Nghiệt Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Hồi ức khuyết thiếu
“Vâng ạ!”
Cho đến năm ba tuổi, hắn mới nghe lời đồn rằng cha hắn trở về, mẹ hắn khi ấy rất vui sướng… tuy thế chỉ ngay ngày hôm sau ông đã đi luôn. Người phụ nữ son sắc tuổi xuân như bà cho dù không muốn, vẫn chỉ có thể ngậm ngùi cay đắng.
Hắn lúc ấy còn nhỏ, cũng gật đầu đồng ý, từ khi bé đến khi trưởng thành bà vẫn luôn nhắc với hắn câu nói đó. Sau này, mỗi khi nhìn thấy mẹ ngồi bên khung cửa sổ ngắm trăng, vẻ mặt của bà buồn thăm thẳm, trên khoé mắt vương ngấn lệ, nỗi nhớ nhung theo năm tháng thì hắn mới hiểu vì sao.
“Ngươi vẫn là người có duyên, ta tặng ngươi ba chữ: “Đức Tại Tâm”… sau này gặp nghịch cảnh có thể đưa ra ngẫm lại. Giờ thì ngươi có thể đi ra ngoài rồi!”
“Ta… ta nhớ lại rồi!!! Ta nhớ lại rồi!!! Hoá ra đây là cơ duyên của ta sao? Hoá ra đây là cơ duyên của ta sao? Hoá ra đây là cơ duyên của ta sao? Hoá trước kia chỉ là ta luôn ngỡ, chứ nơi này chẳng liên quan gì đến… từ Mộc Bản cho đến gốc cây đa kia, chỉ là ảo cảnh sinh ra trong nỗi nhớ của ta… . Đáng hận!! Đáng hận!!!”
Trần phủ nơi này là của bác họ hắn, nhưng ông cũng đã mất.
“Thiên Hoa, muội có đồng ý làm người yêu ta không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
duy chỉ bố cáo, thiên hạ lắng nghe!!!
Trên người hắn thoát ra ma tính sinh ra từ đau đớn, con mắt hắc hoá tràn ra ma khí, hắn lúc ấy như điên loạn, mất kiểm soát nở một nụ cười c·hết chóc khiến tất cả run sợ…
“Mẹ!!! Aaaaaaaa!!!”
Cái điều hắn không ngờ đến rằng…
Một ngày đẹp trời 19 năm trước, khi ấy Trần Phủ không ở nơi này mà ở trên làng Trong, chốn Tân Yên phủ, Bắc Giang địa trấn, Trung du Bắc Bộ miền đông thiên.
Hắn uất hận nhìn tất cả, Tứ Diệt Kiếm siết chặt trên tay, trong suy nghĩ chỉ muốn g·iết tất cả. Đại chiến nổ ra, một tên đã bị hắn g·iết, cắt xuyên cổ...
Nước mắt trào ra, hắn chạy lại đỡ mẹ ngồi dạy, bà khi ấy đã yếu lắm rồi dùng hết sức cuối cùng nhìn hắn và dặn dò:
Suốt một tháng, mẹ hắn khóc dòng. Hắn tuy hiểu rõ lại chỉ có thể động viên mẹ mình, hơn ai chính hắn cũng rất buồn…
“Cỡ ngươi cũng đáng để bổn tiểu thư để vào mắt, ta tiếp cận ngươi cũng chỉ vì muốn lấy Tứ Diệt Kiếm thôi!”
Hắn biết mẹ từ lâu luôn nhung nhớ cha, nên hôm ấy không hề đến gần ông dù chỉ một lát. Tất cả thời gian đều dành cho mẹ, hắn có nhiều câu hỏi nhưng vẫn đành thôi .
“Thiên Hoa, chào bác ạ!”
