Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: 20: Ngày Thứ Hai Mươi Làm Cá Muối

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: 20: Ngày Thứ Hai Mươi Làm Cá Muối


"Ừm, cảm giác đều thiếu chút thú vị, không có cảm giác như tớ muốn." Kiều Mộc nói: "Cậu bảo nhà sản xuất tìm tiếp xem, tớ cảm thấy trước mắt không quá tốt."

"Hửm? Rất khó trả lời?" Cố Hàn Thanh một tay ấn trên sô pha, hơi hơi cúi người lại đây.

Trong văn kiện kẹp một cái đĩa CD, Kiều Mộc nói: "Đi, đi mở xem."

Trần quản gia nghi hoặc nhìn anh: "Tiên sinh, ngài làm sao vậy? Cảm giác hiện tại cảm xúc của ngài có chút không tốt lắm."

Kiều Mộc lần đầu tiên muốn biết quá khứ của Cố Hàn Thanh, nếu quyển sách này tiết tấu đã hoàn toàn rối loạn, bạch nguyệt quang không phải là Trình Tâm Nghiên, vậy có thể là ai khác? Anh đã bao giờ thích người phụ nữ khác trừ Trình Tâm Nghiên chưa?

Cố Hàn Thanh tức giận đá chân anh ta, "Còn cười nữa thì cút ra ngoài cho tôi."

Mạnh Hàm gõ cửa tiến vào nghe thấy Kỳ Anh nói, thuận theo nói tiếp: "Ừm, chị cũng cảm thấy Mộc Mộc rất lợi hại, giữa một rừng nhiều nghệ sĩ biểu diễn, cậu ấy thoạt nhìn rất khác."

Cô dốc toàn lực, trốn tránh mãi cũng không phải vấn đề, đứng lên nói: "Cố tổng, anh nói như vậy tôi có thể hiểu là anh coi trọng tôi sao? Anh thích tôi?"

Kiều Mộc nếu biết anh suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ đáp: Coi như nửa phần do đói c·h·ế·t đi, lúc đột tử, cô còn chưa ăn cơm tối, rất đói bụng nha.

"Kiều Mộc cũng không thích tôi, là trước kia tôi hiểu lầm cô ấy."

"Hoá ra là vậy, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, Trần quản gia ngủ ngon, tôi lên lầu đây." Kiều Mộc vừa nghe Cố Hàn Thanh có việc, lập tức từ thang bộ chạy lên trên lầu, lúc qua chỗ ngoặt, cô nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nói với Trần quản gia: "Trần quản gia, nếu chốc nữa Cố tổng hỏi ông tôi đi đâu, ông nói bụng tôi không thoải mái, về phòng của tôi rồi nhé, có chuyện gì hôm nào nói sau."

Lúc Kiều Mộc chuẩn bị ăn bát cơm thứ ba, Cố Hàn Thanh nhăn nhăn mày, lên tiếng ngăn cản nói: "Em đói như vậy?"

"Muốn gọi điện cho em cũng không phải không thể, chúng ta tâm sự chuyện đêm đó ở khách sạn đi, nói đến khi tâm tình tôi tốt, tôi có thể cho em." Cố Hàn Thanh chỉnh nút tay áo tây trang, chân dài lười biếng vắt chéo, bày ra bộ dáng chạm gối hàn huyên*.

(Editor: Đoạn này cha Thẩm Ngọc dùng lắm từ lóng thật ????)

Theo trường hợp này có thể hiểu cơ thể tinh thần của Cố Hàn Thanh có thể hấp dẫn người khác, khiến người khác vi phạm đạo đức.

Bình thường nam chính đều tự cao tự đại, chỉ sợ không thích thổ lộ trước.

Nếu anh nửa đường bỏ cuộc, mình cũng có thể thuận thế mà lui.

Lời này chạm đến trái tim của Cố Hàn Thanh, anh ngẩn ra, nháy mắt liên tưởng tới những lời Kiều Mộc đã nói với anh khi họ nói chuyện trong phòng làm việc trước khi lãnh chứng.

Cố Hàn Thanh híp mắt nhìn cô, mãi cho đến khi cửa phòng vệ sinh đóng lại, đáp án trong lòng anh rốt cuộc rõ ràng trồi lên mặt nước.

"Rõ ràng cậu bị tổn thương tinh thần mà." Thẩm Ngọc vỗ bả vai anh, khuyên: "Tôi hiểu cậu, nhưng điều đó cũng hoàn toàn không thể hiện gì cả, nói như vậy, nam theo đuổi nữ rất bình thường, chúng ta là đàn ông vốn dĩ phải chủ động nhiều một chút, chẳng lẽ chờ con gái người ta tới theo đuổi cậu sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi nhận được cái gật đầu của Trần quản gia, Kiều Mộc chạy nhanh về phòng ngủ kia của mình, đóng cửa lại, khóa trái.

Mấy cô gái đi tới trước bàn làm việc, nghiêm túc bắt đầu xem đoạn video thử vai, sau khi xem hết, Kiều Mộc đã quyết định được nam thứ nữ thứ cùng với vai phản diện, còn có các diễn viên gạo cội, duy chỉ nam chính thì cô vẫn chưa thể quyết.

Kỳ Anh vỗ bàn: "Chị dâu, chị nói diễn viên đó sao, người đó tên là Đồng Phi."

Kiều Mộc kỳ thật biết không ly hôn cuộc sống càng tốt, tiền càng nhiều, nhưng ly hôn là ý tưởng đã được định sẵn, cô muốn sống xa nam nữ chính, sợ nếu luôn ở bên cạnh nam chính, sẽ phát sinh chuyện không tốt, cho nên cho tới bây giờ, cô vẫn cứ muốn ly hôn với nam chính, để cô một mình rời đi tiêu sái.

"Tôi đi quay chương trình." Kiều Mộc ngồi xổm xuống, nhặt sữa rửa mặt lên, đi đến bên va li thu dọn.

Thẩm Ngọc: "Tôi biết tôi biết, tôi hiểu cậu, trọng điểm là cậu phát hiện chị dâu một chút cũng không thích cậu đúng không? Nhưng tôi hỏi nhiều một câu, là thật sự một chút cũng không thích sao? Hay là không đủ thích?"

Trong lòng cô theo bản năng vang lên hồi chuông cảnh báo, biết đây là vấn đề có thể toi mạng, cũng chính nam chính bảo nói thế nào để tâm tình anh tốt.

Cố Hàn Thanh đương nhiên hiểu đạo lý này, anh phủi tàn thuốc, trầm giọng trả lời, "Ừm, tôi biết rồi."

