Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Người phụ nữ của ai? (H+)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Người phụ nữ của ai? (H+)


Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Doãn Thiên Duật liền ra sức bóp chặt cằm cô

Hắn vẫn tiếp tục đưa tay cô phủ khắp nơi trên mk con quái thú. Cô cảm nhận được tay mình đã ướt nhẹp, hắn lại cầm tay cô đặt lên môi

Thì ra là một thanh kim loại nhỏ trong đồng hồ của cô

Cô vô thức đưa tay lên miệng mà m*t sạch t*nh d*ch trên đó. Doãn Thiên Duật hài lòng nhếch môi ,hắn vuốt nhẹ tóc cô

-Muốn sao?

- Em làm tốt lắm!

Câu tuyên bố đầy bá đạo nhưng lại như đang uy h**p

Két!!!

Doãn Thiên Duật hài lòng bước về phía cầu thang, hắn chợt dừng lại

--Phụ nữ không nghe lời thì phải dạy dỗ thôi!

Chẳng lẽ

-A.....

Cô cố nén cảm giác đau buồn, vừa định đến gần để hỏi rõ thì thang máy từ từ khép lại.

Giày cao gót, giày da nam, carvat, túi xách vứt bừa bãi từ cửa chính vào đến cửa phòng,...

- Em xem đi! Nó đang rất đói đấy!

Doãn Thiên Duật tức giận liền tăng thêm lực tay, như muốn bóp nát ngực cô

Một câu nói khiến Phương Du Kỳ cảm thấy bị xúc phạm ,cô liền đưa tay định đẩy hắn ra thì hai tay liền bị hắn chế ngự trên định đầu, tay còn lại của hắn nhẹ nhàng di chuyển trên khuôn mặt tái nhợt vì lạnh của cô

-Dương...! Sinh nhật vui vẻ!

-Phương Du Kỳ! Cô nghe cho rõ đây! Cô là người phụ nữ của tôi, cả đời này cô chỉ có thể nằm trên giường của tôi mà ph*ng đ*ng!

Cô liền đi thang máy khác lên xác nhận, trái tim đập càng lúc càng mạnh. Cô hy vọng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm

- Bỏ ra!

Người phụ nữ này dám không để hắn vào mắt ư?

Phương Du Kỳ cố gắng thoát khỏi phạm vi của hắn nhưng không được, hắn liền cầm lấy tay cô và đưa xuống phía dưới, đặt bàn tay nhỏ của cô lên con quái thú của hắn (đọc tại Qidian-VP.com)

- Không....! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Khá lắm Phương Du Kỳ!

-Doãn Thiên Duật! Tôi sẽ cắt lưỡi anh!

Hắn dừng lại rồi ghé sát môi vào vành tai cô

-Ưm...

-Lần trước còn rất nhiệt tình mà! (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Du Kỳ không còn can đảm để nhìn tiếp, cô bịt chặt miệng để không bị phát hiện

Khuôn mặt đẹp trai không chút biểu cảm nào của Doãn Thiên Duật hiện ra trước mắt cô. Hắn mặc bộ âu phục màu đen càng khiến cho người khác cảm thấy bức bách.

Trái tim cô như bị ai bóp nát, hắn lại đưa lưỡi l**m quanh vành tai cô

Phương Du Kỳ chẳng còn biết hắn nói gì, g*** h** ch*n cô rất ngứa và khó chịu

- Không nói đúng không? Tôi xem cô cứng miệng được bao lâu!

Phương Du Kỳ chẳng buồn quan tâm, cô quay mặt định đi tiếp thì

- Không! Anh không được qua đây!

Hắn không hẹn trước mà áp môi bạc lên cánh môi anh đào của cô, hắn tham lam m*t hết mật ngọt nơi môi cô, nụ hôn bá đạo mà triền miên khiến Phương Du Kỳ cảm thấy khó thở,đầu lưỡi hắn di chuyển vài vòng quanh viền môi cô, rồi tách hai hàm răng cô ra, tiến vào khoang miệng cô thăm dò, đầu lưỡi hắn luồn trái lách phải, cùng lưỡi cô day dư

- A....

