Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 80

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80


Những viên kim cương tinh xảo trên váy cưới đều là hàng thật.

Không có lời nói giật gân, chỉ muốn nói cho fan hâm mộ cô một tiếng.

Trình Trạm đặc biệt đến sân bay đón cô ấy.

Quả nhiên sinh viên rất biết nói chuyện.

Sau khi thấy Trần Lục Nam xuất hiện, đám người Thẩm Mộ Tình sửng sốt một chút.

Tiếp đó mọi người vỗ tay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bọn họ thích nhau, kết hôn, vô cùng vô cùng hạnh phúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay bên cạnh, không cần phải đi ra khỏi cổng trường, chỉ cần đi thẳng qua cửa từ bên trong là đến trường cấp ba.

''Không ngủ.''

Nhan Thu Chỉ cười khẽ, không nhịn được hỏi: ''Có thể ăn được không?''

Từng cử động của anh, đều vô cùng cẩn thận, giống như đang đối đãi với châu báu dễ vỡ nào đó.

Buổi chiều, Nhan Thu Chỉ có hơi mệt.

*

Âm nhạc vang lên, Nhan Thu Chỉ nghe ra được, đây là bài hát mà Trần Lục Nam đánh khi cầu hôn lần trước.

Anh cúi đầu, hôn lên mắt cô, nhẹ giọng nói: ''Khẳng định mẹ đang nhìn chúng ta.''

Anh khom lưng, một tay bế Nhan Thu Chỉ lên, giọng nói trầm thấp: ''Chỉ cần cô ấy bằng lòng, tôi tình nguyện làm giày của cô ấy.''

Người trước mặt, là ''châu báu'' anh quý trọng -- vợ của anh.

''Không có.''

''Người khác?''

Trần Lục Nam nói: ''Mẹ nhất định đang nhìn chúng ta.''

Mọi người nhìn bọn họ, tràn đầy ý chúc phúc.

Cô nghĩ: ''Chỉ cảm thấy hơi có lỗi với fan hâm mộ, không biết nên cho bọn họ phúc lợi gì.''

Khi nhắm mắt lại, tất cả trước mặt đều là cô.

''Kiểm tra chưa?''

Cô ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh.

Trần Lục Nam trịnh trọng hứa hẹn: ''Nhất định.''

Bọn họ quá chân thực.

Chuyện sau đó không cần nói.

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ không rõ nguyên nhân.

Đầu đội mũ phượng, thiết kế mũ phượng còn không phải loại thường gặp kia.

Cô suy nghĩ rồi nói: ''Em cũng hét chói tai.''

Nhan Thu Chỉ ngẫm nghĩ, tìm Lê An lấy vài tấm hình, đăng lên Weibo.

Trên đỉnh đầu là bầu trời sáng đầy sao, lóng lánh.

Khi hai người đi ra ngoài, không ngoài ý muốn nghe được tiếng kinh hô và ánh mắt hâm mộ.

Trần Lục Nam nghi ngờ nhìn cô: "Ừ?''

Cô ngẩn ra, thấy ánh mắt của mấy người: ''Làm sao vậy? Không đẹp sao?''

''Tớ --''

Nhan Thu Chỉ gật đầu.

Nhan Gia Trì không rời đi, cậu ta ở lại.

【A a a a a a a a a Nhan Nhan thật là đẹp a!!! Khi nghe thầy Trần nói sẽ đi cùng chị hết đời, tôi thật sự rất cảm động.】

''Đúng không.''

Bản thân mặc váy cưới như thế nào, đến ngày hôm nay rốt cuộc cũng được ngày hôm nay, hốc mắt cô dần ướt.

Cô quay đầu nhìn Trần Lục Nam.

Nhan Thu Chỉ cố ý dặn dò đừng nói cho Trần Lục Nam bọn họ trước, cô muốn chờ kết quả rồi mới tự mình nói.

Trần Hi khoa trương nhất, cô ấy ôm mặt, trong mắt toàn ngôi sao hét chói tai: ''A a a a a a a anh em kiếm lời rồi! Anh ấy đúng là có phúc ba đời mới có thể lấy được người vợ xinh đẹp như vậy.''

Mọi người: ''Oa!!!''

Khi Nhan Thu Chỉ mặc váy cưới xuất hiện trong màn hình, mang đến cho mọi người cảm giác như đang khoác lên dải ngân hà.

Thẩm Mộ Tình liếc nhìn: ''Ah, đây là duyên phận gì, cái cậu ăn là Trần Lục Nam vừa dành thời gian xuống tầng làm.''

Hai người nhìn nhau nở nụ cười.

Lúc nhìn đám dân mạng chúc phúc, nói không cảm động là giả.

Đây là nơi cô lớn lên, Trần Lục Nam cho cô hứa hẹn và lời thề nặng nhất.

Không bao lâu, Trần Lục Nam tìm băng go về.

Trần Lục Nam hơi giật mình, thấp giọng nói: ''Không có.''

Vợ của anh, anh sẽ dùng hết sức để yêu và chăm sóc.

Anh nhìn cô: ''Cũng cảm thấy anh là b**n th**?''

[1] tân nhân: vợ chồng mới cưới.

Có người đào bới ra, váy cưới ban đầu cô mặc là của một nhà thiết kế nổi danh nào đó thiết kế, tất cả quá trình làm bằng thủ công, thậm chí là dùng mười mấy công nhân cùng nhau may ra.

