Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Chương 47
Bàn tay đang cắt rau của Dương Huyên khựng lại.
Khi học sinh lớp 10 lớp 11 đã nghỉ đông, họ vẫn bị nhốt trong tòa nhà giảng dạy để học.
Dương Huyên đành phải cởi khăn quàng cổ của mình, đưa cho cô.
Vưu Tư Gia sửng sốt: “Cậu lén theo dõi tôi à?”
Vưu Tư Gia đi tới: “Có chuyện gì?”
Sợ bữa tối của mình bị tịch thu, Vưu Tư Gia đành phải vẫy tay với Dương Huyên đầy lưu luyến, sau đó chạy mất một cách nhanh chóng.
“Cậu đang nói bậy gì vậy!” Vưu Tư Gia tức giận ngắt lời cậu ta, “Cậu cứ nói thế này tôi sẽ không để ý đến cậu nữa.”
Dương Huyên vào dọn dẹp một lượt, cúi người quét dọn, lau nhà.
Vưu Tư Gia gật đầu, đột nhiên cảm thấy cách gọi này cũng rất hay.
Cô nhìn về phía trước, phát hiện đó là Lục Trạch Minh.
“Em được nghỉ một tuần rồi.” Cô nói, “Anh có thể dạy em nấu ăn mà, em nấu cho anh ăn.”
Trình Viên Viên reo lên một tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Huyên: Mì gói không tốt cho sức khỏe.
“Em chỉ là… em không có ý gây rắc rối cho anh, em chỉ muốn tốt với anh một chút.”
Vưu Tư Gia đeo ba lô, cổ vẫn quàng chiếc khăn đen của Dương Huyên, đứng bên ngoài tiệm rửa xe nhìn quanh.
Vưu Tư Gia rất khó tưởng tượng Dương Huyên làm thế nào để di chuyển thoải mái trong không gian chật hẹp này, và mỗi lần nấu bữa tối đều giữ được sạch sẽ, vì cô chưa ra khỏi đó năm phút đã làm nơi này lộn xộn không ra hình thù.
Lục Trạch Minh hiểu ra: “Anh ta chính là anh trai thanh mai trúc mã đó ư?”
Vưu Tư Gia đứng im, cô quả thực rất tò mò.
Vì kỳ thi đại học đã cận kề, ngay cả Vưu Tư Gia ham chơi cũng phải chuẩn bị như đối mặt với đại địch.
Ánh mắt của Lục Trạch Minh lại rơi vào chiếc khăn quàng trên cổ cô.
Vưu Tư Gia lúc này mới ngẩng mặt nhìn cậu ta.
Vưu Tư Gia tò mò: “Cậu không phải là học sinh ngoại trú sao? Tại sao về nhà muộn thế này?”
Trong lớp học ngoại trừ Lục Trạch Minh vẫn đang đọc sách, những người còn lại đều đã đi gần hết.
Gió bắc thổi vào mặt như dao cắt, cô không dừng lại, chạy bước nhỏ một mạch đến cổng trường.
Dương Huyên cũng nhìn thấy cô liền xách đồ ăn đi qua, từ sau cổng đưa cho cô và nhận lại hộp cơm đã rửa sạch.
Máy nước nóng ở phía nam hành lang, ở đó đã xếp không ít người, Vưu Tư Gia vừa đi đến cuối hàng, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô.
Sau đó Trình Viên Viên khẽ hỏi: “Hôm nay anh ấy còn đến không?”
Vưu Tư Gia nói biết rồi.
Lục Trạch Minh không nói gì nữa.
Dương Huyên và Lục Trạch Minh có lẽ là quen biết, chỉ là họ chưa bao giờ nhắc đến nhau trước mặt cô.
Cô không nói gì, sắc mặt của Lục Trạch Minh càng khó coi hơn, lại hỏi lại câu hỏi trước đó một lần nữa.
Chỉ trong một tuần này, bữa tối họ đã ăn canh sườn củ sen, hoành thánh thịt gà, cơm chiên giăm bông.
