Ngập Lụt - Thù Vãn
Thủ Vận
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 111: Lợi Ích
Khi mọi thứ trong bếp xong xuôi, Trần Trạch Dã thay đồ sạch sẽ rồi quay lại bế cô đặt lên ghế cạnh bàn ăn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không khí lặng đi 5 giây, Văn Xu thở dài thườn thượt, ngay cả món bánh ngọt yêu thích cũng chẳng còn hấp dẫn: “Tớ nói nè, sao hai người các cậu ai cũng siêu cấp vậy hả.”
“Đừng mà anh Dã.” Chu Duệ Kỳ ghé lại gần, cố thuyết phục “Hay anh rủ chị dâu đi cùng đi.”
Kỳ An hiểu ra ẩn ý trong lời anh, vành tai lập tức đỏ ửng, xấu hổ trừng mắt lườm anh một cái: “Anh nghiêm túc chút đi được không?”
“Chưa đến hai giờ.” Trần Trạch Dã kéo chăn đắp lại cho cô, chạm tay nhéo nhẹ má cô “Ngủ thêm chút nữa đi.”
Ánh nắng xuyên qua bóng cây rọi xuống, vạt áo bị gió nâng lên, tạo nên một chương hồi rực rỡ chói lòa.
Cô cố nhịn nụ cười chua chát trên mặt: “Tớ chợt nhớ ra còn bài luận chưa nộp, về ký túc xá trước nha.”
“An An à…”
Trần Trạch Dã không cam tâm buông cô ra, lòng bàn tay siết lấy vòng eo mềm mại, giọng nói mang theo chút tội nghiệp khó hiểu: “Thật sự không cho anh chút lợi gì à?”
Kỳ An hẹn bên Tikcake lúc 4 giờ, nên thời gian vẫn dư, cô ngoan ngoãn gật đầu.
Cuối cùng cũng chọn xong đồ, hai người đi đến quầy thanh toán.
“Vậy là bị giật mình rồi.”
Kỳ An tiện tay lấy một gói khoai tây chiên: “Không cần đâu.”
Bên ngoài trời vẫn nóng hầm hập, ánh sáng gay gắt khiến người ta không mở nổi mắt, Trần Trạch Dã giơ tay che nắng cho cô, giọng nhẹ nhàng và dịu dàng đến tan chảy: “Em muốn ăn trưa ở ngoài hay về nhà ăn?”
“Gì chứ…”
Dù thời gian cô học cùng lớp không dài, nhưng vì tính tình hiền hoà dễ gần, bạn bè trong lớp vẫn luôn quan tâm đến cô.
Nhưng nghĩ lại, dường như thế này lại càng hợp lý.
Trần Trạch Dã lập tức giơ tay đỡ lấy, vòng tay ôm eo cô, tay còn lại xoa lên chỗ vừa bị đụng vào trên trán cô, giọng thấp dịu dàng hỏi: “Có đau không?”
“Sẽ gặp thôi.” Kỳ An quả quyết, “Chắc chắn sẽ gặp được.”
“Được rồi đừng xấu hổ nữa.” Anh hạ giọng dỗ dành, “Không ai thấy đâu.”
Kỳ An bị nhìn đến đỏ mặt, lùi về sau một bước để kéo giãn khoảng cách, giọng cũng trở nên hơi ngượng: “Dao Dao, cậu đừng hỏi nữa mà.”
Con số đếm ngược trên tờ lịch ngày càng giảm, tâm trạng cô như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, từ mong chờ đến hồi hộp, cuối cùng là niềm vui khôn xiết.
Canh sườn hầm củ từ ninh rất đậm đà, Kỳ An cầm thìa nếm thử, ngẩng đầu đầy bất ngờ: “Ngon quá!”
Trần Trạch Dã bật cười khẽ, lồng ngực rung lên, tâm trạng vui vẻ lạ thường: “Thật sao?”
“Nghiên cứu sinh của trường mình khó thi vậy, lỡ không đậu thì sao?”