Sau khi im lặng, cô suy nghĩ ít chuyện lúc đó, đột nhiên nói: ''Khi đó Tình Tình nói với em anh là b**n th**.''

Nếu không phải xác định bên trong có vợ mình, Trần Lục Nam suýt nữa nghi ngờ mình đi nhầm nhà.

Đám người Quý Thanh Ảnh cũng không biết bọn họ vẫn còn cách đấu này, các cô đang ở trên tầng bận rộn.

Anh đúng là không biết còn một đoạn này.

【A a a a a a tôi còn tưởng không chờ được đến ảnh chụp, Thu Chỉ và thầy Trần nhất định phải hạnh phúc.】

Cô chống đầu nhìn anh: ''Anh ngốc như vậy sau.''

Tính tình cô gái nhỏ quá kiêu ngạo, Trần Lục Nam muốn chờ cô gọi mình giúp đỡ.

Nhan Thu Chỉ cúi đầu nhìn chăm chú vào động tác của anh, nước mắt không khống chế được rơi xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Lục Nam không nhúc nhích, Trần Hi ở bên cạnh cười: ''Oa, anh em nhìn chị dâu em ngây người này.''

Nhan Thu Chỉ ngáp một cái nói: ''Tối hôm qua mấy giờ anh đi ngủ.''

Thẩm Mộ Tình cười nói: ''Tớ muốn con trai, như vậy mới có thể bảo vệ Nhan Nhan chúng ta.''

Hai người im lặng nhìn nhau, trong mắt tràn đầy tình cảm, giao nhau.

Anh hơi nhíu mày, thấp giọng nói: ''Anh đi tìm băng go.''

Sợ làm náo động, mấy người Nhan Thu Chỉ bọn họ đến bệnh viện tư nhân, còn gặp phải cha của Phó Ngôn Trí.

Hướng Nguyệt Minh cười nói: ''Một ngày ba bữa, chúng tôi làm một bữa cho hai người, mau tới ăn thử.''

Chờ cô đi ra khởi toilet, ánh mắt Thẩm Mộ Tình Quý Thanh Ảnh và Hướng Nguyệt Minh sáng quắc nhìn cô, sau đó cúi đầu nhìn bụng của cô.

''Hình như có hơi xấu?''

''Nói như thế nào.''

Khi Trần Lục Nam đi tới, không ngoài ý muốn bị ngăn ở cửa.

''Không xấu.''

''Ăn rất ngon, ai làm vậy?''

Thẩm Mộ Tình cũng bị chọc cười, cô ấy gõ đầu Trần Hi, cười hỏi: ''Tiểu Hi Hi, anh em có biết em nói anh ấy như vậy không?''

Hôm nay Trần Lục Nam đúng lúc có việc, rất muộn mới về nhà.

Cánh cửa từ từ mở ra, Trần Lục Nam mặc trên người bộ âu phục màu đen, áo mũ chỉnh tề, kiêu ngạo sửa sang lại khuy măng sét, sau đó ngước mắt.

Nhan Thu Chỉ cười: ''Đây chính là duyên phận của chúng tôi.''

''Không sao.''

Nhan Thu Chỉ cười.

Cũng may mặc áo khoác cũng không ảnh hưởng cái đẹp, Nhan Thu Chỉ liền kệ anh.

Lần này, Trần Lục Nam bỗng nhiên nhảy dựng, khẩn trương vô cùng nhìn cô: ''Cái gì?''

Nói tóm lại, phù rể và chú rể đều tốn không ít công phu.

Nhưng Thẩm Mộ Tình khá quen thuộc với bọn họ, thỉnh thoảng sẽ đến tìm Khương Thần.

Nhan Thu Chỉ kinh ngạc nhìn anh: ''Không ngủ?''

....

Mấy người Thẩm Mộ Tình c*̃ng kích động, đều mong mỏi tiểu bảo bối đến.

Gió nhẹ nhàng thổi, Trái Đất chuyển động, thời gian dần trôi qua.

''... Được.''

Nghe Trần Hi nói thế, lời khen ngợi của những người dường như... Có phần chân thật hơn.

Nhan Thu Chỉ mỉm cười nhìn anh: ''Anh đừng tưởng em không biết, khi đó trong trường học có rất nhiều học sinh nữ xinh đẹp thích anh.''

Buổi chiều ánh mặt trời xuyên thấu qua màn cửa chiếu vào, không quá chói mắt.

【Các người! Nhất định! Phải! Hạnh phúc!!!】

''Thấy được.''

Khi nhìn đến người đang ngồi trong phòng, Trần Lục Nam có hơi sững sờ trong phút chốc.

Nhan Thu Chỉ nhìn anh cẩn thận bôi thuốc cho mình, dán băng go lên.

Trần Lục Nam đưa tay, cúi đầu hôn khóe môi cô, một hồi lâu mới buông người ra, giọng nói khàn khàn: ''Cuối cùng.''

Anh dở khóc dở cười, nhưng không biết nên quan tâm cô thế nào, chỉ dặn dò cô về sau có người bắt nạt nhớ nói với giáo viên.

Nhan Thu Chỉ "Ừ" một tiếng, nhìn anh: ''Đến đây ngồi chơi với em.''

Trần Lục Nam dở khóc dở cười.

