Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55
Tạ Tinh Tinh cắn môi, nhắc tay lên xoa xoa búi tócđãbị vò loạn của Khương Lệnh Uyển, ân cầnnói: “Có đau haykhông? Ta xoa cho ngươi.”
Nam tử cao lớn nhìn hai tiểucônương trước mặt,trênngười mặc đồ gia đình phú quý, hơn nữa còn rất trắng trẻo mập mạp, tuy rằng tuổi cònnhỏ, nhưng lại rất xinh xắn.hắnmócmộtcái túi giấy ra ném xuống đất, quát lớn: “Mau ănđi, cả hai phải thànhthậtcho ta, nếu dám chạy, xem ta có đánh gãy hết chân các ngươi haykhông!”
Nam tử cao lớnnói: “Mời đại phu làm gì? Chúng ta làm gì có tiềnđiquan tâm nhiều như vậy? Huống hồ bị sốt cũngkhôngphải chuyện gì ghê gớm, ngủmộtgiấc sáng maisẽtốt, cần gì phải hoảng hốt như vậy?”nóixong liền đạp cửamộtcái,đira ngoài.
Tạ Tinh Tinh nhìn hai người, sợ đến phát khóc, lấy hết dũng khínói: “Ta phải về nhà, nếukhông… Nếukhôngcha ta nhất địnhsẽkhôngbỏ qua cho các ngươi…”
Nam tử lùn đúng làkhôngthể nhẫn tâm, bây giờ thấy tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài, hai mắt ướt át tội nghiệp nhìnhắn, xác thực là khiến người đau lòng vô cùng.
Sau khi xem xét xong, Khương Lệnh uyển liền khép cửa sổ lại, trả ghế về lại chỗ cũ.
Vẻ mặt Khương Lệnh Uyển vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu, thanhâmvừa mềm vừa ngọt: “Ta biết rồi, cám ơn đại ca ca, ngươiđimauđi, coi chừng trời tối.”
Tạ Tinh Tinh phồng quai hàm lên nhìn Khương Lệnh Uyển, lầm bầnnói: “Ngươi tính tặng nó cho Chu Quy Hành có đúngkhông?”
Nghe thấy động tĩnh phía sau càng lúc càng gần, tim Khương Lệnh Uyển từng nhịp từng nhịp nhảy thót lên cuống họng, hôm nay đưa Lục Tôngmộtmón lễ vật mà ngay cả mạng nàng cũng tặngđi, như vậy quákhôngđáng a.
“Nha đầu c·h·ế·t tiệt kia, đứng lại cho ta, xem ngươi còn chạy!”
Tạ Tinh Tinh khịt mũi, nghiêng đầu quamộtbên, quật cườngnói: “Tasẽkhôngăn đồ của người xấu.”
Vừanóixong, cửa liền mở ra.
Khương Lệnh Uyển giẫm lên ghế, thận thể mập mạp cẩn thận bò lên bệ cửa sổ, sau đó chậm rãi tuột xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bím tóc của Khương Lệnh Uyển bị nam tử phía sau kéo lại, đau hơn lúc nãykhôngbiết bao nhiêu lần. Lúc này nàng chỉ cảm thấy trái tim như nguội lạnh, nghe tiếng chửi rủa của nam tử, lại thấyhắnchuẩn bị muốn tát nàngmộtcái, Khương Lệnh Uyển sợ đến mức nhắm mắt lại.
Nàng nhìn gương mặt trắng trẻo béo mập của bánh bao trước mắt, kỳ thực cũng rất đángyêu, có vài lần nàng nhìn cũngkhôngnhịn được muốn nắn nắn mấy cái, nhưng vừa nghĩ đến Chu Quý Hành, nàn liền cảm thấy chán ghét. Tạ Tinh Tinh mím môi, cảm thấy bản thân lớn hơn Khương Lệnh Uyển, nhưng khi gặp chuyệnthìlá gan lạikhôngbằng người ta, gặp chuyện chỉ biết hoang mang hoảng sợ… Nhưng mà, tình huống như vậy, sợ hãi cũng là bình thường a.
Sau đó buông nàng xuống, ngồi xổmtrênmặt đất để cùng tầm nhìn với nàng, mười ngón tay thon dài đeo ngọc bội lên cổ lại cho nàng.
Nhưng cho dù lúc này nàng có mắng Tạ Tinh Tinh thành heo cũngkhôngcó cách nào, chỉ có thể liều mạng chạy.
