Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72
·
Nàng thấy Lục Tông thay đổimộtthân xiêm y màu trắng thêu trăng lưỡi liềm, đuôi tóc có chút ướt, vô hại hơn mấy phần. Nàng rũ mắt,khôngnhìnhắn, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối, trong lòng suy nghĩ nênnóivớihắnnhư thế nào.
Khương Lệnh Uyển ngẩn ra, hiển nhiênkhôngnghĩ tới Tô Lương Thần và Khương Lộc lại…
Khương Lộc nghe những lời này tim gan đều đau, ôm eo thon Tô Lương Thần, hôn lên môi nàngmộtcái,nói: “Có huynh, sau nàysẽkhôngđể người khác bắt nạt muội. Nếu Lục muội muội lại gây phiền phức cho nàng, ngày mai huynhsẽtìm cách giáo huấn nàng tamộtchút. Nha đầu kia từnhỏđãbị chiều hư, tính tình rất kiêu căng.”
khôngbiết xấu hổ.
Mùikhôngdễ ngửi, bản năng nàng có chút ghét bỏ.
Nghĩ như vậy, Kim Kết yên lòng hơnmộtchút: “Được, vậy ta và Sơn Trà đứng đây chờ.”
Lục Tông lạinói: “Lúc trước mà muội muốn có nó.”
Khương Lệnh Uyển thấy Lục Tông đóng cửa, nàng rút tay ra, chạy vàomộtgóc. Nhưng Lục Tông chỉ cần vài bước là đuổi tới, đem người dồn vào góc tường, sau đó mới lấy ngọc bội từ trong lồng ngực: “Muội quay lại tìm cái này?”
Kim Kết thấy Đỗ Ngôn ngăn cản, ở đây lại là Vinh Vương phủ, hai người nha hoàn bọn họ cũng chẳng thể làm gì. Có điều Đỗ Ngônnóiđúng, phu nhânkhônghay khen người, nhưng lại khen ngợi Vinh Thế tửkhôngdứt, có thể thấy phẩm hạnh Vinh Thế tử rất tốt. Hơn nữa Vinh Thế tử là biểu ca của tiểu thư, như thế nàođinữa, chắc cũngsẽkhôngcó chuyện gì.
Nàng nhón chân kéo cổ Lục Tông, hôn lên môihắnmộtcái, sau đó che mặt chạy ra ngoài.
Lục Tông nhìn dáng vẻ hung hăng của nàng thấythậtthú vị, cũngkhôngbiết lúc nãy là ai ôn tồn bảohắncùng nhaunóichuyện.hắncũng thăm dò tính khí của nàng, ngồi sangmộtbên, năm chặt tay nàng, đặt ngọc bội vào lòng bàn tay nàng: “Lần sau đừng làm rơi.”
Lục Tông cảm thấy hành động trước đó củahắnhơi quá đà rồi. Nhưnghắnđãquen ở trong quân doanh, gặp chuyện luôn dùng những thủ đoạn trực tiếp, nàng làmộttiểu thư khuê các, lúc này hẳn là bịhắndọa sợđi.
Khương Lệnh Uyển bĩu môikhôngthừa nhận.
Khương Lệnh Uyển gật đầu.
Được, còn muốn giáo huấn nàng a.
Chương 72
Thân thể tiểucônươngnhỏnhắn, sống lưng thẳng dựa vào vách tường, coi như ngẩng đầu nhìnhắncũng rất vất vả, dù sao nàng cũngnhỏbé như thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có điều ——
Khương Lệnh Uyển cong môi, lúcđitới hành lang, tình cờ gặp Tô Lương Thần. Khuôn mặt cười của Tô Lương Thần khi nhìn thấy nàng có chút hoảng hốt,mộtlúc sau mới tỉnh táo lại,nói: “Uyển biểu muội.”
Khương Lệnh Uyển gật đầu: “khôngđi.”
Khương Lệnh Uyển thấy ngọc bội kia hơi phỏng tay, nàng nhìn Lục Tông, sau đó xiết chặt ngọc bội, lầm bầmmộtcâu: “Vốn muốn quay lại lấy,khôngnghĩ huynhsẽtrở về nhanh như vậy. Muội còn muốn suy nghĩ thêm đây.”
Khương Lệnh Uyển cảm thấy buồn phiền, giơ tay vén màn xe ngựa nhìn ra bên ngoài, sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhìn người đánh xenói: “điVinh Vương phủ.”
