Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 70

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70


Bác Ngọc mỉm cười: "Tại sao Trần Lục Nam còn chưa đến?"

"Ừm?"

Vừa dứt lời, chị Manh vỗ tay nói: "Em đừng nói, thật sự có một cái!" Chị ấy trợn to hai mắt nhìn Nhan Thu Chỉ: "Muốn tham gia sao?"

"……"

Nhan Thu Chỉ nhìn anh: "Trước đây anh có tham gia sắp xếp kịch bản không?"

Đạo diễn Quan có yêu cầu cao, và các nghệ sĩ về cơ bản không được phép nhận các công việc khác trong quá trình quay phim.

Và địa điểm nằm ngoại sự mong đợi của cô.

Kỳ thực, nhiều người đàn ông không quan tâm nhiều đến chuyện con cái. So sánh với phụ nữ thì đàn ông ít quan tâm đến con cái hơn.

Chị Manh quay đầu lại nhìn cô: "Em cảm thấy ghi hình chương trình tạp kỹ như thế nào?"

Chị Manh bất lực nói nhỏ: "Tập cuối của chương trình tạp kỹ sẽ được ghi hình vào ngày mốt, sau khi ghi hình xong, em và Trần Lục Nam cũng chuẩn bị vào đoàn phim rồi, sẽ có một khoảng thời gian dài nghỉ ngơi."

Không thể hiểu được, Nhan Thu Chỉ đã có thêm nhiều dũng khí hơn.

Khi cô đến, đạo diễn Quan và Bác Ngọc đã ở đó.

Cho nên lúc đó cô rất thích chọc tức anh, nhìn bộ dạng anh bất lực với chính mình, cô sẽ cảm thấy có chút đắc ý.

Nhan Thu Chỉ rất bội phục người nghệ nhân này, cô rất khâm phục.

Trần Lục Nam hiểu tâm trạng của cô, anh nắm lấy tay cô để truyền hơi ấm cho cô, anh thì thầm nói: "Đừng sợ."

Quý Thanh Ảnh mỉm cười và gật đầu: "Sớm như vậy sao?"

Trần Lục Nam tập trung vào con đường phía trước.

Nhan Thu Chỉ đã ký tặng tên cho Trần Hi, và còn đi thăm Nhan Gia Trì, những ngày nghỉ ngơi, cũng coi như là rất đầy đủ.

Trần Lục Nam gật đầu: "Có thảo luận, bộ phim lấy chủ đề này không dễ quay, rất nhiều câu chuyện mọi người cũng đã quay qua rồi."

Đạo diễn Quan gật đầu, chỉ vào Nhan Thu Chỉ và nói: "Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là nữ chính trong phim của chúng tôi, Thu Chỉ."

Trần Lục Nam gật đầu: "Không ngoài ý muốn thì có thể là vậy."

Cô thở dài nói: "Có dịp tôi sẽ giới thiệu hai người làm quen."

"Vậy em còn có chút tò mò.

Vài ngày sau, Nhan Thu Chỉ có thời gian liền đến chỗ Quý Thanh Ảnh, cô cũng không thể nói được cảm xúc của mình là như thế nào, nhưng cô đột nhiên cảm thấy rất thích thú khi nhìn người khác làm quần áo, cô không biết là đã nghiện từ lúc nào rồi.

Có thể hết lần này đến lần khác từ chối đạo diễn Quan và Bác Ngọc, chắc chắn không phải là người thường.

Quý Thanh Ảnh vừa nói xong một điểm, khi quay đầu lại, cô ấy bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Nhan Thu Chỉ.

Hôm nay, Nhan Thu Chỉ nhận được một cuộc gọi từ đạo diễn Quan.

Hai bên có khá nhiều cây xanh, trang trí ổn.

Nhưng cô lại cảm thấy không giống.

Anh nói: "Anh muốn xem nơi em sinh sống khi còn nhỏ, được không?"

Trần Lục Nam không để ý trả lời: "Ừm, sau đó thì sao?"

Trước đó cô đã nói với chị Manh rằng cô không muốn nhận công việc khác khi làm bộ phim này.

Sau khi thảo luận cả buổi sáng, Quý Thanh Ảnh đại khái cũng đã đưa ra một số ý kiến của mình.

"Nghỉ ngơi lát đi, đến lúc đó nói sau."

Suy nghĩ đầu tiên của Nhan Thu Chỉ sau khi đọc toàn bộ kịch bản là kịch bản lần này của Bác Ngọc quá thú vị, suy nghĩ thứ hai có lẽ là….cô càng ngưỡng mộ Bác Ngọc hơn.