Phương Du Kỳ khó chịu lấy tay xoa mũi. Lúc này Doãn Thiên mới bực mình ngồi dậy, hắn nhìn cô tr*n tr**ng trước mặt, đành cởi aó khoác ra choàng lên người cô. Hắn khó khăn áp chế d*c v*ng đang trổi dậy của mình ,"người anh em" của hắn đã trướng to chờ được phóng thích, hắn rất khó chịu.

Cả đám người làm trong biệt thự này đều đứng thành hai hàng từ cửa vào tận cầu thang, đứng giữa họ là một người phụ nữ khoảng năm mươi,nụ cười của bà hiền hậu khiến người khác cảm thấy ấm áp, bà khẽ liếc nhìn qua Phương Du Kỳ đang được Doãn Thiên Duật bế trên tay, ánh mắt bà tràn đầy bất ngờ nhưng hình như là bà biết cô

Rầm

Mưa rơi càng lúc càng nhiều, những giọt nước mưa lạnh lẽo càng khiến cho con người ta cô đơn.

Hắn khẽ nhếch môi và ngồi xuống cạnh cô

Từng giây từng phút trôi qua, tim cô đã c·h·ế·t lặng

Cô tức giận lườm hắn nhưng cũng nghe lời im lặng, đưa tay kéo chiếc aó khoác che kín phần cổ lại.Tên đàn ông c·h·ế·t tiệt, còn không phải do hắn dở thú tính sao? Cô thề sẽ tự tay g·i·ế·t hắn. Khi Doãn Thiên Duật bế cô vào đến cửa lớn

Cô bước gần đến cửa phòng thì chợt nhìn thấy một khe hở, cô đưa mắt theo khe đó nhìn vào trong thì.....

Nhưng cỗ đâu nhất thiết phải cam chịu l*m t*nh nhân

C·h·ế·t tiệt!

Doãn Thiên Duật đá văng cửa phòng, hắn thô lỗ ném Phương Du Kỳ lên giường, khiến chiếc aó khoác rơi ra khỏi người cô, để lộ một khoảng da thịt trắng nõn, xương quai xanh khêu gợi, phần ngực mê người. Hắn nhìn cô rồi đóng mạnh cửa lại. Phương Du Kỳ khó khăn ngồi dậy

-Mau buông ra, tên khốn!

Hắn nhìn xuống cánh tay đã bị cô đâm bị thương không khỏi cười khổ!

Lúc này cô chỉ muốn c·h·ế·t đi cho

Hắn bắt đầu hôn khắp người cô, ngón tay thì ra vào liên tục nơi cấm địa

Phương Du Kỳ tức đến hai hàm răng nghiến chặt, cô ra sức vùng vẫy

- Cô sợ gì nào? Mở mắt ra cho tôi!

-Đồ điên !Thả tôi ra!

Doãn Thiên Duật như điên cuồng hơn

Ngay lập tức Doãn Thiên Duật nằm đè lên người cô, bàn tay hắn liền nhẹ nhàng m*n tr*n khuôn mặt cô

Vậy là kết thúc

Doãn Thiên Duật không ngờ rằng cô lại dám dùng ám khí đánh lén hắn. Hắn cũng phản ứng rất nhanh tóm chặt cổ tay cô, nếu không đã bị cô đâm c·h·ế·t rồi

-Anh nghĩ tôi sẽ nhớ loài động vật chỉ biết giao phối như anh sao?

Đến trước cửa phòng Nghiêm Hào Dương, cô thấy đèn sáng, chắc chắn bọn họ ở trong. Suy nghĩ vài giây, cô quyết định lấy chìa khóa phòng mà anh cho cô mở cửa đi vào.

- l**m hết cho tôi!

- Cô đang thử thách tính nhẫn nại của tôi ư?

Doãn Thiên Duật giận quá hóa cười

-Còn nữa! Mang một bát nước gừng lên đây!

Cô ra sức lắc đầu

- A.....Doãn Thiên Duật, cầm thú!