Hắn như kẻ điên cứ ngồi đó mà lẩm bẩm, dù vẫn cười nhưng khuôn mặt không có hồn, cũng chẳng còn phách ở lại. Con mắt cứ trợn trợn… (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần phủ khi ấy ngập trong máu lửa, xác người la liệt, mẹ hắn khi ấy hấp hối giữa sân. Hắn nhìn lại, xung quanh là rất nhiều bóng đen khắp nơi. Hắn đứng sững lại, tất cả mọi thứ khi ấy như sụp đổ, khoảng không sau hắn chỉ có màu u tối.
Một buổi chiều, trời khi ấy trong xanh nắng gió chan hòa. Một thiếu niên 15 tuổi đang bắt cá dưới con suối gần nhà, không ai khác chính là Hạo Dương.
Đến khi hắn 5 tuổi, đã biết đi, biết chạy, biết nói biết cười… tuy đó chỉ là những hành động ngây ngô, trẻ thơ không vì điều gì nhưng lại là niềm động viên rất lớn cho mẹ hắn.
Hạo Dương hắn nhớ lại… (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vị ca ca gì đó ơi! Có thể bắt cho ta vài con cá không?”
Rồi bà nhắm mắt lại, không một lời trăn trối. Hắn gào than, trời khi ấy như thấu lòng mà đổ mưa, sét đánh vang trời:
Hắn siết tay, cười lớn, điệu cười của sự bi ai, bi hài đến cùng cực, nghiến răng ma nói, giọng đầy uất hận:
“Con trai, con từ bao giờ đã quen một thiếu nữ vẹn sắc thế này?”
Hắn vô thức tiếp nhận, cùng khi ấy giọng nói của Nguyệt Như vang đến bên tai:
Mẫu thân sinh ra hắn trong một đêm tàn rét buốt. Căn phòng khi ấy chỉ có mẹ hắn, bà đỡ đẻ, giúp việc cùng quản gia… cha hắn khi ấy không hề xuất hiện… tủi thân cho bà vô cùng.
Ta!!! Trần Ngọc Nguyệt Như, một thân nữ nhi có thể…
Hạo Dương đáp lại rất nhiệt tình, rất hay đưa nàng ta đi chơi không thiếu một việc gì.
một kiếm trảm thiên hạ!
Mộc Bản Độc Tự Kinh phát ra uy áp, đi thẳng vào tâm trí hắn:
“Thiên Hoa… ! Ta nhớ lại rồi… sẽ không quên nữa đâu!!! Cô ! Để ta tìm được thì…không c·hết không thôi!!!”
Hắn khi ấy ngơ ngác, còn tưởng là người thiếu nữ nói ai khác, nên lấy tay chỉ chỉ xác nhận lại xem có phải người thiếu nữ gọi hắn hay không. Lúc ấy hắn mới biết là thật, tay quen vồ lấy ba con cá lớn, rồi buộc lại tặng cho người thiếu nữ.
Hắn nhận ra rằng thì ra, Mộc Bản đã có chủ nhân.
“Thiên Hoa, muội nói vậy là có ý gì?”
Nàng ta nghe được câu nói đầy ẩn ý này, cũng mỉm cười thục nữ đôi phần e ngại:
Ngay sáng sớm hôm sau, cha hắn đã đi mất. Mẹ hắn sau đêm ấy cũng đã vui vẻ hơn phần nào, ba tháng sau bà có mang thai. Ai cũng vui mừng khi hắn sắp có em, nhưng nghiệt ngã thay bà lại bị xảy thai…
“Muốn!”
Năm 13 tuổi, cha hắn về. khi ấy lần đầu tiên hắn mới thấy mặt cha mình, quả thực khuôn mặt hắn đôi đường phần nhiều giống ông. Ông đưa cho hắn một thanh kiếm gọi là Tứ Diệt Kiếm, dặn dò hắn...
