Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 64: Tình Ca

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: Tình Ca


Kỳ An ôm lấy cổ anh, đầu nghiêng sang tựa vào hõm vai, cảm nhận nhịp đập sống động nơi mạch cổ anh. Cô bất giác nhớ đến một bài hát nghe từ nhiều năm trước, có câu hát rằng:

Cô đã cố gắng hết sức để tự kiềm chế rồi, nhưng cái gọi là “cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà”, nó có thể là bất kỳ chuyện nhỏ nhặt nào.

Trên thế giới này, không ai tốt hơn Trần Trạch Dã nữa.

Trần Trạch Dã gật đầu chắc nịch: “Em biết rồi.”

Cô như rơi vào một vòng luẩn quẩn, lúc nào cũng nhạy cảm và yếu ớt — giống như một con bướm kẹp giữa trang sách, mỏng manh, đơn độc, chỉ cần khẽ chạm nhẹ là vỡ tan. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Trạch Dã nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Anh đã nói rồi mà, với anh thì em không bao giờ cần phải xin lỗi.”

“Bảo bối của anh, muốn khóc thì cứ khóc, muốn giận thì giận, anh sẽ dỗ cho đến khi em vui lại.”

Anh khẳng định điều đó trước khi hỏi: “Nhưng sao em lại hỏi vậy?”

Anh tốt như vậy… cô sao có thể nỡ rời xa anh?

Tay nghề non nớt khiến chỉ may xiêu vẹo, thậm chí ngón tay bị kim đâm chảy máu, nhưng chỉ cần chị gái có thể vui, thì cái gì cũng đáng giá.

Trần Trạch Dã nắm lấy tay cô, đặt từng nụ hôn nhẹ lên các ngón tay. Giọng nói trầm thấp vang bên tai cô, mỗi chữ đều kiên định: “Vậy thì anh sẽ đi cùng em.”

Các kênh truyền thông địa phương đồng loạt đưa tin, nội dung mập mờ ngầm ám chỉ nguyên nhân thật sự phía sau hành vi tự sát.

Cô gái nhỏ ấy ngay cả mèo hoang bên đường cũng sẵn sàng chia dù, thì sao có thể là người làm hại ai?

Tối hôm đó, nhân vật chính từ đầu đến cuối chỉ có Kỳ An. Mọi người đều cố gắng xua đi u ám quanh cô.

Thế nhưng… vết thương lòng của Kỳ An lại quá sâu.

“Thôi được rồi.” Trần Trạch Dã ho khẽ một tiếng, tỏ vẻ không vui, kéo cô về lại bên mình, vòng tay siết lấy vai cô, độc chiếm rõ ràng: “Cô ấy là bạn gái tôi.”

Phát âm tiếng Quảng của anh chuẩn một cách bất ngờ, giọng trầm trầm qua loa vang vọng, xen lẫn âm thanh điện nhẹ, hoàn toàn khác với lúc anh nói chuyện hằng ngày.

“Em gầy đi nhiều rồi đấy!”

Trong nhà chẳng có hộp kim chỉ. Trước đây, đại thiếu gia nào cần dùng đến mấy thứ này, nhưng bây giờ, vì Kỳ An – việc gì anh cũng sẵn lòng học.

“Hơn nữa…” Anh nâng cằm cô, giống như đang chọc mèo con “Nếu đến khóc cũng không cho, thì anh làm bạn trai còn ra gì nữa chứ?”

Anh cố dùng giọng điệu nhẹ nhàng khiến cô thoát khỏi đau buồn: “Lần đầu tiên anh khâu vá đó nha, không định khen anh câu nào à?”

Họ chỉ tin vào sự thật trong mắt mình.

Anh lau khô tay, ngồi xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng, đặt lên đùi mình, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt ướt rồi nghiêng đầu hỏi khẽ: “Bảo bối sao thế?”

Ngẩng đầu, ánh đèn định mệnh soi xuống, chỉ còn lại em và anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đưa đây cho anh.” Anh cẩn thận nhận lấy từ tay cô “Để anh sửa lại cho em.”

Đúng lúc trường mở lớp thủ công mới, trong khi các bạn nam khác chọn mô hình xe hơi, thì cậu bé lại chọn làm một chiếc móc khóa len nhỏ.

Cằm vùi trong tay áo, tóc rối bời vương bên cổ, gương mặt trắng trẻo thanh tú vẫn còn đọng hai hàng nước mắt.

Lúc 1:45 rạng sáng, cô ta leo lên tầng thượng của bệnh viện, định kết thúc cuộc đời bằng cách nhảy lầu.