Dù là ánh đèn đường vàng mờ bên sông, hay tiếng sóng vỗ rì rào, hai tiếng người đi dạo bên bờ vào ban đêm, hay tiến rì rào trò chuyện với nhau trong bóng đêm.

Anh nói: "Em định giới thiệu bạn trai cho cô ấy sao?"

Trước khi đi, cô còn có chút lưu luyến không nỡ: "Khi nào có thể có thành phẩm vậy?"

Nhan Thu Chỉ lảm nhảm một danh sách dài những lời khen ngợi về Quý Thanh Ảnh, và khi nói đến cuối cùng, cô sờ sờ cằm nói: "Nhà thiết kế này rất quyến rũ, không phải là nghĩ xấu, là kiểu một lời khen ngợi con người quyến rũ đó."

"Nữ."

Sang năm họ sẽ có một đứa con. Cùng nhau nuôi dưỡng con, sống chung với họ.

Cô im lặng vài giây, không do dự nói: "Đừng nghĩ."

"Tại sao Bác Ngọc lại tài hoa như vậy?"

Thời gian khởi quay là vào nửa tháng sau, về kiểu dáng trang phục, nhà thiết kế đã sớm trao đổi với đạo diễn Quan rồi.

Nhan Thu Chỉ đã từng cảm thấy rằng anh không để đến bất kỳ điều gì, không quan tâm đến cái gì. Hiếm khi có chuyện có thể lay chuyển cảm xúc của anh và làm cho anh có thể dao động.

Trần Lục Nam mỉm cười: "Ừm."

"Không biết."

Vì bộ phim này Nhan Thu Chỉ đã thu hút được rất nhiều người hâm mộ, cô càng ngày càng nổi tiếng, càng nhận được nhiều sự ủng hộ hơn, lượng truy cập của cô càng ngày càng tốt hơn.

Sau một thời gian dài tiếp xúc, Nhan Thu Chỉ cảm thấy tính cách của Quý Thanh Ảnh rất đặc biệt và hấp dẫn, điều này khiến mọi người hiểu sâu hơn về cô ấy.

Trang phục trong phim nên theo tâm trạng và cốt truyện của nhân vật, khi vui vẻ nên mặc loại sườn xám nào, khi không vui mặc như thế nào, buổi sáng buổi tối, tham gia dự tiệc và mua sắm,.v.v. đều có sắp xếp khác nhau.

Ngoài việc thích thú, cô cũng cảm thấy hơi cảm động.

Chị Manh cũng đồng ý rồi.

Nhan Thu Chỉ: "……Em đâu có thể mập lên được, mập lên thì hôm nay em đâu có dám gặp chị chứ."

"Quan Hà cũng sẽ hòa hợp sao?"

Làm sao cô biết được rằng địa điểm ghi hình lần này sẽ là ở Chiết Tinh chứ.

Người tới dường như bị mọi người làm cho hoảng sợ, hơi nhướng mày, cong đôi môi đỏ đi tới.

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ: "……."

Nhan Thu Chỉ có chút kinh ngạc, nhìn hai người này: "Đạo diễn Quan, anh Bác Ngọc."

Không phải là cố ý, thỉnh thoảng vô tình nhắc đến một câu, hoặc là khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt họ khi con của họ gọi điện thoại cho họ, Trần Lục Nam đã tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh.

Theo thời gian, khát vọng đã bị đè nén trong đáy lòng, muốn lật tẩy cũng không được.

Sau khi mối quan hệ hiện tại với Trần Lục Nam được công khai, có lợi và cũng có hại.

Anh cụp mắt nhìn người đang nói chuyện phiếm ở bên cạnh, trầm giọng hỏi: "Thích nhà thiết kế này đến vậy sao?"

"Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng cô Quý không đóng phim đâu."

Trần Lục Nam: "…."

Nhan Thu Chỉ nói: "Một người bạn nam, cô có biết Trần Lục Nam không?"

"Nam hay nữ vậy?"

Anh hỏi: "Không muốn đi sao?"

Chị Manh im lặng một lúc, sau đó nhàn nhạt nói: "Chương trình tạp kỹ này mùa đông mới khởi quay."

Nhan Thu Chỉ: "……Anh dường như không có hứng thú lắm." (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Lục Nam nhìn vậy cũng không biết nên khóc hay cười, dỗ dành cô một lúc lâu mới dỗ được.

Vì vậy, lúc này khi ở trên máy bay sau khi xác nhận địa điểm, cả người Nhan Thu Chỉ cảm thấy có chút choáng váng.