Dương Huyên hơi không hiểu ý tưởng kỳ lạ của Vưu Tư Gia, nhưng thấy cô mong muốn mạnh mẽ và đầy háo hức, anh liền mua đồ xong về nhà, chuẩn bị dạy cô làm một số món ăn đơn giản.
Lục Trạch Minh bình tĩnh lại một chút: “Các người quen nhau thế nào?”
Vừa vào lớp 12, ngày tháng trôi qua nhanh chóng.
Hôm nay gió lớn quá, hay là anh đừng qua nữa, em và Viên Viên muốn ăn mì gói.
“Biết rồi mà cậu còn —”
“Hả?” Cô ngạc nhiên, “Tôi ăn cùng Viên Viên.”
“Người đưa cơm cho cậu tối nay…”
Cửa sổ không mở, khói bốc lên trong tích tắc, dầu bắn lên mu bàn tay cô. Vưu Tư Gia đau đớn, vội vàng cầm xẻng đảo, trong đầu hiện lên hình ảnh cánh tay Dương Huyên căng lên khi tung chảo.
Vưu Tư Gia gật đầu.
Vưu Tư Gia lúc này mới ngẫm lại cảnh tượng lúc đó, đột nhiên hơi đỏ mặt một cách chậm chạp.
Nói xong cô quay người bỏ đi, xuống được hai bậc thang lại nghe thấy cậu ta nói từ phía sau: “Dương Huyên có từng nhắc đến bố mẹ anh ta với cậu không?”
Sắc mặt Lục Trạch Minh không được tốt lắm, lại thấy phản ứng của Vưu Tư Gia như vậy liền hỏi thẳng: “Cậu và Dương Huyên có quan hệ gì?”
Cô cầm hai bình giữ nhiệt, Trình Viên Viên giờ giải lao gục đầu trên bàn ngủ gật, Vưu Tư Gia liền mang cả bình nước của cô ấy theo.
“Vưu Tư Gia.” Lục Trạch Minh gọi đủ cả họ tên cô, giọng điệu cứng nhắc, “Cậu có biết cậu đã lên lớp 12 rồi không?”
Bác bảo vệ bên cạnh nhìn nửa ngày cuối cùng phát hiện ra điều gì đó không ổn, phụ huynh đến đưa cơm và chủ quán bên ngoài trường không ít nhưng không có ai như thế này.
Anh hỏi: “Em không có thời gian ăn cơm ở trường à?”
Dương Huyên: Hôm nay hầm thịt kho tàu.
Cậu ta dường như bị làm cho tức giận, âm lượng cao hơn một chút: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Tại sao lại đi với đám côn đồ trường nghề —”
Vưu Tư Gia ôm bình giữ nhiệt cười tít mắt, né sang một bên: “Em không cần đâu, nếu em lấy đi, thế thì anh làm sao?”
Gửi xong tin nhắn cô cất điện thoại, làm xong phần trắc nghiệm bài thi tổng hợp khoa học tự nhiên, cô thấy điện thoại sáng lên hai lần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối tuần Vưu Tư Gia về nhà lấy quần áo thay, không ở được bao lâu lại phải vội vàng quay lại trường.
Mùa đông, trời tối rất sớm, gương mặt của Dương Huyên trong ánh đèn hơi khó phân biệt, anh nhìn mu bàn tay và cổ cô để trần trong gió lạnh, hỏi: “Em ra ngoài cũng không đeo khăn quàng cổ và găng tay sao?”
Dương Huyên vừa buồn cười vừa bất lực, vội vào kéo người ra, tắt bếp mở cửa sổ, lại nhìn cô: “Có bị bỏng không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vưu Tư Gia liếc cậu ta một cái: “Không phải đâu.”
Vưu Tư Gia nuốt nước bọt, nhét điện thoại vào ngăn bàn.
Sau khi Lục Trạch Minh lấy xong nước, hai người cùng quay lại lớp học. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Huyên nhìn qua nhìn lại, luôn cảm thấy mặt Vưu Tư Gia gầy đi một vòng, cằm nhọn hoắt.
