Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39


Lăng Vân gõ vào chai còn lại, ra hiệu cho Lưu Diệp, “Uống đi!”

Lục Thẩm Nhất đi tới cạnh cô, ánh mắt vô cùng đau lòng và áy náy.

Có lẽ do đi bộ lâu, Lăng Vân ngửi thấy mùi rau thơm thì bắt đầu buồn nôn.

Cô lại nâng chai lên, rượu trong tay nhanh chóng cạn hết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi đổi hộp cơm, Lục Thẩm Nhất trở về lớp mình, không cho Lăng Vân chút cơ hội từ chối nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lăng Vân dừng lại, nhìn tờ rơi quảng cáo trong tay, “Lục Thẩm Nhất thích ăn mì rau cải thịt bằm.”

“Lăng Vân, xin lỗi cậu!”

Lăng Vân đè thấp mũ, ngồi xuống tại chỗ.

Hai má Lăng Vân phiếm hồng, trong lời nói có phần mơ hồ không rõ.

Lục Thẩm Nhất hài lòng cười, sau đó dẫn Lăng Vân đi về phía trường học.

Lăng Vân vẫn không nhận, cô lấy bình giữ nhiệt trong balo ra, uống một ngụm nước ấm.

Sáng sớm, hơn ba nghìn tân sinh viên mặc quân phục chỉnh tề, đồng nhất đeo ba lô quân sự trên lưng, bước đều về hướng sân huấn luyện cách đó 18 km. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cậu không uống à?”

“Cậu làm gì vậy!” Lăng Vân vươn tay lấy lại, thế nhưng chiều cao không đủ.

“Ông chủ, hai chai rượu.”

Chương 39

“Sao điện thoại luôn không liên lạc được?”

Cô chạy vào nhà vệ sinh công cộng.

“Cậu là ai?” Lưu Diệp ngồi đối diện Lăng Vân hỏi ra thắc mắc của hai người còn lại.

“Nữ sinh kia tên là Trình Vũ, bình thường mình chỉ nói chuyện với cậu ấy khi lớp thống kê thông tin cá nhân thôi, giữa bọn mình chỉ có quan hệ bạn học bình thường nhất.”

Tiếng còi vang lên, toàn bộ sinh viên nghỉ tại chỗ 10 phút.

Lục Thẩm Nhất không để ý đến cô ấy, đứng dậy đuổi theo Lăng Vân.

Cô uống nước, cố gắng thở phì phò.

Hàm lượng cồn trong một chai rượu chỉ có 5%, nhưng lại gợi lên tất cả nỗi buồn mà Lăng Vân đã giấu kín trong lòng suốt hai năm qua.

“Các cậu có uống rượu không?” Bạn cùng phòng Lưu Diệp càng nói chuyện càng hưng phấn, ý định uống rượu được khơi dậy.

Ba người bạn cùng phòng bán tín bán nghi, cũng nhao nhao đứng dậy.

Chỉ có đầu hơi choáng.

“Rốt cuộc Lục Thẩm Nhất kia có phải là bạn cậu không?”

Lăng Vân xoay người, nhanh chóng lau khô nước mắt, “Lục Thẩm Nhất, chúng ta không cần gặp lại nữa đâu, dù sao cũng đã hai năm rưỡi rồi.”

Nửa tháng huấn luyện quân sự bắt đầu bằng cuộc hành quân 18 km.

Lục Thẩm Nhất thao tác một hồi, trả lại điện thoại cho Lăng Vân, “WeChat, số điện thoại đều đã được thêm vào.”

Lăng Vân bước vào trong quán, ngồi xuống, “Chị gái nhỏ ơi, Lục Thẩm Nhất mà chị vừa nhắc tới, cậu ấy cũng đến quán ăn ạ?”

“Lục Thẩm Nhất, cậu nói chuyện này cho mình với tư cách gì? Và mình phải nghe nó với tư cách gì?”

