Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 87: away – xa cách (Góc nhìn của Chu Ôn Yến)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: away – xa cách (Góc nhìn của Chu Ôn Yến)


Một lúc lâu sau, anh cúi đầu, rút một điếu ra, ngậm lên môi.

Hàng mi anh khẽ run, giọng nói trầm thấp: “Ừ.”

A Đăng lắc đầu ngán ngẩm, tiện tay ném luôn cái bật lửa trên đầu giường cho anh.

“Nhưng cái này phổ biến quá mà, chưa chắc đã phải.”

*

Anh ta cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào, chỉ có thể hủy hết những buổi tiệc trong khoảng thời gian này.

Bước chân Chu Ôn Yến khựng lại. Anh quay đầu, ánh mắt nhìn anh ta mang theo chút xa xăm.

Bị đánh trước mặt bao người như thế, Hạ Châu cảm thấy vô cùng mất mặt. Anh ta dùng khăn giấy lau vết máu trên mũi, hậm hực nói: “Cậu hống hách cái gì chứ? Chẳng qua tôi chỉ nói vài câu về Trình Tuế Ninh thôi mà? Chính cậu lên diễn đàn Đại học Kinh đô mà xem, người ta đang bàn tán cô ta thành cái dạng gì rồi đấy. Nếu không muốn chia tay thì đừng có chia ngay từ đầu. Là cậu khiến cô ta ra nông nỗi đó, giờ còn làm bộ gì nữa?”

A Đăng cảm thấy anh ta như đã quay lại quãng thời gian vừa mới quen biết anh.

Giang Tự bước đến, trực tiếp gập laptop của anh lại: “Tôi tưởng cậu lén đến xem Trình Tuế Ninh vào mồng Một Tết là để vực dậy tinh thần chứ. Người ta chẳng bảo là duyên chưa tới sao? Chờ một chút thì tới thôi mà?”

Hôm đó anh về nhà, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại nứt màn hình, tâm trạng rất tốt.

Giang Tự cau mày, nhìn về phía Chu Ôn Yến, người đã mở máy tính ra: “Tôi nói này, cậu bớt lại chút đi. Đã học hai chương trình một lúc, áp lực đủ lớn rồi. Cậu cứ hành xác thế này, coi chừng có ngày lăn ra c·h·ế·t thật đấy.”

Hình như lúc ngủ quên mất chưa kéo rèm cửa. Bên ngoài vẫn là một màu tối đen.

Chu Ôn Yến cong môi cười, giọng điệu chắc chắn: “Chắc chắn là em ấy.”

Sắc mặt Chu Ôn Yến càng lúc càng kém, môi mím chặt, trông như sắp động tay động chân tiếp. Hạ Châu thấy vậy thì chột dạ, vội vàng chạy mất.

Hôm đó, A Đăng bỗng hỏi Giang Tự: “A Yến có phải rất yêu Trình Tuế Ninh không?”

Giang Tự phát điên vì cái bộ dạng này của anh: “Cậu quan tâm cái quái gì đến mấy lời nhảm nhí của bọn Hạ Châu hay Lý Châu chứ? Cậu có làm gì sai đâu? Là cậu đòi chia tay chắc?”

Trong đám người có một cậu trai tên Hạ Châu, cũng là sinh viên Đại học Kinh đô, nhận ra anh nên chủ động lại bắt chuyện.

A Đăng phát hiện đến ngày thứ ba sau khi Giang Tự đi, Chu Ôn Yến có vẻ như đột nhiên khá lên.

Khoảng thời gian sau đó, tâm trạng của Chu Ôn Yến rất tệ. Anh bị sốt nhẹ dai dẳng mãi không khỏi, người cũng gầy sọp đi, tiều tụy hẳn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu Ôn Yến và Lục Thứ từng đến tìm anh chơi, nhưng Lục Thự đến ít hơn, còn Giang Tự đã ghé mấy lần.

Nguyên văn lời anh ta là: “Đêm Giao thừa có thể không thức, nhưng ngày đón Thần Tài nhất định phải xem trọng.”

Tối hôm đó, Giang Tự tức điên bỏ đi. A Đăng nhìn cánh cửa bị đóng cái “rầm”, rồi lại nhìn về phía phòng Chu Ôn Yến.

