Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 126: Chương 99

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 126: Chương 99


Lúc này Quỷ Khanh nào có thể không biết đồng liêu của họ cũng đang bị Tống Nam Thời quay vòng, vừa cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, vừa hơi sốt ruột, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi không có tiền? Còn muốn hỏi xin ta?”

Tống Nam Thời nắm tay hắn, được hắn kéo xuống.

Hai người đồng thời ngẩn ngơ.

Mắt thấy Thận tiên sinh lạnh mặt muốn phất áo rời đi, Quỷ Khanh vội vàng tới hòa giải: “Chúng ta tới là có việc quan trọng.”

Vân Chỉ Phong lạnh mặt thu tay lại: “Nàng còn muốn xoa bóp không?”

Quyết Minh Tử thấy thế nói: “Mệnh bàn trong tay nàng.”

Ông ta cảm thấy bọn họ nghĩ quá đơn giản, cho nên đương nhiên thất bại.

Nàng ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, khuôn mặt đông cứng lại.

Không còn sau đó nữa.

Hai dược liệu phát run, nhanh chóng quyết định đồng thời quay đầu, không chút do dự nói: “Chúng ta không quen ông ta!”

Ông ta cười lạnh, xoay người rời đi.

Chư Tụ nghe vậy buồn bã: “Vậy bọn họ sẽ giấu người ở đâu?”

Quỷ Khanh: “…”

Sau đó Quyết Minh Tử bất ngờ nói: “Ngươi nói xem có bao nhiêu người xem tờ báo vớ vẩn này?”

Quyết Minh Tử: “Ha ha!”

Tống Nam Thời: “…”

Đại Hoàng giải độc cầm máu, là dược liệu tốt.

Tới ngày hôm sau, hắn lại lấy danh nghĩa thị vệ trưởng khiêu chiến thị vệ trưởng khác.

Quyết Minh Tử nhìn sang, nhỏ giọng gọi: “Đại Hoàng.”

Thận tiên sinh giận tím mặt: “Hắn ta ăn mà không làm sao? Vậy mà có thể bị lừa? Người kia lừa hắn ta như thế nào?”

Thận tiên sinh nghe vậy cười lạnh: “Các ngươi thua trong tay nàng là bởi vì các ngươi ngu ngốc. Ta không ngu ngốc giống như các ngươi.”

Nam nhân hay ghen thật đáng sợ.

Ông ta vừa ra chỉ dựa vào cảm ứng mơ hồ giữa các hóa thân đã nhìn về phía hai dược liệu.

Mặt Thận tiên sinh vô cảm: “Nói.”

Sau đó Quyết Minh Tử không chút do dự lấy “Liên minh người bị hại Tống Nam Thời”, nói với Quỷ Khanh: “Cho ta chút linh thạch, ta cảm thấy tờ giấy này sẽ rất nhanh có thể dùng được thôi, ta phải đưa tờ giấy này cho ông ta.”

Quỷ Khanh im lặng rồi nói: “Chúng ta thất bại.”

Tống Nam Thời bình tĩnh nhìn thêm một lát, thầm niệm hai tiếng Vô Lượng Thiên Tôn, muốn quay người đi.

Người qua đường ở bên nghe được cuộc đối thoại của hai người, không khỏi tò mò quay đầu, hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ các ngươi không phải tới xem trò vui? Chẳng lẽ các ngươi quen thủ lĩnh sát thủ kia?”

Chương 126: Chương 99

Hắn nghĩ, đây có lẽ chính là lưỡng tình tương duyệt đi.

Sau đó bọn họ đã bị đưa tới tửu lâu lớn nhất trấn Hải Ấp.

Nghe câu “Được”, Tống Nam Thời cảm thấy thỏa mãn.

Sau đó nàng đột nhiên hỏi: “Chu Trưởng lão, trong các pháp khí lão Tông chủ để lại cho Thược Dược phu nhân, có thứ gì có thể cho phép người ta dịch chuyển đến một nơi nào đó hay là có thể giấu người được không?”

