Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngoan, Đừng Nháo

Dạ Tử Tân

Chương 69: 69: Ngoại Truyện 09 Câu Chuyện Thầm Mến Ngọt Ngào 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: 69: Ngoại Truyện 09 Câu Chuyện Thầm Mến Ngọt Ngào 2


Thấy cô sợ, Trần Thiếu Ngang không dám tiến thêm một bước, chậm rãi buông cô ra, ngón tay khẽ xoa đôi môi đỏ anh đào của cô.

Nghe nói như thế, Khúc Kỳ sửng sốt một chút, cảm giác bất an hiện ra, không biết tiếp theo em ấy sẽ nói ra cái gì.

Ngày hôm sau, Cookie bị đồng hồ báo thức gọi dậy, cô miễn cưỡng tắt đồng hồ báo thức rồi chầm chậm mở mắt ra.

Nhưng mà trước kia hia chúng ta không sống chung với nhau, cũng không có cơ hội, khi em chuyển đến nhà anh, anh lại bận rộn làm thí nghiệm, không có ở nhà ăn cơm.”

“Năm lớp 12, anh ở lại ký túc xá của trường, không thường xuyên về nhà, mà anh cũng tập trung cho kỳ thi Đại học.

Anh nói rất bình tĩnh, như thể câu chuyện này không hề liên quan đến anh.

“Ừm, có lẽ gần đây anh sẽ rất nhàm chán, nếu em có rảnh thì nhớ ở bên cạnh anh.” Anh nói.

Nghĩ vậy, cô cảm thấy bản thân đã lấy lại một chút thể diện cho mình.

Khúc Kỳ lắc đầu, ôm chặt lấy anh: “Nơi đó là toàn là kí ức đau buồn của anh, không muốn về thì không về nữa.

Khúc Kỳ ngơ ngác nhìn anh, không biết nên an ủi thế nào.

Khúc Kỳ dạy hai tiết đầu tiên của lớp (1), sau khi ra khỏi lớp đầu tiên, có mười phút giải lao giữa các tiết học, cô không quay lại văn phòng mà ngồi trên bàn giáo viên.

Lúc ấy em đang chuẩn bị học nghiên cứu, anh sợ em phân tâm nên cũng không nói cho em biết.”

“Muốn làm món gì?”

Cô vừa dứt lời thì Trần Thiếu Ngang đã nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô.

Trần Thiếu Ngang cười nhạo cô: “Nhưng ánh mắt của em thì rất rõ ràng, cả Lưu Minh Triết và Mục Lăng Thành đều có thể nhìn ra được, em cho rằng anh ngốc sao?”

Trần Thiếu Ngang bóc một quả trứng, bỏ vào đĩa nhỏ bên cạnh cô: “Ăn thêm cái này nữa.”

Anh nắm lấy tay cô, nhướng mày hỏi cô.

Hôm nay đột nhiên anh nói với em điều này, là muốn nói với em rằng, đừng nhìn anh bằng kính lọc nữa, anh không hoàn hảo như em nghĩ đâu, chỉ là một người bình thường mà thôi.

Khúc Kỳ không hiểu sao chột dạ.

Nhưng cô chưa bao giờ khóc hay nháo, cũng không oán trách anh, không bao giờ tức giận với anh hay làm nũng với anh cả.

Trần Thiếu Ngang lúc nào cũng bận rộn làm đủ loại thí nghiệm, hơn nữa tính cách của anh không nóng không lạnh, lại ít nói, không có kinh nghiệm yêu đương, lúc đó anh cũng không chú ý đến cảm nhận của cô.

Đợt đấy em chưa có thời gian xem, hôm nay chợt nhớ ra liền bật lên.”

Anh dừng lại, sau đó nhìn cô cười: “Nhưng mà, có thể phải quay lại.

Sau này học nghiên cứu, vốn tưởng cả hai đều học đại học C thì sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt hơn.

Khúc Kỳ lắc đầu: ‘Không, không phải sợ.”

“Cô ơi, hôm nay lúc tụi em đến trước cổng trường đã thấy cô.” Tô Tiếu Nguyệt nói.

Trần Thiếu Ngang nhìn cô cười.

“Hóa ra là cậu có bạn trai rồi, sao chưa nghe cậu nói qua nhỉ, kín miệng thật đấy.

“Nhưng em biết, để lấy được bằng thạc sĩ, tiến sĩ đã không dễ gì, mà đối với bộ môn Vật lý của Trường Đại học C lại càng khó hơn.

Khúc Kỳ điều chỉnh lại hơi thở của mình, mở cửa bước xuống xe, sau đó vẫy tay với Trần Thiếu Ngang.