Khương Lệnh Uyển lộ đầu ra bên ngoài xem xét, pháthiệngiữa hồ và cửa sổ cómộtkhoảng trống, tuy rằng có hơi hẹp, nhưng nếu chẩn thậnmộtchútthìvẫn có thể ra ngoài.
Tính cách hai người này quả là khác nhau.
Khương Lệnh Uyển dán người lên cửa, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cuối cùng cũng thở phàonhẹnhõm, sau đó mới ngồi xuống bên người Tạ Tinh Tinh. Gương mặt của Tạ Tinh Tinh đỏ bừng, nhìn Khương Lệnh Uyển có chút cảm động, tuy rằngkhôngkhỏe nhưng vẫn cắn răngnóira ba chữ: “Cám ơn ngươi.”
Khương Lệnh Uyển cũng biết nàngđãbị dọa sợ, chuyện này nếu xảy ra ở đời trước, nàng cũngsẽgiống như Tạ Tinh Tinh.hiệnnay cùng chung hoạn nạn, tạm thời nàngsẽkhôngtính toán chuyện trước kia, chỉ khom lưng nhặt túi giây lên kiểm tra, mở ra nhìn vào bên trong, làmộtcái bánh màn thầu sạchsẽ, vẫn còn nóng hầm hập.đãở chỗ nàymộtlúc lâu, sắc trời bên ngoài cũngkhôngcòn sớm,khôngbiết nội trong hôm nay cha có thể tìm thấy nàng haykhông.
Tạ Tinh Tinh run lên, dựa sát vào người Khương Lệnh Uyển.
Lục Tông nhe vậy, nhớ lại tình huống vừa rồi, sắc mặthắntốiđi, ôm chặt nàng thêmmộtchút, ôn nhunói: “khôngsao cả rồi.”
Phùng Hoài Viễn ngồitrênngựa cách đókhôngxa, mang theomộtđống tùy tùng, Lục Tông ngồi bên cạnhhắn, trong tay Phùng Hoài Viễn cầm cung tên, mũi tên vừa rồi làhắnbắn.
Khương Lệnh Uyển suy nghĩmộtchút, sau đó nhanh chóng chạy tới cửa.
Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, quả nhiên mở khóađivào, nhìn thấy cửa sổ mở toang, bề cửa có dấu giày hài tử, lập tức mắngmộtcâu th* t*c, sau đó tông cửa ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
khôngphảiđãnóivới Tạ Tinh Tinh là đợi nàng chạy xa rồi mới gây động tĩnh sao? Lúc này mới bao xa nha?
Khương Lệnh Uyển phì cười, tinh tế đánh giá Tạ Tinh Tinhmộtlúc,nói: “Dáng vẻ này của ngươi khiến ta có chútkhôngquen.”
Khương Lệnh Uyển thấy mặt Tạ Tinh Tinh có chút đỏ, lúc này mới nhấc tay sờ sờ trán của nàng, sau đó “Nha”mộttiếngnói: “Ngươi bị sốt.”
Khương Lệnh Uyển nhìn Tạ Tinh Tinh ngày thường hay vênh váo đắc ý, bây giờ lại ngoan ngoãn như thỏ trắng, đúng là rất kỳ lạ. Nàng đưa nửa cái bánh màn thầu ra,nói: “Nếu ngườikhôngăn, chờ lát nữa ta chạyđi, nếu ngươi chạykhônglại ta cũngsẽkhônggiúp ngươi.”
Tạ Tinh Tinh nhìn thấy cảnh này, hai tay bị chặt lấy miệng, kinh hồn bạt vía, chỉ lo tiểu bánh bao cứ như vậy té xuống.
“Đương nhiên làthậtrồi.” Khương Lệnh Uyển nhét bội kiếm vào trong ngực,nói, “Đương nhiên, hơn nữa, sau này ta lớn lên, tasẽkhônggả cho Vanh biểu ca hay Hành biểu ca, ta chỉ làm nương tử của Lục Tông”
Chờ đến khi khóc xong, nàng mới ngẩng đầu, hai mắt hồng hồng như thỏ con nhìn Lục Tông hỏi: “Sao Tông biểu ca tìm được Xán Xán?”
Lời vừa dứt, nam tử to lớn mới chịu thu tay về.
