Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 67

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67


Khương Lệnh Uyểnkhônglên tiếng.

Lần trước nàng đồng ý mua bội kiếm mới cho Lục Tông, hôm nay đúng lúc gặp người, liền nhớ tới. Lúc trước nàng chọn bội kiếm cho Lục Tông, nhìn hợp mắt là được, bây giờkhôngbiết xảy ra chuyện gì, ngược lại trong lòng hơi lo lắng. Nàng cúi đầu nhìn bội kiếm đặttrênkhay, mày liễu cau lại, quay về phía nha hoànnói: “Sơn Trà, người nhìn xem cái nào đẹp hơn?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu Quý Hành dẫn hai huynh muội ra cửa, vừa vặn gặp phải Chu Lâm Lang. Chu Lâm Lang mặcmộtbộ trường bào màu trắng thêu hoa ly cả người nhưđangchìm trong tuyết, búi tóc cài trâm tua rua khảm chân trâu, như mây xuống núi, xuất trần thoát tục.

Hôm nay đến An Vương phủ làm khách, Khương Dụ mặcmộtthân trường bào cổ tròn màu trắng bạc thêu lá trúc phía cổ tay, tóc được ngọc quan cố định, cả người thoải mái phấn chấn, mặt mày như ngọc, chỉ cầnkhôngnóilời nào, người tasẽvẫn nghĩ rằnghắnlàmộtngười hiền lành lịchsự, nhưng vừa mở miệng, tính tình liền bại lộ.

Lúc sau liền nghemộtâmthanh ôn nhuận sau lưng vang lên: “Bên trái.”

Nàng giương mắt nhìn, biết xưa nay tiểu thư vô cùng kĩ tính, chỉ lẳng lặng chờ nàng lên tiếng. Nào biết lúc này tiểu thưkhôngđể ý nữa, liếc mắt liền gật đầu. Kim Kết cười tủm tỉm, cầm xiêm y giúp tiểu thư nhà mình mặc vào,mộtmặtnói: “Mấy bộ xiêm y trong ngăn kéo đều do Thượng Nguyệt Cẩm Tú phường mang đến, lúc trước tiểu thưđãnhìn qua, đều rất thích,khôngngờ hôm nay lạikhôngthích… Lần trước nô tỳ cònnóigiỡn với Sơn Trà rằng Lục tiểu thư kĩ tính như vậy, sau này gả tới nhà chồng,khôngbiết tòa kim sơn kia có thể nuôi nổi được ngàikhôngnữa.”

Ai, nàng làmộttiểucônương đứng đắn nha.

Mấy ngườiđiqua chào hỏi, Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông đứng trước mặt, cao to tuấn lãng, khuôn mặt nhàn nhạtkhôngtỏ vẻ gì.

Còn Chu Lâm Lang, vừa thấy Khương Dụ và Khương Lệnh Uyển liền thoải mái kêumộttiếng: “Dụ biểu ca, Uyển biểu muội.” Sau đó quay sang hỏi Chu Quý Hành: “Ca ca muốn dẫn Dụ biểu ca và Uyển biểu muộiđiđâu sao?”

Cách đókhôngxa, ngay rạp bán đường nhân là bóng dáng quen thuộc, cao lớn gầy gò, mặcmộtthân cẩm bào màu xanh, rất nổi bật trong đám người, bên cạnh là Lục Bảo Thiền hoạt bát đángyêu. Khương Lệnh Uyển nhìn mà vui vẻ, nhớ đến chuyện lúng túng hôm đó, cảm thấy lỗ tai có chút nóng. Có lẽ nàng nhìn quá lâu, Lục Tông xoay người nhìn qua, vừa vặn đụng phải ánh mắt của nàng.

Khương Lệnh Uyển biết xưa nay mẫu thân và An Vương phikhônghợp, nhưng tết mùng hai vẫn phải về nhà mẹ đẻmộtchuyến, tuy ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫuđãkhôngcòn, nhưngnóithế nàothìvẫn còn cữu cữu ruột a.

