Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang
Dung Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Ngày thứ tám
“Ừ, khi nào nghĩ ra thiếu gì thì nói với tôi.” Thời Tự nhìn đồng hồ: “Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi đi điểm danh. Khoảng sáu giờ cô qua phòng tôi là được.”
Chúc Kim Hạ sờ thử: “Vậy mà anh keo kiệt thế, cho học sinh dùng loại vải này sao?”
“Ai động tay động chân chứ?” Đốn Châu vừa giận vừa tức, quay sang giải thích với Chúc Kim Hạ: “Cô đừng nghe anh ấy nói nhảm, tôi không phải là yêu râu xanh!”
“Ăn cơm.”
Tốt lắm, bên ngoài là hiện trường thể phạt học sinh tiểu học, trong nhà là hai đứa trẻ trâu đánh nhau.
Cô đang cảm thán sự kỳ diệu của thiên nhiên, quay đầu lại thì thấy phía sau canteen có một con bò yak màu đen trắng nằm giữa đường, thấy cô còn vẫy đuôi.
Tám giáo viên, hơn trăm học sinh, đứa bé nhất còn chưa cao bằng eo giáo viên.
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn bát cơm trong tay Thời Tự.
“Chở từng bộ phận về, đến nơi mới lắp ráp.”
Đốn Châu còn muốn cãi lại nhưng bị anh trừng mắt, chỉ biết ngậm ngùi nuốt giận, bực bội lẩm bẩm: “Chờ đấy, tôi sẽ bỏ thuốc độc vào cơm của anh”, rồi biến mất trong hành lang ký túc xá giáo viên.
Chúc Kim Hạ bước ra khỏi ký túc xá, hít một hơi thật sâu, bỗng ngửi thấy mùi bò yak.
Khúc Trân mặt mày ủ dột, lề mề lấy từ trong túi quần ra một viên kẹo cao su, miễn cưỡng đưa cho anh.
Cô nghe nhầm sao?
“Ừ, em chỉ là tình thánh thôi. Năm ngoái là Cách Tang chăn cừu trên núi, tháng trước là Vượng Mộc bán hàng ở tiệm tạp hóa trên thị trấn, để tôi xem nào, cô giáo nào đến trường là em lại mò lên lừa gạt người ta.”
Cô bé bị gọi tên bước ra khỏi hàng.
Đốn Châu nhảy dựng lên, ôm đầu quay lại.
Chúc Kim Hạ mặt mày nghiêm túc: “Cái kia…”
Rồi cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Cô là giáo viên mới đến phải không? Tôi là Đốn Châu, dạy Âm nhạc và tiếng Tây Tạng.”
Đốn Châu bất mãn: “Sao lại ném em?”
“Cố ý đấy, xem anh có c·h·ế·t khát không?” Đó là giọng Đốn Châu.
Bỏ đúng bát là sao?
Đốn Châu cười: “Bọn nhỏ nửa tháng mới được về nhà một lần, thời gian ở trường nhiều hơn ở nhà, nên ở đây, giáo viên không chỉ đơn thuần là giáo viên.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả đám cười ồ lên.
“Cô Chúc, đói lắm rồi phải không? Nào nào nào, ăn cơm thôi.” Cậu như một ông thái giám tổng quản, mặt mày hớn hở, nịnh nọt đặt bát cơm và đũa trước mặt Chúc Kim Hạ: “Núi rừng hẻo lánh, thực phẩm hạn chế, lại có một tên vụng về, hay cãi bướng giúp tôi nấu ăn, làm ảnh hưởng đến tay nghề của tôi… Cơm canh đạm bạc, cô cứ ăn tạm đi.”
Chúc Kim Hạ bật cười.
“Đã rất nhiều rồi.” Cô thấp giọng cảm ơn.
“Em không hiểu nghĩa của từ ‘tất cả’ à?”
