Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 120: Chương 93
Hai người đi nhanh, chẳng mấy chốc thấy bóng dáng căn nhà tranh, tới gần đến nơi, Vân Chỉ Phong lại đột nhiên truyền âm: “Trong phòng có người.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng muốn tìm lý do để vào nhà, ngay sau đó, cửa lại được người kéo ra.
Đợi một lát, nàng mới lạnh mặt nói: “Nếu chàng muốn hôn ta trong một lần, sau đó mười ngày nửa tháng không được gặp ta nữa, thì cứ việc hôn tiếp.”
Tống Nam Thời mặt không đổi sắc: “Chàng nghĩ nhiều quá rồi.”
Hắn không nói hai lời xoay người đi, khi rời đi còn không khỏi cúi đầu nhìn ngực mình.
Sư lão đầu chôn mộ đồ đệ của mình ở sản nghiệp của người khác.
Hai người: “…”
Bất kể lý do ra ngoài ban đầu là gì, sau khi ra ngoài, đầu óc Tống Nam Thời thật sự toàn là chính sự.
Là nữ đệ tử của ông ấy.
Chỉ trong chốc lát, nàng cảm thấy miệng mình đã bị hôn sắp tróc da rồi.
Sư tỷ lập tức mở cửa sổ ra nhìn bên ngoài, chỉ cảm thấy dưa hôm nay, bị vỡ thật sự đáng giá.
Khương Viên nhìn thoáng qua, nói: “Chính là ngọn núi bên cạnh thành.”
Vì hạnh phúc sau này của mình, Tống Nam Thời hít sâu một hơi, lần này dùng hết sức đẩy hắn ra.
Bóng dáng kia lập tức đã không còn tăm hơi.
Tống Nam Thời: “…”
Tống Nam Thời đi qua, trên bia mộ có thể thấy mờ mờ một cái tên.
Nàng ta vừa thấy bọn họ lập tức hỏi: “Ta không thể đưa mấy đệ tử tẩu hỏa nhập ma kia đến, nhưng mấy ngày nữa, ta có cơ hội đưa các ngươi lên núi.”
Vân Chỉ Phong: “…”
Tống Nam Thời: “Hả?”
Ban đầu Tống Nam Thời còn nghĩ nàng sẽ quét tuyết cho mấy sư huynh, sư tỷ chưa từng gặp này sau khi lên núi.
Trên đường thường thường có thể nhìn thấy những thị vệ mặc đồ thị vệ phủ thành chủ, thi thoảng cũng có thể nhìn thấy những nhóm đệ tử Hợp Hoan Tông đi tuần tra, nhưng có thể nhìn ra, sau khi đi một chuyến này, Thược Dược phu nhân rõ ràng càng ngày càng không tin tưởng người Hợp Hoan Tông. Trên cơ bản mỗi một đội đệ tử Hợp Hoan Tông đều có một thị vệ đi kèm, khuôn mặt đệ tử Hợp Hoan Tông cũng không thoải mái.
Hắn nhìn vào mắt nàng, trong giọng nói mang theo ý cười: “Hiện tại chúng ta là lưỡng tình tương duyệt nhỉ?”
Sau đó nàng cảm thấy, đối với nam nhân, quả nhiên không thể mềm lòng.
Khương Viên cười nói: “Các ngươi gây chuyện rất đúng lúc, ta nói với phía Trưởng lão vài câu, để bọn họ cảm thấy hiện tại dưới chân núi không quá an toàn, đúng lúc còn hơn nửa tháng nữa là đại điển kế vị. Đêm nay, các Trưởng lão sẽ yêu cầu bọn họ lên núi trước. Đến lúc đó, ta lấy lý do đưa những tông môn khác đến xem lễ, dẫn các ngươi vào.”
Vân Chỉ Phong bật cười, xoay người muốn chạy.
Vân Chỉ Phong nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Nàng không nỡ xa ta à?”