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, nghĩ đến cảnh tượng ngày đó.

Khi Nhan Thu Chỉ tỉnh dậy, Trần Lục Nam không có ở trong phòng.

Rất hạnh phúc.

Trần Lục Nam nhìn cô: ''Muốn công khai?''

Gió nhẹ nhàng thổi qua, mùi hoa trong sân bay tới, xung quanh có người nhà có người yêu có bạn bè.

Nhan Thu Chỉ nhìn bản thân trong gương, cong môi: ''Em rất thích.''

Tối hôm đó, bốn người nữ nhân ngay cả cơm tối cũng chưa ăn, trực tiếp đi bệnh viện.

Nhan Thu Chỉ ôm cánh tay Nhan Phong đi về phía người đàn ông cách đó không xa, bên tai là tiếng hát của anh, tiếng hát cô vô cùng vô cùng quen thuộc.

Buổi tối, cô thay váy cưới xinh đẹp lần trước Trần Lục Nam mua ở nước ngoài.

Bốn người đã được sắp xếp, Trần Hi muốn trải qua một lần, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam cũng không để ý, mặc kệ cô ấy.

Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam nằm trên giường nói chuyện phiếm, trò chuyện một hồi, cô mới nặng nề ngủ thiếp đi.

Cách đó không xa, anh đang dịu dàng nhìn cô, chờ đợi cô đi đến.

Mặc dù có chút quái, nhưng cô rất thích.

Tuy nhiên cấp hai, cấp ba nhất định là không có chung chủ đề nói chuyện, sẽ ít ở cạnh nhau hơn.

Trần Lục Nam sờ lên mặt cô, đưa tay lấy điều khiển từ xa khép cửa sổ trong suốt trên mái nhà lại, cúi đầu xuống hôn.

"Được.''

*

Hôn lễ hai người không mời truyền thông, nhưng cũng có truyền thông lợi dụng thủ đoạn khác, chụp được ảnh và video kết hôn của hai người.

Thậm chí anh còn nhớ rõ ít chuyện thời cấp hai, cấp ba của cô.

...

Tóc Nhan Thu Chỉ búi lên đã rối hết rồi.

Mà bây giờ đang truyền ra, là bản anh biểu diễn.

Nhan Thu Chỉ nói: ''Không có truyền thông sẽ thoải mái hơn một chút.''

Một lần, Trần Lục Nam và Trình Trạm đi mua nước, còn gặp được bạn học ức h**p cô.

Khi Nhan Thu Chỉ thay váy cưới đi ra, mấy người Thẩm Mộ Tình đều hít vào một hơi.

Đều là bạn bè làm, cho dù có khó ăn, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam cũng sẽ nể mặt.

Anh cúi đầu, hôn khóe môi cô nói: ''Được, là lỗi của anh.''

Cả một đêm, anh đều suy nghĩ đến chuyện ngày hôm nay.

Về phần Quý Thanh Ảnh làm váy cưới kiểu Trung Quốc cho cô, giống như từng đường kim mũi chỉ may ra.

Nhan Thu Chỉ dừng lại, nói: ''Khi ăn lẩu xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.''

''Đi đi đi, chúng ta đi bệnh viện.''

Tất nhiên, Trần Lục Nam cảm thấy quá hở hang, cưỡng ép mặc áo khoác cho cô.

Thực ra Trần Lục Nam không biết chải đầu cho phụ nữ thế nào, có chút vụng về. Nhưng anh đều vô cùng cẩn thận, thỉnh thoảng sẽ hỏi Nhan Thu Chỉ, độ mạnh yếu thế nào, có cảm thấy đau không.

....

Tất cả đều là hình ảnh Nhan Thu Chỉ từng ảo tưởng.

Cô giật mình, nhìn Trần Lục Nam như vậy, có chút mê mẩn.

Nhan Thu Chỉ buồn cười nói: ''Khi đó không phải anh rất tốt với em sao, có lúc sẽ giúp đỡ, Tình Tình nói có khi anh yêu thầm em.''

Những người quen thuộc không đi, vì buổi tối còn có một hoạt động đặc biệt.

Mãi đến khi bác sĩ gọi Nhan Thu Chỉ, đích thân nói cho cô biết cô đang mang thai, cô chợt cảm thấy như nhìn thấy ánh sáng lần thứ hai.

Nhan Thu Chỉ lắc đầu: ''Không mạnh.''

Mọi người cùng nhau vào chỗ.

Nhan Thu Chỉ cười: ''Này không có.''

Quý Thanh Ảnh: ''Không chừng là con gái nuôi.''

Cô nhướng mày hỏi: ''Khoa trương như vậy?''

Tay Trần Lục Nam ôm cô, giống như lúc ban đầu, từ sau khi ôm chặt liền không buông ra.

''Không có.''

Nhan Thu Chỉ chống cằm nhìn anh: ''Ừ?''

''Không.''

Thời gian chờ đợi cũng không quá lâu.

Cô ''ah'' một tiếng, cọ xát trong ngực anh: ''Khi đó anh và Trình Trạm rõ ràng đang xem trò cười không phải sao?''

Nhưng Nhan Thu Chỉ lại cảm thấy rất lâu rất lâu, lâu đến mức dường như cô sắp ngủ thiếp đi rồi.

