Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67: Cơn Đau Âm Ỉ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Cơn Đau Âm Ỉ


Khoác vội áo phao trắng, cầm chìa khóa, Kỳ An ra khỏi nhà.

Đặt ở đâu cũng khó mà tìm được người thứ hai như vậy.

Cuối năm ngoái…

Mũi miệng bị bàn tay chặn kín, một lực mạnh kéo cô về phía sau.

Mắt cô khép lại.

Tiếng trẻ con ngây thơ, đơn giản mà trong trẻo.

“Thế này đi,” anh cười đầy ẩn ý, “Lúc về anh tặng em một món quà nhé.”

Mười bảy tuổi thì sao?

Kỳ An nhìn chồng bài tập mà mặt mày khổ sở: “Lần sau đừng gặp nữa.”

Lúc ấy trời đã tối, phía quảng trường dường như có lễ hội gì đó, tiếng pháo hoa rộn ràng vang vọng.

Hành lang lại trở về yên tĩnh.

Bắt đầu rồi.

“Rất nhớ anh.”

“Anh ấy sẽ sớm về thôi.”

Tật sợ bóng tối của cô vẫn còn, từng bước đi đều cẩn trọng, chậm chạp.

Kỳ An không hiểu anh đang sợ điều gì, chỉ biết anh lo cho mình, liền ngoan ngoãn đồng ý.

“Tớ từ chối trả lời.”

“Quả nhiên mà ——” Cô thở dài hơi quá lố, “Con gái gả đi như bát nước hất ra ngoài.”

Cô xoa má Kỳ An, bỏ lại vẻ nghịch ngợm thường ngày, nghiêm túc nói: “An An, nhất định phải hạnh phúc nhé.”

Thậm chí có những nhân viên tốt bụng còn khuyên răn, nói cầu hôn là chuyện cả đời, không thể chỉ vì một phút bốc đồng, lại dùng giọng điệu người từng trải, kể rằng họ đã gặp không ít đôi trẻ tuổi, dắt nhau đi chọn nhẫn, nói bao lời đường mật thề non hẹn biển, nhưng chưa tới nửa năm đã chia tay không mấy êm đẹp.

Kỳ An nhấp một ngụm nước trái cây: “Anh ấy có việc phải về Lâm Châu rồi.”

Bầu trời bị mây đen bao phủ, gió rít lạnh thấu xương, đèn đường lờ mờ, bóng cây lắc lư như yêu quái, khiến cô bất giác nghĩ đến mấy phim kinh dị, tim đập hỗn loạn.

Cô nén đau tìm điện thoại trên tủ đầu giường nhưng đúng lúc ấy, dịch vụ giao hàng đêm ở Lê Bắc ngừng hoạt động.

Anh không kìm được khẽ chửi một tiếng: “Khi đó không phải hai người mới quen nhau sao?”

Rẽ vào một con ngõ yên tĩnh, tiếng ồn dần xa, Kỳ An dừng lại trước cửa hàng hamburger thứ ba.

Không ngờ…

Vì vậy anh đã tìm đến nơi chuyên đặt làm nhẫn, tự mình thiết kế kiểu dáng. Cô gái nhà anh từng học piano, ngón tay vừa mảnh vừa đẹp, đeo nhẫn nhất định sẽ càng thêm xinh xắn.

Chiếc nhẫn bạc nhỏ nhắn nằm trong tay anh, kiểu dáng đơn giản thanh lịch, nhưng khi nằm giữa những ngón tay thon dài rõ nét ấy, lại giống như một tác phẩm nghệ thuật vô giá.

“Ngủ sớm đi bảo bối.”

“Không còn nguy hiểm nữa rồi.”

“Bây giờ cậu bắt đầu vô thức bênh cậu ta rồi đấy.”

“Gần đây à?”

Ánh mắt anh mang theo cảm xúc khó hiểu, dường như che giấu điều gì đó: “Không thì anh sẽ không yên tâm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tớ nói bừa cái gì chứ.” Chung Tư Kỳ không phục, hai tay chống hông, nghiêm nghị hỏi: “Vậy cậu tự nói đi.”

Chung Tư Kỳ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay của cô bạn lên, tròn mắt ngắm nghía thật kỹ: “Để tớ nhìn một chút.”

Kỳ An phồng má giả vờ tức giận, trách anh thần thần bí bí.

“Thế cũng không được.” Anh tỏ ra cực kỳ nghiêm khắc ở điểm này. “Bây giờ em đang ở đâu?”

Thời gian này trùng với lúc tan học của trường tiểu học gần đó, những đứa trẻ đeo ba lô, nắm tay người lớn, vui vẻ kể lại những chuyện thú vị vừa trải qua ở trường.

“Trần Trạch Dã có chăm sóc cậu đàng hoàng không đấy?”

