Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu
Kim Tri Cửu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 107
“Tôi biết rồi, cậu lui đi.”
Xe chạy hơn mười phút, dừng lại trước một khách sạn năm sao. Mạnh D·ụ·c Châu lấy vali hành lý từ cốp xe ra, bên trong là quần áo Tống Tri Hòa thu dọn vội vàng.
Nghĩ đến lát nữa sẽ được gặp ba, Tống Tri Hòa vẫn uống hết cốc sữa.
Chương 107
Sau khi Tống Tri Hòa ngồi vào trong xe, Mạnh D·ụ·c Châu cũng theo sau.
Gầy, gầy đến trơ xương, gò má nhô cao, gương mặt hóp lại, da dẻ tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn vô thần nhìn lên trần nhà, như cảm nhận được ánh mắt của người khác.
Cửa phòng anh vẫn chưa đóng, Tống Tri Hòa vô tình liếc qua, diện tích trông nhỏ hơn phòng cô rất nhiều. Rất rõ ràng, tối qua cô đã ở phòng tổng thống.
Khi một lần nữa đặt chân lên mảnh đất này, Tống Tri Hòa cảm thấy cái lạnh thấu xương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhiệt độ ở Nam Thành hôm nay mười mấy độ, lại còn là một ngày nắng, trang phục của anh hôm nay cũng mỏng manh, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ cashmere màu xám, để lộ chiếc áo len dệt kim cổ cao màu đen bên trong.
Trong xe bật máy sưởi, hơi lạnh bị sự ấm áp thay thế.
Tống Tri Hòa không có tâm trạng tham quan, mười mấy tiếng di chuyển khiến đầu óc cô mệt mỏi rã rời.
“Nơi này vốn là một nhà xưởng bỏ hoang, tôi đã mua lại, cải tạo thành một cơ sở y tế nhỏ.” Mạnh D·ụ·c Châu vừa nói vừa bước xuống bậc thang.
Tống Tri Hòa theo Mạnh D·ụ·c Châu vào khách sạn, đi thẳng thang máy lên phòng tổng thống ở tầng cao nhất.
Đây là trận tuyết đầu mùa của Luân Đôn.
Tống Tri Hòa mở mắt, rèm cửa cản sáng rất tốt, trong phòng tối om. Cô xoay người, với lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Buổi sáng ở Luân Đôn trong trẻo, rạng rỡ, có lẽ vì tối qua vừa có tuyết rơi, Tống Tri Hòa cảm thấy không khí càng thêm trong lành. Nhưng vẫn lạnh lẽo như cũ, khi nói chuyện có thể nhìn thấy hơi thở trắng xóa bay ra.
Nhưng đối với cô, anh luôn có vài phần kiên nhẫn.
Xe càng chạy càng về phía hẻo lánh, đi qua một con đường quê nhỏ hẹp, rồi dừng lại trước một tòa nhà bỏ hoang.
“Em ngủ phòng kia đi, nghỉ ngơi sớm một chút, 8 giờ ngày mai chúng ta xuất phát.” Mạnh D·ụ·c Châu chỉ vào một căn phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người ra khỏi khách sạn, trợ lý đã đợi sẵn ở cửa. Mạnh D·ụ·c Châu mở cửa xe, dùng tay che nóc xe, để Tống Tri Hòa lên trước.
“Em cũng có thể chọn không uống.” Mạnh D·ụ·c Châu ôn tồn nói, không có ý đe dọa. Anh nhìn cô một cái, “Em đã trưởng thành rồi, có quyền lựa chọn.”
Chiếc áo vừa vặn một cách đáng kinh ngạc, thậm chí màu sắc và kiểu dáng đều là kiểu cô thích. Cô liếc nhìn Mạnh D·ụ·c Châu.
Đồ ăn ở Anh không được coi là ngon, hai người ngồi đối diện nhau trong nhà ăn, Tống Tri Hòa không có khẩu vị gì, ăn qua loa cho xong.
Tống Tri Hòa nghi hoặc nhìn về phía Mạnh D·ụ·c Châu. “Ở đây.” Anh mở cửa xe, bước xuống.
Từ Nam Thành bay đến Luân Đôn mất hơn mười tiếng, Tống Tri Hòa đã sớm đoán được, đêm nay chắc chắn không gặp được ba, cũng không muốn nửa đêm làm phiền giấc ngủ của ông.
Lúc ấy Tống Tri Hòa đang ngẩn người, rất tự nhiên mà cuộn mình trong chiếc áo khoác. Đến khi cô ý thức được Mạnh D·ụ·c Châu đang mặc áo cho mình thì anh đã thắt xong khăn quàng cổ rồi.
Mạnh D·ụ·c Châu đặt cốc xuống, khoác áo vest vào, giọng nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Một người đàn ông đeo khẩu trang, mặc áo blouse trắng tiến đến trước mặt Mạnh D·ụ·c Châu, cung kính gọi một tiếng “Sếp Mạnh”, không đợi anh hỏi, bắt đầu báo cáo các chỉ số sin/h l/ý của bệnh nhân.
Thực ra Mạnh D·ụ·c Châu không thích ở khách sạn, những lúc phải xã giao bên ngoài, dù là nửa đêm 12 giờ anh cũng sẽ chọn về nhà. Anh có mấy dinh thự ở Anh, nhưng chỉ thường ở một nơi.
Nhưng những nơi đó đều cách chỗ ở của Tống Nghĩa Viễn khá xa.