Nhan Thu Chỉ ''Ah'' một tiếng, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

''Anh --''

Nhan Thu Chỉ dựa vào trong ngực anh, nhẹ giọng hỏi: ''Anh nói bà ấy có nhìn thấy không?''

Sau khi rửa mặt, cô tự giày vò bản thân một chút, kết quả vừa cầm lược thì Trần Lục Nam đã đi tới.

Nhan Thu Chỉ nói: ''Fan hâm mộ nói rằng thật đáng tiếc khi chúng ta không công khai chi tiết.''

''Chưa.''

"Ừm."

Xúc động không nói nên lời.

''Có gì thì gọi điện cho chúng tớ gửi tin nhắn.''

Quý Thanh Ảnh gật đầu: ''Không khoa trương, thật sự xinh đẹp.''

''Ai đã xảy ra chuyện?''

【Ô ô ô ô thật tiếc nuối, không thể nhìn thấy toàn bộ chi tiết hôn lễ.】

Nhan Thu Chỉ còn tưởng rằng hôm nay người này sẽ bỏ qua cho mình, không nghĩ tới... Trần Lục Nam không chỉ không buông tha cô, thậm chí càng trầm trọng hơn.

Hốc mắt cô ướt át nhìn người đàn ông cách đó không xa đang hát cho mình.

Nhan Thu Chỉ phải trang điểm, mới đầu sắp xếp chuyên gia trang điểm riêng của cô đến, nhưng tạm thời có chút việc không thể tới đây, người hóa trang liền trở thành Quý Thanh Ảnh.

Không nói địa điểm thiết kế, nhìn hai bộ váy cưới kia của Nhan Thu Chỉ cũng đủ để mọi người khiếp sợ.

Không lâu sau, Nhan Thu Chỉ đã chuẩn bị xong toàn bộ, mấy người Quý Thanh Ảnh cũng đổi lại trang phục phù dâu.

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, ôm một cái ôm lấy cô ấy: ''Cảm ơn.''

Nhưng càng như vậy, càng dễ dàng làm người ta cảm động.

Trần Lục Nam nở nụ cười, nói cho cô biết: ''Quá khẩn trương, không ngủ được.''

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt: ''Nhớ rõ, làm sao vậy?''

''Đừng khóc.''

"Được.''

Nhìn hai người ôm hôn nhau, bọn họ nhìn đỏ vành mắt, không ít fan hâm mộ cũng không khỏi xúc động.

Trần Hi càng không chịu nổi.

Về sau, Trần Lục Nam cho cô ánh sáng cuộc đời, bây giờ tiểu bảo bối đang thêu hoa trên gấm.

Dường như Khương Thần không ngờ rằng Phó Ngôn Trí lại không biết xấu hổ như vậy.

Nhan Thu Chỉ nhìn bộ dáng khẩn trương của anh, cảm thấy buồn cười.

Nhìn đôi con người sâu thẳm kia của Trần Lục Nam, Nhan Thu Chỉ nói ra từng câu từng chữ: ''Phải làm ba ba rồi.''

Cuộc đời của của cô, dường như đã toàn vẹn.

Nói xong, Trần Lục Nam lại cảm thấy không có khả năng lắm, nếu thật có chuyện gì, đã sớm lên hot search.

Lần đầu tiên có người làm Trần Lục Nam nghẹn họng nói không nên lời.

Gần đây cô ấy đang đóng phim nên không có cách nào xin nghỉ trước tới đây, cho tới buổi sáng hôm nay mới rút ra thời gian một ngày để đến.

Mấy người Thẩm Mộ Tình vô cùng biết điều, vội vàng nói: ''Nếu thầy Trần đã về rồi thì chúng tôi đi trước.''

Tài nấu nướng của Khương Thần, Trình Trạm cũng không tệ lắm, Phó Ngôn Trí còn tốt, Quý Thanh Ảnh biết làm cơm, Hướng Nguyệt Minh cũng biết, Hướng Nguyệt Minh... Dĩ nhiên là không biết, cô ấy đưa cho Nhan Thu Chỉ một phần đồ ngọt.

''Vậy còn em?''

Cám ơn Trần Lục Nam, đã thỏa mãn tất cả mong muốn của cô.

Đáng tiếc cô không mở miệng cầu xin.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, ngược lại Trần Lục Nam trở thành núi dựa của cô. Mặc dù chỉ có khi nào cô cần giúp đỡ mới tìm mình, cô giống như cần Trần Lục Nam cũng được không cần cũng được, nhưng không có cách nào, chỉ cần cô có chuyện, Trần Lục Nam vẫn không thể nhẫn tâm không giúp đỡ.

Bước chân Trần Lục Nam dừng lại, từng bước từng bước đi tới chỗ cô, bước đi vững vàng mạnh mẽ.

Một chùm sáng khác, có lẽ là những người bạn này đã lớn lên cùng cô, bạn bè cô cùng nhau che chở cô.

Trần Lục Nam chải đầu cho cô, dựa theo Nhan Thu Chỉ chỉ đạo, tết tóc cho cô không ra hình dáng gì.

Trần Lục Nam nói: “Những người còn lại là người quen, Phó Ngôn Trí bọn họ đến vùng lân cận chơi, chúng ta nghỉ ngơi một chút.''

Nhan Thu Chỉ nói: ''Có thể do đi giày mới, gót chân cũng bị xước.''

