Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Tìm thấy cô ấy rồi
Cô gật đầu chắc nịch , anh lại nói
Sợ anh hiểu sai ý , cô vội vàng xua tay giải thích
Ý Như vừa vào phòng đã ôm lấy gối ôm tràn đầy hứng khởi . Hai ngày nữa cô sẽ được về , cô sắp được anh rồi
_ Em không sao đấy chứ ? Tuấn Khải liền hỏi theo sau , bộ dạng Vương Nguyên hiện tại rất không bình thường
_ Cô chắc chắn mình đã suy nghĩ kĩ ? Hạo Thần lại hỏi
Hạo Thần cầm ly nước chầm chậm uống , hóa ra cô muốn về Bắc Kinh
Sở dĩ thím không cho cô xách vì lo sức khỏe cô còn kém , bà không nỡ để cô mệt . Cơ mà cô bé này cố chấp quá , đành mặc cô vậy
Nói đến đây , cô ngập ngừng nhìn Hạo Thần , mới nói nốt đoạn sau
Liền đó mọi người dắt nhau rời phòng
_ Vừa rồi ... Vương Nguyên nói là đã tìm thấy cô ấy , có phải là Lương Ý Như ?
Xem ra cô rất muốn về Bắc Kinh
Cô muốn về anh đâu có quyền ngăn cản , nhưng với tình trạng như này để cô tự đi anh không an tâm , cho dù cô biết võ thì nói cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái yếu ớt , làm sao có thể chống lại một lũ đàn ông
Chính là biết người con gái mình yêu vẫn còn tồn tại , hóa ra hạnh phúc đôi khi cũng chỉ đơn giản như vậy
Ý Như gục gặc một lúc , mới đắn đo nói
Nuốt xong , Ý Như mới hoàn chỉnh ngồi thẳng , nhìn Hạo Thần một lúc lâu mà chẳng nói gì . Cảm nhận đôi mắt cô đang chĩa về phía mình , Hạo Thần ngừng ăn , ngước lên hỏi
_ ... hiện giờ tôi không có tiền , nhưng khi về nhà rồi , tôi sẽ trả tiền vé cho anh , tôi hứa ! Ánh mắt đen láy kiên định sự chân thành , cô sợ anh sẽ không giúp vì cô không có tiền trong người
_ Nhưng chính mắt người của hắn đã thấy tôi rớt xuống biển , tôi tin giờ hắn chắc chắn là tôi đã c·h·ế·t !
_ Được , cám ơn anh ! Ý Như vui mừng gật đầu , hai ngày tuy có hơi lâu nhưng anh chịu giúp cô là tốt lắm rồi . Có Hạo Thần đi cùng , cô sẽ bớt buồn
Hai người nhanh chóng rời khỏi siêu thị , lên xe về trang viên Thạch Tĩnh Tâm
Cô gái đó thật sự còn sống ?
_ Buổi họp kết thúc ở đây ! Hắn ném lại một câu , cầm điện thoại phi ra ngoại
Hồ Hạo Thần nhìn theo , cười buồn , đứng dậy lên lầu theo sau cô . Đột nhiên anh không đến bệnh viện nữa ...
_ Tôi nghe !
...
Anh không thể chờ thêm được nữa , anh phải tới gặp cô ngay
Có chuyện gì vậy nhỉ ?
Tập đoàn NPK hôm nay có buổi họp hội đồng quản trị , đang giữa chừng thư kí Tô Doãn đem điện thoại đi vào
Ý Như nhìn theo ngờ nghệch , anh ta bị làm sao vậy nhỉ ?
_ Ý Như , cháu không sao chứ ? Thím Lam thấy cô cứ ngẩn ra liền hỏi
_ Vậy tôi lên phòng trước ! Cô nói xong liền đứng dậy , đi lên lầu
_ Không sao , mình về thôi thím !
_ Hắn vẫn có suy nghĩ ấy khi chưa thấy cô , nhưng một khi người của hắn thấy cô , liệu hắn sẽ buông tha cho cô sao ?
Hôm nay là ngày cuối cùng Ý Như ở lại trang viên Thạch Tĩnh Tâm , Ý Như muốn cùng thím Lam đi siêu thị mua đồ về nấu bữa tiệc chia tay (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong không đợi nhìn biểu cảm hai người kia , anh đã chạy ra ngoài lấy xe phóng đi , cả quá trình ấy xảy ra chưa đầy một phút
Thẩm Hữu Kỳ vội vàng về phòng làm việc nghe điện thoại
Anh phải đi cùng mới an tâm . Để cô nghỉ thêm hai ngày , sức khỏe tốt hơn , ngồi máy bay sẽ không bị say
Bình thường khi họp sếp vô cùng nghiêm túc , lãnh khốc , không họp đến bốn tiếng không bao giờ cho nghỉ
_ Ở đây không tốt sao ? Anh hạ giọng hỏi
Nói đến đây , cô ngừng lại . Hồ Hạo Thần nghe có cảm giác đây không phải vấn đề chính
Bữa tối với Ý Như và Hồ Hạo Thần diễn ra khá yên tĩnh , đồ ăn do thím Lam làm rất ngon , Ý Như không thể chống chế lại cái miệng của mình cứ ngấu nghiến ăn không ngừng
Không biết anh có bất ngờ khi thấy cô không ?