Nhưng một tiếng sau, Kỳ An tái mặt choàng tỉnh.

Ông cụ trong phòng bệnh đã tỉnh, bác sĩ báo người nhà có thể vào thăm.

“Tôi thích thế đấy.”

“Không đâu.” Trần Trạch Dã nhếch môi cười lười biếng, “Ngủ rất ngon.”

Gió lạnh như dao cắt, thốc vào mặt không chút lưu tình, bụng càng đau hơn, cảm giác như toàn bộ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g đều cuộn lại.

Trần Trạch Dã nghe mà chẳng có cảm xúc gì, chỉ thấy buồn cười.

Giang Trì Dật không tiếp tục trêu ghẹo nữa, thu lại vẻ đùa cợt, vội vàng đi vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang Trì Dật giơ tay đầu hàng, hoàn toàn bái phục: “Được được được.”

Nhưng anh thì khác.

Giang Trì Dật đã không còn vẻ kinh ngạc như lúc đầu, khoanh tay trước ngực: “Chuẩn bị từ bao giờ?”

Lông mày anh nhíu lại, Kỳ An lo lắng hỏi: “Đêm qua anh không nghỉ ngơi tốt à? Nhìn mệt mỏi thế.”

Chương 67: Cơn Đau Âm Ỉ

Cô to gan mở tủ, tìm lấy một chiếc áo anh thường mặc, ôm vào lòng, rồi trong cơn buồn ngủ, dần dần thiếp đi.

“Đền bù mấy ngày không ở cạnh em.”

“Sẽ cố gắng học tập theo cậu.”

Cô hừ nhẹ một tiếng, vênh mặt: “Ánh mắt cậu đã nói hết rồi, là Trần Trạch Dã quan trọng hơn.”

Trần Trạch Dã cố tình kéo dài giọng, nhướng mày, cười xấu xa: “Tạm thời không thể nói.”

Trần Trạch Dã cười khẽ, tỏ ra chẳng quan tâm: “Liên quan gì đến cậu.”

Giang Trì Dật thầm tính lại thời gian, lại lần nữa bị sự điên rồ trước mắt làm cho choáng váng.

Chuông Tư Kỳ không chút nể nang: “Chột dạ rồi nhá.”

Cô không nhắc đến chuyện của Khương Vận, chỉ đơn giản kể sơ qua tiến độ học tập ở trường gần đây, còn không quên mang đến cả đống bài tập và đề cương.

Âm thanh ma sát giữa bánh xe đẩy và sàn nhà vang lên lạo xạo, tiếng thì thầm trao đổi giữa các y tá xa dần.

Không ai biết anh yêu cô đến nhường nào. Mỗi giây phút ở bên cô, mỗi ánh nhìn dành cho cô, mỗi cái nắm tay, mỗi cái ôm, đều là những lần anh nghĩ đến tương lai với cô.

Giọng cô vốn mềm, giờ như làm nũng, Trần Trạch Dã nghe xong chỉ thấy lòng mình mềm ra, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Nhớ anh rồi à, bảo bối?”

Trần Trạch Dã khẽ nhấc mí mắt, cuối cùng cũng chịu liếc sang một cái, vẫn là vẻ mặt thản nhiên ấy, nhàn nhạt đáp:

Thật ra, trên đường đến đây, Chung Tư Kỳ đã lo lắng rất nhiều, sợ Kỳ An bị những lời đồn đại bên ngoài ảnh hưởng. Thấy cô vẫn có thể nói đùa và đấu khẩu như trước, cuối cùng cũng hơi yên lòng.

“Khi nào anh mới về?”

Ngón tay lướt nhẹ mở máy, gương mặt vừa nãy còn vấn vương trong đầu cô, lập tức phóng lớn ra trên màn hình…

Lúc ấy đã hơn 10 giờ, Trần Trạch Dã nhẹ giọng dỗ dành: “Ngủ một giấc dậy, là có quà rồi.”

Giọng Trần Trạch Dã dịu đi: “Nếu lần sau còn phải ra ngoài, nhất định phải gọi Bồ Hưng theo cùng.”

Kỳ An nhìn chằm chằm mặt đất phủ đầy tuyết, tâm trí có chút ngẩn ngơ.

“Đừng làm phiền người ta nữa.”

“Bên ông nội Giang sao rồi? Đỡ chưa?”

Trán cô đổ mồ hôi, tóc dính bết, Kỳ An co người trong góc chịu đựng suốt 15 phút, cuối cùng vẫn quyết định tự đi mua.

“Cậu không có ở đây, tớ chẳng còn ai để chép bài nữa rồi.”

Trần Trạch Dã cười bất lực: “Ai dám lừa em chứ, bảo bối.”

Sắc mặt Trần Trạch Dã bỗng nghiêm lại, lông mày chau chặt, ngay cả giọng nói cũng trở nên nặng nề: “Không phải đã bảo phải để Bồ Hưng đi cùng sao?”

