Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang
Dung Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Ngày thứ năm mươi bảy
…
Cậu nhóc nói: “Cô Chúc, đi với bọn em đi, bọn em chuẩn bị một bất ngờ cho cô.”
Cô bé vừa cười liền dọa hết hồn những người họ hàng có mặt, mọi người thì thầm to nhỏ, người thì nói trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện, không hiểu thế nào là cái c·h·ế·t, còn có người nói cô bé “kỳ quái”, ví dụ như cô ba hay dì ba kia, nói đứa trẻ này tình cảm nhạt nhẽo, lớn lên chắc chắn sẽ lạnh lùng vô tình.
Bên kia một lúc không thấy động tĩnh, nửa ngày mới trả lời một câu: [Không còn thời gian nữa rồi.]
Đồ đạc không nhiều, chưa đến nửa tiếng đã dọn xong.
Chúc Kim Hạ cười cười: “Không cần cầu kỳ như vậy đâu, bình thường ăn gì, hôm nay cứ ăn cái đó.”
Khi Chúc Kim Hạ nhìn thấy nó đã là sáng hôm sau, lúc đó trời đã sáng rõ, cô đang trên đường đến ký túc xá của Thời Tự ăn sáng. Vừa bước vào hành lang, nhìn thấy tin nhắn của Vệ Thành, cô bỗng khựng lại.
Lúc này kéo rèm cửa ra nhìn, cô mới phát hiện ra đúng là trở trời rồi.
Không hỏi còn tốt, cô vừa hỏi, bà nội không nói gì, che mặt từ tiếng thút thít biến thành tiếng khóc nức nở, nước mắt từ kẽ ngón tay tuôn trào.
“…”
Cậu tặc lưỡi khen ngợi: “Anh giỏi thật đấy, anh Vu nói nước sắp đóng băng rồi, mưa đá rơi lộp bộp xuống người, mọi người đều lên bờ hết rồi, chỉ có anh là ở dưới nước cả nửa ngày, không bắt được cứ không chịu lên. Sao vậy, anh có thù oán gì với con cá này à?”
Ai sẽ tiếp quản lớp của Chúc Kim Hạ, cô không biết, ban đầu cô cũng là đến tiếp quản lớp của A Bao mà? Sẽ luôn có người thay thế thôi.
Nhịp tim đột nhiên trở nên chậm chạp, cô còn chưa kịp trả lời, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thời Tự vẻ mặt thản nhiên nói: “Đây là do huyện chọn, liên quan gì đến tôi.”
Trong cuộc sống tầm thường, sự rung động của sinh mạng trở nên quý giá vì đó là điều hiếm có, nhưng con người sống chẳng phải vì những khoảnh khắc ấy sao?
(*)Khăn Khata hay còn gọi là khăn ban phước, là một tấm lụa mỏng hình chữ nhật, gồm 5 màu trắng, đỏ, vàng, xanh lam và xanh nước biển dài từ ba thước đến hơn trượng – một vật dụng bày tỏ sự tôn kính trong Phật giáo Tây Tạng. Màu sắc và độ dài của Khata có thể thay đổi tùy theo thân phận của người được nhận, địa vị càng tôn kính thì Khata càng dài. Khata màu trắng là cao quý nhất, tượng trưng cho sự thuần khuyết, cao thượng.
Trước đó, Chúc Kim Hạ đã gửi hai tin nhắn cho anh ta.
Lại một lần nữa, Chúc Kim Hạ bị người ta ấn thân hình nhỏ bé xuống, bọn họ bắt cô bé phải quỳ xuống dập đầu, phải khóc lóc thảm thiết, phải gọi “ba mẹ” liên tục, phải luôn miệng nói “Ba mẹ đi bình an”.
Ít nhất cũng đã về đến nhà an toàn.
Chúc Kim Hạ nhìn từng dòng chữ, phát hiện ra mình có thể nhận ra rất nhiều nét chữ quen thuộc, mỗi ngày chấm bài tập, cô luôn sửa chữ viết cho các em — cấu trúc chữ trái phải của Hạp Tây Lạp Mỗ luôn có vấn đề, bộ thủy của Ương Kim thường hay dính vào nhau…
Thời Tự: [Chưa. Đột nhiên trở trời nên hơi khó.]
Bên ngoài gió thổi mạnh, trời đất tối tăm, nhiệt độ thấp cực điểm, còn anh thì lẳng lặng đứng bên bếp lò, tay cầm muôi khuấy nhẹ, quay đầu nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, động tác bỗng dừng lại.
Người phụ nữ trước mặt lại hoàn toàn ngược lại, bà ta liên tục ra lệnh cho cô bé: “Không được, cháu phải khóc! Lát nữa sẽ còn có người đến, cháu phải khóc lên, khóc càng to càng tốt, đây mới là lòng hiếu thảo của cháu!”
Một lúc sau Thời Tự mới trả lời: “Ừ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
••••••••
Hai cô bé nắm lấy tay cô, một người một bên, Đinh Chân Ngân Hạp là con trai, ngại ngùng không dám nắm tay liền đi đầu làm người dẫn đường.