“Có đấy, trong quán có đủ các loại kết hợp, đều có thể chọn.” Nhân viên nói rồi dẫn Lăng Vân vào quán.

“Xin lỗi, Lăng Vân.”

6 giờ 20 phút, đồng hồ báo thức vang lên, Lục Thẩm Nhất đưa tay tắt đi, rồi nhìn thấy Lăng Vân đứng bên cạnh anh.

Gian phòng bên ngoài là phòng khách, đôi giày nam ở cửa ra vào khiến Lăng Vân lập tức nghĩ đến điều gì đó.

Thật ra cô vẫn hơi căng thẳng.

Lăng Vân lườm anh một cái, tắt điện thoại.

“Sao Lục Thẩm Nhất lại đột nhiên chuyển trường?”

“Mình phải đi tìm Lục Thẩm Nhất.” Lăng Vân lẩm bẩm trong miệng.

Lăng Vân nói rồi gục xuống bàn, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Lăng Vân vội vàng điều chỉnh biểu cảm, lạnh lùng lắc đầu.

Âm thanh hướng dẫn vừa vang lên, Lục Thẩm Nhất đã giật lấy điện thoại của Lăng Vân.

Cô đi đến cửa quán ăn.

Lăng Vân nhăn mặt, uống một hơi hết nửa chai.

Hai tay Lục Thẩm Nhất che chở Lăng Vân, sợ một giây sau cô sẽ té ngã.

Lục Thẩm Nhất vẫn phản ứng nhanh như trước, khiến cô không thể chống đỡ.

Cô đứng bật dậy, theo bản năng nhìn quần áo đang mặc trên người.

Lăng Vân không nói với huấn luyện viên, Lục Thẩm Nhất cũng không nói gì.

Rượu có vị chua và đắng.

Lục Thẩm Nhất cười khẽ, “Cậu có thể thử, nếu cậu không nhớ rõ khả năng tự học của mình!”

Cô bước nhanh tới ghế sofa, Lục Thẩm Nhất đang nằm đó ngủ.

Bình giữ nhiệt vẫn là cái mà Lục Thẩm Nhất tặng cô.

“Chị gái nhỏ ơi, bên này có món mì Lan Châu sợi nhỏ mới, hoan nghênh thưởng thức nha!” Nhân viên nói rồi nhét vào tay Lăng Vân một tờ rơi quảng cáo.

Lớp 1 Y lâm sàng của Lăng Vân nằm ở giữa đoàn, phía trước là lớp 20 Phát triển phần mềm, phía sau là lớp 2 Y lâm sàng.

Nhưng bây giờ, Lăng Vân vô cùng không nghe lời, còn nói một câu “Không cần cậu lo.”

Lục Thẩm Nhất đưa cho Lăng Vân một chai nước, nắp đã mở sẵn.

“Sao cậu ấy không tự nói với mình một tiếng?”

Xung quanh có vài ánh mắt nhìn sang.

“Uống nước đi.” Lục Thẩm Nhất lại đưa bình nước đến gần Lăng Vân. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thẩm Nhất, là cô gái gặp hôm khai giảng phải không?”

Chỉ là không may, đùi gà trong hộp cơm của Lăng Vân dính vài lá rau thơm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Không được xóa, cậu đừng quên mình học phát triển phần mềm.”

“Hả?”

Khóe miệng cô hơi nhếch lên, “Ai cần phương thức liên lạc của cậu.”

Ba người bạn cùng phòng thấy vậy vội vàng ngăn cô lại.

Lăng Vân đã khóc trước mặt Lục Thẩm Nhất rất nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ đau lòng như đêm nay.

Lăng Vân lại úp mặt vào bồn rửa.

Các lớp giương cờ lớp mình, dưới sự chỉ huy của huấn luyện viên, đội ngũ đi dưới nắng, hô khẩu hiệu, cùng tiến, cùng nghỉ.