-Thiếu gia, cậu đã về!

Hắn cởi bỏ chiếc q**n l*t đã ướt nhẹp của cô, ngón tay bất ngờ đâm mạnh

Cô sợ hãi định rút tay về nhưng lại bị hắn giữa chặt

-Không... Đánh c·h·ế·t tôi cũng không nói!

-Tôi cho em cơ hội cuối cùng, nói em nhớ tôi!

Hắn không trả lời cô mà đứng thẳng người lên, sốc người cô lên cao rồi hướng về phía cửa đi tới

Quả nhiên khi nghe hắn nói vậy cô không dám hét nữa. Thấy cô không còn chống đối nữa, hắn liền buông lỏng tay và v**t v* phần cằm đã sưng đỏ của cô

C·h·ế·t tiệt

Người phụ nữ này chính là quản gia trong biệt thự, bà vội đáp

Chiếc xe thể thao lao nhanh về phía trước như sứ giả trong đêm tối. Cơn mưa càng lúc càng lớn.

Mối tình đầu đầy ngây ngô của cô đã kết thúc!

-Lên xe!

Chương 7: Người phụ nữ của ai? (H+)

Phương Du Kỳ ra sức lắc đầu

- Chẳng phải tôi đã nói rồi ư? Tôi chỉ hứng thú với cơ thể cô, tôi còn chưa chơi chán thì cô đừng mơ tưởng được ngủ với thằng khác!

Phương Du Kỳ đành bước đến gần xe hắn, cô mở cửa và đi lên

-Muốn tôi tự tay lôi cô lên hay tự mình bước lên?

-Tôi rất nhớ... cơ thể em

Là tầng có phòng trọ của Nghiêm Hào Dương.

Nhưng sự giãy dụa của cô càng k*ch th*ch hắn hơn, tay hắn ra sức x** n*n b** ng*c cô, hắn kéo tuột chiếc aó ngực vướng víu của cô xuống. Phương Du Kỳ liều mạng lắc đầu

- Nếu không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng này của cô thì tốt nhất nên ngậm miệng lại đi!

-Ngoan! l**m sạch nào!

2 năm trước

Phương Du Kỳ bước từng bước nặng nề về phía trước, lòng cô lúc này nặng trĩu, cô bước đi như vô hồn. Tại sao cô lại gặp lại anh, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, tại sao cô phải gánh chịu tất cả, cô đã làm gì sai, tại sao lại đối với cô như vậy? Cô nhớ rất rõ mọi chuyện đêm đó, đó cũng là một đêm mưa lớn thế này ,kể từ hôm đó, lòng cô thật sự đã c·h·ế·t.

-Rốt cuộc thì an muốn thế nào đây?

Ký túc xá Trường Đại học Kinh tế Dân Quốc, 7h tối

...

-Vâng ạ!

-Hắn đã đụng vào cô chưa?

Câu nói thể hiện sự mờ ám không chút che đậy càng khiến Phương Du Kỳ tức giận hơn.

Doãn Thiên Duật dừng hành động x** n*n của hắn lại. Bàn tay lại nhẹ nhàng đặt lên má cô, sau đó khẽ vuốt máy sợi tóc bị ướt mưa của cô

Phương Du Kỳ không khóc, bởi cô đã không còn sức lực để khóc. Mưa càng lúc càng lớn

- Không.... Doãn Thiên Duật! Anh muốn làm gì?

Cô gái đó cơ thể không một mảnh vải che thân, bước nhẹ nhàng về phía giường, cô ta quỳ gối xuống tấm thảm trải sàn cạnh giường, từ từ đưa tay chạm vào thắt lưng của Ngiêm Hào Dương đang ngồi trên giường

-La to lên để ai cũng biết được Phương tiểu thư hô mưa gọi gió ngoài kia d*m đ*ng đến mức nào!

- Chân tôi đâu có bị tàn phế, với lại a đưa tôi về đây làm gì?

Doãn Thiên Duật nở nụ cười tàn nhẫn

Phương Du Kỳ bịt chặt hai tai, cô ra sức lắc đầu.