Tống Nam Thời nhanh chóng hoàn hồn, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc vừa phải, nói: “Tại sao phu nhân ở đây?”
Tống Nam Thời buông quyển sách xuống, như suy tư điều gì.
Tên quyển sách cũng đơn giản, dễ hiểu.
Tống Nam Thời bình tĩnh nói: “Đã có người tới nơi này.”
Nàng quan tâm.
Tống Nam Thời: “Chàng không sợ không đuổi kịp tốc độ tiêu tiền của ta à?”
Sư lão đầu chôn cất dựa theo thứ tự đồ đệ của ông ấy, cái cuối cùng chính là của tiểu đồ đệ của ông ấy.
Lúc mới đầu Vân Chỉ Phong còn có thể phân tích theo, sau đó hắn không theo kịp.
Sư lão đầu chôn cất đệ tử mình ở núi ngay trong thành, nàng muốn đi xem mình còn để sót điều gì không.
Nàng cảm thấy mình lỡ miệng, lập tức im lặng.
Khi bọn họ lên núi đã đi một con đường khác, cũng không đi qua căn nhà tranh kia.
Mấy ngày trước đây mới có tuyết rơi, nhiệt độ trên núi còn thấp hơn dưới chân núi một chút, cho nên tuyết dưới chân núi đã tan gần hết, trên đường họ lên núi còn có thể nhìn thấy một chút tuyết đọng.
Vân Chỉ Phong kinh ngạc: “Không phải nàng nói sau này nàng quản lý tiền à?”
Tống Nam Thời: “…”
Tống Nam Thời bật cười: “Khi Sư lão đầu còn đồ đệ thì ta còn chưa sinh ra, ta gặp ở đâu được? Khi ta gặp Sư lão đầu thì ông ấy đã một ông lão độc thân, Huyền Thông Phong của ông ấy cũng xuống dốc. Nhưng nghe nói khi đồ đệ Sư lão đầu chưa xảy ra chuyện, Huyền Tông Phong cũng là một trong những phong mạnh nhất Vô Lượng Tông, Quẻ sư Huyền Thông Phong cũng là người nổi bật vô song.”
Sau đó nàng liếc mắt một cái thì thấy ba chữ.
Tác giả, một người vô danh ở Hợp Hoan Tông.
Trong chốc lát Tống Nam Thời chỉ cảm thấy, đây là lời yêu thương dễ nghe nhất thế gian.
Bước chân nàng lập tức chậm lại, giống như không chút để ý nhìn mọi nơi, không nhanh không chậm đi về phía nhà tranh.
Bà ta hỏi: “Nếu muốn nghỉ chân, vậy muốn vào ngồi không?”
Sư lão đầu có người quen ở trấn Hải Ấp, là bởi vì người quen mà chủ động xuống núi, lúc này mới mất tích.
Bên trong là một người mà tất cả mọi người đều không tưởng tượng được.
Thược Dược phu nhân bật cười: “Hóa ra là thế.”
Có cửa thì không đi mà cứ nhất quyết phải nhảy qua cửa sổ, tật xấu gì đây?
Sư tỷ giật mình, nhanh chóng phản ứng lại, trong chốc lát cũng không giấu được nụ cười trên mặt, ai không biết còn cảm thấy người đang yêu chính là nàng ấy.
Tống Nam Thời nhấc chân đi về phía ngôi mộ cuối cùng.
Tống Nam Thời suy nghĩ, thấp giọng nói: “Chúng ta đến chỗ Sư lão đầu xem thử.”
Nàng ấy cũng mặc kệ dưa, không chút do dự duỗi tay, “Rầm” một tiếng đóng cửa sổ lại, còn quan tâm nói: “Tỷ chưa nhìn thấy cái gì hết, hai người cứ tiếp tục, cứ coi như không có tỷ ở đây!”
Hắn nhìn một lát, im lặng rời đi.
(*) Nhà cũ cháy thì không dập được lửa: Ý chỉ tình yêu của người già, người già khi yêu thì giống như ngôi nhà cũ đang cháy, không thể dập được.
