Ngày Chim Yến Trở Về - Mặc Khả Ngôn
Mặc Khả Ngôn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47
Lăng Vân nghi hoặc đuổi theo hỏi, “Anh ấy nói gì vậy? Tôi vẫn chưa quyết định có thuê căn này hay không, cho tôi thêm thời gian suy nghĩ được không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lưu Hiểu và Lư Dĩnh Lai gật mạnh đầu hai cái. (đọc tại Qidian-VP.com)
2. Luôn nhớ rằng hai người là bạn trai bạn gái, không phải vợ chồng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Quầng thâm dưới mắt Lục Thẩm Nhất rất đậm, khuôn mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng điều đó không thể che giấu được vẻ lạnh lùng tỏa ra từ anh.
Chương 47
“Anh sợ giọng điệu anh không tốt, quá hung dữ.”
Lục Thẩm Nhất thấy Lăng Vân không tiếp tục chủ đề vừa rồi, vội vàng bắt đầu trả lời, “Khu Hồng Dương cách bệnh viện nơi em thực tập chỉ một con phố, căn nhà này là trước đây bố anh mua để chăm sóc ông nội, bây giờ chỉ có một mình anh ở.”
Hành lang rất cũ kỹ, lan can cầu thang rỉ sét, Lăng Vân đi theo người môi giới lên tầng ba, dừng lại trước một cánh cửa có dán câu đối đã ngả vàng.
“Lục Thẩm Nhất, anh đã nói gì với người môi giới vậy? Sao cô ấy nhận điện thoại của anh xong bèn bỏ đi?”
“Gửi vị trí cho anh, rồi đưa điện thoại cho người môi giới.” Lục Thẩm Nhất như đang ra lệnh.
“Nói thật, mình sẽ nhớ các cậu!” Ba người ồn ào, Lăng Vân bỗng nhiên uống cạn một ly nước.
“Bên này có rất nhiều người chuyển vào trung tâm thành phố, nên việc quản lý khu nhà đương nhiên cũng lơ là.” Người môi giới trông có vẻ không hề ngạc nhiên gì.
Lục Thẩm Nhất thường xuyên đi công tác, anh dẫn dắt đoàn đội từng bước hoàn thiện phần mềm.
Hơn một giờ sau, xe của Lục Thẩm Nhất mới xuất hiện trước mặt Lăng Vân.
“Không cần đón đâu, tần suất bay của anh nhiều, cũng sắp biến em thành nhân viên sân bay luôn rồi!”
Khi quay lại trước mặt Lăng Vân, cô ấy chỉ nói một câu: “Bạn trai của cô thật tốt!”
Hai chữ “tạm biệt” này, luôn mang theo nỗi buồn.
“Đưa cho cô ấy!”
Cuối cùng xe dừng lại trong gara của một khu nhà.
“Xin lỗi, Lăng Vân, lúc ở trên xe, anh không nói gì là vì anh cần thời gian để tiêu hóa cảm xúc của mình. Anh tức giận vì chuyện tìm nhà lớn như vậy mà em không nói với anh, tự chạy ra vùng ngoại ô hoang vu tìm nhà, nhưng anh càng giận bản thân mình hơn, vì bận rộn với việc đưa phần mềm ra thị trường mà không kịp thời quan tâm đến em.” Lục Thẩm Nhất nằm xuống bên cạnh Lăng Vân, ôm cô, cả hai nằm trên chiếc sofa nhỏ.
Hai người dừng lại trước cửa phòng số 601, Lục Thẩm Nhất đặt ngón tay lên khóa cửa, sau vài tiếng xích chuyển động, cửa mở ra.
Lăng Vân bảo người môi giới cho cô 5 phút suy nghĩ lại, sau đó quay đầu giải thích với Lục Thẩm Nhất.
“Chỉ có thể ở vùng ngoại ô thôi, tiền thuê sẽ thấp hơn một chút, nhưng đi làm sẽ rất bất tiện.”
Tuy trong lòng Lăng Vân khá hài lòng với căn nhà này, hơn nữa tiền thuê nhà nằm trong phạm vi dự toán của cô, nhưng cô luôn cảm thấy khu nhà này không quá an toàn.
Thực ra sau lần đầu tiên Lục Thẩm Nhất giải thích, Lăng Vân đã không còn tức giận nữa, nhưng cô bị lạnh nhạt suốt quãng đường, mấy tiếng đồng hồ, sao cô có thể nhanh chóng tha thứ cho Lục Thẩm Nhất chứ?
Khi đưa ba người bạn đến ga tàu, dù không thích chụp ảnh tự sướng, nhưng Lăng Vân vẫn không ngừng ấn nút chụp.
Lục Thẩm Nhất ho khan hai tiếng, “Không phải, em nghe anh nói, hiện tại em chưa tìm được căn nhà phù hợp, anh thì vừa hay có chỗ trống, vậy không phải rất tiện sao? Là bạn trai của em, nếu để mặc em ở một nơi hẻo lánh mà không lo lắng gì thì đó mới là cặn bã! Nếu em không yên tâm, thì sau này buổi tối anh sẽ ngủ ở văn phòng.”
