Nghiệt Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Một khắc hữu duyên
“Mạc huynh với vị huynh đệ này có quen biết hay sao?”
Thiên địa hữu hoà nơi lưỡi kiếm
Quang Liêm rất hiểu câu: “Kẻ thù của kẻ thù chính bạn” tự khắc cái nhục gây thù kia biến mất trong lòng, không vướng bận . Hắn cười nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bây giờ ta muốn đến ngôi miếu của làng cầu phúc, huynh đi cùng ta được không?”
Lê Cát Hưng nói với nương tử:
Ý Nhu nàng ta là người rất sạch sẽ, đặc ghét cái bẩn nên rất mẫn cảm với việc mồ hôi nhễ nhại. Nàng ta uống hết cốc nước mà Nguyệt Như rót cho để tỏ lòng, bên trong cũng ngầm công nhận. Nàng ta ngồi đó nói:
…
“Đại hoàng tử hôm nay, chắc đến ngôi miếu này cũng vì muốn cầu phúc?”
“Trần gia chủ, không biết có thể đun nước tắm cho ta không?”
Mà đoạn ký ức hắn nhớ ấy cũng khuyết thiếu rất nhiều, điều bây giờ hắn muốn làm chỉ là tìm ra cha hắn. Nhưng đã ba năm rồi, mày mò nhưng hắn vẫn không hề có một tin tức nào. Chỉ còn cách chọn buông bỏ, hắn sống cô độc cứ sống mà chẳng biết sống vì lẽ gì. Chắc có lẽ cũng từ lá thư mà mẹ hắn để lại…
Chương 12: Một khắc hữu duyên
Hai kẻ này dường như đã quá hiểu nhau, kể cả dụ ý trong câu nói dù chưa nói hết cũng có thể đoán một phần. Quang Liêm hắn phe phẩy cây quạt, giọng của kẻ bề trên, đôi phần cảnh cáo:
Ánh mắt hắn khi ấy cũng đầy ẩn ý, Mộc Đăng cũng hiểu lời nói này. Hắn nhu mì đáp lại:
Mà khoảng thời gian, để những chuyện này xảy ra dừng lại trước ánh nhìn của Hạo Dương. Hắn cố nhìn cho rõ kiếm pháp của hai nữ tử kia.
“Tên vừa rồi là con trai của Mạc tể tướng trong triều đình, nàng cũng hiểu tâm lý của một con c·h·ó muốn phản chủ mà. Để đạt được mục đích, nó sẽ đi tìm nhiều con c·h·ó khác nhằm cắn chủ: bất trung thần, bất nghĩa thần,… . Nàng nghĩ ta sẽ muốn tham gia sao? Đại Ngu này tốt nhất vẫn nên tự sinh tự diệt theo cái lý của nó!”
Ngay cả tên đại hoàng tử đứng bên cạnh cũng cảm nhận được hơi thở của hắn không bình thường, ngầm hiểu hai kẻ này là kẻ thù. Mà chính hắn cũng có thể lợi dụng điều này…
“Một túi kim quan!!!”
“Dương ca ca, muội xin phép về! Lần sau lại đến.”
Trong thư bà đã biết trước kiếp nạn, chỉ khuyên hắn sống…
Nàng ta không do dự, đồng ý ngay còn ra thêm:
“Hôm đó, ta lo sợ sẽ có nhiều kẻ dòm ngó Mộc Bản Độc Tự Kinh xuất hiện. Để an toàn, huynh đi chung với ta được không?”
“Không hứng thú! Cô nhắm đến Mộc Bản Độc Tự Kinh thì cứ việc, vật đó ta không để nó vào mắt.”
“Nguyệt Như sư tỷ, hôm nay xem như tiểu muội được mở mang tầm mắt về cái gọi là thiên phú với cần mẫn. Tỷ cũng đã cho ta thấy được cái thiếu sót trong luyện kiếm của bản thân, đây xem như một cơ duyên lớn, sau này tất báo.”
Hắn thản nhiên đáp lại:
Một nam nhân theo sau một nữ tử bước đến, bốn kẻ tám mắt nhìn nhau. Không khí trở nên căng thẳng vô cùng, Quang Liêm hắn nhìn vào đôi mắt của Mộc Đăng hướng về kẻ trước mặt cũng hiểu một phần. Trong lòng chuyện ban trước cũng nhạt nhoà, hắn hành lễ:
Giao đấu đã lâu, Y Nhu nàng cũng nhận ra được thiếu sót của bản thân, nàng cũng hiểu trước một kiếm tu tâm sâu sắc thì cách biệt một cảnh giới vẫn chưa thể áp chế hoàn toàn. Kiếm kỹ mà nàng ta tu luyện là Giản Hữu Kiếm Hà - đây là kiếm pháp nguyên thủy nhất, đưa vạn đường kiếm quy lại nơi một lưỡi kiếm, cái đích cuối cùng vẫn là đòn đánh cuối cùng. Cũng là đòn mạnh nhất, sắc bén nhất tụ lại sau tám mươi mốt nhát kiếm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn đáp lại, giọng lạnh lùng thản nhiên:
“Vậy ta nhường ngài vào trước, dù sao thế tử vẫn là đấng tối cao, nghĩa quân thần như ta phải nhường lại.”
