Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 53: Ửng Hồng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Ửng Hồng


Tối đó, Kỳ An ngủ rất sâu. Trần Trạch Dã ôm cô từ phía sau, nhiệt độ và hơi thở quen thuộc khiến cô cảm thấy an lòng.

Kỳ An nhìn chằm chằm mấy dòng chữ kia, chân mày càng lúc càng nhíu chặt. Cô theo bản năng định gõ phản bác, nhưng đúng lúc đó, một bóng người lặng lẽ nghiêng qua.

Trần Trạch Dã cười dịu dàng: “Được chứ.”

Trần Trạch Dã xoa nhẹ mặt cô, cắt lời: “Nghĩ gì linh tinh vậy.”

Trên đầu khung chat hiện dòng:

“Là lỗi của anh.”

Trần Trạch Dã như bắt được trò vui, ánh mắt hứng thú, (đọc tại Qidian-VP.com)

Ấy thế mà người trong cuộc lại không mảy may để tâm. Vẫn nắm tay Kỳ An, hướng về khu dạy học hỏi cô muốn ăn gì trưa nay.

Kỳ An mặt đỏ bừng, ngực phập phồng dữ dội.

“Biến bạn trai mình thành cái dạng gì rồi?” Anh cười khẽ, không đứng đắn “Anh dễ tổn thương thế sao?”

Tuyết bên ngoài vẫn không ngừng rơi. Trong phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn tường, ánh sáng mờ nhạt, ấm áp.

Hơi thở của cả hai đều rối loạn, nhưng ngọn lửa đang bùng lên trong cơ thể lại không cách nào dập tắt.

Ngọn lửa trong lòng bị ánh mắt mơ màng kia châm bùng lên,

Giọng anh trầm xuống, vang vọng khắp căn phòng nhỏ.

Giọng anh dịu lại, từng chữ mang theo vài phần bất đắc dĩ,

【Yu: Cậu xem cái này chưa?】

Không gian chật chội chỉ còn tiếng hôn đứt quãng, tiếng thở gấp gáp, và những tiếng nức nghẹn vang lên trong cổ họng.

Trần Trạch Dã bật cười, tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực rung lên rõ rệt, hơi thở phả bên tai cô.

“Đừng nhìn anh như vậy.”

Đến cả cơn gió bên ngoài dường như cũng phối hợp,

【Yu: Nghe nói cậu ta đúng là khá hỗn độn, hồi cấp 2 đã bị kỷ luật không ít lần rồi.】

“Nhưng mà… có lẽ cái này thật sự không sửa được.”

lặng lẽ nhường chỗ cho họ.

Đoạn video đánh nhau hôm qua lan truyền rất nhanh. Tham gia trại đông lần này đều là học sinh ưu tú từ các trường – họ là những người tuân thủ quy tắc, tự cao tự đại, chỉ cần bắt được một lỗi, là sẵn sàng hạ bệ người khác ngay lập tức.

【Yu: Những chuyện đó cậu biết cả rồi à?】

Phần thanh xuân vườn trường vẫn còn vài chi tiết muốn viết,

Tác giả có lời muốn nói:

“Anh đừng để bụng nha.” Kỳ An chớp mắt, rõ ràng lo cho tâm trạng của anh “Minh Ngữ không có ý xấu đâu, chỉ là…”

Giáo viên nghiêm mặt bước lên bục giảng: “Tôi nghĩ chuyện này các em cũng đã biết rồi.”

Kỳ An ôm cánh tay anh, có chút làm nũng: “Không được à?”

Toàn thân Kỳ An mềm nhũn như mất xương, vô thức chạm phải phím đàn phía sau lưng – âm thanh chát chúa vang lên phá vỡ bầu không khí mờ ám. Tập bản nhạc cũ đặt bên cạnh cũng bị va đổ, giấy rơi lả tả khắp sàn.

Cô dứt khoát thoát khỏi khung chat, mở lịch trình ngày mai ra xem thử. Đúng lúc này, một video đột nhiên bật lên trên màn hình.

dù ở cái tuổi tưởng như vẫn còn mơ hồ, nhưng cả hai đều rất chân thành.

“Anh đâu có nói là lỗi của em.”

khiến người nghe mềm lòng một cách không kiểm soát nổi:

“Nhưng có một chuyện anh không ngờ đấy.”

Mà ánh nhìn đó, Trần Trạch Dã nào chịu nổi.

Bây giờ, cô đang ở trong phòng của anh, nằm trên giường anh, xung quanh tràn ngập hương vị thuộc về anh.

“Anh sẽ không nhịn được đâu.”

[Đừng đợi tớ, tối nay tớ không về.]