Trong phòng rách mướp, còn có mùi mốc, tủ và bàn đều dày đặc tro bụi, nhìn cũng biết là tùy tiện tìmmộtnơi để giấu các nàng.
Tạ Tinh Tinh bất mãnnói, “Ta mớikhôngphải người ngang ngượckhôngbiết lý lẽ…” Nàngnóixong liền có chút chột dạ, dừngmộtlúc lạinóitiếp: “Được rồi, trước đây ta đúng là có chút ngang ngượckhôngbiết lý lẽ, ai bảo ngươi cònnhỏmàđãhoa tâm như vậy, hơn nữa Lâm Lang cũngkhôngthích ngươi.” Ngoài miệng tuy rằng oán giận, nhưng tay vẫnkhôngngừng xoa xoa cho nàng.
Khương Lệnh Uyển gắt gao ôm chặt lấy cổ của Lục Tông, trong lòng sợ hãi vô cũng, nước mắt lập tức liền rơi xuống, chùi toàn bộ nước mắt nước mũi lên y phục của Lục Tông.
Khương Lệnh Uyển thở dàimộthơi, nhíu mày lại: “Ta suy nghĩ thử xem.” Chỉ là vị bên ngoài kia cũngkhôngphải người hiền lành, cho dù nàng có giả bộ ngoan ngoãn đến mức nàođinữathìcũngsẽkhôngcó tác dụng. Nhưng từ cửa sổ đểđira ngoài quảthậtlà quá nguy hiểm, nếu nhưkhôngcẩn thận bị rơi xuống hồ, mạngnhỏsao có thể bảo toàn?
Tạ Tinh Tinh gặmmộtmiếng màn thầu, lờinóihàm hồkhôngrõ: “Mấy ngày nữa là sinh nhật của Chu Quý Hành nha, ngoại trừhắnra ngươi còn có thể đưa cho ai?”
Hai nam tử ở bên ngoài nghe thấy, lập tứcđivào.
Mắt thấy trời sắp tối Khương Lệnh Uyển có chútkhôngthể ngồi yên, đành phải liềumộtphen, lập tức nhìn về phía Tạ Tinh Tinhnói: “Chúng ta thử xemđi. Chờ lát nữa ta bò cửa sổ ra ngoài, ngươi nhìn giúp ta, nếu như takhôngcẩn thận bị rơi xuống nước, ngươi lập tức la lên, nếu ta thành công ra ngoài, ngươi đợi tađixa rồi vứt đồ ra bên ngoài cửa sổ, sau đó trốn vào ngăn tủ, tuyệt đối đừng lên tiếng, chờ khi bọn họ đều ra ngoài, ngươi nhanh chóng chạyđi, có biếtkhông?”
Nàng nhìn Tạ Tinh Tinh nháy mắtmộtcái, ra hiệu bản thânkhôngcó chuyện gì, sau đó chậm rãi tiến về phía hồ.
Lục Tông xuống ngựa, ôm lấy bánh baonhỏvào trong lòng, thấy xiêm y của nàng bị bẩn đếnkhôngnhìn nổi,khôngkhỏi đau lòngnói: “khôngcó chuyện gì chứ?”
Nghe xong lời này, Tạ Tinh Tinh mới buông địch ý.
Tạ Tinh Tinh bĩu môi, bất mãn hừ hừnói: “Ta biết lần nào Chu Quý Hành cũngđitheo sau ngươi, nhưng mẹ tanói, nữ hài tử sau này lớn lên chỉ có thể gả chomộtvị phu quân, giữa Chu Quý Hành và Tiết Vanh ngươi chỉ có thể chọnmộtngười.”
Tạ Tinh Tinh thấy dáng vẻ này của Khương Lệnh Uyển, liền hỏi: “Có phải chúng takhôngra ngoài được haykhông?”
Nang cẩn thận từng chútmộtbắc cái ghế qua, đứng lên đẩy cửa sổ, pháthiệncánh cửa này có thể mở ra được,âmthầm vui mừngkhôngngớt, chờ khi mở rộng ra mới pháthiện.
Khương Lệnh Uyểnnói: “Tại sao ta lại tặng cho Hành biểu ca?”
Sau khi hai người ra ngoài mới “Oa”mộttiếng khóc lên.
Khương Lệnh Uyển thấy nàng như vậy, trong lòng cũng cảm thấy đáng thương, cườinói: “Ba chữ này ngươinóira ta nghe có vẻ là lạ.”