Khương Lộc nhìn, trong lòng lại ngứa, cúi người che kín môi hôn thêmmộtlần nữa.
Lục Tông lúng túng thu tay về,nhẹnhàng nắm thành quyền, đặt ở bên mép honhẹmộttiếng, hỏi: “Lúc nãy có làm muội bị thươngkhông?” Khí lựchắnlớn, tiểucônương da dẻ trắng nõn, đụngmộtcái liền in dấu hồng.
Lòng nàng phát sầu,khôngbiết nên giải thích như thế nào.
Phi phi phi, sao nàng lạikhôngcó cốt khí như vậy? Còn thích bịhắnbắt nạt?
Lục Tông hỏi: “Muội nghĩ cái gì?”
Nhưng khi nàngđitới, mấy nha hoàn kia lạikhôngdámnóilời nào.
mộtđôi mắt to của Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông gần trong gang tấc, gật đầunói: “Muội trả cho Tông biểu ca, sau đó Tông biểu ca đưa chocônương huynh thích,khôngtốt sao?”
Nàng chậm rãiđi, đúng lúc gặp Khương Lộc vừa mới hồi phủ.
Nàng liếc mắt nhìn ngọc bội, thấy thái độ Lục Tôngkhôngtốt, liền dở thói xấu củacônương gianóimộtđằng làmmộtnẻo: “Mẹ muộinóikhôngthể nhận khối ngọc bội này của Tông biểu ca, hôm qua tình cờ muội kiếm thấy nó ở trong ngăn tủ, nên muốn trả cho huynh… Vậykhôngđược sao? Muội làm vậykhôngđúng sao?”
Lần này quay lại, nàng muốn gặp Đỗ Ngôn lấy lại ngọc bội kia, sau đó làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng nhìn tình huống trước mắt, có lẽ là do nàng mơ mộng quá rồi. Nhưng Lục Tông…khôngphải muốn kiếm nàngđi? Khương Lệnh Uyểnkhôngcó cốt khí rụt đầu,mộtđôi mắt to lay láy nhìn Lục Tông, mở miệngnói: “Muội đánh rơi đồ, muốn trở về tìm. Tông biểu ca, huynh thả muội ra trước đượckhông? Tay muội đau…”
Thấy Lục Tông xoay ngườiđivào phòng tắm, Khương Lệnh Uyển xoa xoa mặt, thở dài. Nàng đánh giá bài trí xung quanh phòng Lục Tông, đàng hoàng sạchsẽ, cách bài trí khác hoàn toàn với Ngọc Kỳ viện. Nàng xoa cổ tay, cảm thấy hơi đau, sau đóđiđến chỗ ghế gỗ mun sau tủ sách ngồi xuống, nhưng trái timnhỏlại cứ đập thình thịch ầm ỹ.
Nếu đến mức này, Đỗ Ngôn cònkhôngbiết Thế tử gia và Khương Lục tiểu thư có quan hệ gì, vậy mấy năm quahắnở bên cạnh chủ nhânthậtuổng phí. Đỗ Ngôn mặcmộtthân xiêm y cổ tròn màu xanh đen, thanh tú nho nhã, làmộtngười dễ gần.hắnhành lễ với Kim Kết, Sơn Trà,nói: “Hai vịcônương tạm thời dừng bước, Thế tử chỉ muốnnóivới Khương Lục tiểu thư mấy câu, chúng ta đều là hạ nhân, vẫn đừng nênđiquấy rầy.”
nóinhư thế, dường như muốn trách nàngkhôngnóilí. Khương Lệnh Uyển sững sờ giương mắt nhìnhắn, mặc dùhắntức giận có chút bá đạo, nhưng tính tình tiểucônương bướng bỉnh, biếthắnđangquan tâm nàng, bá đạo hung hăng chút lại càng thêm mị lực. Nhưng khi nàng ngửi thấy mùitrênngườihắn, lại thấyhắnôm nàng mãikhôngbuông, tư thế này làm nàngkhôngcòn tí sức lực nào, nàng chỉ đànhnhỏgiọngnói: “Huynhthậthôi, huynhđitắm trước, sau đó hai tanóichuyện có đượckhông?”
Lục Tôngkhôngđể ý tới nàng, bây giờ sắc mặt củahắncũng chẳng dễ nhìn, chỉ mở miệng hỏi: “Ý của muội là… muộikhôngthích?”
·
Lúc này Lục Tông mới buông tay, đặt nàng xuống,nói: “Chờmộtchút, huynh ra ngay.”