Cô cúi đầu như một đứa trẻ đang nhận lỗi: “Anh không thấy em rất phiền sao?”

“Anh còn tưởng chuyện gì cơ…” Trần Trạch Dã nhẹ thở ra, an ủi hôn lên má cô “Không sao đâu bảo bối, đừng khóc nữa.”

Gia Gia: “…”

Trần Trạch Dã – ông hoàng gọi “bảo bối”.

“Em không nên nói như vậy…”

Kỳ An lại một lần nữa bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

“Anh mới rời đi mấy phút mà em đã khóc rồi à?”

Trước khi cúp máy, cô còn dặn dò: “Trạch Dã, nhất định phải chăm sóc Kỳ An thật tốt. Các em còn trẻ, phải sống cho đáng tuổi thanh xuân của mình.”

Tiếng còi xe cứu thương chói tai, tiếng kêu cứu tuyệt vọng… đến cả khi ra đi, trong tay Kỳ Hạo Hiên vẫn siết chặt chiếc móc khóa ấy.

Kỳ An vẫn rất sợ phải tiếp xúc với bên ngoài, nên Trần Trạch Dã ở nhà với cô suốt, tắt tất cả mạng xã hội, cùng cô cô lập với cả thế giới.

Anh nói: “An An đừng buồn nữa, đừng đau lòng. Em càng đau lòng, bọn xấu lại càng hả hê, những người yêu em lại càng xót xa.”

Làn sóng đòi đuổi học cô càng lúc càng mạnh, thậm chí người ta còn dán cả biểu ngữ ở cổng trường.

“Không sao cả.” Trần Trạch Dã đưa tay vuốt nhẹ má cô, giọng bình thản “Anh chưa từng thấy em tiêu cực gì hết, khóc cũng không sai.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nỗi hối hận như cơn sóng trào cuốn lấy, Kỳ An ôm lấy eo anh bằng tay chưa cắm kim truyền, vùi mặt vào hõm cổ anh, từng tiếng nghẹn ngào, thấp và run: “Xin lỗi…”

Anh nắm chặt tay cô hơn, ánh mắt đen sâu chỉ nhìn mỗi mình cô, đuôi mắt cong cong mang theo nét cưng chiều mờ nhạt.

Dù hơi xa cũng chẳng sao, chỉ cần họ vẫn có nhau, thì ở đâu cũng chẳng còn là vấn đề.

Đó là lần đầu tiên Kỳ An nghe anh hát.

Khi nốt nhạc cuối cùng dứt, Trần Trạch Dã bất ngờ tắt mic, kéo cô lại gần, môi hôn nhẹ lên môi cô, kèm theo hơi thở nóng rực.

Anh vì cô mà bị thương, vì cô mà rơi máu. Anh lặng lẽ đi xuyên cả cơn bão tuyết mười tiếng đồng hồ chỉ để tìm được cô. Anh tặng cô một lời tỏ tình chân thành nhất, dành cho cô tất cả sự thiên vị dịu dàng, thậm chí còn đốt pháo hoa riêng cho cô vào ngày sinh nhật.

Kỳ An đã ở nhà hơn một tuần, người rũ rượi nằm trên ghế sô pha, chẳng còn chút sinh khí nào, như một chiếc bánh sắp mốc meo.

Ánh đèn mờ của phòng bao thay đổi liên tục, đường nét sắc lạnh trên gương mặt Trần Trạch Dã cũng theo đó trở nên dịu dàng.

Chương 64: Tình Ca

Câu “Tình yêu khiến vực sâu trở nên bằng phẳng” là câu mình đã xác định từ lúc làm dàn ý – rất hợp với hai người họ.

Dường như là một cơ chế bảo vệ tự nhiên, ký ức về đêm hôm đó với Kỳ An đã trở nên lờ mờ. Cô chỉ nhớ, trong căn phòng nhỏ ánh sáng mờ ấm, hương thơm quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, Trần Trạch Dã ôm cô vào lòng, nói rất nhiều điều.

Để anh học cách vì em mà tham sống sợ c·h·ế·t.

Dây thần kinh trong tai rung lên theo nhịp xúc cảm, Kỳ An nghe thấy anh khẽ nói: “Bảo bối.”

Nhưng viền mắt Kỳ An càng thêm đỏ, giọng nhỏ như muỗi kêu: “A Trạch…”

Yêu một người đến mức cực hạn — chính là đau lòng vì người ấy.