Còn c·h·ế·t oan uổng.
Sau đó Tống Nam Thời nhìn thấy Vân Chỉ Phong trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.
…
Sau đó thì thấy Vân Chỉ Phong thản nhiên nói: “Một khi đã như vậy, ta đây có thể…”
Vẻ mặt Vân Chỉ Phong bất biến: “Nhìn từ xa không giống như có người.”
Vân Chỉ Phong lại chỉ cười nhìn nàng, giọng điệu sung sướng nói: “Không sao, ta cảm thấy tài vận của ta vẫn không tệ. Nàng phá bao nhiêu, ta lại kiếm cho nàng.”
Người xưa nói không sai, nam nhân quả nhiên đều là sinh vật kích động, cho dù là nam nhân sáu bảy tuổi hay là nam nhân tới một trăm tuổi trước mặt này.
Sư lão đầu vốn sau khi có thành tựu trong việc học mới gia nhập Vô Lượng Tông, tương đương với khách khanh Trưởng lão của Vô Lượng Tông, còn cao hơn Chưởng môn. Chưởng môn đương nhiên cũng không dám nói gì.
Vân Chỉ Phong im lặng một lát rồi nói: “Không phải nàng nghi ngờ ta chưa ăn cơm sao?”
Thược Dược phu nhân không cho bọn họ đi vào mà tiếp tục hỏi: “Các ngươi tới đây để trốn à? Bình thường không phát hiện ra các ngươi là người không thích ồn ào.”
Tống Nam Thời lập tức hỏi: “Là sao?”
Tống Nam Thời: “Ý ta là lúc chúng ta thành thân…”
Sau đó hắn lại muốn hôn lần nữa.
Nàng suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Bên trong có bao nhiêu?”
Tống Nam Thời phấn khích: “Rất hợp lý!”
Vân Chỉ Phong bình tĩnh nói: “Đã có người quét dọn tuyết ở đây.”
Vân Chỉ Phong: “Tính số tiền kiếm được từ C·h·ế·t Rồi Sao ở thành Trung Châu, khoảng chừng hai vạn, cụ thể bao nhiên thì ta cũng không biết.”
Nhưng ai ngờ…
Những nghĩ đến dù sao bọn họ cũng vừa mới xác định quan hệ, lão nam nhân kích động đôi chút cũng rất bình thường, nàng miễn cưỡng và kiên nhẫn một chút.
Tống Nam Thời suy nghĩ rồi cười: “Phu nhân nói cũng phải.”
Ngoại trừ lý do ông ấy không biết đây là sản nghiệp của người khác, rốt cuộc phải quen biết thế nào, mới có thể để ông lão kỳ lạ kia bằng lòng chôn mộ đồ đệ ở địa bàn của người khác?
Tống Nam Thời cười: “Bắt đầu làm việc đương nhiên phải chuyên nghiệp chút, lúc riêng tư đương nhiên là phải thoải mái rồi.”
Hắn mở miệng: “Ta…”
Nhưng Vân Chỉ Phong cũng không nghe nhầm, lập tức nói: “Vậy bây giờ chúng ta thành thân luôn đi!”
Hắn cảm thấy, như vậy cũng không được, hắn vẫn muốn theo kịp nàng, nói cách khác hắn luôn có một loại cảm giác nguy cơ bị vứt bỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng bắt đầu suy nghĩ liệu đây có phải là thứ gọi là thói xấu của nam nhân sau khi có được sẽ không quý trọng nữa không.
Thược Dược phu nhân không biết có tin lý do của nàng hay không, sắc mặt không đổi nói: “Trong trấn Hải Ấp thì ta có thể gặp gì nguy hiểm?”
Nàng nhìn qua khe hở, cố gắng đẩy Vân Chỉ Phong ra, đầu tiên là há hốc miệng, sau đó nói: “Vân Chỉ Phong…”
Tống Nam Thời ngẩn người.