Hồi đó anh không nên nghe Giang Tự, lẽ ra phải xóa sạch ngay từ đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hạ Châu tiếp tục bới chuyện để nói: “À đúng rồi, cậu với cô… cô gì nhỉ, học khoa nào ấy, Trình Tuế Ninh phải không? Chia tay rồi à?”

Hạ Châu cũng không giận, anh ta biết rõ hoàn cảnh và tác phong của Chu Ôn Yến. Được phép đứng gần để nói chuyện với anh như vậy đã là tốt lắm rồi, còn đâu tâm tư mà để ý thái độ của anh nữa.

Thật ra anh ta cũng nhận ra, dạo này Chu Ôn Yến nghiện thuốc nặng hơn, thậm chí còn bắt đầu uống rượu – thứ mà trước nay anh rất ít đụng đến. Trong phòng, anh ta đã thấy không ít chai rượu mạnh.

Anh ta tò mò ghé lại nhìn thử, phát hiện đó là một tài khoản nhỏ trên Ins, chưa từng đăng gì cả.

Cúp máy rồi, Chu Ôn Yến vẫn cảm thấy như có tảng đá đè nặng trong lồng ngực, đến cả thở cũng không thông. Giống như bầu trời suốt mùa mưa, chẳng bao giờ thấy được ánh nắng. Bài đăng trên diễn đàn có thể xóa hết, nhưng vết thương trong lòng thì sao?

Sau khi trở lại, anh viết nốt phần luận văn còn dang dở rồi bắt đầu ngủ bù. Có lẽ do hai chuyến bay đường dài liên tiếp, lại chưa kịp điều chỉnh múi giờ, hệ miễn dịch của anh suy giảm, bây giờ hơi sốt nhẹ.

“Sao cậu phát hiện ra?”

Ngón tay Chu Ôn Yến khựng lại một thoáng. Hạ Châu tưởng mình đoán trúng bèn tiếp tục: “Diễn đàn trường bảo sau khi vào năm hai, trông cô ta cứ như vừa thất tình ấy. Cậu đúng là có sức hút ghê, biết bao nữ thần khoa này khoa nọ vẫn nhung nhớ cậu. Nghe nói Trình Tuế Ninh còn từng là thủ khoa kỳ thi đại học nữa, đến mức một cô sinh viên giỏi thông minh như vậy mà cũng…”

Chu Ôn Yến giơ tay đón lấy, thản nhiên đáp: “Cảm ơn.”

Chu Ôn Yến khựng lại một chút, sau đó tắt màn hình, ngước lên lạnh lùng nhìn anh ta.

Lúc đó, chính Chu Ôn Yến chủ động liên hệ với anh ta để xin thuê chung. Khi ấy A Đăng đang cần tìm bạn ở ghép gấp nên chẳng hỏi gì nhiều mà đồng ý luôn. Ban đầu anh ta còn thấp thỏm lo sợ không biết Chu Ôn Yến có thói quen xấu gì không. Nhưng qua hai tháng, anh ta mới phát hiện, đời sống cá nhân của Chu Ôn Yến vừa sạch sẽ lại vừa nhạt nhẽo.

Khi ấy, anh chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì, gầy đến mức trông như chỉ còn da bọc xương, hệt như cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể làm ngã. Người ta nói chuyện với anh, phải mất nửa ngày mới nhận được hồi đáp.

Giang Tự cắn môi im lặng hồi lâu, tức đến cực hạn lại bật cười: “Được thôi, cậu đúng là đồ não tàn vì yêu.”

A Đăng kể lại chuyện tối mồng Năm và những gì gần đây, khiến môi Giang Tự mím chặt đến trắng bệch.

Anh bực bội vò tóc, lật người ngồi dậy. Vừa đưa tay vào túi quần, đột nhiên nhớ đến bao thuốc mua ở trong nước.

Anh mở mắt, chớp vài cái để thích nghi, sau đó nhìn sang chiếc đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường.

Những gì Hạ Châu nói, anh dĩ nhiên biết. Diễn đàn và tường tỏ tình đã bị xóa bài mấy lần, sau đó là Giang Tự nói nếu cứ có bài đăng thì lại xóa liệu có khiến Trình Tuế Ninh càng bị ảnh hưởng hơn không. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang Tự theo chân anh đi vào, căn phòng ngập ngụa mùi khói thuốc, gạt tàn trên bàn đầy đầu lọc, chai rượu hôm qua còn đầy thì giờ đã trống trơn.

Anh ta lắc đầu, chui vào phòng mình.