"Phụt ——" Kiều Mộc cười, cô yêu tiền buột miệng thốt ra: "Tôi điên rồi sao, đã đồng ý quay, thù lao cũng đã thương lượng, kết quả tiền chưa đến tay, ngược lại còn trả tiền vi phạm hợp đồng? Cũng không phải ngốc, ông chủ anh đúng là, có tiền cũng không thể dùng như thế, anh như vậy, còn không bằng đem tiền đó cho tôi."

Kiều Mộc hơi nghiêng người, cho cô bé xem cùng.

"Sẽ không, em tin chị dâu." Kỳ Anh huých khuỷu tay cô: "Chị dâu, em cảm thấy chị tham gia chương trình này quá đáng giá, ngày thường chị ở nhà, hai chúng ta đều giống phế vật ăn ăn uống uống chơi chơi, hoàn toàn không thể hiện được sự ưu tú của chị, mà chương trình này thật sự giống như mưa đúng lúc, em khẳng định anh em có thể nhìn thấy ưu điểm của chị, hai người sẽ nhanh chóng có tình cảm, sau đó mau sinh cháu ngoại cho em chơi."

Khi đi ra, như gặp quỷ nhìn thấy Cố Hàn Thanh dựa vào cửa, Kiều Mộc kinh hô một tiếng, sữa rửa mặt trong tay rơi xuống đất, "Ông chủ, sao anh lại ở đây? Không phải anh đi làm sao?"

Nói thích, cô sẽ trái lương tâm, nói không thích, cô lại sợ làm tổn thương ông chủ, chọc tức anh.

"Thử......" Kiều Mộc nuốt nước miếng, tiếng nói có chút run: "Thử cái gì?"

"C·h·ế·t tiệt! Này còn không phải là cậu tự làm tự chịu sao!" Thẩm Ngọc phàn nàn.

Cô mới biết được nam chính không thích nữ chính, nữ chính không phải bạch nguyệt quang, hiện tại nam chính lại ám chỉ muốn cùng cô sống tốt, như vậy không phải không ly hôn được sao?

"Mới quay một ngày đã mệt mỏi, sao, muốn rút lui hả?" Cố Hàn Thanh ngồi xuống cách cô một khoảng, nghiêng đầu nhìn cô.

"Kiều Mộc, em thích tôi sao?" Cố Hàn Thanh lại hỏi câu này, mặt mày vẫn nghiêm túc thâm thuý nhìn Kiều Mộc xưa nay chưa từng có.

Chăn ga trải dưới sàn vẫn còn ở đó, nhưng tính ra bọn họ mới ngủ cùng nhau một lần.

Kiều Mộc lại nghĩ tới điều gì, gọi cô lại: "Hàm Hàm, tớ cảm thấy thật ra có một diễn viên rất thích hợp, cậu có thể bảo nhà sản xuất tìm anh ta."

Không phải tôi đang bảo vệ sự riêng tư cho nhà anh sao, lúc quay chương trình phải quay từ điểm xuất phát, khẳng định tôi không thể từ chỗ này xuất phát đi? Cho nên tôi muốn thu dọn xong sẽ đến chỗ Anh Anh."

Kiều Mộc nhìn, gật gật đầu, "Đúng là đẹp nhất, cảm thấy khí chất không giống hiệp khách, nhưng thật ra lại giống quý công tử cao lãnh."

Thẩm Ngọc nháy mắt đã hiểu, đôi tay giơ lên, "Tôi không hỏi vấn đề này nữa, sorry.

Kiều Mộc lười biếng dựa trên sô pha quay đầu, "Không đúng, chương trình tống nghệ này vẫn ổn, chỉ là ba bữa không cố định, nhưng cũng không mệt như vậy."

Cô nhắm mắt đi ra từng bước, đụng phải Trần quản gia, khiếp sợ.

Vì sao muốn đáp án này?

"Cậu nói như vậy, ta muốn nói không vất vả." Mạnh Hàm nói giỡn.

Kiều Mộc vốn dĩ cho rằng bạch nguyệt quang là người khác, kết quả lời đồn đó vai chính vẫn cứ là Trình Tâm Nghiên, hơn nữa nội dung câu chuyện đại khái giống nội dung quyển tiểu thuyết mà cô đã đọc.

Cố Hàn Thanh không đáp, anh về để lấy văn kiện của công ty, vốn dĩ trước đây việc này đều do trợ lý làm, nhưng hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào anh tự mình trở về, có lẽ dự cảm được Kiều Mộc sẽ về nhà lúc này.

Kiều Mộc sửng sốt, lát sau dùng sức gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Ừm ừm, nhà của chúng ta, là tôi nói sai."

Buổi chiều hôm sau, Mạnh Hàm nhận được tin từ nhà sản xuất, nói người đại diện của Đồng Phi phản hồi rằng anh ta không có lịch trình trống nên không tham gia diễn được, Kiều Mộc có chút đáng tiếc, "Hoá ra là vậy, quên đi, cậu bảo nhà sản xuất lại tìm những người khác đi."

Cuối cùng cũng được ăn no nê, Kiều Mộc ôm bụng đi đến sô pha ngồi xuống, thoải mái dựa lưng về sau, híp mắt cảm khái một tiếng: "Làm minh tinh cũng có lúc không dễ dàng nha, ba bữa không cố định."

"Sẽ không sẽ không, khẩu vị tôi tốt lắm." Kiều Mộc xua xua tay, không để ý lắm.

Kiều Mộc và Kỳ Anh đều bị chọc cười.

Trả lời không tốt, cảm giác ông chủ sẽ rất tức giận, đến lúc đó, không biết ông chủ sẽ đối xử với cô như thế nào.

Mạnh Hàm thuận miệng nói nhảm, nhưng rơi vào tai Kiều Mộc, cô từ trong mộng tỉnh lại.

Kiều Mộc cười gượng, "Cái kia, tôi......!tôi thu dọn trước, nếu không thu dọn một ngày tôi sợ tôi sẽ quên đồ, nhưng ông chủ sao anh lại về giờ này?"

Đúng vậy! Trình Tâm Nghiên bịa là phù hợp logic nhất, cô ta vốn dĩ thích Cố Hàn Thanh, ánh mắt kia, cô đã sớm nhìn ra.

"Được rồi, tớ đi nói với nhà sản xuất một câu.

"Muốn biết tôi thích ai?" Cố Hàn Thanh dương dương mi, tiện đà từng bước đi tới, xuyên qua va li, đứng yên trước mặt Kiều Mộc, "Em nhắm mắt lại, tôi sẽ nói cho em."