“Giữ nguyên.” Cô cười chạm vào mũi Đinh Chân Ngân Hạp, đứa trẻ lanh lợi này vẫn còn nhớ sách của cô.
“Không vào sao?”
Chúc Kim Hạ: [Anh đi đâu vậy?]
“Ngon lắm.” Giọng cô hơi khàn.
Cô mở miệng nói: “… Không phải anh nói trở trời, không bắt được cá sao?”
“Còn nói là muốn làm cho cô một bữa ngon nữa chứ, vừa nhắn tin cho tôi, nói là trưa nay không về, bảo tôi tự lo.”
“Em không muốn cô đi!”
Chúc Kim Hạ đứng im trong hành lang rất lâu, ngẩng đầu lên, cảm giác như đã trải qua cả một đời.
Chữ viết xiêu vẹo xen lẫn không ít lỗi chính tả, trong một lá thư có rất nhiều nét chữ, nhìn là biết là do thời gian cấp bách, tất cả các em học sinh đã cùng nhau viết.
Nhưng bà nội cô lẻ loi yếu ớt, lúc này cũng không còn tâm trí để quan tâm đến những chuyện khác.
Cô lẳng lặng bước vào, suốt bữa ăn đều rất im lặng.
[Cô là giáo viên tốt nhất của chúng em.]
Thời Tự nhìn cô một lúc: “Ngày mai em sẽ đi rồi, dù sao cũng phải ăn một bữa thịnh soạn chút.”
Vút.
Trên bảng đen trước và sau đều viết đầy những lời chúc của các em học sinh bằng phấn màu sặc sỡ, chữ viết ngoằn ngoèo, giống như kiến bò.
Đốn Châu, cậu là tuyệt vời nhất! Cố lên, không được khóc!
“Nhật ký vẫn phải tiếp tục viết, cô sẽ nhờ Hiệu trưởng thu bài tập thay cô.”
“Em không lên lớp, đứng đây làm gì?”
Cả buổi chiều Chúc Kim Hạ đều ở trong phòng không đi đâu cả, sợ ra ngoài sẽ gặp học sinh lớp 5, mọi người phải tay trong tay nhìn nhau rơi lệ.
“Vậy khi nào cô quay lại?” Ánh mắt mong chờ.
Sẵn sàng chuyển map chưa?
“Nếm thử đi.” Anh nói.
Cuối cùng phải cảm ơn em đã trốn vào núi, anh mới phải lặn lội đường xa đuổi theo. Lại một lần nữa, bị em thúc đẩy, anh bị ép phải rời khỏi vùng an toàn của mình, vì vậy mà nhìn thấy những cảnh sắc mới. Cho dù là mặt trời mọc trên đỉnh núi tuyết hay là hồ nước trên cao nguyên, cho dù là người lớn hay trẻ con trên núi, đều khiến người ta choáng ngợp. Cũng nhờ em chuyển lời cảm ơn đến dì Phương, cảm ơn bà ấy đã chỉ điểm cho anh. Cũng như chúc chú Vượng sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi; chúc trung tâm giáo d·ụ·c và các em học sinh ngày càng tốt đẹp hơn; à, còn có, chúc tên Hiệu trưởng “cướp đường” kia sớm ngày phá sản, cứ nghèo cả đời đi nhé (nhất định phải chuyển lời chúc tốt đẹp của anh đến anh ta đó)!!!
Nhưng nghe nhiều rồi, nghe lâu rồi, cũng thành thói quen, không còn muốn cười nữa.
Gần như là như vậy, giấy thỏa thuận ly hôn anh đã ký rồi, đợi em trở về xử lý nốt thủ tục nhé. Chúc Kim Hạ, hy vọng cuộc sống của em sau này sẽ không còn gò bó, mãi mãi giống như mùa hè này, nồng cháy và tự do.
Một ngày sau khi Vệ Thành rời đi, Chúc Kim Hạ nhận được một lá thư.
Bữa trưa không thấy Thời Tự, trong phòng chỉ có Đốn Châu. Hỏi Thời Tự đi đâu, Đốn Châu nói không biết, sáng sớm anh đã lái xe máy rời khỏi trường học rồi.
Nhưng khi các em học sinh nắm lấy tay cô, dẫn cô vào lớp học đã hoàn toàn khác với buổi sáng, cô vẫn cảm động.
Ba mẹ luôn bảo cô bé đừng khóc, nói rằng cô bé trông xinh đẹp nhất khi cười.
Những lời nói ngây ngô của các em học sinh khiến người ta không nhịn được cười, Chúc Kim Hạ muốn cười, nhưng không biết tại sao, lúc mở miệng giọng nói lại khàn đặc.
Mấy ngày sau, ba mẹ được chôn cất, tiền bồi thường nhận được rất nhiều, họ hàng cũng tổ chức một đám tang lớn. Thầy cúng thổi kèn gõ trống, khách khứa đến rồi lại đi, tiền giấy, biệt thự giấy và một đống đồ chơi sặc sỡ được chất đầy, một đám người đi đến nghĩa trang.
