Nghe Lời - Thư Dã
Thu Dã
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 94: Trần Đình Việt x Lâm Vãn Tuyết
Lúc rời đi, hai cô gái và đôi tình nhân đều mỉm cười ái ngại với cô.
Cô không bắt máy, nét mặt vẫn căng cứng.
Nữ sinh gần như nói bằng giọng thì thầm: “Không phải vì bọn mình mà chị ấy khóc đấy chứ? Mới nói có một, hai câu, đâu đến mức yếu đuối như vậy?”
Nhưng đến trạm Trung học Trường Nhã, xe bỗng trở nên nhộn nhịp hẳn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Đình Việt nhìn những lọn tóc cô buộc sau gáy bị gió thổi bay ra trước tai, vành tai bị gió táp đỏ ửng, nổi bật trong màn đêm. Anh chẳng hiểu sao lại nhét tấm bảng tên trong tay vào túi áo.
Lâm Vãn Tuyết nói với người cha ở đầu dây bên kia. Đối phương dường như chẳng hề quan tâm đến lời cô: “Con đã đến tuổi kết hôn rồi. Hơn nữa con và Tống Kha đã bên nhau hai, ba năm, nó cũng 26 tuổi rồi, không thể cứ vì con mà trì hoãn mãi được.”
“Học phí đại học, con sẽ tự kiếm. Con không muốn kết hôn.”
“Không được! Bố không hiểu con nghĩ gì nữa. Tống Kha có tay có chân, có công việc ổn định, con gả cho nó thì chỉ có sung sướng. Con cứ lần lữa mãi làm gì? Một người đàn ông tốt như vậy, con định đi đâu tìm? Con có biết nhà người ta có tận ba căn hộ tái định cư không hả?!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 94: Trần Đình Việt x Lâm Vãn Tuyết
Bên ngoài xe, gió táp mưa xô, Lâm Vãn Tuyết loạng choạng bước xuống, quấn chặt chiếc áo bông cũ kỹ, lạnh đến cứng đờ.
Trần Đình Việt nghĩ mình quá lộ liễu, đang do dự không biết nên tránh đi hay lên tiếng chào cô.
Máy tính vừa khởi động xong, ánh sáng xanh trên màn hình phản chiếu lên khuôn mặt của Trần Đình Việt. Anh không có nhiều hứng thú lắm, chỉ ừ một tiếng cho có lệ.
*
Trần Đình Việt mím môi, không biết phải nói gì, nhưng vẫn khẽ đáp một tiếng rồi lấy tấm bảng tên trong túi áo đồng phục, tấm bảng mà anh đã nhìn suốt cả đêm, đưa cho cô.
Vì vậy, bao nhiêu năm qua, dường như chuyện cô gả cho Tống Kha là điều hiển nhiên.
Cảm xúc của Lâm Vãn Tuyết dành cho Tống Kha mơ hồ, nhưng sau ngần ấy năm, ai ai cũng nói cô nên lấy anh ta, anh ta là đối tượng hoàn hảo. Dần dần, ngay cả cô cũng cảm thấy như vậy.
Sau khi cài xong, cô ngẩng đầu nhìn Trần Đình Việt: “Cảm ơn cậu nha.”
Không hiểu sao, lòng cậu bỗng rung động, mơ hồ cảm thấy có gì đó quen thuộc. Cậu ta khẽ huých người bạn bên cạnh, một chàng trai đang đeo tai nghe, chăm chú chơi game.
Ngay khoảnh khắc cô lướt qua bên cạnh Trần Đình Việt, xe bất ngờ phanh gấp.
Lý Duy thấy anh không chơi nữa thì sốt ruột: “Làm gì vậy?”
*
Lâm Vãn Tuyết kéo chặt chiếc áo khoác bông, bước ra từ lối nhân viên phía sau của một quán ăn nhỏ.
Nói xong, cậu ta kéo Trần Đình Việt vào game.
Viết mãi phần cấp ba của Lão Chu và Ninh Ninh mà không hài lòng, thôi viết trước chuyện đau khổ của Lão Trần vậy.
Không kịp đứng vững, đầu cô đập mạnh vào lồng ngực anh.
Chơi được ba ván, Lý Duy chợt nhớ ra gì đó, trong ký ức hình như cậu ta từng nghe Trần Đình Việt khen cô đẹp, nhưng lâu quá rồi nên quên mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Đình Việt nghe thấy giọng cô, thu điện thoại trong tay lại, cúi mắt nhìn cô. Cô vẫn mặc bộ đồng phục làm việc bên trong chiếc áo bông hôm qua. Có lẽ vì phải làm việc, cô đã cột hết tóc ra sau gáy.