Trên người anh vương mùi dầu mỡ, không tiện ôm cô, anh bèn tìm dép trong phòng tắm, ngồi xuống giúp cô đi dép vào: “Ra sofa ngồi nghỉ chút đi, xong ngay đây.”
Văn Xu bỗng nhớ lại một câu mình từng đọc được trên mạng: “Yêu một người như chăm sóc một bông hoa.”
“Khởi nghiệp là chuyện khó khăn biết bao nhiêu.” Với những sinh viên bình thường như Văn Xu, người đã quen sống trong khuôn viên trường thì chuyện đó hoàn toàn nằm ngoài tầm tưởng tượng. “Giữa chừng phải chịu bao nhiêu khổ cực, đối mặt với bao nhiêu rủi ro, không thể chỉ vài lời là có thể nói rõ được.”
“Là môn tự chọn tớ chọn đại đó.”
Kỳ An căng cứng thần kinh, nhưng cơ thể lại dần mềm nhũn, không dám tựa vào kệ phía sau vì sợ phát ra tiếng động làm người khác chú ý, chỉ có thể dựa sát vào Trần Trạch Dã.
Trần Trạch Dã cũng cười theo, lò nướng vang lên tiếng “ting”, anh mang bánh trứng nướng chín ra đặt trước mặt cô: “Vậy thì ăn nhiều vào nhé.”
Kỳ An mím môi, nhẹ “ừ” một tiếng, không phủ nhận: “Nhưng cũng không hoàn toàn là vì tớ.”
“Cũng thật sự rất ghen tị với cậu.”
Kỳ An bịt miệng cô lại, không cho nói bậy: “Tớ phải đến Tikcake một chuyến.”
Tiếng thở dồn dập quấn lấy nhau, chẳng thể phân biệt rõ đâu là của ai.
Trần Trạch Dã sợ cô đói, không dám làm tới, ôm cô vào lòng dịu dàng xoa đầu: “Vẫn thấy lỗ đấy.”
Trần Trạch Dã tất nhiên là không đồng ý, nói đồ ăn ngoài phần lớn không sạch sẽ, mà bụng dạ cô vốn không tốt, mùa hè nóng bức lại càng dễ bị ảnh hưởng, ăn mấy thứ đó sẽ khó chịu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô đang ngẩng đầu nhìn lên kệ trên, có vẻ chưa tìm được món mình muốn ăn. Môi khẽ mím lại, giữa chân mày còn nhíu nhíu vẻ ấm ức, là một biểu cảm cực kỳ đáng yêu.
Và cũng là mùa hè cô yêu thích nhất.
Văn Xu chỉ đứng bên cạnh mà cũng bị cảm xúc này lây sang, khoé mắt hơi ươn ướt. Kỳ An dùng khăn giấy giúp cô lau sạch, chọc chọc má trêu chọc: “Cậu khóc gì vậy, Dao Dao.”
Trần Trạch Dã cũng không ép, dặn cô trời nóng cũng đừng dùng nước lạnh tắm, kẻo dễ cảm lạnh.
Trần Trạch Dã chỉ cười, chưa bao giờ phản bác.
Nhịp thở rối loạn, tim đập hỗn loạn đến vô phương kiểm soát, xung quanh là tiếng bước chân qua lại, xen lẫn vài đoạn hội thoại vụn vặt.
Kỳ An không nghĩ nhiều, bật thốt hỏi: “Lợi lộc gì cơ?”
“Bọn mình còn một năm nữa mới tốt nghiệp mà.”
Đôi mắt Kỳ An bất giác mở to, giơ tay muốn đẩy anh ra, nhưng sức cô sao bằng anh, ngược lại còn bị ôm càng chặt hơn, hôn càng sâu hơn.
Kỳ An còn chưa hiểu gì, lẩm bẩm: “Sao lại vội thế ——”
Chu Duệ Kỳ mơ hồ, vừa nói vừa bật điện thoại lên xem: “Ngày 29 tháng 6…”
Kỳ An còn chưa phản ứng kịp, ngơ ngác lắc đầu: “Không.”
“Thế này được không?”
“Lần này được chưa?”