Bầu không khí trấn Hải Ấp thật căng thẳng.
Tống Nam Thời trở tay đóng cửa sổ lại.
Cũng không biết “người quen” kia đã đi được bao lâu.
Theo họ của Sư lão đầu, phần lớn là cô nhi được Sư lão đầu nhặt được.
Hai người cáo từ, bình thản xuống núi.
Cả người Vân Chỉ Phong bị đẩy ra nửa bước.
Bởi vì quá bất ngờ, vẻ mặt hắn hơi mờ mịt.
Tống Nam Thời lập tức cảm thấy nữ chính truyện ngọt sủng bị ôm eo ấn tường hôn với đôi mắt đỏ hoe không phải tiểu sư muội, mà biến thành chính nàng.
Vân Chỉ Phong cực kỳ nuối tiếc: “Vậy được rồi, nàng cứ cầm trước đi.”
Ông ấy chỉ nói mình có mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh, không thích hợp có đồ đệ.
Đối diện với đôi mắt đen láy đó, lời oán giận của Tống Nam Thời dường như mắc kẹt trong cổ họng.
“Đồ Vân Sơn?” Nàng nói.
Vừa thấy mức độ cẩn thận này, Tống Nam Thời biết việc mình lại muốn nghe chuyện trong phủ Tông chủ sẽ khó khăn, trừ khi sau này bọn họ lại vào phủ.
Bản thân có bao nhiêu tiền mà còn không đếm được, Tống Nam Thời vô cùng đau đớn.
Rốt cuộc nàng đã tồi tệ đến mức nào? Mới có thể khiến bạn trai mới của mình sợ tới mức đọc sách này?
Vân Chỉ Phong: “Phần lớn tiền tiết kiệm của ta tới giờ.”
Nhưng nếu người kia đã tới đây, có thể đến chỗ Sư lão đầu không?
Tống Nam Thời lạnh mặt: “Chàng tưởng bở à.”
Nhưng lúc trước Tống Nam Thời không phát hiện ra, lúc này nhìn thấy toàn thành toàn binh lính, lại cảm thấy sau chuyện này, chắc chắn Thược Dược phu nhân sẽ thay toàn bộ “người ngoài” trong phủ một lần, có lẽ đại sư huynh trà trộn vào thị vệ có thể ở lại, còn bọn họ thì khó nói.
Ngay sau đó, một tiếng “kẽo kẹt” rất nhỏ vang lên, hai người dừng lại, đồng thời quay đầu, thấy cửa sổ bên trái bọn họ mở rộng ra. Nhị sư tỷ trợn mắt há mồm đứng ở cửa sổ, dưới cửa sổ còn có một đống miếng dưa rơi vỡ.
Tống Nam Thời lập tức thu hồi cảm xúc, đẩy hắn ra không chút lưu tình, trở mặt không nhận người nói: “Tiền thì ta cầm, chàng có thể đi rồi.”
Thược Dược phu nhân.
…
Mười ba ngôi mộ này, mấy mộ trước đều được quét sạch sẽ không chút cẩu thả. Tống Nam Thời chỉ nhìn là có thể nhận ra người tảo mộ rất cẩn thận, nghiêm túc.
Chỉ là nam nhân độc thân một trăm năm này, nhà cũ cháy thì không dập được lửa (*), nàng vừa mới bắt đầu gọi tên hắn, ngay sau đó người này lại ấn gáy nàng một lần nữa, khiến cho nàng cúi đầu, dùng lực thật mạnh để hôn như muốn nuốt chửng nàng.
Vân Chỉ Phong: “…”
Sư Tích Nương.
Vân Chỉ Phong: “Ta rất vui khi nàng phá.”
Nàng không khỏi nói: “Nếu người tảo mộ chính là người quen của Sư lão đầu, người kia tảo mộ mấy đồ đệ, hơn phân nửa cũng biết đồ đệ của Sư lão đầu, nhưng tại sao chỉ có một cái là không quét? Mối quan hệ với đồ đệ cuối cùng này không tốt à?”