“May quá, quần áo không thay đổi.”

Sau vài lần loạng choạng, Lăng Vân ngã vào lòng Lục Thẩm Nhất, miệng vẫn lẩm bẩm những lời như “không thấy nữa”.

Sau một giờ đi bộ, Lăng Vân từ hàng thứ 5 lên hàng đầu tiên.

Khi Lưu Diệp gọi điện thoại cho Lăng Vân, Lục Thẩm Nhất đang ở trong phòng khách sạn, cho Lăng Vân uống nước.

“Tỉnh rồi à, cậu còn thấy khó chịu không?”

Suốt chặng đường, Lục Thẩm Nhất luôn đi theo bên cạnh Lăng Vân.

Lăng Vân lướt xuống đọc tin nhắn, lông mày nhíu lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Lục Thẩm Nhất, bạn của Lăng Vân.”

Những vấn đề này Lăng Vân sẽ không chủ động hỏi, nhưng nếu Lục Thẩm Nhất không giải thích rõ ràng, cô sẽ không bỏ qua.

“Lần sau đừng uống rượu nữa. Bia cũng không được!” Giọng nói của Lục Thẩm Nhất mang theo vài phần nghiêm túc.

Nếu là trước đây, khi Lục Thẩm Nhất ra lệnh, Lăng Vân chắc chắn sẽ gật đầu phụ họa, dù sao thì vẻ nghiêm túc của anh thực sự có phần đáng sợ.

Bên ngoài quán ăn là một con phố thương mại sầm uất, nhân viên của các cửa hàng đang ra sức mời chào khách.

Giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt, ai nấy đều phơi nắng đến mức đỏ bừng mặt, Lưu Diệp được xe cấp cứu đưa về trường vì cơ thể không khỏe.

Khách sạn mà Lục Thẩm Nhất chọn nằm gần trường, Lăng Vân không để ý lời Lục Thẩm Nhất nói, vẫn bướng bỉnh mở bản đồ ra xem.

“Lục Thẩm Nhất, rốt cuộc cậu đang ở đâu?” Lăng Vân mơ màng, miệng thỉnh thoảng bật ra vài từ.

Nước mắt trào lên trong mắt Lăng Vân, cô lại đè mũ thấp xuống.

“Cậu ăn hộp này đi.” Lục Thẩm Nhất nhìn thấy Lăng Vân mãi không động đũa.

Lục Thẩm Nhất nhanh chóng nhận ra giọng điệu khác lạ khi Lăng Vân nói hai từ cuối, “Mình đã bảo cậu ấy gọi tên đầy đủ rất nhiều lần rồi, cậu ấy nói gọi Thẩm Nhất thuận miệng hơn, mình sẽ nhấn mạnh lại với cậu ấy.”

“Mình tìm khắp trường rồi cũng không thấy cậu!”

Lục Thẩm Nhất nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay Lăng Vân, ánh mắt phức tạp hơn.

Nội tâm bất an thúc giục Lăng Vân ra khỏi phòng xem còn ai khác không.

“Mình không sao.”

Thật ra từ lúc nhìn thấy Lục Thẩm Nhất, nỗi lo lắng và bận tâm suốt hai năm rưỡi của Lăng Vân đã tan biến, cô chỉ còn lại sự tức giận, dù không nhiều nhưng không thể buông xuống được.

Lăng Vân lớn tiếng, “Cậu nói dối, Lục Thẩm Nhất đã không thấy tăm hơi từ lâu rồi, không thấy cậu ấy nữa.”

Mấy món ăn kèm cộng thêm một bát canh, bốn người ăn no nê rồi dựa vào ghế trò chuyện vui vẻ.

Gần 11 giờ đêm, đã quá giờ giới nghiêm của trường.

Lăng Vân đi chậm lại, “Ồ, liên quan gì đến mình đâu, Thẩm Nhất.”