Nhan Thu Chỉ mỉm cười, có lẽ vì cô có cảm tình khó tả với mỹ nữ, cô nói thẳng: "Vừa rồi đạo diễn Quan còn chưa giới thiệu trước, tôi còn tưởng rằng anh ấy đã tìm cho tôi một đối thủ cạnh tranh nữa, tôi vẫn đang tự hỏi trước đây tại sao lại không biết, đạo diễn Quan là cố ý sao?"

Nhan Thu Chỉ "ừm" một tiếng, bày tỏ đã hiểu.

Lúc trước cô nghe nói đến An Thành, cô trực tiếp đồng ý, căn bản cũng không hỏi địa điểm cụ thể.

Cô không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, chỉ là…. Bất ngờ, nhưng dường như cũng có chút kinh ngạc vui vẻ.

Cô há miệng th* d*c, nở nụ cười: "Chương trình tạp kỹ tình yêu thì bỏ đi, em cảm thấy không thích hợp lắm."

"Có một chút."

Bác Ngọc vừa muốn nói thì cánh cửa được đẩy ra.

Nhan Thu Chỉ gật đầu.

Cô không biết nên khóc hay nên cười, cúi đầu nói: "Dáng vẻ nghiêm túc của cô rất giống với của anh Trần Lục Nam, sẽ khiến người ta mê mẩn trong thế giới của hai người, hai người đều là người chuyên tâm chuyên chú vào một việc gì đó."

Bởi vì trang phục phải liên quan đến cảm xúc của nhân vật, Quý Thanh Ảnh cũng đã đọc trước kịch bản, kết hợp với khí chất của Nhan Thu Chỉ, trong lòng cô ấy đã có sẵn một số ý tưởng.

Anh nói được.

Chị Manh thấy cô không hứng thú lắm, cũng không làm phiền cô nữa.

Cô ngước nhìn Trần Lục Nam: "Sang năm chúng ta sẽ có một đứa con."

Nhan Thu Chỉ hiểu, nhỏ giọng nói: "Hôm nay khi em nhận được điện thoại, Chị Manh còn nói với em bảo ngày mai em đến phòng công tác."

Quá trình ghi hình tập thứ năm của chương trình tạo kỹ đã kết thúc, phần cuối của tập thứ hai cũng đã được phát sóng trực tuyến rồi.

Chương 70

Nói xong, cô quay lại nhìn chị Manh, cảm thấy có chút kỳ lạ: "Tại sao chị lại hỏi câu hỏi này?"

Hai chữ chuẩn bị còn chưa nói xong, cô đã bị Trần Lục Nam kéo vào lòng.

Nhan Thu Chỉ dựa vào trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, chị Manh đưa cho cô cái bịt mắt nói: "Mỏi mắt sao?"

Anh trọng điểm nhấn mạnh: "Đừng miễn cưỡng, con cái là chuyện của hai người, anh thật sự đã nghĩ đến, nhưng sinh con hay không thực sự cũng không quá quan trọng.

Ngay cả khi được cho phép, Nhan Thu Chỉ sẽ không nghĩ như vậy, cô rất ít đóng phim, và đây là lần đầu tiên cô đóng vai nữ chính vì vậy cô hy vọng sẽ tập trung nhiều hơn cho vai diễn này, không bị phân tâm bởi những công việc bên ngoài.

Nhan Thu Chỉ hiểu, nhìn xung quanh, nhưng trong đại sảnh không có ai.

Đề tài về đứa con là một sự cố ngoài ý muốn, nhưng dường như cả hai người có nhiều câu chuyện khác nhau hơn để nói về đề tài này.

Một khi Bác Ngọc đã viết một luận điểm, đạo diễn Quan sẽ đi xem xét, xem nơi đó có phù hơn với bầu không khí này không, liệu có phù hợp với cách sắp xếp cốt truyện như vậy hay không.

Quý Thanh Ảnh không hiểu tại sao, tiếp tục cúi đầu cắt: "Một người bạn nữ sao?"

"Không phải."

Trần Lục Nam nhướng mày, suy nghĩ một chút nói: "Anh không biết."

Lần trước khi Khương Định hỏi cô, cô cũng nói rằng cô sẽ nói về nó khi cô có thời gian, có thời gian cô sẽ về.

Không phải là Nhan Thu Chỉ không thích, nhưng cô cảm thấy mỗi câu hỏi đều phải trả lời đi trả lời lại vô số lần, thực sự có chút mệt mỏi.

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Quý Thanh Ảnh, gọi tên tôi là được rồi."

Nhan Thu Chỉ dừng lại tại chỗ, có chút mơ hồ.

Cô nói: "Tôi nhìn thấy cô thì liền nghĩ đến một người bạn."

Sau vài ngày bận rộn, Nhan Thu Chỉ và những người khác lại cần tiếp tục ghi hình một chương trình tạp kỹ khác.