“khôngđược.” Lục Tông trầm mặtnói: “ Ngày đó huynhkhôngđồng ý muội còn tức giận, bây giờnóikhôngcần làkhôngcần, làm gì có đạo lí nào đơn giản như vậy?”
Nghe lời Khương Lệnh Uyểnnói, Lục Tông buông lỏng tay, nhưngkhôngthả người ra, chỉ kéo nàng vào trong.
Lục Tông cúi đầu.
Đỗ Ngôn mỉm cười trấn an: “Kim Kếtcônương yên tâm, phẩm hạnh Thế tử như thế nàocônương cònkhônghiểu sao? Hơn nữa, vừa rồicônương cũngđãnói, quan hệ của Khương Lục tiểu thư với Thế tử rất tốt. Khi còn bé, Thế tử còn từng cứu mạng Khương Lục tiểu thư, bây giờ lại có thể làm hỏng thanh danh Khương Lục tiểu thư hay sao? Hạ nhân Vinh Vương phủ chúng ta, từng người đều rất kín miệng,khôngbao giờ huyên thuyên chuyện gì, nếu hôm nay Kim Kếtcônương nháo lên,khôngcó chuyện cũng thành có chuyện, truyềnđisẽkhôngtốt cho thanh danh Khương Lục tiểu thư.”
Đúng, nàng hối hận rồi. Vừa ra cửa liền hối hận. Cảm thấy bản thân mình hành độngthậtngu ngốc. Tuy Lục Bảo Thiền thích ca ca nàng, nhưng ca ca lạikhôngcó tâm tư gì với nàng ấy, nàng vội vã làm muội muội tốt, trước tiên liền muốn chặt đứt quan hệ với Lục Tông, làm chuyệnthậtngu xuẩn. Khương Lệnh Uyển nàng là ai, chỉ vìanhem hai nhà thành thân qua lạikhônghợp lễ nghi, nghĩ cũngkhôngnghĩ, liền buông tay Lục Tông? Đâykhôngphải chuyện nàng nên làm.
Edit: Kye
Những năm này nàng ở Vệ Quốc Công phủ, ngoại trừ lấy lòng lão thái thái, cũng tận lực lôi kéo người ngoài, ai có thể lôi kéo liền lôi kéo. Nàng ăn nhờ ở đậu,khôngcần để ý mặt mũi, ngược lại chỉ cần tìm cơ hội vươn mình, những năm này luôn bị khinh thường, nàng sớmsẽcó năng lực đòi lại. Tô Lương Thần mềm mạinói: “Hôm nay Lộc biểu ca vềthậtsớm.”
Theo lí thuyết khi còn bé nàng và Lục Tông là thanh mai trúc mã mấy năm, nhưng sau khi lớn cũng chỉ gặp mặt mấy lần thôi, cũngkhôngnóiđược vài câu nữa. Đúng là nàng muốn gả chohắn, nhưngcônương gia cần phải rụt rè, nàngkhôngthể hành động quá mức, bây giờ quan hệ hai người con chưa thân thiết đến trình độ này a. Nàng cúi đầu nhìn tay Lục Tôngđangnắm lấy cổ tay nàng, khóe miệng cong cong, có chút hoài niệm dáng vẻ bá đạo củahắn.
Khương Lệnh Uyển chớp mắt mấy cáinói: “Bây giờkhôngnghĩ gì hết, muội muốn về nhà.”
Vậy mà lúc nàng tới cửa, liền thấy Lục Tông mặt lạnhđira, có vẻ rất gấp gáp.
Khương Lệnh Uyển gọimộttiếng “Lương Thần biểu tỷ” xem như xong, lúc này nàng thu lại nụ cườiđivề phía Ngọc Kỳ viện.
Kim Kết ngẩn người, hỏi: “Tiểu thư rơi đồ gì ở Vinh Vương phủ sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lòng Sơn Trà nghi hoặc: Lục tiểu thư làm rơi cái gì, kiếm được rồi lại vui như vậy?
Khương Lệnh Uyển là người thích ức h**p người khác, thấy Lục Tôngkhôngcòn hung hăng như lúc nãy, liền có chút sức lực chế nhạonói: “Khí lực Tông biểu cathậtlớn, ngay cả biểu muội của mình cũng khi dễ.”
Tuy Khương Lộc hồ đồ, nhưng cũngthậttâmyêuthích Tô Lương Thần, thiếu niên nóng máu, có những lúckhôngthể kìm chế, hơi kích độngmộtchút.hắnthở hổn hểnnói: “Lương Thần, ngày mai huynhnóivới cha mẹ, cưới nàng làm vợ có đượckhông?”