Lục Thẩm Nhất vừa định đưa tay đỡ, Lăng Vân lại đột nhiên đứng thẳng dậy.

“Không thấy cậu ấy, em không tìm thấy cậu ấy.”

Ba người nhìn về phía Lăng Vân.

“Không cần cậu lo. Về lớp của cậu đi.” Lăng Vân không nhận.

Ngay khi Lăng Vân định mở chai thứ hai, dụng cụ mở chai trong tay cô bị lấy đi.

“Cậu đi đâu rồi?”

“Lăng Vân, xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

Lục Thẩm Nhất đứng sau lưng cô, vẻ phức tạp trong mắt tăng lên.

Thậm chí cô còn nảy ra ý định hôn trộm một cái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hộp cơm gồm hai món chay, một món mặn, mọi người đều có cảm giác như đang ăn một bữa tiệc hải sản lớn.

“Tối qua mình đi ăn với bạn cùng phòng, sau đó… Sao mình chẳng nhớ gì cả?”

Rồi bước vào nhà vệ sinh.

Cuộc hành quân 18 km kéo dài suốt một buổi sáng, mọi người ngồi bệt xuống đất, chờ huấn luyện viên phát cơm hộp.

Tối hôm đó, theo đề nghị của bạn cùng phòng Lưu Dĩnh Lai, bốn người đến quán ăn nhỏ đối diện trường liên hoan.

Lăng Vân cảm thấy như đang nghe thầy giáo giảng bài hồi cấp ba.

Khi hai chai thủy tinh 600ml được đặt lên bàn, Lăng Vân lập tức cầm lấy, động tác thành thạo đến mức không ai có thể tin được đây là lần đầu tiên cô uống rượu.

Hai người còn lại lắc đầu, chỉ có Lăng Vân im lặng không lên tiếng.

Có lẽ vì tiếc nuối khi không tham gia huấn luyện quân sự ở cấp ba, Lăng Vân tỏ ra rất tích cực.

Lăng Vân mở điện thoại ra, WeChat đầy tin nhắn.

Chàng trai với hàng lông mày rậm và sống mũi thẳng tắp lại một lần nữa khiến Lăng Vân thầm mê mẩn.

“Thẩm Nhất, cậu ở đây à! Mình tìm cậu khắp lớp đấy.” Cô gái đưa hành lý cho Lăng Vân hôm khai giảng lại xuất hiện giữa hai người.

Anh bế Lăng Vân lên, không quay đầu lại mà rời khỏi quán mì.

“Sắp đóng cổng rồi, nhanh nghe điện thoại đi!”

“Nếu cậu không về lớp, mình sẽ báo cho huấn luyện viên.” Lăng Vân lại dùng ánh mắt cảnh cáo anh.

“Hướng dẫn đi bộ bắt đầu, vui lòng xuất phát đi về phía Bắc từ con đường hiện tại…”

Quán ăn nhỏ chật kín người, không còn chỗ trống.

Lăng Vân chống tay lên bàn định đứng dậy, cả người lảo đảo.

Rượu luôn là thứ Lăng Vân ghét nhất từ trước đến nay, từ nhỏ đã vậy.

“Đây là đâu?” Lăng Vân vừa mở mắt ra, thấy điện thoại bàn đặt trên tủ đầu giường.

6 giờ sáng, Lăng Vân bị chuông báo thức trong điện thoại đánh thức.

Nó được đặt lên bàn khác.

“Mới khai giảng, cậu dọa ai chứ!” Lăng Vân cũng không dễ bị dọa, cô tỏ vẻ hết sức xem thường.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Mình uống!” Lăng Vân đột nhiên lên tiếng.

Lục Thẩm Nhất lại đi cạnh Lăng Vân.

“Sao rồi, ổn không?” Lục Thẩm Nhất lặng lẽ di chuyển đến cuối đội, dần hòa vào lớp 1 Y lâm sàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39