Nghe Lời - Thư Dã
Thu Dã
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81: Nụ hôn đầu tiên của năm mới.
Vừa nhìn ra, thứ đầu tiên cô thấy lại là một người đàn ông. Đầu óc cô lập tức trống rỗng, sững sờ mấy giây mới phản ứng lại được. Mắt cô mở to hết cỡ, sau đó vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó mà nhìn sang Trình Tuế Ninh.
Cụ Khâu ngồi đối diện lập tức đẩy bài ra, vui vẻ nói: “Hồ rồi, hồ rồi!”
Những câu hỏi của các trưởng bối cứ như đang điều tra hộ khẩu, hỏi xong lại tiếp tục đào bới thêm mấy chuyện vặt vãnh. Anh không trả lời nhiều, nhưng luôn kiên nhẫn.
Khi ăn bữa cơm tất niên, Khâu Niệm Niệm ngồi cạnh cô, bỗng ghé sát tai cô nói nhỏ.
Dù vậy, nét phong lưu bất cần pha chút xấu xa đặc trưng của anh vẫn còn. Còn Trình Tuế Ninh bên cạnh lại trầm lặng và dịu dàng. Hai người rõ ràng như thuộc về hai thế giới khác nhau, nhưng lại đặc biệt hòa hợp.
Mấy năm nay, dù Khâu Niệm Niệm đã lớn hơn, nhưng lại càng trở nên ngại ngùng hơn trước. Cô lén liếc nhìn Chu Ôn Yến đang bị mấy vị trưởng bối hỏi chuyện.
*
“Trình Tuế Ninh.”
Dù miệng thì đồng ý như vậy, nhưng ánh mắt cô vẫn sáng rực nhìn anh. Chu Ôn Yến cảm giác như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tim mình, anh cụp mắt xuống, dường như quên mất những lời mình vừa nói, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Vậy em hôn anh thêm một cái nữa đi.”
Chu Ôn Yến không có ý kiến.
Chu Ôn Yến đưa tay cô vào túi áo mình, bước chân hòa theo nhịp điệu của cô, chầm chậm tiến về phía trước.
Lúc này, Trình Tuế Ninh vừa đẩy cửa kính ban công bước vào, thấy anh đứng đó. Nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên anh đến nhà mình, lại bị bao vây bởi một nhóm người xa lạ, mà cô lại chẳng ở bên cạnh, cô chợt cảm thấy có lỗi.
Người chơi trước vừa đánh ra một quân bài, ba người còn lại đều chờ anh ra quân. Anh đảo mắt nhìn lướt qua bàn cờ, phá một bộ trên tay rồi nhẹ nhàng đánh bài ra.
Bây giờ khi nhìn con gái, bà bỗng thấy mình chẳng hiểu gì về cô cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhịp tim anh đập nhanh hơn, hơi thở bị cô khuấy động, động tác chậm đi nửa nhịp. Anh giữ lấy cằm cô, làm nụ hôn này sâu hơn.
Trình Tuế Ninh im lặng hồi lâu. Khâu Ngưng Dung nghĩ rằng cô không muốn nhận bất cứ thứ gì từ mình và Trình Dự Xuyên, nên định nói thêm: “Ninh Ninh, bố mẹ chỉ muốn…”
…
Trình Tuế Ninh hơi nới lỏng bàn tay đang nắm vạt áo anh, khẽ “ồ” một tiếng.
Nhưng Trình Tuế Ninh đã khẽ gật đầu, ngước mắt nhìn bà: “Cảm ơn mẹ.”
Khâu Niệm Niệm hơi động lòng, ánh mắt di chuyển lên trên, nhìn thấy khuôn mặt anh vẫn bình thản, mang theo sự nhã nhặn và khoảng cách vừa đủ.