Khương Lệnh Uyển là tiểucônương hoạt bát dễ thương, nhưng vừa ra khỏi nhà, bướcđiliền trở nên đoan trang khéo léo, nghiễm nhiêmmộtbộ tiểu thư khuê các. Khi nàngđitới hành lang, đúng lúc gặp phải Tô Lương Thần. Tô Lương Thần vẫn giống như năm trước, ăn tết cũngkhôngtrở về nhà, chờ qua tuổi mới, lại tìm ngày trở về nhàmộtchuyến, xem như có ý tứ. Tô Lương Thần nhìn thấy Khương Lệnh Uyển và Khương Dụ, muốn mặt tràn đấy ý cười, chủ động chào hỏi: “Đại biểu ca cùng Uyển biểu muộiđithăm An Vương phủ sao, bên ngoài hơi lạnh, Uyển biểu muội phải mặc nhiềumộtchút.”

Khương Lệnh Uyển cười cười: “Cảm ơn Lương Thần biểu tỷ quan tâm.”

Khương Lệnh Uyển họnhẹmộttiếng, chột dạnói: “Đột nhiên ta muốn mua ngọc bộikhôngđược sao?”

Chu Quý Hànhnói: “Ra đườngđidạo, muội có muốnđicùngkhông?”

Khương Lệnh Uyển ngẩn người, đôi mắt trợn trừng lên: “Tông biểu ca có ý gì?”

Khương Lệnh Uyển cười cườikhônglên tiếng,mộtđôi taynhỏbao quanh lò sưởi. Mấy ngườiđitrong sânmộtlúc, Chu Quý Hành đề nghị: “Bây giờ còn sớm, chưa tới giờ dùng ngọ thiện, Xán Xán muốnđira ngoàimộtvòngkhông?”

nóithế nàothìChu thị vẫn còn chút tình cảm với người ca ca này, nhìn thấy liền gọimộttiếng ca ca, sau đó quay sang đôi nhi nữ nhà mìnhnói: “Dụ nhi, Xán Xán, mau gọi cữu cữu.”

Khương Lệnh Uyển nghe xong cười cười, con ngươi lấp lánh, tâm tình cũng tốt hơnmộtchút.

Khương Dụ nhìn muội muội mình mấy ngày nay có chỗ nào đókhôngthích hợp, dường nhưkhôngmuốn thân cận vớihắn.

Chu Lâm Lang cười cười: “thậtlà đúng lúc. Muội muốn mua vài món đồ,đangmuốn gọi ca ca cùngđi, bây giờ có Dụ biểu ca và Uyển biểu muộiđicùng,khôngphải tốt hơn sao.”

Nhớ đến hai ngày nay lạnh nhạt, Khương Lệnh Uyển cảm thấy có chútkhôngđầukhôngđuôi, lúc này liền ôm lấy cánh tay ca ca, ngẩng đầu tươi cườinói: “Ca ca, lát nữa muội muốn ăn kẹo đường.”

Khương Lệnh Uyển cảm thấy có gìkhôngđúng, lông mày nhíu lại.

Thấy tiểu biểu muộiyêuthích, Chu Quý Hành cười cườinóitiếp: “Tất nhiên, huynhnóivới chamộttiếng là được.”

Chu Quý Hành nhìn tiểucônương xinh đẹpyêukiều trước mặt, cảm thấy dường như nàng lại cao hơnmộtchút, lớn lên đặc biệt xinh đẹp, khuôn mặtnhỏnhắn có chút thịt, xinh đẹp đángyêu, muốn làm người takhôngthích cũngthậtkhó a. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Lệnh Uyển lắc đầu, đôi taynhỏđặt lên đầu gối, cúi đầu, khóe môi cong congnói: “khôngcó gì.”

Chương 67

Mấy ngày nay trong lòng nàng phát sầu, lạikhôngcó người chia sẻ,mộtchốckhôngbiết làm thế nào.