“Giấy ăn, giấy vệ sinh, ấm đun nước, bình giữ nhiệt, máy sấy tóc…”
Điện thoại không thể bật lên, máy tính xách tay cũng hỏng, cô khoanh tay, nhìn chiếc vali mở toang một lúc lâu, rồi lại “hừ hừ” đóng nó lại.
“Anh ấy giỏi thật, đúng không?”
Anh có khuôn mặt góc cạnh, khi giận dữ, ánh mắt sắc lẹm, trông khá đáng sợ.
Quả là cao nguyên, núi rừng và động vật hòa làm một.
Mấy cậu bé đang chạy vòng quanh chạy qua, cô giáo quay lại: “Không được nói chuyện! Chạy cách xa nhau ra! Không thì cô sẽ phạt các em dọn nhà vệ sinh thêm một tuần nữa, đi hốt phân cho cô đấy!”
“Tất nhiên rồi, trẻ con vùng núi mà, ‘Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho ngào’.”
“Bốp” — một vật thể bay theo một đường cong hoàn hảo trên không trung, rơi trúng gáy Đốn Châu.
Thời Tự hỏi ngược lại: “Sao em lại dựa vào vai người ta?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lại hành động theo cảm tính rồi!
Thời Tự — “thủ lĩnh địa ngục” — đã hỏi hai lần “Cô không đi à?” cô mới hoàn hồn.
“Vậy… vậy nếu không gội sạch thì sao ạ?”
Chúc Kim Hạ không biết nấu ăn, chỉ biết ngồi bên cửa sổ, xem “trực tiếp” từ địa ngục trên sân trường bên dưới.
Trong bếp, hai người đàn ông vừa làm việc vừa cãi nhau.
Khúc Trân kêu lên: “Làm sao gội sạch được?”
Chúc Kim Hạ nằm vật ra giường, trân trân nhìn trần nhà.
Mắt không thấy tâm không phiền.
“Em dựa vào vai ai liên quan gì đến anh?”
Chúc Kim Hạ: “…”
Thời Tự như một bạo chúa, thu gọn toàn bộ kẹo cao su, sau đó kéo một cô bé khác ra khỏi hàng. Rõ ràng là tóc cô bé rối bù, trông như hiện trường vụ nổ.
Chúc Kim Hạ mặt mày đầy vẻ nghi ngờ.
“Biết gội không sạch mà em còn dám dính?”
Căn phòng có dấu vết dọn dẹp gần đây.
Thời Tự nghiêm giọng: “Lên lầu nấu cơm đi, đừng cãi nữa.”
Chiếc giường đơn bên dưới lập tức phản đối bằng một tiếng “kẽo kẹt” chói tai.
“Chính xác!” Đốn Châu thở dài: “Có những người bản thân còn là trẻ con, vậy mà đã phải chăm sóc bọn nhỏ khác rồi…”
Chưa kịp để cô nói gì, sân trường lại náo loạn. Cô quay lại, thấy cô giáo kia cũng đã phát biểu xong, giờ là phần “thể phạt”.
Lúc này, không còn vẻ lười biếng, thờ ơ như lúc ở trên thuyền, cũng không còn bộ dạng nghiêm túc nói nhảm như lúc gài bẫy cô, anh đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm nghị, toát lên vẻ uy nghiêm.
Ở đây, ai cũng nói giọng địa phương, chỉ có Thời Tự nói tiếng Phổ Thông chuẩn, rõ ràng.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, trong giờ học không được la cà trên đường. Trát Tây Đa Cát, nói cho thầy biết, trên đường đến trường em đã làm gì?”
… Chỉ là nội dung bài phát biểu hơi kỳ lạ.
Anh chu đáo và kiên nhẫn, không để ý đến giọng điệu châm chọc của cô, Chúc Kim Hạ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Vậy tôi ném ai liên quan gì đến em?”
Nghe anh báo danh sách xong, phía sau lại vang lên tiếng “hừ”.
“Hửm?”