“Anh rể làm sao thế này? Sao càng lớn càng đẹp trai vậy? Đúng là không thể tin nổi! Vừa nãy mở cửa, em suýt nữa bị anh ấy làm cho choáng váng. Còn đẹp hơn mấy minh tinh nổi tiếng trên TV nữa!”
“Thực ra cái ô đó là…” Khâu Niệm Niệm mới nói được một nửa.
Ngồi gần như vậy, Khâu Niệm Niệm nghe thấy hết, tự nhiên cũng thấy nóng tai, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không nhịn được mà nhiều chuyện thêm câu: “Anh rể, anh đẹp trai lắm.”
Trên ban công, Khâu Ngưng Dung và Trình Tuế Ninh vô tình chạm mắt nhau, không khí có chút ngượng ngùng. Hai người đã nhiều năm không trò chuyện riêng, hoặc có lẽ, chưa bao giờ thực sự tâm sự với nhau.
“Vâng, người một nhà.”
“Con đừng lo, bố con cũng sẽ không nói gì nữa đâu. Trước đây là bố mẹ không đúng, đã khiến con tổn thương rất nhiều. Mẹ không mong con phải tha thứ cho mẹ, nhưng bao nhiêu năm nay, làm con gái mẹ, chắc hẳn con đã rất vất vả rồi.”
Anh hơi khựng lại.
Cũng chính vào giây phút đó, anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Đêm đó, khi kim đồng hồ điểm sang nửa đêm, Khâu Ngưng Dung từ trong bếp lại mang ra bát sủi cảo và bánh trôi vừa mới nấu xong.
Dưới ánh mắt mong chờ của bà, Trình Tuế Ninh ăn hết cả một bát.
Trình Tuế Ninh chớp mắt một cái, mất hai giây mới phản ứng lại, nhưng vẫn không biết phải trả lời câu hỏi của cô bé thế nào.
“Nhà chúng ta và bên gia đình cậu ấy có khoảng cách rất lớn. Bố mẹ không thể cho con quá nhiều, nhưng dù gì cũng không đến mức thiếu thốn. Bố mẹ chỉ mong nếu một ngày nào đó con không còn vui vẻ khi ở bên cậu ấy nữa, con vẫn có một nơi để trở về, không cần sợ hãi, cũng không phải lo lắng chuyện tiền bạc. Bố mẹ đều là những người thất bại trong hôn nhân, không có kinh nghiệm gì để chia sẻ với con. Nhưng Ninh Ninh, con không cần lo lắng bất cứ điều gì, bởi vì ngay từ đầu, con đã luôn là đứa trẻ xuất sắc nhất.”
“… Anh ấy thì đẹp trai thôi.”
Anh nhìn quanh bốn phía, trong phòng dường như đã ít đi hai, ba người so với lúc nãy. Không biết nghĩ gì, anh nói: “Qua nửa đêm rồi hãy đi.”
Lúc đó, mấy người lớn trong nhà, có người đang bận rộn chuẩn bị bữa cơm tất niên trong bếp, có người thì đánh mạt chược ngoài phòng khách. Cô là người đầu tiên nghe thấy, lập tức chạy ra mở cửa.
Rõ ràng trong ký ức của bà, Tuế Ninh vẫn chỉ là một cô bé nhỏ nhắn, xinh đẹp, tính tình tốt, thành tích học tập xuất sắc, chẳng bao giờ khiến người khác phải lo lắng. Bao nhiêu năm qua, có rất nhiều người ghen tị vì bà có một đứa con như vậy.
Cô nói tiếp: “Lúc đó em đã thấy hai người rất xứng đôi rồi. May mà trời có mắt, cuối cùng CP của em cũng thành đôi.”
Khâu Niệm Niệm cảm thấy anh bây giờ có chút khác biệt so với dáng vẻ trong cơn mưa ngày đó ở bệnh viện, nhưng cụ thể là gì thì cô lại không diễn tả được. Có vẻ trưởng thành hơn, cũng khiến người khác cảm thấy đáng tin cậy hơn.