Chị Manh: "Trả rất nhiều tiền đó."

Điểm lợi có lẽ là không cần giấu giếm quá nhiều, điểm hại có lẽ là…. Bất luận là đi dự sự kiện này, đều sẽ bị hỏi về Trần Lục Nam.

Cô nói: "Em chỉ cảm thấy cô ấy có một số điểm giống Phó Ngôn Trì." Nói đến đây, Nhan Thu CHỉ lại ngẫm nghĩ về bản thân: "Tất nhiên, giới thiệu là sẽ không giới thiệu, Phó Ngôn Trì là người đàn ông còn lạnh lùng hơn cả anh, người phụ nữ thông thường sẽ không chịu nổi, em không thể gây tai họa cho nhà thiết kế này."

Cư dân mạng hiện đang dốc hết sức để tìm kẹo trong chương trình tạp kỹ, dù chỉ là một chút thôi, họ cũng đều rất hào hứng.

Quý Thanh Ảnh bất lực nói: "Đạo diễn Quan quá khen, tôi không có bản lĩnh này."

"Ừm."

Chị Manh bất đắc dĩ nói: "Nhà thiết kế này hơi bí ẩn, nghe nói đây là lần đầu tiên đảm nhiệm thiết kế trang phục cho một bộ phim, tin tức nội bộ mà chị biết được là cô ấy dường như có một xưởng làm sườn xám đặt làm riêng, hiếm khi làm việc bên ngoài, lần này cũng là do đạo diễn Quan và nhà biên kịch đích thân tìm đến cửa, bàn bạc vài lần mới bàn bạc được."

Chị Manh sờ sờ chóp mũi, nhìn cô nói: "Có người tìm tôi…. Muốn mời em và Trần Lục Nam ghi hình một chương trình tạp kỹ tình yêu."

Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi ra mắt, Nhan Thu Chỉ đã nhận được một vài người đại diện, còn chạy đi tham dự một vài hoạt động biểu diễn thương mại nữa.

"Làm sao vậy?"

Trần Lục Nam trầm giọng đáp lại, cảm nhận được sự phản ứng dữ dội của cô, thấp giọng hỏi: "Không muốn đi sao?"

Nhan Thu Chỉ vẫn còn nhà ở đây, nhưng cô không có dũng khí để quay trở về.

"Không có."

Rốt cuộc…. Cô thực sự đã đăng rất nhiều đồ ăn, tất cả đều là do Trần Lục Nam làm. Cô không thể không khoe lên Weibo, cô luôn phải ghi nhớ lại trong vòng bạn bè.

Nhan Thu Chỉ trở lại phòng trên lầu và thay một bộ quần áo bình thường, lúc này cô ấy mới đo thân cho Nhan Thu Chỉ.

Nhan Thu Chỉ ngước nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Em rất ngạc nhiên khi anh lại nghĩ về điều đó."

Sau khi đo xong, mấy người đang thảo luận về màu quần áo của nhân vật nữ chính.

Một nhà thiết kế trẻ và xinh đẹp như vậy?!

Quý Thanh Ảnh gật đầu nhẹ: "Được."

Trần Lục Nam gật đầu và nhỏ giọng nói: "Khi ký hợp đồng anh đã xác định qua."

Nhan Thu Chỉ nói: "Lúc đó em nghe thấy là An Thành nên đã trực tiếp ký tên luôn."

Quý Thanh Ảnh nhìn cô: "Tối mai chắc là có được rồi, cô có muốn đến thử không?"

Trần Lục Nam ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn với cô.

Nhan Thu Chỉ: "….Cô ấy dường như đã thay đổi rất nhiều rồi, cũng không tệ lắm."

Khi con lớn hơn một chút, Trần Lục Nam sẽ dạy con gọi người, mong con mở miệng gọi cha mẹ, và cũng mong con trưởng thành tốt hơn.

"Cô Quý."

Mấy người đang nói chuyện cười đùa, khi cô chuẩn bị đến phòng làm việc, chị Manh đã nói với cô vài điều: "Nghe nói chuyên viên thiết kế trang phục cho bộ phim này là do đạo diễn Quan đặc biệt mời đến, đợi lát nữa ăn nói cẩn thận chút."

Haầu hết các bộ phim tình cảm ở thời đại đó đều không có kết thúc có hậu.

Trong nháy mắt, Nhan Thu Chỉ cảm thấy cô ấy giống như một người bước ra từ thời đại đó, với tất cả sự quyến rũ và phong cách.

Trần Lục Nam gật đầu nói: "Yêu cầu trang phục."