Kỳ An nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà. Trong đầu cứ không ngừng tua lại nụ hôn trong phòng nhạc ban nãy.

Kỳ An không nghĩ nhiều, liền bấm vào xem – nhưng chưa đến nửa giây đã vội vàng thoát ra.

Kỳ An hơi ngẩn: “Hửm?”

Kỳ An lập tức hiểu ý, vành tai đỏ bừng, cô nuốt nước bọt, thì thầm như oán trách: “Cái này… đâu phải lỗi của em.”

Ngón tay khẽ chạm môi, cảm giác tê tê nóng nóng vẫn còn đó.

Là đoạn video Trần Trạch Dã đánh nhau ban sáng.

Nhưng Kỳ An đợi mãi, vẫn không thấy tin nhắn nào được gửi đến.

Ngay cả đầu ngón tay cũng bắt đầu tê rần. Lớp vải bị cô nhàu nát rơi ra. Như nhận ra cô đã mất sức, Trần Trạch Dã vòng tay ôm lấy eo cô, bế cô đặt lên ghế đàn.

“Là tại anh không kiềm chế được.”

Trần Trạch Dã ngồi xuống ngang tầm mắt với cô, siết tay chặt hơn, lòng bàn tay ấm dần lên.

Nụ hôn kéo dài tưởng như bất tận, cuối cùng cũng kết thúc khi cả hai gần như không thể thở nổi.

Cô cắn môi: “Anh đều thấy hết rồi đúng không?”

Sau một ngày dài, cô thật sự mệt. Tắm rửa xong, tay chân mềm nhũn, như bị đổ chì, không còn sức nâng lên.

Cuối cùng không chịu nổi, cô đỏ mặt giơ tay bịt miệng anh:

“Lâu lắm rồi không ăn, mình tới đó nha?”

“Tưởng anh lại hôn em nữa hả?”

“Không phải mai phải dậy sớm sao?”

“Chỉ cần em ở bên cạnh anh là đủ rồi.”

Đôi mắt vẫn ngập nước, cổ họng khô khốc không phát ra nổi âm tiết nào, chỉ biết nhìn anh như vậy.

Bàn tay ấm áp của Trần Trạch Dã áp nhẹ sau gáy cô: “Sao còn chưa ngủ?”

Đây có lẽ là lần đầu tiên họ nghiêm túc nói về tương lai –

Lặng im mấy giây, Trần Trạch Dã lại xoa đầu cô: “Thôi bỏ đi.”

Trần Trạch Dã cúi người ôm lấy cô, trán tựa vào hõm cổ.

Ánh mắt soi mói và dò xét không ngừng đổ dồn về phía Trần Trạch Dã. Những lời bàn tán và mỉa mai phía sau lưng cũng không còn che giấu.

8 giờ 25 phút, giáo viên mới lững thững bước vào –

Trần Trạch Dã khẽ c*n m* trong, nụ cười có chút gian tà:

Trần Trạch Dã giúp cô chỉnh lại cổ áo xộc xệch, hai tay ôm lấy mặt cô, trán tựa trán.

Cuối cùng mới cong môi cười nhẹ.

“Dù là xuân, hạ, thu hay đông – anh sẽ luôn bên em. Sẽ cùng em vào cùng một trường đại học. Sẽ cùng em làm mọi điều em muốn. Ngoài em ra, sẽ không có bất kỳ ai khác bên cạnh.”

Kỳ An vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo khỏi cơn choáng váng, đầu óc rối như tơ vò. Cô chẳng hiểu anh đang hỏi gì.

nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nỡ cắt bỏ. Có lẽ sẽ còn một đoạn nữa mới đến phần chia ly, hy vọng mọi người chưa chán phần trường học này nhé.

“Anh im đi!”

Cũng không đợi cô trả lời, anh lẩm bẩm: “Thì thật ra cũng tính thế thật.”

Trần Trạch Dã cười, giơ tay khẽ nhéo má cô: “Vậy là anh vẫn chưa thể hiện đủ rõ ràng rồi.”

Trần Trạch Dã không nói gì, chỉ cúi mắt nhìn cô.

Tư thế buộc phải thay đổi. Một tay anh giữ cằm cô, tay kia đỡ lấy lưng, tránh để cô va vào thành đàn mà bị đau.

Nụ cười trên mặt Kỳ An bỗng cứng lại.

“Tưởng anh làm gì?”

“Trần Trạch Dã hứa.”

Anh từng nghe những lời còn khó nghe hơn gấp trăm lần, nếu chuyện gì cũng để tâm, thì làm sao mà sống tiếp được?

Áo khoác trên người cô vốn đã dày, lúc này càng như lồng hấp, hơi nóng thấm qua từng lớp vải, tóc dính bết trên da.