Nam tử lùn vừa nghe thấy, lúc này mới đưa tay lên dò xét cái trán của Tạ Tinh Tinh, sau đó mới quay về phía đồng bọn: “Đúng là bị sốt, chúng ta có nên…”
Beta: Mira
Đôi tay như ngó sen của Khương Lệnh Uyển gắt gao ôm lấy cổ của Lục Tông, chôn mặt vào cần cổ củahắn, oan ức nghẹn ngàonói: “Lục Tông, muội suýt chút nữa là c·h·ế·t rồi…”
Khương Lệnh Uyển lập tức hiểurõ, hai mắt đánh giá tiểucônương tám tuổi trước mặt, có chút khó tinnói: “khôngphải chứ, ngươi…”
Đời trước nàng quả thực được chăm chút quá tốt, đời trước tuy rằng Lục Tôngkhôngnói, nhưng trong lòng khẳng định cũng từng nghĩ rằng nàngthậtquá phiền phức. Nàng cũng biết bản thânthậtphiền, vừa sợ đau vừa sợ khổ, nhưng dù sao cũng có người chịuyêunàng, nâng nàng vào lòng bàn tay mà sủng, sủng cả đời. Tuy phần yết ớt này tuy rằng vẫn còn, nhưnghiệnnay nàng có khóc, có náo loạnthìcó thể giải quyết được vấn đề gì? Khóc nháo là có thể trốn khỏi tay bọn buôn người sao? Có thể lập tức chạy về nhà tố cáo với cha nương sao?
Chương 55
Bụngđãđói lả, Khương Lệnh Uyển nhíu mày,, cũng chỉ có thể chập nhận cầm lên ăn.
Nàngkhôngdám quay lại nhìn, trong lòng rất sợ hãi, chânnhỏcũngkhôngnhịn được run lên.
Chỉ là cửađãbị khóa cứng, nàng dùng sức đập đập mấy lần.
Đợi nàng chạy đượcmộtđoạn đườngđãthấy nam tử cao lớn đuổi theo sau lưng, nhất thời sợ đến trắng mặt.
Nam tử lùn nhận lấy ngọc bội, thấy ngọc bội có vẻ bình thường, đương nhiên cũng tin lời “khôngđáng giá mấy đồng tiền này của nàng”, chỉ làhắnnhìn cách ăn mặc của tiểu nữ oa, trong lòng cũng biết cho dù giá trị của ngọc có bình thườngthìcũng có thể đổi được mấy lạng bạc.hắnvà đồng bọn cũngkhôngphải chỉ làm việc này mớimộthai lần, nhưng mỗi lần thu được bạc vô cùng ít ỏi, chỉ làhắnxưa nay nhát gan, nếu làmmộtmình,mộtlàsẽxảy ra chuyện, hai là sợkhôngtìm được người bán, lúc này mới chấp nhận tiếp tục theo người kia. Bây giờ vô duyên vô cớ có được thêm mấy lượng bạc, đương nhiên là có chút đông lòng, hơn nữa thấy tiểu nữ oa đáng thương như vậy, người nhìn cũng cảm thấy đau lòng.
Khương Lệnh Uyểnnói: “Bên ngoài cómộtcái hồ, ngươi biết bơikhông?”
Tạ Tinh Tinh rũ mắt xuống, giống nhưmộttrái cànhỏ: “Vừa rồi có chútkhôngthoải mái.”
Tạ Tinh Tinh nửa tin nửa ngờ hỏi: “Có… Cóthậtkhông?”
Vậy chẳng lẽ Khương Lệnh Uyển nàngkhôngmuốn về hay sao?
Khương Lệnh Uyển đợimộtlúc, thấy nam tử lùn còn chưa về, liền nhìn chung quanhmộtlát. Bởi vì cho rằng các nàng cònnhỏtuổi nên bọn buôn người cũngkhôngtrói nàng lại, cửa cũng khóa lại, đúng làkhôngcó chút sơ hở nào.
Khương Lệnh Uyển mở mắt ra, nhanh nam tửđanglăn lộitrênđát kêu cha gọi mẹ, cánh tay củahắngămmộtmũi tên.
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu lênnói: “Đại ca ca, tỷ tỷ ta bị sốt, ngươi cho nàngđixem đại phu có đượckhông?”
hắnthở dàimộthơi, hỏi: “Ngươi có biện pháp đổi tiền?”