Có lẽ vì ăn no quá, lại thêm nội dung phim ba góc nhàm chán, cô mơ mơ màng màng buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Tối qua anh ngủ rất muộn, sáng nay lại dậy sớm đến xưởng, đuôi mắt cụp xuống, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt.
Kỳ An suy nghĩ một lúc lâu: “Muốn ăn cơm anh nấu.”
“Vậy thì An An cho anh chút lợi lộc đi?”
“Không được đâu.”
Còn nói gạch trong phòng tắm dễ trơn, phải cẩn thận kẻo ngã.
Chiều hôm đó buổi họp diễn ra rất suôn sẻ, kết thúc còn sớm hơn dự kiến một tiếng. Dự án này họ đã vùi đầu suốt nửa tháng, ai nấy đều căng thẳng, cuối cùng cũng được thở phào. Chu Duệ Kỳ đề xuất đi ăn mừng.
Trần Trạch Dã không biểu cảm gì liếc nhìn cái bóng đèn, Văn Xu lập tức nhận được tín hiệu, rất biết điều mà ho nhẹ: “À… An An.”
Kỳ An quả thật rất buồn ngủ, không mở nổi mắt, khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh liền theo bản năng rúc vào lòng anh.
Gió mưa, khổ đau đều để anh gánh. Anh không cần Kỳ An phải trưởng thành hiểu chuyện, chỉ muốn cô mãi mãi là một đứa trẻ hạnh phúc.
Chương 111: Lợi Ích
Chân Kỳ An còn chưa bước ra được, trán đã đụng vào một v*t c*ng, khiến cô mất đà, lảo đảo một bước.
Không khí đang lắng đọng vì cảm xúc, Văn Xu lại bất chợt chu môi, nhăn mặt than thở: “Khi nào tớ mới gặp được kiểu con trai như thế đây.”
Kỳ An cắn môi khó xử: “Chiều nay chắc không được.”
Liếc mắt thấy chiếc nhẫn bạc nơi ngón áp út của Kỳ An, cô không khỏi cảm thán thêm một lần: “Anh ấy thật sự rất yêu cậu.”
Các cô gái chia cho cô một bó hoa trong tay, rồi ôm cô một cái như một lời tạm biệt chính thức.
Đúng vậy.
Vẻ mặt Kỳ An trở nên nghiêm túc: “Tớ hiểu hết.”
Ngày 29 tháng 6, môn thi cuối cùng của học kỳ ở khoa Luật đã kết thúc.
Kỳ An xoa đầu cô, an ủi: “Phải tin vào bản thân chứ.”
“Anh đưa em vào nhé?”
Cô không nghe lầm đấy chứ?
Giúp cô đánh răng, nấu cơm cho cô, dỗ cô ngủ… Trong từng việc nhỏ nhặt ấy, đều cất giấu sự thân mật khiến anh thấy vui sướng.
Cô khẽ chạm nhẹ tay Kỳ An, ghé sát tai cô thì thầm: “Vì cậu đúng không?”
Cây ngô đồng sum suê cành lá, ve kêu không dứt bên tai, gió trưa nóng bức mang theo từng đợt sóng xanh xao động.
“Nửa tháng nay cứ chui rúc trong thư viện ôn thi, cảm giác như tách biệt khỏi thế giới rồi.”
Trần Trạch Dã nhận lấy đồ trong tay cô, lông mi rủ xuống tạo thành bóng mờ: “Lần sau sẽ không thế nữa.”
Năm hai.
Trần Trạch Dã bất chợt cúi sát xuống, hơi thở nóng rực phả bên tai cô: “Không được chơi xấu, không được kêu dừng.”
Văn Xu nghe xong ngẩn ra vài giây, phản ứng đầu tiên là không thể tin nổi, vì ai cũng đang đua nhau học lên cao.
“Còn hơn nửa năm nữa mới thi nghiên cứu sinh, giờ chuẩn bị vẫn kịp!” Vừa nói vừa rút điện thoại, mở app mua sắm màu cam, chọn chọn thêm thêm cả đống sách tham khảo: “Tớ quyết định rồi, phải tận dụng kỳ nghỉ hè này thật tốt.”