“Chúng ta có thể về trước.” Nhà Trình Tuế Ninh không có thói quen thức đón giao thừa, bây giờ cũng đã muộn rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này ngay cả Khâu Niệm Niệm cũng đang len lén nhìn cô, chờ đợi phản ứng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù sao cũng đẹp trai.
Khâu Niệm Niệm lập tức ngậm miệng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người họ rồi bật cười khúc khích.
Khâu Ngưng Dung khẽ đáp: “Chúc mừng năm mới.”
Khâu Niệm Niệm thì mở to đôi mắt, không chớp lấy một lần, cứ thế nhìn cô chằm chằm.
“Chị, đây là chuyện khiến em vui nhất trong năm nay.”
Lúc này bốn phía không một bóng người, trên đường ngay cả xe cộ cũng không có.
Chu Ôn Yến khẽ gật đầu, mỉm cười.
Anh lắc đầu, nhìn gương mặt đầy lo lắng của cô, cúi xuống cười nhẹ: “Thật sự không đâu.”
Trình Tuế Ninh ngoan ngoãn nghe lời, chụt một cái lên môi anh. Hôn xong, cô không rời đi ngay mà còn cọ cọ trên môi anh như làm nũng.
“Nếu không thì sao mẹ em lại nói anh cũng khá tốt.”
“Ai đẹp trai?” Anh nghiêng người, hạ giọng hỏi.
“Cô út ơi, hoa tai của cô kỳ lạ quá à.”
Hẳn đây là thói quen của anh.
“Con chưa từng trách bố mẹ.” Cô nói.
Trình Tuế Ninh cũng nhìn cô, vừa định giới thiệu thì Khâu Niệm Niệm đã cướp lời: “Em biết, em biết, em biết! Trước đây từng gặp rồi, em còn từng đưa ô cho anh nữa!”
Trình Tuế Ninh khẽ cụp mắt, trong khoảnh khắc ấy, rất nhiều hình ảnh vụt qua trong tâm trí cô. Một nỗi chua xót dâng lên trong lòng, sống mũi cũng cay cay. Cô không muốn khóc vào lúc này, chớp mắt mấy lần, đợi vài giây rồi mới nhìn lại Khâu Ngưng Dung.
Anh hơi nhướng mày, Khâu Niệm Niệm lại bổ sung ngay: “Chị em nói đấy.”
Trình Tuế Ninh bật cười, còn chưa kịp nói gì thì Khâu Niệm Niệm đã ôm lấy cánh tay cô, lần này hạ giọng hơn nữa, nói ra điều mà ngay từ khi mở cửa cô đã muốn thốt lên:
Chu Ôn Yến nhìn cô, đầu lưỡi khẽ chống lên má trong, cố nhịn cười.
Sau bữa cơm tối, trên TV đang phát chương trình Xuân Vãn. Những ván mạt chược còn dang dở lại tiếp tục, Chu Ôn Yến bị kéo vào bàn chơi bài.
*
…
Trình Tuế Ninh ban đầu không nghe rõ: “Gì cơ?”
Kết quả là vì quá no, hai người nắm tay nhau chậm rãi đi dạo trên đường vào rạng sáng mùng Một Tết để tiêu thực.
Hà Anh Úc chẳng giữ nổi sĩ diện nữa, trực tiếp cầu xin: “Nể tình anh còn hai đứa con nhỏ, tha cho anh đi.”
Không biết từ lúc nào, Chu Ôn Yến đã chuẩn bị sẵn một đống quà, đặt sang một bên. Khâu Ngưng Dung từ trong bếp đi ra, thấy bọn họ thì mỉm cười, lên tiếng chào hỏi rồi giới thiệu với mọi người.
Cô nhanh chóng bước tới gần anh, ngước mắt hỏi nhỏ: “Anh có thấy không thoải mái không?”
