Ngày Yêu Thầm Kết Thúc - Bổn La Bắc
Bổn La Bắc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41
“Nhìn thì có vẻ không còn tiết, nhưng thỉnh thoảng lớp cũng bắt họp, điểm danh linh tinh, nên ở trong trường vẫn là tiện nhất.”
Cô âm thầm nghĩ ngợi, gò má bất giác nóng bừng.
Tuy Phương Hạm có thể thấy được một chút cảnh bên trong nhà qua màn hình, nhưng thật ra cô vẫn chưa từng đến nhà anh lần nào.
Đợi một lát vẫn chưa thấy anh trả lời, Phương Hạm đoán chắc anh lại bận, bèn nằm xuống lướt điện thoại một chút.
Chỉ cần nhìn thấy gương mặt ấy, thật sự rất khó để rời mắt đi nơi khác.
Tối đó, Giang Diệc Nhiên lái xe đưa cô từ tiệm hoa về ký túc xá.
Còn Giang Diệc Nhiên thì khác, thoải mái vô cùng, kiểu gì cũng có thể gọi video cho cô được.
Khung cảnh nơi này khác hẳn thành phố, trước mắt là rừng cây, hồ nước, và cả những dãy núi xa xa. Chỉ cần nhìn thôi đã thấy lòng mình được gột rửa.
Cô về phòng, chuẩn bị bài thuyết trình ngày mai, rồi đi rửa mặt và leo lên giường.
Khi hai người xuống xe, đã có nhân viên đến đón, phụ giúp dỡ đồ. Sau khi Giang Diệc Nhiên và Phương Hạm chọn xong vị trí, họ sẽ dựng lều, sắp xếp nguyên liệu và dụng cụ cần thiết cho bữa tối, từ nướng BBQ đến nấu lẩu, tất cả đều đầy đủ.
Vừa bước xuống xe, chân Phương Hạm đã giẫm lên bãi cỏ mềm mịn.
Tối thứ Sáu, Phương Hạm không đến tiệm hoa, cũng tạm thời đóng kênh nhận đơn đặt hoa online trong buổi chiều hôm đó.
Giang Diệc Nhiên không phản bác, chỉ ừ nhẹ một tiếng, sau đó cầm theo điện thoại bước vào phòng thay đồ.
Phương Hạm nhìn chằm chằm vào màn hình, mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Không biết là vì đã quen nhau được một thời gian, hay do dạo này Giang Diệc Nhiên quá bận, mà cô cứ cảm thấy một tuần gần đây không còn cái cảm giác “đang yêu” như tuần đầu nữa, có phần bình lặng đi rồi.
“Anh định rủ em đi cắm trại vào tối hôm đó. Anh xem thời tiết rồi, hôm đó trời đẹp, không có mưa. Mình có thể ngủ ngoài trời một đêm.”
“Rất an toàn, em không cần lo.”
Mặt cô hơi nóng lên.
Phương Hạm mỗi ngày đều đếm ngược, coi từng ngày như là ngày cuối cùng được bên anh.
“Vậy… được thôi.” Phương Hạm gật đầu.
Đêm xuống, bầu trời lấp lánh sao và ánh trăng sáng vằng vặc treo trên đỉnh đầu.
Mỗi lần anh gọi video, cô đều phải ngồi dậy chỉnh tóc, sửa lại đồ ngủ, rồi mới dám nhấn nút nhận. Nếu còn chưa lên giường, cô sẽ ra khỏi phòng, tìm góc ít người mới bắt máy.
Ban đầu cô cũng hơi lo khi hai người đi xa thành phố như vậy sẽ nguy hiểm, nhưng nghĩ tới việc có nhân viên trực 24/7 thì lại thấy yên tâm hơn nhiều.
Cửa kính xe mở cả hai bên, khi xe chạy, gió ùa vào mát rượi, luồn qua mái tóc và làn da, khiến tâm trạng của Phương Hạm cũng nhẹ nhõm hẳn lên.
Lúc mới bắt đầu yêu, cả hai chỉ gọi thoại. Có thể vì lúc ấy chưa quá thân, nên nói chuyện còn có chút dè dặt.
Cô gửi lại anh một icon ôm.
“Nơi đó là khu cắm trại chuyên nghiệp, có đăng ký và nhân viên quản lý, cũng không cách thành phố quá xa. Lúc đó mình thuê trọn khu, để lại vài người trực là được.”
Trước đó anh còn gọi video, nhưng lúc ấy cô đang tắm nên không nghe thấy.
Lông mày sắc nét, đôi mắt sáng rực. Sống mũi cao thẳng, đôi môi có màu hồng nhạt tự nhiên. Ngũ quan của anh tinh tế đến mức hoàn hảo, nhưng những đường nét lại gọn gàng, rõ ràng, không hề ẻo lả, chỉ khiến người ta cảm thấy anh cực kỳ điển trai.