Anh vốn không muốn chúc em hạnh phúc, bởi vì nếu sau khi rời xa anh mà em sống tốt, cứ như là đang cười nhạo anh trước kia kéo chân sau em vậy. Nhưng đã nói đến nước này rồi, không chúc lại có vẻ như anh ích kỷ. Cho nên cuối cùng, anh vẫn chúc em hạnh phúc. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lại phải thừa nhận, em Hạ của anh trên núi tỏa sáng hơn rất nhiều so với em Hạ của anh lúc ở nhà, cũng tốt, ít nhất điều này chứng minh rằng việc buông tay của anh là có lý, giữa hai chúng ta ít nhất cũng có một người được như ý nguyện.
Lý do nói cảm ơn, là vì sự đồng hành của em trong những năm qua và sự ảnh hưởng ngầm của em, chúng thật sự đã thay đổi anh. Trước khi gặp em, ngoài chơi game ra, anh không có cách giải trí nào khác, cho đến khi ở bên em, anh đã học được cách nấu ăn; học được cách cùng em xem các thể loại phim khác nhau, và phải bày tỏ quan điểm dưới sự yêu cầu của em; còn bị em lôi kéo đi du lịch khắp nơi, nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng chưa từng nghĩ tới. Tuy rằng vẫn không thích đọc sách, nhưng trong những khoảng thời gian rảnh rỗi, anh cũng nghe em kể rất nhiều về những tác phẩm kinh điển và trường phái văn học — em xem, anh thậm chí còn biết sử dụng cụm từ “khoảng thời gian rảnh rỗi” nữa, nghĩ kỹ lại, rõ ràng đây là cụm từ mà chỉ có em mới dùng, cuối cùng lại hòa vào cuộc sống của anh, thậm chí còn có thể thuận tay dùng ngay như vậy.
“Đúng đấy ạ, bọn em không muốn cô phải tiêu tiền nữa, như vậy cô có thể không phải về thành phố kiếm tiền nữa rồi!”
Chúc Kim Hạ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, không biết phản ứng thế nào, cuối cùng chỉ có thể cầm lấy bát canh, nhấp một ngụm nhỏ.
Nghe em nói cảm ơn thầy cô, vì có thầy cô, sưởi ấm bốn mùa; cảm ơn thầy cô, cảm ơn thầy cô, thế giới thêm tươi đẹp.
Chúc Kim Hạ trợn trừng mắt nhìn bảng đen, nghe thấy phía sau có người bắt đầu.
“Ừ, tôi đến ngay.”
Không hỏi được gì từ cô, Thời Tự cũng không hỏi nữa, định tự mình quyết định. Nhìn theo cô rời đi, quay đầu lại, phát hiện Đốn Châu vẫn đang đứng im nắm chặt tay, vẻ mặt như bị táo bón.
Đến chiều, nhận được video ngắn của Thời Tự gửi đến. Trong video là bầu trời xanh mây trắng, núi cao hồ nước, bên hồ có một đàn kền kền đang gặm nhấm xác lợn.
“Hiệu trưởng giàu lắm đấy!”
Đốn Châu vẫn đuổi theo anh, vừa nhảy nhót vừa nói: “Anh còn không mau đi thay quần áo đi, trời này anh tưởng mình là người sắt à?”, vừa bị mùi thơm trong nồi khiến cho ch** n**c miếng, liền cầm bát đũa lên ăn, cuối cùng còn không quên quay đầu lại.
Không ngờ trốn trong phòng cả ngày, vẫn không tránh khỏi màn kịch này. Chúc Kim Hạ như vịt bị ép xuống nước, cứ thế bị học trò dắt đi.
Lời tác giả:
“Là ba mẹ phải không?” Cô bé hỏi với đôi mắt to tròn, đen láy.
Mẹ thường nói, trên đời này không chỉ con trai mới có vàng dưới gối, con gái cũng vậy, bà muốn Chúc Kim Hạ sống một cách kiêu hãnh, đừng học theo những hủ tục phong kiến, thậm chí ngay cả trời đất ba mẹ cũng không cần phải quỳ.
Chúc Kim Hạ còn quá nhỏ, cô bé không hiểu thế nào là sinh ly tử biệt, cũng không hiểu thế nào là lòng hiếu thảo, cô bé chỉ biết ban đêm lúc bà nội khóc mệt quá ngủ thiếp đi, còn họ hàng thì đang ồn ào đánh mạt chược thức đêm, cô bé lại một mình chạy đến bên quan tài thủy tinh.
Nhưng đáng tiếc, bánh kem có thể dỗ được trẻ con, nhưng lại không thể dỗ được bà nội, bà nội từ chối bánh kem của cô. Nhìn đứa trẻ nhỏ như vậy đã mất cả ba lẫn mẹ, bà càng thêm đau lòng, khóc không thể kiềm chế.
[Cô Chúc, cả lớp chúng em đều yêu cô.]
Nhưng cậu vẫn buồn.
