Nghe Lời - Thư Dã
Thu Dã
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Moments đột nhiên có một số 1 màu đỏ nổi bật.
Suy nghĩ một lúc lâu, cô mở WeChat, vào giao diện chat với Chu Ôn Yến, đặt tấm ảnh đó làm hình nền riêng cho cuộc trò chuyện với anh.
‘Biết rõ tình đơn phương nguy hiểm, nhưng tôi vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nếu tình đầu hời hợt, sao tôi lại phấn khích cuồng nhiệt đến thế, muốn tất cả, nhưng lại sợ tất cả…’
“Người ta vào căng tin rồi, đừng nhìn nữa.” Thẩm Nghi giơ màn hình điện thoại trước mắt cô, “Xem ảnh này, thế nào? Kỹ thuật chụp nhanh của mình có tốt không? Trông rất đẹp đôi đúng không?”
Trình Tuế Ninh vừa mới vẽ xong mấy bài toán, Sở Linh đã gục xuống bàn không chịu làm, chu môi tỏ vẻ rất không vui.
Bạn chung của cô và anh không nhiều, chỉ có thể thấy Giang Tự like và bình luận—
Thẩm Nghi đang trang điểm trong ký túc xá, nghe giọng Trình Tuế Ninh: “Sao nghe thất vọng thế, thấy là mình nên không hài lòng à?”
“Không biết ai đã đăng tỷ lệ đi học của cạu ta lên diễn đàn, lại còn đăng cả điểm thi giữa kỳ mấy môn này, còn thêm mắm dặm muối kể lại vụ bài tập nhóm với bọn cậu lần trước. Cuối cùng kết luận rằng người như vậy có đủ tiêu chuẩn chuyển ngành không? Náo loạn lắm, mấy người khoa Luật ấy, cậu không biết miệng họ lợi hại thế nào đâu, không chịu chấp nhận cậu ta. Khoa họ vốn là ngành mũi nhọn của Đại học Kinh đô, tuy học hành rất vất vả nhưng tinh thần tập thể rất mạnh, giờ ai cũng phẫn nộ, chắc chắn đổ bể rồi.” Thẩm Nghi đột nhiên hạ giọng: “Chuyện này thật sự không phải cậu làm à?”
Sở Linh ném bút xuống: “Không muốn làm, dù sao có học thêm thế nào thì điểm của em cũng không tăng được bao nhiêu, cũng không thể đứng nhất lớp được.”
Anh trả lời cút đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
*
Nhà Sở Linh cách Đại học Kinh đô hơi xa, đi xe buýt mất nửa tiếng.
Trình Tuế Ninh ngẩng đầu nhìn bảng trạm trên xe: “Còn ba trạm nữa.”
“Cũng đúng.” Thẩm Nghi suy nghĩ, “Không phải là Chu Ôn Yến chứ?”
Nói xong Thẩm Nghi bật cười trước, sợ Trình Tuế Ninh tưởng cô ấy cố ý trêu chọc bèn vội vàng xin lỗi: “Mình chỉ đùa thôi, cậu đừng giận.”
Sở Linh nghiêng đầu: “Thật ạ?”
Trong đầu Trình Tuế Ninh vẫn đang lặp đi lặp lại ánh mắt vừa rồi của Chu Ôn Yến, ngơ ngác gật đầu.
Trình Tuế Ninh chớp mắt, ngẩng lên nhìn khuôn mặt phụng phịu của cô bé, từ lời nói của bé nhận ra điều gì đó đặc biệt.
Trình Tuế Ninh dừng bước, hào hứng cầm điện thoại chụp liền mấy tấm.
Cô cúp điện thoại.
Vốn dĩ các quán cà phê và tiệm bánh ngọt gần trường toàn là sinh viên không giành được chỗ ở thư viện và phòng tự học. Giờ trong quán đã trở lại bình thường, không còn thấy sổ tay, iPad, sách vở và đề thi đâu nữa.
