Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 69

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69


Khương Lệnh Uyển cầm đèn hoa đăng trong tay, rất làyêuthích, vừa nhấc mắt, lúc này mới nhìn thấy Lục Tông, vội vàng gọi: “Tông biểu ca, huynh cũng tới?”

Khương Lệnh Uyển nhìn thấy Khương Lệnh Huệ và Tô Lương Thần cũng có mặt ở đây, đứng bên cạnh Khương Lộc.

Biếthắnmọi việc đều giấu trong lòng, nàng hiểu rấtrõ.hắnchính là người như vậy, nhìn lạnh như băng, nhưng quả thực đau tức phụ đến đòi mạng. Nàng cũngkhônggiấu giếm, lấy tua kiếm từ trong người ra, lầm bầmnói: “Lần trước rờiđinhanh, muộikhôngcó cơ hội đưa tua kiếm cho huynh, này, cầm lấy…” Nàng dặn dò: “Ba trăm lạng bạc, nhưng đừng làm rơi, nếu lại vỡ, muộikhôngmua cho huynh nữa.”

Nghe thanhâmyếu ớt của nàng, Lục Tông đưa tay nhận lấy: “Biết rồi.”

Nhìn Tiết Tranh buồn bực, Khương Lệnh Uyển nhanh chóng v**t v* khuyên nhủ: “Đừng nóng.”

Thái tử cảm thấy mất mặt, nhưnghắnlàmộtvị chủ nhân đường đường chính chính, xưa naysẽkhôngchơi trò ỷ thế h**p người.hắnxoa đầu Cửu công chúa,nói: “Lát nữa huynhsẽmua cho muội hoa đăng đẹp hơn, có điều chuyện hôm nay,khôngđượcnóicho mẫu hậu biết, nhớ kĩ chưa?” Nếu mẫu hậu biết, đảm bảo sáng mai vịcônương kiakhôngthể thấy thái dương.

Khương Lệnh Uyển nhận đèn phượng hoàng, đưa đèn hoa đăng cho Tiết Tranhnói: “Tranh biểu tỷ, cho.”

·

cônương Trung Dũng Hầu phủ. Thái tửâmthầm ghi nhớ. Hôm nayhắnkhôngcó ý định bại lộ thân phận, nếukhôngđể người Tấn thành biếthắnđường đường làmộtThái tử lại bịmộttiểucônương đánh thành bộ dáng này,khôngbiếthắnsẽmất mặt đến mức nào nữa.

Nàng dừngmộtchút, lại tiếp tụcnói: “Uyển biểu muộiđãviết hết tất cả đáp án của các câu đố đèn hoa đăng.”

Nàngđitới, giơ tay vỗ vai Thái tửmộtcái.

Cửu công chúa nhìn Tiết Tranh rờiđi,mộtmặt sùng báinói: “Hoàng huynh, vịcônương nàythậtlợi hại, cũng rất xinh đẹp.”

Tô Lương Thần đứng bên cạnh Khương Lệnh Huê, lúc này nhìn thấy nam tử mặc thân xiêm y màu trăng thêu trăng lưỡi liềm, hai gò má mỉm cười, lông mày thoáng hạ xuống,khôngnhanhkhôngchậmnói: “Ở Đông Hải cómộtloại cá,khôngđầukhôngđuôi,khôngcột sống, đây chính là đáp án.”

Lúc này Khương Lệnh Uyểnthậtsựkhôngmuốn Khương Dụđitheo, chỉ muốn Lục Tôngđicùng nàng. Khương Dụ tin Lục Tông, tất nhiên rất yên tâm, hơn nữahắnkhôngphải kẻ ngốc, sao có thểkhônghiểu tâm tư muội muội? Huống hồ hôm nay là Tết Nguyên Tiêu,hắncũngkhôngcần phải quản nàng quá nghiêm.

Lục Tôngnói: “Yên tâm,khôngcó chuyện gì lớn.”

Sớm sinh quý tử. Uyển.

Ai, vốn nàng muốn trêu đùahắn,khôngnghĩ lại bịhắntrêu đùa.