Phim điện ảnh xác nhận khởi quay vào giữa tháng bảy.

Cho nên muốn trở nên xuất sắc cần phải có rất nhiều nỗ lực.

Nhan Thu Chỉ nói: "Nếu em đồng ý thì Trần Lục Nam cũng không chắc sẽ đồng ý."

Nhan Thu Chỉ hiểu, cười nói: "Em biết rồi, chuyên viên thiết kế tên là gì?"

Anh nhìn Nhan Thu Chỉ: "Anh cho rằng em cũng đã xác nhận rồi?"

Rất lâu rồi cô chưa trở lại.

Nghe vậy, Trần Lục Nam nhướng mày, tò mò về sự lo lắng của vợ mình.

Đương nhiên, như Trần Lục Nam có hai công việc thì cũng không thành vấn đều, cảm xúc của anh sẽ không bị lấy đi nhưng Nhan Thu Chỉ có thể không được cho phép.

Không lâu sau, mấy người đã trở nên quen thuộc với nhau.

"Hả?" Trần Lục Nam đè nặng giọng nói, thấp giọng hỏi: "Em ngạc nhiên cái gì?"

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Không sao."

Khi Trần Lục Nam đến đón cô, anh có thẻ cảm nhận rõ ràng là cô đang rất phấn khích.

Đạo diễn Quan nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, không khỏi dở khóc dở cười.

Một câu miêu tả ngắn gọn, xúc tích, đạo diễn Quan cũng muốn diễn đạt nó một cách tốt nhất.

Kịch bản do Bác Ngọc viết cũng là có một cái kết mở, có thể nói là be hoặc cũng có thể nói là he, đến cuối cùng thì để lại cho mọi người một cái kết không gian mơ màng.

Chị Manh và Châu Châu đến đón cô, sau khi lên xe, Nhan Thu Chỉ chào hỏi hai người họ.

Lông mi Nhan Thu Chỉ run lên, cô ngước mắt lên nhìn anh.

Nhan Thu Chỉ nâng mắt lên nhìn anh, sau khi cảm nhận được sự bình tĩnh của Trần Lục Nam, cô mới phản ứng lại nói: "Anh đã sớm biết đó là thị trấn Chiết Tinh rồi sao?"

Cô xua xua tay nói: "Anh đừng ngắt lời em."

Trần Lục Nam im lặng một lúc, cố gắng biện minh cho người bạn của mình, nhưng sau một hồi suy nghĩ, anh nhận ra rằng những lời vợ anh nói sự thật.

"Không phải."

Bác Ngọc gật đầu, trầm giọng nói: "Trang phục của em yêu cầu cao, đạo diễn Quan nói muốn đến xem, tốt nhất là hôm nay nên nói chuyện bàn bạc quyết định ổn thỏa."

Sự khác biệt duy nhất so với thực tế là mặc dù cô là nữ chính nhưng cô không ở cùng với nam chính của mình.

Chị Manh nhìn cô nói: "Em là không biết bây giờ em và Trần Lục Nam nổi tiếng như thế nào sao, đương nhiên muốn sớm quyết định trước đó."

Nhan Thu Chỉ nhanh chóng nói: "Em nói với anh, nhà thiết kế này vô cùng đẹp, hơn nữa cũng bằng tuổi em nữa."

Rất nhiều rất nhiều, Trần Lục Nam đều đã nghĩ qua.

Lông mi Nhan Thu Chỉ run lên, cô vùi đầu vào cổ anh, hit sâu một hơi, trầm giọng nói: "Em đâu có nói là không sinh."

Đạo diễn Quan tươi cười chào cô: "Tới rồi sao."

Rốt cuộc, thật sự là rất đẹp.

"………."

Đến chạng vạng tối, chiếc sườn xám đầu tiên gần như đã xuất hiện.

Có thất tình lục d·ụ·c, cũng có suy nghĩ và tham lam.

Cô quơ quơ cây thước trong tay nói: "Cô Nhan."

Điều này, Nhan Thu Chỉ bất lực không phản bác.

Anh thích diện mạo đứa trẻ giống Nhan Thu Chỉ, như vậy anh sẽ càng yêu con hơn. Anh cũng hy vọng tính cách của đứa trẻ không giống anh, quá nhàm chán, làm cho người ta không thích, giống Nhan Thu Chỉ là tốt nhất, thỉnh thoảng kiêu căng không nói đạo lý, nhưng nội tâm lại mềm mại và rất tốt bụng.

Sau một lúc, vành tai cô đã thấm ướt, nụ hôn của Trần Lục Nam rơi xuống đó, sau đó là anh nói một chữ.