“Tikcake á?” Văn Xu bỗng cao giọng, như nghe thấy chuyện gì động trời, “Cậu chẳng phải không thích ăn bánh kem sao?”
Dưới tầng ba của tòa giảng đường có siêu thị nhỏ đang giảm giá. Văn Xu kéo Kỳ An vào quét sạch hàng, điều hòa mát lạnh dễ chịu. Cô lại quay về chủ đề cũ: “Còn bạn trai đẹp trai của cậu thì sao?”
Cô trông quá ngoan, dù có trừng mắt cũng chẳng có vẻ gì là đáng sợ, ngược lại khi tròn mắt lên còn giống như đang nũng nịu.
“Tớ có việc khác phải làm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Trạch Dã gập laptop lại, giọng nhàn nhạt: “Các cậu đi đi.”
“Lần sau.” Cô giơ tay lên cam đoan, “Lần sau tớ nhất định sẽ đi chơi với cậu.”
Kỳ An chớp mắt, hàng mi dài cong như chổi nhỏ, nghĩ một lúc rồi nhón chân lên, ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm anh.
Văn Xu bẹo má cô: “Bớt giả nai đi!”
Văn Xu ban đầu còn định nói lời an ủi chuyện yêu xa, nhưng vừa nghe câu trả lời liền bị nghẹn họng. Tay cô cũng khựng lại giữa không trung, cả người cứng đờ.
Trên người anh có mùi tuyết tùng pha chút hổ phách, hòa vào khí lạnh điều hòa xung quanh, nhưng Kỳ An vẫn thấy nóng, đến mức thiếu cả dưỡng khí. Tay cô vòng lên cổ anh, môi bị hôn đến tê dại, trong mắt dần dâng lên làn hơi nước mỏng mờ.
Đã học xong hết tín chỉ?
Văn Xu vẫn còn ngẩn người trong dòng suy nghĩ của mình, lẩm bẩm như tự nói: “Vậy gọi là gì đây?”
Kỳ An: “…”
— Anh thấy chưa đủ.
Trần Trạch Dã không nói gì, nhưng biểu cảm đã trả lời tất cả.
Họ ít khi nói chuyện này, Trần Trạch Dã không muốn cô lo lắng. Nhưng Kỳ An biết, anh thật sự rất thích lĩnh vực đó.
Chu Duệ Kỳ vẫn chưa hiểu ngày 29/6 có gì đặc biệt, càng nghe càng mù mờ, tiếp tục hỏi: “Anh Dã, anh đi đâu vậy?”
Cô nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, hôm nay Kỳ An mặc một chiếc váy phong cách học sinh, màu sắc tươi tắn đáng yêu, ngũ quan thanh tú dịu dàng, làn da trắng mịn như sứ, mái tóc dài đen nhánh xoã sau lưng, toát lên vẻ điềm đạm thư sinh.
Nghe xong câu hỏi đó, Trần Trạch Dã như hứng thú hẳn, đuôi mày nhướn lên đầy kiêu ngạo, khóe môi khẽ cong, chậm rãi buông hai chữ ——
“Không có.”
Kỳ An còn mơ màng, như con đà điểu chôn mặt trong ngực anh, giọng nhỏ xíu, mềm xốp đầy ấm ức: “Anh bắt nạt người ta.”
Anh nhẹ nhàng gỡ iPad khỏi tay cô, kéo cổ áo lên lại, rồi luồn tay qua dưới gối cô, cẩn thận ôm cô vào lòng.
“Cũng đúng thôi.” Văn Xu tự cảm thấy câu hỏi của mình hơi thừa: “Ba năm liên tiếp cậu toàn điểm tuyệt đối, lại có hồ sơ thực tập đẹp như mơ, chắc chắn sẽ được xét tuyển thẳng rồi.”
“Khởi nghiệp vì tình yêu à…”
“Lĩnh chứng.”