Trần Lục Nam chào hỏi với các cô, nhìn Nhan Thu Chỉ: ''Về từ sớm rồi?''

Đám dân mạng chúc phúc không ngừng, bọn họ đều mong người mình thích nhận được hạnh phúc.

Bánh bao nhỏ đã đến, nói thật có chút khiến người ta vội vàng không kịp chuẩn bị.

Anh ấy nghẹn lời hồi lâu, khi đang suy tư xem nên nói gì để phản bác thì Phó Ngôn Trí đã nhấc chân đi sang bên kia rồi.

Trần Lục Nam cũng không cảm thấy thừa nhận có gì không tốt, anh đúng là khẩn trương.

''...''

Nhan Thu Chỉ trang điểm tinh xảo đang ngồi ở trên ghế sa lon, trên người cô mặc bộ váy cưới mà anh cực kỳ quen thuộc, xinh đẹp không gì sánh được, xa hoa lộng lẫy, đẹp không sao tả xiết.

Quá chói mắt quá xinh đẹp.

Trần Lục Nam dừng lại, Nhan Thu Chỉ kéo quần áo anh, thấp giọng nói: ''Đi giày đi giày, ôm thật kỳ cục.''

''Không cần, tớ muốn con trai.''

*

Anh đưa tay xoa xoa mắt, đi tới bên cạnh Nhan Thu Chỉ.

Khi Trần Lục Nam nắm ngón tay cô, dường như còn có chút căng thẳng.

Buổi tối có rất nhiều ngôi sao, còn có tiếng kêu đủ loại động vật.

Bởi vì mang thai, mấy người Thẩm Mộ Tình không dám chậm trễ, lập tức lái xe đưa cô về nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Lục Nam cúi đầu nở nụ cười, hôn môi cô: ''Được.''

"Ừ?"

Sau khi ăn cơm tối xong. Mọi người náo nhiệt bắt đầu làm hoạt động tiệc tối.

''Không phải.''

Cô ấy pha trò: ''Anh trai! Anh phải tìm được giày tiên nữ của chị dâu mới có thể mang chị ấy đi.''

Ngoại trừ ba người các cô làm phù dâu, vẫn còn Trần Hi.

Giọng nói anh như mất tiếng: ''Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta.''

Trước kia Nhan Thu Chỉ tưởng tượng rất nhiều cảnh tượng.

Hướng Nguyệt Minh c*̃ng tỏ vẻ tán thành: ''Đẹp.''

Vừa chuẩn bị xong cho cô, Trần Lục Nam liền ngẩng đầu lên, đột nhiên không kịp chuẩn bị va vào ánh mắt cô.

Sau khi hai bên trao nhẫn, Trần Lục Nam cúi đầu nhìn nước mắt cô, nở nụ cười.

Trần Lục Nam có hơi buồn cười, nhưng cảm thấy cười lên không phù hợp.

Khi hai người xuống dưới, đám người Thẩm Mộ Tình đều ngoảnh đầu nhìn.

Thực ra cũng không phải nói thích, Trần Lục Nam dám khẳng định khi đó anh tuyệt đối không có những tâm tư đó.

Những thứ này, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam cũng không quá để ý như vậy.

Trần Lục Nam cởi giày ra giúp cô, gót chân đỏ một mảng lớn.

Cô không khóc nữa.

Không lâu sau, nhóm phù rể tới.

''Nhan Nhan chú ý một chút nha.''

Nhan Thu Chỉ ngước mắt nhìn anh, trong con ngươi tràn đầy tình cảm nồng nàn.

Anh hôn lên mặt cô nói: ''Không có chê cười, khi đó anh và Trình Trạm đang chờ em gọi.''

Tầm mắt của hai người giao nhau.

Trần Lục Nam hoàn hồn, thản nhiên nói: ''Không cần.''

Lúc hai người ngủ, trên mạng lại có nhiều ý kiến khác nhau.

Sau Khi hù dọa người xong, anh hỏi Nhan Thu Chỉ, có phải nhìn thấy bọn họ không.

Khi đó, Trần Lục Nam luôn cảm thấy cô là em gái hàng xóm. Không khác Trần Hi Thẩm Mộ Tình lắm.

"Ừm."

Trần Lục Nam cười, thấp giọng nói: ''Lấy về nhà.''

Cuối cùng Hướng Nguyệt Minh đã đến nơi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh véo mặt Nhan Thu Chỉ, cắn răng hỏi: ''Anh là người nông cạn như thế?''

Buổi chiều, một video và ảnh chụp tương đối hoàn chỉnh lộ ra ánh sáng, toàn bộ dân mạng đều hâm mộ.

@ Nhan Thu Chỉ V: Tôi chân chính gả chồng, gả cho người tôi thích nhất, sau này có, một năm bốn mùa, có anh là đủ. Cảm ơn mọi người đã chúc phúc.【Ảnh chụp】.

Trần Lục Nam quay xong phim điện ảnh của mình, sau đó bọn họ sắp xếp một tháng ra ngoài nghỉ phép.

Sau đó, Nhan Thu Chỉ cũng không nói với giáo viên, nhưng lại nói với anh mấy lần.

Hai người nói lời thề xong, trao đổi nhẫn.

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, dừng một chút hỏi: ''Có phải anh căng thẳng không?''

Bọn họ là phù rể, còn phải trở lại thay quần áo.