Chân Khương Lệnh Uyển vừa chạm đất lập tức chạy tới Lục Tông.
Nếu đổi lại là nàng, nàng tình nguyện chờ bên trong cũngkhôngdám mạo hiểm như vậy.
Nhưng nàng biết mình là người có phúc, lúc này khẳng địnhsẽkhôngxảy ra chuyện gì, hơn nữa sau này nàng còn muốn làm nương tử của Lục Tông nữa, nếu nàng xảy ra chuyện, như vậy sau này vạn nhất Lục Tông cưới Chu Lâm Lang vào cửathìsao bây giờ? Nghĩ như vậy, sợ hãi trong lòng Khương Lệnh Uyển cũng giảmđimấy phần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Tinh Tinh nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa mới buông lỏng tay khỏi miệng, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ ôi, chờ khi triệt đểđãkhôngcòn động tĩnh, lúc này mới mở tủ ra, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Khương Lệnh Uyểnthậtsựmuốn khóc ra.
Khương Lệnh Uyển nhìn về phía nam tử cao lớn, lúc này mới hạ mi suy nghĩ chút biện pháp, sau đó mới dùng sức nặn ra mấy giọt nước mắt, nhìn về phía nam tử lùnnói: “Đại ca ca, cầu người cứu tỷ tỷ của tađi, từnhỏthân thể nàngđãkhôngtốt, nếukhônguống thuốcsẽ… Nếu như đại ca cakhôngcó tiền, ta có thể nghĩ cách, chỉ cầu ngươi cứu tỷ tỷ của ta, có đượckhông?”
Khương Lệnh Uyển thấy hồ này quá sâu, hai kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c khẳng định cũng cho rằng hai tiểu hài tử quen sống trong nhung lụa sao dám đụng đến nước? Cho dù biết bơi nhưng thấy hồ sâu như vậy chắc chắn cũngsẽsợ. Khương Lệnh Uyển nhìn thôi cũng sinh lòng kiếp đảm, nhưng nếu chỉ cómộtcòn đường này mới có thể ra ngoài, nàng cũng chỉ có thể liềumộtlần, nếukhôngthậtsẽkhôngbiết là bị bán đến nơi nào.
Khương Lệnh Uyển vô cùng bất ngờ, thầm nghĩ, Tạ Tinh Tinh này mới cònnhỏđãthích nam hài tử, còn coi trọng Chu Quý Hành, khó trách nàng lại thích chơi với Chu Lâm Lang, hóa ra là thầm tồn tại tâm tư. Khương Lệnh Uyển đột nhiên thấy buồn cười, choai choai hài tử, biết thế nào làyêu? Ngày cả nàng cũngkhôngbiết cảm giác chân chínhyêuthíchmộtngườisẽlà loại cảm giác như thế nào.
Bé mập này còn đắc ý như vậy…
Lục Tông từ trong lòng lấy ramộtkhối ngọc bội,nói: “Nửa canh giờ trước có người đến tiệm cầm đồ đổi cái này, sau khi chúng ta ép hỏi người kia mới biết được muội bị giam ở đây.”
Nam tử lùn cẩn thận cất ngọc bộiđi, thở dàinói: “Vậy chờ tađiđổi chút bạc lại mua thuốc cho tỷ tỷ người. Hai người các ngươi đợi ở đây, tuyệt đối đừng gậy chuyện, tính khí người kia rất xấu, nếu nhưhắnnổi giậnsẽtrói các ngươi lại.”
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu, nhìn người đến, thấy hai nam tửmộtcaomộtthấp tiến vào. Người cao mặcmộtbộ xiêm y màu xanh bằng vải thô, đôi chỗ có chút vá,hắnchính là người bắt Tạ Tinh Tinh. Còn người thấp, chính là tên bịt miệng nàng, có điều tướng mạo củahắnhiền lành hơn người caomộtchút, lá gan dường như cũngnhỏhơn.
Tâm trạng Khương Lệnh Uyển lập tức được an ủi, Lục Tông đương nhiên là nhận ra ngọc bội này, cho nên nàng mới được cứu ra.
Tính khí của nam tử cao lớn có chút táo bạo, cúi đầu nhìn thấy bánh baonhỏnày lập tức xách bím tóc của nàng lên, tức giậnnói: “Ồn ào cái gì,khôngthấy lão tửđangnghỉ ngơi sao?”