Chúc Kim Hạ định cảm ơn, nhưng vừa nhìn thấy chiếc vali, lại nhớ đến việc bị anh ta gài bẫy, lời cảm ơn đến bên miệng liền biến thành tiếng “hừ” nhẹ.
Chúc Kim Hạ nhìn xuống đất. Là một viên kẹo cao su màu hồng.
Cô chưa kịp né tránh thì—
“Tất nhiên là có.” Đốn Châu nghiêm túc nói: “Ai cũng có ý kiến, đều nghĩ là giáo viên không quan tâm đến con cái họ, nhao nhao đòi chúng tôi phạt thêm vào.”
“Khúc Trân, bước ra.”
Đi qua canteen, vòng qua ký túc xá giáo viên, Chúc Kim Hạ nhìn thấy những hàng người thẳng tắp trên sân tập.
“…”
Tòa nhà này được coi là mới xây, vậy mà tường tróc sơn, nấm mốc loang lổ…
“Đẹp thì sao em lại đốt đuôi nó? Ganh tị vì nó đẹp hơn em à?”
Chúc Kim Hạ giật bắn mình, ôm ngực lùi lại hai bước. Bên cạnh cô lúc nào đã xuất hiện thêm một người.
“Mặn quá.” Đó là giọng Thời Tự.
Thời Tự cầm bát cơm, mặt không cảm xúc ngồi cạnh anh ta: “Ăn của tôi, uống của tôi, đến cả bát đũa cũng là của tôi, còn dám chê cơm dở?”
“Tốn tiền oan cũng là tiền của trường, đâu phải tiền của anh.”
Một đám “củ cải” phạm lỗi, đứa lớn chạy vòng quanh sân trường, đứa bé nhảy ếch tại chỗ, mặt mày ủ dột, những đứa khác thì đứng xung quanh hả hê.
Khúc Trân do dự một lúc rồi lại lấy ra một viên, đặt vào lòng bàn tay anh.
Bên cạnh giá bóng rổ bỗng xuất hiện một cái đầu.
Chương 8: Ngày thứ tám
“… Có thể không đồng ý không ạ?” Cô bé bĩu môi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mỗi lần học sinh đi học trở lại, anh ấy đều như vậy sao?”
Thời Tự lờ đi lời châm chọc của cô: “Ga giường, vỏ chăn đều mới tinh, giống hệt của học sinh.”
Ký túc xá mới này ban đầu chắc là được xây dựng để làm phòng học, vuông vức, trên đỉnh đầu là bóng đèn huỳnh quang dài.
Chúc Kim Hạ cao một mét sáu bảy, Đốn Châu cũng không cao hơn cô là mấy, nghiêng đầu một cái là dễ dàng dựa vào vai cô.
Chúc Kim Hạ ngồi trong phòng khách: “…”
“Em sợ gì, c·h·ế·t thì cùng c·h·ế·t chứ sao.” Đốn Châu thản nhiên như không.
Hai cô bé cúi gằm mặt, buồn thiu.
“…” Thời Tự tiếp tục: “Trên bàn có đồ dùng cá nhân, đều chưa bóc tem. Trong vali là nước khoáng, sợ cô không quen uống nước đun ở đây, tôi đã lên thị trấn mua hai thùng về, hết thì lên mua tiếp.”
Hy vọng cuối cùng tan biến, Khúc Trân mặt mày buồn bã, lấy từ trong túi ra hơn chục viên kẹo cao su nhiều màu sắc, “nộp thuế” hết.
Ý cô là thằng nhãi kia bỏ độc cho anh là đúng rồi ư?
“Ở đây cho phép dùng cách xử phạt về thể xác sao?”
“Không gội sạch thì đến tìm thầy, thầy sẽ tạo cho em kiểu tóc giống Ước Kim.”
“Kẹo là để ăn, không phải dùng để dính lên tóc.” Anh kéo cô bé đến trước mặt Khúc Trân: “Làm sai thì phải chịu trách nhiệm, em phải gội sạch tóc cho Ước Kim.”