Ngoài việc chọn đất, lập quy hoạch, còn rất nhiều thứ phải lo: xin phê duyệt, tìm đội huấn luyện, xây dựng mô hình thăng tiến quốc tế để dùng làm truyền thông…
Chỉ là mỗi lần anh nói lời ngọt tai quá, cô lại lỡ suy nghĩ lung tung: Không biết anh có đối với cô gái nào khác cũng dịu dàng như vậy không. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Hạm mệt quá, chúc anh ngủ ngon xong liền đặt điện thoại sang một bên, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Người đàn ông từ phòng tắm bước ra, tiện tay đặt điện thoại lên bệ gần đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi điện thoại được cầm lên lần nữa, Giang Diệc Nhiên đã mặc xong quần áo. Là một chiếc áo thun xám ở nhà rất đơn giản, trông vô cùng thoải mái.
“Có mang theo đồ không? Mình cần chuẩn bị gì sao?”
Ngoài ra, mỗi đêm anh đều gọi điện cho cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì đây là một khu cắm trại nổi tiếng, nên chỉ cần đặt lịch trước, nhân viên sẽ chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Nhưng anh thật sự rất đẹp trai.
Bất kể anh đứng ở đâu, cảnh vật phía sau dường như cũng đều bị lu mờ.
Cô không dám tưởng tượng.
Có lẽ thấy cô nói ở ký túc vẫn tiện hơn, anh cũng không hỏi gì thêm.
“A… Anh… sao lại không mặc áo vậy chứ…”
Tối đến, hai người cùng ăn ngoài trời, ngồi trên ghế ngắm mặt trời từ từ lặn xuống bên kia hồ.
Cùng lúc đó, màn hình trước mắt Phương Hạm tối lại một chút, nhưng vẫn nghe rõ tiếng sột soạt thay đồ từ phía bên kia.
Mùa thu mới chớm, trời vẫn còn khá nóng, không khí ngọt ngào, hanh khô và ấm áp.
Mà… như vậy cũng tốt, cô thầm nghĩ.
Hơn nữa chỉ cần nghĩ đến việc tối nay có thể sẽ ngủ cùng anh trong một không gian nhỏ hẹp, cô lại cảm giác như có một chú thỏ đang nhảy nhót trong lồ ng ngực mình.
Phương Hạm gần như không cần làm gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn, chẳng giúp được bao nhiêu.
Làn da anh rất trắng, cơ tay săn chắc và đường nét gọn gàng. Phần thân trên nhờ tập luyện lâu năm mà cơ bắp rõ ràng, nhưng không quá thô, ngược lại lại cân đối, khỏe khoắn, đẹp mắt vô cùng.
Ai ngờ đang xem video dở, Giang Diệc Nhiên đột nhiên gọi video tới.
Địa điểm cắm trại khá xa, phải chạy ra khỏi thành phố mới tới nơi.
“Chỉ cần em mang theo đồ dùng cá nhân và thuốc uống buổi tối là được rồi.”
Vài giây sau, Giang Diệc Nhiên hỏi:
“Anh mau lau khô người rồi mặc áo vào đi, không là dễ cảm lạnh đấy.” Phương Hạm nói.
Phương Hạm tận mắt nhìn thấy những giọt nước nhỏ từ tóc anh rơi xuống, lướt qua xương quai xanh, cuối cùng đọng lại trên lồ ng ngực trắng trẻo.
Vì phải leo đồi và đi xa nên anh đổi sang một chiếc SUV địa hình lớn để chở cô.
Trái ngược với sự căng thẳng của Phương Hạm, Giang Diệc Nhiên lại trông vô cùng thoải mái và ung dung.
“Còn anh thì sao?” Cô hỏi.
Mặt trời bắt đầu ngả xuống, phía xa là những đám mây rực rỡ như lửa đang thiêu đốt chân trời.
“Nếu học ít rồi thì em không ở ký túc xá nữa cũng được mà? Có bất tiện gì không?”
Cô nhắn lại:
Phương Hạm tự nhận mình không phải lúc nào cũng giữ hình tượng chỉn chu, nhưng vì bên kia là người mình thích, nên cô rất để ý đến vẻ ngoài.
Hôm nay có vẻ ngay cả nhân viên cũng mặc định họ là một cặp, nên chỉ dựng một cái lều lớn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã nửa tháng.
—
Dù Giang Diệc Nhiên nói cô không cần lo gì cả, nhưng Phương Hạm vẫn tìm hiểu trước về những mẹo và kinh nghiệm cắm trại cơ bản.
“Em vừa mới lên giường thôi.”
Giang Diệc Nhiên giống như một chú c·h·ó lớn, bình thường thì lạnh lùng cao ngạo, nhưng sau lưng lại hay làm nũng, lông xù mềm mại.
Nghĩ tới đó, tim Phương Hạm bắt đầu đập thình thịch, vừa hồi hộp, vừa có chút mong chờ mà không dám thừa nhận.
Buổi sáng nếu không có tiết, Giang Diệc Nhiên sẽ đến đón cô; tối thì đưa cô về. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vừa tắm xong mà.” anh thản nhiên đáp.
“Mai em có một tiết phải lên thuyết trình, nên vừa sửa lại xong file trình chiếu. Mới tắm xong rồi leo lên giường.”
Thế nhưng, dù bận đến đâu, hai người vẫn giữ tần suất gặp mặt ít nhất một đến hai lần mỗi ngày.