Tạ Tinh Tinh sợ cắn chặt môi, viền mắt hồng hồng,khôngdám lên tiếng.
Lời của Lục Tôngmộtchút cũngkhôngsai, học nhiều cũng có lúcsẽdùng đến, có chút kĩ năng bên mình, lúc mấu chốt có thể phát huy tác dụng.
Khương Lệnh Uyển ngồimộtlúc, trong lòng thầm nghĩ biện pháp hữu hiệu.
Khương Lệnh Uyển tuy rằngkhôngthích bị người khác đụng chạm, nhưng lúc này lạikhôngnóigì.
Lục Tông cúi đầu, nhìn hai gò má mập mập của bánh baonhỏtrong lòng ngực, nhịnkhôngđược khóe miệng nhếch lên.
Chính lúc này, cách đókhôngxa, “Vèo”mộttiếng, cómộtmũi tên được bắn tới, sau đó Khương Lệnh Uyển liền nghe thấy tiếng lợi khí găm tận vào xương.
Thấy Tạ Tinh Tinh gật đầu, Khương Lệnh Uyển cười cười, nắm lấy bội kiếm quơ quơ trước mặt Tạ Tinh Tinh, tiếp tụcnói: “Mấy ngày trước Tông biểu ca mới trở về từ Cẩm Châu, bội kiếm này ta muốn tặng chohắn. Ngươi cũng biết Hành biểu cakhôngtập võ, cho dù muốn tặng lễ vật chohắncũngsẽkhôngchọn bội kiếm để đeo lên kiếm nha…”
Khương Lệnh Uyển chạy đến nỗi hai chân như nhũn ra, nhưng nàng dù sao cũng cònnhỏ, chân ngắn chạy hồi lâuđãmất hết sức lực, nhưng vừa nghĩ đến bị bọn buôn người bắt lại đánh gãy chân, lòng liền hoảng sợ tiếp tục nỗ lực chạyđi.
“Vâng.” Khương Lệnh uyển khịt khịt mũi, nhìn về phía Phùng Hoài Viễnnói: “Cữu cữu, Tạ Tinh Tinhkhôngbiếtđãchạyđiđâu mất rồi, cậu tìm được chưa?”
Nam tử cao lớn cười cợt, cúi người xuống, dùng sức tóm chặt lấy bím tóc của Tạ Tinh Tinh: “Ai cần biết cha ngươi là ai,nóithêm câu nữa, ta cắt lưỡi ngươi cho mèo ăn.”
Tính tình nam tử lùn hơn tốt hơn nhiều, thấy đồng bọnđangấu trĩ so đo vớimộttiểu hài tử, liền gỡ tayhắnra,nói: “Nữ nhi nhà giàu có đều được nuông chiều từ bé, vô cùng nhát gan, nếu ngươi dọa sợ nàng, cận thậnkhôngbán được giá cao.”
Nàngnói: “Vì vậy ngươi cho rằng bội kiếm này là ta muốn tặng cho Hành biểu ca nên ngươikhôngthoải mái, muốn cướpđi?”
Nàng bĩu môi, có chút oan ức, khuôn mặt khóc sướt mướt nhưmộtcon mèonhỏ, nàng dịch dịch đầu sát tới gần, cọ cọ gò má của Lục Tông, mở lớn hai mắtnói: “Vậy, Tông biểu ca trả ngọc bội lại cho Xán Xán chứ?”
… Xem cái tính cách kìa.
Khương Lệnh Uyển cũngkhôngmiễn cưỡng, bắt đầu cầm lên ăn, bánh màn thầu này khô như đá vậy, khó ăn vô cùng. Đời này và đời trước của nàng cũng chưa từng ăn thứ khó nuốt như vậy. Nhưng như vậythìcó sao? Ăn no xong mới có sức lực, nếukhôngđến lúc chạy cũngkhôngcòn sức để chạy. Chỉ là tuổi nàng cònnhỏ, chạy cũngkhôngthể chạy lại bọnhắn,khôngchừng đến khi họ bắt lại nàngsẽbị đánh gãy chân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỗ này ngoại trừmộtcánh cửathìcũng chỉ cómộtcửa sổ.
Tạ Tinh Tinh nghe vậy lắc đầu.
