Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 73: “Cảm giác như anh luôn bị em xếp ở sau cùng.”

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: “Cảm giác như anh luôn bị em xếp ở sau cùng.”


Trình Tuế Ninh nghĩ ngợi một chút, áp môi lên khóe môi anh, lại hôn thêm một cái, “Vì là Chu Ôn Yến, nên cái gì cũng có thể.”

Thấy vẻ mặt cô như vậy, Chu Ôn Yến bế cô ngồi xuống, đưa điện thoại cho cô. Nhìn thấy tên anh khóa trên trên màn hình, cô mới sực nhớ ra chuyện buổi tụ tập thầy Bách mà mọi người đã nhắc trong nhóm.

Trình Tuế Ninh khẽ kéo áo anh. Anh lau khô tay, quay lại ôm lấy cô.

Nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi anh. Chu Ôn Yến vốn là kiểu người chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy khí chất cao quý. Dù bây giờ tay áo đã được xắn lên, vài giọt nước vẫn còn vương lại trên da.

Đêm nay đường phố vô cùng vắng vẻ, có lẽ mọi người đã về nhà đón Tết, cả thành phố trống trải.

Mà chẳng phải bạn trai của Trình Tuế Ninh là Trần Đình Việt sao? Không đúng, họ chia tay rồi, trước đó Trần Đình Việt còn đăng bài lên Moments mà.

Thẩm Nghi: [Đệt? Tái hợp rồi á?]

Phòng của Chu Ôn Yến không có gì thay đổi so với trước đây. Cô nhìn thấy một quyển sách chuyên ngành đặt trên đầu giường anh. Không có việc gì làm, cô liền bò lên giường nằm đọc.

Hai người họ đứng gần nhau, giọng nói anh dễ dàng lọt vào điện thoại. Trình Tuế Ninh giật mình, vội đưa tay bịt miệng anh lại. Nhưng Chu Ôn Yến nào có chịu yên, vừa há miệng đã cắn nhẹ lên đầu ngón tay cô.

“Bên cạnh là ai thế?” Anh khóa trên không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ thúc giục: “Nhanh đến đi!”

“Cherry rất ngọt đấy.” Giọng Trình Tuế Ninh thoáng lướt qua tai.

“Đi rồi.”

Ôn Dao: [@Thẩm Nghi, cậu biết chưa?] (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không đói.”

Tiếng ồn từ cửa hàng khiến Chu Ôn Yến nghe không rõ: “Em nói gì?”

Chỉ có thể đi tiếp.

Tim cô đập thình thịch, không hiểu gì cả.

Khuôn mặt cô hơi ửng đỏ, nhưng dáng vẻ lại điềm tĩnh và đoan trang, thực sự giống như nữ chủ nhân của căn nhà này vậy.

Vừa mở cửa phòng, cô liền nhìn thấy anh.

“Chúng ta… chúng ta đi…” Có người tiện tay chỉ bừa một chỗ, “Ừm, qua bên đó đi.”

Lần nữa tỉnh dậy đã là buổi tối, người bên cạnh không còn ở đó nhưng chăn vẫn còn chút hơi ấm. Trình Tuế Ninh mở mắt, còn chút ngái ngủ, vô thức vén chăn lên đi tìm Chu Ôn Yến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trình Tuế Ninh rất thích mùi hương trên người Chu Ôn Yến, dù không tỉnh táo cũng phải ôm chặt anh, nghe anh trách mắng mình.

Trình Tuế Ninh nhìn bọn họ điên cuồng réo tên mình, khóe môi bất giác cong lên, nghĩ ngợi một hồi rồi vẫn không trả lời.

Dọn dẹp xong, anh bê chồng bát đĩa bẩn vào bếp. Sau khi rửa sạch tay, anh quay lại bế cô lên lần nữa, đặt cô xuống bệ đá cẩm thạch trong bếp.

Chu Ôn Yến nghiêng mặt sang một bên, qua vài giây, giọng nói anh khẽ yếu ớt đến mức khó nhận ra, “Cảm giác như anh luôn bị em xếp ở sau cùng.”