"Ừm, em tán thành." Kỳ Anh không phụ trách nên vô tội giơ tay: "Nhà sản xuất đề cử diễn viên kia, nói thật, kỹ thuật diễn của anh ta có chút bình thường, diễn người không có biểu cảm gì còn có thể, nhưng diễn bộ phim tiên hiệp này thì không đủ để đóng vai nam chính thiếu niên khí phách, hoạt bát."

Kiều Mộc vội vàng giải thích: "Nói giỡn thôi nói giỡn thôi, tôi không đến mức thấy tiền thì rớt mắt như vậy, chỉ là thuận miệng nói ra, ông chủ, anh đừng tin là thật."

Cố Hàn Thanh lại hít sâu một hơi, một tay đút trong túi quần tây, dựa lưng vào cửa sổ sát đất, ngẩng đầu nhìn ánh trăng yên tĩnh trong màn đêm.

* Hoả táng tràng: lò thiêu dùng để chỉ cái giá đắt gấp bội về vật chất và tinh thần để theo đuổi vợ.

Thủ đoạn của kẻ có tiền nghe nói đều rất lợi hại, cô là một người bình thường, kinh nghiệm trên đời không nhiều, sao có thể đấu được, trong sách không phải viết nguyên chủ bị nam chính đuổi ra khỏi nhà sao, nếu cô chọc ông chủ không vui, có thể mất tất cả số tiền anh đã cho hay không?

"Anh Anh, em đang giấu chị dâu sao?" Kiều Mộc ra vẻ tổn thương.

Cố Hàn Thanh nhướng máy, biểu tình nghiêm túc: "Cho dù đói cũng phải chờ vãn một chút rồi ăn khuya, không cần ăn no như bây giờ."

Kiều Mộc lập tức xấu hổ, gãi gãi má nói: "Ông chủ, anh muốn nói như thế nào? Chuyện này thì có gì để nói, đêm đó không phải chúng ta đều uống rượu xong, có chút say sao?"

Mạnh Hàm nói: "Có, chính là CD này."

Nhìn sang bên trái, rõ ràng cửa sổ sát đất đã đóng, rèm cũng kéo ra.

Cô kéo dài thời gian.

Kiều Mộc buồn rầu nhíu mày: "Không có, ông chủ, thật sự không có.

Ám chỉ một cái gì đó mát mẻ và rực rỡ, phong cách và tiên phong.

Đã nói trừ tiền ra cái gì cũng không thể cho đâu!.

Cô cũng hỏi thẳng: "Anh thích tôi?"

Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh.

Thẩm Ngọc nhíu mày nhìn anh, sau một lúc lâu, vỗ bàn: "Trước đó tôi bảo cảm giác Kiều Mộc lạ lạ, bây giờ cậu nói như vậy, tôi mới hiểu được, đó chính là từ ánh mắt của cô ấy tôi không nhìn ra tình yêu dành cho cậu.

Dì Tôn nhìn bọn họ một lượt, rốt cuộc nghe lời nam chủ nhân, lui xuống.

Trần quản gia đoán rằng hai người có mâu thuẫn, có lòng tốt khuyên nhủ: "Tiên sinh, mặc kệ ngài và phu nhân xảy ra chuyện gì thì cũng đừng quá ép cô ấy, phải từ từ khai thông, để tránh tạo thành hiểu lầm lớn hơn."

Càng nghĩ càng không có khả năng, Kiều Mộc nhăn chặt mày nhìn chằm chằm Cố Hàn Thanh, cô vốn tưởng rằng anh sẽ giả vờ chuyện này như chưa từng xảy ra, kết quả chủ động muốn nhắc, còn nói phải nói cho đến khi anh vui, trả lời sao mới có thể làm anh vui?

* Trật bánh: hai người trong xã hội đã phá vỡ các chuẩn mực đạo đức thông thường để tìm kiếm lợi ích tình cảm và t*nh d*c bất chính.

Kỳ Anh lập tức mắc mưu, "Không có không có, chị dâu, kỳ thật chuyện này chỉ là lời đồn, em cũng không xác định được là thật hay không."

Cố Hàn Thanh: "Bởi vì tôi nhiều tiền hơn em." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hai cánh môi ấm áp dán chặt lấy cô"

Anh giống như vẫn luôn hiểu lầm một việc: Kiều Mộc căn bản không thích anh, là anh trước kia lý giải sai ngôn ngữ cử chỉ của cô.

Kiều Mộc l**m l**m môi, ngửa ra sau, "Ông chủ, sao anh lại hỏi cái này, vậy......!Vậy anh thích tôi sao? Anh trả lời trước."

Khả năng này sao!

Kiều Mộc cười tủm tỉm gật đầu: "Được, vất vả cho cậu rồi Hàm Hàm.

Cô sẽ tìm việc khác để làm, như vậy có thể khiến suy nghĩ trống trải.

Mà thay đổi này không rõ kết cục, cô cũng không biết là tốt hay xấu.

Kiều Mộc đưa cho bảo mẫu: "Dì Tôn, phiền dì cho tôi thêm một bát."

Bộ tiên hiệp này có năm nhân vật rất quan trọng, nam nữ chính, nam thứ nữ thứ, còn có vai đại phản diện, điều quan trọng nữa là thế hệ cha mẹ thì tuyển phái diễn viên thực lực là được, tương đối dễ dàng, trọng điểm vẫn là muốn tập trung vào thế hệ trẻ.

Kiều Mộc rốt cuộc thỏa mãn, vui vẻ diệt mồi.

Anh cũng không biết bản thân sao lại thích Kiều Mộc, hoặc thích cái gì ở cô, sau khi đếm ngược lại, cô dường như không có ưu điểm gì nổi bật trừ lớn lên xinh đẹp, ngoài ra có chút hài hước.

Nhưng nếu cô trái lương tâm nói thích thì cũng có chút khó có thể nói ra, một khi mở lời, cô có dự cảm quan hệ của cô và Cố Hàn Thanh sẽ phát sinh thay đổi long trời lở đất.

"Tiên sinh lên lầu nghe điện thoại, chắc là có việc cần bàn."

"Đúng vậy, nếu ngày thường cho dù chờ anh thì hơn 6 giờ đã được ăn cơm, còn muộn hơn chút nữa thì tốt xấu gì tôi vẫn luôn ở nhà ăn đồ ăn vặt và trái cây, cũng không cảm thấy đói, nhưng hôm nay anh không biết đâu, lúc sắp kết thúc phát sóng trực tiếp, tôi với Tâm Nghiên vẫn luôn bận rộn chụp ảnh cho nhiệm vụ, cơm cũng chưa ăn, đồ ăn vặt cũng không ăn, tôi hiện tại đang c·h·ế·t đói." Bây giờ đã hơn 8 giờ, không đói bụng đến hoảng sao.