Cô mở mắt ra nhìn xung quanh rồi nhìn xuống quần áo trên người mình, cơn buồn ngủ đã tan được một nửa.

Cookie đứng bất động.

Đại Đường Bình Dương công chúa, thụy hào Vi Chiêu, là chị gái của Đường Thái Tông, cô ấy có công rất lớn trong việc thành lập nhà Đường.

Khoảng 100 ngày trước kỳ thi, anh về nhà thì phát hiện bà ấy đã uống rất nhiều thuốc ngủ, nằm bất tỉnh trên giường, để lại toàn bộ số tiền tiết kiệm được cho anh.

“Anh ấy thường ngày rất bận rộn, chỉ thỉnh thoảng mới tới đón mình, cho nên cậu chưa từng gặp mặt.”

“Không sao đâu, bọn trẻ đều rất thông minh nên em không cần lo lắng nhiều, giảng bài một lần là chúng sẽ hiểu.

“Nói về cô con gái thứ ba của Đường Cao Tổ, Công chúa Bình Dương và Nương Tử Quân của cô ấy.

“Không phải, đã nhiều năm rồi.”

Sau đó, cô còn vì anh mà từ bỏ trường Đại học tốt nhất Cần Nam để chạy đến thành phố C.

Cô ngủ rất an tĩnh, hơi thở đều đều, không biết cô mơ thấy gì, khóe môi hơi nhếch lên.

Đúng rồi, còn biết nấu mì ăn liền nữa.”

“Tuổi còn trẻ như vậy đã làm giảng viên đại học C, mình đoán anh ấy tốt nghiệp Tiến sĩ?”

Anh nhẹ nhàng đáp lời: “Sau khi tốt nghiệp đại học, anh bán nhà ở quê đi, định cả đời sẽ không bao giờ về nữa”.

“Đương nhiên rồi, những đứa trẻ của tụi em là những đứa dễ thương nhất.

“Thật xin lỗi.”

Sau đó, cả hai đều ở lại thành phố C, anh bắt đầu cố gắng chủ động vun đắp tình cảm giữa hai người.

Anh không muốn một cô gái tốt như vậy cứ coi anh là một giấc mộng xa vời, chỉ có thể đứng từ xa quan sát, bảo vệ, sau đó bước vào cuộc sống của anh một cách mơ hồ.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi sọc trắng xám, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, đường nét khuôn mặt đoan chính, khi cười lên mang theo vài phần nho nhã.

Thấy Khúc Kỳ không phản bác, Trương Dĩnh tấm tắc hai tiếng: “Cookie à, cậu được đấy, người có điều kiện như vậy mà lại bị cậu bắt được rồi sao? Quả thật khiến cho mình nhìn cậu với cặp mắt khác nha!”

“Không đi hả?”

Có một cô gái đã âm thầm theo dõi anh từ năm lớp 10, nhưng anh lại chẳng mảy may bận tâm.

Để rồi sau bao nhiêu năm, tình cảm của hai người đều không mặn không nhạt, không thể tốt như mối quan hệ lâu dài giữa Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh.


Trên mặt Cookie hiện lên hai rặng mây đỏ, chầm chầm đi qua ngồi xuống.

Trần Thiếu Ngang nói: “Em chơi một lát, anh đi nấu cơm.”

Vừa mới yêu hả?”

Trần Thiếu Ngang thấy vậy liền cho nhỏ tiếng xuống, một lúc sau Khúc Kỳ ngủ thiếp đi.

Khi cô ấy qua đời, quân đội đã tổ chức tang lễ cho cô ấy, tuy là một cô gái không thua gì đám mày râu.”

Cô nói đến đây, trong ánh mắt như có các vì sao đang lấp lánh, bất giác mỉm cười.

“Ừm, cũng được.”

Trần Thiếu Ngang cẩn thận suy nghĩ, sau đó nghiêm túc hỏi cô: “Sáng nay anh thế nào?”

Trên ghế sô pha trong phòng khách, Trần Thiếu Ngang đang sấy tóc cho Khúc Kỳ, cô ngồi thẳng lưng, cả người dường như rất căng thẳng.

“Không phải anh đang viết báo cáo sao, em không quấy rầy anh nữa, anh mau đi di, em sẽ cho tiếng nhỏ xuống.”

“Hoàn cảnh gia đình lúc đó không cho phép anh từ bỏ việc học, đọc sách là lối thoát duy nhất.

Trần Thiếu Ngang nhìn cô: “Em nói cảm ơn với anh làm gì?”

“Mới ở đây nè, mình còn có thể không nhìn thấy được sao? Tuy rằng cách cửa kính xe nhưng vẫn có thể thấy rất đẹp trai.”

