Nghiệt Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Đến Yên Sơn (3)
Hai con thuyền nhỏ chầm chậm tiến lại đến gần con thuyền hắn trong âm thầm, có chủ ý. Chúng rất im lặng gần như không phát ra tiếng động, dù chỉ một chút.
( Quãng sông phía dưới đêm qua )
Hắn đưa cho cô bé một cái bánh bao, nói nhẹ:
“Vị huynh đệ này, vừa rồi nhất thời không chú ý đến con thuyền may là có huynh nhắc nhở.”
Đức Trí nhíu mày suy nghĩ, miệng mấp máy:
Cả dọc đường hắn đọc sách, còn cô bé ngồi đan len, thật sự là nhàm chán mà cũng chẳng biết tại sao. Có lẽ hắn đã quen hoặc điều gì đó khiến hắn phải thích nghi với nó.
Đức Trí hắn chỉ thẳng sang phía đối diện sông Cầu nói:
Sáng nào nơi đây cũng đều có một ông lão, làm nghề quăng lưới từ sớm. Ông lão vừa huýt sáo vừa thao tác rất mượt mà, trông ông rất lạc quan yêu đời.
“Vâng,ta biết rồi!”
Quỳnh Chi lúc này mở mắt dậy, cô bé xoa lại mái tóc rối mù nói:
“Nằm mơ đó!”
Hắn đang đọc sách bỗng nhiên nghe được âm thanh gì đó gõ vào mạn thuyền, thì ra là một kẻ nào đó đang dùng gậy gõ vào còn hô lớn: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hạo Dương theo đuổi chỉ tay mà nhìn sang phía bờ đối diện… (đọc tại Qidian-VP.com)
Quỳnh Chi vẫn miệt mài đan len, nhìn vẻ mặt đó chưa bao giờ là hết niềm vui cả, hắn cũng cảm thấy đôi phần kỳ lạ vì không hiểu vì sao cô bé này lại đam mê đan len đến vậy. Suốt cả dọc đường sông đã sáu ngày, hình hài cái khăn choàng dần hiện ra.
…
Hạo Dương nhìn liếc qua cô bé một lượt, vẻ mặt khó tả rồi lại quay lại cuốn sách. Hắn nói nhẹ:
Tiếng mặt nước dưới thuyền thay đổi, có lẽ là do những gợn sóng nhỏ hoặc là những con cá đi ăn đêm…
Cô bé đang rất tập trung vào việc đan len nên chỉ nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngồi trên thuyền, hắn xem lại mấy món đồ lấy được đêm hôm qua. Một túi kim tiền nhỏ, ba tờ ngân phiếu trị giá 200 kim quan. Hắn mừng thầm vì lại có thêm tiền sài, lúc ấy mới hiểu do đâu mà g·iết c·ướp lại giàu đến vậy.
{6 ngày sau}
Nói rồi từ phía bờ phải sông Cầu hiện lên cái biển hiệu bằng gỗ xoan khắc rõ “Làng Yên Sơn nửa dặm” (có nghĩa là cò nửa dặm nữa sẽ đến làng Yên Sơn). Hắn quay sang nói với Quỳnh Chi:
Quá phiền muộn, Hạo Dương lất từ trong người ra cuốn sách mà hắn yêu thích dù đã đọc cả ngàn lần - Lịch sử văn minh Đại Việt. Điều làm hắn thích thú là khi đọc nó sẽ hết mực nhập tâm, quên đi hoàn cảnh bên ngoài, mọi thứ tái hiện qua lời văn như dòng chảy đi ngang qua mắt hắn. Mỗi lần đều mang đến một xúc cảm nhất định.
“Ta đến đây là muốn đi đến Xuyên Hồng miền động thiên. Không biết Phan huynh có biết đường?”
“Tiểu ca ca, đêm qua có chuyện gì mà ồn ào vậy? Hay là ta nằm mơ thấy nhỉ?!”
Khuôn mặt thiếu niên anh tuấn tuy ở quê nhưng vẫn rất tiêu sái một vẻ. Vẻ mặt rạng rỡ đón khách, trên miệng nở nụ cười tự tin. Thiếu niên trong bộ giao lĩnh thường dân vàng chàm, chân đi dép gỗ độn cỏ, bả vai khá rộng.