Lâm Vãn Tuyết nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục bàn chuyện này. Thực ra cô và Tống Kha miễn cưỡng cũng có thể xem là thanh mai trúc mã. Hai nhà trước đây ở gần nhau, chỉ cách một con phố. Sau này, nhà Tống Kha được đền bù giải tỏa, còn nhà cô thì không.
“Bạn học, cậu tìm tôi à?” Lâm Vãn Tuyết hỏi lại lần nữa. Cô nhận thấy cậu em này cao thật, dường như còn cao hơn cả Tống Kha. Không hiểu sao bọn trẻ bây giờ lại cao lớn đến thế.
Phát hiện ra cô căn bản không nhìn thấy anh, mà lại lên xe điện của một người đàn ông khác.
Hôm nay là thứ Sáu, lượng khách đông hơn hẳn ngày thường. Theo quy định, công việc làm thêm có thể kết thúc sớm, tầm chín giờ rưỡi là có thể tan ca. Nhưng tối nay có mấy bàn khách vẫn còn hứng trò chuyện, mà quán thì vốn đã ít nhân viên, người xin nghỉ có việc riêng, người thì vội vàng muốn về.
“Lâm Vãn Tuyết, có người tìm em.”
Cô đặt bát đũa vào bếp sau, lau sạch bàn ghế, rồi mới duỗi lưng, cảm nhận cơn đau nhức nơi thắt lưng đã mỏi rã rời.
Cô sững lại, theo phản xạ nghĩ rằng Tống Kha đến tìm. Cô đặt bộ bát đũa đang sắp xếp trong tay xuống, bước ra ngoài. Nhưng khi đến cửa, cô phát hiện người đứng đợi là một nam sinh vẫn còn mặc đồng phục trường Trường Nhã.
(*) Một trăm năm mươi nghìn tệ ~ 520 triệu VND
Lần này, anh nhìn cô rõ hơn so với tối qua. Anh không kìm được mà khẽ cong môi. Anh và cô chênh nhau hai khóa, cứ ngỡ sau khi tốt nghiệp sẽ không còn cơ hội gặp lại, ai ngờ vẫn còn duyên phận.
Lâm Vãn Tuyết rửa tay, liếc nhìn đồng hồ, sau một ngày làm việc dài dằng dặc, cô thực sự kiệt sức. Cô thậm chí chẳng còn tâm trí để thay đồng phục, cứ thế khoác áo rồi bước ra ngoài.
Trần Đình Việt bật máy tính lên, trong lúc chờ máy khởi động, anh mở lon Coca, uống một ngụm rồi hỏi: “Lạ chỗ nào?”
Trần Đình Việt bỗng dưng nổi nóng: “Không phải rất tốt sao? Có gì mà tệ? Đi làm thì có gì là ra nông nỗi?”
Nhà cô trọng nam khinh nữ. Anh trai cô thi rớt đại học, còn cô thì đậu. Nhưng cha mẹ chẳng hề vui, ngược lại còn trách cô làm anh trai mất mặt. Vì vậy, tiền học phí và sinh hoạt phí cô đều phải tự kiếm. Cô thật sự muốn học xong đại học.
“Tôi nhớ chị ấy thi đại học rất tốt, hồi đó hiệu trưởng còn khen ngợi nữa mà. Giờ tính ra chị ấy chắc đang học năm hai rồi, sao lại ra nông nỗi này chứ?”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nhà cô ở vùng ngoại ô Bắc Thành, nơi mà hầu hết các cô gái khi đến tuổi trưởng thành đều kết hôn, sau đó sinh con, một đứa chưa đủ thì hai đứa. Nhiều người bạn của cô cũng bị môi trường xung quanh ảnh hưởng mà đi theo con đường đó. Thậm chí, họ còn nói với cô rằng, đến tuổi mà không kết hôn sinh con thì sẽ bị người ta đàm tiếu sau lưng.
“Xin lỗi.” Giọng cô nhỏ đến mức gần như bị gió cuốn đi, yếu ớt tựa như một chú chim non lạc trong đêm mưa.
“Cậu tìm tôi à?”
Nam sinh thấy người phụ nữ trước mặt cúi đầu, bấm màn hình điện thoại, có lẽ là vừa nhận được tin nhắn gì đó. Cậu ta không biết nội dung tin nhắn ấy là gì, nhưng chỉ trong tích tắc, nước mắt cô đã trào ra như vỡ đê.