Chương 73: “Cảm giác như anh luôn bị em xếp ở sau cùng.”

Trình Tuế Ninh cầm hộp sữa chua, cắn ống hút, cúi đầu nhìn anh mở vòi nước chuẩn bị rửa chén.

Anh tắt vòi nước, quay sang nhìn cô.

Ánh mắt anh khẽ lóe lên, cúi đầu xuống, muốn nhiều hơn nữa. Nhưng Trình Tuế Ninh lại luồn khỏi cánh tay anh, bưng đĩa trái cây đi ra ngoài.

Chu Ôn Yến lặng lẽ nhìn cô: “Còn anh thì sao?”

Trình Tuế Ninh mơ màng hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”

Trình Tuế Ninh bỗng nhớ ra điều gì đó, “Tiêu rồi.”

Không đau, nhưng hơi ướt, lại tê tê, cảm giác này rõ ràng là cố tình chọc ghẹo.

Quả nhiên, vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói oang oang của anh khóa trên:

Anh bật cười trầm thấp, “Vậy vào phòng tắm trước, giúp anh tắm đi.”

Cô cầm ly rượu, ánh mắt hơi mông lung.

Cửa bếp mở ra, động tĩnh rất nhẹ nhưng vẫn khiến mấy người trong phòng khách đồng loạt ngẩng lên nhìn.

Cô cắn nhẹ môi, quay đầu bước vào nhà hàng.

Trình Tuế Ninh liếc anh ta một cái. Đúng lúc đó, Chu Ôn Yến đi tới sau lưng Giang Tự, giơ tay vỗ lên vai anh ta một cái, lực không nhẹ không nặng: “Không bị nghẹn luôn hả?”

Trình Tuế Ninh nhìn anh, nhất thời không biết phải nói gì, khóe mắt đỏ lên.

Không biết thế nào, có lẽ vì xung quanh đều phảng phất mùi hương của Chu Ôn Yến, rõ ràng anh không ở đây, vậy mà vẫn khiến cô có cảm giác bị bao trùm bởi sự hiện diện của anh. Cơ thể ngày càng thả lỏng, mí mắt cũng dần trĩu nặng, chẳng biết từ lúc nào cô đã thiếp đi trên giường anh.

Thẩm Nghi: [Vãi chưởng, mau ra đây khai thật đi @Trình Tuế Ninh @Trình Tuế Ninh @Trình Tuế Ninh]

Chu Ôn Yến nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như có như không.

Nhóm khóa trên: “…”

Bách Thanh Nguyên thấy người đó có chút quen mắt, đợi đối phương bước đến gần hơn, mới ngạc nhiên thốt lên: “Chu Ôn Yến?”

Đây vốn là một câu hỏi bình thường, nhưng với cô, nó lại giống như một cây kim đâm vào nơi sâu kín nhất trong lòng.

Đầu dây bên kia còn tưởng cô nói với mình liền vui vẻ đáp: “Được! Đợi em!”

Cô không có việc gì làm, rảnh rỗi lướt thử mấy bộ phim hot dạo gần đây nhưng chẳng thấy hứng thú, lại mở điện thoại lên xem.

Bách Thanh Nguyên ho nhẹ hai tiếng, nói với đám sinh viên: “Tôi đi trước đây, mấy cậu cứ chơi tiếp.”

Địa chỉ anh khóa trên gửi tới cách căn hộ khoảng 5 km, lái xe mất khoảng 15 phút.

“Xong rồi.”

Thầy nhìn Trình Tuế Ninh, giọng điệu tùy ý nhưng mang theo sự quan tâm: “Dự định sau này thế nào?”

“Chu Ôn Yến.” Trình Tuế Ninh khẽ gọi tên anh, giọng mang theo ý cảnh cáo.

Trình Tuế Ninh giật mình, vội ôm chặt lấy anh, sợ mình bị rơi xuống, hai chân cũng theo bản năng quấn chặt lấy anh.

Trình Tuế Ninh không làm phiền bọn họ làm việc, chỉ đặt đĩa trái cây xuống rồi ngoan ngoãn quay về phòng.