Hắn hơi buông lỏng cơ thể cô ra. Phương Du Kỳ Hải tay chống trước ngực hắn

- Anh ... Anh, anh muốn làm gì?

-Nếu ngoan ngoãn nghe lời sớm hơn có phải tốt không, nói tôi nghe, có nhớ tôi không?

-Doãn Thiên Duật!Rốt cuộc thì thế nào anh mới thỏa mãn đây?

Trời đã mưa lớn, cô đau đớn chạy về phía trước, nước mắt cùng với nước mưa hoà vào nhau

-Thật nhạy cảm! Cô nhìn kỹ đi, chúng chỉ nở rộ trong tay tôi mà thôi!

Hắt xì!

Hắn cười xấu xa rồi ngậm lấy nhuỵ hoa của cô, một tay hắn phủ lên b** ng*c còn lại của cô, x** n*n đủ kiểu, miệng thì đói khát c*n m*t, tay còn lại vẫn tiếp tục ở trong q**n l*t cô trêu chọc vùng hoa viên đã ẩm ướt. Phương Du Kỳ khó khăn vặn vẹo cơ thể, nước mắt từ hóc mắt cô trào ra

Thiếu gia lại đưa cô ấy về đây lần nữa?

Doãn Thiên Duật dường như đã mất dần kiên nhẫn, hắn buông tay cô ra rồi đứng lên

Vừa dứt lời hắn lập tức tăng thêm lực

-Doãn Thiên Duật! Tên s·ú·c sinh!

Cô không tin.

Và thiếu gia không hề cho phép người phụ nữ nào bước chân vào Bạc Thiên Bảo!

-Ưm... Xin anh đấy! Tôi.. Tôi không thể chịu nổi nữa!

Phương Du Kỳ cười đầy châm biếm

-Cắt lưỡi tôi rồi ai sẽ làm cho cô sướng đây?

Cô không muốn ở đây tiếp tục, cô muốn ra khỏi đây ngay lập tức, cô đi từng bước khó khăn rời khỏi căn phòng đó, cô cố gắng ra khỏi ký túc xá.

-Cô nghĩ còn thằng nào thèm lên giường với đàn bà đã bị tôi dùng qua?

Còn có.... Quần aó xộc xệch của cô ấy

Tầng 6

Cô khó khăn nhìn hắn, ánh mắt hắn bây giờ đã bị d*c v*ng che kín, cô có thể ngửi thấy mùi t*nh d*ch trên tay. Hắn cũng không thúc giục cô, hắn nhẹ nhàng hôn khắp cổ cô rồi đến xương quai xanh tròn tròn, khắp vành tai rồi dừng lại ở cánh môi anh đào, đầu lưỡi bắt đầu khiêu khích,khi nụ hôn đến lúc ướt át nhất thì chợt hắn buông môi cô ra, đưa bàn tay dính đầy t*nh d*chđến miệng cô

-Vâng! Thiếu gia.

- Cầu xin anh..... Tôi...khó...chịu!

-Tốt lắm! Không nói cũng được...

Phương tiểu thư!

Chẳng phải là cô gái lần trước sao

Quản gia sững sờ

Hắn không nói gì mà bế Phương Du Kỳ lên thẳng cầu thang.

-Cô lẽ ra phải hứng chịu nhiều hơn thế này!

- Buông...

Hắn cũng chẳng giận mà còn cười đầy hứng thú, tay vẫn di chuyển trên người cô, tay hắn tự do luồn vào trong aó ngực cô, ngón tay hắn di chuyển trên phần ngực mềm mại như di chuyển trên phím đàn, từ từ chạm nhẹ lên nhuỵ hoa đang căng tròn.

Cơn hắt xì c·h·ế·t tiệc! Sao lại đến đúng lúc vậy chứ?