"A? Anh đây là có ý gì?" Kiều Mộc trong lòng nhảy dựng, xong đời rồi, ông chủ sẽ không thật sự thích cô, không muốn ly hôn chứ?

Chẳng lẽ bạch nguyệt quang thật sự là người khác?

"Được, có tin tức gì tớ lại báo cho cậu." Mạnh Hàm giỏi giang đi ra ngoài làm việc.

Em đã nói mà, trong vòng tuyệt đối tin cơ tình* nhiều hơn tin vào tình yêu."

Vậy anh em ngoài tin đồn cùng người phụ nữ này thì không còn gì khác sao?"

Anh ngẩng đầu lên, một ngụm uống cạn rượu trong ly.

Kiều Mộc dựa vào ghế chủ tịch, đá chân, xoay về phía sau, đối mặt với cửa sổ sát đất.

Thẩm Ngọc không hổ là bạn tốt nhất, tâm lý Cố Hàn Thanh đều bị anh ta đoán trúng.

Nó như một thứ gia vị bổ dưỡng, thêm vào cuộc sống của những con người bình dị sự tươi mới, phấn khởi và vui tươi.

Thật là đau đầu.

"......" Cố Hàn Thanh bất đắc dĩ nhìn Kiều Mộc, "Em đã ăn hai bát cơm."

(Editor: Mệt nha )

Kỳ Anh thấy mình cũng đã lỡ miệng, buông tiếng thở dài, cuối cùng quyết định đem lời đồn kia nói cho Kiều Mộc.

Vậy nói cho tôi biết vì sao cô ấy không thích cậu đi, cậu đẹp trai như vậy, có tiền hào phóng như vậy, theo lý thuyết thì không thể nha, có phải trước lúc kết hôn cậu quá lãnh đạm, ám chỉ người ta gì đó, mới khiến người ta khắc chế tình cảm bản thân sao?"

"Đó không phải trọng điểm." Cố Hàn Thanh môi mỏng mím chặt.

Khi anh ra ngoài, ánh mắt lạc hướng đến cửa phòng ngủ bên trái, nhìn khoảng ba giây, lúc này mới về phòng mình.

"A?" Thẩm Ngọc bối rối.

Nhưng xong việc, Kiều Mộc lại cố ý trốn tránh anh, điều này làm cho anh khó hiểu, vì sợ sẽ bị từ chối nên tổn thương hay là....!anh hiểu lầm gì đó?

Cố Hàn Thanh hút thuốc rất ít, nhưng đêm nay lại muốn hút một chút, anh lấy hộp thuốc trong ngăn kéo, rút một điếu cắn vào, bật lửa, hít sâu một hơi, ngay sau đó chậm rãi đi ra ban công.

Nói làm liền làm, Kiều Mộc xách túi rời khỏi công ty, về đến nhà, đi thẳng lên phòng ngủ thu dọn hành lý, bởi vì biết Cố Hàn Thanh sẽ không về, cô liền mở rộng cửa, ở phòng để quần áo thu dọn đồ, cô lôi ra trải chúng trên sàn, xoay người vào phòng tắm lấy đồ vệ sinh cá nhân.

"Hả? Lời đồn gì?" Kiều Mộc ánh mắt sáng lên: "Mau nói cho chị nghe một chút."

"Được rồi, đừng nói nữa, chỉ có thể nửa bát." Cố Hàn Thanh bị cô nịnh nọt nịnh đến không biết giận, giơ tay gọi bảo mẫu dừng dọn đồ ăn, dì Tôn lại thêm nửa bát cơm cho Kiều Mộc.

Kiều Mộc càng nghĩ càng đau đầu, cô xoa xoa thái dương, xua xua tay nói: "Thôi thôi, không đề cập tới cái này nữa, Hàm Hàm, có phải cậu có việc muốn bàn với tớ không?"

-

* Cơ tình: tình cảm giữa hai người đồng tính. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Chuyện gì ạ?" Kỳ Anh nhai snack, tò mò nhìn cô.

* Kính bạo: xuất phát từ một quảng cáo thực phẩm của KFC.

Ngày mốt cô lại phải đi quay chương trình, lần này là đi phim trường ở tỉnh ngoài, yêu cầu mang va li, nên cô phải về thu dọn hành lý.

"Chị Hàm Hàm, chị thật lợi hại! Chị quả thực đã giải đáp nghi hoặc của em trong nhiều năm! Khẳng định là Trình Tâm Nghiên bịa, chị ta tâm cơ bạch liên hoa nhất!" Kỳ Anh kích động nhìn Mạnh Hàm: "Hơn nữa em chưa bao giờ nói với các chị, thật sự cảm thấy Trình Tâm Nghiên đối với anh em không phải tình cảm em gái đối với anh trai, mà là phụ nữ đối với đàn ông."

Cố Hàn Thanh khoanh tay trước ngực, nhàn nhạt đảo qua mặt cô, lại nhàn nhạt đem tầm mắt rơi xuống va li hành lý của cô: "Em muốn đi đâu?"

Cố Hàn Thanh mặt tối sầm.

Cố Hàn Thanh híp mắt nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, cảm thấy trước đó bản thân đã vấp phải gương mặt tươi cười không tim không phổi này của cô, kết quả phát hiện người ta có thể cười rất vui vẻ mọi lúc mọi nơi.

Tôi thích nha, thích tiền của anh!

"Vậy lời đồn này sao lại xuất hiện?" Kiều Mộc hỏi.

Kiều Mộc giải thích: "Chính là linh hồn anh bị đoạt xá*, bị ai đó chiếm hữu ấy."

Cố Hàn Thanh bừng tỉnh, uể oải trong lòng tiêu tan, tiếp nhận lời phê bình của Thẩm Ngọc.

Cố Hàn Thanh cứng đờ, lạnh lùng nói: "Ai nói vậy, tôi chính là không thích."

Kiều Mộc căm giận cắn chặt răng, buông bát, khoanh tay trước ngực: "Cố tổng, nào có ai như vậy, cơm cũng không cho tôi ăn no? Anh cũng quá keo kiệt đi?"

Kiều Mộc cảm giác bản thân dần dần tiếp cận chân tướng, có lẽ hiện tại quyển sách này căn bản không phải quyển sách mà cô đã đọc, không có bạch nguyệt quang, không có yêu thầm, Cố Hàn Thanh chỉ là một người độc thân ba mươi năm, bá tổng ra tay hào phóng mà thôi.

Đúng là đồ gây rối.

Xong đời rồi, lại tới lại tới nữa, ông chủ một hai phải nói chuyện tình cảm với cô đúng không?

Kỳ Anh lắc đầu: "Không biết ạ, dù sao chỉ được truyền trong giới, ngày nọ liền truyền tới tai em."