Tống Nam Thời đóng “rầm” cửa sổ lại: “Ai lưỡng tình tương duyệt với chàng!”
Nếu tiếp tục như vậy, nàng sợ sau này mình sẽ có bóng ma tâm lý về việc hôn.
Tống Nam Thời nắm lấy cơ hội há miệng th* d*c, nhưng còn chưa kịp nói chuyện, cả người nàng đột nhiên bị nắm chặt eo, nhấc lên.
Bọn họ nhìn cửa sổ đang đóng chặt, im lặng một lúc lâu.
Tống Nam Thời kinh ngạc nói: “Có ai ở đây không?”
Nàng thò đầu ra nhìn, thấy Vân Chỉ Phong đang đưa lưng về phía nàng đột nhiên quay đầu lại.
Tống Nam Thời: “Chúng ta đây…”
Nhưng cửa sổ lại mở ra.
Nam nhân lòng dạ hẹp hòi này vì một câu này mà thiếu chút nữa hôn nàng suýt tróc da?
Nàng ta đưa qua một quyển sách, Tống Nam Thời mơ hồ nhìn thoáng qua.
Như vậy hiện giờ, người sẽ chủ động tới tảo mộ, phần lớn là người quen của Sư lão đầu.
Đáng tiếc đồ đệ Sư lão đầu đã liên tiếp c·h·ế·t hết.
Hai người im lặng đối diện nhau, trong sự im lặng nguy hiểm này, Vân Chỉ Phong lại tiếp tục hôn nàng.
Vân Chỉ Phong không rõ tình hình Vô Lượng Tông lắm, căn cứ vào hiểu biết của mình, hỏi: “Nàng đã từng gặp mười ba đồ đệ kia của Sư tiền bối chưa?”
Chương 120: Chương 93
Hắn theo bản năng vươn ngón tay cái lau khóe môi hơi hồng, mang theo chút nước trong suốt.
Tống Nam Thời: “…”
Tống Nam Thời cảm thấy mình sắp nghẹt thở.
Hắn muốn lặng lẽ tiến lại gần.
Vẻ mặt Tống Nam Thời không đổi: “Hôm nay không biết trong thành xảy ra chuyện gì, lộn xộn, chúng ta ngại ồn ào nên tìm nơi thanh tịnh leo núi. Ai ngờ khi xuống núi muốn nghỉ chân một chút thì gặp được phu nhân, phu nhân ra ngoài, tại sao không mang theo mấy hộ vệ?”
Vân Chỉ Phong này được ở chỗ, hắn có tiền là sẽ đưa thật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tinh thần nghề nghiệp của Tống Nam Thời trỗi dậy, cùng Khương Viên xem sách đến tận khuya.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, hai người đã đồng thời dừng chân.
Vân Chỉ Phong: “…”
Tống Nam Thời suy nghĩ, tiến lại gần hôn lên mặt hắn một cái, sau đó cười tủm tỉm vỗ vỗ ngực hắn, nói: “Được rồi chứ?”
Tống Nam Thời dừng lại, đảo mắt, lại nói: “Đi.”
Tống Nam Thời gần như nghĩ ra suy đoán của mình ngay lập tức.
Nhưng mà đi đến gần hơn, nàng mới phát hiện có điều không đúng.
Tới gần nàng nghe thấy động tĩnh bên trong, nhưng có lẽ người bên trong cũng nghe thấy tiếng bọn họ, tiếng động ngừng lại.
Tại sao hắn cảm thấy… Tống Nam Thời có vẻ cực kỳ thích nơi này?
Nàng vẫn không nghĩ ra, Khương Viên sư huynh đệ bị bắt nhốt còn có thể tìm được lý do, Sư lão đầu rốt cuộc là đắc tội Thược Dược phu nhân ở chỗ nào.
Tống Nam Thời đi lên núi theo thói quen.