Moments đột nhiên có một số 1 màu đỏ nổi bật.
“Vậy mình và Ôn Dao đợi cậu ở ký túc xá rồi cùng đi nhé.”
Ngón tay cô vô ý chạm vào màn hình, cô mới nhận ra mình đã like bài đăng của Chu Ôn Yến, rồi vội vàng bấm hủy.
Mà trong ảnh tốt nghiệp cấp ba, khoảng cách giữa họ rất xa, vì chiều cao nên Chu Ôn Yến đứng hàng cuối cùng, cô đứng hàng đầu tiên, hơn nữa họ ở hai hướng hoàn toàn khác nhau, một trái một phải, là khoảng cách xa nhất trong bức ảnh đó.
Chu Ôn Yến sợ điều gì nhỉ, một người như anh cũng có những cảm xúc nhỏ bé và ti tiện như vậy sao?
Một bài kết thúc, lại tự động chuyển về đầu.
Vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Nghi đang chĩa điện thoại về phía mình. Thẩm Nghi chỉ đạo: “Đừng động đậy, cứ tư thế vừa rồi ấy, rất có không khí.”
“Phải làm xong mấy bài này đã nha, tuần này nhiệm vụ hơi gấp, không được lề mề đâu.”
Nhưng chỉ vài giây sau, điện thoại đột nhiên rung lên.
Trình Tuế Ninh lên xe, ngồi xuống hàng ghế áp chót. Cô chống cằm, nhìn giờ cao điểm buổi tối của thành phố này, trong tai nghe là giọng nữ đang hát nhẹ nhàng—
Khắp sân trường, trên mái nhà và cành cây đều phủ một lớp tuyết trắng dày. Cô chưa từng thấy tuyết ở miền Bắc bao giờ, nên khi đi điểm danh sớm cảm thấy rất mới mẻ.
Trình Tuế Ninh nhìn chằm chằm vào chữ “theo đuổi”, tim bỗng treo lơ lửng, tất cả cảm xúc quấn vào nhau, mũi lại bắt đầu cay cay không kiểm soát được.
“Thật chứ.”
Lần này rất hài lòng, Thẩm Nghi hôn gió vào gương, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, vụ chuyển ngành của Nghê Minh Nhiễm đã đổ bể rồi.”
“Tại sao phải đứng nhất lớp? So với chính mình tiến bộ là được rồi.”
Trình Tuế Ninh nhìn chăm chú, Thẩm Nghi chụp rất chuẩn xác. Nhìn từ bức ảnh, cứ như thể cô và Chu Ôn Yến chụp cùng nhau vậy. Hai người đều đứng trên cầu thang, phía sau là trường học phủ đầy tuyết trắng. Trùng hợp hơn là quần áo của họ trông như đồ đôi, cô mặc áo bông trắng xù xì, anh mặc áo bông đen, tuy kiểu dáng không hoàn toàn giống nhau nhưng không hiểu sao lại rất hợp.
Thẩm Nghi thấy cô nhìn tuyết đầy hào hứng liền nói: “Nhìn thì được nhưng đừng có l**m tuyết đấy, mất hết phong thái mỹ nữ của cậu.”
Sáng thứ bảy, cô đã ra ngoài bắt xe buýt đến đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trình Tuế Ninh không lên tiếng, cô lưu từng tấm ảnh, cẩn thận chọn một tấm không thấy rõ mặt Chu Ôn Yến và không quá lộ liễu làm hình nền chính, lúc định đặt làm màn hình khóa thì do dự một chút rồi hủy bỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mắt Sở Linh sáng lên, thái độ tích cực hơn lúc nãy nhiều, nhưng chỉ vài giây sau lại chán nản: “Nhưng em không có môn nào có thể đứng nhất cả.”
“Không phải.” Trong lòng Trình Tuế Ninh hiện lên một cái tên, cô hơi không dám chắc chắn, “Mình không thể khiến khoa Luật lên tiếng vì mình được.”