Kỳ An không tin, lén lút nhìn quanh, xác định xung quanh không có ai mới từ từ ngẩng đầu: “Sau này không được làm thế nữa.”
Anh thì không ngại, nhưng cô bé này lại hay xấu hổ, mặt mỏng.
“Anh ấy đã học đủ tín chỉ từ năm hai, năm tư chỉ còn làm luận văn tốt nghiệp. Mỗi tuần họp trực tuyến với giáo sư là được.”
Trần Trạch Dã rửa bát xong quay ra, thấy bóng hình cuộn lại nơi sofa, tóc dài xõa xuống vai, lấp lánh ánh sáng mờ mờ. Một chiếc cúc ở cổ áo bung ra, lộ ra làn da mịn màng ở xương quai xanh.
Sau khi tốt nghiệp, mỗi người một ngả, trời nam biển bắc khó mà tụ họp lại đầy đủ. Không ai biết được liệu đây có phải là lần gặp cuối cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Trạch Dã kéo cô vào lòng, cúi đầu nhẹ: “Hoãn đến chiều rồi.”
Nghĩ đến đó, cô lại thở dài vì bản thân: “Sớm biết vậy tớ đã chăm chỉ hơn chút nữa rồi.”
Yêu đến mức mười bảy tuổi đã cầu hôn, yêu đến mức dùng cả tương lai của mình để đổi lấy sự yên bình và hạnh phúc cho phần đời còn lại của cô.
Nói xong lại có phần do dự: “Nhưng em không muốn anh vất vả quá.”
“Hôm nay là ngày gì cơ?”
“Không có gì là vất vả cả.” Anh đáp lại câu cô vừa nói “Anh thích chăm sóc em như vậy.”
“Nhớ hết chưa?”
Kỳ An lắc đầu: “Anh ấy đang khởi nghiệp.”
“Có à?” Kỳ An cầm thêm một chai sữa, chớp mắt ngây thơ, “Tớ thấy bình thường mà.”
“Thôi đi.” Quan Hạo vừa ăn kem vừa đi ngang qua, vỗ vai Chu Duệ Kỳ “Cậu không biết hôm nay là ngày gì à? Anh Dã chắc chắn muốn về sớm, làm gì có tâm trạng đi chơi với tụi mình.”
Trần Trạch Dã thật sự rất yêu cô.
“Thi một phát đậu luôn, làm người ta phải trầm trồ!”
Văn Xu vứt lại một câu qua loa rồi vèo cái biến mất khỏi tầm mắt.
Đôi mắt hạnh trong veo khẽ cong lên, Kỳ An mỉm cười trấn an: “Cũng sớm ổn rồi.”
Văn Xu cũng thấy mình thật mất mặt, đưa tay lau nước mắt vội vàng thu lại cảm xúc, bỗng nhớ ra gì đó: “Kỳ An, cậu định học lên tiếp à?”
Đây chính là sự khác biệt giữa cô và học bá sao!!
Kỳ An cảm thấy anh lúc nào cũng thích tự trách, liền kéo vạt áo anh lắc lắc: “Em đâu có bị giật mình.”
Anh nghiêng đầu ôm lấy eo cô, môi khẽ chạm lên trán cô: “Nếu đã xót anh ——”
Kỳ An lắc đầu: “Mấy giờ rồi vậy?”
Khóe môi Trần Trạch Dã vương màu son của cô, là sắc đỏ chỉ khi đ*ng t*nh mới có, lòng bàn tay nóng hổi vuốt lên phần da mềm sau gáy cô, cằm nhẹ chạm trán cô.
Phía sau có mấy đàn em khóa dưới đang bàn chuyện trung tâm thương mại mới mở ở khu đại học, Văn Xu nghe thấy thì hào hứng, đụng nhẹ vào tay Kỳ An: “Hay là chiều nay tụi mình cũng đi dạo một chút đi?”
Ba cô gái bước đến từ đối diện, là bạn cùng lớp của Kỳ An trước khi cô bảo lưu. Nhận ra cô, họ lập tức tới chào hỏi, hỏi han tình hình gần đây thế nào, cơ thể đã khá hơn chưa.