Một người thiếu nữ đi đến, nàng ta nếu để so với Nguyệt Như hay Lê Ý Nhu bây giờ thì vẫn là phần hơn. Ngay từ lần đầu nhìn thấy, hắn đã rung động nhìn nàng ta ta mà ngơ ngác đôi phần. Đợi đến khi nàng chú ý đến hắn, người thiếu nữ gọi với:
Hạo Dương nhận ra trong ánh mắt ấy không nói đùa, hắn chạy về ngay…
Mẹ hắn từ bé vẫn hay dạy hắn một điều :
“Hạo Dương, ngươi mau về đi nếu không ngươi không gặp được mẹ mình lần cuối đâu!”
“Con cũng sẽ yêu họ, vô điều kiện… ạ!”
Một thanh kiếm đâm đến xuyên tim hắn, là là của Thiên Hoa. Hắn chỉ khẽ cảm nhận được cái đau đớn, sau chìm vào bóng tối…
một kiếm trảm chư thần!
“Giỏi lắm con trai, nhưng không phải họ khi tình ái chỉ có hai người với nhau thôi. Hứa với ta rằng: Nếu mai này con yêu một nữ tử nào đó, thì hãy yêu họ vô điều kiện, chấp nhận họ cả ở tâm và trí. Nhớ đừng bao giờ rời xa họ”
Cho đến ba ngày sau, trên sân tràn ngập xác người… lúc tỉnh dậy người hắn đầy máu… đau đớn mà mai táng...
Năm 15 tuổi.
Chương 17: Hồi ức khuyết thiếu
Quay trở lại với thực tại, hắn quỳ rạp trên nền đất trước mặt là Mộc Bản Độc Tự Kinh. Trên khoé miệng cười đau khổ, hắn gào lớn, vẻ mặt bi ai đáng hận vô cùng tận:
Cho đến một đêm trăng rằm tết trung thu, dưới ánh trăng vàng sáng vằng vặc. Hai tay hắn cầm tay nàng ta, trong lồng ngực khi ấy đập thình thịch, run rẩy nói:
“Ngươi! Có muốn báo thù không?”
“Thân mang nữ nhi, đương tiếng yếu mềm, xong tùy lúc!
Bà một tay nuôi nấng hắn, một tay lo toan cho cả Trần phủ, không một lời than vãn hay oán trách. Nhiều kẻ khi ấy gọi bà là con chim trong lồng, mọi điều bám lấy, không một chút tự do. Bà vẫn luôn đợi người phu quân của mình trở về…
Sát nghiệp ngập tràn trong ý niệm chỉ một chữ: “g·iết !!!”
Sau hắn lại vô thức đến nơi này, trên tay vẫn siết lại thanh kiếm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Con trai, nếu có một nữ tử yêu con vô điều kiện thì con sẽ làm gì?”
Đây cũng là nỗi đau lớn nhất trong hắn, khi ấy hắn cũng đã nhớ rất rõ ràng.
Hắn sững lại không biết phải trả lời ra sao . Nàng ta chào mẹ hắn.
“Thôi được rồi! Không cần quá phải hành lễ. Đã là người yêu con trai ta, thì sau này nếu không bất trắc cũng sẽ như vậy thôi!”
Thiên Hoa nàng ta hất tay hắn tay ra, vẻ mặt bộc lộ sự nham hiểm trong ánh mắt là sự khinh bỉ, giọng nói của một bề hơn:
Hắn ngơ ngác:
“Con… trai… mau…chạy đi!!!”
Lúc ấy hắn ngây ngô, đáp lại: (đọc tại Qidian-VP.com)
Qua thời gian, họ trở nên thân thiết, nàng ta rất hay hỏi hắn, gần hắn, nói chuyện cùng hắn… hắn đưa nàng về ra mắt mẹ mình. Vẫn nhớ khi ấy…
Trong tiềm thức khi ấy, vẫn cố:
Có lẽ hắn khi ấy mới ba tuổi, nên trong ký ức hoàn toàn không có nổi một hình dáng của cha hoặc có không nhưng không nhớ mặt cha mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.