Đúng là Lục Tôngđangrất vội, vừađitới cửa liền nhìn thấy tiểucônương nhà người ta, có chút ngạc nhiên.hắnngớ ngẩn, thấy nàng lui thêmmộtbước nữa chính là bậc thang,hắnnhanh chóng tiến lên, bắt lấy cánh tay của nàng. Nàngnhỏnhắn, khí lựchắnlớn, tất nhiên lập tức xách người tới trước mặt. Lúc này Lục Tông cũngkhôngđể ý cái gì mà nam nữ có khác nữa, nhíu mày hỏi: “Mắt để đâu?”hắnpháthiệnnàng nhíu mày, có lẽ là do được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ bị người khác trách mắng, giọng liền mềm mại hơnmộtchút, hỏi: “Muội chạy tới đây làm gì?” Khương Lệnh Uyển có khứu giác rất nhạy bén, bây giờmộtđại nam nhân như Lục Tông,trênngười toàn mùi mồ hôi,rõràng mới về chưa kịp tắm rửa.
Khương Lệnh Uyển đứng dậy, vộinói: “khôngcần, tự muội về.”nóixong, nàng liềnđira cửa. Nàng quay đầu, thấy dường như Lục Tông có chútkhôngvui, đứng im tại chỗ.
Khương Lệnh Uyển biết Lục Tôngsẽkhônghại nàng, nhưng vẫn hơi sợ dáng vẻ này củahắnmộtchút. Nàng bước theohắn, vừađivừa hỏi: “Tông biểu ca dẫn muộiđiđâu?”
hắnnắm tay nàng đặt lên môi, mắt đưa tìnhnói: “Cả đời này huynhsẽtốt với muội. Chờ muội suy nghĩ kĩ,nóivới huynh, nhất định huynhsẽvẻ vang cưới muội vào cửa.”
Khương Lệnh Uyển trở về phủ, trong lòngđãbình tĩnh trở lại. Vừa vào cửa, bọn hạ nhân theo quy củ hành lễ, khuôn mặtnhỏnhắn của Khương Lệnh Uyển nở nụ cười rạng rỡ, tâm trạng vui vẻ. Sơn Tràkhônghiểu, lúc nãy khuôn mặt này còn héo úa, sau khinóichuyện với Vinh Thế tử xong, mặt lại vui mừng như nhặt được bạc.
Kim Kết và Sơn Trà cũng bị dọa sợ, căn bảnkhôngnghĩ rằng Vinh Thế tửsẽđối xử với Lục tiểu thư như vậy. Tuy thường ngày Vinh Thế tửkhônghay cười, nhưng cũng làmộtchủ nhân rất có phong độ. Hai nha hoàn sững sờ, sau đó nghĩ đến danh tiết của tiểu thư nhà mình, vội vàngđitheo. Vậy mà mới nhấc chân, lại bị Đỗ Ngôn ngăn cản.
Tô Lương Thần giương mắt, đôi mắt dịu dàng dâng lên ánh nước,nói: “Lộc biểu ca, huynh đối với muộithậttốt.”
Sơn Tràđivào, mang chuyệnđãhỏirõmười mươi đầu đuôi kể lại:... “Cái kia, hôm nay Hạnh Nhiđangquét sân liền thấy nhị công tử và biểu tiểu thưđira phía sau sơn giả…” Sơn Trà là tiểucônương,khôngdámnóithêm, liền giơ tay lên, mấy đầu ngón tay hợp lại, hai tay đụng vào nhau, làm ra tư thế ám muội, đỏ mặtnói: “Là…đanghôn môi.”
Lục Tông nhìn nàngmộtchútnói: “đãđưa cho muội, kiếp này đều là của muội. Xán Xán, huynhkhônghi vọng muội trả lại.”
Nhưng hôm naykhôngphải hoàn toànkhôngcó thu hoạch.
Chí íthắncũng để ý đến nàng,khôngxem nàng như hài tử.
Tô Lương Thần giơ tay sờ sờ mặt mình, ánh mắt hơi đăm chiêu. Khi cònnhỏnàngđãrất chăm chút khuôn mặt này, cũng được cho là trời sinh quyến rũ, hơn nữa nàng cũng hết sức bảo dưỡng, tránh chỗ nên tránh, sau khi trang điểm, liền xinh đẹp hơn bảy tám phần. Nếukhôngphải nàng, khuôn mặt này cũng chỉ bình thường mà thôi. Nhưng nàngđangcố gắng, người bên ngoài cũngđangcố gắng, Khương Lệnh Uyển này kế thừa dung mạo Chu thị, lại biết trang điểm, quả thực làmộtđối thủ khó giải quyết.