Vân Chỉ Phong cười: “Nàng đúng là không nỡ xa ta.”
Hắn cẩn thận cân nhắc chút, chỉ có thể tiếc nuối đè nén sự nhộn nhạo trong lòng.
Tống Nam Thời: “… Ta đang muốn hỏi chàng đưa cho ta làm gì?”
Hai người nói chuyện, chớp mắt đã đến phần mộ.
Tống Nam Thời ghi nhớ cái tên này, nhìn trái nhìn phải, quả nhiên không thấy dấu chân.
Tống Nam Thời cũng nhảy ra từ cửa sổ, nhìn bóng dáng như ẩn như hiện của sư tỷ sau cửa sổ, mặt không đổi sắc nói: “Ta đột nhiên muốn mời sư tỷ ăn dưa nên đi mua dưa với chàng.”
Bóng dáng hai người chồng lên nhau dưới ánh mặt trời ấm áp mùa đông, ồn ào nhốn nháo rời đi.
Sau đó đã bị Tống Nam Thời xoay người hung dữ nhéo một cái.
Vân Chỉ Phong - mới được thăng cấp bạn trai: “…”
Vân Chỉ Phong mờ mịt quay đầu thì thấy nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tu vi của chàng là Hóa Thần Kỳ mà không phát hiện nhị sư tỷ ở đó hóng hớt à?”
Tống Nam Thời rất khiêm tốn: “Không quấy rầy phu nhân, chúng ta xuống núi đây.”
Sau đó lại thấy Vân Chỉ Phong lấy nhẫn trữ vật ra ngay trước mặt nàng, rồi trực tiếp lấy một túi trữ vật đặt trên tay nàng.
Thược Dược phu nhân cứ đứng lẻ loi một mình ở cửa như vậy, nhìn bọn họ với ánh mắt suy xét chưa từng có.
Tầm mắt nàng dừng ở đôi môi hồng hào của hắn, rất nhanh lại dời mắt, giả vờ không nhìn thấy sự lên án trong ánh mắt hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng bắt đầu hối hận, hối hận mình có bị bệnh nặng không khi khiêu khích Vân Chỉ Phong như vậy.
Gió lạnh thổi qua khiến cửa sổ kêu lên kẽo kẹt.
Khương Viên còn nói: “Đúng rồi, đây chính là những sản nghiệp trên danh nghĩa lão Tông chủ mà ta có thể tra được.
Vân Chỉ Phong không nói hai lời đi theo.
Mãi cho đến bây giờ vẫn có người nói như vậy.
Không phải là nàng chỉ thuận miệng khiêu khích một câu thôi sao.
Ba người cách nửa cái sân, im lặng đối diện nhau.
“Làm thế nào để không bị bạn đời vứt bỏ”
Vân Chỉ Phong: “Ta muốn chứng minh một chút mình vẫn ăn cơm, trong lúc nhất thời đầu hơi đơ, không chú ý nhiều như vậy.”
Vân Chỉ Phong cho rằng nàng đang thắc mắc tại sao chỉ là “Phần lớn”, lập tức giải thích nói: “Khi ta ra ngoài cũng cần phải dùng tiền… khụ, ta không thể xin nàng được.”
Nhưng chỉ có ngôi mộ cuối cùng, khắp nơi đều có tuyết đọng như cũ, dĩ nhiên đến quét cũng chưa quét qua một cái.
Tống Nam Thời: “…”
Hai người trải qua mấy lượt dò hỏi, khó khăn lắm mới đến đúng nơi.
Nàng muốn mở miệng, há mồm ra lại cảm thấy gốc lưỡi tê rần không nói nên lời, đầu lưỡi cũng đau muốn c·h·ế·t.
Lần này Tống Nam Thời vươn bàn tay che trước mặt hắn.
Nhưng nàng nghĩ rồi vẫn trả lại, nói: “Nhưng mệnh ta hao tiền…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sư lão đầu có mười ba đồ đệ, nơi này cũng có mười ba ngôi mộ.