Chẳng lẽ có khuôn mặt xinh đẹp, hoa đăng cũng có thể chokhôngsao.

hắnmở tờ giấy, nhìn dòng chữnhỏđẹp như trâm hoa, còn có tâm nguyệnthậtlòng…

Từnhỏtới lớn, chỉ có nàng tìm người khác đánh nhau, làm gì có người chủ động tìm nàng đánh nhau. Tiết Tranh nhất thời hứng thú, con mắt sáng lên.

Khương Dụ lạinói: “Khi còn bé quan hệ giữa Lục Tông và Xán Xán rất tốt, ngay cả ca ca ruột như huynh còn thấy ghen tị, hơn nữahắncũngđãnhiều lần cứu Xán Xán, huynh tin tưởng phẩm hạnh củahắn. Hơn nữa...Ngoại nam?” Khương Dụ nhìn hai bóng ngườimộtcaomộtthấp kia, lạnh nhạtnói: “Rất nhanhsẽkhôngphải.”

Tiết Tranhkhôngthích những thứ này nọ của cáccônương gia, nhưng tiểu biểu muội đưa, nàng lập tức nhận lấy, hướng về Khương Lệnh Huệnói: “Vẫn là Xán Xán nhà ta thông minh,khônggiống như mấy người, dung mạokhôngđẹp, đầu óc cũngkhôngdễ xài.”

hắnnhìn trang sức nàng đeotrênđầu, chính là bộ trang sức hôm quahắntặng, liền biết ánh mắt củahắnkhôngsai, nàng rất thích.

Ông lão áo xanh nhìn tiểucônương được nuông chiều trước mặt, lúc này mới đưa tờ giấy tiểucônương kia viết đến trước mặt nàngnói: “Tiểucônương nhìn xem—— "

Nhìn quamộtlần, liền cúi đầu viết chữ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Tông mặtkhôngcảm xúc gật đầu.

Chuyện đánh nhautrênđường cái cũngkhôngphải chưa từng xảy ra, nhưngmộtvị công tử trẻ tuổi đánh nhau vớimộtvịcônương vẫn là đầu tiên mọi người nhìn thấy, quan trọng hơn chính là —— tiểucônương kia liền đánh gụcmộtđại nam nhân sống sờ sờ.

“Nhìn cái gì,khôngphải chữ hơi đẹp chút thôi sao?”

Beta: Mira

Ông lão áo xanh nghe vậy liền mở miệng, giọng đầy hiền lànhnói: “Tiểucônương, chỉ cầncônương trả lời đúng câu đốtrênđèn hoa đăng, hoa đăng nàysẽlà của ngươi.”

Khương Lệnh Huệ tức cắn răng, chờ đoàn người Khương Lệnh Uyểnđixa, lúc này mớiđiđến bên cạnh ông lão áo xanh, tức giậnnói: “khôngphải vừa rồi ngươinóichỉ khi đoán đúng câu đố đèn hoa đăng mới có thể nhận đèn sao? Lúc nãy là có chuyện gì?”

Những năm này nàng theo Tạ Cửu học tập, tuy Tạ Cửu nghiêm khắc, nhưng nghiêm khắc cũng có chỗ tốt, bây giờ nàng luyện được tay viết chữnhỏxinh đẹp, so với Chu Lâm Lang kiếp trước cũngkhôngkém hơn bao nhiêu. Tuy nàng trải qua những tháng ngày thoải mái, nhưng dù sao cũng sống lạimộtđời người,khôngthể phụ công ông trời ưu ái, dù gì cũng phải có tiền đồ hơn kiếp trước.

Tiết Tranh vừa nghe liền biết người này muốn tính sổ với nàng, trong lòng có chút rục rịch, đánh giátrêndưới mặt mũi Thái tửmộthồi, hai tay khoanh trước ngực,nói: “Ngươi có còn là ngườikhông, làm sao, bị bổncônương đánh ngã, muốn sau này tính sổ sao?”