Chẳng qua cô giống em gái họ đang chăm sóc, gặp lúc khó khăn thì giúp đỡ chút.

Nhan Thu Chỉ sửa lại lớp trang điểm rồi thay quần áo theo anh đi xuống.

Người đi rồi, Trần Lục Nam cúi đầu nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha, lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm.

Trần Lục Nam tạm dừng, để cô xuống, rồi sau đó quỳ trước mặt cô, mang giày cao gót có dải ngân hà như đang chảy xuôi cho cô.

Nhan Thu Chỉ bật cười.

Sau đó không có tiếp theo.

Trần Lục Nam cố ý mời Lê An trước đây chụp ảnh cho cô, còn có Khương Định đến chụp ảnh cho cô.

Cô đưa tay chỉ mình: ''Khi đó em mới mười hai mười ba tuổi, cô ấy nói anh thích yêu vị thành niên, là b**n th**.''

Khương Thần tương đối cưng chìu Thẩm Mộ Tình, trên cơ bản có cái gì cô ấy cũng đều tìm Khương Thần giúp đỡ đầu tiên, Trần Lục Nam và Trình Trạm khá lạnh lùng, một người lạnh, một người bướng bỉnh, đều không phải người Thẩm Mộ Tình sẽ chọn.

Có lẽ là rất vui vẻ.

Lúc đợi hát, anh vẫn luôn nhìn Nhan Thu Chỉ, mỉm cười nói: ''Đây là tặng cho vợ tôi.''

"Được.''

Đi nước ngoài du lịch, nhớ nhất là nồi lẩu.

Bóng đêm bên ngoài tốt, mấy người còn lấy vỉ nướng, KTV và phim điện ảnh ngoài trời vân vân, nói tóm lại, cảnh tượng rất sôi động.

Khoảnh khắc Trần Lục Nam nhìn thấy bộ váy cưới kia, đã tưởng tượng qua dáng vẻ khi cô mặc vào.

Hôn lễ đi qua, hai người trở về cuộc sống bình thường.

Thời gian này mấy người Quý Thanh Ảnh cũng rảnh, tự nhiên ở lại cùng nhau.

Khi đó Nhan Thu Chỉ ngây thơ mờ mịt, là một cô gái nhỏ mỏng manh yếu đuối.

Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười: ''Các người đang làm gì vậy?''

Một đêm này, hai người đều thoải mái.

Lời tuyên thệ của hai người, càng làm cho đám dân mạng rơi lệ.

''Vậy ngủ một lát đi.''

''Dậy rồi?''

Trần Hi cười hì hì: ''Vậy dĩ nhiên không thể để cho anh ấy biết.''

Cô nói: ''Em không muốn để các anh khinh thường.''

''Còn gì nữa không?''

Nhan Thu Chỉ nhìn anh: ''Bọn họ đâu?''

【Ô ô ô ô ô ô khóc c·h·ế·t tôi rồi!!! Nữ thần gợi cảm nhất định phải hạnh phúc.】

Nước mắt Nhan Thu Chỉ lập tức dừng lại.

Cục cưng của bọn họ đến rồi.

''...''

Nhan Thu Chỉ chuyển từ trấn nhỏ tới, trường học của bọn họ được coi như trường học quý tộc, có nhiều bạn học phản nghịch và xem thường cô cũng không ít.

Nhan Thu Chỉ ngáp một cái, làm ổ trong ngực anh nói: ''Không có làm gì, buổi sáng đi dạo phố với Tình Tình các cô ấy, xế chiều đi làm một buổi dưỡng da buổi tối ăn hết nồi lẩu.

Chủ đề trên hot search đều là bọn họ, nhưng rất thần kỳ không có ai không có ai thấy chán ghét.

Nhan Thu Chỉ rất nghiêm túc nói cho anh biết -- Nhìn thấy.

Bỗng dưng, Trần Lục Nam ngẩng đầu lên, lại gần chạm vào môi cô.

Về phần đám người Trần Lục Nam, sau khi Khương Thần và Thẩm Mộ Tình nói chuyện nhiều, c*̃ng dần dần để ý hơn.

Ánh sáng trong cuộc đời cô đã biến mất sau khi mẹ cô qua đời.

''...''

''Cũng không có.''

Trần Lục Nam nghiêm túc suy tư chốc lát: ''Không xác định.''

''Cậu ăn thử những thứ khác, mỗi người chúng tớ làm một món.''

Về phần phù rể, ngoại trừ ba người Trình Trạm, còn có thêm Bác Ngọc, bốn người vừa vặn phù hợp.

Nhan Phong giao Nhan Thu Chỉ cho Trần Lục Nam, hiếm khi nói câu: ''Chăm sóc tốt cho con bé.''

Cuộc đời này, cô là duy nhất của anh.

Hai người ôm nhau một hồi, Trần Lục Nam nhìn cô: ''Muốn đi nghỉ ngơi không?''

''...''

Cô học theo cách Trần Lục Nam nói chuyện.

【Video có hơi mờ, ô ô ô ô rất muốn tự mình chúc phúc cho Thu Chỉ và thầy Trần.】

''Không có.''

Nghĩ đến chuyện Nhan Thu Chỉ gả cho mình, Trần Lục Nam cũng không biết phải hình dung như thế nào, trong đầu anh rất hưng phấn, cơ thể giống như uống thuốc k*ch th*ch, không mệt mỏi chút nào.