Trình Tuế Ninh đặt hộp sữa chua sang bên cạnh, nhích lại gần anh hơn một chút. Ánh mắt anh không dao động, chỉ lặng lẽ quan sát khi cô đưa tay qua, cẩn thận giúp anh xắn lại ống tay áo một cách ngay ngắn.

Chu Ôn Yến mím môi thật chặt, không nói gì, chỉ ngước mắt quét qua những người vẫn đứng đó nhìn họ.

Thế là mọi người tản ra hết.

“Ninh Ninh, em có định học lên tiến sĩ không?”

Trong đầu toàn là câu anh nói khi nãy: “Em không hề.”

“Em không hề xếp anh ở sau cùng.”

Bách Thanh Nguyên ngồi đó, không còn vẻ nghiêm khắc thường ngày, ngữ điệu như bạn bè bình thường hỏi về dự định của họ.

Cô hơi cử động, người phía sau lập tức siết chặt vòng tay hơn. Anh không mở mắt, chỉ khẽ đặt một nụ hôn lên gáy cô.

Chiếc xe màu đen đỗ ven đường bỗng mở cửa.

Trình Tuế Ninh còn ngái ngủ, mơ màng chưa tỉnh hẳn, vòng tay anh vẫn quấn lấy eo cô, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế ngủ, sau đó lại cúi xuống chạm vào môi cô.

Chu Ôn Yến rửa sạch bát đĩa, đặt sang một bên để ráo nước.

Cô thu tay về, tiếp tục uống sữa chua.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách, anh mặc bộ đồ ở nhà màu xám, có chút xộc xệch, đang dọn dẹp đống lộn xộn mà bọn họ bày ra hồi chiều.

Bữa tối kết thúc sau hai tiếng. Bách Thanh Nguyên thanh toán rồi nói với mọi người: “Đi hát hay đi đâu chơi tùy ý, tôi bao.”

Một anh khóa trên uống hơi nhiều, hào hùng nói: “Đương nhiên là phải chế tạo vệ tinh, tàu vũ trụ, chinh phục các vì sao và vũ trụ chứ!”

Trình Tuế Ninh đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, ngẩn ngơ mấy giây mới phản ứng lại. Chu Ôn Yến cũng trông thấy cô, có lẽ vì cô mới ngủ dậy không lâu, ánh mắt vẫn còn chút mơ màng. Anh hơi nheo mắt, ánh nhìn chậm rãi rơi xuống chân cô, phát hiện cô không mang dép, chân trần giẫm trên sàn nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang Tự bị vỗ suýt chút nữa đã nuốt luôn cả hạt, ho sặc sụa đến mức làm cả phòng phải chú ý. Trình Tuế Ninh nhìn sang, ánh mắt có phần lo lắng.

Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang được anh ôm vào lòng. Rèm cửa khép kín, Trình Tuế Ninh không nhìn thấy trời bên ngoài đã tối hay chưa.

Chu Ôn Yến cúi mắt nhìn cô, giây tiếp theo liền nói: “Biết rồi.”

Vừa bước vào phòng, còn chưa kịp vào đến phòng tắm, chuông điện thoại cô reo lên.

Anh dường như luôn siêng năng trong việc nhà, trước đây là thế, bây giờ cũng vậy.

Từ vị trí gần nhất, Từ Vũ là người đầu tiên quan sát Trình Tuế Ninh. Nhìn một cách vô thức, cô rất đẹp, một vẻ đẹp không hề mang tính công kích, khiến người ta tự nhiên sinh thiện cảm. Ngũ quan hài hòa, làn da trắng mịn, khóe môi mang theo nụ cười dịu dàng, khí chất cũng rất văn nhã.

Ngành này yêu cầu học vấn quá cao, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Mọi người bật cười ầm lên, nhưng cười xong lại đồng loạt gật đầu.

Biết cái gì chứ?

Cô thật sự cảm thấy chính mình về là để gặp anh, nhưng sao cứ hết bữa tiệc này lại đến bữa tiệc khác. Mà Bách Thanh Nguyên lại là lãnh đạo cấp trên, khó mà từ chối.