Lúc đó, cô bé còn không biết, vụ tai nạn máy móc thật sự rất thảm khốc, ngay cả thi thể của ba mẹ cũng là do nhân viên trang điểm khâu lại, sau đó qua việc trang điểm cẩn thận, che đậy bằng quần áo, mới miễn cưỡng nhìn không có gì bất thường.
Cô nhớ lại lời ba mẹ từng nói, tự giễu nghĩ, có lẽ cô vẫn chưa đủ dũng cảm, đã hứa là không khóc, đã hứa là sẽ cười mà rời đi, cuối cùng vẫn không làm được.
“Bọn em có thể đi năn nỉ Hiệu trưởng, năn nỉ thầy ấy cho cô thêm tiền, tăng lương cho cô!”
Phần lớn người dân trong thành phố đều làm việc ở khu công nghiệp, ngay cả trường mẫu giáo cũng là do khu công nghiệp mở, tin tức như thể mọc chân, vừa xảy ra chuyện liền lập tức lan truyền khắp nơi.
…
Cô giáo chắc hẳn cũng biết chuyện, khuôn mặt đầy thương cảm, lúc giao Chúc Kim Hạ cho bà cụ đang rơi nước mắt còn thấp giọng nói một câu: “Xin chia buồn.”
[Cảm ơn cô đã tặng sách cho em, em sẽ trân quý giữ gìn!]
Chúc Kim Hạ khựng lại, không biết trả lời thế nào, suy nghĩ một chút mới nói: “Nhất định sẽ quay lại.”
Ánh mắt Chúc Kim Hạ lướt qua từng góc lớp học, như muốn lưu giữ lại điều gì đó.
Rất nhiều chuyện lúc đó không hiểu, lớn lên mới hiểu, nhưng thói quen đã hình thành, Chúc Kim Hạ không thích những nghi thức kia, càng ghét bỏ những cuộc chia tay đầy nước mắt.
Vì vụ tai nạn này, ba mẹ xuất thân bình thường của cô bé sau khi qua đời lại được tiến vào phòng tang lễ lớn nhất, sang trọng nhất của nhà tang lễ thành phố, nhận lời chia buồn của vô số người.
Chúc Kim Hạ đã nhận ra rằng ba mẹ có lẽ sẽ không quay trở lại nữa, họ nằm yên lặng trong quan tài thủy tinh mấy ngày, cuối cùng bị đẩy vào một hành lang dài, khi xuất hiện trở lại, chỉ còn lại một chiếc hộp tro cốt bằng gỗ mun.
Ở đây còn như vậy, không biết trên đỉnh núi lạnh đến mức nào.
Chúc Kim Hạ không hiểu “Xin chia buồn” là gì, chỉ ngẩng đầu hỏi một cách tò mò: “Bà nội, hôm nay cháu không đi học nữa sao?”
Chúc Kim Hạ sững sờ.
Chúc Kim Hạ giật mình ngẩng đầu lên, lúc này mới có thời gian để quan sát Thời Tự, anh mặc một bộ quần áo màu đen, chân đi ủng cao su, nếu không nhìn kỹ thì không nhận ra. Cô vươn tay ra sờ, ướt sũng.
Không biết tại sao, Chúc Kim Hạ luôn cảm thấy người nằm trong quan tài kính kia không phải là ba mẹ, trông thật đáng sợ, vì vậy cô bé nắm chặt lấy vạt áo của bà nội, liên tục trốn ra phía sau bà.
Chiều tối hôm đó, rời khỏi lớp học, cô đứng lại trong hành lang rất lâu mới lau khô nước mắt bước vào phòng của Thời Tự.
Thời Tự cười, bưng bát canh đi ra phòng khách, vừa đi vừa nói: “Ngon là được rồi.”
Thư gửi em.
…
Mà giờ đây, bọn trẻ đang dùng giọng hát non nớt của mình cất cao tiếng hát. Mỗi em đều hát hết mình, hát đến đoạn sau, không biết ai khóc trước, tất cả mọi người đều òa khóc theo, khuôn mặt lấm lem nước mắt, bài hát cũng trở nên đầu voi đuôi chuột, từ màn đồng ca biến thành màn khóc lóc tập thể.
Có lẽ đây là bức thư cuối cùng anh viết cho em. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Cô Chúc, em sẽ nhớ cô lắm.]
Đây là trốn việc theo nghĩa đen.
“Ai đấy?”
Đó là nhạc chuông lớp tự học buổi tối của trung tâm giáo d·ụ·c, mỗi buổi hoàng hôn đều vang lên. Lần đầu tiên nghe thấy, Chúc Kim Hạ đã không nhịn được cười, vừa cười vừa hỏi Thời Tự tại sao lại chọn bài hát này, trên mạng người ta chế bài này đến nát rồi.
“Trời thế này anh còn đi bắt cá?” Đốn Châu chạy vào nhà bếp nhìn: “Mẹ kiếp, anh thật sự bắt được sao?”
Đốn Châu hít hít mũi, dang hai tay ra một cách đáng thương, nói: “Anh ơi, em thất tình rồi—”
Không ai trả lời.