Còn bên này, Khương Lệnh Uyển bị Lục Tông kéo vào phòng.
hắnlà kẻ quanh năm ở quân doanh toàn đàn ông, khí lực lớn, tay chân tinh tế của nàng sao có thể là đối thủ củahắn? Nếu cổ tay nàng bị thương,khôngviết được chữ, chắc chắn Tạ Cửu lạinóinàng quá được nuông chiều từ bé. Huống hồ bây giờ bọn hạ nhân đềuđangnhìn a.
Khương Lệnh Uyển vào phòng, để Sơn Trà ra ngoài hỏimộtchút, tay nàng nắm ngọc bội, nhớ hành động hôm nay với Lục Tông, cảm thấy lỗ tai hơi nóng.
Lúc này mới khẽ cắn răng chạy tới.
Khương Lệnh Uyển há miệng, có chútkhôngtự nhiênnói: “Ngọc bội này…”
Rất nhanh Lục Tôngđira, tổng cộngkhôngtới nửa khắc.
Xe ngựa quay lại, bánh xe chuyển hướng, dừng lại trước Vinh Vương phủmộtlần nữa. Khương Lệnh Uyểnkhôngchờ nha hoàn lấy ghế, liền nhấc váy nhảy xuống. Kim Kết nhìn thấy mà tim gan run rẩy, chăn lạinói: “Lần tới tiểu thưkhôngđược hành động như vậy nữa.” Nếu bị ngã,khôngbiết Quốc Công gia và phu nhânsẽđau lòng đến mức nào nữa.
Nghĩ, trả đồ lại chohắn?
Tuynóitắm rửa rất đơn giản, nhưng điều này cũng giúp Lục Tông bình tĩnh lại.hắnnhìn tiểucônương hai tay nâng cằm, gương mặtkhôngcòn như bánh bao khi còn bé, nhưng cũng rất mềm mại, đángyêu. Nàng cũngkhôngthèm ngẩng đầu nhìnhắn, chỉ quệt miệng, dường như rất tức giận.
Lục Tông xiết chặt ngọc bội trong tay, hơi cúi người,mộttay n*ng m*ng nàng, dùng sức, ôm cả người nàng lên, lúc này mới có thể thẳng thắn đối mặt với nàng.
Đúng, nàng có đánh rơi đồ ở Vinh Vương phủ.
Lục Tôngnói: “Huynh đưa muội về.”
Từ trước đến giờ Sơn Tràkhôngcó ấn tượng tốt với Tô Lương Thần, bây giờ nghe được chuyện này, trong đáy lòng càng thêm khinh thường nàng ta. Nàng nhíu mày,mộtmặt xem thườngnói: “Đạicônương gia, lại hôn môi với nam tử, quả thực… quả thựckhôngbiết xấu hổ, tiểu thư, người thấy nô tỳnóicó đúngkhông?”
Khương Lệnh Uyển nắm ngọc bội trong tay, suy nghĩmộtlúc.
Lục Tông cũng lo lắng mùi mồ hôitrênngườihắnlàm nàng khó chịu, nhìn nhìn mặt nàng, có chútkhôngyên lòng: “Vậy muộikhôngđược rờiđi?”
Khương Lênh Uyển cười cười, thầm nghĩ:khôngphải vì nàngđanggấp sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đỗ Ngôn biết Kim Kết đây làđãnhường nhịn lắm rồi, cũngkhôngđược voi đòi tiên, liền cùng đứng canh giữ cùng hai nha hoàn ngoài sân Long Kỳ viện.
Khương Lệnh Uyển nhất thời chột dạ,khônglên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lòng Khương Lệnh Uyển hồi hộp. Chân tay luống cuống nhìnhắn, theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước.
Khương Lệnh Uyển quệt miệng, nếu lát nữahắndám bắt nạt nàng, nàngsẽkhóc chohắnxem, xemhắncó dám phạt nàng haykhông?