“Ăn không hết thì gọi ít thôi.” Trình Viên Viên ngẩng đầu lên khỏi bàn, cảm thấy lời nói của đối phương có chút kỳ lạ.
Dương Huyên rút tay lại: “Lạnh thế này, mau về đi.”
Chương 47: Chương 47
Dương Huyên không đi xe, gần đó cũng có trung tâm thương mại, anh dẫn cô đi về phía trước: “Em có muốn ăn gì không? Anh đi mua ít thức ăn.”
Sau giờ tự học buổi tối, Vưu Tư Gia rửa sạch bình giữ nhiệt mà buổi chiều chưa kịp cọ, thu dọn một lúc lâu mới quay lại lớp.
“Các khối khác đều nghỉ rồi mà.” Vưu Tư Gia bị anh nhìn đến mức không thoải mái, vội giải thích, “Học sinh không nhiều, chỉ còn một căng tin hoạt động, đôi khi đến muộn, cơm còn lại rất khó ăn.”
Dương Huyên sửng sốt: “Cho anh à?”
Cậu ta cười lạnh một tiếng: “Bác bảo vệ ở cổng giọng to thế, ai cũng có thể nghe thấy đúng không?”
Vưu Tư Gia gật đầu: “Em mua cho anh đấy, anh thử xem, chắc là không ngọt lắm.”
Gần Tết, trường học mới cho nghỉ một tuần.
Lục Trạch Minh cười nhạt: “Vậy tính ra, chúng ta cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ.”
Cô ấy còn chưa nói xong, Vưu Tư Gia đã vội vàng quay người bịt miệng cô ấy: “Viên Viên!”
Vưu Tư Gia lúc này mới lại gần, Dương Huyên đưa tay quàng khăn cho cô, vòng một vòng rồi một vòng nữa, cuối cùng thắt nút rồi lại kéo lên che nửa khuôn mặt cô.
Dương Huyên mỉm cười, nhận lấy.
Dương Huyên bất đắc dĩ: “Anh còn có mũ bảo hiểm.”
Căn phòng này vốn không có bếp, khu vực nấu ăn là do Dương Huyên tự thu xếp.
Buổi chiều vừa tan học, Vưu Tư Gia đã lấy ra hộp đựng cơm đã rửa sạch từ ngăn bàn, ôm nó chạy ra khỏi tòa nhà giảng dạy.
Vưu Tư Gia thấy cậu ta không nói gì, đành phải chào tạm biệt: “Vậy tôi đi đây.”
Anh đeo găng tay da, chạm vào gò má Vưu Tư Gia mang theo chút lạnh lẽo, cô chỉ để lộ đôi mắt sáng long lanh.
Nói xong, Dương Huyên quay lại nhìn cô một cái: “Không vui à?”
Thấy anh uống rồi, Vưu Tư Gia khóe mắt đuôi mày đều treo nụ cười, lại hỏi: “Anh có muốn ăn gì không?”
Vưu Tư Gia hòa giải: “Bữa tối hôm nay chúng tôi đã có kế hoạch rồi, để lần sau nhé…”
Hơi nước tỏa ra bốn phía, Vưu Tư Gia liếc nhìn những người xếp hàng phía sau, cô ngượng ngùng: “Như vậy không hay lắm đâu nhỉ?”
Sau cổng kéo tự động có không ít phụ huynh đưa cơm, còn có chủ quán ăn xung quanh đến giao đồ ăn, nhưng cô nhìn thấy Dương Huyên ngay.
Dương Huyên không yên tâm lắm, đứng phía sau quan sát, thấy cô cắt súp lơ, sau đó chần nước rồi để ráo, lúc cho lên chảo dầu nóng. Dương Huyên định vào xào, chưa kịp kéo cô ra thì thấy Vưu Tư Gia hành động nhanh chóng, đổ cả rổ rau vào chảo dầu.
Vưu Tư Gia vừa nói, hơi trắng cũng theo đó tỏa ra: “Em ra ngoài vội quá.”
Đèn cảm ứng trong hành lang tối đi, Vưu Tư Gia cũng đột ngột quay đầu lại: “Cậu nói gì?”