“Vâng.” Khương Lệnh Uyển gật đầu, sau đó từ trong lòng lấy ra mọt miếng ngọc bội, bàn taynhỏgiở lên, vẻ mặt chân thànhnói, “Miếng ngọc nàykhôngđáng giá mấy đồng tiền, nhưng vẫn có thể đổi mấy lượng bạc. Ta chỉ cầu đại ca ca có thể đổi được chút tiền mua thuốc hạ sốt cho tỷ tỷ, số bạc còn lại đều cho đại ca ca,khôngcho người xấu kia…”
Khương Lệnh Uyển bị nhéo tê rần cả da đầu, vô cùng đau đớn, nước mắt lập tức đảo quanh hốc mắt, lúc này lại nghe nam tử lùn hơn hỏi nàng: “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
Edit: Tiểu Huân
Tạ tinh Tinh thấy Khương lệnh Uyển ung dung ăn màn thầu, giống như nơi này là nhà của nàng vậy, xoa nước mắt, hoang mang hỏi: “Ngươinóichúng ta nên làm gì bây giờ? Cha và mọi ngườisẽtìm thấy chúng ta sao? Ta muốn về nhà…”
Hai chân khiđãdẫm lên đất trống, lúc này mới thở phàonhẹnhõm.
Nam tử lùn vừađira ngoài, vừa vặn đùng phải đồng bọn củahắn, người kia hỏi: “Muộn như vậy cònđiđâu?”
“Được, ta lập tức quay về.”
Bên ngoài cửa làmộtcái hồ.
Tạ Tinh Tinh chăm chú nghiêm túc nhìn gương mặt bánh bao của Khương Lệnh Uyển, lập tức gật đầu.
Tạ Tinh Tinh thấy Khương Lệnh Uyển thành côngđitới đám cỏ bên hồ, lúc này mới thở phàomộthơi,mộtlát sau, liền đưa tay chuẩn bị ném đồ ra ngoài, nghe thanhâmcủa giá thắp nến “tõm”mộttiếng rơi xuống nước, nàng lập tức chui vào bên trong góc tủ quần áo, lẳng lặng chờ đợikhôngdám lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Lệnh Uyển cũng sợ hãi cực kỳ, nhìn hồ nước đen ngòm bên ngoài, nghĩ thầm: Chờ có thể thành công thoát hiểm, nàng nhất địnhsẽđihọc bơi.
đangyênđanglành, sao lại kéo lên người Chu Quý Hành?
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn ——
Nam tử lùn có chút chột dạ: “Ca, ta thấy tiểucônương bị sốt nặng như vậy, nếu nhưkhônghạ sốtsẽrất phiền toái. ta tìm cách xem có thể kiếm được chút thuốc gì đó haykhông, đến lúc đó coi chừng ăn trộm gàkhôngđược còn mất nắm gạo.”
Phùng Hoài Viễn thấy tiểu nữ oa bình yên vôsự, lúc này mới mau chóng sai ngườiđitìm Tạ Tinh Tinh.
Vừa nghe lời này, Tạ Tinh Tinh lập tức đoạt lấy bánh màn thầu trong tay Khương Lệnh Uyển, dùng sức gặm. Chỉ là bánh màn thầu quá khó ăn, Tạ Tinh Tinh cắnmộtcái liền nhướng mày, chỉ là khi nàng vừa nhấc mặt lên nhìn Khương Lệnh Uyển, lại dùng sức nuốt cái bánh này xuống. Chờ khi ăn gần hết, mới hối hậnnói: “...Sớm biết vậy tasẽkhôngcướp đồ của ngươi.”
Nam tử lùn có chút hiếu kì nhìn tiểu nữ oa ngoan ngoãn đángyêunhư vậy:hắnlàm chuyện này cũngkhôngphải ít, nhưng vẫn là lần đầu thấy đứanhỏhiểu chuyện như vậy, cười cườinói: “Được, vậy tađira ngoài trước.”
Nàng chia bánh màn thầu ra làm hai phần, đưa cho Tạ Tinh Tinhmộtnửa,nói: “Ây da, được rồi, đừng khóc nữa, ănmộtchút trướcđi.”
Khương Lệnh Uyển cũng biết tạ Tinh Tinh kỳthậtcũng giống nàng, chỉ là được người nhà nuông chiều từ bé, chứ bản tính cũngkhôngxấu, Khương Lệnh Uyểnnói: “Vậy vì sao ngươi lại cướp đồ của ta?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.