Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 47

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47


Nghiêm ma ma là thiếp thân ma ma hầu hạ bên người Khương Lệnh Dung, cũng là ma ma lúc trước theo Từ thị tiến vào Vệ Quốc Công phủ.

Sáu bảy tuổi tiểu nữ oa nơi nào có lòng dạ này? Biện pháp hại người cũng là trắng trợn táo bạo,mộtđám người lớn cũngkhôngphải ngốc, tất nhiên vừa nhìn liền nhận ra rồi.

Dứt lời, Khương Nhị gia tức giận đứng lên.

Chu thịđivào, nhìn nữ nhi vẫy vẫy thư trong tay, cười dàinói: “Con nhìnmộtcái xem đây là cái gì —— Xán Xán, Tông biểu ca gửi thư cho con, có muốn nhìnmộtchút sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai mắt Khương Lệnh Uyển sáng lên, lập tức từ giường la hán ngồi dậy.

Khương Lệnh Dung vừa nghe, ánh mắt run rẩy, nàng nghiêng đầu liếc nhìn Khương Lệnh Huệ vừa bị dọa, vừa muốn mở miệngnóichuyện,mộtbên Nghiêm ma ma lại “phốc”mộttiếng quỳ xuống, hướng Khương Nhị gianói: “Nhị gia, chuyện này… đây là do nô tỳ làm, là nô tỳ trộm hạt châu trong tráp của Nhị tiểu thư để hại phu nhân…”

Khương Lệnh Uyển nhìn nụ cười rạng rỡ của mẫu thân mình, như thể mình đúng là tiểu thần đồng, liền rũ rũ mắt, trong lòng nhất thời cảm thấy hư ảo cực kì.

Thân thể nhonhỏcủa Khương Lệnh Huệ run cầm cậpmộthồi, liền trốn vào lòng ma ma bên cạnh, cả người run rẩykhôngdừng được.

Chuyện nàykhôngphải Khương Lệnh Dung gây nênthìchính là Khương Lệnh Huệ.

đixa xa, vẫn có thể nghe được tiếng kêu thê thảm từ viện tử lý.

Chờ nghe đượcâmthanh mẫu thân mìnhđira ngoài, lúc này mới lặng lẽ giương mắt, đôi mắt đen láy to tròn hướng về bức rèm che bên ngoài xem xét.

Khương Lệnh Uyển gật gù,khôngcó nhìn nhiều, chỉ chăm chú viết chữ.

Chu thị thầm nghĩ:thậtsựlà lỗ thủy điểm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn*.

Ai ngờ rằng, cómộtlần rồisẽcó lần hai.

Lúc này thiếp thân nhà hoàn của Diêu thị tiến lênmộtbước, hướng Diêu thị cùng Khương Nhị gianói: “Phu nhân, nô tỳ vừa mớiđiviện tử lý nhìn qua, ở vị trí phu nhân ngã tìm được mấy hạt châu, nghĩ rằng việc nàykhôngphải là ngoài ý muốn.”

Chu thị ngẩn ra, lập tứcđivào.

Sau khi đại phuđivào, cẩn thận khám, mớinóilàkhôngcẩn thận động thai khí, chỉ cần tĩnh dưỡngtrêngiườngnhỏvài ngày là được, chỉ là sau này cần cẩn thận chút, dù sao ba tháng đầu mang thaikhôngthể qua loa.

Khương Lệnh Uyểnkhôngcó hứng thú, Chu lâm Lang lại mang dáng vẻ thục nữ, ngôn từ nhàn nhạt.

Nghe xong lời này, Khương Nhị giakhôngnóigì nhấc chân hướng ngực Nghiêm ma ma đá tới.

Chu thịđangchăm chú bận rộnkhôngrời tay, làmmộtkiện trường bào hạ vũ thiên thanh.

Chu thị bất đắc dĩ thở ramộthơi.

Khương Nhị gia đột nhiên nổi giận, gần như rốngmộttrận, Khương lệnh Huệ xưa nay nhất gan nhất thời bị dọa khóc, khuôn mặtnhỏlúc trắng lúc xanh.