Tiết Tranh nhìn tiểu biểu muộiyêuthích, trong lòng cũng vui vẻ. Vốn nàng muốn để đệ đệ đưa cho tiểu biểu muội, ai ngờ lại gây ra chuyện, huyên náo người người đều biết, vì thế nàng chỉ có thể tự mình đưa cho tiểu biểu muội.

Danh tiếng Tranh biểu tỷ của nàng vốnkhôngđược tốt, nếu hôm nay lại gây chuyện đánh nhau trước mặt mọi người, sau này làm saonóiđến chuyện thành thân a?

Lục Tôngkhôngvộiđiqua, giương mắt nhìn hà đăngtrênsông, nhớ tới điều gì, lúc này mớiđitới bên cạnh sông, cong eo, vớt hà đăng mới thảkhônglâu lên.

Đèn hồ điệp trong tay Khương Lệnh Huệ, so với đèn phượng hoàng hào hoa phú quý, đúng làkhôngphóng khoáng.

Lúc Khương Lệnh Uyển tìm thấy Tiết Tranh, mọi người vây quanhđãsớm tảnđihết, tay Tiết Tranh cầmmộtđèn hoa đăng cá chép tinh xảo, vừa thấy nàng, liền cười tủm tỉm tiến lên, đưa hoa đăng cá chéo đến trước mặt nàngnói: “Cho.”

Thái tử sờ sờ mặt mình, mới nãy vừa trúngmộtquả đấm, vô cùng đau đớn, thầmnói: Khí lựccônương nàythậtlớn. Thái tử thích so tài với Lục Tông, đương nhiên từnhỏđãluyện võ, nô tài trong cungkhôngai đánh thắng đượchắn, nhưng tình huống chân thực ra sao, trong lònghắnquárõràng.

Thái tử cắn răngnói: “cônương, ta khâm phục ngươi nhưmộthán tử, sau này chúng ta so tàimộtlần nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Lệnh Uyển cầm đèn hoa đăng từ tay Tiết Tranh, nhìn nhìn, cong môinói: “Muội rất thích.”

Tô Lương Thần mặcmộtthân váy màu trắng,trênbúi tóc cáimộtcây trâm hoa mộc lan, hơn nữa khuôn mặt nàng xinh đẹp thoát trần, thanhâmthanh thúy dễ nghe, chậm rãi mở miệng,thậtsựrất ý nhị.

Bên cạnh Thái tử còn cómộtcônương mặc nam trang, chính là Cửu công chúa, bây giờ cũngđãmười ba. Tuy Cửu công chúakhôngphải do Hoàng Hậu sinh ra, nhưng thuởnhỏtang mẫu thân, may mắn được Hoàng Hậu đem về nuôi dưới gối, tháng ngày trôi qua, nàng còn thân thiết với Thái tử hơnanhem ruột. Hôm nay Tết Nguyên Tiêu, Thái tử đưa công chúa ra ngoài ngắm hoa đăng. Từ xa xa Cửu Công chúađãvừa ý đèn hoa đăng cá chép, Thái tử thương muội muội, liền phái ngườiđimua, lại bị Tiết Tranh nhanh chân chạy đến trước. Thái tử vì Cửu Công chúa, liền ra giá gấp mười lần muốn mua đèn cá chép trong tay Tiết Tranh, nhưng Tiết Tranh ghét nhất người khác đoạt đồ của nàng, tất nhiênkhôngchịu, vì thế thủ hạ Thái tử bắt đầu uy h**p, Tiết Tranh tức giận, liền vén ống tay áo thẳng tay đánh nhau.

Lục Tông ngừng lại, lúc này mới nhìn về phía nàng, lạnh nhạtnói: “Hẹn.”

Cửu công chúa chớp mắt mấy cái, gật đầu như gà con mổ thócnói: “Dạ.”

Nhưng nếu đối phương quá mức ngang ngượckhônghiểu lí lẽ, nàngkhôngcó cách nào khác, chỉ có thể dùng nắm đấm giải quyết. Dù sao nắm đấm này cũng có thể làm chohắnan phậnmộtchút, mới có thể nghe nàng giảng giải đạo líkhôngphải sao?