"Nhìn biểu tình của cậu, tôi nói đúng rồi?" Thẩm Ngọc chỉ vào mặt Cố Hàn Thanh nói.

"Hửm ~~?" Cố Hàn Thanh kéo dài âm đuôi.

Kiều Mộc và Kỳ Anh nhìn ứng cử viên nam chính trước, tổng cộng có bốn người, thoạt nhìn hoá trang cũng không tệ lắm, Mạnh Hàm chỉ vào một người trong đó nói: "Mộc Mộc, nhà sản xuất nói ông ấy vừa ý người này, nói cậu ta hoá trang đẹp nhất, thích hợp nhất."

"Ừm ừm, em cũng thấy vậy, chị Hàm Hàm, có video thử vai không? Xem ảnh có chút khó chọn." Kỳ Anh hỏi.

Kiều Mộc trầm ngâm một lát nói: "Anh Anh, em biết anh em trước kia có từng thích ai không?"

"Em muốn thu dọn trước để đến chỗ khác ở phải không? Lại muốn mấy ngày không về nhà? Kiều Mộc, em lại trốn tôi?" Cố Hàn Thanh hỏi thẳng.

Nếu thật sự thích, anh em còn có thể cưới chị sao?"

"Tôi còn có thể ăn thêm nửa bát, nửa bát thôi." Kiều Mộc không ngừng cầu xin: "Cầu xin anh, ông chủ, anh đẹp trai như vậy, anh tuấn tiêu sái như vậy, phong lưu phóng khoáng như vậy, như vậy......"

Điều này không phải rất rõ ràng sao, cô gái thích anh, đang thổ lộ với anh.

"Đúng vậy, chính là không giống người thường, phỏng chừng đó là lý do vì sao chị dâu mới có thể hút nhiều fans nhất." Kỳ Anh ngồi xếp bằng ăn snack khoai tây. (đọc tại Qidian-VP.com)

* Tiện miệng: ý chỉ nói ra mấy lời độc miệng, đê tiện, vô liêm sỉ, hèn hạ hoặc có thể hiểu nhẹ hơn như nói năng không suy nghĩ, hay chê bai,...

"Hai người mau thôi đi, thổi tôi bay lên trời luôn rồi." Kiều Mộc buồn cười, đem túi snack khoai tây hướng Mạnh Hàm, bảo cô ấy tự mình cầm lấy, Mạnh Hàm lấy một miếng bỏ vào trong miệng, Kiều Mộc nói tiếp: "Mọi người thấy tôi bình thường lâu rồi, sẽ không cảm thấy có gì lạ nữa, cũng chỉ là lần đầu cảm thấy mới mẻ mà thôi, hai người đừng nói nữa."

Cố Hàn Thanh ngồi đối diện, lẳng lặng nhìn cô, nào có cô gái nào có thể ăn như vậy, kiếp trước cô là đói c·h·ế·t sao?

Chẳng lẽ lúc cô xuyên cốt truyện liền tự động bị xáo trộn sao?

"Đừng thêm cho cô ấy." Cố Hàn Thanh nhàn nhạt nói: "Ăn uống quá độ sẽ không tốt, đặc biệt là buổi tối, em sẽ không tiêu hóa được."

Hay là nói lòng cậu cho rằng hai người là song phương lao tới, nhưng kết quả cuối cùng lại thành cậu tương tư đơn phương nên khó chịu? Cảm thấy mất mặt sao?"

Kiều Mộc thông minh suy đoán, nhưng mà, đánh c·h·ế·t cô cũng không nghĩ tới, Cố Hàn Thanh sẽ trực tiếp như vậy, hai cánh môi ấm áp dán lên môi cô!!!

Mạnh Hàm gãi gãi đầu, cũng không nói được, cô cố gắng nghĩ một chút, nói: "Người khác thật sự không có động cơ gì, vậy có thể là Trình Tâm Nghiên tự mình bịa không? Cô ta không phải thích Cố tổng sao?"

Dứt lời, cô bé ý thức được khả năng này sẽ làm tổn thương Kiều Mộc, tức khắc quẫn bách nhìn về phía cô: "Chị dâu, cái kia, chị đừng hiểu lầm ý của em, em là muốn nói, là Trình Tâm Nghiên tương tư đơn phương, anh em tuyệt đối không thích chị ta! Anh ấy đối xử với chị đặc biệt hơn chị ta!"

"Không có, anh em độc thân ba mươi năm, ngoài người thân ra thì bên cạnh không có một người phụ nữ nào, nếu không tai tiếng của anh ấy và anh Thẩm Ngọc cũng sẽ không lan truyền rộng rãi như vậy, so với lời đồn cùng Trình Tâm Nghiên còn rộng rãi hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Hàn Thanh đêm nay cũng không về, anh gọi Thẩm Ngọc vào phòng tổng thống của mình uống rượu, Thẩm Ngọc vừa thấy anh liền biết có gì đó không ổn, sau khi tra hỏi thì nhận được đáp án kính bạo*.

Nhưng một người đàn ông đần độn về mặt tình cảm như cậu sao lại phát hiện ra vậy? Chẳng lẽ cậu tỏ tình, Kiều Mộc trực tiếp từ chối?"

Anh buông ly rượu, lấy hộp thuốc ra, châm một điếu, rít một hơi, có chút bực bội nói: "Cũng không phải, chỉ là cảm thấy phiền không nói nên lời."

"Thử làm vợ chồng bình thường." Cố Hàn Thanh nói thẳng ra.

Thẩm Ngọc thật vất vả ngừng tiếng cười lại nhưng không được.

-

Kiều Mộc tim đập nhanh hơn, rối tung, hết thảy đều lộn xộn, cô sẽ không thành bạch nguyệt quang chứ.

Ngày hôm sau, Kiều Mộc chờ Cố Hàn Thanh đi làm mới xuống lầu ăn cơm.

Mà khi anh phát hiện ra vấn đề, sẽ không thích trốn tránh, thích đón khó để giải quyết, cho nên từ nước ngoài trở về, anh tính cùng Kiều Mộc tâm sự chuyện này.

Kỳ Anh là người không thể giấu giếm chuyện gì, ngày thường không hỏi đến còn tốt, vừa hỏi đến, cô bé liền không biết giấu đi như thế nào, trăm ngàn sơ hở trả lời: "Ai nha, chị dâu, sao đột nhiên chị hỏi cái này, em......!em không biết đâu......"

Cố Hàn Thanh cũng không phủ nhận: "Ừm, trước khi lãnh chứng, tôi đã gọi cô ấy tới phòng làm việc hàn huyên vài câu, nội dung đại khái là trừ tiền ra cái gì tôi cũng không thể cho cô ấy, bảo cô ấy cái khác cũng đừng nghĩ đến."

