Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 56

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56


Tô Tư Yên tức giận: “Rốt cuộc anh muốn gì? Anh không sợ Bối Như Ý biết được hay sao?”

“C·h·ế·t tiệt! Cô ấy dám ngắt điện thoại của tôi.”

“Bối Như Ý với tôi chẳng là gì cả.”

“Có chứ, em đã rất nhiều lần tự bịa lí do, một lí do dù giả dối nhất em vẫn tin nhưng anh ta chưa bao giờ giải thích.”

“Nhà của tôi, tại sao lại không được ở.”

Ngồi trên xe, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về sự việc hôm nay.

Cô nhìn thấy liền đỏ mặt.

Hóa ra lời của anh lại không đáng tin đến vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cũng muộn rồi anh đưa em về.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hàn Bân, bước tiếp theo lên làm thế nào!”

Những ngày sau đó cô liên tục bị làm phiền, hôm nào anh cũng cho người mang hoa đến tặng cô.

Bức tường thành cô khổ công xây dựng hai năm qua chỉ vì gặp lại anh ta mà bắt đầu nứt.

Tống Ngôn vừa bế cô được một đoạn thì Tô Tư Yên kêu anh thả cô xuống.

“Anh sẽ không thể hiểu được cảm giác yêu say đắm một người rồi đến cuối cùng người đó nói với anh là tất cả những gì anh ta làm đều là một trò đùa, một thú vui thỏa mãn bản thân mà thôi.”

Mặc dù sáng mai phải đi làm nhưng cô cũng không thể ép mình đi vào giấc ngủ được, cuối cùng đành phải nhờ đến thuốc.

Nhìn bộ dạng lúc anh ta đứng đó, mặt đen sì, tức giận thật là hả dạ.

Hai người coi Phó Mặc Thần như vô hình, Tống Ngôn bế cô lên, chưa đi được đã bị Phó Mặc Thần chặn lại.

“Tại sao anh lại ở đây?”

Cô đem bó hoa to ném thẳng vào thùng rác.

“Em có bao giờ nghĩ anh ta cũng có nỗi khổ riêng không?”

“Chân em đau mà, về không tiện, anh giúp em.”

Sáng sớm tình dậy, đầu đau nhức, Tô Tư Yên bận rộn chuẩn bị đi làm.

“Không cần đâu, em có thể tự về được, hôm nay làm phiền anh nhiều quá.”

Cô dạo máy luôn, từ bao giờ Phó Mặc Thần trở nên mặt dày như vậy.

Hàn Bân đang nói chuyện vui vẻ cùng Lý Đồng liền giật mình tắt máy.

Đã rất lâu rồi anh chưa được ôm cô, giây phút này với anh thật trân quý..

Cô liền chạy ra ngoài, nhưng Phó Mặc Thần rất nhanh đã kéo cô lại.

“Là tôi làm cô ấy bị thương, tôi sẽ đưa cô ấy đi chữa trị.”

Con người rồi cũng sẽ thay đổi, cô cũng vậy, trở nên khác rất nhiều duy chỉ có trái tim là không thể.

Lúc anh đỡ cô, thực tâm cô đã cảm nhận chút gì đó lo lắng từ anh, nhưng cô vẫn không thể tin đó là sự thật.

Hôm nay khi tới phòng của một bệnh nhân mới, cô cũng có tinh thần hơn chút.

Đêm dài dằng dặc, lại là một đêm khó ngủ đối với Tô Tư Yên.

Có quá nhiều điều khiến cô phải suy nghĩ ở đây.

“Giữa hai người rốt cuộc có hiểu lầm gì?”

Tống Ngôn im lặng, cả hai người đều im lặng, trong lòng cô bây giờ là một mớ hỗn độn.

Phó Mặc Thần vẫn tức giận: “Trong khi tôi nhớ em, thì em lại qua lại với người đàn ông khác, bộ dạng đau khổ trong video đâu rồi, lại còn dám để tên đàn ông đó bế bỗng, coi lơ tôi, Tô Tư Yên em giỏi lắm, bây giờ còn phớt lờ tôi.”

“Không có gì, em có thấy bộ mặt của anh ta không? Làm anh buồn cười muốn c·h·ế·t.”

Cuối cùng cô cũng phải lên tiếng.

Cửa vừa mở, thấy gương mặt đàn ông kia ló ra, cô đã hận không thể đóng rầm cửa lại.

Công việc của cô trong bệnh viện cũng dễ dàng.

Tô Tư Yên nhớ lại, hôm nay cũng đâu phải là ngày gì, ai lại tặng hoa cho cô thế này.

Tô Tư Yên gật đầu, Tống Ngôn tiếp lời: “Anh thấy có vẻ anh ta vẫn rất thích em, xem biểu hiện ăn giấm chua hôm nay là biết.”

“Tôi nghĩ là giám đốc nên chuyển tới gần nhà cô ấy, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”

Cô nằm gọn trong lồng ngực anh, hai tay Phó Mặc Thần ôm chặt cô.