“Không khó, xin lỗi, anh làm không đúng, anh hứa lần sau sẽ không như vậy nữa, được không?”
Xe taxi đi qua phố thương mại sầm uất, chạy về con đường dần trở nên vắng vẻ, chuyến đi này của hai người mất gần một tiếng.
“Sau đó thì sao?”
“Vậy anh nói một câu “Sau khi đến nơi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện” rất khó sao?” Lục Thẩm Nhất muốn nắm tay Lăng Vân nhưng bị đẩy ra.
“Ở chung!? Đồ cặn bã!” Lăng Vân suýt nữa khuỷu tay đánh bẹp đầu Lục Thẩm Nhất.
Lăng Vân biết rằng nếu tình trạng của Lăng Tường tiếp tục xấu đi, cấy ghép là phương pháp duy nhất.
“Nếu cô ở một mình thì rất thoải mái, chỉ trừ việc xa bệnh viện, những thứ khác đều không tệ.”
Lăng Vân ngồi lên ghế phụ, ánh mắt nhìn Lục Thẩm Nhất, giờ phút này, những câu hỏi cô đã nghẹn một bụng lại không thể thốt ra lời.
“Cậu làm gì vậy!” Lưu Diệp vỗ một cái vào Lăng Vân, nước mắt lập tức rơi xuống.
Khu dân cư trống trải, phòng thường trực không có bảo vệ, khu xanh hóa mọc đầy cỏ dại, tiền thuê nhà ở đây chỉ bằng một nửa so với trung tâm thành phố, nhưng Lăng Vân lại không thể nào vui nổi.
“Nhanh quá ha! Chúng ta đã học bốn năm rồi, sắp phải đối mặt với những ca bệnh thực tế, không còn là mô phỏng người giả nữa!” Lưu Diệp cảm thán, chiếc ly trong tay mãi chưa đặt xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên trong trang trí rất đơn giản, cũng vô cùng sạch sẽ.
“Nói chuyện với em sẽ ảnh hưởng đến việc tiêu hóa cảm xúc của anh à?”
Lăng Vân nhìn thấy là Lục Thẩm Nhất gọi, năm cuối này, hai người họ có thể nói là yêu xa.
“Lục Thẩm Nhất, anh lái xe vào khu dân cư làm gì?”
“Cô xem, đây là căn nhà chủ muốn cho thuê, nội thất bên trong đều đầy đủ hết, chủ nhà không thiếu tiền, nhưng yêu cầu về người thuê cao, cho nên mãi vẫn chưa tìm được người phù hợp, nghe nói cô học ở Đại học Thanh Hoa, lại học y, trong lòng lập tức quyết định cho cô thuê.”
Giá nhà ở Bắc Kinh rất cao, một mình Lăng Vân không tìm được giá thuê phù hợp. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sao ở đây ngay cả khu vực bảo vệ cũng không thấy vậy?” Lăng Vân càng đi về phía trước, càng cảm thấy bầu không khí rất quái dị.
Bệnh viện trực thuộc Số 1 Đại học Thanh Hoa, đứng đầu ở mọi phương diện trong nước, đặc biệt là trong lĩnh vực cấy ghép gan. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi trải qua một học kỳ, cuộc sống đại học sau đó giống như bị nhấn nút tăng tốc, tốc độ nhanh nhất.
“Các cậu còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ai cũng rất hướng nội, đặc biệt là Lăng Vân, luôn ngồi một chỗ ngẩn ngơ, không nói chuyện với chúng ta, siêu cấp lạnh lùng!” Lưu Diệp nói tiếp.
Sau khi nhận điện thoại, người môi giới bước ra khỏi phòng.
“Được rồi, làm phiền bạn giúp mình tìm nhé.”
Lục Thẩm Nhất nhanh chóng cài dây an toàn cho Lăng Vân, sau khi xe chuyển hướng thì lập tức lái thẳng vào khu nhà.
Lăng Vân ngồi ở trạm xe buýt bên cạnh khu nhà, gần như không có hành khách trên những chuyến xe buýt đi qua.
“Đang làm gì đó? Đoán xem anh đang ở đâu?” Lục Thẩm Nhất chỉ lộ cái đầu, phía sau lưng anh có rất nhiều người.
Lục Thẩm Nhất không nói gì, tiếp tục lái xe, mãi đến khi đi đến cuối đường mới quay đầu xe rẽ vào đường cái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Lăng Vân, hôm đó cô hẹn đi xem nhà với người môi giới, vì vị trí rất xa, nên hai người khởi hành rất sớm.
Anh vẫn không nói gì.
Trong căn tin, bốn người cầm ly nước uống, cười nói về quá khứ.