Quỷ Khanh im lặng một lúc lâu, tự nhiên cảm thấy lời Quyết Minh Tử nói khá có lý.

Mà cùng lúc đó, Giang Tịch đang nỗ lực thăng chức.

Người qua đường thấy thế cũng nhìn về phía bọn họ, ánh mắt nóng rực.

Nếu Tống Nam Thời nói hắn phải thăng chức cao nhất có thể, vậy hắn cũng có thể cố gắng hết sức.

Cảm giác này, cảnh tượng này cũng quá quen thuộc.

Đi được hai bước, nghĩ đến cái gì, xoay người lại cảnh cáo nói: “Đây là địa bàn của ta, tốt nhất các ngươi đừng nhúng tay vào.”

Bản thế của bọn họ phân hóa ra bọn họ theo thứ tự trước sau, khoảng cách không vượt quá hai mươi năm.

Người qua đường khụ một tiếng, nghiêm túc nói: “Ý ta là mọi người đều là lần đầu tiên biết thủ lĩnh sát thủ là kiểu si tình mất trí nhớ do đau khổ vì tình, có hơi tò mò. Đây cũng là chuyện thường tình.”

Mấy người liếc nhau, trăm miệng một lời nói: “Ông ta đưa cho Thược Dược phu nhân.”

Ông ta nhíu mày: “Sao vậy?”

Thận tiên sinh bị bọn họ nhìn không thể hiểu được, xoay người rời đi.

Tống Nam Thời: “Càng cao càng tốt.”

Hắn ta còn chưa nghiền ngẫm cảm xúc phức tạp này thì nghe thấy Quyết Minh Tử cười sặc: “Ha ha.”

Đây là câu nói quen thuộc cỡ nào, tự tin quen thuộc ra sao.

Khuôn mặt ông ta trở nên sung sướng, há miệng muốn gọi người.

Lại thấy hai người không nói gì, chỉ thương hại nhìn ông ta.

Đánh nhóm thị vệ trưởng đến nỗi nhìn thấy hắn thì lập tức dập đầu.

Vì thế vào buổi tối, hắn lấy danh nghĩa khiêu chiến cùng các thị vệ khác trong viện với hắn, đánh bọn thị vệ tâm phục khẩu phục. Thị vệ trưởng tiểu tổ của hắn còn quỳ gối dưới giày hắn, nói thẳng mình không xứng, nhường chức thị vệ trưởng cho hắn.

Vẻ mặt Quỷ Khanh phức tạp.

Thận tiên sinh lạnh mặt: “Bị lừa bao nhiêu?”

Tâm trạng hai người khá phức tạp, hơi nặng nề, lại không hiểu sao có phần vui sướng khi người gặp họa.

Vân Chỉ Phong: “…”

Tống Nam Thời: “Cứ cố gắng đi, xem huynh có thể cao tới đâu.”

Sang buổi chiều ngày hôm sau, hắn đã đứng ở trước mặt thị vệ thủ lĩnh phủ Tông chủ…

Người qua đường thấy thế rất tiếc nuối, lắc đầu nói: “Nhìn qua là biết không chen vào được, chúng ta vẫn tới chậm một bước rồi.

Người qua đường buột miệng thốt ra: “Đương nhiên là vì xem trò vui.”

Tống Nam Thời thuyết phục bản thân dễ như trở bàn tay, thuận thế ngồi trên cửa sổ tiếp tục xem.

Tống Nam Thời lúng túng thu tay lại, khẽ lắc đầu.

Tống Nam Thời thất vọng: “Cho nên không uống à?”

Thận tiên sinh cười lạnh: “Động tĩnh Thương Ngô Phái và thành Trung Châu lớn như vậy, đương nhiên ta biết. Nhưng lúc trước chúng ta đã nói, sau khi ra ngoài, chúng ta phải dựa vào bản lĩnh, sao thế? Thất bại thì tới đây cậy nhờ ta?”

Ngoài tửu lâu chiêng trống vang trời, biển người tấp nập.