Cố Hàn Thanh tự giễu cười, bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, anh dựa vào sô pha, giơ tay che mắt lại.

Ăn xong, lái xe đến công ty.

Kiều Mộc híp híp mắt, tỏ vẻ hoài nghi, nhưng vì để biết được đáp án, cô không quản nhiều như vậy được, lập tức nhắm chặt hai mắt lại, "Anh nói đi, rốt cuộc anh thích ai?"

"Tuyển diễn viên sao? Em muốn xem em muốn xem." Kỳ Anh vui vẻ thò đầu qua, cô bé rất thích những việc này của giới giải trí.

Nói cái gì mà Cố Hàn Thanh và Trình Tâm Nghiên vì mối quan hệ anh trai em gái, vẫn luôn áp chế tình cảm, không có cách nào ở bên nhau, hơn nữa xảy ra sự cố ngoài ý muốn kia, bọn họ càng không có cách nào yên tâm thoải mái thể hiện tình ý, chỉ có thể khắc chế, một lần khắc chế chính là Trình Tâm Nghiên ra nước ngoài bốn năm.

"Chính là người diễn bộ 《 Kiếm khách 》, nhân vật trong phim tên: Lệnh Chiêu." Kiều Mộc nhớ lại nói.

Bên trong văn kiện là ảnh đời thường, buổi thử vai của các diễn viên, nhà sản xuất đã giúp các cô sắp xếp sẵn ai là ứng cử viên nam chính, ai là ứng cử viên nam phụ và ai là ứng cử viên vai đại phản diện.

Buổi tối, Kiều Mộc không về nhà, mà dẫn Kỳ Anh và Mạnh Hàm đi tắm suối nước nóng, hưởng thụ xong, ba người liền ngủ ở đó.

Mạnh Hàm: "Ai vậy?"

Cố Hàn Thanh nghe điện thoại xong, đi ra khỏi thư phòng, xuống lầu hỏi Trần quản gia, biết được Kiều Mộc đã sớm chạy trốn về phòng ngủ của mình, anh cũng không có cảm xúc gì, nhìn không ra tức giận hay không.

"Dựa vào cái gì!" Kiều Mộc ra vẻ hung hăng.

Cố Hàn Thanh nghe thấy Kiều Mộc nói, trầm mặc một lát, đêm đó, anh có thể trăm phần trăm xác định bản thân không say, thiếu chút nữa hôn Kiều Mộc là xúc động phát ra từ nội tâm, mà ngòi nổ đó là Kiều Mộc cho anh hoa hồng giấy.

Mắt thấy bảo mẫu muốn dọn đồ ăn, Kiều Mộc nước mắt thiếu chút nữa từ khóe miệng chảy ra, vội vàng chắp tay trước ngực cầu xin Diêm La mặt lạnh đối diện: "Ông chủ, Cố tổng, cho tôi ăn một chút đi, một bát không được thì nửa bát!"

Chốc nữa tan làm, chúng ta đi tắm suối nước nóng ăn bữa thịnh soạn."

Kiều Mộc thật ra cũng biết anh nói có lý, nhưng cô chỉ muốn ăn thêm một bát cơm, tối nay đồ ăn đặc biệt ngon, đầu bếp xào thịt gà và thịt bò rất hợp khẩu vị của cô, đặc biệt là khi ăn với cơm.

Về đến nhà, Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh ăn cơm tối, trước đó ở chỗ Trình Tâm Nghiên vẫn luôn vội vàng trang điểm chụp ảnh, tổ chương trình và các cô đều chưa ăn cơm, cho nên nói làm minh tinh rất mệt, ba bữa đều không cố định.

"Phụt ——" Thẩm Ngọc cười cong eo, "Ha ha ha, cậu không thích? Thanh ca, cậu lặp lại lần nữa? Cậu không thích? Cậu cũng thích còn không rõ ràng sao!"

"Thật sự có hả?" Mạnh Hàm theo sau sốt sắng hỏi, cô còn tưởng rằng Cố tổng cao lãnh cấm d·ụ·c như vậy sẽ không thích người nào.

Kỳ Anh một bên nói, một bên nghiêm túc quan sát biểu hiện của Kiều Mộc, lại không nhìn ra bất kỳ cảm xúc buồn bã nào, cô bé không biết nên vui hay nên đau lòng thay anh trai mình, "Chị dâu, lời đồn kia đại khái chính là như vậy, nhưng chuyện này em không tin, em quan sát anh em và Trình Tâm Nghiên, cảm thấy anh ấy căn bản không thích chị ta, hoàn toàn là người ngoài đồn vô căn cứ.

"Không muốn thì rút vốn đầu tư, thì đổi, tớ là nhà đầu tư lớn nhất, tớ có quyền định đoạt." Kiều Mộc mạnh dạn nói: "Tớ tin nếu chúng ta nghiêm túc làm phim, lựa chọn diễn viên phù hợp với nhân vật, khán giả sẽ nhìn thấy thành ý của chúng ta mà không phải suy xét đến tư bản khắp nơi, thay vì cân nhắc chỗ dựa để chọn người, như vậy thì hiệu quả khẳng định sẽ giảm đi rất nhiều."

Nhưng cô lại không hiểu, trước khi cô xuyên tới, đây là một quyển sách, sao xuyên vào nội dung quyển sách này liền biến thành bịa rồi?

Cố Hàn Thanh híp híp mắt: "Em trả lời trước."

Cố Hàn Thanh mới cho cô 200 triệu, cô vẫn chưa xài hết đâu, một phần đã vào tài khoản của công ty, một phần giữ trong thẻ cá nhân của cô, đó là tiền để tương lai dưỡng lão, sẽ không động đến.

Cô trầm ngâm một lát, nói gần nói xa, "Ông chủ, cái kia, vấn đề này......!Không nên hỏi thẳng ra như vậy......"

"Hiểu lầm đã đủ lớn." Cố Hàn Thanh cười như không cười, đáy mắt lướt qua tia châm chọc chính mình.

"Tỏ tình? Vì cái gì tôi phải tỏ tình?" Bản thân Cố Hàn Thanh cũng chưa phát hiện ra mình đang giận lẫy: "Tôi lại không thích cô ấy."

Anh mới vừa ám chỉ muốn cùng cô sống tốt, hẳn là muốn cô trả lời thích đi?

Nhưng anh thích ở cùng cô, cảm giác rất thoải mái, rất thư thái, thỉnh thoảng sẽ bị cô chọc cười.