Tống Tri Hòa ngước mắt nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, mái tóc dưới ánh mặt trời nhuốm màu vàng hoe, ngũ quan vẫn nổi bật như cũ, dường như chẳng có gì thay đổi, nhưng số phận lại đã định sẵn là đổi thay.
Còn về đặc sản quê, anh đã cho người đưa đến Bắc Thành rồi.
Cô sững sờ, nói một tiếng “Cảm ơn.”
Phía trước bừng sáng, đập vào mắt toàn một màu trắng tinh, hiện ra một bệnh viện nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có lẽ là do hương thơm thoang thoảng giúp an thần trong không khí, hoặc có lẽ do nệm giường mềm mại, cô không hề khó ngủ như tưởng tượng, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.
Vậy mà vừa xuống máy bay, Mạnh D·ụ·c Châu lại như làm ảo thuật biến ra một chiếc áo khoác dày, khoác lên cho cô, còn choàng khăn quàng cổ cho cô nữa.
“Uống hết sữa đi.” Tống Tri Hòa theo thói quen cầm cốc lên, khựng lại một chút. Mấy năm nay, Mạnh D·ụ·c Châu không ít lần bắt cô uống sữa, gần như đã hình thành phản xạ có điều kiện.
“Bây giờ muộn quá rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, sáng mai rồi đi thăm ba em, được không?” Mạnh D·ụ·c Châu hỏi ý cô, giọng điệu ôn hòa.
Căn phòng rất lớn, chừng hơn ba trăm mét vuông, có phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, mỗi phòng đều có phòng thay đồ, phòng làm việc và phòng tắm riêng. Ngoài ra còn có phòng gym, bể bơi, nhà ăn, phòng bếp…
Tống Tri Hòa không biết thái độ của anh với người khác thế nào, nhưng cô từng nghe anh gọi điện thoại, gần như lúc nào anh cũng ra lệnh, bắt người khác làm theo.
Mạnh D·ụ·c Châu sửa lại cổ tay áo, giọng đều đều nói: “Bữa sáng đã được mang lên rồi, đến nhà ăn đi.”
Tống Tri Hòa không phản đối, kéo vali hành lý vào phòng, tắm rửa qua loa rồi nằm lên chiếc giường lớn.
Mạnh D·ụ·c Châu dẫn Tống Tri Hòa đi vào trong, trên đường gặp không ít người cúi đầu chào anh. Đi đến cuối một hành lang dài, qua một nửa tấm kính trong suốt, Tống Tri Hòa nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.
7 giờ 10 phút, chuông báo thức 7 giờ 30 cô đặt vẫn chưa reo.
Cô không có ý kiến gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông đang gọi: Tiểu Hòa.
Trên đường gần như không một bóng người, chỉ có cô và Mạnh D·ụ·c Châu đứng lặng nhìn nhau.
Con ngươi đen láy khẽ chuyển động, dừng lại, rồi đối diện với ánh mắt của Tống Tri Hòa.
Thân mình Tống Tri Hòa run lên, đôi mắt Tống Nghĩa Viễn bỗng sáng lên, đôi môi khô khốc mấp máy vài lần, tuy giọng rất nhỏ, nhưng Tống Tri Hòa đã hiểu.
Tống Tri Hòa theo Mạnh D·ụ·c Châu đi vào trong, đẩy cánh cửa sắt cũ nát ra, phát hiện bên trong lại là một thế giới khác.
Cô đến đây vội vàng, quần áo mặc không nhiều, gió lạnh luồn lách vào từng kẽ hở trên cơ thể, len lỏi đến tứ chi.
Ba, bốn giờ sáng, đường phố cô tịch, những tòa kiến trúc tráng lệ vàng son vẫn cứ tỏa ra ánh sáng lộng lẫy. Mu bàn tay Tống Tri Hòa lạnh buốt, cô ngẩng đầu, những bông tuyết bắt đầu lất phất rơi từ bầu trời xanh thẫm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thật ra cô không hề thích uống sữa một chút nào.
Hai người chỉ đứng trên đường đợi hai phút, một chiếc xe đã dừng ngay trước mặt.
Kéo rèm cửa ra, ánh nắng rực rỡ thi nhau chiếu vào phòng, những tòa kiến trúc sừng sững ở phía xa trên đường chân trời như đón ánh bình minh ló dạng, thành phố phồn hoa trải dài dưới chân, Tống Tri Hòa mới ý thức được cô đang ở một vị trí rất cao của khu này.
Người đàn ông vừa từ trong bước ra, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thong thả, ung dung cài lại đồng hồ.
Tắm rửa xong, Tống Tri Hòa mở cửa phòng. Lúc đi ra phòng khách vừa hay đi ngang qua phòng Mạnh D·ụ·c Châu.
Ánh sáng tối tăm, thị lực ban đêm của Tống Tri Hòa không được tốt lắm, suýt chút nữa bước hụt một bậc thang, eo đã được một bàn tay vững vàng đỡ lấy. Mạnh D·ụ·c Châu đỡ cô, đi chậm lại, dìu cô đi hết bậc thang.
Rõ ràng là cách ăn mặc đơn giản vô cùng, nhưng khoác lên người anh lại trở nên vô cùng bắt mắt, khí chất cao ngạo, lạnh lùng, giữa trời tuyết lại càng thêm sâu sắc.
Chóp mũi và mí mắt cô vì lạnh mà đỏ ửng, khiến gương mặt càng thêm xinh đẹp và sống động.
Khi đặt cốc xuống, cô nhìn thấy khóe miệng người đàn ông nhếch lên một độ cong rất nhỏ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.