Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 65: Điện thoại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65: Điện thoại


Phương Hạm vừa mệt vừa buồn ngủ, vệ sinh qua loa rồi ngủ thiếp đi. Mãi đến nửa đêm mới tỉnh lại.

Cô mơ màng tỉnh dậy, mắt lờ đờ chưa mở hẳn. Vốn định cố nhịn, nhưng thật sự không chịu nổi.

Ai ngờ cô mới đi được mấy bước thì đã nghe thấy giọng nói của người đàn ông phía sau. Có lẽ là vì vừa bị đánh thức nên giọng anh hơi khàn khàn.

Đó là ý nghĩ cuối cùng của Phương Hạm trước khi cô hoàn toàn thiếp đi.

Phương Hạm giải quyết xong chuyện cá nhân cũng nhanh chóng quay lại.

Mấy ngày sau đó, Giang Diệc Nhiên nhờ bạn giới thiệu một người tổ chức lễ cưới mới, nhìn rất chuyên nghiệp. Nghe nói người này từng phụ trách lễ cưới của cả giới nghệ sĩ, là nhà tổ chức danh tiếng trong ngành.

Thấy vậy, Giang Diệc Nhiên đi đến hỏi: “Sao vậy? Khớp đau à?”

“Ừm.” Phương Hạm gật đầu.

Ban đầu chỉ là WeChat có nhiều người lạ add.

Rất nóng.

Giang Diệc Nhiên chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, cả người cứ như một chiếc lò sưởi sống vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh chỉ cười: “Có gì đâu. Bình thường anh tập luyện quá sức cũng sẽ tự xoa bóp một chút.”

Hai người lâu ngày không gặp, ban đầu hơi ngượng, nhưng sau đó tìm lại được cảm giác thân thiết, nhanh chóng trò chuyện vui vẻ như thuở xưa.

“Lần này đúng là ‘nhớ mãi không quên, tất có hồi đáp’ rồi. Phương Hạm, có phải mỗi ngày cậu ngủ cũng cười mơ thấy hạnh phúc không?”

“Dù sao em cũng viết xong bản nháp luận văn rồi, chỉ còn chờ thầy góp ý để sửa lại chút là xong.”

Phương Hạm mím môi, tim đập thình thịch.

Anh đáp một tiếng rồi tiếp tục ấn nhè nhẹ vào chỗ đau giúp cô.

Nhưng chờ hai giây, chẳng thấy hơi thở hay làn môi quen thuộc chạm đến. Ngược lại, cô nghe thấy tiếng cười khẽ từ Giang Diệc Nhiên, giọng trầm trầm lười nhác mà trong trẻo:

Cô gái theo bản năng nhắm mắt lại.

Ví dụ như, anh sắp hôn mình.

Ngoài ra, hôm sau cô cũng hẹn gặp lại Dương Thư Tuyết, đi chơi một buổi.

Cô cũng đã chuyển một phần đồ đạc trong ký túc xá về nhà. Còn lại thì đợi tốt nghiệp xong, Giang Diệc Nhiên sẽ cùng cô dọn về. Một mình cô thì không xuể.

Giang Diệc Nhiên dậy sớm hơn cô, còn cô thì ngủ muộn hơn một chút.

Phương Hạm cảm thấy quyết định tạm đóng cửa tiệm, không nhập hoa mới là hoàn toàn đúng đắn.

Thấy tình hình không ổn, cô lập tức chỉnh lại WeChat sang chế độ không cho người lạ tìm thấy, mới yên ổn hơn chút.

Cùng ăn trưa, rồi buổi chiều còn đi dạo trung tâm thương mại một vòng.

Trước đó vì không muốn cô phải bận tâm, nên mọi việc liên quan đến lễ cưới đều do một tay Giang Diệc Nhiên lo hết.

Hạnh phúc ư? Ừm, chắc cũng gọi là hạnh phúc rồi.

Sau khi tất cả qua đi, thì trời cũng đã rất khuya.

Khi nụ hôn dần sâu đậm, Giang Diệc Nhiên mới buông tay khỏi mắt cô.

Quả thật, cô đoán đúng.

Phương Hạm vẫn nhắm mắt, hai tay khoác lên vai anh. Vừa cảm thấy trước mắt sáng lên một chút thì eo đã bị siết chặt.

Cảm nhận được cô run lên, anh liền kéo chăn lên cao hơn một chút, rồi tiếp tục siết chặt cô trong vòng tay.

Đôi tay anh dọc theo viền áo ngủ của cô, từ eo trượt ngược lên, dần dần luồn vào bên trong.

Vì ở bên nhau lâu rồi, cô cảm thấy bản thân dần hiểu anh nhiều hơn, thậm chí có thể đoán trước được vài chuyện.

Trái tim Phương Hạm nhói lên một cái, vội mở mắt ra, hai má hơi đỏ ửng: “Ai mà đợi chứ!”

Anh thực sự hôn cô.

Phương Hạm vốn là người rất cẩn thận.


Phương Hạm khẽ nhíu mày, vừa xoay xoay vai, vừa lẩm bẩm trả lời: “Hơi nhức nhức thôi, chắc không có gì nghiêm trọng.”