Tuy rằng ông ta mới vừa phân hóa ra được kế thừa ký ức của bản thể, nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm trải đời tương ứng, vì thế cũng cảm thấy đây là cái tên hay.

Hai người trước mặt đều được phân hóa trước, lấy thẻ bài Ảnh Nhị và Ảnh Tam, đều lấy tên là dược liệu.

Tống Nam Thời lập tức nói: “Đó chính là cái này! Ngài mau ngẫm lại nó biến mất từ khi nào!”

Bước chân Thận tiên sinh run rẩy, thẹn quá hóa giận nói: “Ta nói rồi, không được gọi ta là Đại Hoàng!”

Hiện giờ ở trấn Hải Ấp, muốn nghe về thủ lĩnh C·h·ế·t Rồi Sao lại quá dễ dàng.

Hắn bình tĩnh nói: “Huynh phải thăng chức cao đến mức nào?”

Sau đó Tống Nam Thời đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy một cơ thể cao lớn, săn chắc, không quá gầy cũng không quá cường tráng.

Tống Nam Thời chỉ cảm thấy tìm được Liễu tiên sinh gần như gang tấc, nói ngay: “Chúng ta tìm một cơ hội lẻn vào chỗ ở bọn họ tìm đồ!”

Tống Nam Thời thấy thế không khỏi hỏi: “Sao vậy? Ngài nghĩ tới gì?”

Hai dược liệu nghe vậy không khỏi liếc nhìn nhau, đều là vẻ mặt ngơ ngác.

Chu Trưởng lão như suy tư điều gì: “Ta nhớ hơn trăm năm trước, lão Tông chủ quả thật có một pháp khí không gian, được ông ta làm thành nhẫn đeo trên tay, gần như không rời thân, nhưng sau đó không còn thấy chiếc nhẫn đó nữa. Lúc đầu ta còn hơi nghi ngờ, sau đó lại thành quen rồi dần quên, ngươi không nói ta còn nghĩ không ra.”

Thận tiên sinh hít sâu một hơi, cảm thấy quả nhiên bọn họ tới đây do có việc.

Lúc này Vân Chỉ Phong đã không nhanh không chậm quay lưng mặc thêm quần áo, lộ ra đường cong sống lưng mượt mà.

Quả nhiên ông ta đã chờ được rồi.

Quản sự nói một con số. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đến lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình chỉ còn cách việc cứu Sư lão đầu ra một bước mà thôi.

Quyết Minh Tử nghe ông ta nói vậy, hiện giờ không quá tức giận, chỉ thương hại nhìn ông ta, hỏi: “Có phải Tống Nam Thời ở chỗ ngươi không?”

Nàng nói: “Không có việc gì, hai ngày mà thôi, đến lúc đó đại sư huynh cũng nhanh chóng thăng chức lại, đến lúc đó chúng ta lại kết hợp trong ngoài!”

Mọi người ở đằng sau Giang Tịch đều là những tiểu đệ thị vệ hắn đánh bại, trên người hắn mặc quần áo tổng lĩnh thị vệ, hoang mang nói: “Sư muội, muội nói càng cao càng tốt là phải cao bao nhiêu?”

Tống Nam Thời lại không phát hiện, chỉ nói: “Chàng có cảm thấy, tuy rằng ta có mệnh cách hao tiền, nhưng dường như sau mỗi lần gặp đám dược liệu kia, ta đều sẽ kiếm được tiền. Cẩn thận nghĩ lại, giống như hai lần trước, người mất tiền ngược lại biến thành bọn họ. Chàng nói xem có phải đây là quy luật bảo toàn mất tiền trong truyền thuyết hay không, bọn họ mất tiền thì ta sẽ không mất tiền, chúng ta nhất định có duyên phận đặc biệt… Ái!”

Tống Nam Thời lại rất tự tin.

Ai ngờ ông ta mới vừa bước vào, quản sự đã chạy ra với sắc mặt khó coi.

