Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 82

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 82


Chất liệu dạ mềm mại thoải mái và ấm áp. Mạnh D·ụ·c Châu nhanh chóng cảm nhận được hơi ấm bao bọc toàn thân. Anh nhìn cô gái nhỏ đang cau mày, mặc lại áo cho mình.

Mạnh D·ụ·c Châu bước vài bước đã đến trước mặt cô. Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen thẫm, bên trong là áo len cao cổ cùng màu. Vai áo và đỉnh đầu vương vài bông tuyết, khiến gương mặt anh trông càng thêm lạnh lùng.

Cô nhíu mày, cởi chiếc áo khoác trên vai xuống: “Chú Út, chú mặc vào đi, sẽ lạnh đấy.”

“Đi thôi.” Mạnh D·ụ·c Châu mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, gam màu ấm áp làm tan đi vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh. Anh nắm tay Tống Tri Hòa, nhìn đôi mắt đầy lo lắng của cô: “Yên tâm, mẹ tôi không ăn thịt em đâu.”

“Không phải em lạnh sao?”

Tần Viện cũng không câu nệ tiểu tiết đó, bà cười nói: “Cháu là Tri Hòa phải không, lớn lên xinh đẹp quá, mau ngồi xuống đi.”

Mạnh D·ụ·c Châu ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh.

Ông mở cửa xe cho họ, tiện tay nhận lấy vali hành lý từ tay Mạnh D·ụ·c Châu.

Không đợi Mạnh D·ụ·c Châu lên tiếng, Tống Tri Hòa đã nhón chân choàng lại áo khoác lên người anh. Chiếc áo mang theo hương tuyết tùng lành lạnh, giống như chính đêm tuyết lạnh thấu xương này.

Chương 82

Trong sân là thảm cỏ được cắt tỉa bằng phẳng, xung quanh trồng đủ loại hoa cỏ. Mẹ của Mạnh D·ụ·c Châu ít khi ra ngoài, có thói quen chăm sóc hoa cỏ.

Cô rút khăn giấy từ trong túi ra, gắng sức lau mồ hôi trong lòng bàn tay.

Mạnh D·ụ·c Châu dùng áo khoác bao trọn lấy cả người cô, cánh tay vòng qua ôm lấy vai cô.

Tay áo bằng lụa mỏng nhẹ như sa, rủ xuống theo động tác của bà, để lộ một đoạn cổ tay thon thả. Dù chỉ ngồi yên, cũng khiến người ta cảm thấy đẹp tựa một bức tranh.

Tống Tri Hòa cảm thấy cách họ ở bên nhau rất thú vị. Họ không giống kiểu mẹ con quan hệ đặc biệt thân thiết, cũng không hề cứng nhắc, mà mang lại cảm giác rất hòa hợp. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sao chú lại ở đây?” Đôi mắt Tống Tri Hòa lấp lánh trong đêm tối. “Tuyết rơi rồi, đến đón em về nhà.”

Nghe tin phải sang Anh ăn Tết, cô vừa kinh ngạc vừa lo sợ. Cô tò mò về người mẹ đang ở Anh của chú Út, nhưng lại sợ bà sẽ không thích mình.

Tống Tri Hòa theo sát phía sau, nói: “Chào dì ạ.” Giọng cô không lớn, còn mang theo chút rụt rè, nhưng lời vừa thốt ra, cả hai người đều nhìn về phía cô.

Thực ra theo vai vế, Tống Tri Hòa nên gọi bà một tiếng “bà nội”, nhưng người phụ nữ trước mắt trông còn quá trẻ, cô không thể nào gọi như vậy được.

Mạnh D·ụ·c Châu không nói gì thêm, nếm một miếng bánh. Bắt gặp ánh mắt của Tần Viện, anh nói thêm: “Cũng không tệ.”

Khi hai người ra ngoài, London hiếm hoi có một ngày nắng đẹp. Ánh mặt trời chan hòa chiếu rọi những con phố thẳng tắp, với những kiến trúc đậm phong cách Anh và dòng người đủ mọi kiểu cách.

Đã có người chuyên trách đợi sẵn. Người đó mặc một bộ vest đen, áo khoác ngoài cũng màu đen, đội một chiếc mũ tròn và đeo găng tay trắng, cúi người chào: “Chào cậu Mạnh, chào cô Tống. Phu nhân cử tôi đến đón hai vị.”

Mạnh D·ụ·c Châu đáp: “Con đã báo trước rồi ạ.” Sắc mặt bà dịu đi: “Vậy thì tốt rồi.”

“Vâng ạ,” đôi mắt đen láy của Tống Tri Hòa cong lên. Cô quay sang chào nhóm Hạ Ninh: “Vậy tớ về trước nhé.”

Hạ Ninh gật đầu, nhìn bóng Tống Tri Hòa xa dần, vô cùng ngưỡng mộ nói: “Chú Út của Hòa Hòa tốt thật, tuyết rơi còn đến đón nữa.”

Lúc nghỉ đông, cô đã nghĩ, lần này chú Út chắc chắn sẽ về Cảng Thành ăn Tết, khi đó cô sẽ ở nhà một mình, cũng không tệ.

Rất nhanh đã có người bưng trà và điểm tâm vào, còn trước mặt Tống Tri Hòa là một ly nước trái cây. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một chiếc áo len mỏng manh sao chống chọi nổi cái rét này, cô sợ anh về đến nhà sẽ bị cảm mất.

Thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề, nếu không mang theo bài tập vượt biển sang đây, cô sẽ không thể hoàn thành kịp trong kỳ nghỉ đông ngắn ngủi này.