Nàng bước vào gian phòng sách, đến trước mặt hắn nói:
Đường kiếm sắc, sắc bản tâm
Cây đa cổ thụ ngàn năm này là Thiên Linh Thần Mộc, ẩn chứa khí linh trong thiên địa cực lớn. Bất kỳ bộ phận nào cũng là linh thảo đặc biệt tốt cho luyện dược, hơn nữa còn ẩn chứa phúc đức ngàn đời của làng cổ. Thế nên kẻ nào khi đến nơi này cũng đều muốn nhành rễ đa, vì đây là cơ duyên tạo hoá khó gặp.
Một kiếm đoạn sơn, một kiếm trảm trời
“Nếu ta được Mộc Bản Độc Tự Kinh công nhận làm người truyền thừa, sẽ có rất nhiều kẻ nhắm đến. Nếu huynh bảo hộ ta, ta sẽ cho huynh thêm ba túi kim quan nữa. Thế nào?”
“Vậy… Trần đại tiểu thư rốt cuộc muốn ta làm gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mạc huynh phải nhọc lòng rồi, mọi sự đâu việc đa lễ đến như vậy. Nhìn huynh ta thật cảm khái nghĩa quân thần mà, chỉ tiếc nhiều khi không được bền.”
“Vậy được!!!”
Nguyệt Như tắm xong, trên người nàng ta vẫn ánh lên mùi hoa lan dịu nhẹ, mái tóc để bung sau lưng cho dễ khô.
Hạo Dương hắn mỉm cười, nói bóng gió:
Nửa nén hương trôi qua, hắn bước ra bên ngoài. Cuộc giao đấu kia cũng đã hạ màn, hai nữ tử kia đang ngồi rót nước cho đối phương, mồ hôi nhễ nhại không ngừng. Hắn liếc nhìn qua, rồi mặc kệ, sau lại bước vào gian phòng sách vẻ mặt gần như không có biểu cảm.
“Quen thì không! Nhưng biết thì có! Một con cẩu hoang tự dưng chạy vô nhà đòi cắn chủ nhà, bị ta đánh cho thừa sống chí c·hết ấy mà.”
“Ta đã đun nước, cô cứ tự nhiên.”
“Đây đâu phải trong hoàng triều, Mạc huynh nhọc lòng rồi! Cứ coi ta là bằng hữu đi, hoặc không muốn thì coi ta là một tên vô danh tiểu tốt nào đó cũng được!!!”
Nguyệt Như vẫn giao đấu với Ý Nhu rất kịch liệt, tiếng lưỡi kiếm va nhau vang đến chói tai, gần như không thể nhìn rõ đường kiếm của họ nếu là người bình thường.
“Vậy xin đi trước!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần tộc đệ nhất kiếm kỹ là danh kiếm nổi tiếng thiên hạ, có thực chứ không phải hạng vô danh. Một đoạn:
Cuộc nói chuyện rơi vào trầm mặc.
…
Mộc Đăng vẫn là kẻ bề tôi, hắn bước đến cúi đầu trước đại hoàng tử, giọng cung kính:
Mạc Mộc Đăng lại tình cờ gặp Hồ Quang Liêm nơi cây cầu gỗ, dẫn sang miếu thờ, hai kẻ này nhìn thấy nhau thôi đã khó chịu, cái khó chịu nảy sinh như phản xạ. Tuy thế, hai kẻ này vẫn tỏ ra hết sức tự nhiên, dù ra sao cũng như chưa hề xảy ra chuyện gì hết.
“Hoàng từ nói vậy là không phải phép rồi, ngài là con trai của thiên tử cũng tức là con trai của rồng. Thân phận ngài cao quý như vậy, sao kẻ bề dưới như ta có thể coi là bằng hữu. Kẻ nào dám coi ngài là tên vô danh tiểu tốt, đáng chém!!!”
“Hôm nay thật hữu duyên, không ngờ lại gặp được đại hoàng tử ở nơi này, kẻ bề tôi xin cung kính.”
“Được! Thành giao!!!”
Hắn do dự một hồi, lại suy nghĩ đắn đo. Vốn không định rời đi nhưng cũng có việc cần phải ra ngoài, bèn đồng ý.
“Không sai! Chính là như vậy!!!”
Nguyệt Như nàng ta nghe vậy, cảm nhận được trong giọng nói của nữ tử này đã không còn cái chua ngoa, đanh đá mà rất thật lòng. Nàng mỉm cười như đã nghe rõ lời vừa rồi.