Tống Nam Thời lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu tài sản riêng thì rất khó giữ người, nhưng một pháp khí giống như chiếc nhẫn sẽ dễ dàng che giấu còn dễ mang theo thì không thành vấn đề!”

Hắn ta vừa dứt lời, trong lâu trở nên ồn ào, mấy người quay đầu thì thấy Thận tiên sinh trước nay rất phong độ đi ra với mái tóc rối bù.

Thận tiên sinh: “…”

Quản sự lập tức thỉnh tội: “Chủ nhân, người quản lý tài vụ phía dưới đã có sai sót.”

Nhân lúc vui mừng, màn đêm buông xuống, nàng hưng phấn trèo qua cửa sổ phòng Vân Chỉ Phong, muốn chia sẻ một chút rượu ngon mà mình trộm được từ chỗ Sư lão đầu nhưng chưa thử với hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ nhìn thoáng qua một lần, nàng ta đã lắc đầu nói: “Các ngươi muốn tìm sản nghiệp trên danh nghĩa Thược Dược phu nhân có thể giấu người, ý nghĩ rất đúng, nhưng cách làm thì sai rồi.”

Giọng Quỷ Khanh trầm xuống: “Sau này thì chưa chắc đâu.”

Tống Nam Thời đang thoải mái mở miệng: “Ta đang nghĩ về Thận tiên sinh.”

Mà lúc ấy, Vân Chỉ Phong mới tắm xong, để trần thân trên đi ra từ phòng trong.

Giang Tịch nói: “Huynh cảm thấy huynh đã đạt tới đỉnh rồi.”

Tống Nam Thời không chút để ý nói: “Ta tới đưa rượu ngon cho chàng, chúng ta cùng chúc mừng.”

Sau đó Quỷ Khanh mở miệng: “Đại Hoàng.”

Ông ta thầm muốn hỏi bọn họ chuyện vừa nãy, nhưng nghĩ đến chính sự lại nhịn, lạnh lùng nói: “Sao các ngươi tìm ra nơi này? Khi chúng ta rời khỏi bản thể đã nói, từ nay về sau chúng ta không can thiệp chuyện của nhau mà.”

Vì thế sang ngày thứ ba, Tống Nam Thời đã nhận được phù truyền tin của đại sư huynh.

Sau đó nghe đại sư huynh nàng nói: “Hiện tại huynh đã trở thành tổng lĩnh thị vệ bên cạnh tiểu tông chủ, không thăng chức được nữa. Nếu lại lên tiếp, huynh chỉ có thể làm rớt tiểu tông chủ, tranh vị trí Tông chủ Hợp Hoan Tông…”

Lúc này Tống Nam Thời hoàn toàn không biết Thận tiên sinh nổi điên, nàng cùng những người khác thức trắng đêm lật xem danh sách tài sản trên danh nghĩa lão Tông chủ mà Khương Viên tìm thấy mấy ngày trước.

Lúc trước bọn họ đã lật qua mấy lần, nhưng dù sao bọn họ cũng không phải người Hợp Hoan Tông, chỉ có thể biết nơi Sư lão đầu mai táng đồ đệ là sản nghiệp của Thược Dược phu nhân.

Sau đó ai nhắc lại cái tên “Đại Hoàng” này, ông ta sẽ rất căng thẳng.

Nhưng Chu Trưởng lão không thế, nàng ta biết sản nghiệp liên quan tới Hợp Hoan Tông rõ như lòng bàn tay.

Hóa ra cảm giác của ông ta không sai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vân Chỉ Phong đã đeo đai lưng xong, khi quay người lại đã bao bọc kín mít, Tống Nam Thời không khỏi hơi tiếc nuối.

Từ lúc nhìn thấy đám người Tống Nam Thời, ông ta đã cảm thấy bọn họ không thích hợp.

Lực tay xoa bóp rất vừa phải, nàng thoải mái nheo mắt lại.

Một người trèo cửa sổ không chút kiêng kị, một người cũng chưa từng đề phòng trong phòng riêng của mình.