Chuyện hương phấn lần trước, Khương Lệnh Huệđãbuồn bực vài ngày, bây giờ mới xuống xe ngựađãnhìn thấy Khương Lệnh Uyển, sắc mặt tất nhiênkhôngtốt. Nhưng khi nàng ta nhìn thấy đèn hoa đăng cá chép trong tay Khương Lệnh Uyểnthìcó chút thèm, ngẩng đầu nhìn nhìn, liền trông thấymộtđèn hoa đăng hồ điệp treotrêncao, nàng làm nũng với Khương Lộcđangđứngmộtbên: “Ca ca, muội muốn có cái đèn này.”

Lục Tông nhìn tiểucônương bên cạnh, thấy nàng ngồi xổm viết điều ước, viết xong liền bỏ giấy vào hà đăng. Hà đăng dùng để ước nguyện, bên trong chứa đựng những ước nguyện của cáccônương gia, xưa nayhắnkhôngtin trò này, bây giờ thấy nàng chăm chú thành kính như vậy, cảm thấy hơi buồn cười. Nàng thả hà đăng, Lục Tông nhớ đến những nét chữ đẹp kia, liềnnói: “Mấy năm qua, chữ muội tiến bộ rất lớn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Lệnh Uyển để Sơn Tràđimuamộtchiếc hà đăng*,đisông Minh Nguyệt thả đèn.

Tính tình Khương Lệnh Huệ cũng trẻ con, tuy nàngkhônghay tính toán như Khương Lệnh Huệ, nhưng khi nhìn Tô Lương Thầnmộtđôi mắtẩnẩnđưa tình nhìn Lục Tông, trong lòng tức giận, lúc nàykhôngnhịn nổi, cũngkhôngmuốn người khác ra mặt giúp nàng, liền nhìn ông lão áo xanhnói: “Ta có thể dùng giấy bút trả lờikhông?”

Tiết Tranh nhìn bộ dáng đáng thương của tiểu biểu muội, trong lòng mềm nhũn, vội vàng ôm người vào lòng, xoa xoa đầunhỏnàng an ủi: “Được rồi, muội xemkhôngphải tỷkhôngcó chuyện gì sao? Lạinói, tỷ cũngkhôngphảikhôngnóilí với người kia, chỉ là chưa bao giờ ta gặp người thô lỗ như vậy, nghênh ngang như con cua, làm như cả Tấn thành là hậu viện nhàhắnkhôngbằng.”

*hà đăng: đèn thảtrênsông

Khương Lộc đứng bên cạnh Tô Lương Thần, đôi mắt sáng lên, hiển nhiênđãnhìn ngây người.

Thầm nghĩ: Có cái gì hay, cònkhôngphải loại xinh đẹpkhôngđầu óc sao!

Tuy vóc người Tiết Tranh cao gầy, nhưng so với Thái tử nam nhân hàngthậtgiáthậtvẫn thấp hơn nửa cái đầu, nhưng khí thế như vậy, lạikhôngthua người khác nửa phần. Nàng cười cười, đôi mắt rất có linh khí,nói: “Được, lần tới đến Trung Dũng Hầu phủ tìm ta, ta tiếp ngươi đến cùng.”

Khương Lệnh Huệ nghe có chút động lòng, nhìn hoa đăng treotrêncao, liền lẩm bẩmnói: “Hoạ khi viên, viết khi phương, đông khi đoản, hạ khi trường*.” Nàng đọc xongkhôngkhỏi nhíu mày, nghi ngờnói: “Làm gì có món đồ nào kì quái như thế?”

Trước giờ Thái tử chưa từng gặp vịcônương nào thô bạo như vậy, cũng chưa từng thấycônương nào có khí lực lớn như vậy.

Lục Tông cầm tua kiếm trong lồng ngực, thấy tiểucônươngđãchạy đến bên cạnh Khương Dụ.hắnvuốtnhẹbội kiếm mấy lần, sau đó bỏ vào trong ngực.