Chung Tư Kỳ vẫn chưa kịp thay đồng phục, chiếc áo phao đỏ khiến người cô trông có phần cồng kềnh và dày cộp. Cô vùi mặt vào vai Kỳ An, vừa ôm vừa làm ra vẻ đau khổ: “An An ~~”

Cánh cửa kính dán đầy quảng cáo được đẩy ra, mùi thức ăn lan tỏa, Chung Tư Kỳ từ bên trong lao ra ôm chặt lấy cô một cái thật mạnh.

“Thật không đó?” Kỳ An bán tín bán nghi, “Không được lừa em.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mới chia xa chưa đến hai ngày, cô đã nhớ anh đến mức không chịu nổi.

Kỳ An bị mấy câu này làm cho mặt nóng bừng, tai cũng bắt đầu đỏ lên, vội vàng lấy tay bịt miệng cô: “Cậu lại nói bừa.”

Kỳ An vội ngăn lại: “Em sắp về đến nhà rồi mà.”

Trần Trạch Dã dựa vai vào tường trắng, đôi mắt sâu đen vẫn nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn.

Kỳ An hài lòng cong môi, lại nhớ ra gì đó: “Nhưng mà anh cũng đừng lái xe đêm, mệt lắm.”

Kỳ An vội vàng đút một que khoai tây chiên vào miệng cô bạn: “Các cậu đều quan trọng.”

Chung Tư Kỳ nghe xong liền cảm thấy nguy hiểm: “Xong rồi.”

Kỳ An đổi tư thế, nằm nghiêng khiến má phúng phính lại càng rõ, tóc xõa lòa xòa che nửa sống mũi cao: “Nhớ…”

Anh có thể chắc chắn một điều, cả đời này sẽ không có người thứ hai ở bên cạnh anh.

“Trong lòng cậu, tớ với Trần Trạch Dã ai quan trọng hơn?”

Điện thoại “tách” một tiếng rơi xuống nền đường.

Gió đập vào cửa kính phát ra tiếng vang, bụng dưới đau như bị nghiền nát, cô ôm bụng lao vào nhà vệ sinh, lại đến tháng, sớm hơn dự kiến một tuần.

“Sao có thể chứ.” Chung Tư Kỳ nháy mắt tinh nghịch: “Cậu phải cùng tớ chia ngọt sẻ bùi, hoạn nạn có nhau chứ.”

Cô chuyển camera ra sau, cho anh thấy cảnh xung quanh: “Còn một ngõ nữa thôi.”

Tiếng cười trầm thấp khẽ vang lên, như lông vũ khẽ khàng quét qua tai cô, Trần Trạch Dã trêu chọc: “Không ngờ An An nhà ta lại dính người thế.”

Bên tai vô thức vang lên mấy câu của Giang Trì Dật vừa nãy, khóe môi anh khẽ cong thành một đường giễu cợt. Mấy lời kiểu đó, không phải lần đầu tiên anh nghe thấy.

Trên người anh vẫn là chiếc hoodie đen quen thuộc, nền trắng lạnh phía sau càng làm làn da trắng của anh thêm nổi bật. Quầng thâm dưới mắt rõ rệt, hàng mi đen nhánh hắt xuống bầu mắt một bóng mờ mảnh, khiến đường nét gương mặt càng thêm sắc lạnh.

Kỳ An liếc mắt trốn tránh, cầm lấy thực đơn chuyển hướng chú ý: “Câu hỏi này trẻ con quá.”

Kỳ An hoảng loạn trợn to mắt, cổ họng chỉ kịp bật ra âm thanh khàn đục, chưa kịp quay đầu, gáy đã bị đánh mạnh một cái.

Cô áp tay lên bụng, cố dùng sức ép dịu đi, toàn bộ sự chú ý đặt vào cơn đau đó nên không phát hiện ra bước chân lặng lẽ đang tiến đến từ phía sau.

Khi anh vừa nảy ra ý định mua nhẫn, nhiều cửa hàng thấy anh còn nhỏ tuổi, cho rằng chuyện đó quá hoang đường nên không chịu bán.

Tuổi tác chưa bao giờ là lý do. Người không muốn có trách nhiệm, dù có kéo dài đến hai mươi bảy tuổi, vẫn sẽ chẳng bao giờ trưởng thành.

Kỳ An không thích làm phiền người khác, liền nhẹ nhàng bóp má cô bạn một cái: “Không cần đâu.”

“Thì sao?”

Kỳ An vội vàng giải thích: “Em chỉ ra ngoài ăn với Tư Kỳ chút thôi mà.”

Ý thức hoàn toàn biến mất.

“Thật sự nhớ cậu muốn c·h·ế·t luôn ấy.”