Quang Liêm nghe vậy, trong lòng mỉm cười đầy dã tâm. Mộc Đăng hắn nhíu mày, trên đó tối sầm, cố kiềm chế lại trên khuôn mặt mà tay đã siết chặt lại.
…
Ý Nhu đứng dậy, nàng đi đến trước cửa sổ phòng sách của hắn, nơi này vẫn đủ thấy hắn đang đọc sách trong phòng. Nàng ta cất giọng nói trong trẻo:
Ý Ngu chầm chậm bước về, trên ánh mắt vẫn ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
Nàng ta bước đến gần hơn, mùi hương hoa lan dịu nhẹ bay vào khứu giác hắn, cảm giác quen thuộc phần nào hiện lên. Khi hồi trước, mẹ hắn cũng toát lên cái mùi hương hoa lan dịu nhẹ này. Y xoa thái dương, nhắm nghiền mắt lại, điều chỉnh lại cảm xúc. Hỏi:
Hắn nhíu mày không để lời đó đi vào trong tai, nhưng đây cũng là cơ duyên xảo hợp . Hắn đáp lại:
Hắn cười nhếch mép, quả nhiên là người giàu dùng tiền thì không cần đắn đo:
“Thì ra là vị huynh đệ này với Trần tiểu thư, chúng ra rất có duyên đấy. Mới đây thôi, mà giờ đã gặp lại!”
Đợi nữ tử kia biến khuất, Nguyệt Như đang ngồi cũng cảm thấy rất khó chịu, nàng lớn giọng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Đó là những câu nói của các bậc tiền nhân kỷ trước để lại cho kiếm kỹ này. Mà ở đây Nguyệt Như nàng ta đã luyện đến gần nhất lời truyền dạy, dù thấp hơn một cảnh giới nhưng đường kiếm của của nàng vẫn sắc hơn Ý Nhu một cảnh. Kiếm nhu thắng kiếm cương, lúc thi triển kiếm kỹ thì hoàn toàn không bộc lộ sai sót. Nếu không phải Ý Nhu cao hơn nàng một cảnh giới, thì hoàn toàn không phải đối thủ.
Dưới gốc cây đa ngàn năm, vị sư thầy kia sau quãng thời gian hàn huyên cùng với hai vị sư huynh của mình nay đã về lại đình làng. Hai lão đầu lại đánh cờ, họ đam mê cờ đến mức có lẽ ngoài đánh cờ thì chẳng làm gì khác. Lão Lục bấm đốt ngón tay, thì lại thấy hôm nay đặc biệt hữu duyên.
Đối mặt với Giản Hữu Kiếm Hà, thì Thanh Long Độc Kiếm cũng không phải thất thế. Duy chỉ tầng thứ hai cũng đã không phải là đối thủ của nó rồi, điểm yếu chí mạng nhất của Giản Hữu Kiếm Hà chính là thời gian tung kiếm lâu. Nguyệt Như biết vậy, nàng có thể tận dụng nó.
“Trần huynh, mấy hôm nữa là hội đình Thổ Hà rồi. Huynh có hứng thú không?”
Trận đấu đang tới chỗ cao trào thì nước trong lò đã sôi, Hạo Dương hắn mặc kệ mà đi tắm. Cho dù là gì, hắn cũng quan tâm đến bản thân của hắn hơn là ngắm nhìn sự việc, kẻ khác gọi hắn là vô cảm nhưng hắn cô độc cũng quen rồi, ra sao thì ra. Nếu không phải chuyện hệ trọng liên quan đến chính hắn thì chẳng mặc quan tâm.
Phạt tất sát đoạn thực vô danh
Trong phòng tắm nghi ngút, Hạo Dương ngâm mình trong thùng nước ấm vừa đủ, có lẽ vì ngâm nước mà da của hắn lại nổi lên. Những vết sẹo trên ấy, cũng rõ nét khi ban lúc ra sông vớt đá. Hắn ngâm mình tận hưởng, nhắm nghiền mắt lại cũng nhớ về một đoạn ký ức.
Cả hai kẻ vừa rồi, không một kẻ nào lấy được rễ cây đa, Sơn thần tiếp nhận lời thỉnh cầu nhưng lại không hề đáp ứng. Vốn nghĩ vừa rồi sẽ có sự ganh đua, nhưng lão Lục không hề bận lòng, chỉ mặc kệ.
Hạo Dương hắn nhìn kẻ này, rồi hành lễ đáp lại.
Cho đến bây giờ, hắn mới nhìn thẳng vào mắt nàng, thầm gật đầu tỏ ý là mình đã nghe thấy lời vừa rồi.
Huyền Liễu nhìn lại vẫn chưa thấy con gái về, bà ngó ngàng một hồi rồi cũng đi vào trong.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.