“Hồi đi học cậu mê người ta như mê trai Hàn Quốc. Mà mình thấy cậu ta cũng kiểu não tình yêu lắm. Hai người đều là não tình yêu, đúng là trời sinh một cặp!”

Bị đoán trúng tâm tư, cô hơi lúng túng.

“Ừ, chắc chắn rồi. Nhưng vẫn chưa tìm được. Anh định nhờ bạn giới thiệu người mà họ từng thuê, cho chắc ăn.” Giang Diệc Nhiên đáp.

Vì ít nhất hiện tại, trong chăn rất ấm áp.

Phương Hạm ngoan ngoãn quay lưng lại để anh tiện tay massage từ phía sau. Bàn tay anh đặt lên vai cô, nhẹ nhàng ấn vào từng chỗ.

“Nếu đổi công ty mới thì để em cũng thêm vào nhóm với người phụ trách nhé. Mình cùng làm việc cho tiện.” Cô nói.

Nhưng Phương Hạm thì vui cực kỳ. Dù sao cảm giác thoải mái hay không cũng ảnh hưởng lớn đến tâm trạng.

Lần này, Phương Hạm cũng tham gia cùng. Người phụ trách lập một nhóm chat nhỏ ba người, có chuyện gì hay tiến độ gì cũng sẽ cập nhật trong đó. Từ phong cách, địa điểm, khách mời, đến phần âm nhạc, cô đều theo sát.

“Là chỗ này đúng không?” Giọng Giang Diệc Nhiên vang lên từ phía sau.

Ở trường, Phương Hạm đã nộp bản nháp cho thầy. Thầy cô hướng dẫn của cô rất có tâm, gần như hôm sau đã trả bài có ghi chú chi tiết, sau đó còn mở cuộc họp nhóm.

“Không sao đâu mà. Dù gì mình cũng không nhất thiết phải tổ chức đúng một ngày nào cụ thể, nếu thật sự không sắp xếp kịp thì cứ dời lại một chút cũng được.” Phương Hạm nói.

“Ừm.”

Đề tài của cô khá đơn giản, chỗ cần sửa không nhiều, chủ yếu là định dạng và thêm ví dụ minh họa.

Giang Diệc Nhiên nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, chỉ khẽ đáp một tiếng.

Cô khoác áo ngủ vào, mang dép lê, lặng lẽ đi về phía nhà vệ sinh.

Cô rón rén đến bên giường, ngồi xuống, tắt đèn rồi nằm xuống lại, kéo chăn đắp lên cho anh.

Nhưng ngoài chuyện luận văn, trường còn hay mở mấy buổi họp kiểu động viên tốt nghiệp này nọ.

Phương Hạm thử xoay vai vài cái, ngạc nhiên reo lên: “Hình như đỡ thật đó! Anh giỏi ghê luôn!”

Ban đầu cô còn tưởng là shipper gọi giao hàng, nhưng vừa nghe máy thì đầu dây bên kia im lặng không nói gì.

Do lúc sắp ngủ uống quá nhiều nước nên đến nửa đêm bụng dưới hơi tức, buồn đi vệ sinh.

“Quay người lại, để anh xoa bóp cho em.” Anh nói, rồi bước tới gần.

Giang Diệc Nhiên bật cười, tay phải rời khỏi eo cô, giơ lên, chậm rãi che lên đôi mắt cô.

“Với cả, mấy thứ hình thức ấy cũng đâu cần phải hoàn hảo đến từng chi tiết.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Ừ.”

Vừa bật lên, ánh sáng lập tức bao phủ cả căn phòng.

“Được rồi.”

Anh ôm cô rất lâu mới chịu buông ra. Một tay vẫn đặt bên hông, tay còn lại nâng nhẹ mặt cô, ánh mắt dán chặt vào gương mặt ấy.

Rất hiếm khi thấy Giang Diệc Nhiên thế này.

Phương Hạm thầm nghĩ mình đã nhẹ nhàng lắm rồi, không ngờ Giang Diệc Nhiên vẫn bị đánh thức. Giọng nói từ phía sau vang lên còn làm cô giật cả mình.

Cuộc sống nhìn chung vẫn bình lặng.

— (đọc tại Qidian-VP.com)

Không biết có phải tối qua ngủ bị nhiễm lạnh hay không, mà sáng hôm sau Phương Hạm thức dậy thấy người ê ẩm, đặc biệt là vai phải cứ mỏi mỏi khó chịu.

Sợ ánh sáng làm anh tỉnh, cô vội chỉnh đèn xuống mức sáng thấp nhất, rồi nhẹ nhàng nhấc chăn ngồi dậy xuống giường.

“Em đang đợi anh hôn em à?”

Lúc nãy cô còn thấy hơi lạnh vì máy lạnh ngoài kia hơi mạnh, nhưng khi anh vừa áp sát lại, sau lưng cô lập tức được bao phủ bởi hơi ấm khô ráo của anh. Sự chênh lệch giữa lạnh và nóng khiến Phương Hạm không kìm được mà khẽ rùng mình một cái.