Cô dạy một bé gái lớp 8 tên là Sở Linh, rất thông minh, chỉ là không có tính kiên nhẫn, tập trung được một lúc là đã bị thứ khác thu hút.
Mấy ngày thi giữa kỳ tập trung đã qua, cả khuôn viên trường như vừa trút được gánh nặng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trình Tuế Ninh lấy bài kiểm tra tuần gần đây của bé, rồi xem cả bài thi tháng trước: “Vẫn có cơ hội mà, môn Ngữ văn và Lịch sử của em đều đứng top đầu, chỉ là hai môn này khá cần sự tỉ mỉ và nền tảng.”
Trình Tuế Ninh bấm bấm lòng bàn tay: “Ừm, không giận đâu.”
Có lẽ vì biểu cảm của Trình Tuế Ninh rất đáng tin, hiệu suất học tập của Sở Linh hôm nay đều rất cao.
“Chu Ôn Yến.”
Cô vội vàng lật lại, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, tim lại về vị trí cũ.
“Được.”
Nên sau khi hủy like, việc đầu tiên cô làm là trốn tránh.
6 giờ tối, Trình Tuế Ninh từ chối lời mời ở lại ăn tối của họ, rồi ra khỏi khu dân cư.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặt Trình Tuế Ninh đỏ bừng, vội vàng khóa màn hình điện thoại.
Đúng lúc đó xe buýt số 36 cô đang đợi đã đến trạm.
Trình Tuế Ninh lấy đuôi bút chống cằm, suy nghĩ một lúc: “Chúng ta từ từ ổn định tiến bộ các môn khác, rồi cố gắng thi thật tốt môn sở trường, đứng nhất, để cậu ấy cũng chủ động đến nói chuyện với em nhé?”
Trình Tuế Ninh không nghe hiểu lắm tiếng Quảng Đông, cô cúi đầu mở lời bài hát, vừa nghe vừa xem.
Trình Tuế Ninh không kìm được liếc nhìn anh một cái, anh trông không có tinh thần lắm, trên mặt còn vương nét buồn ngủ. Nhận ra ánh mắt của cô, anh lười biếng nhướn mắt, thoáng liếc qua cô.
Trình Tuế Ninh ra khỏi cổng khu dân cư đi đến trạm xe buýt, lấy tai nghe ra, mở khóa màn hình thấy hình nền, dừng lại thêm hai giây nữa mới mở phần mềm nghe nhạc.
“Lần này em chắc chắn sẽ tỉ mỉ, không để mất điểm oan đâu.”
Chương 17: Moments đột nhiên có một số 1 màu đỏ nổi bật.
“Cậu khi nào về trường vậy, tối nay Hoàng Thần Úy nhà mình bảo sẽ mời khách đấy, cậu đừng quên nhé.”
Trình Tuế Ninh xoa đầu bé: “Tốt, nhưng Toán và Vật lý chúng ta cũng phải chăm chỉ, nếu cậu ấy thấy em tiến bộ nhiều ngay cả ở môn không sở trường, có lẽ cũng sẽ nhìn em bằng ánh mắt khác đấy.”
Động tác cô chợt khựng lại, Chu Ôn Yến lướt qua bên cạnh cô.
Lên đến tầng hai, phong cảnh rất đẹp, nhìn thẳng ra sân vận động và mấy tòa nhà học thấp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe nói đó là trận tuyết đầu tiên trong năm, Trình Tuế Ninh ngủ sớm nên đã bỏ lỡ. Đến sáng hôm sau khi thức dậy, cô phát hiện cả trường đã thay đổi hoàn toàn.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, ánh mắt cô lại dừng lại ở tấm ảnh đẹp nhất.
Cô úp màn hình xuống, để tất cả sự chú ý của mình vào khung cảnh đường phố náo nhiệt bên ngoài cửa sổ.