Trình Tuế Ninh bật cười thành tiếng. Một lát sau, đèn đỏ chuyển xanh. Cô không bước đi mà kéo tay anh lại: “Đợi đợt đèn tiếp theo đi.”
Đúng thế, bà thật sự rất may mắn.
Hàng mi Trình Tuế Ninh khẽ rung, cô không lên tiếng, Khâu Ngưng Dung tiếp tục:
Về sau, Trình Tuế Ninh lớn lên, đến cái tuổi không còn cần sự yêu thương của mẹ nữa, bà mới ngoảnh đầu nhìn lại và nhận ra mình thật sự đã vô trách nhiệm.
Anh ấy nhìn Chu Ôn Yến, than thở: “Nói nghe này, em rể.”
Vừa ra khỏi cổng khu chung cư, lúc chờ đèn đỏ đầu tiên, Trình Tuế Ninh đột nhiên hỏi: “Anh đã lén gặp mẹ em đúng không?”
Giọng cô nhỏ xíu, như mắc kẹt trong cổ họng: “Ừm, anh là đẹp trai nhất.”
Chu Ôn Yến hơi nhướng mắt nhìn anh ấy.
Trình Tuế Ninh chủ động dựa vào, ôm lấy bà: “Mẹ, chúc mừng năm mới.”
Đáy mắt Khâu Ngưng Dung phủ một lớp sương mỏng, một nỗi buồn man mác tràn ngập trong lòng. Con gái bà từ bao giờ đã trưởng thành đến vậy?
“Anh rể?”
Khâu Ngưng Dung lắc đầu, khẽ mỉm cười: “Ừ, mẹ biết. Thôi nào, đầu năm đầu tháng không nói chuyện này nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Trình Tuế Ninh còn chưa nghĩ ra trong khoảng thời gian chờ đèn xanh tiếp theo sẽ làm gì thì anh bỗng gọi tên cô.
Chợt nhớ ra điều gì đó, bà nói tiếp: “Mẹ còn một căn nhà trong khu chung cư, vị trí cũng khá ổn, khoảng một trăm năm mươi mét vuông. Bên phía bố con, dạo trước ông ấy đã ly hôn với người phụ nữ kia rồi. Trước khi kết hôn, họ đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân nên ông ấy nói rằng mọi tài sản đều để lại cho con.”
Đúng khoảnh khắc ấy, một chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời ngay phía trên anh, đôi mắt cô theo bản năng lóe lên ánh sáng.
Ở nhà, Khâu Niệm Niệm đã đợi cả buổi chiều, suýt nữa thì bị hai đứa con của Hà Anh Úc làm cho phát điên. Anh ấy thì vô trách nhiệm, dẫn vợ đi chơi, tiện tay ném hai đứa nhỏ lại đây.
Đây đã là lần thứ ba Chu Ôn Yến đánh bài giúp cụ Khâu thắng, chưa kể mấy lần hỗ trợ gián tiếp khác. Hà Anh Úc nhìn ví tiền gần cạn của mình, lòng đầy ai oán. Số tiền lì xì hai đứa con anh ấy vừa nhận, e là sắp bị anh ấy thua sạch.
Khi sinh Trình Tuế Ninh, Khâu Ngưng Dung vẫn còn rất trẻ. Khi đó, bà và Trình Dự Xuyên đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt. Sự xuất hiện của Trình Tuế Ninh lại giống như một sự xáo trộn, khiến bà cảm thấy thế giới của hai người bị phá vỡ. Vì thế, bà không dành quá nhiều sự quan tâm cho cô con gái này.
Anh đã cởi áo khoác ngoài, có lẽ vì muốn trông lịch sự hơn nên bên trong mặc sơ mi phối cùng áo len trơn màu. Một tay anh đặt hờ trên lưng ghế phía sau Trình Tuế Ninh, tay còn lại dưới bàn, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Hà Anh Úc bất lực nhìn Chu Ôn Yến, có phần không cam lòng mà đưa tiền cho cụ Khâu.