Nổi tiếng nhất trong Tết Nguyên Tiêu là ngắm hoa đăng và đoán đố đèn, lúc này cómộtông lão áo xanh ngồi dưới giá hoa đăng, những đèn hoa đăng thủ công được làm khéo léo tinh xảo, từng cái từng cái treo lơ lửng sáng rực, rất là đẹp.trênđèn hoa đăng là đề đố các đèn, chỉ cần trả lời trúng câu đốthìsẽnhận được đèn hoa đăng tương ứng, hoa đăng càng tinh xảothìcâu đố đề càng khó.

Khương Lệnh Huệđangnói, khi chạm phải con mắt Tiết Tranh, nhất thời im miệngkhôngdám lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy tính tình Tiết Tranh mạnh mẽ, nhưng cũng là người biết đạo, nếukhôngtức giậnsẽkhôngcó lí do đánh người a.

Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tôngkhôngdời mắt, hôm nayhắnmặc khác ngày thường,mộtthân xiêm y thêu trăng lưỡi liềm, cả người càng thêm mấy phần nho nhã. Nàng suy nghĩmộtchút, lúc này nhìn dưới cái giá hoa đăng cách đókhôngxa,nói: “Bên kiathậtnáo nhiệt, chúng tađixemmộtchútđi.”

Lục Tông “Ân”mộttiếng.

Ông lão áo xanh nhìn tiểucônương cực kì xinh đẹp trước mặt, trẻ trung, người nhìn người thích, liền đem giấy bút đưa cho nàng.

Lúc nãy nghe tin, lòng nàng đều nhảy cả lên.

Khương Lệnh Uyểnkhôngcầm hoa đăng, chỉ sốt ruột hỏi: “Tỷ cùng người khác đánh nhau?”

Khương Lệnh Uyểnkhôngnhìn thấy người kia, tất nhiên cũngkhôngbiết người kia là Thái tử, chỉ nghĩ dù gì biểu tỷ cũng là tiểu thư Trung Dũng Hầu phủ, trong Tấn thành còn có người dám đụng tới nàng sao? Nàng tinh tế nhìn Tiết Tranh, thấy lông tóc biểu tỷkhôngchút tổn hại, lúc này khuôn mặtnhỏrũ xuống, bộ dáng sắp khóc tới nơi: “Làm muội lo lắng muốn c·h·ế·t.”

Hả?

*Câu này nghĩa là vẽthìtròn, viếtthìvuông, đôngthìngắn, hèthìdài. Câu này là đố mẹo theo tiếng Trung nên đừng ai cố suy diễn theo logic bản thân nha))) theo tiếng Việt nókhôngra đâu.

Tô Lương Thần cúi đầu nhìn, sau đó vẻ mặt ngẩn ra, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình thường, nhìn Khương Lệnh Huệnói: “Huệ biểu muội, đèn hoa đăng kia là Uyển biểu muội nên có....”

Hai ngườiđitới bên hồ, nhìn mặt hồ lấp lánh những hà đăng, Khương Lệnh Uyển chủ động mở miệng, cố ý trêu ghẹonói: “Tháng ngày tốt như vậy, Tông biểu cakhônghẹn ước vớicônương nhà nào sao?”

Chuyện vừa nhấc lên Tiết Tranh giận đến nỗikhôngcó chỗ phát tiết: “rõràng hoa đăng nay là tỷ nhìn thấy trước,đãtrả tiền, người kia lại nhất định muốn cướp của tỷ, còn muốn cầm bạc ném tỷ. Muội xem,nóithế nào tỷ cũng là nữ nhi của Trung Dũng Hầu phủ, bạc còn thiếu sao? Nhưng người kiakhôngbuông tha, nhất định muốn có hoa đăng này, cuối cùng…”

Bây giờhắncũngđãđến thời điểm tuyển Thái tử phi, những vương công đại thần kia suốt ngày tìm cách đem nữ nhi ăn mặc xinh đẹp của họđiquahắnmộtvòng, chỉ vì muốn để người lọt vào mắthắn.hắngặp qua những danh môn quý nữ kia, mỗi người đềumộtbộ dáng đoan trang hiền thục, ănmộtkhối bánh cũng chỉ dám cắn vài miếng, chớnóimộttiểucônương ăn vận xinh đẹp, lại vìmộtcái hoa đăng lại dám ở bên đường vén tay áo đánh nhau vớimộtnam tử.

mộtđám quần chúng vây xem trợn mắt cả lên.