Hai người chọn lựa kỹ càng đối tượng dò hỏi, lời còn chưa hỏi xong đã nghe người nọ hưng phấn nói: “Ngươi cũng muốn đi gặp Thận công tử sao? Ta cũng muốn đi đây! Mau mau mau! Đi theo ta!”

Vẻ mặt Thận tiên sinh biến đổi: “Nàng?”

Vì thế đến lượt ông ta, đương nhiên cũng phải lấy tên là dược liệu.

Hai đồng liêu này không có khả năng không biết điều kiêng kị của ông ta, cho nên ông ta cho rằng bọn họ gây sự.

Tống Nam Thời mở mắt ra, duỗi tay che trán lại.

Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh.

Hắn đến gần, trong giây lát có thể nhìn rõ Tống Nam Thời còn chưa kịp dời tầm mắt.

Quỷ Khanh mắng câu đồ ngu sau lưng gã, lạnh mặt đuổi theo.


Quen thuộc khiến người ta cảm động.

Tống Nam Thời cho rằng hắn không thuận lợi, an ủi nói: “Đại sư huynh, huynh cố gắng…”

Chu Trưởng lão suy nghĩ rồi nói: “Vậy chờ tối ngày hôm sau đi, ngày kia mấy đứa trong núi của ta sẽ đi tuần tra khu vực đám người Thược Dược phu nhân ở. Đến lúc đó ta tìm cớ bám lấy bọn họ, nhưng Thược Dược dẫn theo không ít thị vệ bên cạnh, ngươi vẫn nên cẩn thận chút.”

Gã khẽ nói: “Đến lượt ngươi.”

Từ đó về sau ông ta lấy từ đồng âm từ họ “Thẩm” của bản thể là “Thận”, tự xưng Thận tiên sinh.

Thận tiên sinh nhăn mày: “Sai sót thế nào?”

Được rồi, dù sao sớm muộn gì đều là của mình, nhìn một tí hình như cũng không có gì.

Lúc trước bản thể thả bọn họ ra, họ được thừa hưởng những ký ức từ các khoảng thời gian khác nhau, nhưng tất cả chỉ có một mục tiêu, đó chính là đoạt được mệnh bàn.

Vân Chỉ Phong duỗi tay về phía nàng: “Xuống dưới.”

Hai người nghe thấy lời này vậy mà không tức giận, ngược lại ánh mắt nhìn ông ta lại càng thương hại.

Hơn nữa biểu hiện của hắn quá tự nhiên, dường như bị người ta nhìn rất bình thường, nàng lại quay người đi ngược lại có vẻ có tật giật mình.

Nàng ta không thể nào tin, lại nói: “Các ngươi vui là được.”

Dường như không lâu trước đây, hắn ta mới nghe qua, hơn nữa đã trải qua.

Hai người: “…”

Ánh mắt Tống Nam Thời không khỏi di chuyển từ cơ ngực đầy đặn đến cơ bụng săn chắc của người trước mặt, sau đó…

Chu Trưởng lão nghi hoặc: “Không phải đại sư huynh các ngươi mới vừa bị hạ chức sao?”

Thận tiên sinh như suy tư gì: “Thì ra là thế, không trách được…”

Vân Chỉ Phong thấy nàng nheo mắt giống mèo con, không khỏi bật cười.

Quản sự khó xử: “Hắn, hắn ta bị lừa tiền.”

Chu Trưởng lão khó giải quyết: “Tài sản riêng thì ta còn có chút hiểu biết, nhưng làm sao ta có thể hỏi thăm pháp khí tài sản riêng của phu thê nhà người ta. Hơn nữa pháp khí dịch chuyển còn có thể, chứ pháp khí giấu người được á? Vậy là pháp khí không gian đi, mà pháp khí không gian thì không dễ chế tác như vậy… Khoan đã.”

Thận tiên sinh đang muốn nổi giận thì nghe hắn ta nói: “Chúng ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận Tống Nam Thời.”

Ai ngờ Vân Chỉ Phong chỉ sửng sốt một lát rồi hoàn hồn, vừa giống như không có việc gì mà đi về phía trước vài bước rồi kéo bình phong xuống, vừa thản nhiên nói: “Nàng trèo cửa sổ à?”

