Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: “Mình nghĩ cậu có thể chinh phục được cậu ấy.”

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: “Mình nghĩ cậu có thể chinh phục được cậu ấy.”


Mưa vẫn chưa nhỏ, họ đều không có ô.

Ôn Dao đảo mắt: “Cậu ta không gọi là theo, mà là đi chen vào. Bên cạnh Chu Ôn Yến trống chỗ, đây là người thứ mấy rồi, không biết cuối cùng ai sẽ chinh phục được.”

Trình Tuế Ninh ngồi trong lớp vẫn thấy bất an, cứ cảm thấy những toan tính nhỏ nhoi nông cạn của mình đã bị mọi người nhìn thấu.

Thì ra là đoán ra như vậy.

Cô ta nói ra yêu cầu của mình: “Gửi WeChat của cậu ấy cho tôi.”

Mạnh Nhã Du thực sự tức c·h·ế·t đi được.

Cô ta dùng câu khẳng định.

Nghê Minh Nhiễm càng không phải dễ trêu, trực tiếp đẩy cô ta một cái. Những người bạn cùng phòng vừa còn đang xem náo nhiệt, lập tức tiến lên giữ hai người lại, náo loạn lớn quá sẽ kéo quản lý ký túc đến, không phải tất cả đều phải viết kiểm điểm sao.

Trình Tuế Ninh không ngờ anh sẽ đột nhiên nhắc đến cô bèn cúi đầu thấp hơn chút nữa. Cô cảm thấy trong khoảng một giây im lặng đó, anh vốn định gọi cô là lớp trưởng, nhưng vì hôm đó cô nghiêm túc sửa lại nên anh mới gọi tên cô.

Thẩm Nghi lại nghĩ đến chuyện khác: “Mạnh Nhã Du ở ngay phòng bên cạnh chúng ta, không đánh nhau mới lạ.”

Chỉ vài giây sau đã tạnh hẳn, thế là ô cũng không cần nữa.

Người kia thấy chán nên lại nói lung tung: “Tối qua tôi về sớm, sau đó cậu đi với ai? Là cô bên khoa Ngôn ngữ Anh hay cô ca sĩ thường trú?”

Khi rời đi, Lục Thứ quay đầu lại nhìn Trình Tuế Ninh một lần nữa, cô đang đi về hướng khác với họ.

Ôn Dao chửi một câu tục tĩu: “Thế này thì không yên rồi.”

Ôn Dao: [Hai người đang diễn kịch câm à?]

Có lẽ quá chú tâm vào cảm xúc của mình, đến nổi gió đổi chiều, mưa hắt vào người cũng không nhận ra, cho đến khi giọt mưa rơi xuống làm da thịt lạnh buốt, khiến cô phải co cổ lại.

Cô nắm điện thoại lập tức ngồi dậy, đầu vô ý đụng phải, cổ họng nghẹn đắng đến mức không kêu được tiếng đau. Vài giây sau, câu tiếp theo anh gửi đến càng khiến tâm trạng vốn đã phiền muộn của cô thêm phần tệ hại.

Trình Tuế Ninh cúi đầu nhìn vũng nước nhỏ đang nhanh chóng hình thành do cơn mưa rào, đột nhiên phía sau vọng đến tiếng trò chuyện cười đùa, tai cô tự động nhận ra đó là Chu Ôn Yến và bạn anh, cơ thể cô khựng lại, vô thức đứng thẳng người.

Trình Tuế Ninh: [Cũng đâu nhất định phải tìm đề tài nói chuyện.]

Khóe miệng Nghê Minh Nhiễm cong lên đầy châm biếm: “Ghét nhất là kiểu rụt rè, tôi thích thì tôi theo đuổi, tôi đâu phải kẻ thứ ba.”

Khi Ôn Dao và Thẩm Nghi trở về thấy cảnh tượng này đều sửng sốt, hỏi trong nhóm chat ba người.

Quả nhiên.

“Các cậu cũng thấy tôi khó ưa phải không, cứ nói thẳng ra đi.”