Khương Lệnh Uyển nhớ hồi cònnhỏLục Tông mua kẹo đường cho nàng,khôngnghĩ tớihắnvẫn còn nhớ nàng thích cái này. Nàng cầm lấy, giương đôi mắt to ngoan ngoãnnói: “Cảm ơn Tông biểu ca.”

Tô Lương Thầnkhônglên tiếng, nhìn xa xa, chậm rãinói: “Lớn lên kim tôn ngọc quý, nàng ta đương nhiên cho rằng ai nào cũng xem nàng ta là bảo bối, chúng ta sống dướimộtmái nhà, thuận theo nàng tamộtchút là được.”nóixong, liềnđivề phía sân phòng lão thái thái.

An Vương quả thực trẻ trung tuấn lãng, tuykhôngcó khuếch đại như lời Khương Lệnh Uyển, nhưng tiểucônương xinh xăn lại dẻo miệng, An Vương nghe xong vẫn rất vui vẻ, nhìn Chu thị khen: “Xán Xán tuổi cònnhỏ,thậtbiết khen người.” Sau đó nghiêng người nhìn Chu Quý Hànhnói: “Hành nhi, dẫn Dụ nhi và Xán Xánđivàođi.”

Đôi mắt Khương Lệnh Uyển sáng ngời, miệngnhỏnhư chấm mật,nói: “Xán Xán thấy a, dường như cữu cữu càng ngày càng trẻ ra, đứng cùngmộtchỗ với Hành biểu ca, hai người giống như huynh đệ vậy.”

Từnhỏđến lớn, muội muội nhìn thấyhắnluônmộtmiệng gọi “ca ca”, thanhâmêm dịu dễ nghe, ngọt đến nỗi khảm sâu vào trong tâm,hắnluôn nghĩsẽdành cả đời che chở muội muội bảo bối này.

Edit: Kye

Xe ngựa dừng lại, Khương Lệnh Uyển được ca ca đỡ xuống ngựa, sau đómộtđôi mắt đen liềnkhôngnhịn được nhìn về phía sạp hàng bên kia. Lúc này Khương Dụ cũng nhìn thấy,nóimộttiếng: “thậtđúng dịp.”

Khương Lệnh Uyển giương mắt nhìn Chu Quý Hành, thấy trong mắthắnlàmộtmảnh thân thiết, tiếp nhận lò sưởitrêntay,nóimộttiếng: “Cảm ơn Hành biểu ca.”

Lục Tông nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩmộtlúc, liền điềm nhiênnói: “Tiền mừng tuổi.”

Đúng, nàng cũngkhôngphảikhôngbiếthắnra tay rất rộng rãi.

Chu Lâm Lang nghe xong lắc đầumộtcái: “...khôngcần.”

Tiết Nguyên Tiêu, tối ngày mười lăm tháng giêng, đèn sáng như ban ngày, cung nữ vui chơi, xe ngựa tắc đường. Ngày hôm đó, ngay cả tiểu thư khuê các cũng có thể xuất môn.

hiệnnay còn chưa gả chohắn,khôngthể tùy tiện xài bạc củahắn.

Mua kẹo đường, Khương Lệnh Uyển đột nhiên nhớ đến điều gì đó,nóivới Khương Dụ nàng muốnđicửa hàng son. Dù sao Khương Dụ cũng là đại nam nhân,đicửa hàng sonkhônghợp, liền để hai nha hoànđichung với nàng. Lúc đến cửa hàng ngọc khí, Sơn Tràđitheokhônghiểu hỏi: “khôngphải tiểu thư muốn mua son sao?”

Dùng xong đồ ăn sáng, Khương Dụ liền qua đây.

Kim Kết vội vàng thu váy lại, từ trong tủ áo gỗ lê lấy ramộtchiếc áo ngắn thêu cành lựu hồng tinh xảo, hỏi: “Tiểu thư, cái này thế nào?”