Vưu Tư Gia lấy giấy lau khô bình giữ nhiệt rồi cất đi, sau đó cầm vài cuốn sách, cũng chuẩn bị về ký túc xá nghỉ ngơi.
Người phía trước lấy nước xong đi khỏi, cậu ta tiến lên một bước, mở nắp đi lấy nước nóng, lấy xong bình này đến bình kia.
Vưu Tư Gia lắc đầu.
“Không nhắc đến cũng rất bình thường.” Giọng của Lục Trạch Minh đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, “Dù sao thì thân phận con rơi này cũng khá khó nói ra.”
Nhưng hộp cơm, bình giữ nhiệt mua lúc đó vẫn còn, Dương Huyên liền lấy ra đun sôi tiệt trùng lại một lần nữa, tiếp tục đưa cơm cho cô.
Vưu Tư Gia dậm chân, không muốn động đậy.
Vưu Tư Gia lại cắm ống hút vào trà sữa, đưa cho anh.
Vưu Tư Gia khi mới lên cấp ba hơi không thích ứng được, không giành được cơm là chuyện thường gặp. Lúc đó Dương Huyên đã từng nấu cơm riêng cho cô một thời gian, sau đó cô dần dần thích nghi với cuộc sống nội trú, anh rất ít khi đi đưa cơm nữa.
Anh đặt rau đã rửa sạch lên thớt, cầm dao cắt từng chút một: “Chỉ nghỉ một tuần thôi, em nghỉ ngơi đi, cơm sẽ xong ngay thôi.”
Trình Viên Viên vì là học sinh đi về nên việc đi lại mỗi ngày lại càng tăng thêm sự mệt mỏi. Từ lớp 11 đến lớp 12, Vưu Tư Gia và cô ấy vẫn ngồi cùng bàn, chỉ là vị trí đã dịch lùi lại vài bàn. Hai người vừa nghe tiếng chuông báo giờ giải lao là ngả đầu ngủ ngay. Có người đằng sau chọc Vưu Tư Gia, cô mới mở mắt, phát hiện mình đã bị chôn vùi trong đống bài thi được phát xuống bèn vội vàng chui ra và chuyển bài thi của hàng mình và Trình Viên Viên ra sau.
Vưu Tư Gia cầm khăn lau đi vào, Dương Huyên đẩy cô ra: “Không sao, anh dọn xong rồi.”
Dương Huyên gật đầu.
Sau khi dọn dẹp gọn gàng, Dương Huyên rửa lại rau, an ủi cô: “Bếp quá nhỏ, không tiện di chuyển, hồi nhỏ anh nấu ăn cũng thế.”
“Có lẽ cậu không có cơ hội đâu.” Trình Viên Viên nháy mắt, “Anh trai thanh mai trúc mã của người ta mỗi ngày đều qua đưa —”
Thời tiết đột nhiên trở lạnh, buổi chiều cuộn mình trong lớp học làm bài thi. Vưu Tư Gia nghe thấy gió bắc gào thét bên ngoài, cô lén lút lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Dương Huyên —
Đôi khi, vào buổi sáng, Dương Huyên vừa đẩy cửa đã thấy cô trang bị chỉnh tề, hỏi ra mới biết cô đang chuẩn bị đeo ba lô đi leo núi cùng bạn bè, phải đến chiều tối mới về. Chiều Dương Huyên làm xong việc trở về, đợi nửa tiếng, cuối cùng thấy Vưu Tư Gia bước vào, anh chưa kịp nói gì thì cô đã như cơn gió thả ba lô xuống, nhanh chóng tắm rửa rồi lại xách ván trượt “cộp cộp” chạy xuống lầu.
“Ăn gì?”
Cậu ta không nói gì, vặn chặt bình giữ nhiệt đưa lại cho cô.
Cậu ta mặc áo phao đen, nổi bật giữa đám đông, đứng trước cô vài vị trí, cậu ta nói: “Cậu lại đây.”
Giờ giải lao áp chót buổi chiều, Vưu Tư Gia cầm bình giữ nhiệt đi lấy nước nóng.