“Việc gì vậy?” Văn Thư lập tức nổi máu hóng chuyện, mặt đầy vẻ hiểu rõ: “Hẹn hò với soái ca nhà cậu à?”
Trần Trạch Dã nhìn mà thấy mềm lòng, xoa xoa đầu cô đầy cưng chiều: “Được được được.”
“Nhưng vì cậu, anh ấy vẫn lựa chọn làm.”
Bóng dáng trước mặt đột nhiên cúi xuống, âm cuối bị nuốt chửng, Trần Trạch Dã rốt cuộc hôn được cô như mong muốn.
Khi cô mở mắt ra, Trần Trạch Dã đang đứng cạnh giường mặc đồ, cơ thể rắn chắc, đường nét rõ ràng, anh vừa cài xong cúc áo cuối cùng thì nghiêng người hôn lên trán cô: “Anh làm em tỉnh à?”
Ở khoa Luật, nơi toàn nhân tài tranh đấu kịch liệt, ai cũng chen chân tiến lên. Nhưng Văn Xu thấy Kỳ An không giống họ, không chỉ thông minh, chăm chỉ, mà còn vô cùng điềm đạm và kiên cường.
Ăn xong bữa trưa chậm rãi, Kỳ An chẳng có việc gì làm, mở iPad lên xem đại một bộ phim truyền hình.
Đường về khiến cả hai mồ hôi nhễ nhại. Kỳ An vừa về nhà đã thay đồ chuẩn bị đi tắm. Trần Trạch Dã từ phía sau ôm lấy cô, yết hầu áp lên hõm cổ cô, hỏi cô muốn ăn món gì.
Kỳ An chưa kịp hiểu ẩn ý sau câu nói đó, liền gật đầu thật mạnh, rồi đề nghị: “Hay là mình gọi đồ ăn ngoài nhé?”
Văn Xu khoác tay Kỳ An, không khỏi cảm thán: “Thời gian trôi nhanh thật đó, chớp mắt một cái, năm ba cũng kết thúc rồi.”
Kỳ An ngoan ngoãn “ừ” một tiếng.
Khi cô tắm xong bước ra, mùi thơm thức ăn đã lan tỏa khắp căn nhà.
“Tóm lại là đừng làm phiền.”
Kỳ An ôm lấy tay anh, dụi đầu như mèo con: “Nhớ rồi mà.”
Văn Xu rất nhanh đã thanh toán xong, tiện miệng hỏi thêm chuyện riêng của Kỳ An: “Vậy… Trần Trạch Dã cũng học nghiên cứu sinh ở Giang Đại à? Ở lại với cậu?”
Văn Xu hừ một tiếng, chỉ mũi cô mà tố cáo từng chữ: “Trọng — sắc — khinh — bạn.”
Anh không phủ nhận nữa, khẽ vén tóc cô dính trên má ra sau tai, lại ghé bên tai hôn mấy cái: “Sao lại đáng yêu thế chứ.”
“…”
Kỳ An ngơ ngác “hả” một tiếng: “Bài luận gì cơ?”
Cô ôm chặt lấy Kỳ An, đầu dựa vào vai cô: “Tớ không nỡ rời xa cậu.”
Kỳ An quay người nhìn anh, mắt cong cong mỉm cười: “Anh nấu món gì em cũng thích.”
Kỳ An phản ứng mất mấy giây mới hiểu anh nói tới phòng tắm, khuôn mặt lập tức ửng đỏ. Cô cảm thấy chủ đề này có phần nguy hiểm, không thể tiếp tục, bèn cắn môi lắc đầu: “Em tự đi được rồi.”
Như vậy là đủ rồi.
Trên quảng trường nhỏ trước toà nhà Minh Pháp, các sinh viên tốt nghiệp đang chụp ảnh kỷ niệm. Trong khoảnh khắc màn trập máy ảnh vang lên, mũ tốt nghiệp được tung lên cao, tất cả cùng nhau hô vang: “Tốt nghiệp vui vẻ!”