Có những thứ không nên nói ra
_ Vậy ... cô gái đó còn sống thật hả ? Thiên Tỉ cuối cũng cũng hiểu ra
Phòng Ý Như và Hạo Thần ở trên lầu ba , đối diện nhau . Anh dừng trước cửa phòng nhìn cửa phòng cô một lúc , ánh mắt khá phức tạp . Sau đó , mới mở cửa phòng đi vào
Trong suốt 26 năm tồn tại hắn hiểu được cảm giác hạnh phúc vô bờ là như thế nào
_ Tôi muốn trở về Bắc Kinh , anh ... giúp tôi được không ?
_ Dạ chắc , giờ tôi đang bám theo cô ấy !
_ Ừm ... tôi ... thời gian qua , cám ơn anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều , thật sự đã làm phiền anh quá nhiều !
...
Anh thật sự rất hiếu kỳ muốn biết cô gái đó là người như thế nào quá ? Một cô gái có thể khiến hai người đàn ông tài giỏi như Thẩm Hữu Kỳ và Vương Nguyên yêu đến c·h·ế·t đi sống lại chắc không đơn giản
...
Ở một góc khuất cách chỗ hai người không xa , người đàn ông vừa rồi lôi điện thoại ra mở một cuộc gọi
Ở Bắc Kinh bên này , Vương Nguyên vừa cúp điện thoại xong liền kích động không ngừng
Anh ta cúp máy đi ra ngoài , ánh nhìn luôn để ý tới Ý Như
_ Ăn từ từ thôi , không ai dành của cô đâu ! Lúc ăn , anh mới thấy được vài phần hồn nhiên của cô
Tới gặp tình yêu bé nhỏ
Thiên Tỉ không chịu nổi liền hỏi
_ Cô đã nghĩ kĩ nhưng tôi tin có một điều cô đã quyên
Cả tên máu lạnh Thẩm Hữu Kỳ cũng cố chấp y chang như vậy
_ Nguyên , cậu đi đâu vậy ?
_ Cậu chủ , tôi vừa thấy cô Ý Như ra khỏi siêu thị ! Bên kia truyền đến lời thông báo
Đám người trong phòng không hiểu chuyện gì đang xảy ra , nhìn nhau ngờ nghệch
Thám tử anh thuê đi tìm cô vừa thông báo là nhìn thấy cô , là nhìn thấy cô đấy . Anh biết cô vẫn còn sống mà (đọc tại Qidian-VP.com)
Bộ dáng khẩn trương kia thật đáng yêu , lại cũng buồn cười . Hồ Hạo Thần cười khổ trong lòng , làm thế nào cô lại nghĩ anh keo kiệt với mấy đồng tiền vé đó chứ
_ Theo sát cô ấy , không để mất dấu , tôi tới ngay !
Nhìn khuôn mặt cô chợt rạng rỡ , Hồ Hạo Thần ngẩn ra . Từ lúc cô tỉnh lại , chưa bao giờ anh thấy cô vui như vậy , lúc nào cũng ủ rũ buồn phiền , có chăng cũng chỉ cười nhạt một cái mà thôi
Đằng sau , một chiếc xe màu đen khởi động theo sát phía sau . Sợ bị lộ , anh ta không dám tới quá gần , luôn giữ một khoảng cách an toàn
Quả nhiên , sau đó cô liền nói
_ Chắc không ?
Chương 45: Tìm thấy cô ấy rồi
Hạo Thần tiếp tục
Người đàn ông nhìn vừa thấy cô liền trợn mắt sửng sốt , sau đó rất nhanh liền trấn tĩnh lại , xua tay
Ai sẽ là người tìm thấy cô trước ? Hay liệu phía trước còn sóng gió gì đến với họ hay không ? Thời gian sẽ trả lời tất cả
_ Tôi vừa gặp cô gái ấy ở siêu thị
Thế mà hôm nay , thời gian mới hết một phần ba , sếp đã cho nghỉ . Không phải rất kỳ lạ sao , lại còn đem khuôn mặt tràn đầy kinh hỉ ra khỏi phòng
_ Được tôi biết rồi
Dưới nhà Tuấn Khải và Thiên Tỉ đang ngồi ở phòng khách ăn ở trực nhà anh , thấy anh xồng xộc chạy xuống , xỏ giày , miệng còn cười tươi như hoa
Cô đang bận nhai , chẳng thể nói gì chỉ dương đôi mắt lên nhìn anh ý bảo cô đã nghe được (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô vẫn nhất quyết xách túi đồ đó , thím Lam lần này không giành với cô nữa , lỡ lại va vào người ta nữa thì sao
Vương Nguyên buộc dây giày , hớn hở nói
_ Không sao ! Nói xong anh ta liền vội vàng bỏ đi
_ Cô đã nói vậy tôi sẽ không cản ... nhưng sức khỏe cô hiện tại chưa thích hợp đi xa , như vậy đi , hai ngày nữa tôi có việc phải đi Bắc Kinh , cô nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa , đợi tôi cùng đi , được không ?