Lúc này Tống Tri Hòa mới nhận ra lòng bàn tay mình đã rịn một lớp mồ hôi, không phải vì nóng, mà là vì căng thẳng, căng thẳng vì những điều không chắc chắn sắp xảy ra.

Hai người sóng vai trên đường, bốn bề tĩnh lặng.

Tống Tri Hòa đang uống nước trái cây, bỗng nghe Tần Viện khẽ hỏi Mạnh D·ụ·c Châu: “Bên ông cụ…”

Anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, dường như không hề bị cái lạnh ảnh hưởng.

Bị nói trúng tim đen, Tống Tri Hòa ngượng ngùng liếc anh một cái, ánh mắt như hàm chứa chút hờn dỗi.

Tần Viện rất hòa nhã, giọng nói cũng dịu dàng, trò chuyện cùng Tống Tri Hòa. Từ chuyện học hành đến sở thích cá nhân, Tống Tri Hòa dần thả lỏng hơn. Tần Viện đã quen với sự cô tịch trong căn nhà này, giờ có người bầu bạn nói chuyện, bà cảm thấy căn phòng như tràn đầy sức sống hẳn lên.

Tống Tri Hòa hơi mở to mắt, nghiêng đầu nhìn thấy xương hàm góc cạnh và đôi môi mỏng của người đàn ông.

Xe chạy hơn ba mươi phút thì dừng lại trước một biệt thự nhỏ xinh đẹp có mái ngói đỏ.

Nhìn xa hơn vài mét, một phụ nữ đang ngồi trên chiếc sofa màu trắng ngà. Mái tóc đen nhánh che gần nửa khuôn mặt, tay bà cầm một cành hồng, đang cắ/m vào bình hoa trên bàn trà.

Ngay sau đó, anh nhấc một góc áo khoác lên, nói với cô: “Vào đây.”

Cô hé miệng đáp: “Hơi hơi ạ.”

Cơm ở sân bay không ngon lắm. Tống Tri Hòa cầm một miếng bánh kem lên cắn thử, khoang miệng lập tức tràn ngập hương bơ và vị bánh mì thơm phức. Cô gật đầu: “Ngon lắm ạ.”

Tống Tri Hòa ngửi thấy mùi hương sạch sẽ, thanh mát đặc trưng trên người anh, tựa như cơn gió mát lành giữa thung lũng.

Một bức tường khác đặt kệ sách, bên trên có vài cuốn sách và cây xanh.

Mạnh D·ụ·c Châu bước lên một bước, nói: “Mẹ.”

Đi qua khoảng sân nhỏ phía trước và phòng bảo vệ, rồi qua một hành lang dài, hiện ra trước mắt là phòng khách.

Sàn nhà bằng gỗ sẫm màu, trải một tấm thảm lông trắng muốt.

Mạnh D·ụ·c Châu có chỗ ở tại Anh nên không mang theo nhiều quần áo, trong vali chủ yếu là đồ của Tống Tri Hòa. Tống Tri Hòa còn đeo một chiếc cặp sách, bên trong đựng bài tập.

Hai người kề sát vào nhau, dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.

——-

Tần Viện mỉm cười, nụ cười ấy như thể thành công trêu chọc được người khác.

Niềm khao khát hơi ấm trỗi dậy, cô bước đến trước mặt anh, chui vào trong áo khoác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong đêm đông tuyết đầu mùa này, một chiếc áo khoác còn vương hơi ấm cơ thể được choàng lên vai Tống Tri Hòa, hơi ấm lan tỏa tức thì, xua tan cái giá rét của mùa đông.

Tống Tri Hòa không hiểu nhìn anh, đuôi mắt khóe mày anh đều nhuốm ý cười, tựa như băng tuyết tan chảy.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua, chiếu rọi căn nhà sáng bừng. Nội thất trong phòng bài trí đơn giản nhưng tinh tế, tường sơn trắng, treo vài bức tranh sơn dầu màu sắc tươi sáng. Trong đó có một bức vẽ mặt biển lấp lánh sóng nước dưới ánh mặt trời, sự hòa quyện hoàn hảo giữa ánh sáng và bóng tối khiến người xem như đắm chìm vào đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tết Âm lịch đến, Mạnh D·ụ·c Châu và Tống Tri Hòa cùng đáp chuyến bay đến Anh.

Nghe tiếng bước chân, bà quay đầu lại, mắt ánh lên ý cười: “Các con đến rồi à.”

Tay nghề được khen là một điều rất vui, Tần Viện hỏi: “D·ụ·c Châu, con có muốn nếm thử không?”

“Đây là bánh kem dì tự tay nướng,cháu nếm thử xem.” Bà chỉ vào đĩa điểm tâm trên bàn nói.

Mạnh D·ụ·c Châu không thích đồ ngọt ngấy kiểu này lắm, đang định từ chối thì nghe Tống Tri Hòa nói xen vào: “Ngon lắm ạ, chú Út, chú nếm thử một chút đi.”

Tống Tri Hòa bị khen đến mức hơi đỏ mặt, được Tần Viện dìu ngồi xuống bên cạnh bà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quản gia lấy hành lý từ cốp xe ra, dẫn họ vào trong. Cứ mỗi bước chân, tim Tống Tri Hòa lại như thắt lại thêm một chút.

Vừa xuống máy bay, một luồng gió lạnh thổi táp vào mặt, làm dịu đi gương mặt nóng hổi sau khi ở trong khoang máy bay.

Tống Tri Hòa lại cắn một miếng bánh nữa, môi vẫn còn dính chút bơ.

------oOo------

Tống Tri Hòa hoàn hồn, áo khoác của anh rất rộng, thân hình nhỏ bé của cô chui vào vẫn còn thừa chỗ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 82