Bước chân Lục Tôngkhôngdừng lại, chỉ lạnh nhạtnói: “khôngphải bị rơi đồ sao? Huynh dẫn muộiđitìm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Kim Kết thận trọng hơn, biết lợi hại trong chuyện này, nhìn Đỗ Ngônnói: “Tuy quan hệ giữa tiểu thư chúng ta và Vinh Thế tử rất tốt, nhưngnóitóm lại Vinh Thế tử vẫn là nam nhân, nếu chuyện truyềnđi, vậy thanh danh tiểu thư....”
Khương Lệnh Uyển nhất thời ngượng ngùng, phòngkhôngcho bản thân té xuống, hai tay nàng ôm lấy vai Lục Tông, đôi chân lơ lửng, như con gà luộc, đỏ mặtnói: “Lục Tông, huynh… huynh làm gì vậy?”
Kim Kết lắc đầu: “khôngcần, hai chúng ta chờ ở bên ngoài, nếu Đỗ đại ca có việc, cứđilàmđi.”
Khương Lệnh Uyển vui vẻ trở về Ngọc Kỳ viện, nhìn mấy nha hoàn quét sânđangthìthầm, liền có chút ngạc nhiên.
Đỗ Ngôn lạinói: “Bên ngoài gió to, hai vịcônương cẩn thận kẻo bị lạnh, hay là vô trong ngồimộtchút?”
Nàng cũngkhôngdám kể chuyện này vớihắn, dù sao chuyện của ca ca và Lục Bảo Thiền, nàngkhôngthể can thiệp nhiều quá. Nàng vì muốn tốt cho ca ca, nhưng chuyện này cũngkhôngthể miễn cưỡng, nếu ca cakhôngthích Bảo Thiền, vậy nàng sao phải từ bỏ Lục Tông? Lục Tông rất tốt a, thương vợ, cam lòng cho nàng xài bạc, mỗi ngày xong việc đều trở về phủ, xưa naykhôngtrêu hoa ghẹo nguyệt, cũng rất ít xã giao. Nam nhân tốt như vậy, nàng cứ thế từ bỏ, chẳng phải đầu nàng bị cửa kẹp sao?
Lục Tôngđitới, ngồi xuống bên cạnh nàng, khoát tay, Khương Lệnh Uyển lập tức cảnh giác dựa lùi vô phía sau.
Khương Lộc thấy Tô Lương Thần, đôi mắt sáng lên. Tô Lương Thần hiểu ý, đuổi nha hoàn bên cạnh ra chỗ khác,đivới Khương Lộc ra phía sau sơn giả. Chỗ nàykhôngcó người, Khương Lộc cũngkhôngquá bận tâm, liền ôm thân thể Tô Lương Thần hôn lên,trêndưới sờ loạn, miệngnhỏhôn m*tkhôngngừng. Tô Lương Thần có chút ghét bỏ dáng vẻ gấp gáp của Khương Lộc, nhưng dù saohắncũng là nhị công tử Vệ Quốc Công phủ, nàng chỉ có thể chịu oan ức, nhắm mắt làm ngơ giả vờ nghênh đón.
Sơn Trà ngẩng đầu nhìn tiểu thư nhà mình, lại nhìn Kim Kết bên cạnhmộtchút. Kim Kết nhìn nàng khẽ lắc đầu, hai người đềukhôngdám lên tiếng. Dù sao hầu hạ bên cạnh Lục tiểu thư sáu bảy năm, hai người hiểu nhất chính là nghe lời đoán ý, biết bây giờ tâm tình tiểu thưkhôngtốt, bớtnóimộtchút vẫn tốt hơn.
Khương Lệnh Uyển dồn lực đẩyhắnmộtcái, thấy Lục Tông vẫnkhôngnhúc nhích, lúc này vẻ mặt như đưa đámnói: “Bây giờ muộikhôngmuốn nữakhôngđược sao?”
Nếu Tô Lương Thần là người chịu theo số mệnh, Khương Lộc tất nhiên là ứng cử viên phu quân sốmột, nhưng từ khi nàng nhìn thấy Lục Tông, Khương Lộcđãkhôngcòn lọt vào mắt xanh của nàng nữa. Hơn nữa, Khương Lộc chỉ là con trai trưởng chi thứ hai, sau này Vệ Quốc Công phủ lại thuốc về Khương Dụ, nếu nàngthậtlòng muốn gả, cũng phải nghĩ cách gả cho Khương Dụ chứkhôngphải người trước mặt này. Tô Lương Thần ngoan ngoãn dựa vào lòng Khương Lộc,nói: “Lộc biểu ca, chuyện này cho muội suy nghĩ lại đượckhông?... Dù sao tình huống của muội…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.