Chữ viết cực kì xinh đẹp, chờ viết xong, Khương Lệnh Uyểnnhẹnhàng đặt bút xuống, quay mặt nhìn về phía ông lão áo xanhnói: “Đèn hoa đăng, ta chỉ cầnmộtchiếc.” Nàng giơ tay, chỉ chỉ chiếc hoa đăng phượng hoàng được treotrêncao.

Ông lão áo xanh lấy đèn hoa đăng hồ điệp xuống, đưa cho Tô Lương Thần, cườinói: “cônươngthậtthông minh, đèn hoa đăng này là củacônương.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông lão áo xanh nhìn chữ viếttrêngiấy, lập tức lộ vẻ vui mừng, lúc này mới cầm đèn phượng hoàng xuống.

Tô Lương Thần tự nhiên hào phóngnói“cảm ơn”, sau đó đưa đèn hoa đăng cho Khương Lệnh Huệnói: “Cho Huệ biểu muội.”

Khương Lệnh Uyển chợt nhớ tới chuyện quan trọng, vội vàng lo lắng hỏi: “Hôm qua Tông biểu ca tiến cung, Hoàng Hậu có làm khó huynhkhông?” Hoàng Hậu kia tính toán chi li, rất khó dây dưa a.

Khương Lệnh Uyển cười cười, nhét tua kiếm vào ngựchắn, sau đó xoay người chạyđi.

Khương Lệnh Uyển cầm giấy bút, nàng đầu nhìn câu đố đèntrênmười mấy cái đèn hoa đăng.

Chương 69

Sợ mất mặt mà, nàng hiểu được.

Khương Lệnh Uyển nghe xong sững sờ, sau đó mới hiểu, nhất thời hai lỗ tai có chút nóng, nhanh nhanh ngồi xuống giả ngu thả đèn hoa đăng.

Chỉ là Tiết Tranh cũngkhôngbiết, vị nam tử trẻ trung tuấn lãng bị nàng đánh ngã này,khôngphải ai khác, mà chính là Thái tử đương triều Lục Vân.

Thái tử đánh giá vịcônương trước mắt, thấy nàng mặcmộtthân váy màu vàng nhạt thêu lá mạ xanh như ý, nhìn quađãbiết là tiểu thư củamộtnhà giàu có, môi hồng răng trắng, rất thanh tú xinh đẹp, nhưng hành động như vậy… Khuôn mặtanhtuấn của Thái tử tối lại: “Ngươi làcônương nhà ai? Mau xưng tên.”

Khương Lệnh Huệ cònđangrơi vào sương mù, nhưng thấy Tô Lương Thần cho nàng đèn hoa đăng, liền cườinói: “Lương Thần biểu tỷthậtlợi hại…” Nàng nghiêng đầu nhìn Khương Lệnh Uyểnnóitiếp: “Khống giống như có mấy người…”

Edit: Kye

Khương Lệnh Uyển thích nhất người khác khen nàng, mặt dày khoe khoangnói: “Ngoại trừ chữ viết, còn có những thứ khác, chỉ là Tông biểu cakhôngbiết thôi.”

Tiết Tranh cười cười: “Tỷ làm gì tức giận, chỉ làkhôngưa thôi. Nhìn hoa đăng biết chắc muộisẽthích, sao, đượckhông?”

Khương Lệnh Uyển cảm thấy Lục Tông làmộtkẻ hũ nút, dọc đườngđicũngkhôngthấyhắnnóitiếng nào.

Khương Lệnh Uyển rất thích giải câu đố, bây giờ câu đốtrênđèn hồ điệpkhôngkhó, chỉ làmộtcâu đố chữ đơn giản.khôngphải nàng khoe khoang, câu đố đèn này, rất ít người có thể vượt qua nàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69