Thậm chí Trần Lục Nam còn bị ồn ào lên hát một ca khúc.

Chú Phó mỉm cười nhìn các cô, vội vàng sắp xếp cho Nhan Thu Chỉ.

Cô thỉnh thoảng đi xem bọn anh chơi bóng rổ với Thẩm Mộ Tình, luôn nghe thấy tiếng hét chói tai của đám học sinh nữ, tất cả đều hướng về Trần Lục Nam và Trình Trạm, đương nhiên cũng có Khương Thần.

Buổi tối hôm đó, hai người ngủ trên gác mái nhỏ ngắm sao.

Mặc dù cuộc sống của bọn họ rất ngọt, nhưng Thẩm Mộ Tình cảm thấy có thể ngọt hơn, cho dù là cuộc sống hay cái khác, cô ấy đều hy vọng Nhan Thu Chỉ vẫn luôn ngọt, không cần ăn có giá trị, cô đáng giá có được tất cả ngọt.

Cuối cùng cô, khoác lai dải ngân hà đi về phía người mình thương nhất.

Cô nói: ''Cảm ơn.''

Mấy người thao thao bất tuyệt, dài dòng một hồi lâu mới rời khỏi.

Thực ra thời niên thiếu của Trần Lục Nam, cô rất thích. Chỉ tiếc khi đó quá tự ti, cô không cảm thấy mình có thể dung nhập vào trong thế giới kia của bọn họ, vẫn luôn cố gắng giữ một khoảng cách với bọn họ.

Khi anh về đến nhà, trong nhà có bốn người phụ nữ.

''Vợ.''

Sau khi nghi thức hôn lễ kết thúc, bạn bè thân thích dần dần ra về.

''Đúng vậy đúng vậy, chúc mừng hai người.''

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra vài giây, mới cúi đầu nhìn bụng mình.

''Sao các cô ấy cũng đến?''

Cô ấy tự nhiên chơi không lại đám người Bác Ngọc, không được bao lâu chỉ có thể mở cửa.

''Tới tới tới, để chúng tôi chào đón đôi tân nhân[1].''

"Ừm."

Cô hôn lên cằm Trần Lục Nam, ôm lấy cổ anh nói: ''Chúc mừng anh nha.''

Nhan Thu Chỉ ăn thử một miếng, có chút ngoài ý muốn.

Kỹ thuật trang điểm của Quý Thanh Ảnh rất tốt, cô ấy thuộc kiểu tuyển thủ toàn năng có thể làm được mọi thứ, dù sao cũng là nhà thiết kế, vẫn luôn nghiên cứu cách trang điểm phù hợp với trang phục.

Anh sẽ chăm sóc cô cả một đời, yêu cô, đối tốt với cô.

''Như thế sẽ không tốt lắm?''

Cô nói: ''Bốn người chúng em hoàn chỉnh xuất hiện tại trước mặt anh, chúng em có thể có chuyện gì?''

Trần Lục Nam cũng giống vậy.

Trần Lục Nam nghẹn lời.

Nhan Thu Chỉ nói: ''Em không tự luyến như thế.'' Cô trầm mặc nói tiếp: ''Khi đó em như que củi, chắc anh sẽ không có hứng thú.''

Cô đi giày cao gót cả một buổi sáng, mặc dù đi kính rượu đã thay sườn xám cô dâu Quý Thanh Ảnh thiết kế riêng cho, nhưng vẫn mệt mỏi.

Nhan Thu Chỉ ngước mắt nhìn anh.

Trần Lục Nam dở khóc dở cười, đưa tay xoa xoa tóc cô hỏi: ''Hôm nay đã làm gì?''

Sau khi xỏ giày cho cô, Trần Lục Nam đưa cô ra ngoài.

Hương vị đều không kém, ít nhất đều có thể ăn vào miệng.

Chương 80

Mới mãnh liệt đánh sâu vào nhất.

Những viên kim cương trên mạng che mặt dài của cô không phải là những viên kim cương bình thường mà là kim cương màu hồng, tất cả chỉ để thoả mãn tâm thiếu nữ của cô.

Bị người bắt nạt cũng không dám lên tiếng, cô không gây chuyện vì cô sợ bị vứt bỏ.

Nhan Thu Chỉ nhìn chân mày anh nhíu lại, cô dựa vào ngực cười.

Hai người dành thời gian trở về nhà dưới.

Kết quả vừa tới nhà hàng lẩu không bao lâu, Nhan Thu Chỉ có cảm giác hơi buồn nôn.

Trần Lục Nam nhìn cô như vậy, khom lưng ngồi xổm xuống, thấp giọng hỏi: ''Đau chân?''

Tự nhiên Khương Thần sẽ để trong lòng.

Sau bữa cơm, cũng cần đồ ngọt.

Nói tóm lại, khiến người ta thấy kinh diễm, khiến người ta thích.

Đến cuối cùng, Khương Thần kéo Thẩm Mộ Tình đi, Trình Trạm mang Hướng Nguyệt Minh đi, Phó Ngôn Trí dắt Quý Thanh Ảnh đi, chỉ còn lại một m*nh tr*n Hi cố thủ.

Ngay lập tức, Trần Lục Nam không thích xen vào chuyện của người khác lần đầu tiên quản việc vớ vẩn.