"Người anh em, loại tình huống này, chính là truy thê hỏa táng tràng*, nhưng cậu lại tốt hơn một chút, ít nhất cậu chỉ tiện miệng*, không

Anh vẫy vẫy tay: "Dì Tôn, không cần quan tâm cô ấy, dì đi làm việc đi."

Kiều Mộc nhịn xuống không trả lời những lời này, cô trầm mặc, đôi mắt đen nhánh trong veo đánh giá Cố Hàn Thanh từ trên xuống dưới, cuối cùng không biết mạch não quay cuồng như thế nào, dịch mông ngồi gần anh, che miệng nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ, anh cũng xuyên?"

Cố Hàn Thanh lắc lắc ly rượu trong tay, tự giễu nói: "Cậu nói xem tôi cũng có lúc nhìn lầm."

Khẳng định bởi vì trước đó mình lãnh đạm bảo cô đừng động tâm, cho nên cô coi là thật nên mới không động tâm.

Cố Hàn Thanh híp híp mắt, không tiếng động toả ra khí lạnh, Kiều Mộc chà xát cánh tay, biết bản thân nghĩ sai rồi, cô nói: "Nói giỡn thôi nói giỡn thôi, tôi chỉ cảm thấy ông chủ tối nay rất kỳ lạ."

"Xuyên? Có ý gì?" Cố Hàn Thanh nghe không hiểu.

Động tác nhai snack của Kỳ Anh dừng lại, biểu cảm mất tự nhiên, vừa thấy chính là có, Kiều Mộc kinh hỉ nói: "Anh Anh, có rất nhiều phải không? Em mau nói cho chị biết, em yên tâm, khẳng định chị sẽ không ăn dấm không khổ sở, chị chỉ muốn hiểu anh em nhiều hơn."

Đúng là anh tự làm tự chịu, Kiều Mộc không thích anh về tình cảm có thể tha thứ.

"Tôi nói rồi, ăn nhiều không tiêu hóa được." Cố Hàn Thanh ăn nốt miếng cuối trong bát, ưu nhã lau miệng, vẫy tay gọi bảo mẫu tới dọn dẹp.

tìm tiểu tam tiểu tứ, thân thể tinh thần thì "trật bánh"*, cho nên tôi cảm thấy cậu vẫn còn hy vọng nắm lấy trái tim chị dâu, tôi xem trọng cậu!" Thẩm Ngọc vỗ bả vai Cố Hàn Thanh: "Cậu phải chủ động một chút, đừng ba gậy đánh không ra một rắm*, theo đuổi người ta phải chủ động cậu biết chứ? Với những lời của cậu, cũng đừng mong chị dâu ngược lại theo đuổi cậu, dù sao nếu có chút tôn nghiêm cũng sẽ không theo đuổi."

Cố Hàn Thanh nhíu mày, nghi hoặc áp chế lâu nay lại lần nữa nảy lên trong lòng, anh không đáp, mà hỏi lại, "Còn em? Em thích tôi sao?"

Kiều Mộc ngượng ngùng sờ mũi: "Cái kia, Trần quản gia, Cố tổng đâu?"

Kiều Mộc nói: "Chỗ nào cũng kỳ lạ nha, anh phải biết rằng trước khi lãnh chứng, anh không phải như thế, bảo tôi không được có ảo tưởng gì với anh, nói trừ tiền ra cái gì cũng không thể cho tôi, kết quả bây giờ chưa bao lâu anh đã tự mình lật đổ lời anh nói, anh như vậy tôi có chút sợ hãi."

Vì để ngừa cô em gái nói nhiều Kỳ Anh này còn muốn tiếp tục nói, cô chuyển đề tài, hỏi cô bé, "Anh Anh, có chuyện chị muốn hỏi em."

Mấy ngày nay, anh cũng đã nghĩ thông suốt, bị ông nội buộc lãnh chứng cuộc hôn nhân này, hiện tại lại muốn cùng Kiều Mộc sống qua ngày như vậy, nếu giữa hai người không xuất hiện vấn đề không thể tha thứ thì sẽ không ly hôn.

Chẳng lẽ Cố Hàn Thanh không say, chính là muốn hôn cô?

"Không có gì, khả năng ra nước ngoài mấy ngày vẫn chưa thích ứng được việc lệch múi giờ." Cố Hàn Thanh không thích tỏ ra yếu ớt trước mặt người khác, anh nói: "Ông đi nghỉ ngơi đi, tôi cũng lên đây."

"Đây không phải nhà tôi, là nhà của chúng ta." Cố Hàn Thanh thẳng thắn nhấn mạnh.

Buồn cười thay, từ trước đến nay anh ở trên thương trường mọi việc đều thuận lợi, được biết đến như một thiên tài kinh doanh, thế nhưng lại nhìn lầm ánh mắt của một cô gái, nghĩ lầm người ta thích mình, sau đó anh còn liên tục đắc chí.

Kiều Mộc ngồi xổm trong WC lén lút mở cửa, xuyên qua khe cửa nhìn về hướng sô pha, không thấy Cố Hàn Thanh, cô nghi hoặc chớp chớp mắt, nhìn xung quanh, người đâu?

"Tôi nhớ rõ em ghi hình chính thức vào ngày mốt, sao bây giờ đã thu dọn?" Cố Hàn Thanh hỏi.

Có lẽ anh vẫn là nam chính, có lẽ Trình Tâm Nghiên vẫn là nữ chính, nhưng họ đã bắt đầu bất đồng quỹ đạo cuộc đời.

Người không có kinh nghiệm tình cảm Cố Hàn Thanh giờ khắc này cũng lờ mờ cảm nhận được có gì đó không thích hợp.

"Hai người nói như vậy tớ đã biết là ai rồi." Mạnh Hàm chần chờ nói: "Nhưng người này rất dầu mỡ, nếu để anh ta diễn nam chính, chỉ sợ nhà đầu tư khác và nhà sản xuất sẽ không đồng ý đi?"

Trừ phi anh......!Thích cô?

* Ba gậy đánh không ra một rắm: có nghĩa là một người rất trung thực và đơn giản hoặc anh ta là người hướng nội và ít nói.

"Anh Anh nói đúng." Mạnh Hàm ôm tài liệu báo cáo ngồi xuống nói: "Mộc Mộc, cậu rất thích hợp với chương trình này."

Lúc này, Cố Hàn Thanh khẳng định đang làm việc ở công ty, bây giờ cô về thu dọn, sau đó đi tìm Kỳ Anh, ở chỗ cô bé hai ngày, vừa có thể tránh Cố Hàn Thanh, vừa tránh bị anh hỏi vấn đề có thích hay không.