Chu thị cúi đầu nhìn nữ nhi ngoan ngoãn của mình, nghĩ đến chuyện phu quân hôm quanóicùng nàng, đối với Khương Lệnh Dung cũng làkhôngthể đồng tình. Lần trước chuyện bàn đu dây đó, cũng là do Khương Lệnh Dung gây nên. Lúc đầu nàng tứckhôngnhịn nổi, chỉ là sau đó nghĩ nữ nhi cũngkhôngcó chuyện gì, nàng lại cùng Diêu thị thân thiết, trong nhà bây giờ hòa hòa khí khí, nếu làm ra chuyện gì, quan hệ giữa hai phòng lại ồn ào.

Lúc này Nghiêm ma ma tự mình thừa nhận, nhưng Khương Nhị gia vẫn tứckhôngnhịn nổi, trực tiếp kêu người đưa Nghiêm ma ma kéo ra ngoài viện tử lý đánh ba mươi đại bản, đánh xongkhôngcần biết sống c·h·ế·t đều ném ra khỏi Vệ Quốc Công phủ.

*hai câu này có nghĩa tương tự nhau, “lỗ thủy điểm đậu hũ” là đậu hũ ngâm trong nước muối,nóiđến quy trình làm đậu hũ (cái này mấy bạn có thể search để tìm hiểu thêm), nước muối làm đậu hũ kết tủa thành từng mảng, ý câu này cũng tương tự vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Liền “bang”mộtcái nhanh chóng buông bút, tiểu thân thể mập mạp cực kì linh hoạt nhảy xuống ghế thêu, bước chân ngắn hướng đến giường la hán, nụ cườitrêngương mặt bánh bao xán lạn, cầm thư lên xem.

Diêu thị nằmtrêngiườngnhỏnhìnkhôngnổi, mày liễu nhíu lạinói: “Nhị gia, chàngnhỏgiọngmộtchút, đừng dọa tiểu hài tử.”

Đây là chuyện của chi thứ hai, Chu thị cũngkhôngtiệnnóigì.

Chỉ là ——

Lúc sau ——

Chỉ là Chu thịkhôngmuốn nữ nhi thấymộtmàn tàn nhẫn như vậy, động viên Diêu thị vài câu, sau đó liền dẫn nữ nhi trở về Đông viện.

Rốt cục cũng xong nhiệm vụ ngày hôm nay, Khương Lệnh Uyểnnhẹnhàng thởmộthơi.

Bước vào liền thấy Khương Nhị gia quở trách nha hoàn hầu hạ Diêu thị, điệu bộ khá là dọa người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diêu thị chưa từng gặpmộtmặt này của Khương Nhị gia, cũng bị tình cảnh này làm ngẩn ra, khuôn mặt vốn trắng xám giờ lại trắng hơn ba phần.

Khương Nhị gia trừng mắt, quát: “khôngđược khóc!”

Nghiêm ma ma run rẩynói: “Nô tỳ thấy Nhị gia đối với tân phu nhân tốt như vậy, trong cảm thấy bất bình vì phu nhân trước kia, lại sợ… lại sợ tân phu nhân sinh hài tửsẽđối với Nhị tiểu thư Tam tiểu thưkhôngtốt, cho nên mới ra hạ sách này. Nhị gia, Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư mới sáu bảy tuổi, cũng chỉ là tính tình tiểu hài tử, làm sao nghĩ ra loại biện pháp độc ác này? Nhị gia, ngài là ngườirõnhất tính tình hai vị tiểu thư, ngườinóicó phảikhông——“

Nàng vốn là chiếm tiện nghi, nếu còn kém hơn những tiểu nữ oa năm tuổi bình thường kia, vậythìthậtlà mất mặt a.

Lúc này tiểu nữ oa năm tuổiđangngoan ngoãn cầm bút, nghiêm túc cẩn thận ngồi cạnh bàn vuông ba chân hoa sen, từng nét từng nét luyện chữ.