Thẩm Nghi lập tức gửi tất cả ảnh cho Trình Tuế Ninh. Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe Trình Tuế Ninh chủ động nói về tình cảm của mình, trong lòng cảm thấy chua xót, mở miệng ‘vẽ bánh’ cho cô: “Sau này sẽ có nhiều hơn.”
Trình Tuế Ninh cười, véo nhẹ eo bạn: “Trước giờ mình chưa thấy tuyết kiểu này, tuyết ở Tô Châu rơi xuống là tan ngay.”
Đột nhiên phía sau—
Trình Tuế Ninh khựng lại, do dự có nên bấm vào hay không.
Hôm nay đến nơi, mẹ của Sở Linh nói với cô tuần sau trường của bé cũng bắt đầu thi giữa kỳ, tuần này sẽ tập trung ôn tập mấy môn yếu.
Thẩm Nghi thấy cô nhìn say sưa, dùng khuỷu tay huých cô, hơi trêu ghẹo: “Đỏ mặt rồi kìa?”
Thẩm Nghi ở bên cạnh, thấy hết hành động của cô, lắc đầu cảm thán: “Trái tim thiếu nữ đúng là ngàn vòng trăm nẻo.”
Ngón tay cô nhanh hơn não, đã bấm phát.
Giang Tự đang nói chuyện với anh phía sau, thấy cô liền vội vàng nhiệt tình vẫy tay: “Tuế Ninh hôm nay cũng ăn ở căng tin số 2 à.”
Tuần trước Trình Tuế Ninh xin nghỉ dạy kèm vì phải thi cử, phụ huynh rất dễ tính, bảo tuần này bù lại là được.
Trình Tuế Ninh nghe lời quay lại, dừng vài giây, vừa định hỏi Thẩm Nghi chụp xong chưa.
Bài hát này không phải phong cách quen thuộc của anh. Nghe xong một bài, cô chuyển về phần mềm nghe nhạc gõ tên bài hát anh chia sẻ, tìm ra bài hát đó, bấm thích, rồi chia bài hát này vào danh sách có tên [Y], sau đó chuyển sang chế độ lặp lại một bài.
Thẩm Nghi nhìn mình trong gương, cảm thấy màu son này không vừa ý bèn rút tờ giấy ăn lau đi, đổi sang thỏi khác thoa lên.
Ôn Dao điểm danh xong thì uể oải về ký túc xá ngủ nướng, chỉ còn cô và Thẩm Nghi đi ăn sáng ở căng tin.
“Nhưng cậu ấy là nhất, nếu điểm của em không tốt hơn cậu ấy, làm sao cậu ấy nhìn thấy em được.” Sở Linh thất vọng, vai xuôi xuống, “Kỳ thi tháng trước, có một bạn nữ vượt qua cậu ấy môn tiếng Anh, cậu ấy chủ động nói chuyện với bạn ấy luôn.”
“Này, ai chụp ảnh cho cậu thế, còn không cho xem nữa.”
Là ai đã khiến một người sáng chói như anh cũng phải e dè thế?
Tuyết hôm đó mãi đến đêm khuya mới rơi xuống.
Thẩm Nghi đã quen cảnh này: “Sau này cậu đến chơi chỗ mình, đẹp hơn nhiều, có cả khu rừng nữa.”
Trình Tuế Ninh mím môi, khẽ gật đầu: “Ngoài ảnh tốt nghiệp cấp ba ra, đây là tấm ảnh chung đầu tiên của tụi mình.”
“Được thôi.”
Gần đây cháo đường ở căng tin số 2 rất được ưa chuộng, hai người họ đi thêm vài bước để vòng qua đó.
“Thẩm Nghi, có chuyện gì vậy?”
“Không có.”
Giang Tự nói ngại gì chứ, theo đuổi đi.
Có rất nhiều khoảnh khắc, Trình Tuế Ninh cũng rất ghét bản thân như vậy, cảm thấy mình vừa trầm lặng vừa không đáng yêu, ngay cả thích một người cũng không thể phóng khoáng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.