…
Cô giáo dõng dạc: “Gội đầu cho Ước Kim thật sạch vào, không thì tối nay cô sẽ dắt các em lên gặp Hiệu trưởng, để thầy ấy tạo kiểu tóc cho các em!”
?
“Đi đi.” Thời Tự cười nhạt: “Để chú ấy biết em lại v* v*n con gái nhà người ta, còn động tay động chân, xem chú ấy mắng tôi hay là chặt tay em.”
Ở cuối hàng đầu tiên, cậu bé tên Trát Tây Đa Cát thấp bé, nói tiếng Phổ Thông còn lơ lớ, mở miệng là một tràng tiếng Tây Tạng.
“Được.” Thời Tự nói: “Không đồng ý, ba mươi vòng.”
Vị Hiệu trưởng mặt đen chuyển ánh mắt, chọn ra “nạn nhân” tiếp theo.
“Vậy nên phải cảm ơn cô Chúc, không để tôi tốn tiền oan.”
Thời Tự vẫn chìa tay ra: “Tất cả.”
“Ừ. Bọn nhỏ nghịch ngợm lắm, không dạy dỗ không được.”
Đây là nơi quái quỷ gì thế này?
…
Rõ ràng, viên kẹo cao su này chính là “tác phẩm” của anh ta.
“Đưa kẹo cao su cho thầy.”
Có lẽ vì là giáo viên Âm nhạc nên Đốn Châu nói chuyện rất truyền cảm, ngôn ngữ cơ thể cũng phong phú, vừa “than thở” vừa “dựa dẫm” vào vai Chúc Kim Hạ.
Thời Tự không giải thích, vừa dọn dẹp vừa nói: “Tôi chỉ nghĩ được đến thế thôi, cô xem còn thiếu gì thì tuần sau chúng ta lên thị trấn mua.”
Thời Tự vẫn đang “xử lý” những học sinh nghịch ngợm, Đốn Châu đứng bên cạnh giá bóng rổ, cùng Chúc Kim Hạ xem “trực tiếp”.
Chúc Kim Hạ gõ gõ thành giường: “Vậy thì nguy hiểm đấy, đừng có nửa đêm sập xuống là toi.”
Đốn Châu cứng họng, trừng mắt nhìn Thời Tự: “Anh lại bắt nạt em, em sẽ mách chú Vượng!”
Nhận ra mình đã làm cô giật mình, cậu gãi đầu ngượng ngùng: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Trong tiếng ồn ào, bữa cơm cũng được dọn lên bàn. Món ăn rất đơn giản, cà chua xào trứng, măng xào thịt, bắp cải xào, và một bát canh đậu phụ rau củ.
Hai cô bé được cô giáo dẫn ra bể nước.
Trở lại ký túc xá tầng ba, Đốn Châu đã đang nấu ăn trong bếp, Thời Tự xắn tay áo, vừa nói với Chúc Kim Hạ “Cô ngồi đi”, vừa vào bếp giúp một tay.
Anh cúi xuống, lôi ra từ gầm giường hai chiếc túi ni lông, một chiếc xô nhựa mới tinh, bên trong đựng lỉnh kỉnh đồ dùng sinh hoạt.
“Tôi chỉ muốn xác nhận lại chuyện anh nói bỏ thuốc độc…” Cô cầm bát cơm lên, nhìn Đốn Châu.
“Đi đâu?”
Đốn Châu mặt lạnh tanh với Thời Tự, nhưng lại cười tươi như hoa với Chúc Kim Hạ.
Cậu ta trông chỉ hơn hai mươi tuổi một chút, mái tóc dài bù xù được buộc thành đuôi ngựa ở sau gáy, dưới mái tóc rối là khuôn mặt non nớt, toát lên vẻ đẹp trai pha lẫn giữa thiếu niên và đàn ông.