Khương Nhị gia vừa nghe hài tử trong bụng thê tử bình yên vôsự, cũng thở phàonhẹnhõm, chỉ là khi nghĩ đến việc suýt chút nữa xảy ra chuyện, nhất thời giận màkhôngcó chỗ phát tiết, lại chửi ầm lên. Diêu thị nhìn Khương Nhị gia lo lắng như vậy, trong lòng ngọt ngào, nhưng vẫnkhôngnhịn được khuyên: “Nhị gia, là thiếp thân tự mìnhkhôngcẩn thận…”

Ngày hôm đó Lục Bảo Thiền nhận được thư của ca ca,hướng Khương Lệnh uyển ai oánnói: “Ca ca cũngthậtlà, vẫn như ngày thường, đến cả chữ cũngkhôngnỡ bỏ lòng viết thêmmộtchút. Xán Xán ngươinóixem, viết thêmmộtchữsẽmấtmộtmiếng thịt hay sao?”

mộttiểucônươngđangyênđanglành lại biến thành dáng vẻ ấy, xét đến cùng cònkhôngphải do Từ thị là mẫu thân này hại?

Quả nhiên, Lục Bảo Thiền nghe xong vui vẻ cười cười, lẩm bẩmnói: “Đúng vậy, ca ca cuối cùng cũng coi như nhớ kỹ người nhà.”

Khương Lệnh Uyển thoáng giương mắt, nhìn Nhị thúc mặt đầy lửa giận, biết rằng lúc này sợ rằng Khương Lệnh Dung cùng Khương Lệnh Huệ tránhkhôngkhỏi.

Thời điểm Chu thị cùng nữ nhi tới bên ngoài phòng ngủ của Diêu thị, liền nghe thấymộttrận mắng chửi từ bên trong.

Khương Nhị gia vốnkhôngđể ý hai người này chút nào, thêm chuyện nữ nhi mặt mày có chút giống Từ thị, càng ngày càng khiến Khương Nhị giakhôngthích. Gương mặthắnbình tĩnh, tay đem hạt châu đưa đến trước mặt hai người, lớn tiếng hỏi: “Đây là của ai? Cònnhỏtuổi liền hại mẹ cả mình, ai dạy các ngươi!”

Trong phòng đều là nữ quyến, tất cả bị đều bị dọa sợ, có người nhát gan nhịnkhôngđược cả kinh kêu thành tiếng, dù là Chu thị cũng mau chóng che chắn cho nữ nhi đứngmộtbên, đỡ đến lúc Khương Nhị gia nổi điên làm gì đó.

Tuynóirằng Khương Lệnh uyển cực kỳ oán Lục Tông, thế nhưng mấy ngày này lạikhônggián đoạn chuyện qua lại cùng Lục Bảo Thiền. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn Lục Bảo Thiền tức giận đến mức quai hàm phình ra, Khương Lệnh Uyển có chút thất thần. Nàng gật đầu phụ họamộttiếng, hai tay quấn quýt, cũngkhôngnóithêm gì nữa.

Chu thị che tai nữ nhi, lông mày nhíu lại, bước chân cũng nhanh hơn.

Khương Nhị gianói: “Hôm nay nếu các ngươikhôngai chịu nhận, vậythìchính là do hai người các ngươi cùng làm, cả hai đều bị phạt!”

Chỉ là chuyện vừa rồi, người tinh ý cũng nhìn ra được là do Khương Lệnh Dung gây nên.

Chu Lâm Lang thấy Khương Lệnh Uyểnkhôngvui, cong môi hướng Lục Bảo Thiềnnói: “Tông biểu ca nếu nhớ viết thư về, liềnnóirõlà còn ghi nhớ trong lòng. Muội là muội muội ruột duy nhất của Tông biểu ca, huynh ấykhôngnhớ muộithìcó thể nhớ ai?”

Beta: Kye

Chu thị cảm thấy tuy nữ nhi mình hơi lười, nhưng lại thông minh, bắt đầu học này nọ cũng nhanh, so với thời điểm nhi tử năm tuổi thông minh hơn nhiều.

Hài tử Tiết Vanh này, Chu thị hiểu rấtrõ, tâm tư vô cùng đơn thuần, gặp chuyện đều nghĩ mìnhkhôngtốt,sẽkhôngnóingười kháckhôngphải.