Thẩm Mộ Tình nghiêm túc nói: ''Nếu tớ là nam, bây giờ tớ sẽ cướp cô dâu.''

Khi đi ra bên ngoài sân, Nhan Thu Chỉ được giao cho Nhan Phong.

Nhan Thu Chỉ cố ý thừa nước đục thả câu nói: ''Chúng em còn đến bệnh viện một chuyến.''

Cô muốn nói cho mẹ, cô hiện tại thực sự rất tốt, rất hạnh phúc rất hạnh phúc.

''Thì chúc phúc cho hai người đó.''

Hướng Nguyệt Minh: ''... Chị còn trọng nam khinh nữ?''

Thẩm Mộ Tình là một người có rất nhiều ý tưởng ma quái, cộng thêm Trần Hi, thỉnh thoảng Quý Thanh Ảnh và Hướng Nguyệt Minh cũng có thể nảy ra một vài chủ ý làm khó dễ người khác, thậm chí còn lắt léo hơn cả hai người trước.

Thẩm Mộ Tình nói: ''Ô ô ô ô con gái nuôi của tớ rốt cuộc đã đến.''

Về phần những chuyện sau, đều không nằm trong dự liệu.

Người vừa mới được bế lên, Bác Ngọc liền nở nụ cười: ''Giày ở dưới váy.''

Quá xinh đẹp.

Trần Lục Nam tạm dừng, liếc nhìn cô: ''Anh chải cho em.''

Trần Lục Nam gật đầu, xoa xoa tóc cô: ''Không nghĩ cái này nữa, đi rửa mặt, chúng ta xuống dưới.''

Bên ngoài đều là bạn bè thân thích, Châu Châu và chị Manh đang ở bên ngoài, đám người Nhan Gia Trì cũng vậy.

Lông mi Nhan Thu Chỉ run lên, nhìn người đàn ông đứng sau lưng từ trong gương.

Người trẻ tuổi ở lại, chỉ có Nhan Phong và Đỗ Băng rời đi.

Muốn ôm cô dâu xinh đẹp đi, nhất định phải trải qua năm cửa ải chém sáu tướng.

【Chúc các người hạnh phúc!!!】

Mọi người: ''...''

Anh nghĩ tới rất nhiều hình ảnh, nhưng mãi đến khi cô mặc nó lên ngồi ở trước mặt mình, những hình ảnh mà anh tưởng tượng mới chân thật nhất.

Họ đã đi bộ rất nhiều nơi mà trước đây họ chưa từng đi, thậm chí còn đi trường Trần Lục Nam học bồi dưỡng, đứng ở trong sân trường, Nhan Thu Chỉ cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng anh học tập ở nơi này.

Nhan Thu Chỉ cười: ''Anh làm gì vậy?''

Là kiểu truyện cổ tích có thật.

Trần Lục Nam kéo cô dậy, nhìn điện thoại: ''Đăng Weibo?''

Cô liền nằm nghỉ ngơi, nhìn điện thoại.

Nghĩ vậy, anh cười khẽ, nhìn người trong ngực: ''Em còn nhớ, chuyện cấp hai của mình không?''

Nghe vậy, Trần Lục Nam lập tức cảnh giác nhìn cô: ''Cái gì ngoài ý muốn? Bị thương không?''

...

Quan hệ Thẩm Mộ Tình và Nhan Thu Chỉ tốt, từ buổi tối ngày đó hai người kết bạn, cô ấy nói với Khương Thần, nói Nhan Thu Chỉ là người bạn tốt nhất của mình, là người cô ấy muốn che chở.

Trần Lục Nam xoa xoa đầu cô: ''Lần đầu tiên em bị bắt nạt, sao không gọi anh và Trình Trạm giúp đỡ?''

Nhan Thu Chỉ đang lướt bình luận, Trần Lục Nam đã quay lại.

Khi còn bé xem ti vi, thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ đến tương lai mình sẽ gả cho dạng người gì, người kia như thế nào.

Nhưng về sau nghĩ lại, Trần Lục Nam mới mơ hồ phát hiện có điểm không đúng, có thể khi đó không có suy nghĩ giống nhau, mới có những chuyện sau này.

Nhưng thực ra đây là tiểu bảo bối bọn họ mong đợi đã lâu, sau khi đi du lịch về không lâu, mấy người Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình hẹn nhau ăn cơm.

''Cái gì?''

Mặt mày anh tập trung lại nghiêm túc, như đang làm một chuyện vô cùng thành kính.

Nếu đổi lại là hai người bọn họ, anh cũng sẽ giúp một tay.

''Quá kích động!!''

Cô gầy gò yếu ớt trốn ở trong góc, bị người bắt nạt không nói không rằng, cho dù nhìn thấy anh và Trình Trạm, cũng không gọi người.

Trần Lục Nam cười: "Đang bận rộn trong phòng bếp.'' Anh nói: ''Bọn họ nói muốn làm một bữa thật ngon để chúc phúc chúng ta.''

Từng dáng vẻ, có lần đâu tiên cô và mình gặp mặt, có dáng vẻ ngày cô đi đăng ký kết hôn với mình, rất nhiều rất nhiều.

Nhan Thu Chỉ im lặng cong môi, hôn anh một cái: ''Cảm ơn.''

Đang lúc mọi người ồn ào phía dưới, hai người hôn nhau.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80