Quỳnh Chi chẳng biết từ bao giờ mà lại trở nên lầm lì, ít nói chắc cũng tại trên thuyền không có việc gì chơi mà hắn cũng không nói chuyện với cô bé.
Đức Trí kéo vai hắn lại hỏi:
Hắn cất đi cái nón Lục lão đầu tặng mình tiến đến hành lễ với thiếu niên:
“Trần… Hạo… Dương?! Trần Hạo Nam?! Không lẽ vị huynh trường đây là huynh đệ với kiếm khách Trần Hạo Nam nổi danh thiên hạ?!”
“Nói vậy là huynh không phải huynh đệ với Trần Hạo Nam sao?!. Hạo Nam hắn là kiếm khách nổi tiếng từ Xuyên Hồng miền động thiên đến Trung du Bắc Bộ miền động thiên, là kiếm khách một kiếm có thể diệt trăm vạn yêu tộc. Năm miền động thiên không ai là không biết đến hắn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hạo Dương nằm sõng soài trên con thuyền mà nó vẫn đang chầm chậm rời đi, Quỳnh Chi đằng sau vẫn nghịch ngợm không ngừng. Cô bé nghịch nước chạy từ mạn ra cuối thuyền đã vòng quanh mấy lượt, hò hét ầm ĩ khiến hắn còn cảm thấy bất lực nhưng cũng chẳng dám nói câu nào.
“Khách quan! Đây là địa phận của làng Yên Sơn, nếu muốn đi tiếp lên hạ nguồn phải có giấy thông hành của trưởng làng.”
Một đường gỗ lớn xây cạnh bờ sông giúp thuyền đò neo đậu, hàng hóa hai bên bờ chất thành đống, cảnh người buôn bán tấp nập. Hắn lúc ấy mới quay lại nhìn người gõ thuyền, thì ra là một thiếu niên khá trẻ tầm đôi mươi. Người này đội một cái nón hơi cũ rách, trên miệng ngậm nhánh cỏ mần trầu cứ đung đưa. Tay còn lại cầm thanh trúc nhỏ là thứ gõ thuyền.
Sáng, trưa, chiều, tối, đêm qua đi. Hôm nay, con thuyền đi ngang qua một phiên chợ ven sông có tên là Tiên Sơn. Ăn bánh bao cả một ngày hắn cũng đã ngán tận cổ, thế nên mới phải tìm đồ ăn khác.
“Vị huynh đệ này ta họ Phan, tên Trí, tên đệm Đức tức là Phan Đức Trí. Hầyz… biết trước quen sau. Hôm nay gặp được huynh trường, như là đã quen từ trước. Có thể cho ta biết danh xưng không?”
Nếu mà mắng thì lại sợ mang tiếng là lớn đầu đi mắng trẻ con, mà hắn cũng chẳng ưa gì trẻ con. Nếu cô bé này không có mấy điểm kỳ lạ thì hắn cũng chẳng dẫn theo, sẽ không bao giờ dẫn theo.
Chương 34: Đến Yên Sơn (3)
“Tiểu muội muội, sắp đến làng Yên Sơn rồi đấy!”
“Chắc… cũng sắp đến rồi!”
“Ta họ Trần, tên Dương, tên đệm Hạo. Tức là Trần Hạo Dương. Huynh có thể gọi ta là Hạo Dương.”
“Đức Trí huynh, người tên Hạo Nam này nổi danh đến vậy sao?!”
Lúc ấy hắn mới chợt tỉnh, liền cất đi quyển sách mà chui đầu đi ra bên ngoài ngó ngàng xung quanh, quả nhiên đây là làng Yên Sơn.
Chẳng ai biết, trong suy nghĩ của Quỳnh Chi rất nhớ gia gia của mình. Cô bé đan len cũng vì suy nghĩ:
Hạo Dương gật đầu hiểu ra: “Một kiếm diệt vạn yêu tộc, quả là xứng danh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Những t·ên c·ướp khi thấy đã lại gần liền ra hiệu hành động chỉ tiếc…
“Đó! Từ bên đó là Xuyên Hồng miền động thiên. Mảnh đất đó là Sóc Sơn phủ toạ trong Hà Nội khối địa.”