Những lời này là thật, thậm chí Trần Lục Nam còn không ngừng nghĩ về nó nhiều hơn một lần.

Phim truyền hình của Lâm Cảnh luôn có danh tiếng và lượng ratings tốt.

Nhan Thu Chỉ đã thực sự tận mắt chứng kiến Quý Thanh Ảnh làm ra nói, cô ấy đối với sườn xám của mình thật sự nghiêm túc, toàn bộ quá trình đều tự tay làm. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Làm sao vậy?'

Bây giờ đã quyết định là Nhan Thu Chỉ, chỉ cần đo xong số đo ba vòng là gần như có thể hoàn thành được.

Trần Lục Nam giật mình, ánh mắt nặng nề mà nhìn cô: "Đúng vậy."

Người đàn ông này thật sự thích trẻ con, và muốn có những đứa con thuộc về hai người họ, nên mới có thể bắt đầu chuẩn bị từ sớm như vậy.

Cô và người phụ nữ trước mặt nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ đưa tay ra cười nói: "Xin chào, Nhan Thu Chỉ."

Dù thời gian gấp gáp nhưng cũng vẫn có thể kịp được.

"Đúng vậy."

Nhan Thu Chỉ đã biết trước rằng chương trình tạp kỹ này sẽ được ghi hình tại An Thành, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ sắp xếp ở tập cuối cùng.

Làm cho Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười.

"….."

Nhan Thu Chỉ "ừm" một tiếng, suy nghĩ một chút thì chủ động đưa tay ôm lấy anh nói: "Sang năm đi."

Người này không phải là diễn viên, nếu là diễn viên, diện mạo của cô ấy hẳn là rất nổi tiếng trong giới giải trí, cô là một người nửa yêu thích mạng không thể không biết được.

Đối diện với con ngươi sâu thẳm của Trần Lục Nam, Nhan Thu chỉ có chút ngượng ngùng, lo lắng giải thích: "Công việc năm nay đều sắp xếp đầy rồi, em cũng cần làm tâm lý---"

Chương trình phát sóng trực tiếp trước đây của Nhan Thu Chỉ vừa bắt đầu đã rất nổi tiếng rồi.

"Được."

Đang suy nghĩ, đạo diễn Quan, Bác Ngọc và những người khách cũng đều hồi thần trở lại.

Chị Manh hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí phàn nàn: "Cũng không biết là ai, một ngày đăng một tin lên vòng bạn bè, tất cả đều là đồ ăn vậy."

Giọng nói của cô ấy hơi khác so với vẻ ngoài của cô ấy, nó có cảm giác hơi mềm mại như sáp, không hung dữ như vẻ bề ngoài của cô ấy, nhưng rất dễ nghe.

Cô thở dài: "Cũng không biết cô ấy đã có bạn trai chưa."

Nhan Thu Chỉ đưa tay ra, nắm lấy cánh tay của anh, hỏi: "Vừa rồi đạo diễn có nói….bây giờ chúng ta là thị trấn Chiết Tinh?"

Lần trước trở về, là Thanh Minh, cô vội vã đi thăm mộ mẹ, cả một ngày dài không trở về thậm chí cũng chưa ăn gì, sau khi xuống máy bay cô đi thẳng đến nghĩa trang ngồi ở đó cả một buổi chiều rồi lại vội vã rời đi.

Nhan Thu Chỉ: "Viết rất tốt, em có cảm giác rằng bộ phim này sẽ rất hay."

Phó Ngôn Trì không thích hợp để tìm bạn đời, thích hợp để làm một hòa thượng.

Nhan Thu Chỉ đi theo vào, với một chút mong đợi.

Đêm đó khi xem xong, cô còn rơi rất nhiều nước mắt.

Phòng làm việc là đặt tạm thời, nhưng vị trí không tồi, là biệt thự cho thuê.

Mặc dù trong cuộc sống của anh rất ít khi gặp được trẻ con, nhưng thỉnh thoảng khi tham gia các hoạt động, hoặc là bữa tiệc tối gì đó… anh sẽ gặp được một số đối tác thảo luận về con của mình.

"Nhưng đó chỉ là mong đợi."

Hóa ra Trần Lục Nam đã nghĩ về những điều này trong khi cô không biết gì.

Càng đừng nói đến người như Trần Lục Nam có vẻ hơi yếu ớt này.

Bây giờ anh nói như vậy, mặc dù cô không quá ngạc nhiên nhưng cô vẫn giật mình.

Sau đó Trần Lục Nam sẽ biểu đạt, khi anh nói cho cô biết tất cả những gì anh nghĩ và anh muốn, cũng đã dủ khiến cô ngạc nhiên.

