà Tông kia cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì a!

Nghe được đáp án, Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao mừng rỡ không thôi. Bọn họ cũng không biết Tần Ngọc Chi có tính toán gì, không trực tiếp dạy bọn họ tu tiên, cũng không trực tiếp đưa tới nơi đó, dời đi không rõ nguyên nhân, lại bắt bọn họ từ mình đi tới....

Tất cả đều không có ai giải đáp nhưng với cả hai lúc này, mong muốn lớn nhất vẫn là tới Tứ Cực Sơn, trở thành tu tiên giả!

"Trước tiên cũng không vội, đợi ta thương thế đỡ hơn một chút ta sẽ mang các ngươi đi. Mà hiện tại..." Tô Vân nhìn một chút xung quanh lại nói tiếp: "Thôi được rồi, trời cũng sắp tối, ngày mai chúng ta vào thành, ít nhất phải kiếm nơi ở sạch sẽ hơn chút ít chứ!"

Như nhớ ra điều gì, hắn lại nói tiếp: "Yên tâm! Ta sẽ có tiền!"

......

Sáng hôm sau, bọn họ đã có mặt trước một khách điếm rộng rãi bên trong Bỉ Thiên thành. Tần Ngọc Dao đầy nghi hoặc hỏi: "Tô đại ca, ngươi lấy đâu ra tiền vậy? Có thể biến ra sao không làm ngay từ đầu đi chứ?"

Thời gian ở chung chưa lâu nhưng Tô Vân cùng hai đứa trẻ cũng thân cận hơn chút ít. Tần Ngọc Dao như bẩm sinh cũng không biết sợ người lạ liên tục hỏi chuyện cũng khiến cho Tô Vân có chút đau đầu.

Tô Vân trả lời ngắn gọn khiến cho cả hai đứa trẻ sửng sốt: "Tu tiên giả cũng không phải biến được ra vàng bạc. Đều là lấy được của người khác!"

"Đó không phải là trộm cướp sao?" Trương Thiên Vũ đồng dạng Tần Ngọc Dao bỗng nhiên liên tưởng lại lúc mua tiểu viện ở Cổ thành, thầm nghĩ liệu Tần Ngọc Chi có phải làm điều tương tự hay không....dù sao thì bọn họ cũng chẳng thấy nàng làm gì kiếm ra tiền cả!

Như hiểu được phần nào suy nghĩ hai người, Tô Vân cúi xuống nói nhỏ: "Chuyện đó cùng trộm cướp không giống nhau, đương nhiên ta làm việc đều cân nhắc kĩ lưỡng, chọn nhà giàu mà lấy đi rồi! Haha, đợi khi các ngươi trở thành tu tiên giả, trộm cắp, cướp của g·i·ế·t người thứ gì cũng sẽ được trải qua hết thôi!"

Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao cũng không phải lần đầu nghe câu nói tương tự, nhưng đối với chúng hiện tại vẫn có chút khó có thể chấp nhận.

"Được rồi, không phải muốn tu tiên sao! Vào nghỉ ngơi, đến vài ngày nữa ta sẽ dạy các ngươi bài học đầu tiên!". Thanh niên cười đầy bí hiểm rồi bước chân vào bên trong khách điếm./.

Chap 22: Thoát nguy