“Tô Tư Yên, em đừng có khiêu khích tôi.”

Hỏi Tống Ngôn thì không phải, trong đầu cô bất giác nhớ ra một người, không phải đấy chứ.

“Tra cho tôi, cái tên bác sĩ họ Tống đó, tra ngay lập tức.

Ngay tối nay phải ra, nếu không cậu cứ chuẩn bị đi Châu Phi công tác cho tôi.”

Phó Mặc Thần vừa tắm xong tóc vẫn còn ướt, trên người chỉ quấn một chiếc khăn nhỏ che bộ phận nhạy cảm của đàn ông.

Xe dừng trước cửa nhà, Tô Tư Yên khập khiễng đi vào, chào tạm biệtTống Ngôn rồi khóa cửa.

Nghỉ phép được mấy ngày làm tinh thần cô thoải mái hơn.

Tống Ngôn quan sát trên gương chiếu hậu, nhìn vẻ mặt cô cũng không tiện hỏi nhiều.

Cô cười giễu bản thân: “Anh đoán sai rồi, anh ta nói anh ta chưa từng yêu em, tất cả chỉ là diễn, anh ta diễn rất giỏi, nếu là diễn viên nhất định anh ta sẽ là ảnh đế.”

Hàn Bân bên cạnh thầm giễu: “Giám đốc, bây giờ thì anh hiểu cảm giác dập điện thoại giữa chừng chưa?”

Đồng nghiệp bên cạnh xuýt xoa, vì nó là bó hoa hồng đỏ rất đẹp, mùi lại rất thơm.

Chẳng qua cô chỉ muốn diễn kịch cho anh xem mà thôi, không ngờ Tống Ngôn lại phối hợp ăn ý như vậy.

Cả người tỏa ra mùi giấm chua loét này, Hàn Bân cũng đoán ra được rồi, anh nhanh chóng sai người đi thăm dò.

“Người đàn ông đó là người đã bỏ rơi em?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh ngày hôm nay.

Gặp lại anh rồi, cô đưa tay lên sờ ngực trái, tim vẫn còn đập rất mạnh, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy hồi hộp.

Đúng như cô dự đoán tấm thiếp được kẹp trong bó hoa chính là chữ của Phó Mặc Thần.

Cô không tin người đàn ông này là Phó Mặc Thần.

Vừa vào đến phòng, cô liền ngã xuống, cả người như không còn hơi sức, mệt mỏi vô cùng.

Cảm xúc của cô đối với anh vẫn như trước đây, không hề thay đổi chỉ là cô đã giấu kín nó vào sâu bên trong, cô sợ tổn thương một lần nữa.

Đến giờ trực trưa, đột nhiên một anh nhân viên cầm bó hoa to tới đưa cho cô: “Hoa của cô, mời cô kí nhận.”

Phó Mặc Thần ngồi trên sofa, nhắm mắt, gọi Hàn Bân.

“Ồ, vậy sao trước đó có người nói sẽ cưới cô ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xa cách hai năm anh vẫn không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng, vô tâm như trước.

Cô sẽ cho anh thấy cô đã không còn là Tô Tư Yên của trước đây, bây giờ Kỷ Yên mạnh mẽ không dễ gì bắt nạt.

"Tút! Tút! "

“Cảm ơn anh đã giúp em.”

Cô gượng cười, cố tỏ ra là mình ổn: “Em không sao, lần sau sẽ không trốn nữa.”

“Phó Mặc Thần tôi nói cho anh nghe rõ một lần nữa, Tô Tư Yên tôi bây giờ đã không còn quan hệ gì với anh, mong anh đừng làm phiền tôi nữa.”

Bộ dạng này chắc là gặp phải điều gì đây.

Lúc đó liệu cô còn dũng khí để tiếp tục vượt qua được hay không hay là sẽ buông xuôi về với thế giới bên kia.

Nghe Hàn Bân nói vậy anh liền nhanh chóng mua một căn hộ bên cạnh cô, chuyển đến ngay trong ngày.

Chương 56

“Được rồi, anh đỡ em.”

“Số điện thoại của tôi xxxxxxxxxxxx.”

Cô gọi vào số điện thoại đó, đầu dây bên kia là tiếng của người đàn ông: “Cuối cùng em cũng gọi cho tôi rồi.”

Tô Tư Yên im lặng không nói gì, Phó Mặc Thần trơ mắt nhìn cô bị bế đi.

Tô Tư Yên vừa đi làm về, thấy bánh treo trên cửa, tưởng có hàng xóm mới chuyển đến, cô vui mừng nấu ăn rồi gõ cửa đem sang. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy Tống Ngôn có lòng như vậy, cô cũng không từ chối nữa.

Tống Ngôn đưa ánh mắt không vui rọi vào người anh: “Không cần, tôi đưa cô ấy đi là được.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56