Đúng lúc Vưu Tư Gia chuẩn bị ngồi xuống, Lục Trạch Minh lại hỏi: “Tối nay cậu ăn gì?”
Dương Huyên đến nấu cơm riêng, người được thưởng thức còn có Trình Viên Viên.
“Em chỉ là…” Vưu Tư Gia không ngừng nhớ lại lời nói của Lục Trạch Minh, lại thấy anh một mình ở đó dọn dẹp nấu nướng, cô đột nhiên cảm thấy xót xa và ấm ức khó nói. Một phần thay cho bản thân, nhưng nhiều hơn là thay cho anh.
Học phí của lớp bổ túc kỳ nghỉ hơi đắt, nên cô thường dậy sớm đến thư viện chiếm chỗ tự học, còn có thể hưởng thụ máy điều hòa trong đó.
Mỗi kỳ nghỉ hè trước đây, Vưu Tư Gia chẳng hề sợ nắng nóng, ngày nào cũng chạy nhảy biến mất tăm.
Vưu Tư Gia rời trường, đến tiệm rửa xe tìm Dương Huyên. Lý Mãn đã về thị trấn Xuân Hà đón Tết, còn Dương Huyên không có ngày nghỉ. Trong khoảng thời gian nghỉ thực tập, anh vẫn làm việc theo giờ tại tiệm rửa xe.
Sau khi Dương Huyên chỉ dẫn cách làm súp lơ xào một lượt, liền bị Vưu Tư Gia đẩy ra ngoài.
Cậu ta không nói gì, chỉ đưa tay lấy cái cốc trong tay cô.
Vưu Tư Gia thậm chí không muốn để ý đến cậu ta nữa, thấy cậu ta cứ nhìn mình, cô cuối cùng mới nói: “Chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ.”
Ban đầu Vưu Tư Gia không nghĩ bác đang nói về mình, đến khi đèn pin chiếu lên người, mọi người xung quanh đều nhìn về phía này, cô mới cảm thấy có gì đó không ổn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Huyên khẽ cười: “Vậy sao em không nói gì?”
Nói về việc có yêu thích học tập không thì Vưu Tư Gia không hẳn vậy, cô chỉ là tính tình hiếu thắng, đặc biệt sau khi nhập học, mỗi tuần đều phải thi thử. Sau khi có kết quả còn dán bảng điểm lên tường lớp, cô không muốn thấy tên mình ở những hàng cuối.
“Không có.”
Cô bắt chước theo, tay trượt một cái, nửa chảo rau bay ra ngoài.
Cô vừa ra khỏi cửa, vừa rẽ vào cầu thang đã thấy đèn trong lớp học đột nhiên tắt. Lục Trạch Minh nhanh chóng đóng cửa đi ra, vài bước đuổi kịp cô.
Trình Viên Viên thích nhất là trêu Vưu Tư Gia, mỗi lần thấy cô phản ứng kiểu này đều thích thú không thôi, hai người đùa giỡn thành một cụm, không còn để ý đến người khác nữa.
Cô cúi đầu không nói gì nữa.
Vì vậy bác ta bật đèn pin, “phụt” một cái chiếu sang: “Trời lạnh thế này, hai đứa đang làm gì vậy? Không được yêu đương nhăng nhít ở cổng trường!”
Dương Huyên ra ngoài nói chuyện với cô: “Anh còn một tiếng nữa, em tìm chỗ nào ấm áp ngồi một lúc rồi quay lại nhé.”
“Sao thế?”
“Cổng trường có một tiệm pizza.” Đối phương xoa xoa mũi, “Tôi ăn không hết, gọi thêm vài phần ăn cùng nhau không?”
Anh dựa vào xe máy, vai rộng chân dài, rất dễ nhận ra.
“Thịt kho tàu.”
Dương Huyên làm xong việc đi ra, thấy Vưu Tư Gia đã đứng đợi bên ngoài, trong tay cô còn cầm một cốc trà sữa nóng hổi.
Vưu Tư Gia dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Vưu Tư Gia gật đầu.
Vưu Tư Gia đành phải nói một tiếng cảm ơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.