Tường ẩm thấm ngược rơi vữa, cành khô bị gió thổi bay, bầu trời u ám không tan.

Vết thương chưa lành lại một lần nữa bị xé toạc, rỉ máu từng cơn đau buốt tận xương.

Vì vậy, Thẩm Tĩnh chẳng tin bất cứ lời đồn nào, chỉ tức giận với giới truyền thông độc hại, buông lời đầy căm phẫn: “Họ lấy tư cách gì mà tùy tiện bắt nạt người khác như thế chứ?”

Họ cùng nhau ngủ nướng đến trưa, cùng đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, cùng ngắm hoàng hôn chìm xuống nơi chân trời.

Trong màn đêm dài không thấy lối, Trần Trạch Dã chính là mặt trời của cô, cũng là liều thuốc chữa lành. Tình yêu của anh kín đáo, nhẹ nhàng, bao bọc cô đến không còn khe hở. Ngay cả vết thương cũng không còn đau như trước.

“Dạo gần đây em tệ lắm, tâm trạng lúc nào cũng tồi tệ…” Kỳ An tự biết, nếu đổi lại là người khác, chưa chắc ai chịu đựng nổi “Cứ hay khóc, hay làm loạn…”

Em và anh vẫn luôn bên nhau mãi mãi.

Gia Gia đã nhuộm lại tóc đen, mặc chiếc áo len trắng hiếm thấy phối cùng chân váy dài, môi bóng lấp lánh. Vừa thấy Kỳ An bước vào, cô đã chạy đến ôm chầm lấy, trong mắt là nỗi đau lòng không giấu nổi: “An An…”

Vì thế suốt bao năm qua, Kỳ An luôn mang theo nó bên người, như thể em trai vẫn đang ở bên cạnh mình.

Tác giả có lời muốn nói:

“A Trạch, em xin lỗi…”

Trải qua tháng năm, móc khóa ấy đã nhuốm màu cũ kỹ, từng mũi chỉ bắt đầu bung ra, phần nối tai thỏ còn bị đứt lìa.

Nước mắt lặng lẽ thấm ướt chiếc áo hoodie của anh, vai Kỳ An khẽ run rẩy như một đứa trẻ bị lạc: “Em không phải không thích anh…”

Đến cuối, Kỳ An hỏi anh một câu: “Nếu trường học thật sự không chịu nổi áp lực dư luận mà bắt em thôi học, vậy phải làm sao?”

Trần Trạch Dã sửa xong móc khóa, cầm lên đưa cho cô xem: “Bảo bối, nhìn này.”

Năm tháng như dòng nước trôi, cuốn đi vài người yêu và tri kỷ,

Trái tim Trần Trạch Dã lập tức bị kéo căng theo cảm xúc cô, như thể giữa họ có sợi chỉ vô hình, mỗi dao động trong cô đều giật thót tim anh.

Anh nghĩ đến nhiều nơi có thể đi – Kỳ An sợ lạnh, đông đến là tay chân lạnh cóng, vậy thì… họ có thể đến một thành phố phía Nam ấm áp.

“Chỉ là… thương anh vì anh đã làm quá nhiều vì em…”

Chuyện làm thêm ở quán trà sữa, Trần Trạch Dã đã giúp cô nghỉ việc. Thẩm Tĩnh sau khi nghe chuyện cũng vô cùng xót xa, cô biết rõ Kỳ An là một người hiền lành lương thiện đến mức nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi bài hát đi đến cuối, tiết tấu trở nên chậm rãi hơn.

Cho dù thế gian này vô lý đến đâu,

Thấy chị gái như vậy, Kỳ Hạo Hiên cũng rất buồn.

Bài hát đó tên là “Tương Y Vi Mệnh” – Trần Vỹ Đình

Anh nói: “Anh sẽ cùng em đợi đến mùa xuân, cùng em trưởng thành, cùng em thi vào Đại học Giang Bắc. Những lời hứa này không phải nói chơi, mà là khắc tận xương tủy từng giây từng phút.”

Tình hình ở Lê Bắc lúc này quá bất lợi cho Kỳ An, dù tất cả kẻ xấu có bị đày xuống địa ngục, dư luận vẫn như rêu mốc trong góc tối – càng dọn càng mọc, không bao giờ dứt.

Từ bệnh viện truyền đến một tin mới.

Buổi sáng hôm đó khoảng mười giờ, Trần Trạch Dã rửa bát xong bước ra từ nhà bếp, liền thấy Kỳ An đang co gối ngồi trên ghế sofa.