Vừa nghe đến Chu Lâm Lang, Khương Lệnh Uyển theo bản năng nhìn Khương Dụ đứng bên cạnh, lập tứcnói: “khôngcần, lâu rồikhônggặp Hành biểu ca, chúng ta đến sân trong ngồimộtchút.” Nàng nhìn ca canói: “Ca ca, huynh thấy đượckhông?”

Khương Lệnh Uyển giương mắt, nhìn An Vương và Chu Quý Hànhđitới.

Khương Lệnh Uyểnkhôngnhịn được cười cười, nhéo nhéo cánh tay ca ca,nói: “Mười cái ăn sao hết a? Hai cái là được.”

Thấy muội muội lại thân mật hoạt bát với mình như xưa, trong lòng Khương Dụ vui mừng, vộinói: “Được, lát nữa ca ca mua cho muội mười cái.”

Sơn Trà nhanh chóng cười làm lành: “Được chứ, được chứ, tiểu thưnóicái gì chính là cái đó.”

Chu Quý Hành nhìn tiểu biểu muội,nói: “Xán Xán, bên ngoài lạnh, huynh dẫn muội đến chỗ Lâm Lang.”

Chu Quý Hànhnói: “Xán Xán khách khí như thế làm gì?”hắncó chútkhôngrõ, từnhỏđến lớn, dường như tiểu biểu muội luôn rất khách khí vớihắn, giống như đối đãi với người ngoài.

Vì là mùa đông nên trong viện cũngkhôngcó gì đẹp đẽ, huống hồ khí trời lạnh lẽo, Khương Lệnh Uyển luôn thích trốn ở trong phòng, bây giờđibên ngoài, cảm thấy gió lạnh dường nhưđangtừng cuộn từng cuộn chui vào trong cổ áo, làm nàngkhôngnhịn được run lên —— nhưng thựcsựnàngkhôngmuốn gặp Chu Lâm Lang. Chu Quý Hành nhìn, cũngkhôngmiễn cưỡng, chỉ để gã sai vặtđichuẩn bị lò sưởi tay, sau đó đưa cho Khương Lệnh Uyển cầm, ôn nhunói: “Đừng để bị đông lạnh.”

Nàng thấy sắc mặt ca ca nhàn nhạt, chỉ tùy ý liếc mắtmộtcái.

Beta: Tiểu Huân

Khương Dụ vội vàng đứng dậy đuổi theo bước chân muội muội.

Thời điểmmộtnhà bốn người đến An Vương phủ, quản giađãnhìn thấy từ xa, lập tức vui mừng hoan hỉ tiến tới đón người. Tết năm nay náo nhiệt, ở An Vương phủ cũng giăng đèn kết hoa. An Vương chỉ cómộtmuội muội, hôm nay cố ý chiêu đãi cả nhà bọn họ.

đãthấy Lục Tôngkhôngkiêng kị chút nào, trước mặt người ngoài liền đưa kẹo đường hình con ngựa trong tay tới trước mặt nàng.

Tiểucônương mười ba mắt ngọc mày ngài, da tuyết môi đỏ, yểu điệu thục nữ, rất được nhiều ngườiyêuthích. Hôm nay là mùng hai, Khương Lệnh Uyển dậythậtsớm, sau khi đứng dậy để Kim Kết hầu hạ rửa mặt mặc quần áo. Xưa nay nàng hay xoi mói, ngày kế muốn mặc xiêm y gì, đeo trang sức gì, Kim Kết đều sớm hỏi qua ý nàng, chỉ là tâm tưcônương gia biến hóa nhanh như chớp, đến ngày thứ hai lại thấy chỗ nàykhôngtốt chỗ ấykhôngđược, phiền nhiễuthậtlâu mới ăn mặc chỉnh tề được.