Bởi vì những bài viết cô bấm thích, dù không có anh, nhưng tất cả đều liên quan đến anh.

Căn hộ không lớn, chen chúc toàn người là người. Có vẻ anh ta đã gọi hết những ai là người Trung Quốc quanh đây đến.

Chu Ôn Yến chắc chắn không chịu ngủ chung với anh ta, thế là sau hai ngày nằm sofa, Giang Tự được A Đăng ra tay cứu giúp. Hai người mới quen nhau chưa đầy hai ngày, vậy mà đã cùng giường chung gối.

A Đăng mới nhìn thoáng qua, ID là——Nnininini.

Giang Tự sững người, gật đầu: “Sao cậu biết?”

Hộp thuốc lá và bật lửa vẫn nằm trên đầu giường. Anh vò tóc, rút ra một điếu, châm lên.

Mồng Hai Tết, Chu Ôn Yến đã bay thẳng về. Thật ra, bên đó không nghỉ lễ.

Mồng Năm Tết, A Đăng rủ cả đám người về nhà mở tiệc.

Nhưng mức độ tham gia của anh chỉ đơn giản là vùi người vào ghế sô pha trong phòng khách, lười biếng chơi game.

“Đ* mẹ, cậu bị gì vậy, sao tự dưng đánh người chứ?” Hạ Châu ôm mũi, nhìn xuống thấy cả bàn tay đầy máu, lập tức bùng nổ.

Không gian lại rơi vào yên lặng vài giây, đúng lúc Giang Tự nghĩ anh định tiếp tục giả c·h·ế·t thì Chu Ôn Yến đột nhiên lên tiếng: “Mọi người cũng nghĩ vậy à?”

“Người khác nghĩ gì quan trọng lắm sao?” Giang Tự hỏi. “Chẳng phải cậu là người chẳng bao giờ quan tâm đến ánh mắt người đời à? Sao cứ dính đến Trình Tuế Ninh là không được thế?”

Vòng lửa cam cháy đến ngón tay, đau rát, anh mới giật mình hoàn hồn, vội dập tắt tàn thuốc. Anh siết chặt chiếc điện thoại đã nứt, bấm số gọi cho Giang Tự.

Ngón tay anh kẹp chặt lấy bao thuốc, như thể đang giằng co điều gì trong lòng.

Hạ Châu không kịp đề phòng, bị chiếc điện thoại đập trúng không nhẹ, lập tức mũi chảy máu.

Chu Ôn Yến chẳng thèm để ý đến cái suy nghĩ kỳ quặc của anh ta, chỉ khẽ cau mày, giọng khàn đặc: “Cho tôi điếu thuốc.”

A Đăng nghe thấy tiếng động, len qua đám đông đi đến, rút hai tờ khăn giấy đưa cho Hạ Châu. Sau đó, anh ta liếc qua Chu Ôn Yến, nhận ra sắc mặt anh âm trầm đến đáng sợ. Sống chung với Chu Ôn Yến nửa năm nay, đây là lần đầu tiên A Đăng thấy anh nổi giận đến vậy.

Khi ngọn lửa trong bật lửa bùng lên, anh đột nhiên tháo điếu thuốc xuống, bẻ gập rồi vứt vào thùng rác.

“Đừng nói với tôi là chỉ vì xin thuốc mà cậu dám đánh thức tôi giờ này nhé?” A Đăng chân trần quay lại giường, mò trong túi quần rồi tiện tay ném luôn cả bao thuốc cho anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Câu nói còn chưa dứt, Chu Ôn Yến đã vung tay, ném thẳng chiếc điện thoại trong tay vào mặt anh ta.

A Đăng bị ánh mắt anh lướt qua làm tim đập mạnh, chần chừ hỏi: “Tài khoản phụ đó… chẳng lẽ là của Trình Tuế Ninh?”

Giấc ngủ này vô cùng bất an.

Sống chung một nhà, Chu Ôn Yến dĩ nhiên biết rõ. Nhưng anh không nói gì, chỉ thấy may vì căn hộ trở nên yên tĩnh hơn.

Trong mơ, khi thì Trình Tuế Ninh nghiêng người đến hôn anh, khi lại mím môi khóc đầy bướng bỉnh, khuấy đảo lòng anh thành một mớ hỗn độn. Trong giấc mộng, anh như trở nên trong suốt, chẳng thể làm gì được. Cuối cùng, anh bị tin nhắn chia tay kia làm cho giật mình tỉnh giấc.