Lục Thứ khó hiểu liếc nhìn Chu Ôn Yến một cái, rồi nhìn sang cô gái bên cạnh anh. Hôm nay nhiệt độ chưa đến 20 độ, cô gái mặc chiếc váy dài màu be đến mắt cá chân, bên ngoài khoác một chiếc áo len cardigan màu hồng, mái tóc dài đến eo bị gió thổi hơi rối, dưới ánh ngày mờ mịt bị mây đen che phủ, gương mặt nghiêng của cô vừa tĩnh lặng vừa trắng ngần.

Trình Tuế Ninh nghĩ, Nghê Minh Nhiễm như là cố ý đợi cô.

Đối phương không để ý đến anh ta, trực tiếp hỏi: “Chu Ôn Yến, em có thể kết bạn với anh không?”

Nghi vấn này ngày hôm sau đã được giải đáp.

“Thật đấy, Ninh Ninh đừng rút vào vỏ ốc nữa.”

Nhường đi?

Chương 9: “Mình nghĩ cậu có thể chinh phục được cậu ấy.”

“Đừng nói là cả hai nhé?” Người đó hứng chí, “Đệt, thật không đấy, đừng có c·h·ế·t vì phụ nữ đấy.”

“Nghê Minh Nhiễm, cậu có còn mặt mũi không, cướp bạn trai người khác.” Tối đó ký túc xá chắc chắn không thể yên ổn.

Trình Tuế Ninh cũng im lặng, lòng cô càng náo loạn, vẻ mặt càng không lộ ra điều gì.

Trình Tuế Ninh về đến ký túc xá việc đầu tiên là tẩy trang, như thể tẩy sạch lớp trang điểm có thể xóa đi sự bồng bột hôm nay của cô vậy.

Lục Thứ nhận lấy ô, huých Chu Ôn Yến.

Chu Ôn Yến ừ một tiếng.

Cả tiết học trôi qua một cách mơ hồ.

Nghê Minh Nhiễm không cho cô cơ hội, trực tiếp nói: “Tôi biết cậu cùng học môn tự chọn với cậu ấy, chắc chắn có nhóm chat.”

Bạn anh hỏi: “Tối qua cậu ngủ mấy tiếng?”

Không nghe nói Chu Ôn Yến thích kiểu ngoan hiền thế này.

Thẩm Nghi không ngờ cô phản ứng lớn như vậy: “Có gì mà phải ngại chứ? Chiếc váy này cũng đẹp đấy, cứ giữ phong cách này nhé, dạo này diễn đàn đang bình chọn hoa khôi trường, cậu là ứng cử viên sáng giá đấy.”

Trình Tuế Ninh ấp úng đáp một tiếng, sau đó ôm sách cắm đầu bước đi.

Không biết tại sao, Trình Tuế Ninh không nhìn anh mà vẫn cảm nhận được anh rất mệt.

Cô tưởng chuyện này mình sẽ như mọi khi, chỉ làm một người đứng ngoài cuộc.

Cô gái ồ một tiếng, nhưng mắt lại đang dò xét Trình Tuế Ninh.

Trình Tuế Ninh ậm ừ một tiếng, lại nghĩ, vậy có phải những cô gái có tình ý với Chu Ôn Yến đều biết không.

Lục Thứ là người tinh ý, lập tức lấy điện thoại ra: “Các bạn học khoa nào vậy, để bọn tôi trả ô.”

Trình Tuế Ninh cảm thấy như bị đâm một kiếm, lặng lẽ đặt cốc nước xuống đi vào phòng tắm.

Khi thầy giáo gọi tên cô, cô ngẩn người hai giây mới phản ứng được, vội vàng thoát khỏi những suy nghĩ lung tung để trả lời.

Là Nghê Minh Nhiễm đột nhiên gọi cô lại.

Trình Tuế Ninh ngẩng đầu nhìn cô ta, buổi tối nhiệt độ lại hạ thêm chút nữa, trời cũng không đẹp gió rất to. Cô không thích ứng được với thời tiết miền Bắc, mấy ngày nay vẫn hơi sốt nhẹ.

Lục Thứ không nói nên lời: “Ánh mắt cậu là sao vậy, nói rõ hơn đi, tôi không xứng à?”