Lại nhìn tóc anh, vì tóc cứng nên lúc nào cũng dựng đứng, cũng không nhìn ra khô hay ướt, nhìn kỹ mới thấy những giọt nước trên ngọn tóc.
“Vậy phần thưởng vẫn giữ nguyên sao cô?”
“Một, hai, ba—”
“Cô đi rồi ai dạy chúng em Tiếng Hán đây?”
Chúc Kim Hạ vừa bước vào nhà đã ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ, cô ngẩn người bước về phía anh — trong nồi, bốn con cá nhỏ đánh bắt từ hồ nước trên cao nguyên đã nấu thành một nồi canh trắng ngà, thơm ngon.
Lúc này cô mới phát hiện, không biết từ lúc nào, cô đã có thể gọi vanh vách tên của các em học sinh trong lớp.
Thời Tự ngồi đối diện, nhìn thấy hết mọi chuyện, không nói gì.
Quá nhiều, quá nhiều khoảnh khắc đáng nhớ, quá nhiều khuôn mặt không muốn quên lãng.
Chúc Kim Hạ quay đầu lại: “… Cái gì cũng được.”
Nhưng từ nhỏ đến lớn, ba mẹ đều dạy Chúc Kim Hạ, con nít dũng cảm sẽ không khóc, bất kể gặp phải khó khăn gì, khóc là cách giải quyết vô dụng nhất, bởi vì nó không thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì.
Người c·h·ế·t thì đã c·h·ế·t rồi, người sống còn muốn tìm một chút yên tâm.
Tin nhắn đầu tiên: [Anh về rồi à?]
Cốc cốc — hai tiếng gõ cửa rất nhẹ, mang theo ý tứ cẩn thận.
tuy rằng đối với em có lẽ anh vẫn là lỗ hổng không thể vá lại, nhưng so với anh của ngày hôm qua, anh cũng miễn cưỡng chấp nhận bản thân của ngày hôm nay.
Chưa nói xong, đã bị anh trai đá ra ngoài.
Cô chỉ cười xoa đầu các em nhỏ: “Cô cũng đâu phải là không bao giờ quay trở lại.”
Vì vậy, buổi sáng thường ngày náo nhiệt, hôm nay trở nên đặc biệt vắng lặng, người thì lơ đãng cắm cúi ăn, người thì cứ liếc nhìn sang bên cạnh bằng ánh mắt oán trách.
Ở trường mẫu giáo, các bạn nhỏ thường hay khóc sau giờ ngủ trưa, cô giáo sẽ dỗ dành bọn trẻ: “Ngoan nào, không khóc nữa, lát nữa sẽ được ăn bánh kem, ăn xong sẽ không khóc nữa.”
Cô vất vả rồi! Chúc cô sức khỏe dồi dào, chúng em sẽ luôn yêu cô!
Thời Tự trả lời: [Lên núi bắt cá.]
Chuyện ly hôn chúng ta đã tranh cãi suốt nửa năm trời, anh vốn tưởng sẽ cứ kéo dài mãi như vậy, kéo dài đến khi em mệt mỏi rồi thay đổi ý định, dù sao thì anh cũng sẽ không thay đổi. Không ngờ sau chuyến đi lên núi, chỉ vỏn vẹn ba ngày ngắn ngủi, người thay đổi ý định lại chính là anh. Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng nơi đó vừa nghèo vừa khép kín, nhưng anh lại cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé và thiển cận. Thôi được rồi, đủ để thấy anh sống gần ba mươi năm qua thật nực cười, “ếch ngồi đáy giếng” biết bao.
Đẩy cửa ra, cô thấy Thời Tự đã trở về, đang nấu canh trong nhà bếp leo lắt ánh đèn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa dứt lời, Đốn Châu từ bên ngoài hớt hơ hớt hải chạy vào, vừa chạy vừa nói: “Nghe nói hôm nay trên núi có mưa đá phải không?”
Cô cũng không muốn nhìn vẻ mặt oán trách của Đốn Châu, nhanh chóng ăn xong rồi chạy về phòng dọn đồ.
Chúc Kim Hạ vừa cười vừa khóc.
Đúng vậy, cô ấy có cuộc sống tốt đẹp, tại sao phải ở lại nơi núi rừng hoang vu này chứ?
Bà nội tuổi đã cao, những người họ hàng xa cũng từ khắp nơi đến giúp đỡ lo liệu tang sự, rốt cuộc là vì tình nghĩa họ hàng mong manh hay là vì số tiền bồi thường khá hậu hĩnh của người đã khuất thì không ai nói rõ được.
Chiều hôm đó, rất nhiều người đến nhà tang lễ, có những cô chú mà cô bé quen biết, còn có một đám lãnh đạo nhà máy mà cô bé chưa từng gặp mặt.
Cô ngồi trên thành giường, từ từ gõ chữ: [Bắt được chưa?]
Cậu nhóc này giờ đây đã trở thành “đại gia” văn chương của lớp, trong số những bài văn hay thì tám chín phần đều là của cậu nhóc.
Chúc Kim Hạ không hiểu hỏi: “Tại sao phải khóc?”