Bị bàn tay anh bao phủ, Phương Hạm theo bản năng nhắm lại mắt, chìm vào một mảng tối lạ lẫm. Cô cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay anh.

Không ngờ thật, sau một lúc được Giang Diệc Nhiên xoa bóp, vai cô cảm thấy dễ chịu hẳn.

Cô vẫn còn đang chú ý đến ánh sáng mờ ảo trước mắt, thì giây sau, một đôi môi mềm mại, ấm nóng đã phủ xuống.

Cô quay lại, khẽ lắc đầu với anh để anh yên tâm, rồi chỉ tay về phía bên cạnh, thì thầm thật nhỏ: “Không sao đâu, em đi vệ sinh tí thôi.”

Chương 65: Điện thoại

Vì luôn để tâm đ ến sức khỏe cô nên Giang Diệc Nhiên mỗi lần đều rất dịu dàng, chậm rãi. Thế nên dù không làm nhiều lần nhưng lại kéo dài rất lâu.

Lúc Phương Hạm tỉnh dậy, ngồi dậy trên giường thì anh đã thay đồ xong xuôi, sẵn sàng ra ngoài. Cô thử xoay người, vung vẩy cánh tay một chút nhưng chỗ đau vẫn không đỡ.

“Có thể do lạnh hoặc nằm sai tư thế ngủ.”

Chưa kịp tựa đầu xuống gối, Giang Diệc Nhiên đã vòng tay ôm cô vào lòng.

Bình thường bạn bè chỉ có thầy cô và bạn học, thêm vài khách quen trong tiệm, cô đều nhớ mặt. Nên những ai không ghi rõ là ai hoặc trông lạ hoắc thì cô đều từ chối. Nhưng có vài người còn viết cả tên cô trong phần yêu cầu.

Nhưng chẳng bao lâu sau, lại có một loạt cuộc gọi lạ ập đến, toàn số không quen, từ khắp các tỉnh thành.

Nhưng nhìn anh bây giờ thế này, Phương Hạm cũng thấy áy náy.

Thấy cô không có gì nghiêm trọng, anh lại nằm xuống, nhắm mắt ngủ tiếp.

Có lẽ là hơi chói mắt nên Giang Diệc Nhiên phía sau cô cũng khẽ cử động, hít sâu một hơi. Rõ ràng nghe được tiếng chăn đệm sột soạt.

“Chứ một mình anh lo cả hai bên sẽ mệt lắm đó.”

Cô nhẹ nhàng nhấc cánh tay Giang Diệc Nhiên đang đặt trên người mình ra, rồi thò tay ra khỏi chăn, s* s**ng hồi lâu mới tìm thấy công tắc đèn đầu giường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Hạm tỉnh táo hơn chút.


“Ừm.” Phương Hạm gật đầu: “Vậy… khi nào tìm được thì nhớ nói với em nhé.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nhắm mắt lại, điều chỉnh tư thế cho thoải mái hơn, mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Cô vừa cúp máy thì lại có số khác gọi tới.

Giang Diệc Nhiên cũng ôm lại cô một cái.

“Anh tìm được người mới tổ chức lễ cưới chưa? Chắc chắn là muốn đổi à?” Phương Hạm nhớ lại chuyện hôm trước, hỏi.

Nhưng chẳng hiểu sao, từ sáng thứ Năm, tài khoản WeChat của cô bắt đầu có nhiều người lạ liên tục gửi lời mời kết bạn.

Cô xoay vai một chút rồi bước đến ôm lấy anh. Ngửi thấy mùi thơm trên người anh, cô không kìm được, kiễng chân hôn chụt một cái lên má.

“Ừ.” Giang Diệc Nhiên gật đầu, không nói thêm gì. Cánh tay ôm cô chặt hơn một chút, đầu khẽ cúi xuống tựa lên vai cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Hạm khẽ thở ra một hơi nhẹ, cũng vươn tay ôm lại anh, hai tay vuốt nhẹ dọc sống lưng như dỗ dành một đứa trẻ lớn.

Cô khẽ hé môi, đầu lưỡi lập tức bị quấn lấy, cơ thể theo đó cũng mềm đi vài phần.

“Hoàn toàn như kịch bản phim truyền hình luôn ấy.”

Thế nhưng trong khoảnh khắc còn sót lại một chút tỉnh táo, cô lại nhớ đến những lời mà Dương Thư Tuyết đã nói lúc chiều.

“Lấy được người mình từng thầm thích thời đi học, xác suất này nhỏ xíu luôn đó!”

Vừa vào phòng đã thấy Giang Diệc Nhiên nằm lộ cả phần thân trên, làn da trắng và những múi cơ rắn chắc lộ rõ, chăn đã tụt xuống tận eo.

Phương Hạm luôn cảm thấy anh ôm cô chẳng khác nào ôm thú nhồi bông.

Hai tuần nay, cứ ba ngày cô lại ghé tiệm một lần, tưới hoa, chăm cây. Thời gian còn lại thì chạy qua lại giữa nhà và trường.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65: Điện thoại