Trần Trạch Dã không chỉ dỗ dành cô cho vui, anh thực sự suy nghĩ đến chuyện chuyển trường.

Trần Trạch Dã cúi mắt nhìn xuống, phát hiện ra đó là chiếc móc khóa len anh từng giúp cô tìm lại từ rất lâu trước.

Phải chăng có người rời đi là để ta biết thời gian đẹp đẽ ngắn ngủi,

Đồ nhỏ nhen, cho anh ngộp c·h·ế·t luôn đi.

Cảnh sát và lính cứu hỏa kịp thời có mặt, sau bao khuyên giải mới cứu được cô.

Khương Vận lại một lần nữa nghĩ đến cái c·h·ế·t.

Đó cũng là lần đầu tiên Kỳ An kể anh nghe về nguồn gốc của nó.

Trần Trạch Dã vòng tay ôm cô trong lòng, hát cho cô nghe một bài hát tiếng Quảng.

Dịch vụ giao hàng đến sau 15 phút. Trần Trạch Dã vụng về xỏ kim luồn chỉ, từng chút từng chút giúp cô vá lại chiếc móc khóa thỏ nhỏ.

Phớt lờ âm thanh xung quanh và sự có mặt của người khác, giây phút ấy, hai người họ nhìn nhau thật lâu, yên lặng cảm nhận hơi thở và nhịp tim của đối phương.

Quả thật, Kỳ An gầy đi rõ rệt, cô vốn đã nhẹ cân, giờ đây mỏng manh đến mức như chỉ cần cơn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã.

Họ đến một phòng bao riêng, lúc đẩy cửa bước vào thì Bồ Hưng và Gia Gia đã đến.

“Anh yêu em.”

Anh chỉ muốn chắc chắn, mỗi ngày đều được nắm cùng một bàn tay.

Biết bao kỷ niệm lũ lượt ùa về như từng khung hình sống lại trong đầu, từ lần đầu tiên họ gặp nhau trong đêm mưa, anh luôn là người bảo vệ và chăm sóc cô.

Một số cư dân mạng tự cho là chính nghĩa, bắt đầu tấn công cô từ mọi phía, ngay cả trường học cũng bị chỉ trích vì quản lý kém.

Cơn sốt này đến dữ dội, nhiệt độ lúc cao lúc thấp, phải mất gần một tuần mới hồi phục.

Anh nói: “Dù là bão tố hay sấm sét, dù phía trước còn nhiều giông bão thế nào, anh cũng sẽ luôn chắn phía trước cho em, anh sẽ làm chiếc ô che mưa che gió, cũng sẽ làm bến cảng để em dừng chân nghỉ ngơi.”

“Không đâu.” Trần Trạch Dã nâng khóe môi, cố gắng khiến cô nở nụ cười “Bảo bối như thế nào cũng đáng yêu cả, anh chưa từng thấy phiền.”

Trần Trạch Dã thấy vậy không ổn, nên cuối tuần đó liền nửa dụ nửa ép đưa cô ra ngoài.

Em không buông tay anh, anh cũng không buông tay em,

Sau khi Kỳ Tuấn Lương qua đời, Kỳ An sống như một cái xác không hồn, lúc nào cũng ủ rũ. Cộng thêm bạo lực học đường từ Khổng Thi Thi, cô dường như chỉ trôi dạt qua ngày tháng.

Thật ra, ngay khi chưa nói hết câu đó, Kỳ An đã thấy hối hận.

Kỳ An từ từ mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay nắm chặt một món đồ, giọng nghèn nghẹn uất ức: “Hỏng rồi…”

Anh kéo cô vào lòng, để hai nhịp tim chạm vào nhau, trầm giọng dỗ: “Đừng nghĩ lung tung nữa nhé.”

Ngày 6 tháng 3, tiết Kinh Trập, lẽ ra là thời điểm vạn vật hồi sinh, nhưng Lê Bắc vẫn chưa thoát khỏi giam cầm của mùa đông.

Tai nạn xe hôm đó lại đúng ngay ngày ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cái ôm của anh và mùi hương tuyết tùng dễ chịu, như một loại thuốc an thần tự nhiên, khiến Kỳ An dần bình tâm lại.

Anh không thể để cô gái của mình chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, có lẽ đưa cô rời khỏi đây mới là lựa chọn đúng đắn.

Tình yêu khiến vực sâu trở nên bằng phẳng.

Các bạn nói đúng lắm, hai người họ đúng là kiểu ai rời khỏi ai cũng không sống nổi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: Tình Ca