Ván game của Chu Ôn Yến đang vào thời khắc quan trọng. Anh không buồn liếc mắt lấy một cái.

Ánh mắt anh trống rỗng, chẳng có tiêu điểm, chỉ nhìn chằm chằm vào màn trời ẩm ướt u ám.

Anh ta thật sự không muốn lát nữa vừa leo lên giường nằm đã lại bị gõ cửa đòi bật lửa.

A Đăng ngủ say như c·h·ế·t, bị anh gõ cửa đánh thức, tưởng có trộm đột nhập.

Chu Ôn Yến nhận lấy, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Hạ Châu.

Mới nói được vài câu, đề tài đã kéo đến Trình Tuế Ninh.

Hôm nay, Chu Ôn Yến nể mặt, cũng tham gia.

Anh ta chẳng kịp mặc áo, chạy ra mở cửa: “Sao đấy? Trộm đâu?”

Chu Ôn Yến tựa vào lưng ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà.

Dự báo thời tiết nói rằng London sắp có trận tuyết lớn hiếm gặp trong mười năm qua. Kết quả, cả đêm trôi qua, chẳng có lấy một bông tuyết nào, chỉ có những cơn mưa phùn dai dẳng.

Ảnh đại diện chỉ là một bức phong cảnh bình thường, chẳng có nội dung gì đặc biệt cả.

Nghe đến đó, A Đăng cũng thấy nhức đầu, sắc mặt lạnh hẳn đi: “Là đàn ông thì đừng có lắm mồm. Nếu không muốn ở lại thì cút đi, đừng có ở đây phá hỏng không khí.”

A Đăng nhìn người đi rồi thì làm như chưa có chuyện gì, tiếp tục kéo nhóm còn lại quẩy tiếp.

Ngôi trường anh học, thời tiết thành phố anh ở, vân vân.

Chu Ôn Yến vẫn không thể nào bình tĩnh lại. Màn hình điện thoại anh vừa rồi bị quăng xuống đất nên đã nứt toác, nhưng anh không quan tâm, chỉ siết chặt nó trong tay rồi đi thẳng vào phòng.

05:16.

Chu Ôn Yến không lên tiếng, ngón tay vẫn gõ trên bàn phím.

Anh ta nhìn Chu Ôn Yến với vẻ khó hiểu: “Có gì đặc biệt đâu?”

Ngày hôm sau, Chu Ôn Yến đi học về liền vào thẳng phòng.

Không còn cách nào khác, Chu Ôn Yến bước tới, gõ cửa phòng bạn cùng nhà—A Đăng.

Mỗi ngày, A Đăng đều nhìn thấy Chu Ôn Yến đi ra đi vào, bận tối mặt mày, chỉ có điều trên người anh càng lúc càng nặng mùi khói thuốc. A Đăng biết, nguyên nhân nằm ở những lời Hạ Châu nói hôm đó.

Chu Ôn Yến không quay về phòng ngay mà đứng ngoài ban công phòng khách, tựa lưng vào tường.

Anh ta mặt dày, mỗi lần đến đều nhất quyết không chịu ở khách sạn mà cứ muốn ở lại căn hộ.

“Tôi thấy trên diễn đàn Đại học Kinh đô nói cậu cũng đi du học. Không ngờ chúng ta lại học cùng trường đấy.”

Chương 87: away – xa cách (Góc nhìn của Chu Ôn Yến)

Chu Ôn Yến đáp: “Tên ID.”

Chu Ôn Yến nói: “Ừ, chính là không được.”

Thấy anh quay người đi thẳng, A Đăng bỗng nhớ ra, vội gọi với theo: “Cậu có bật lửa không?”

“Có chuyện gì thế?” A Đăng nhặt chiếc điện thoại rơi dưới đất lên, đưa cho Chu Ôn Yến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đầu dây bên kia, Giang Tự nghe xong những gì anh nói, chẳng nói thêm gì nhiều, chỉ đáp một tiếng: “Được.”

Hạ Châu hừ một tiếng, quay sang nhìn Chu Ôn Yến, cười khẩy: “Chu Ôn Yến, cậu cứ thử vào tường tỏ tình mà xem. Không có cậu rồi, người theo đuổi Trình Tuế Ninh còn đầy đấy.”

Anh biết, đây chính là cô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: away – xa cách (Góc nhìn của Chu Ôn Yến)