Kỳ An thấy cũng chẳng cần giấu, liền gõ một chữ “Ừm”.

anh dứt khoát đưa tay che mắt cô lại.

Đầu óc cô ong ong, choáng váng như đang trôi giữa pháo hoa rực rỡ.

【Yu: Nhưng tớ vẫn muốn khuyên cậu một câu – yêu đương không thể chỉ nhìn ngoại hình, nhân phẩm quan trọng hơn nhiều.】

Buổi sáng hôm đó, lẽ ra sẽ có một buổi tham quan ngoài trường. Nhưng giáo viên phụ trách mãi không xuất hiện, khiến lớp học trở nên ồn ào.

Sợ làm cô sợ mất.

Kỳ An khẽ động môi, ấp úng: “Em tưởng anh…”

“Cẩn thận ngã đấy.”

[Tớ không sao.]

【Yu: An An, cậu đi đâu rồi? Sao không có trong ký túc?】

Kỳ An tròn mắt kinh ngạc: “Anh, anh…”

“An An.”

“Với lại.” Tay anh vòng lên cổ cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng “Những thứ đó không quan trọng.”

Kỳ An khẽ gật đầu, như đã hiểu, nhưng vẫn hỏi: “Vậy… điều gì mới là quan trọng?”

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn rào rào vang vọng. Kỳ An khẽ nhắm mắt, những hình ảnh mờ ảo bật lên trong đầu — giọt nước lăn theo yết hầu gồ ghề, trượt xuống đường cong cơ thể săn chắc, hình xăm nơi cánh tay, và nốt ruồi quyến rũ kia…

Sáng hôm sau, đường xá sau trận bão tuyết khá tệ. Hai người bị kẹt gần nửa tiếng mới đến được trường.

【Yu: Đừng bảo là xảy ra chuyện gì nhé?】

Kỳ An phản xạ theo bản năng tránh đi, nhưng lại bị anh kéo về, giữ chặt: “Trốn cái gì.”

Hơi thở nóng hổi ẩm ướt giao hòa, như dòng điện chạy dọc dây thần kinh. Từng tấc da thịt đều bùng lên cảm giác tê dại và khô nóng xa lạ. Tim cô đập loạn không kiểm soát, lồng ngực bỏng rát, nhiệt độ từ đôi môi kia nóng đến mức đáng sợ.

ngón tay nhấn nhè nhẹ vào khóe môi cô, cúi đầu trêu chọc:

【Đối phương đang nhập văn bản…】

Trần Trạch Dã liền làm hết mọi việc – giúp cô sấy tóc, rồi bế cô đặt vào chăn ấm.

“Anh chẳng đã sớm trả lời rồi sao?”

Chương 53: Ửng Hồng

“Được không?”

“Vậy à?” Trần Trạch Dã lười biếng cười khẽ “Không có anh thì không ngủ được hả?”

Ngón tay cái từ từ lướt qua từng đốt xương của cô, như đang khắc từng chữ lên tờ giấy trắng. Anh cứ cố chấp muốn để lại dấu ấn nào đó trên người cô – nên cúi xuống, lần nữa m*t lấy đôi môi ấy, không chịu rời đi.

Hơi thở vừa ổn định trở lại, Trần Trạch Dã khẽ xoắn ngón tay quanh tóc dài của cô. Thấy môi cô vẫn còn ửng đỏ, anh không nhịn được mà dùng ngón cái khẽ lau.

Tin nhắn của Minh Ngữ vẫn liên tục hiện ra.

Trần Trạch Dã bật cười rõ hơn, tay ngược lại siết lấy tay cô, mười ngón đan chặt.

“Hôn mà cũng không nhắm mắt.”

Hơi thở anh dồn dập, từng luồng từng luồng đập vào màng tai cô, khiến cô không kìm được nhớ lại mọi chuyện vừa rồi. Tim cô lại đập nhanh, cơn sóng chưa rút, hoàn toàn không thể bình tĩnh.

Nhưng hàng mi cô cứ nhấp nháy như cánh quạt nhỏ, cọ vào lòng bàn tay anh. Toàn thân anh như sắp bùng nổ.

Tim cô bỗng siết chặt, dự cảm chẳng lành dâng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Trạch Dã chỉ trả lời một chữ: “Em.”

“Hôm qua trong trại đông xảy ra một vụ ẩu đả nghiêm trọng, ảnh hưởng rất xấu. Vì vậy, theo quyết định từ cấp trên, hủy bỏ tư cách tham gia trại đông của bạn Trần Trạch Dã, bao gồm cả quyền dự thi sắp tới. Mong các em lấy đó làm gương.”