Cô nghĩ, sau này khi ngồi bên lò sưởi, chắc hẳn sẽ có vô số khoảnh khắc đều gắn liền với trung tâm giáo d·ụ·c.
Cô rất muốn nói rằng những việc cô làm thật sự rất nhỏ bé, chỉ vỏn vẹn hai tháng ngắn ngủi, cô thậm chí còn làm việc theo kiểu có đầu mà chẳng có đuôi, căn bản không mang lại điều gì ý nghĩa.
“Cô Chúc, mau lại đây uống canh ăn đi!”
Chỉ khi Chúc Kim Hạ ăn xong, ôm sách vở chuẩn bị đến lớp học, anh mới đột nhiên lên tiếng: “Hôm nay em muốn ăn gì?”
Người phụ trách dắt Chúc Kim Hạ là dì ba hay là cô ba, cô bé đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ người phụ nữ kia vừa lau những giọt nước mắt giả tạo, vừa ấn đầu cô bé xuống, nói: “Con cháu hiếu thảo phải khóc lóc, dập đầu trước linh cữu.”
Bọn trẻ đang khóc lóc lại xếp hàng, dưới sự cổ vũ của Vu Tiểu San, mỗi em lấy một chiếc khăn Khata(*)màu trắng tinh khôi trên bàn, lần lượt tặng cho Chúc Kim Hạ.
Chúc Kim Hạ đứng dậy mở cửa, nhìn thấy ba đứa trẻ đang đứng trên hành lang bên ngoài, từ trái sang phải lần lượt là Đinh Chân Ngân Hạp, Hạp Tây Lạp Mỗ và Đinh Chân Ba Tang.
Chúc Kim Hạ ngẩn người, nhìn thấy tin nhắn tiếp theo—
Cô không thích những bữa tiệc chia tay, cũng không thích khóc lóc.
Bà nội lắc đầu, bế cô ra ngoài bắt taxi, nói với tài xế bằng giọng khàn đặc: “Đến nhà tang lễ thành phố.”
Nhưng hôm đó, người phụ nữ kia cứ thế ấn Chúc Kim Hạ xuống đất, dạy cô bé cách dập đầu, còn bắt cô bé phải khóc, khóc càng to càng tốt.
Trong những đôi mắt trong veo ấy, không có đôi mắt nào là cô đã từng nhìn thấy trong tờ tuyên truyền, nhưng mỗi đôi mắt đều giống nhau, đầy ắp hy vọng và khao khát, giống như những giọt sương mai, giống như mặt trời mọc trên đỉnh núi.
“Không còn thời gian.” Anh không quay đầu lại nhìn cô, vẫn là giọng nói bình thản.
Thời Tự kéo cửa sắt ra, không ngạc nhiên khi nhìn thấy cô đứng trước cửa, từ lúc cô bước ra khỏi căn nhà nhỏ, mọi thứ đã nằm trong tầm mắt của anh. Anh không biết tại sao cô lại đứng trong hành lang lâu như vậy, nhưng có thể nhìn thấy lớp sương trong đáy mắt cô, giống như mùa mưa nồm ẩm.
Trở trời ư?
Chúc Kim Hạ rất muốn nói với các em rằng các em không cần phải cảm ơn cô, thật ra lý do cô đến đây không liên quan nhiều đến việc dạy học, cô đến núi rừng là để hít thở không khí trong lành, trốn thoát khỏi thành phố xô bồ.
Người phụ nữ kia bí lời, cũng không thể nói thẳng ra là ba mẹ cháu c·h·ế·t rồi, đương nhiên phải khóc.
Cô vội vàng gõ chữ: [Trở trời rồi thì mau trở về đi, lần sau lại bắt.]
Không uổng công anh bắt cá trong mưa đá.
Phép thuật được kích hoạt.
Chúc Kim Hạ:
Tuy nhiên, nhìn bọn trẻ đang khóc nức nở, đáy mắt cô cũng dần dần nóng ran, tầm nhìn cũng theo đó mà mờ đi.
Đốn Châu đã nghe Thời Tự kể rồi, biết Chúc Kim Hạ dạy xong tuần này là sẽ rời đi, cậu rất buồn bã, như một bông hoa trắng nhỏ bay lơ lửng trong gió, nhưng lại không biết nói gì để khuyên cô ở lại.
Chúng hát
Lớp học cũ kỹ, nền xi măng loang lổ, những chiếc bàn học đầy vết xước, còn có những ô cửa sổ hở.
Anh ấy giàu cái gì chứ! Cả trung tâm giáo d·ụ·c, nghèo nhất chính là anh ấy đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Cá ở đây là cá cao nguyên, khác với cá ở ngoài, nghĩ là em sắp đi rồi, trước khi đi vẫn nên nếm thử một chút.]
Cô nghĩ, thật tốt, cô lại có thêm một khoảnh khắc đáng nhớ.
Khuôn mặt nhem nhuốc, làn da đen sạm, còn có màu hồng đậm đặc trưng của người sống trên cao nguyên.