“Không có gì.”
Cô chớp mắt, trong phút chốc cảm thấy có chút xa vời. Trước đây cô cũng là học sinh Trường Nhã, nhờ học bổng mà vào được trường.
Lâm Vãn Tuyết đang túng tiền, ông chủ bảo cô ở lại dọn dẹp, sẽ tính thêm hai tiếng lương. Cô không có ý kiến gì, liền đồng ý.
“Kiểu như là vui cũng không vui, mà buồn cũng không buồn.” Lý Duy chợt nhớ ra điều gì đó, vỗ đùi: “À đúng rồi! Hôm qua trên xe buýt, nhớ cái chị gái mặc đồ hầu gái không? Tôi vừa chợt nhớ ra, chị ấy cũng học Trường Nhã, tên là Lâm Vãn Tuyết, lớn hơn chúng ta hai khóa. Là người được dán trên bảng vàng tuyên dương thành tích mỗi kỳ đó!”
Trần Đình Việt không để ý đến cậu ta. Nhân vật trên màn hình của anh bị hạ gục thê thảm, nhưng anh chẳng còn tâm trạng chơi nữa. Anh lướt mắt qua Lâm Vãn Tuyết.
Chờ hai giây.
Trần Đình Việt tháo tai nghe xuống, nhìn cậu ta. Nam sinh kia là Lý Duy, Lý Duy nháy mắt ra hiệu: “Cô gái này thu hút ghê.”
Nhưng không phải cô không muốn lấy anh ta, chỉ là cô muốn sau khi hoàn thành việc học mới tính. Bố cô sốt sắng như thế, cô biết là vì sính lễ một trăm năm mươi nghìn tệ (*). Có được số tiền đó, ông mới có thể cưới vợ cho anh trai cô.
“Không thể nào.” Nam sinh đáp qua loa, nhưng ánh mắt lại từ trên xuống dưới lướt qua Lâm Vãn Tuyế. Đôi mắt màu khói nhạt, quầng mắt xanh mờ, làn da tái nhợt đến trong suốt, chóp mũi đỏ lên một cách dễ dàng và…
Trần Đình Việt vớ lấy áo khoác, đi ra ngoài: “Có việc.”
Trong đêm đông gió rét cắt da, cô bị lạnh đến mức co người lại, tựa đầu vào lưng người đó.
Thoạt nhìn, vẻ mặt anh chẳng có gì thay đổi, nhưng thực chất, từng chi tiết đều đang để lộ sơ hở.
Trần Đình Việt chửi thề một tiếng, muốn quay người rời đi nhưng cuối cùng lại không đi, cứ đứng yên ở đó nhìn mãi, cho đến khi bóng họ khuất hẳn.
Trần Đình Việt cúi đầu, ánh mắt chạm đến đôi môi tái nhợt của cô, vô thức cũng mím môi lại. Lòng bàn tay anh chợt có thêm một tấm bảng kim loại lạnh buốt.
Trần Đình Việt cười nhạt: “Không có gì.”
Nhưng Tống Kha vẫn thường xuyên ghé qua nhà cô, tâm ý của anh ta dành cho cô quá rõ ràng. Bố Lâm Vãn Tuyết đương nhiên rất hài lòng, ông thích Tống Kha, càng thích ba căn nhà của Tống Kha hơn.
“Cậu có phải thích chị ấy không?”
Cô nhìn đồng phục của anh, hỏi: “Cậu học lớp mười hai à? Trưa được nghỉ nên ghé qua sao?”
Ban đầu, anh chỉ định liếc qua một cái, nhưng ánh mắt vừa dừng lại liền không thể thu về.
Nhà hàng tư nhân Mr. Thỏ
Lý Duy bị anh mắng một trận, dời mắt khỏi màn hình, sững sờ hai giây rồi bật cười: “Phải phải phải, tôi sai rồi, tại tôi lắm mồm. Người ta là chị gái độc lập tự chủ, kiên cường dũng cảm, không khuất phục trước khó khăn, tôi sai hết, tôi sai rồi.”
Tuyến xe buýt số 552 vốn ít người, đến chuyến cuối cùng chỉ còn lại tài xế và Lâm Vãn Tuyết.
Lâm Vãn Tuyết.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, Lâm Vãn Tuyết không muốn có cuộc sống như vậy.
Những khoảnh khắc như thế này khiến Lâm Vãn Tuyết luôn cảm thấy trên thế gian này, vẫn còn rất nhiều người mang thiện ý.