Cô đã thông qua buổi thử vai, diễn xuất trong bộ phim mới của đạo diễn Quan, một bộ phim về chủ nghĩa ngược luyến ở Trung Hoa Dân Quốc.

Anh hôn Nhan Thu Chỉ, kéo suy nghĩ của mình về, từ đó đẩy ra một chút.

Quý Thanh Ảnh mỉm cười nói: "Tôi đã xem tin tức của hai người rồi."

Theo bản năng trốn tránh, cô nghĩ, nhưng lại sợ hãi.

Nhan Thu Chỉ vẫn còn chút giọng mũi: "Mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi."

Nhan Thu Chỉ không có việc gì, vì vậy cô trực tiếp ở lại đây và trao đổi với Quý Thanh Ảnh.

Cuối cùng, Nhan Thu Chỉ cũng không biết phải diễn tả như thế nào.

Rõ ràng là dự định là vào năm sau, nhưng từ khi Nhan Thu Chỉ nói đến đêm hôm đó, trong nhà họ liên tục xuất hiện rất nhiều cuốn sách về kinh nghiệm nuôi dạy con cái, chế độ ăn uống và giáo d·ụ·c trước khi sinh ở phụ nữ mang thai, điều này khiến Nhan Thu Chỉ cảm thấy vô cùng thích thú.

Nhan Thu Chỉ thích hợp với sườn xám, cô tuy gầy nhưng lại có dáng người rất chuẩn, trước lồi sau đồ sộ, phong cách của cô là tất cả chuyển động.

Trần Lục Nam mỉm cười: "Nếu như anh có hứng thú, có lẽ tối nay sẽ phải ngủ phòng làm việc mất."

Tiếp theo, cách nghĩ của Nhan Thu Chỉ là….đạo diễn Quan đã tìm cho cô một đối thủ cạnh tranh.

Nhan Thu Chỉ không dao động: "Vậy thì cũng không tham gia."

Quý Thanh Ảnh có lẽ là bị cô chọc cười, cô ấy cong môi nói: "Cô Nhan khoa trương rồi."

"Không phải."

Nói rồi anh ấy giới thiệu với Nhan Thu Chỉ: "Đây là nhà thiết kế trang phục cho bộ phim của chúng ta, cô Quý Thanh Ảnh."

"…."

Thực ra, thời gian có thể siết chặt, nhưng cô sợ mình thấy cảnh lại đau lòng. Nên cô vẫn luôn giữ lại trong lòng.

"Ừm."

Anh nhìn Nhan Thu Chỉ, trầm mặc nói: "Đạo diễn Quan rất coi trọng trang phục lần này, còn đặc biệt mời một chuyên gia đến." Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ còn có chút tò mò: "Thiết kế sườn xám sao?"

Thỉnh thoảng, Quý Thanh Ảnh sẽ bỏ cô tự mình làm.

Nhan Thu Chỉ dần quen: "Đúng, cô tôi quá xa lạ rồi, có thể gọi tôi là Nhan Nhan hoặc là Thu Chỉ đều được."

Mặc dù cô chỉ đang giúp đỡ, Nhan Thu Chỉ cảm thấu có một cảm giác thành công.

Sườn xám cần đặt làm, không chỉ là số đo ba vòng của người mặc sườn xám, mà còn được thiết kế cắt may đặc biệt để đo được hai mươi sáu bộ phận trên cơ thể, điều này hơi khác so với các trang phục đặt may khác, cần yêu cầu cao hơn.

Cô nói: "Em cảm thấy em và Trần Lục Nam có thể thích hợp với một cuốn nhật ký hôn nhân hay một cái gì đó khác hơn."

Một nhóm người quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ mặc bộ sườn xám đen xuất hiện, nét mặt của cô ấy rất tinh xảo, đó là kiểu lộng lẫy vào quyến rũ, rất khoa trương, không gò bó chút nào, và khi bắt gặp đôi mắt hồ ly của cô ấy, cảm giác đa tình càng trào dâng trong mắt cô ấy.

"Không."

"Được thôi."

……..

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hơn nữa, kế tiếp chúng em còn quay một bộ phim điện ảnh, đạo diễn Quan sẽ không cho chúng em nghỉ phép đâu."

Khi lên xe sau một ngày làm việc kết thúc, chị Manh cũng đến.

Kịch bản này vừa ngược vừa ngọt ngào, làm cho cô đọc một lượt xong, thậm chí còn chưa đủ thèm.

Nhan Thu Chỉ: "….."

Nhan Thu Chỉ không đẩy anh ra, cứ để anh tùy ý ôm mình như vậy.

Anh dùng hai tay ôm chặt lấy cô, ấn mạnh cô vào trong lòng anh.