Đến nơi, Trình Tuế Ninh xuống xe, đi vài bước rồi ngoảnh lại nhìn chiếc xe vẫn còn đỗ nguyên tại chỗ. Trong lòng cô khó chịu, cảm thấy không thể cứ thế mà bước vào, nhưng trong lòng cũng có những uất ức ấp ủ từ lâu đang dần dần sục sôi.

Trình Tuế Ninh cắn môi, giọng nhỏ đi: “Anh ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Giọng cô mềm mại đến mức quá đáng, khẽ “ừm” một tiếng, cảm giác được anh ôm trọn vào lòng khiến cả người đều ấm áp. Cô nép vào ngực anh, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Chu Ôn Yến vươn tay đón lấy Trình Tuế Ninh từ tay người khác, Bách Thanh Nguyên và mấy người còn lại đều sững sờ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chu Ôn Yến khẽ nhếch môi cười, nhưng vẫn không buông tay. Cuối cùng, vì sợ bị người khác trông thấy, Trình Tuế Ninh mới rụt tay về.

Là tư thế bế trẻ con.

Ngực Trình Tuế Ninh nhói đau, giữa hai người họ còn rất nhiều chuyện chưa nói rõ ràng, chia tay năm năm trước, những chuyện đã xảy ra trong năm năm này. Nhưng cô lại rất sợ phải nói ra, một loại tâm lý trốn tránh vô cùng phức tạp. Mà kết quả của sự trốn tránh chính là, bây giờ họ như đã hòa hợp trở lại, nhưng giữa họ lại mỏng manh vô cùng, chỉ cần bất kỳ va chạm nào cũng có thể khiến mọi thứ tan vỡ.

Sau đó, thầy nhìn sang Trình Tuế Ninh, lúc này đi đứng đã không vững. Thầy khẽ nhíu mày, đang nghĩ xem nên làm thế nào với cô.

Giang Tự chứng kiến toàn bộ quá trình, trợn trắng mắt, trong lòng mắng thầm Chu Ôn Yến đúng là thấy sắc quên bạn.

Trình Tuế Ninh nhìn Chu Ôn Yến, muốn rút tay về nhưng anh lại không cho.

“Đi thôi.”

Sau đó cúp máy luôn.

Bị Chu Ôn Yến phát hiện, anh nắm nhẹ đầu ngón tay cô. Trình Tuế Ninh lập tức dời ánh mắt trở lại người anh.

Ở đây, hầu như ai cũng từng là học sinh xuất sắc, từ nhỏ đến lớn đều đứng đầu. Trên đường đi, nhiều người cùng ngành đã rẽ hướng khác, còn họ vẫn kiên trì học đến bậc tiến sĩ.

Trình Tuế Ninh lần này không lên tiếng nữa, mặt đỏ bừng, chui vào cổ anh trốn.

“Sao dạo này nhiều tiệc thế?” Chu Ôn Yến cuối cùng không nhịn được mà hỏi.

Từ Vũ thu ánh mắt lại, thầm cảm thán: Hóa ra đây mới là mẫu người Chu Ôn Yến thích à.

Trên bàn có không ít tài liệu, mỗi người đều đang bận rộn với máy tính của mình.

Ôn Dao: [A a a a a, tái hợp rồi mà không nói với bọn mình, quá đáng lắm luôn!]

Mọi người đang đầy thắc mắc.

Giang Tự cầm một quả, cắn một miếng rồi cố ý nói: “Thật sự ngọt quá đi~”

Gió lạnh ùa đến, Chu Ôn Yến ôm cô, định đưa cô vào xe.

Anh nhấc tay, nhẹ nhàng chạm vào bụng cô, “Vẫn còn ổn.”

“Học chứ.”

“Hả?”

“Ninh Ninh à, sao em không trả lời tin nhắn vậy? Anh gửi định vị nhà hàng rồi đó, bọn anh đến đông đủ cả rồi, còn em đâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong WeChat, toàn là tin nhắn của Ôn Dao hỏi han cô. Thấy cô không trả lời, cô ấy lại kéo Thẩm Nghi vào nhóm ba người để tiếp tục nói chuyện.