Anh nhếch môi cười với các cô gái: “Cảm ơn nhé.”

Anh ta cảm thấy cái tên này hơi quen tai, ánh mắt lại dời qua.

Nghê Minh Nhiễm nhận được liền cười lên: “Cảm ơn nhé, có dịp mời cậu ăn cơm.”

Trình Tuế Ninh nhìn cô ta, cảm thấy giọng điệu của cô ta quá đỗi đương nhiên. Trong lòng cô rất mâu thuẫn lại khó chịu, thật sự không muốn cho. Nhưng cô không cho, sẽ rất dễ để lộ tâm ý của cô.

Nghê Minh Nhiễm đứng dưới tòa nhà thí nghiệm, vì tan học đã được một lúc, cô bị thầy giáo gọi lại nhờ giúp đỡ nên hơi muộn một chút.

Cô đang lướt Moments, tin nhắn đột ngột xuất hiện trong tầm mắt-

Không ngờ, chiều hôm sau.

Trình Tuế Ninh có cảm giác bí mật bị vạch trần, mặt lập tức đỏ bừng.

Thoạt nhìn có vẻ nhạt nhòa, nhưng nhìn kỹ thực ra cô rất xinh đẹp, cả người trong sạch, hiền dịu mềm mại, văn nhã như khói sương mờ ảo vùng Giang Nam.

Buổi tối trước khi đi ngủ, đột nhiên điện thoại cô rung lên.

Anh đáp qua loa, im lặng một giây, đột nhiên lại nói: “Trình Tuế Ninh ở đây, đừng có nói bậy.”

Như một làn gió lạnh bất chợt nổi lên giữa đêm đen, thổi cho cả người cô lạnh toát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sắc mặt Mạnh Nhã Du tối sầm lại, tiến lên định đánh Nghê Minh Nhiễm.

Bây giờ hai người họ ở trong ký túc xá không có một chút tiếng động, một người đọc sách một người chơi game.

Hôm đó bất ngờ trời đổ mưa, khiến tất cả mọi người phải trú dưới mái hiên.

Trong ký túc xá không có Ôn Dao và Thẩm Nghi, không biết vì sao sau kỳ nghỉ Quốc khánh Nghê Minh Nhiễm đột nhiên bắt đầu ở ký túc.

Vừa đi cô vừa trách Lê Lê. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô lén cười một cái.

Nghê Minh Nhiễm vẫn còn tuyên bố: “Mạnh Nhã Du, tôi nhất định sẽ theo đuổi Chu Ôn Yến.”

Anh không đáp lời.

“Chưa đến ba tiếng.”

Anh vừa ngáp vừa cười: “Đừng ghen tị.”

Chu Ôn Yến liếc anh ta, khóe mắt nhếch lên.

Ôn Dao vừa nhìn một cái đã buột miệng: “Mẹ, Nghê Minh Nhiễm về ở là để theo đuổi Chu Ôn Yến.”

“Giả.”

Và rồi.

Đầu óc cô vẫn còn choáng váng, liền nghe thấy giọng Chu Ôn Yến từ trên đầu vọng xuống: “Không được.”

Lông mi Trình Tuế Ninh chớp chớp, càng chăm chú nhìn vũng nước, mặt nước không yên tĩnh, liên tục bắn lên từng gợn sóng. Cô cảm thấy mình thật vô dụng, cảnh tượng này rõ ràng đã quen thuộc không còn lạ lẫm, tại sao vẫn cảm thấy vừa chua xót vừa nghẹn ngào đến thế.

“Trình Tuế Ninh.”

Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ Quốc khánh đã có tiết học tự chọn Phân tích Điện ảnh. Không biết vì sao, Trình Tuế Ninh buổi trưa còn về ký túc xá thay một bộ đồ khác. Khi cô bước ra cửa, Thẩm Nghi thấy thế liền trợn tròn mắt: “Ninh Ninh, hôm nay cậu còn trang điểm nữa cơ à?”

Cuối cùng anh ta cũng nhớ ra: “Giang Tự bị cậu ấy từ chối phải không?”

Rõ ràng các cô gái muốn nhân cơ hội xin số liên lạc của anh, nhưng thái độ anh nhạt nhẽo, không khí có chút xấu hổi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trình Tuế Ninh lắc đầu.