Như thể, như muốn tan chảy cô vào trong máu vậy.

Con của họ chắc chắn sẽ có một đôi mắt đẹp, bây giờ những đứa trẻ đều lớn lên rất dễ thương, con của họ nhất định cũng như vậy.

Nhân vật nam chính là Trần Lục Nam, nhân vật nữ chính là cô.

Ánh mắt của người đàn ông trước mặt trìu mến, chuyên chú, tất cả cảm xúc của anh đều bộc lộ ra trước mặt cô, cô nhìn thoáng qua cũng có thể đoán ra được.

Nhan Thu Chỉ ngạc nhiên nhìn người phụ nữ ở trước mặt.

Anh chăm chú nhìn Nhan Thu Chỉ, cúi đầu hôn lên má cô để trấn an cô: "Lần này anh sẽ đi cùng em."

Chị ấy nói: "Ăn nói cẩn thận, chất lượng sườn xám tốt, đối với biểu hiện của em lúc đó tuyệt đối tăng điểm."

Trần Lục Nam nghe thấy lời này của cô, thấp giọng cười: "Anh cũng là một con người."

Nhan Thu Chỉ nghẹn ngào hỏi, không thể tin tưởng hỏi: "…..Vậy tại sao bây giờ lại tìm chúng em?"

Nhan Thu Chỉ liếc nhìn anh, nói: "Nếu anh có hứng thú, tối nay anh có thể ngủ dưới sàn nhà."

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ càng thêm tò mò về nhà thiết kế này.

Đạo diễn Quan và Bác Ngọc không ở lại đây quá lâu, sau khi quyết định đơn giản, hai người liền rời đi trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Biết."

"Được."

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Thật ra không tệ, chương trình tạp kỹ cũng khá thư giãn, nhất là chương trình tạo kỹ hiện tại em tham gia, các nghệ sĩ khác cũng rất dễ hòa hợp."

Nhan Thu Chỉ xuống xe, ngước mắt nhìn phòng làm việc ở trước mặt.

Nhan Thu Chỉ: "….."

Đạo diễn Quan có yêu cầu cao về các tình tiết cốt truyện, đó là lý do tại sao họ đã đến hiện trường để khảo sát lại nhiều lần trước đó.

Nhan Thu Chỉ không nói nên lời.

Xe dừng lại, chị Manh nói: "Nghe nói là đã làm việc trong ngành sườn xám nhiều năm rồi, trình độ người thường không thể so sánh được."

Coô nói: "Thực ra, em chỉ là hơi ngạc nhiên thôi."

Cô gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Được."

Rất nhiều người khen ngợi cô, kỹ năng diễn xuất của cô đã tiến bộ rất nhiều rồi, càng ngày càng tự nhiên, so với những lần trước thì cô cũng có nhiều tiến bộ hơn.

Cô nghẹn ngào suy nghĩ một hồi: "Nói sau đi."

"Nhà thiết kế đâu?"

"Không có."

Chị Manh nhìn cô từ đầu đến chân, gật đầu nói: "Cũng may, mấy ngày nay vẫn chưa mập lên."

Chỉ trong nháy mắt, đã đến lúc ghi hình tập cuối cùng của cùng nghỉ phép đi.

Hai người ăn nhịp với nhau.

Nhan Thu Chỉ: "…..Hôm nay anh ấy có chút việc." Cô ngạc nhiên nhìn hai người: "Tôi không ngờ hai anh cũng ở đây."

Nhan Thu Chỉ trợn trừng hai mắt: "Cũng không phải vậy."

Vòng eo thon thả, đôi chân dưới bộ sườn xám trắng nõn, quyến rũ, như ẩn như hiện, đi bước đi đặc biệt là hút mắt, phong cách muôn phần thu hút. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý do tại sao nhiều người đàn ông sẽ muốn có con là vì trưởng bối thúc giục..v.v. Nhưng thực tế, họ thiếu kiên nhẫn hơn so với phụ nữ, và họ cũng không muốn chăm sóc con cái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Lục Nam cong môi: "Được, em nói tiếp đi."

Nhưng cô phải thừa nhận rằng cư dân mạng rất giỏi trong việc tìm kiếm chúng, thỉnh thoảng, cô cũng xem những video clip của mình và Trần Lục Nam ở trạm B, còn thỉnh thoảng ấn like gì đó nữa.

Nhan Thu Chỉ nhìn anh: "Anh chắc chắn chưa từng thấy qua?"

Mặc dù có trợ lý giúp đỡ nhưng hầu hết thời gian đều là Quý Thanh Ảnh tự làm một mình.

"Em biết rồi."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70