Phương Hạm nhìn dòng tin nhắn trên màn hình, trong lòng không tự chủ được dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Hai người trò chuyện vài câu vu vơ nữa.
“Còn lại để anh lo.” Giang Diệc Nhiên đáp.
“Dù ít nhưng vẫn còn lớp, mấy bạn cùng phòng của em cũng chưa ai dọn ra ngoài cả. Đi thực tập thì cũng tìm chỗ gần trường một chút thôi, chỉ có nghỉ đông nghỉ hè mới tính đến chuyện chuyển đi.”
Hình ảnh đêm đầu tiên họ chính thức bên nhau vẫn còn nguyên trong ký ức, ấy vậy mà giờ đã đi qua một nửa thời hạn mà họ đã hẹn.
Trong hai tuần sau đó, cả hai sống như một cặp đôi bình thường.
“Giờ chắc em cũng không còn nhiều tiết học nữa đúng không? Anh thấy nhiều sinh viên trong nước đến năm tư là bắt đầu đi thực tập, chỉ cần làm luận văn rồi chờ bảo vệ tốt nghiệp thôi.”
Anh như vừa từ phòng tắm ra, tóc còn ướt sũng, đen nhánh cứng cáp, từng giọt nước vẫn đang lăn xuống.
Cô chuẩn bị sẵn đồ chống muỗi, thuốc uống, cùng một chiếc chăn mỏng mang theo.
“Vẫn nên ở ký túc thì hơn.”
Phương Hạm tuy không luôn ở bên anh, nhưng có thể cảm nhận rõ Giang Diệc Nhiên bận rộn hơn rất nhiều so với lúc mới về nước. Gần đây ngày nào anh cũng phải làm việc với Hiệp hội tennis, Liên đoàn tennis.
Nhưng dần dần, anh toàn gọi thẳng video luôn.
Phương Hạm không rành chuyện này, cũng không giúp được gì. Nhưng sau khi anh xác định được chỗ, vẫn đưa cô tới xem, còn mang bản phác thảo thiết kế sơ bộ cho cô xem trước.
Thật ra Phương Hạm không thích gọi video lắm, nhưng Giang Diệc Nhiên lại rất thích.
May là anh chỉ cầm điện thoại quay bằng camera trước, nên hình ảnh chỉ thấy được nửa phần thân trên, chứ nếu quay được nửa th*n d*** nữa thì…
“Ồ.” Giang Diệc Nhiên nhắn.
“Tối thứ sáu em có kế hoạch gì chưa?” Anh hỏi.
Chỉ mới tưởng tượng thôi mà tim đã đập thình thịch, cô vừa thẹn vừa bất bình vì chính suy nghĩ không thuần khiết của mình.
Anh thậm chí còn cúi sát vào camera, chỉnh lại mái tóc trước trán trước mặt điện thoại.
Miếng đất mà Giang Diệc Nhiên nhắm tới nằm cạnh một khu dân cư cao cấp ở khu mới, vị trí cực đẹp.
Phong cảnh ở đây quá đẹp, nếu có đông người chắc sẽ mất đi cảm giác yên tĩnh.
Không ngờ vừa kết nối xong, đập vào mắt cô chính là gương mặt ướt nhẹp của Giang Diệc Nhiên.
Mấy trăm mét vuông đất trống, dự tính sẽ xây sân tennis đất nện, sân cứng, sân trung tâm, sân bóng quần; còn có khu tập thể hình, phòng thay đồ, nghỉ ngơi, phòng VIP, hồ bơi trong nhà và ngoài trời.
Phương Hạm không tự chủ quay sang, lén nhìn gương mặt nghiêng điển trai, sắc nét của Giang Diệc Nhiên dưới ánh trăng.
Hôm nay Giang Diệc Nhiên thuê trọn khu, nên dù đây là một bãi cắm trại rất rộng, nhưng sau khi nhân viên rời đi thì nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Vừa nằm xuống giường thì thấy tin nhắn của Giang Diệc Nhiên gửi tới:
“Ừm… tạm thời thì chưa có.” Cô lắc đầu, “Sao vậy?”
Vậy là… đêm nay thật sự sẽ ngủ chung một lều? (đọc tại Qidian-VP.com)
Vậy chẳng phải là… sẽ ngủ chung một chỗ suốt cả đêm?
Cắm trại… là ở chung một lều hả?
Phương Hạm hơi sững người, trong đầu chỉ còn vang lên mấy chữ: ngủ một đêm.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, họ mới rút về khu nhân viên gần đó.
Cô lắp bắp, vừa thẹn thùng vừa không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Chỉ có điều… giá quá chát.
Quan trọng hơn là anh không mặc áo!
Hai tuần này Giang Diệc Nhiên không làm gì khác, chủ yếu là cùng bạn bè đi tìm địa điểm để mở câu lạc bộ tennis.
“Anh về đến nhà rồi, em đang làm gì vậy?”
Giang Diệc Nhiên đến đón lúc hơn ba giờ chiều, trời vẫn còn nắng rực rỡ.
Chương 41
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.