“Nếu ở xa một chút, thì tiền thuê có rẻ hơn không?” Lăng Vân xem qua nhà mà môi giới gửi, đều quá đắt.
Lăng Vân nhìn thấy dáng vẻ của Lục Thẩm Nhất là biết, đêm qua chắc chắn anh lại không nghỉ ngơi tốt, “Anh về rồi! Sao không nói với em, để em ra sân bay đón anh!”
“Không cần nữa.” Người môi giới mỉm cười với Lăng Vân.
“Nhà gì vậy, em đang thuê nhà sao?”
“Để làm gì?”
Mặc dù hiện nay công nghệ truyền thông rất phát triển, nhưng phương thức giao tiếp qua màn hình chỉ càng làm tăng thêm sự mong đợi để gặp mặt.
Cô nhìn thoáng qua Lục Thẩm Nhất, rồi đi đến trước sofa, nằm xuống.
Mấy tuần trước, Lục Thẩm Nhất lại đi công tác để đàm phán hợp tác, lôi kéo đầu tư.
Người môi giới là một cô gái trẻ, đã làm trong ngành này được hai năm, khi Lăng Vân đến cửa hàng tư vấn, chỉ có sự nhiệt tình của cô ấy khiến Lăng Vân cảm thấy không bị áp lực.
Lục Thẩm Nhất nắm tay Lăng Vân, đi thang máy lên tầng sáu.
Người môi giới dẫn Lăng Vân đến trước một căn nhà, là một tòa nhà cư dân kiểu cũ.
Trên suốt chặng đường, Lăng Vân như một con tin bình thường bị b·ắ·t· ·c·ó·c, không ngừng lên tiếng, nhưng nhận lại chỉ là tiếng còi xe.
“Lên xe.” Lục Thẩm Nhất lạnh mặt, ngồi ở ghế lái, thậm chí anh không nhìn Lăng Vân một cái nào.
“Đây là đâu? Anh đưa em đến đây làm gì? Anh đã nói gì với người môi giới? Nói rõ ràng cho em!”
Cô cho rằng mình sẽ ký hợp đồng thuê nhà không chút do dự!
Trong không gian yên tĩnh, âm thanh của cuộc gọi video vang lên.
Những ngày này, Lăng Vân đang bận rộn tìm nhà, cô muốn thực tập tại bệnh viện tốt nhất trong nước, nhưng bạn cùng phòng đều muốn về quê thực tập.
Trong buổi động viên thực tập, viện trưởng viện y học đã giải thích về kế hoạch giảng dạy sau này, nửa tháng nữa, sinh viên ngành y học lâm sàng sẽ xuống lâm sàng, tiến hành thực tập trong ba năm.
Trải qua một đoạn đường “lầm bầm làu bàu”, Lăng Vân đã không muốn nói gì nữa.
Lăng Vân uống một ngụm nước, “Còn không phải là vì Lục Thẩm Nhất sao, đều do anh ấy hết!”
Dù Lục Thẩm Nhất thuê văn phòng khởi nghiệp ở Bắc Kinh, nhưng để đưa phần mềm ra thị trường thì còn rất nhiều việc phải làm.
“Sau đó em sẽ ở lại đây.” Lục Thẩm Nhất nói một cách nhẹ nhàng.
Lăng Vân hiển nhiên vẫn chưa nguôi giận, cô đẩy Lục Thẩm Nhất ra và ngồi dậy.
“Làm sao bây giờ, nếu không chọn căn này thì sẽ không có căn nào giá thấp như vậy nữa! Nhưng buổi tối có an toàn không, nếu xảy ra chuyện gì, cảnh sát đến cũng phải mất một lúc lâu mới chạy tới!” Lăng Vân đi tới đi lui, trông như đang kiểm tra tính hoàn hảo của nội thất, nhưng thực ra là cô đang do dự.
Tình bạn giữa bốn người luôn rất đẹp, cho tới bây giờ, sự tử tế giữa các cô gái cũng không cần lý do, khi phòng ký túc xá đầy ắp hơi thở cuộc sống trở thành phòng trưng bày, mùa tốt nghiệp vẫn đến.
Toàn bộ bố cục có thể nói là phiên bản gia đình của một văn phòng.
1. Bất cứ lúc nào cũng không được vào phòng Lăng Vân mà không có sự đồng ý của cô.
Bị Lục Thẩm Nhất nói như vậy, Lăng Vân ngược lại bắt đầu suy nghĩ lại. Cô im lặng vài giây, rồi cùng Lục Thẩm Nhất đặt ra ba điều kiện:
Lăng Vân nhìn quanh, nội thất đúng là rất đầy đủ, tuy không phải sửa sang lại, nhưng cũng chấp nhận được.
“Lăng Vân, cô xem căn nhà này thế nào, vừa rồi chủ nhà gọi điện thoại thúc giục tôi, bà ấy chỉ rảnh ngày hôm nay để ký hợp đồng thôi.” Người môi giới do dự một lúc, cuối cùng cũng ngắt lời hai người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.