Hai năm nay sau khi đi làm, anh gặp rất nhiều người, đồng nghiệp và đối tác đều khen anh rất dịu dàng, là người “từng trải”. Giờ đây nghĩ lại, có lẽ đều là nhờ công lao của em. Chính tình yêu cuộc sống của em đã kéo anh vào cuộc sống “cơm áo gạo tiền”, khiến anh cũng trở nên “uyên bác”, đủ để bàn luận văn học và điện ảnh với người khác, kể về những nơi mà anh đã từng đặt chân đến còn họ thì khao khát được đến. Nếu không có em, Vệ Thành hôm nay sẽ không trở thành như thế này,
Cuối cùng, trên bảng đen ở giữa, là một lá thư mà cả lớp viết cho cô.
Trước khi đi, anh luôn oán trách em, nếu nhìn vào kết quả, cuộc sống hạnh phúc của anh là do em mang lại, cũng là do chính tay em phá hủy. Nói thật lòng, viết đến đây anh vẫn còn ấm ức, nhưng nhiều hơn là cảm giác nhẹ nhõm, bởi vì anh biết rằng không lâu nữa, ngay cả chút ấm ức này cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Buổi sáng trời còn nắng đẹp, bầu trời xanh mây trắng, lúc này đột nhiên nổi gió, thổi đến tối tăm mặt mũi, bóng cây lung lay, mây đen kéo đến từ xa, trông như sắp mưa.
Cô bé không thích “học vẹt”.
Chúc Kim Hạ giật nảy mình, không biết làm sao cho phải, nửa ngày sau, mới cẩn thận đưa nửa chiếc bánh kem còn lại cho bà: “Bà nội, bà muốn ăn bánh kem không? Ăn xong sẽ không khóc nữa…”
Chúng em là học sinh lớp 5 của trung tâm giáo d·ụ·c Nghi Ba, cảm ơn cô đã luôn quan tâm và chăm sóc chúng em, cô giống như người mẹ luôn ở bên chúng em, cũng giống như một tia sáng chiếu vào núi rừng, chiếu vào trái tim chúng em. Chúng em thật sự hy vọng cô sẽ mãi mãi ở bên chúng em, mãi mãi không rời đi. Những cuốn sách mà cô tặng chúng em nhất định sẽ trân trọng, cũng sẽ nghe lời cô, đọc thật nhiều sách, viết thật nhiều chữ. Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, hy vọng cô đừng quên chúng em, thường xuyên trở lại thăm chúng em, đến lúc đó chúng em nhất định sẽ viết những bài văn hay hơn, khiến cô cũng phải tự hào về chúng em.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, mỗi cuối tuần sẽ nhờ Thời Tự chụp ảnh gửi cho cô, cô sẽ chấm bài từ xa.
Đốn Châu nghe vậy, miệng lại mếu máo, cậu kiên cường quay mặt đi, tự cổ vũ bản thân—
Lá thư không dài, chớp mắt đã đọc xong, phía cuối lá thư là chữ ký của tất cả học sinh lớp 5 trung tâm giáo d·ụ·c Nghi Ba.
“Thế nào?” Thời Tự quan sát biểu cảm của cô.
“Cút.”
Mọi người đều đang bận rộn với cuộc sống của mình, anh cũng nên lên đường rồi.
Vệ Thành bặt vô âm tín chọn cách không trả lời tin nhắn, chỉ lặng lẽ gõ xong chữ cuối cùng lúc đêm khuya, rồi gửi một tài liệu Word vào khung chat WeChat.
Vệ Thành không trả lời một chữ nào. Vì lo lắng, đêm anh ta rời đi, Chúc Kim Hạ đã mở ứng dụng video ngắn, nhìn thấy trạng thái trực tuyến lúc nửa đêm của anh ta, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“…”
Các em học sinh lao đến nắm lấy cô, đứa thì ôm tay, đứa thì ôm chân, mặt mày ủ dột không cho cô đi.
Bị bám lấy suốt cả giờ ra chơi, cho đến khi chuông vào học reo lên, Vu Tiểu San bước vào lớp, nhờ sự cứu giúp của cô ấy, Chúc Kim Hạ mới thoát thân được.
Chúc Kim Hạ ngẩn người, thầm nghĩ cũng tốt, rời đi thì nên im lặng, đừng làm hoành tráng như vậy.
Sau khi dạy xong tiết học buổi sáng, Chúc Kim Hạ báo tin cô sẽ rời đi cho các em học sinh biết, trong lớp học lập tức vang lên tiếng than khóc.
Cô ôm từng đứa trẻ một, lau nước mắt cho các em, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, đừng khóc nữa.”
Cô nói các em hãy chăm chỉ học hành, thỉnh thoảng cô sẽ quay lại thăm mọi người.