Lúc trước không thèm để ý, nàng ta cũng không chú ý điều này, nhưng hiện giờ nàng ta suy nghĩ, như suy tư điều gì, hỏi: “Hình như chính là sau khi ông ta cùng Thược Dược phu nhân kết thành đạo lữ.”

Vân Chỉ Phong duỗi tay giữ nàng đang quá hưng phấn lại, bình tĩnh nhìn về phía Chu Trưởng lão, nói: “Đến lúc đó phiền Chu trưởng lão đánh lạc hướng đệ tử thủ vệ giúp chúng ta, thủ vệ Hợp Hoan Tông cũng không dễ trốn như vậy.”

Quản sự im lặng một hồi lâu, nói: “Người nọ bắt được phù truyền tin của hắn ta, nói mình chính là người trong lòng mà chủ nhân C·h·ế·t Rồi Sao – Thận tiên sinh yêu mà không được. Hiện giờ nàng ta đã nghĩ thông suốt rồi muốn trở lại bên cạnh ngài, nhưng muốn mười vạn linh thạch lộ phí. Chỉ cần cho nàng ta mười vạn linh thạch, sau khi nàng ta trở thành thủ lĩnh phu nhân sẽ đề bạt hắn ta làm lâu chủ.”

Nàng ta chỉ vào quyển sách nhỏ, nói: “Cho dù là tài sản riêng của lão Tông chủ, hơn phân nửa cũng là sản nghiệp của Hợp Hoan Tông dưới danh nghĩa lão Tông chủ. Sau khi lão Tông chủ c·h·ế·t, tài sản riêng này đều có người kiểm kê, việc làm ăn buôn bán cũng là người Hợp Hoan Tông làm, mọi tài sản đều có người Hợp Hoan Tông canh giữ. Nếu bọn họ muốn không kinh động Hợp Hoan Tông đưa mấy người sống lén đi vào, căn bản không có khả năng. Hơn nữa mấy ngày nay, ngươi không phải không biết, hiện giờ Thược Dược phu nhân sợ rằng không ra khỏi phủ.”

Quyết Minh Tử mặc kệ tên ngốc này nghĩ thế nào, bấm pháp quyết làm nét mực, cầm lễ vật bắt đầu hỏi thăm bọn họ chỗ ở của đồng liêu.

Đại sư huynh bình tĩnh: “Được!”

Chu Trưởng lão: “…”

Quyết Minh Tử chọn chú ý mệnh bàn sẽ xuất hiện khi có bí cảnh, sáng lập môn phái lừa đảo Thương Ngô Phái này.

Sau đó bản thể xem xét y thuật, rồi ông ta có tên là Đại Hoàng.

Đại sư huynh: “…” Cho nên lại muốn bắt đầu rồi phải không?

Ông ta cho rằng bọn họ bị thua cố ý tới khiêu khích ông ta.

Dứt lời không chút do dự rời khỏi nơi thị phi này.

Vì thế Vân Chỉ Phong “yêu đương mù quáng” nhỏ giọng nói: “Nàng đang suy nghĩ gì thế?”

Ông ta giận tím mặt: “Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Ta không có yêu mà không được! Ta mẹ nó không có, ngươi có nghe thấy không!”

Nhưng ông ta không như vậy.

Lời này, nghe thật quen tai.

Còn ông ta… lựa chọn rút củi dưới đáy nồi.

Quỷ Khanh cũng nổi giận: “Chẳng lẽ phủ Thành chủ của ta tốt?”

Quỷ Khanh im lặng một lát, hỏi: “Thận tiên sinh ở đây? Không phải ông ta là thủ lĩnh sát thủ à? Vậy tại sao các ngươi lại tụ tập ở đây?”

Đúng lúc tối nay, hắn nghĩ đến nàng thì nàng tới.

Quyết Minh Tử cũng cười lạnh: “Thương Ngô Phái của ta đi đâu, chẳng lẽ ngươi không biết?”