Phạt cả hốt phân nữa sao? Chúc Kim Hạ sửng sốt, lại nghĩ đến mức độ bẩn thỉu của nhà vệ sinh…
Đã quyết định ở lại, vậy là đồng nghiệp của nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ đến bể nước bẩn thỉu, nhà vệ sinh kinh khủng, Chúc Kim Hạ lật người, bực bội đá chân…
“Có bỏ cũng không sao.” Chúc Kim Hạ bày ra vẻ mặt “Tôi không nhiều chuyện, chỉ hỏi thăm thôi”: “Nhưng anh chắc chắn là bỏ đúng bát chứ?”
“Qua phòng anh?”
Chắc chắn là lúc trưa rơi xuống sông đã bị nước vào não rồi.
Địa ngục sao?
Trát Tây Đa Cát lắp bắp: “Trên núi… có… con bò… đẹp.”
Bầu trời thon dài, cao vút, như một dải lụa xanh biếc, không một gợn mây.
Chúc Kim Hạ không ở trong phòng lâu.
“Vậy sao?” Thời Tự nhìn vào túi quần của cô bé: “Vậy để cô Trát Mộc kiểm tra, nếu phát hiện em nói dối, giấu một viên, chạy mười vòng; giấu hai viên, hai mươi vòng. Em đồng ý chứ?”
Nửa tiếng trước, Thời Tự với tư cách là Hiệu trưởng, rất ga lăng giúp cô xách vali vào phòng.
“Em biết là mọi người cùng ăn chứ, nếu anh c·h·ế·t khát thì em cũng không sống nổi đâu.” Thời Tự thản nhiên nói.
“Xe máy chở được sao?”
“Phải, tôi lắp.”
Những chuyện trên thuyền lúc trước… coi như “Không đánh không quen biết”.
Cô dừng lại bên cạnh giá bóng rổ, nhìn thấy Thời Tự đang phát biểu phía trước.
Tuy là mùa hè, nhưng trên núi rất mát mẻ.
Bị Thời Tự ngắt lời một cách hung dữ: “Nói tiếng Phổ Thông.”
Đốn Châu cãi không lại anh, thế là bắt đầu nói tiếng Tây Tạng líu lo.
Lần này Chúc Kim Hạ hiểu ra: “Vừa làm cha, vừa làm mẹ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời Tự: ?
Đốn Châu vội vàng nói: “Không có, không có, tôi nói đùa thôi mà—”
Còn cái mùi “bò yak” mà cô ngửi thấy, chắc là từ đống phân tươi phía sau nó.
Vừa dứt lời, hai người lại cãi nhau.
“Tan học, chạy hai mươi vòng quanh sân trường cho thầy.”
“Mua nhiều thế này, anh không nghĩ đến trường hợp tôi không ở lại sao? Phí tiền c·h·ế·t!”
“Phụ huynh không có ý kiến gì sao?”
“Em chỉ còn hai viên này thôi.” Khúc Trân nhỏ giọng nói.
Thời Tự đặt vali xuống: “Biết cô sắp đến, tôi đã lên thị trấn mua chiếc giường này về.”
Trường nhỏ quá.
Cô cũng gần ba mươi tuổi đầu rồi, sao chỉ vì nhìn lũ trẻ vài cái, bị Hiệu trưởng dụ dỗ vài câu mà đã cam tâm tình nguyện ở lại thế này?
Năm giờ rưỡi chiều, mặt trời đã biến mất khỏi khe núi, hai bên đều là núi cao, chỉ còn lại một khoảng trời hẹp ở giữa.
“Bữa tối lúc sáu giờ.” Thời Tự mở cửa, quay lại nhìn cô: “Tiểu San chắc đã nói với cô rồi, canteen không cung cấp bữa ăn cho giáo viên, sau này cô ăn cùng tôi.”
Ngẩng đầu lên, cô phát hiện người phát biểu phía trước đã đổi thành một cô giáo, còn vị Hiệu trưởng “trừ gian diệt ác” lúc nãy giờ đang đi về phía họ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.