Cô biết rằng phần lớn thời gian của cuộc sống đều là những chuyện nhỏ nhặt, bình thường, chỉ có một phần nhỏ thời gian mới có những cảm xúc tột cùng của niềm vui, nỗi buồn, yêu ghét. Đợi đến khi già yếu, ngồi bên lò sưởi nhớ lại cuộc đời này, có lẽ chỉ nhớ được vài khoảnh khắc mờ nhạt, ví dụ như lần đầu tiên trải qua sinh ly tử biệt, ví dụ như lần bỏ nhà đi cảm thấy bị cả thế giới bỏ rơi, lại ví dụ như nụ hôn nồng nàn đến nghẹt thở khi yêu, giọt nước mắt như vô tận khi chia tay.
Chương 57: Ngày thứ năm mươi bảy
Đốn Châu tủi thân hít hít mũi, cảm thấy sốc với sự lạnh lùng vô tình của anh trai mình!
“Hai người ngủ rồi sao? Tại sao không trả lời con?” Cô bé gõ gõ vào mặt kính: “Mới có một ngày không gặp, sao hai người lại thay đổi thế này?”
Tin nhắn thứ hai: [Đã về đến nhà an toàn chưa?]
Không ngờ cậu nhóc lại nóng lòng nói: “Vậy bọn em không lấy sách nữa, cũng không lấy phần thưởng, cô Chúc có thể ở lại không?”
Người của nhà máy đến từng đợt từng đợt một, ai nấy đều mặc vest, nét mặt ai oán, sau khi cúi đầu thắp hương đều đưa cho bà một phong bì dày cộp.
Cô bé không hiểu phải dập đầu làm gì, từ nhỏ đến lớn chỉ có lúc ăn Tết, ba mẹ và bà nội cũng chưa từng dạy cô bé phải dập đầu.
Chúc Kim Hạ nhớ chuyện từ rất sớm, đến nay vẫn còn nhớ lúc ba tuổi, ba mẹ qua đời trong một vụ tai nạn ở nhà máy, chiều hôm đó, cô đang ăn bữa xế ở trường mẫu giáo, bỗng nhiên bị bà nội đón về.
Chúc Kim Hạ thầm nghĩ, còn rảnh rỗi đến thế, cô sắp đi rồi, anh còn có thể trốn việc vào ngày hành chính.
Cô bé cũng khóc, nhưng chỉ là rơi nước mắt, cắn chặt môi không chịu hợp tác.
Mấy hôm trước cũng không thấy anh hỏi cô.
Chúc Kim Hạ ba tuổi không hiểu nhà tang lễ là nơi nào, tay vẫn còn cầm nửa chiếc bánh kem hình con ếch chưa ăn xong, mơ màng nhìn bà nội: “Bà nội, sao bà lại khóc?”
Nếu như chuyến đi này thật sự có thu hoạch, thì người thu hoạch được chính là cô, cô từng nghĩ rằng mình mang đến một tia sáng của thành phố, nhưng không ngờ cuối cùng người được soi sáng lại chính là cô.
Chúc Kim Hạ cảm giác như có gì đó mắc kẹt trong lồng ngực, hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Ngước mắt nhìn bức ảnh cưới đen trắng của ba mẹ trên bia mộ trắng bệch, nước mắt lăn dài, nhưng cô bé nhanh chóng dùng tay áo lau khô, thậm chí còn cười với bức ảnh.
Đầu ngón tay chạm vào màn hình, hơi chần chừ.
Thời Tự nhanh chóng nếm thử canh, lửa vừa tới, muối vừa đủ, mới múc một bát đưa cho Chúc Kim Hạ.
Cô Chúc thân mến:
Chúc Kim Hạ cầm bát đứng trong nhà bếp, từ từ ngẩng đầu lên, hít hít mũi, cố gắng đẩy hơi nóng trở lại mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến nhà tang lễ, Chúc Kim Hạ nhìn thấy ba mẹ nằm trong chiếc quan tài bằng kính trong suốt, diện mạo của họ dường như khác với ngày thường, có chút xa lạ.
Đợi đến khi cô quay đầu lại, các em học sinh đang xếp thành hàng đã bắt đầu múa, cất tiếng hát.
Chúc Kim Hạ cúi đầu, nghiêng người xuống, nhìn thấy màu trắng trên cổ ngày càng nhiều. Khăn Khata rõ ràng rất nhẹ, nhưng lại nặng trĩu trên vai.
“Đừng đi mà cô Chúc!”
Bàn ghế đều được đẩy sang góc lớp, trống một khoảng rộng ở giữa, các em học sinh đứng ở đó, xếp thành hàng.
Chúng ta đã cùng nhau trải qua tám năm, gần ba nghìn ngày đêm, anh nợ em một lời cảm ơn. Trước kia anh luôn cho rằng bản thân đã hy sinh rất nhiều cho em, giờ đây nhìn lại, cũng có chút “đạo đức giả”. Em chưa bao giờ yêu cầu anh phải làm như vậy, thậm chí còn không thích những bông hồng và món quà mà anh vất vả mua, là do anh tự mình đa tình thôi, cho rằng yêu một người là phải hy sinh bản thân, không ngừng cống hiến. Anh thừa nhận em nói đúng, chúng ta chưa bao giờ bình đẳng.
Cô nắm chặt tay: “… Về rồi sao không thay quần áo?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.