Cúp máy , hắn gọi thêm một cuộc . Sau đó lao ra khỏi công ty , hắn phải tới gặp cô ngay
Anh ta thì thầm một lúc , Thẩm Hữu Kỳ nghe xong , khuôn mặt lạnh tanh đáng sợ bỗng chốc rạng ngời
Hắn nghe mà tim giật lên , sợ lại bị hụt hẫng , hắn trầm giọng hỏi lại
_ Em không sao , hiện tại em vô cùng tốt ... em đã tìm thấy cô ấy rồi , em đi đón cô ấy về đây
_ Xin lỗi , anh không sao chứ ? Ý Như rối rít quay lại nhìn anh ta xin lỗi
_ Cho dù hắn không tha cho tôi , tôi cũng không sợ . Lần trước tôi dễ dàng bị b·ắ·t· ·c·ó·c là do hắn tấn công bất ngờ , còn giờ tôi đã có chuẩn bị , hắn không dễ gì làm hại tôi nữa đâu , anh yên tâm
_ Cô đã từng nói , cô phế Tăng Lữ rất thảm hại , như vậy cô nghĩ hắn sẽ tha cho cô sao ?
Vậy là , niềm tin , hy vọng của hai tên mà mọi người cho là rất ngốc ấy đã thành sự thật ?
_ Chắc chắn , nhìn bộ dạng cậu ta thì biết mà ! Tuấn Khải nhìn ra ngoài cổng phán đoán , từ cái hôm cô gái kia mất tích , Vương Nguyên luôn lạnh lẽo như tảng băng chìm . Mặc cho mọi người nói cô gái đó đã c·h·ế·t , khuyên anh nên bỏ cuộc , Vương Nguyên không tin . Anh một mực khăng khăng cô còn sống
Tình cảm giữa Ý Như và thím Lam rất tốt . Thím hiền dịu như mẹ cô vậy
Cơ mà vậy cũng tốt , thoát khỏi sếp sớm lúc nào là còn sống lâu chừng ấy
Hai người mua khá nhiều đồ , thanh toán xong , Ý Như muốn xách phụ thím Lam , bà không đồng ý , hai người tranh luận một chút , dành qua dành lại túi đồ , kết quả Ý Như đụng vào người ta , một người đàn ông
Tưởng mình nhìn nhầm , cả hai dụi mắt một cái , xong bộ dáng tươi rói kia vẫn không biến mất
Tuấn Khải sờ sờ mũi , anh hiểu vấn đề sớm hơn
Đến khi Tuấn Khải , Thiên Tỉ ra tới cửa đã chỉ còn thấy vệt khói nồng nặc mùi xăng (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô sực tỉnh , lắc đầu
Hắn cười tươi , lòng vui như hoa nở rộ . Vậy là đã tìm thấy cô rồi , hắn biết cô không dễ dàng bị gục ngã mà
_ Ừ , về thôi !
Cùng thời điểm , hai người cùng xuất phát , cùng đi chung chuyến bay , nhưng không hề chạm mặt (đọc tại Qidian-VP.com)
Ý Như nhướng mày khó hiểu , cô đã quyên điều gì ?
_ Không phải , ở đây rất tốt , thật đấy . Nhưng , anh biết đấy , tôi còn phải đi học , tôi đã nghỉ lâu như vậy rồi , thật sự không tốt ! Cô đã nghỉ lâu như vậy rồi , bỏ hổng bao nhiêu kiến thức , e là thi không đủ điểm . Tuy nhiên điều quan trọng là , cô rất nhớ anh , muốn về gặp anh . Cô không thể chờ thêm được nữa
Hồ Hạo Thần ngồi đối điện , thấy bộ dạng ấy bật cười
_ Thế này là sao ? Cả hai nhìn nhau ngơ ngác , cùng lên tiếng
Vương Nguyên vui mừng đến luống cuống cả lên , anh vội vàng lấy áo khoác đi ra khỏi phòng
Hồ Hạo Thần là ân nhân cứu cô tới hai lần , không có anh , cô đã c·h·ế·t từ lâu . Nên chuyện bị Tăng Lữ b·ắ·t· ·c·ó·c , cô chẳng ngại kể cho anh , từ lần đuổi bắt ở cánh đồng oải hương ấy cho tới lần suýt c·h·ế·t này . Nhưng cô không hề nhắc tới Thẩm Hữu Kỳ , cũng không kể mình đã đạp nát đồ đàn ông của Tăng Lữ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.