Cố Hàn Thanh tung hoành thương trường nhiều năm, sao với một câu của cô có thể chuyển đề tài, anh nói: "Đã hỏi rồi, em hiện tại chỉ cần trả lời phải hay không phải, thậm chí em có thể lắc đầu hoặc là gật đầu, tôi không ngại."

Chương 20: 20: Ngày Thứ Hai Mươi Làm Cá Muối

Về phòng ngủ rồi? Không nói chuyện nữa?

Vậy cô ở trong này nên là vị trí gì?

Kiều Mộc con ngươi co rút, cái gì gọi là vợ chồng bình thường? Kiss, OOXX?

Kỳ Anh cũng chạy tới, nói với cô về biểu hiện hoàn mỹ ngày hôm qua: "Chị dâu, hôm qua chị quá mạnh, em nói cho chị biết chị đã có hơn 70 vạn người theo dõi, trên mạng rất nhiều người thích chị, nói chị rất thực tế, trước đó em còn lo lắng chị không có tài nghệ, sẽ bị Trình Tâm Nghiên kéo dẫm, nhưng hiện tại xem ra, chị dâu vẫn có chút tài năng nha, thật lợi hại! Đặc biệt là ngày hôm qua chị tốc kí cái kia, ngầu!"

Kiều Mộc: "......"

Rất có lý, làm người ta không thể phản bác.

Sợ là ảo giác, cô xoa nhẹ đôi mắt.

* Đoạt xá: là hình thức một chân hồn mạnh mẽ tìm thấy một thân xác vừa ý mình, hợp với dòng năng lượng của mình rồi tìm cách tương tác tinh thần với người ấy.

Kiều Mộc hoảng hốt lắc đầu: "Anh Anh, chị không hiểu lầm, chỉ là cảm thấy có chút kinh ngạc.

"Động cơ bịa câu chuyện này là gì?" Kiều Mộc nhìn về phía Mạnh Hàm.

Có tin tức tớ sẽ báo cho cậu." Mạnh Hàm nói.

Cố Hàn Thanh nói: "Tôi cảm thấy hai tháng gần đây, chúng ta ở chung cũng không tệ lắm, tôi muốn, chúng ta có lẽ nên thử xem."

Mạnh Hàm "A" một tiếng, vội vàng dùng giấy lau đầu ngón tay, cầm văn kiện trên đùi đưa cho Kiều Mộc xem: "Mộc Mộc, đây là tài liệu chọn diễn viên của bộ phim tiên hiệp mà lần trước cậu đầu tư, thông tin nhân vật và diễn viên đều ở trong này, hôm qua nhà sản xuất mang tới, bảo tớ có rảnh thì đưa cho cậu xem qua, nếu không thành vấn đề có thể ký hợp đồng."

Thẩm Ngọc vội vàng dừng lại, nghẹn đến mức mặt đều đỏ, rốt cuộc trấn định lại, anh ta nói: "Hàn Thanh, không phải cậu như vậy là đang trốn tránh hiện thực sao? Thích là thích, sao vậy? Thích người ta trước không có gì đáng xấu hổ.

Kiều Mộc cũng xé mở một túi, vẫy tay bảo Mạnh Hàm ngồi lại đây cùng nhau ăn: "Hai người đừng khen tôi nữa, lòng tôi sẽ lơ lửng, đến lúc quay kỳ chính thức, tôi sẽ té nhào mất."

Cô phi nhanh vào phòng vệ sinh lầu một, nhìn tình huống này không giống như là giả vờ.

"Đây mới chỉ là quay thử, chưa phải đến nơi khác quay, đương nhiên sẽ không cảm thấy mệt." Cố Hàn Thanh chỉ chỉ đùi mình, ôn nhu nói: "Nhưng nếu em thật sự cảm thấy mệt, có thể rút khỏi bất cứ lúc nào, tiền vi phạm hợp đồng tôi giúp em trả."

Trần quản gia cũng bị cô dọa đến: "Phu nhân, sao cô lại lén lút vậy?"

Tôi để ý!

"Được, tớ biết rồi." Mạnh Hàm thu hồi tư liệu, định ra ngoài làm việc quan trọng.

Kiều Mộc khoảng thời gian trước lúc xem 《 Kiếm khách 》, đã cùng Kỳ Anh thảo luận về cốt truyện, nói rõ ràng với cô bé bản thân thích nhân vật Lệnh Chiêu, nhưng phần yêu thích này không chuyển đến trên người diễn viên, vì vậy cô không biết diễn viên tên là gì, chỉ là hiện tại nam chính của bộ phim này có một số điểm tương đồng với anh ta, cô liền nghĩ đến anh ta.

Mặt mày trầm vài phần, Cố Hàn Thanh nói thẳng vào vấn đề: "Kiều Mộc, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi, quên những gì tôi đã nói trước đó trừ tiền ra cái gì tôi cũng không thể cho em."

"A?" Kiều Mộc trái tim căng thẳng.

Mười ngón tay đan vào nhau, đầu ngón tay chỉ chỉ, Cố Hàn Thanh chậm rãi trả lời: "Kiều Mộc, trước khi lãnh chứng tôi từng nói với em những lời đó, hy vọng em quên đi."

Mạnh Hàm làm người ngoài cuộc quan sát, cô phân tích nói: "Không phải có người cố ý bịa ra chuyện như vậy chứ?"

Nếu nói như vậy, không phải anh......!Thích cô chứ?

Ngược lại là anh không quản được lòng mình.

Nên trả lời thích hay là không thích?

"Tôi......! Tôi......" Kiều Mộc hai tay nắm chặt, lấy hết can đảm muốn nói thật, chính vào lúc này, bụng cô quặn đau, không biết nguyên nhân là do khẩn trương hay do ăn nhiều, cô nhanh chóng đẩy nửa người trên Cố Hàn Thanh ra, ôm bụng đứng lên: "Ông chủ, để tôi giải quyết ba vấn đề cấp bách một chút."

* Chạm gối hàn huyên: chạm đầu gối nói chuyện thật lâu, nói chuyện lâu ở khoảng cách gần, chỉ một mối quan hệ thân thiết hoặc một cuộc trò chuyện thân mật giữa hai người.

Mạnh Hàm nói: "Mộc Mộc, cậu không hài lòng với những ứng cử viên nam chính này sao?"

Cô muốn nhìn xem, người đàn ông này có phải thích cô hay không, có dám thổ lộ hay không!

Cửa sổ sát đất ở ban công cũng đóng lại, kéo rèm, không để ánh sáng trong phòng lọt ra ngoài.

Anh xoay người đi về hướng thang máy.

"Kỳ lạ chỗ nào?" Cố Hàn Thanh hỏi cô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: 20: Ngày Thứ Hai Mươi Làm Cá Muối