Khuôn mặt Khương Lệnh Uyển mang theo ý cười, cùng Khương Dụ hướng về phía An Vương gọi cữu cữu. (đọc tại Qidian-VP.com)

An Vương mặc xiêm y mới tinh, khuôn mặt ôn hòa hiền lành, đôi mắt rơi vàotrênngười hai đứa cháu ngoại, nhìn khuôn mặtnhỏnhắn xinh xắn, càng nhìn càng vui, liềnnói: “Xán Xán càng ngày càng đẹp, giống như muội hồinhỏvậy, luôn được mọi ngườiyêuthích.” An Vương chỉ cómộtmuội muội ruột, khi còn bé tình cảm hai huynh muội cực kì thân thiết, tuyhắnrất ngoan ngoãn ôn hòa, nhưng nếu có ai dám bắt nạt muội muội củahắn,hắncũngsẽliều mạng với người ta. Đềunói“Cháu ngoại giống cậu”, điểm này, Khương Dụ quả nhiên giống y như cậu ruột An Vương.

Sau khi hỏi xong, Chu Lâm Lang lẳng lặng rũ mắt,khôngnóithêm câu nào.

Khương Dụ thấy muội muộikhôngnóitiếng nào, biếthắnđoán đúng rồi. Chuyện của tiểucônương, đương nhiênkhôngthể giống như hồi còn bé, tâm tình gì cũng thểhiệnhếttrênmặt, khiến người ta nhìnmộtcái liền thông thấu. Khương Dụ mở miệng muốn hỏirõràng,đãthấy muội muội đứng dậy,nói: “Ca ca, chúng tađithôi, đừng để cha mẹ đợi lâu.”

Cũngkhôngphải sao, Lục Tông là người có bản lĩnh, làm ra núi vàng núi bạc, đương nhiên có thể nuôi nổi nàng, nếu đổi thành người khác, những nhà đó chỉ có cách bán nhà cho nàng xài. Lạinói, nàng quả thực rất phá sản, kiếp này coi như thu lạimộtchút, nhưng những tháng ngày thoải mái tự tại quen rồi, sao có thể dễ dàng học được cách tiết kiệm? Đây chính là đạo lí “Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu học kiệm khó.”

Mấy ngày nay nàng có nguyệtsự, thân thể rất quan trọng, hôm nay cũng mặc xiêm y nhiều hơn.

Lục Tông biết mấy năm qua Chu thị quản nữ nhi rất nghiêm, sau khi nghe xong cũngkhônglộ ra bao nhiêu thất vọng, chỉ “Ân”mộttiếng, liềnkhôngnóinữa.

Nhìn Khương Lệnh Uyển và Khương Dụđixa, nha hoàn bên cạnh Tô Lương Thần mớinhỏgiọngnói: “Tiểu thư, Lục tiểu thư nàythậtlàkhôngcó giáo dưỡng.”

Lời này rất hợp ý Khương Lệnh Uyển, nàng nghe xong vội vàng giương mắt lên: “Có đượckhông?”

Khương Lệnh Uyểnkhôngnghĩ tới đột nhiênsẽgặp phải Chu Lâm Lang, vội vàng quan sát phản ứng của ca ca.

Khương Lệnh Uyển ngẩn người, nhanh chóng quay đầu lại.

Hai nha hoàn cũng theo sát phía sau.

Trong lòng Khương Lệnh Uyển lầm bầmmộtcâu, sau đó bĩu môi ngẩng đầunhỏnhìn Lục Tông, đôi mắt sáng long lanh đầy giảo hoạt,nói: “Muộikhôngmang đủ bạc.”

Chu Quý Hành sao có thểkhôngbiết tiểu biểu muội nghĩ gì? Tiểu biểu muội này từnhỏđãkhônghợp với muội muội nhàhắn, hai người đều là tiểucônương được mọi ngườiyêuthích, nhưng mỗi lần thấy nhauthìlại giương cung bạt kiếm.mộtngười là muội muội,mộtngười là biểu muội, môi hở răng lạnh,hắncũngkhôngthiên vị ai, bị kẹp ở giữa rất khó khăn, bây giờ tiểu biểu muội chủ độngnóikhôngmuốnđi,hắncũngkhôngtiện kéo người. Hơn nữa, cũng lâu rồihắnchưa gặp nàng.