…
Hắn mơ hồ khó tả vì dù sao đầy cũng là lần đầu nghe đến cái tên Trần Hạo Nam này, hắn hỏi lại:
Sáng hôm sau.
Hắn nhìn lại tấm bản đồ, thì thấy mới đi được một phần ba quãng đường mà bây giờ đã là ba ngày. Vậy phải còn gần một tuần lễ nữa mới đến được Yên Sơn, hắn nghĩ thôi cũng thấy chán.
“Tiểu ca ca, bao giờ chúng ta mới đến Yên Sơn?”
Con thuyền vẫn đi chậm dần về phía trước, nhưng hắn đã thấy nhiều bóng con thuyền hàng khác hơn, con người cũng dần xuất hiện mỗi lúc một dày trên sông, ở bờ.
Hạo Dương thấy vậy cũng đành thôi, hắn lặng lẽ mở cuốn sách mang theo mà đọc lại, quên đi mấy việc bên ngoài.
Buổi tối, sau khi thưởng thức bánh bao mà hắn mua từ trước cô bé liền chìm vào giấc ngủ. Còn hắn vẫn nơi mạn thuyền mà ngắm bầu trời vạn sao. Hắn mang ra cây sáo trong người, cất lên nốt trầm của bài hát Nhớ Mẹ mà lòng đầy da diết.
Hắn nghe thế mà phần nào cũng đoán được tính cách của tên này: cởi mở, phóng khoáng và hơi chút cuồng xã. Hắn bị kẻ khác bá vai rất không quen nhưng vẫn cố chịu, xong đáp lại:
Đức Trí nhìn khuôn mặt hắn mơ hồ khó tả liền hiểu ra, vẻ mặt y buồn đi trông thấy:
…
“Ta chắc chắn nhất định sẽ đan xong cái khăn len tặng gia gia! Nhất định!
Cũng may là hôm nay đến phiên chợ Tiên Sơn.
Hạo Dương nhìn vậy hắn cũng chỉ khẽ nhíu mày mà bỏ qua, không vướng một chút bận tâm. Quỳnh Chi thấy vậy chỉ đành ngồi yên một chỗ, chẳng làm gì hết, buồn chán đến cực điểm.
Từ dưới mặt nước, năm sáu cái xác nữa nổi lên lềnh bềng trôi dần theo dòng nước trong ánh mắt kinh hãi của người dân hai bờ. Họ kinh sợ nhưng vẫn vớt lên tất cả, càng đáng ngạc nhiên khi đây toán c·ướp dọc dòng sông Cầu. Hoá ra ba kẻ bị thiếu niên kia g·iết chính là đồng bọn của những tên này
Thiếu niên nhìn hắn sơ qua một lượt, trong thoáng chốc đã nhận ra nhiều điểm lạ kỳ khác với người thường. Người này tiến đến bá vai quàng cổ với hắn nói:
Quỳnh Chi đến trước mặt hắn, cô bé ngồi nhổm hay tay chống cằm vẻ mặt buồn chán. Bĩu môi nói:
Cho đến hôm nay, cô bé đòi mua một rổ len đan tay về. Lúc ấy, nụ cười mới nở lại trên môi, một vẻ thích thú đến lạ thường. Hạo Dương ban đầu cũng nghĩ là cô bé thấy vui nên mới mới đòi, nhưng sau này chứng kiến tài đan len thành thạo thì mới hiểu.
“Hạo Dương huynh, lần này huynh đến làng Yên Sơn này làm gì thế?”
“Chán quá đi! Đi với ca ca chán quá đi.”
Nhìn vào ánh trăng treo trước đầu ngọn tre ven sông, hắn đoán bây giờ đã là canh thứ mười bèn ngả lưng nằm ngủ.
Chỉ đến khi mẻ lưới đầu tên kéo lên, nó khiến ông hãi hùng. Khi trong lưới là một xác c·hết to lớn, căng phồng bụng nước, thân thể trắng bệch, lòng mắt trắng rã. Ông lão ngã ngửa về sau, hai tay chống đất mà không ngừng hô hoán, chạy đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.