Anh không ngừng tưởng tượng ra cảnh ấy trong đầu, thậm chí không muốn chờ đợi thêm nữa, chỉ mong ngay lúc này được quay về, tự tay đeo nhẫn cho cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

“…”

“Giống như mèo con vậy.”

Trần Trạch Dã đồng ý.

Chỉ vì câu quà tặng của anh, Kỳ An lại càng mong anh về hơn nữa.

“Dù xảy ra chuyện gì, tớ cũng sẽ luôn đứng về phía cậu.”

Ngón tay khẽ vuốt qua hàng chữ bên trong nhẫn, Trần Trạch Dã không rời mắt: “Không.”

“Đúng rồi.”

“A Dã.” Giang Trì Dật ngẩng đầu nhìn kỹ anh vài lần, như đang trêu chọc: “Trước đây tôi thật không ngờ, cậu lại não yêu đương đến thế.”

“Anh ấy đối xử với tớ vô cùng, vô cùng tốt.”

Kỳ An gật đầu, còn chưa kịp nghĩ ra điều gì để nói tiếp thì nghe anh hỏi: “Bây giờ em ra ngoài một mình à?”

“Bác sĩ nói tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nằm viện theo dõi một thời gian nữa.”

“Cuối năm ngoái.”

Trớ trêu thay, băng vệ sinh trong nhà cũng đã hết.

Đèn đỏ ở ngã tư chuyển sang xanh, ánh đèn neon hắt vào đáy mắt.

Tác giả có lời muốn nói:

Cô chui vào chăn anh hay dùng, vẫn là hương tuyết tùng mát lạnh quen thuộc, nhưng vẫn thấy chưa đủ.

Nhắc đến anh, Kỳ An hiếm hoi nở một nụ cười nhẹ: “Yên tâm đi.”

Như thể chìm vào đáy biển sâu, tiếng gió dần xa, Kỳ An chỉ kịp co ngón tay lại lần cuối rồi hoàn toàn mất đi sức lực.

Từ sau khi rời trường, trong suốt gần nửa tháng qua, hai người họ chỉ liên lạc qua điện thoại. Đây là lần đầu tiên gặp lại.

“Còn mơ thấy bảo bối của anh nữa cơ.”

Giang Trì Dật nghẹn họng, cảm giác như có thứ gì mắc ở cổ, mãi không nuốt nổi. Cuối cùng giơ ngón cái lên, nghiến răng thốt ra hai chữ: “Đỉnh.”

“Ê đúng rồi.” Chung Tư Kỳ bỗng nhớ ra điều gì: “Trần Trạch Dã đâu rồi? Hôm nay lại không đi cùng cậu à?”

Nhà Chung Tư Kỳ có việc gấp, gọi cô về ngay, hai người vừa tạm biệt xong, cô lại đột ngột quay lại, dúi vào tay Kỳ An một nắm lớn kẹo trái cây. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đã lâu rồi hai người không xa nhau như thế, lúc này nói mãi cũng không hết chuyện.

Một luồng khí lạ bất ngờ ập tới.

Đôi mắt Kỳ An lập tức sáng rỡ, đáy mắt hổ phách đầy linh động: “Quà gì thế?”

“Cái gì chứ…” Kỳ An nhỏ giọng lầm bầm, “Suốt ngày chỉ giỏi miệng lưỡi trơn tru.”


Bốn giờ chiều, Kỳ An ra ngoài.

Khi còn cách ngõ Minh Xuân hai dãy phố, điện thoại trong túi bỗng rung lên, là cuộc gọi video từ Trần Trạch Dã.

Mới yêu nhau đã nghĩ đến chuyện cầu hôn.

Khi về đến nhà, Kỳ An thay áo khoác, nằm nghiêng trên sofa mềm: “A Trạch…”

Kỳ An thấy mắt mình cay xè, khẽ gật đầu: “Ừ.”

Cô phát hiện mình càng ngày càng phụ thuộc vào Trần Trạch Dã.

“Đứng im đó, anh bảo Bồ Hưng qua đón.”

“Bây giờ cậu ở nhà một mình hả?” Dù gì cũng đang thời điểm nhạy cảm, Chung Tư Kỳ vẫn hơi lo lắng: “Có cần tớ qua ở cùng cậu không?”

“Bài tập b**n th** thế này, sao có thể để một mình tớ chịu khổ.”

Trần Trạch Dã đưa điện thoại lại gần hơn, giọng trầm có từ tính cũng vì thế mà càng rõ ràng.

Hơn nữa, theo nhiều năm hiểu biết của anh, Trần Trạch Dã là người cực kỳ ghét bị ràng buộc và kiểm soát, không thì cũng chẳng đến mức xung đột với gia đình, một mình bỏ đi đến Lê Bắc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Cơn Đau Âm Ỉ