Cô lập tức nhào tới gần, ánh mắt khóa chặt gương mặt nghiêng của Kỳ An, chậm rãi đưa ra suy đoán: “Đừng nói là sinh nhật anh chàng soái ca nhà cậu sắp đến nha?”
Làm luật sư rất xem trọng học lực và xuất thân. Bản thân cô lại là người cầu toàn và luôn cố gắng, đã xác định rồi thì sẽ dốc toàn lực làm đến tốt nhất.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, đôi mắt cô long lanh như có sao trời trong đó, Trần Trạch Dã không nhịn được muốn hôn cô, nhưng bên cạnh còn có Văn Xu – cái bóng đèn siêu sáng.
Quan Hạo trợn trắng mắt: “Có lúc tôi nghi mình kiếp trước nợ cậu.”
Kỳ An bị tinh thần chiến đấu của cô làm bật cười, giơ tay ra hiệu cổ vũ: “Tớ ủng hộ cậu!”
“Tớ biết rồi.”
Hoàn toàn khác với cô của một năm trước.
Câu nói đến quá bất ngờ, khiến đôi mắt của Kỳ An khẽ chớp một cái.
Cô chủ động nắm lấy tay anh, ngón tay len vào giữa các kẽ tay anh, ngón cái khẽ khàng cọ lên gân xanh và đường vân trên mu bàn tay: “Sao anh lại đến đây? Không phải nói là có cuộc họp sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô bình thường tếu táo vô tư, nhưng thật ra rất tinh tế. Lúc này nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Kỳ An, nói ra lời đã giấu trong lòng từ lâu: “Tớ thật sự, rất mừng cho cậu.”
“Anh ấy không phải là sinh viên trao đổi từ Mỹ à? Kỳ sau phải quay lại đúng không?”
Bọn Quan Hạo hay đùa, nói Trần Trạch Dã nhiều lúc không giống đang yêu, mà giống đang nuôi con gái.
“Chừa đường sống cho người bình thường đi chứ.”
Kỳ An vội gật đầu: “Em biết mà.”
Kỳ An chọc tay vào tay anh, cố chấp giữ vững lập trường: “Thật mà.”
Trần Trạch Dã cầm chìa khóa đứng dậy, mặt không biểu cảm tuyên bố: “Mai tôi không đến, có chuyện thì tìm Quan Hạo. Đừng gọi, cũng đừng nhắn tin.”
Kỳ An phồng má, dùng tay kéo cổ anh cúi thấp xuống, rồi chủ động hôn lên môi anh một cái thật dịu dàng.
Trần Trạch Dã cầm áo khoác lên, không kìm được lại hôn cô một cái: “Trước bữa tối chắc anh về. Chiều nếu đói, trong tủ lạnh có sandwich và cháo anh nấu sẵn, có cả sữa đào trắng em thích nữa. Nhớ hâm nóng rồi hẵng ăn nhé.”
Kỳ An đứng bên cửa sổ, nhìn con chim sẻ đậu trên cành, trong cơn mơ hồ bỗng nhận ra đây là mùa hè đầu tiên cô và Trần Trạch Dã cùng nhau trải qua.
“E là không được.” Trần Trạch Dã cong môi cười lười nhác, giọng nói thẳng thắn: “Anh không nhịn nổi.”
Khi đó cô luôn mặc đồ đen, người trầm mặc ít nói, dù khoé môi cong cong nhưng trong mắt lại chẳng có lấy một chút ánh sáng.
Trần Trạch Dã vẫn chưa tháo tạp dề, tóc mái rủ xuống trán hơi rối, nhìn thấy cô đi chân đất liền nhíu mày: “Sao không mang dép?”
Cảm xúc đến nhanh, đi cũng nhanh, chưa đến nửa phút sau cô lại hăng hái như gà trống chọi: “Cậu nói đúng thật.”
Kỳ An gật đầu, không mấy do dự: “Đương nhiên.”
“Cậu nói linh tinh gì đó.” Má Kỳ An hơi đỏ, quay đầu không chịu thừa nhận, “Tớ không có.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.