Bọn họ liếc nhau, im lặng đuổi theo người qua đường đang hào hứng kia. Dọc đường đi nhìn hắn ta không ngừng vẫy gọi bạn bè, vừa hỏi đều là đang nhanh chóng đến gặp Thận tiên sinh nổi tiếng khắp nơi kia.

Hắn nói: “Vớ vẩn, tửu lượng nàng thế nào, chính nàng còn không rõ sao?”

Nhìn khuôn mặt phấn khích của mọi người ăn dưa bên ngoài, lại nhìn tửu lâu bị vây kín chật như nêm cối, không hiểu sao Quỷ Khanh dâng lên một cảm giác quen thuộc, đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Sau đó nàng bị hắn ấn trên ghế, hắn đứng ở sau nàng, một đôi bàn tay to nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho nàng, nhỏ giọng nói: “Uống cái gì mà uống, mấy ngày nay nàng quá căng thẳng, nghỉ ngơi chút đi.”

Hắn chỉ cảm thấy, ở trước mặt nàng, những đau khổ nửa đời trước của mình đều tan biến.

Tống Nam Thời đương nhiên rất vui, Chu Trưởng lão đi rồi, nàng lập tức xé phù truyền tin cho đại sư huynh, nghiêm túc nói: “Đại sư huynh, hiện tại huynh chỉ có thời gian hai ngày. Huynh cần cố gắng tiến lên, tranh thủ trở về Hợp Hoan Tông.”

Ông ta được bản thế thả ra, lãnh tên này vô cùng hào hứng rời đi, suốt dọc đường đều giới thiệu với mọi người mình tên là Đại Hoàng.

Vì thế chờ Thận tiên sinh khó khăn thoát khỏi đám người, khi tìm thấy hai người này qua dấu vết đặc biệt họ để lại thì thấy những đồng liêu mình chưa gặp được vài lần từ khi ra đời đang nhìn trời nhìn đất, vẻ mặt cực kỳ phiền muộn.

Cho đến khi ông ta đến một cái xóm, đột nhiên nghe thấy có người gọi Đại Hoàng. Ông ta theo bản năng quay đầu lại thì thấy một con c·h·ó lớn màu vàng (Đại Hoàng Cẩu) chạy về phía nông phu vẫy vẫy tay…

Sau đó bọn họ đồng thời quay đầu, Quyết Minh Tử cuốn tờ giấy lại nói: “Được rồi, dù sao thủ lĩnh sát thủ C·h·ế·t Rồi Sao vẫn còn ở đó.”

Tuổi bọn họ đều gần nhau.

Nhìn đến khi Thận tiên sinh không thể hiểu được.

Khi hai dược liệu chạy trốn không chút do dự, chờ ngừng lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều thở phào nhẹ nhõm.

Tống Nam Thời khá tự tin: “Chỉ cần huynh ấy muốn thăng chức thì sẽ có thể thăng chức rất nhanh!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu Trưởng lão trầm tư, Tống Nam Thời cũng vuốt cằm trầm tư.

Hai người cảm thấy không đúng, đồng thời cúi đầu nhìn về tờ báo nhỏ trên mặt đất.

Đồng liêu plastic - Thận tiên sinh: “???”

Vào giờ phút này, trong lòng hắn cảm thấy bình yên.

Sao lại thế này? Chẳng lẽ bọn họ tùy tiện tìm một người ở trấn Hải Ấp cũng đều biết đồng liêu của bọn họ ở đâu à? Một thủ lĩnh sát thủ như ông ta có thể khoa trương như vậy sao?

Tay hắn dừng lại, tim lạnh ngắt.

Hai người căm tức nhìn đối phương.

Quỷ Khanh chọn thành Trung Châu có mối liên hệ sâu sắc với bản thể còn là nơi người kia để lại truyền thừa.

Tống Nam Thời rất hưng phấn, nói: “Đại sư huynh, huynh trở về Hợp Hoan Tông rồi à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 126: Chương 99