Sau đó bỗng nghĩ tới điều gì, mím mím môi,đithẳng tới cạnh bàn, ra dáng nhấc bút, gương mặt bánh bao mập mạp có vẻ đặc biệt chăm chú, hấp háy môi lạnh nhạtnói: “Nương, người để đóđi, chờ ta luyện xong rảnh rỗi lại xem.”

Nhìn đạo đức này của nữ nhi, Chu thị cảm thấy buồn cười, nhưng nàng biết nữ nhi sĩ diện, liền đặt thưtrênbàn cạnh giường la hán,nói: “Vậythìđể đây cho con, nươngđira ngoài trước.”

Khuôn mặtnhỏnhắn của Diêu thị trắng xám, nàng nằmtrêngiườngnhỏ, hướng Khương Nhị gia kêumộttiếng. Khương Nhị gia vừa nghe, lập tức ngồi vào bên giường Diêu thị, nắm lấy taynhỏcủa nàng, vẻ mặt ôn hòa.

Khương Lệnh Dung vốn làmộttiểu nữ oa cực kì ngoan ngoãn,khôngngờ Từ thị vừađi, lại biến thành dáng vẻ ấy. Lúc này Nghiêm ma ma có thể thay nàng chịu oan ức, nếu ngày sau lại làm ra chuyện gì, vậythìgiấy cũngkhôngthể gói được lửa.

Chu thị bỏ áo choàng trong tay quamộtbên, ôm nữ nhi lên, cúi đầunói: “Lần trước Vanh biểu ca của con bị ủy khuấtkhônglý do, còn tưởng rằng conkhôngthích chơi đùa vớihắnđấy. Vanh biểu ca của con tính tình như tiểu nữ oa, sợ là trong lòng còn khó chịu hơn… Ngày mai chờ ca ca conđihọc về, liền cùng ca ca conđithăm Vanh biểu ca của con, đỡ chohắnphải suy nghĩ nhiều.”

“Ân?” Khương Lệnh Uyển khó hiểu nhìn mẫu thân mình.

Chu thị sờ sờ đầunhỏcủa nữ nhi,nói: “Con cũng mệt rồi, hôm nay luyện tới đây thôi, ngày mai chúng ta luyện tiếp. Có điều Xán Xán, nươngnóivới conmộtchuyện.”

Khương Nhị gia cũngkhôngphải người hồ đồ, lúc trước thê tửkhônglý do bị ngã, trong lònghắncũng đoán được mấy phần, giờ nhìn hạt châu này, càng chắc chắn hơn.hắnhướng nha hoàn quát: “Cònkhôngmàu đưa Nhị nha đầu Tam nha đầu đến đây!”

Chu Lâm Lang tuổi cònnhỏnhưng miệng lưỡi lại ngọt, là ngườisẽnóidỗ dành người khác, dù Khương Lệnh Uyển tự nhận dẻo mồm, ở trước mặt Chu Lâm Lang, cũng chỉ có thể bái phục chịu thua. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu thị vừa nghe nhất thời bị dọa đến mặt mày trắng xám, vội mang theo nữ nhiđiTây viện nhìnmộtcái.

Nhìn dáng vẻ Chu Lâm Lang, ngườikhôngbiết còn tưởng rằng Lục Tông viết thư cho nàng đấy, nếu là ngày thường, Khương Lệnh Uyển nhất địnhsẽnóigì đó đả kích nhuệ khí Chu Lâm Lang, nhưng hôm nay nàngkhôngcó tâm tư đấu miệng lưỡi với nàng ta, đầunhỏrũ xuống như quả cà tím.

Trong lòng Khương Lệnh Uyển cũng rất tự trách, lần trước Tiết Vanh nhất định là bị nàng dọa sợ, nàngđiđộng viên cũng là điều nên làm.

Edit: Mira

Chu thị cười cười,nói: “Vẫn là Xán Xán của chúng ta hiểu chuyện nhất.”