Trình Tuế Ninh khựng người, lòng bàn tay bất giác bắt đầu đổ mồ hôi, nhìn cô ta một lúc không biết nên trả lời thế nào.

Mưa vẫn chưa dứt, lại có mấy cô gái đến đưa ô, cùng bạn chung ô, mặt đỏ ửng muốn đưa ô cho Chu Ôn Yến.

Cô ta vốn muốn quay lại, thấy dạo này Chu Ôn Yến vẫn chưa có bạn gái mới, cô ta nghĩ vẫn còn cơ hội.

Lục Thứ lúc này mới nhận ra mình nhìn Trình Tuế Ninh quá lâu, hơi thiếu lịch sự.

Trình Tuế Ninh khựng lại, móng tay vô tình đâm vào lòng bàn tay.

Tối đó Nghê Minh Nhiễm thay đổi thói quen, nói chuyện với người trong ký túc.

Tâm trạng Trình Tuế Ninh rơi xuống đáy vực, may là bạn cùng phòng đều biết cô không khỏe, không phát hiện ra là vì lý do khác.

Buổi sáng vừa tan học, ba người cùng đi về phía căn tin. Ôn Dao đang lướt diễn đàn trường, trên trang chủ có một bài viết nổi bật chỉ đích danh Nghê Minh Nhiễm.

Thẩm Nghi ghé lại xem nội dung bài viết, trên đó có vài tấm ảnh: “Thảo nào trốn học chuyên ngành, là đi theo học cùng Chu Ôn Yến.”

Yến: [Đừng có nhiều chuyện.]

Nhưng anh lại đứng uể oải bên cạnh cô, tâm trí như đang phân tán.

Đang nhìn chăm chú, tầm nhìn bị Chu Ôn Yến chặn lại.

“Vậy có phải là tôi có cơ hội không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Dao nhún vai: “Tuy là vậy, nhưng nói thẳng ra thì thật sự không đúng đạo.”

Ngày tiễn Lê Lê rời Bắc Thành, cô ấy đã nói bên tai cô với giọng rất chắc chắn: “Mình nghĩ cậu có thể chinh phục được cậu ấy.”

Trình Tuế Ninh biết đó chỉ là ảo tưởng từ ly sữa bò ấm đó thôi.

Mạnh Nhã Du trừng mắt nhìn cô ta một cái. Rồi quay người theo bạn cùng phòng đang kéo cô ta về phòng mình.

Nghê Minh Nhiễm cười khẩy một tiếng: “Là bạn trai cũ, cậu thật thú vị, trước đây lúc còn là bạn gái ngày nào cũng đi cảnh cáo người khác đừng có si tâm vọng tưởng với Chu Ôn Yến, bây giờ đã là bạn gái cũ rồi vẫn còn đi cảnh cáo.”

“Đi c·h·ế·t đi.”

Nhưng cho đi cứ như là nhường anh cho người khác vậy.

Cô đang định hỏi, Nghê Minh Nhiễm đi thẳng vào vấn đề: “Cậu có WeChat của Chu Ôn Yến phải không.”

Nhưng có người đã chú ý, giây sau cánh tay cô bị người ta nắm lấy, cơ thể bị kéo lùi về sau một bước.

Trình Tuế Ninh nhận ra ánh mắt của cô ta, nhưng vẻ mặt không có chút thay đổi nào. Cô vẫn chăm chú nhìn mưa, trời dường như sáng hơn lúc nãy một chút, cơn mưa quả nhiên lập tức nhỏ dần.

Yến: [Cậu cho à?]

Ôn Dao liếc nhìn Nghê Minh Nhiễm đang nằm trên giường: [Rốt cuộc sao cậu ta lại về ở vậy?]

Cô ư? Trình Tuế Ninh thấy mình thật buồn cười.

“Cậu đúng là điên rồi, chơi đến tận nửa đêm mới về ký túc, về còn ôm laptop làm báo cáo, bảy giờ vẫn dậy sớm điểm danh được.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: “Mình nghĩ cậu có thể chinh phục được cậu ấy.”