【Yu: Cậu đang ở cùng bạn trai à?】

Kỳ An lật người, trả lời:

“Ai bảo An An của anh đáng yêu như vậy.”

Nhưng Kỳ An hoàn toàn không thể nói được câu nào, chỉ có thể mặc anh tiếp tục xâm chiếm, cánh tay anh ôm sau lưng không ngừng siết chặt, cứ như muốn hòa tan cô vào trong cơ thể mình.

“An An nhà mình chơi cũng hơi… táo bạo nhỉ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bảo bối.”

Nhiệt từ vành tai lan xuống tận cổ, tim cô đập thình thịch liên hồi. Cô lấy tay xoa mặt mạnh hơn, tự nhủ không được nghĩ bậy nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)


Môi vừa rời nhau trong thoáng chốc, giọng Trần Trạch Dã khàn khàn như cát giấy, hàng mi rủ xuống che giấu d.ục v.ọng mãnh liệt. Nhịp thở nặng nề, lời nói như dỗ dành lại mang theo dụ dỗ: “Tập trung chút nữa nhé.”

Kỳ An như nhớ ra gì đó, nghiêm túc nhìn anh: “Anh còn chưa trả lời chuyện em hỏi lúc nãy.”

“Em có bị dọa không?”

【Yu: An An, đừng trách tớ nhiều chuyện.】

“Anh thích quá, nên không nhịn được muốn hôn em.”

Đêm ấy, cô không về ký túc xá nữa, mà cùng Trần Trạch Dã đến căn nhà nhỏ ở ngoại ô.

Còn Trần Trạch Dã – càng nghiêm trọng hơn.

Tiếng bàn tán lúc này rộ hẳn lên, không thể kiềm chế. Kỳ An không muốn nghe thêm bất cứ câu nào, liền lấy tai nghe từ túi ra, bật đại một bài hát để tĩnh tâm.

Anh cúi người sâu hơn một chút, khoảng cách giữa hai người càng gần. Anh nhẹ nhàng lau vết ẩm ướt bên môi cô: “Tối nay tạm tha cho em.”

Cô lục trong áo khoác lấy chiếc điện thoại đã bị bỏ quên cả tối, muốn phân tán sự chú ý, nhưng vừa mở khóa đã thấy Minh Ngữ nhắn cho mình mấy tin liền.

Đêm hôm đó quá yên tĩnh.

Bàn tay còn lại luồn qua tóc, lần xuống gáy – chạm đúng chỗ nhạy cảm nhất, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v*. Cảm giác ấy khiến người ta vừa muốn chạy trốn vừa không thể kháng cự.

【Yu: Tối nay bọn tớ ra ngoài gặp vài người bạn cũ của cậu ấy. Họ kể vài chuyện về quá khứ của cậu ấy.】

Kỳ An não như hồ dán, tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu, hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào.

Cô ngượng ngùng vùi mặt vào gối – nhưng tình hình dường như tệ hơn.

Kỳ An bắt chước anh, cố gắng phớt lờ những lời khó nghe đó, nghiêng đầu, mỉm cười với anh: “Phía sau trường có quán mì ngon lắm.”

Giọng anh khàn khàn, nén nhịn đến nghẹn: “An An.”

Hơi thở anh vẫn gấp gáp, nhưng anh đang cố kiềm chế.

Mười phút sau, giáo viên quay trở lại lớp – nhưng không thấy bóng dáng Trần Trạch Dã.

Nụ hôn ấy đến quá bất ngờ. Đôi mắt màu hổ phách ngấn nước của Kỳ An tròn xoe vì hoảng hốt.

Đôi chân cô mất kiểm soát, run lẩy bẩy. Kỳ An chịu không nổi, chỉ còn biết siết chặt vạt áo anh như một con cá mắc cạn đang giãy giụa th* d*c.

nhưng lại gọi riêng Trần Trạch Dã ra ngoài.

“Được chứ.” Trần Trạch Dã ngồi xuống bên cô, khẽ gõ vào chóp mũi cô “Nhưng mà… nói dối thì sau này không cao lên nổi đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa bước vào khuôn viên, Kỳ An liền nhận ra không khí có gì đó lạ lạ.

Ngũ quan sắc nét và lạnh lùng của Trần Trạch Dã phóng đại ngay trước mắt, ánh sáng mờ ảo tựa như được phủ lên một lớp filter mềm, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt lặng lẽ lẩn vào đường vân da, rõ ràng đến kỳ lạ.

Kỳ An nghe xong vẫn cảm thấy chưa đủ chắc chắn, liền giơ ngón út ra móc tay, hai ngón cái chạm nhau ấn mạnh như đóng dấu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Ửng Hồng