Đúng lúc đó, loa phát thanh trên xe buýt vang lên thông báo. Lâm Vãn Tuyết vội vàng lau nước mắt, nắm chặt túi xách, cúi đầu bước xuống xe.
Hai bàn khách đó, một bàn là hai cô gái, líu ríu như những người hâm mộ cuồng nhiệt, bàn còn lại là một đôi tình nhân trẻ. Sau đó, có lẽ thấy quán vắng, chỉ còn mình cô phục vụ, họ cũng có chút áy náy nên ăn nhanh hơn.
Cô gái bên cạnh họ bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó, trừng mắt nhìn Trần Đình Việt: “Cậu đang nhìn gì thế?”
*
Trần Đình Việt lạnh giọng: “Cút.”
Bác bảo vệ nói: “Vậy về cẩn thận nhé.”
Cô đứng dưới ký túc xá một lúc lâu, đợi tâm trạng lắng xuống mới lên phòng.
Vừa đến nơi, anh đã thấy Lâm Vãn Tuyết đi ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ quán net đến nhà hàng tư nhân Mr Thỏ chỉ mất hai mươi phút.
Nói thế nhưng đến tám giờ tối, anh lại thoát game.
Về sau, có lần anh lại đến nhà hàng tư nhân Mr Thỏ, nghe người ta nói cô kết hôn rồi, ngay cả đại học cũng không học nữa.
Cô bật cười: “Tôi là đàn chị của cậu đó, một lần nữa cảm ơn nha, đàn em.”
Nhưng khi ánh mắt họ giao nhau, anh phát hiện ra rằng cô hoàn toàn không nhận ra anh, cũng chẳng nhớ rằng đêm qua họ đã từng gặp nhau.
“Ừm.”
“Vãn Tuyết tan ca rồi à, hôm nay về trễ vậy?”
Mười giờ mười tối.
Trần Đình Việt đứng lặng tại chỗ hồi lâu, sau đó bật cười tự giễu rất lâu.
Lý Duy đang chơi game hăng say, thấy anh đến thì lên tiếng: “Cậu đi đâu đấy? Sao trông là lạ vậy?”
Chiếc điện thoại trong tay Lâm Vãn Tuyết lại sáng lên, trên màn hình nhấp nháy chữ ‘Bố’.
Một nhóm học sinh vừa tan lớp tự học buổi tối xô nhau chen lên xe, ngay lập tức biến khoang xe vốn vắng vẻ thành một không gian chật kín người. Một nam sinh và một nữ sinh mặc đồng phục xanh trắng đứng ngay cạnh Lâm Vãn Tuyết.
Ngoài trời gió lạnh thổi mạnh, cô vuốt lại mái tóc rối ra sau tai, ngước lên cười nhẹ với bác bảo vệ vẫn còn đang làm việc ở bãi đỗ xe: “Ừm ừm, hôm nay hơi bận ạ.”
Cô nhận lấy từ tay anh, cài lại lên ngực trái mình: “May mà cậu nhặt được, nếu để quản lý phát hiện tôi làm mất sẽ bị phạt hai mươi tệ đấy.”
Nữ sinh liếc mắt nhìn Lâm Vãn Tuyết, hạ giọng trách cậu ta: “Nhỏ tiếng thôi, đừng bình phẩm người khác bừa bãi… A… sao chị ấy khóc rồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng Lâm Vãn Tuyết yếu ớt: “Đợi con tốt nghiệp đại học rồi hãy kết hôn được không?”
Đêm đó cô trằn trọc không ngủ được. Hôm sau vẫn phải đi làm thêm. Buổi sáng làm ở tiệm đồ ăn sáng đến chín rưỡi, rồi kịp chạy sang nhà ăn tư nhân Mr. Thỏ chuẩn bị khai trương lúc mười giờ, bận rộn đến hơn chín giờ tối mới tan ca.
Tối thứ Bảy, quán ăn Mr. Thỏ bận rộn hơn cả tối thứ Sáu. Khi vừa hết giờ cao điểm buổi trưa, quản lý quán đột nhiên gọi cô.
No.17
Lâm Vãn Tuyết nhìn thấy bảng tên, khuôn mặt lập tức lộ vẻ vui mừng: “A, cậu nhặt được à?”
Nam sinh ấy nhìn bộ đồng phục phục vụ trên người cô, giọng điệu không mấy thiện cảm: “Wow, mặc thế này mà đi xe buýt à? Đang cosplay hầu gái đấy hả?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.