Khương Dụ nhìn vẻ mặt muội muội, hỏi: “Sao thế?”

Nàng nhìn Khương Lệnh Uyển, ánh mắt rơi xuống khuyên tai mẫu đơn Khương Lệnh Uyểnđangđeo, lúc này mới như nghĩ tới điều gì đó, mở miệng hỏi: “Uyển biểu muội thích hoa mẫu đơn sao?” Khương Lệnh Uyểnkhônghiểu vì sao Chu Lâm Lang lại hỏi vậy, theo bản năng liền gật đầu.

Lúc sắp đến nơi, Khương Lệnh Uyển mở rèm che của xe ngựa ra ngó xung quanh.

Hai đôi huynh muội ngồi lên xe ngựa, Khương Lệnh Uyểnâmthầm quan sát hồi lâu, cảm thấy dường như ca cakhôngcó ý gì với Chu Lâm Lang. Nhưng… Ngày ấy nàng ở thư phòng ca ca nhìn thấy bức họa kia, tấm lưng kia,rõràng là Chu Lâm Lang a. Nếukhôngthích, sao ca ca lạiđivẽ bóng lưng người ta? Nhưng nếucônương mìnhyêuthích đứng sờ sờ trước mặt, vì sao ca ca lạikhôngphản ứng gì? Ca ca nàng là người tâm tư đơn thuần, xưa nay tâm tình đều viết hết lên mặt, đương nhiênsẽkhôngche dấu cái gì.

Thấy người đứng phía sau, nàng sợ hết hồn, khuôn mặtnhỏnhăn lại oán giậnnói: “Sao huynh lại ở đây?”khôngphảihắnđangnóichuyện với ca ca và Chu Quý Hành sao?

Khương Lệnh Uyển lên lầu hai.

Khương Lệnh Uyển nhìn Kim Kết lấy ramộtchiếc áo bông thêu mai hồng, bỗng nhíu lông màynói: “Đổi cái khácđi.”

·

Dường như Lục Tôngkhôngcảm thấykhôngcó chỗ nàokhôngổn,hắncúi đầu nhìn tiểucônươngđangnóng giận,nói: “Tiết Nguyên Tiêu muội có ra ngoài chơikhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu Lâm Lang nghiêm túc ngồimộtchỗ, tuy nàngkhôngthích Khương Lệnh Uyển, nhưng lúc này nàng ước ao có thể vui cười, muốn có thể tự do ăn kẹo bên đường. Chu Quý Hành thấy muội muội rũ mắt, lúc này mới hỏi: “Lâm Lang muốn ăn sao?”

Khương Lệnh Uyển hoảng loạn buông rèm xuống.

Thấy muội muội chủ độngnóichuyện với mình, đôi mắt Khương Dụ sáng lên, sao có thểkhôngđồng ý?hắnvội vàng gật đầu: “Được, huynh cũng muốnđi, lúc nãy ăn sáng hơi nhiều, vừa vặnđitiêu cơm.”

Chu Quý Hành dẫn hai huynh muội vào sân.

Năm mới vừa qua, Khương Lệnh Uyển lại thêmmộttuổi.

Khương Dụ ngồi xuống, nhìn muội muội nhà mình, thoáng nhấc mắt, lúc này mới honhẹmộttiếng hỏi: “Xán Xán, ca ca chọc giận muội lúc nào sao?”

Sau đóhắnlại mở miệng: “Nếu lần sau đụng phải tình huống như thế, chọnkhôngđược, liền lấy luôn hai cáiđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Bảo Thiền giả vờkhôngvuinói: “Ca cathậtbất công, muội còn nghĩ là ca casẽăn nó,thìra là nhìn thấy Xán Xán a.”

Nghe lời này, Lục Tông cũngkhôngdo dự, trực tiếp lấy hầu bao củahắnra, cầm lấy bàn taynhỏcủa nàng bỏ bạc vào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67