Tống Nam Thời suy nghĩ, nói thẳng: “Chúng ta đi đến căn nhà tranh của Sư lão đầu.”
Đi tới chân núi, Tống Nam Thời mới truyền âm nói: “Người quen của Sư lão đầu có thể chính là Thược Dược phu nhân không?”
Vì thế hắn suy nghĩ, lấy một quyển sách ra từ nhẫn trữ vật, lặng lẽ đọc.
…
Trong thành chỉ có một ngọn núi, chính là ngọn núi Sư lão đầu chôn đồ đệ.
Vân Chỉ Phong giữ chặt tay nàng cũng vào phòng nàng.
Tống Nam Thời hít sâu một hơi, quay vào cửa sổ, nắm tay Vân Chỉ Phong: “Đi vào!”
Tống Nam Thời càng ngơ hơn: “Phần lớn tiền tiết kiệm.”
Tống Nam Thời nhíu mày.
Tống Nam Thời: “…”
Vân Chỉ Phong giống như một nạn nhân bị lừa tiền lừa sắc, ngơ ngác nói: “Đi?”
Từ đó về sau, ở Vô Lương Tông có người nói Sư lão đầu nhìn trộm Thiên Đạo chọc Thiên Đạo nổi giận, lúc này mới khiến đồ đệ c·h·ế·t.
Chỉ trong chốc lát sau, họ nghe thấy bên trong cửa sổ truyền đến tiếng cười “hí hí” quỷ dị.
Bọn họ phân tích quyển sách cho đến những chuyện ly kỳ ở Hợp Hoan Tông, muốn tìm ra thân thế Thược Dược phu nhân từ những chuyện đó.
Dường như hắn cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, trước khi Tống Nam Thời chuẩn bị ngạt thở, hắn chủ động buông lỏng nàng ra.
Cũng phải, tu sĩ tới đây, làm sao để lại dấu chân được.
Nàng đứng ở sau cửa sổ phòng, giẫm lên nền đá xanh, đứng cao hơn Vân Chỉ Phong ngoài phòng một đoạn, khi cúi đầu chỉ nhìn thấy rõ đuôi mắt phiếm hồng của người trước mặt.
Chờ đến khi Tống Nam Thời miệng khô lưỡi khô tạm biệt Khương Viên, muốn tìm bạn trai mới của mình để nạp điện thì thấy trong phòng ngủ, Vân Chỉ Phong ngồi nghiêm chỉnh, nhìn một quyển sách.
Khi bọn Tống Nam Thời quay về nơi ở, đúng lúc Khương Viên cũng đã trở lại.
Tống Nam Thời: “Còn đi hay không!”
Tống Nam Thời: “Nghĩ gì vậy? Ta bảo chàng đi ra ngoài tìm hiểu tình hình phủ Tông chủ hiện tại. Đại sư huynh không ra vào được, chúng ta cũng không thể có mắt như mù.”
Nàng thở dài một tiếng: “Chỉ là đáng tiếc…”
Sư tỷ đối diện với ánh mắt của bọn họ, chậm rãi mở miệng: “Mẹ kiếp…”
Thược Dược phu nhân cười, hỏi lại: “Tại sao hai người các ngươi lại ở đây?”
Vân Chỉ Phong bình tĩnh nói: “Ta có thể.”
Trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng, đây còn là phòng ngủ của Tống Nam Thời, trong chốc lát Vân Chỉ Phong chỉ cảm thấy tim mình nhảy loạn lên.
Ngay sau đó, nàng bị người ta đặt trên cửa sổ, ngồi ở bệ cửa sổ hai chân lơ lửng, miễn cưỡng nhìn thẳng hắn.
Tống Nam Thời ngây ngốc: “Đây là cái gì?”
Tống Nam Thời không biết người kia đã đi được bao lâu rồi, nhưng nàng biết đây là một manh mối, lập tức sải bước đi qua.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.