Vậy Trình Tuế Ninh và Chu Ôn Yến quen nhau thế nào? Hai người họ…?

Cô ngẩng đầu, trong mắt vương đầy hơi nước, tủi thân đáp: “Là lòng anh mà.”

“Muốn đi đâu?” Anh hỏi.

“Ngủ thêm chút nữa đi.” Anh nói.

Không đợi cô phản ứng, anh cứ thế bế cô đặt lên bàn, tiện tay lấy hộp sữa chua bên cạnh, cắm ống hút đưa cho cô, rồi lại tiếp tục thu dọn phòng khách.

Anh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Đói không?”

Chu Ôn Yến siết chặt cô bằng một tay, tay còn lại kéo khóa áo khoác giúp cô. Sau đó, anh cúi đầu nhìn gương mặt ửng đỏ vì men say của cô, thấp giọng nhắc lại chuyện vừa rồi.

“Em tựa vào lòng ai thế hả?”

Dù ngày nào cũng than thở về việc phải thí nghiệm, phải viết luận văn để tốt nghiệp, nhưng giấc mơ trong lòng họ chưa bao giờ tắt.

Ôn Dao sinh động kể lại chuyện xảy ra trong nhà hàng cho Thẩm Nghi nghe.

Tâm trạng Trình Tuế Ninh không tốt, uống liền ba chén.

Cô khóc càng dữ hơn, nghẹn ngào nói: “Anh không được nói vậy… Anh rõ ràng biết mà… Em thích anh đến thế nào…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trình Tuế Ninh bị gọi tên, trong tay vẫn cầm lon bia, hiển nhiên cũng đã hơi say.

Ôn Dao: [Mình tận mắt chứng kiến! Ăn một bữa cơm mà bị nhồi cả đống cơm c·h·ó, cậu biết không?]

“Đi không?” Anh hỏi.

Trình Tuế Ninh bị ánh nhìn ấy làm cho bối rối, chỉ biết ậm ừ vài câu, chẳng biết nên trả lời thế nào. Nhưng anh khóa trên lại quá nhiệt tình, cứ thao thao bất tuyệt kể về việc Bách Thanh Nguyên hào phóng thế nào, nhà hàng đắt đỏ ra sao, không đến là thiệt.

Anh lập tức bước tới, cúi người bế bổng cô lên.

Trong phòng, không khí đang náo nhiệt nhất, anh khóa trên thấy cô bước vào, liên tục nói em khóa dưới không nể mặt, bắt cô phạt rượu.

Từ Vũ đưa mắt lướt qua cô, nhìn sang Chu Ôn Yến theo sát phía sau. Ban nãy họ ở trong bếp, dù không thấy rõ nhưng vẫn có thể nhận ra bóng dáng hai người quấn quýt bên nhau.

“Đợi đã.” Trình Tuế Ninh đột nhiên lên tiếng.

Ôn Dao: [@Trình Tuế Ninh @Trình Tuế Ninh @Trình Tuế Ninh, mau lên mau lên mau lên, bị Chu Ôn Yến b·ắ·t· ·c·ó·c đi đâu rồi?]

Chu Ôn Yến nghe thấy, khựng lại một chút, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Trình Tuế Ninh không biết những chàng trai khác có như thế này không, nhưng cô chắc chắn rằng bố cô, Trình Dự Xuyên, chưa từng làm những việc này trong nhà.

Chính là cái cảm giác dịu dàng, thân mật đầy âu yếm này, sự ấm áp của anh, làm người ta không thể chống cự, khiến ý thức dần mơ hồ.

Nhưng Trình Tuế Ninh không chịu đi, cô càng tủi thân hơn vì Chu Ôn Yến không đoái hoài đến mình, nước mắt lặng lẽ lăn dài.

“Lần này đi đâu đây?” Cô hỏi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: “Cảm giác như anh luôn bị em xếp ở sau cùng.”