Trình Tuế Ninh biết anh cố ý trêu mình, có chút bực bội, ngón tay vô thức siết chặt tay anh, giống như một chú mèo con bị chọc tức, vươn móng vuốt ra.
Chu Ôn Yến đang ngồi ở bàn mạt chược, vô tình nhìn thấy cảnh tượng trên ban công liền khẽ cúi mắt, mỉm cười.
Cảnh tượng lúng túng mà Trình Tuế Ninh từng tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện. Người đàn ông bên cạnh cô dường như có thể dễ dàng thích nghi với mọi tình huống.
Chương 81: Nụ hôn đầu tiên của năm mới.
“Là hai người lại bên nhau rồi.”
Vài câu nói ngắn ngủi, bầu không khí lại trở nên náo nhiệt.
Vài giây yên lặng trôi qua, cuối cùng Khâu Ngưng Dung lên tiếng trước: “Chu… Ôn Yến, mẹ thấy cậu ấy cũng không tệ. Trước đây mẹ có thành kiến với cậu ấy, cũng có hiểu lầm về hai con, bây giờ nghĩ lại, thực sự là bố mẹ đã sai rồi.”
Cô ngước mắt lên.
Trình Tuế Ninh gọi cô: “Niệm Niệm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẹ Hà Anh Úc ngồi bên cười khanh khách: “Con trai à, vậy mất mặt quá đấy.”
Chu Ôn Yến chỉ cười, đứng dậy nhường chỗ. Thật ra anh không để tâm đến thắng thua, chỉ là muốn chiều lòng cụ Khâu mà thôi.
“Mất mặt thì có sao đâu?” Anh ấy dứt khoát chẳng thèm giữ thể diện nữa, gọi Khâu Niệm Niệm đang xem chương trình Xuân Vãn: “Niệm Niệm, qua đây đánh giúp anh. Em rể, em nghỉ ngơi chút đi, có vẻ em chưa quen cách chơi mạt chược Tô Châu, xem kìa, toàn thua thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa dứt lời, Chu Ôn Yến nghiêng đầu, ánh mắt giao với cô.
Chu Ôn Yến nghiêng đầu, chân thành đưa ra một khả năng: “Có thể cô biết xem tướng.”
“Cô út ơi, khi nào bố cháu về vậy?”
Người trong nhà nghe thấy động tĩnh, có bậc trưởng bối hỏi: “Niệm Niệm, ai đến vậy?”
Trình Tuế Ninh giật mình, còn Khâu Niệm Niệm thì cười trộm, ngồi ngay ngắn lại, tiện tay cầm ly nước trước mặt uống một ngụm, ra vẻ chẳng liên quan gì đến mình.
Bị hành hạ suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Khâu Niệm Niệm cũng lấy iPad ra tải mấy trò chơi đưa cho bọn trẻ, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Chu Ôn Yến khẽ cười, siết chặt những ngón tay cô trong lòng bàn tay mình.
Anh kéo dài giọng, “Ồ?” Ánh mắt vẫn dừng trên người Trình Tuế Ninh. “Vậy sao?”
Khâu Niệm Niệm không đáp, chỉ mở cửa mời họ vào. Người trong phòng khách tò mò ngẩng đầu nhìn ra, thấy một vị khách không ngờ tới, bầu không khí vốn ồn ào chợt im lặng trong hai giây.
Ánh mắt Khâu Ngưng Dung khẽ động đậy, sau đó mỉm cười: “Người một nhà, không cần nói cảm ơn.”
Cô cứ mong ngóng chờ Trình Tuế Ninh, mãi đến bốn giờ chiều, ngoài cửa mới vang lên tiếng gõ cửa.
Khu vực này không thuộc vùng cấm pháo, pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, tiếng pháo nổ vang vọng bên tai không ngừng.
“Cô út ơi, cháu ăn cái kẹo sô-cô-la đó được không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.