Nói xong, hắn tiến sát lại gần cô, từ từ lấy dây an toàn thắt lại cho cô. Mặt Phương Du Kỳ đã ửng hồng từ lâu, thấy cô như vậy, Doãn Thiên Duật lại đưa khuôn mặt lại gần mặt cô hơn, tay hắn chống lên phần tựa của ghế

Phương Du Kỳ tay cầm một túi đồ lớn, là một chiếc bánh sinh nhật. Cô miệng cười không ngớt,đi chân sáo đến gần chỗ rẽ của thang máy trong ký túc xá, đột nhiên nụ cười trên môi cô tắt dần khi nhìn thấy một đôi nam nữ vừa day dư đôi môi với nhau vừa đi vào thang máy, cô đứng chôn chân tại chỗ ,người đàn ông đó không phải ai khác mà chính là tiền bối mà cô kính trọng nhất, cũng chính là người đàn ông mà cô yêu-Nghiêm Hào Dương. Hôm nay là sinh nhật anh nên cô cố tình đến đây để cho anh bất ngờ, nhưng...

Hắn cố đè nén, bắt đầu khởi động xe, nhưng trên môi liền nở nụ cười nham hiểm. Còn Phương Du Kỳ như được hưởng đặc xá, thật cảm ơn cơn hắt xì vừa rồi, nhưng cô đâu biết còn chuyện khủng khiếp hơn đang đợi cô.

Tiếng th* d*c của đàn ông cùng tiếng r*n r* cầu xin của người phụ nữ vang lên không một chút che đậy.

Cô gái đó là tình nhân bao dưỡng của thiếu gia?

Chân cô như muốn gục xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc dù bị hắn chế ngự nhưng cô vẫn trừng mắt nhìn hắn (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô lập tức lui về phía sau, Doãn Thiên Duật lại tiếp tục tháo bỏ thắt lưng

------------------------

Phụt

Rồi hắn từ từ cởi bỏ aó sơ mi trên người, cánh tay hắn đã nhuộm cả một mảng đỏ, nhưng cơ bụng sáu múi và phần cánh tay không bị thương, làn da màu đồng đầy gợi tình khiến Phương Du Kỳ bất giác đỏ mặt

Chợt phía sau cô truyền đến một luồng sáng, cô liền quayđầu lại, ánh sáng đèn xe làm cô chói mắt, cô phản xạ lấy tay che trước mặt .chiếc xe thể thao chạy từ từ về phía cô, Phương Du Kỳ vội né vào sát bồn hoa ven đường, chiếc xe đã dừng ngay trước mặt cô, kính xe từ từ hạ xuống

- Mới bắt đầu đã không chịu nổi rồi sao?

-A... Đau... Xin a.. Đừng... mà

Quản gia cung kính đáp

Hắn gằng từng tiếng tức giận ngầm

Doãn Thiên Duật lắc đầu tiếc nuối, tay hắn di chuyển từ mặt cô xuống vành tai rồi sờ khắp cổ cô xuống xương quai xanh khêu gợi

-Đừng ép tôi!

Chiếc xe thể thao chạy thẳng vào cổng Bạc Thiên Bảo.Doãn Thiên Duật mở cửa bước xuống rồi chạy sang cửa ghế phụ mở cửa ra, hắn khom người vào trong và bế Phương Du Kỳ ra. Cô khó chịu vung tay

Phương Du Kỳ tức giận vừa hét vừa giãy dụa

Hắn buông tha cho hai tay cô ,tay hắn bắt đầu di chuyển xuống ngực cô, cởi phăng chiếc aó còn lại của cô, một tay hắn lập tức phủ lên b** ng*c cô nhẹ nhàng v**t v* khơi lên d*c v*ng của cô, tay còn lại đỡ lấy tấm lưng trần của cô từ từ di chuyển xuống cặp mông căng tròn của cô

-Ưm...

Không!

***

Hắn đã hoàn toàn thoát y, cơ thể hắn hoàn hảo như một người mẫu phương Tây, tỉ lệ cơ thể đúng chuẩn tam giác vàng, còn có.. Cô sợ hãi quay mặt né tránh, v*t n*m t*nh g*** h** ch*n hắn đã sưng to đến đáng sợ Doãn Thiên Duật cười xấu xa

***

Không thể nào!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Người phụ nữ của ai? (H+)