Hai tháng này nàng chỉ cần có cơ hội liền hướng Vinh Vương phủ mà chạy tới, quả thực so với lúc Lục Tông ở trong phủ còn chịu khó hơn. Lục Bảo Thiền đối với Khương Lệnh Uyển lại hợp ý, vô cùngyêuthích nắm bột tròn tròn mềm mại này. Lục Bảo Thiền biết Chu Lâm Lang cùng Khương Lệnh Uyểnkhônghợp nhau, nhưng tiểu nữ oa tâm tư đơn thuần, cảm thấy chỉ cần cùng nhau chơi đùa, dần dầnsẽthành bạn tốt, liền cực lực nghĩ biện pháp giúp hai người hòa hảo.

Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn đứngmộtbên,mộtlúc sau Khương lệnh Dung cùng Khương Lệnh Huệđivào, nha hoàn ma mađitheo phía sau hai người. Khương Lệnh Dung mặcmộtthân váy mềm màu xanh nhạt thêu hoa lan, khuôn mặtnhỏxinh đẹp gầy gòkhôngít,mộtđôi mắt to, nàng giương mắt nhìn Diêu thịtrêngiườngnhỏmộtchút, cắn cắn môi, sau cùng Khương lệnh Huệ hướng Khương Nhị gia kêumộttiếng “Cha”.

Lúc này Khương Nhị gia lạikhôngnghe,hắntất nhiên biết mấy hài tử này cảm thấy kế mẫu là người dễ ức h**p, mỗimộtngười đều bò l*n đ*nh đầu nàng, nếuhắncònkhôngquản, sau nàykhôngbiết còn hung dữ tới mức nào nữa.

Chương 47

Nàngnhẹnhàng đặt bút xuống, cầm chữđãviết xong cho Chu thị ngồi bên cạnh xem, thanhâmmềm mạinói: “Nương, Xán Xán viết xong.”

“Nương, con biết rồi. Xán Xán nhất địnhsẽcố gắng dỗ Vanh biểu ca.” Đối với Tiết Vanh, nàng vẫn có biện pháp.

mộtcước này đạp vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp đạp người rathậtxa.

Nữ nhi thông tuệ, làm mẫu thân tất nhiên vui mừng.

Chu thị thấy Khương Nhị gia sắp phát hỏa, liền tiến lên cầmmộthạt châu trong tay Lục Thược tinh tế đánh giá. Hạt châu này phẩm chất vô cùng tốt, vừa nhìn liền biết chỉ có chủ nhân mới đeo nổi,đãnhư thế, chuyện này do người phương nào làm, cũngkhôngphải khó suy đoán. Chu thị nhìn Khương Nhị gia,nói: “Nhị đệ, chuyện này… vẫn là Nhị đệ tự mình xử lýđi.”

Hai mẹ connóitới đây, bên Tây viện truyền đến tin tức,nóilà Diêu thị ở trong sân tản bộkhôngcẩn thận,khôngbiết làm sao lại ngã, lúc nàyđangnằmtrêngiườngnhỏ.

Trước đó vài ngày, buổi tối nàng ở cùng nữ nhi, người kia tất nhiên huyên náo vô cùng,nóicái gì mà muốn bồi thường, làm sao cũngkhôngchịu yên. Nàngkhôngcó cách nào, mới đành đáp ứng làmmộtthân ngoại bào chohắn, đỡ chohắnphải ăn dấm của nữ nhi. Vào lúc này ngheâmthanh mềm mại của nữ nhi bên tai, Chu thị liền nghiêng đầu nhìn nhìn, tinh tế nhìn chữ nữ nhi viết, gương mặt nhuộm ý cười,khôngnhịn được tán dương: “Xán Xán tiến bộ rất lớn, sang năm thỉnh tiên sinh, chữ này nhất địnhsẽđược tiên sinh tán thưởng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trở về sân mình ở Vệ Quốc Công phủ, vừa vào phòng liền đặt mông ngồi xuống, nhìn bánh ngọt được chuẩn bịtrênbàn, cũngkhôngcó hứng thú, khẩu vị dường như phai nhạtđimấy phần.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47