Mẹ anh muốn tái hôn nhưng vì gánh nặng là anh nên khó tìm được nhân duyên tốt.

Đang định xuống xe, không ngờ Trần Thiếu Ngang lại nắm lấy cổ tay cô.

Trần Thiếu Ngang nhìn cô: “Có phải em muốn nói gì với anh không?”

Dần dần, Cookie dường như không còn câu nệ như trước nữa, cô bất giác nghiêng người về phía Trần Thiếu Ngang, tiếp tục kể cho anh nghe tình tiết trên TV: “Em mới xem đến tập hai, là cảnh năm cuối của nhà Tùy, nữ chính là Lý Ba Nương Tử đóng giữ Phủ Thái Nguyên, phải thành thân cùng Sài Thiệu.”

Chương 69: 69: Ngoại Truyện 09 Câu Chuyện Thầm Mến Ngọt Ngào 2

Trong lòng không hiểu sao có hơi mất mác, cô nhớ nguyên một ngày, nhưng anh lại quên mất tiêu.

Trần Thiếu Ngang lắc đầu: “Anh không thích kể chuyện gia đình cho họ biết, cho nên lúc gặp chuyện cũng không nói ra.

Bầu không khí rất tốt, trong lòng Cookie có chút ngọt ngào.

Bánh Quy Nhỏ lập tức đỏ mặt: “Không, không cần, sắp khô rồi…”

“Không đâu, anh sắp xong rồi.”

“Hả?” Khúc Kỳ ngẩng đầu: “Khi đó anh, có chú ý đến em hả?”

Đây không phải là một người bình thường, cuộc sống của một người bình thường không phải như thế này.

Ngoài ra, Trần Thiếu Ngang còn làm cá chua ngọt và tôm hầm mỡ.

Hơn nửa, Khúc Kỳ rất cởi mở, sau giờ học, cô và chúng thường nói chuyện rất thân thiết với nhau.

Khúc Kỳ gật đầu.

Trên mặt Trương Dĩnh lộ ra vẻ tươi cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hơn nửa, em còn thấy anh trai kia…”

Dù sao thì cô cũng không đi, rất xấu hổ!

Ánh trăng sáng tỏ, bầu trời đầy sao.

Khúc Kỳ can đảm hơn một chút, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em sẽ luôn ở bên anh, vĩnh viễn luôn bên cạnh.”

Trần Thiếu Ngang im lặng một hồi, hôn lên tay cô rồi nói: “Anh chưa từng kể cho em nghe về gia đình anh nhỉ?”

“Hôm nay anh không bận sao?”

Khúc Kỳ cười ngọt ngào: “Thật ra em cảm thấy cũng rất được, nhất định ngon hơn Nam Khanh nấu, cậu ấy chỉ biết làm mì Ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Thiếu Ngang nói xong thì nhìn thời tiết bên ngoài, anh nói với cô: “Đem quần áo trong phòng vệ sinh ra phơi nắng đi.”

“Ừm.”

Trong lòng Khúc Kỳ rầu rĩ không thôi.

Khi còn là sinh viên, hai người không học cùng trường, anh lại học rất nặng, nên hai người không có nhiều cơ hội gặp nhau.

Tất cả nỗ lực trong những năm qua, đều chỉ vì muốn mang đến cho em một tương lai tốt đẹp nhất.

Trần Thiếu Ngang cười nhạo cô: “Có phải trong mắt thầy cô, học sinh của mình luôn là người giỏi nhất?”

Ngày nào anh cũng bị bà ấy đánh, sau đó bà ấy vừa bôi thuốc cho anh vừa khóc.”

Cookie vội chạy vào toilet.

Trần Thiếu Ngang đưa thuốc qua: “Anh mua cho em viên ngậm làm dịu cổ họng, không đắng đâu.”

Khúc Kỳ suy nghĩ một chút: “Buổi sáng chỉ dạy nửa buổi, buổi chiều có hai tiết học.”

Thấy Trương Dĩnh mê trai, Khúc Kỳ nhanh chóng dừng lại: “Đừng nghĩ nữa, bạn trai mình đó.”

Bình thường anh có rất nhiều việc, thường xuyên đi sớm về muộn, có khi còn ngủ luôn trong phòng thí nghiệm, Cookie ở nhà nhưng chưa chắc hôm nào cũng nhìn thấy anh.

Trần Thiếu Ngang mỉm cười giúp cô vén vài sợi tóc lộn xộn ra sau tai, anh thở dài một tiếng, giọng điệu cũng thoải mái hơn rất nhiều: “Thực ra chuyện này cũng đã xảy ra lâu rồi, bây giờ anh cũng không còn buồn nữa.

____

Nhưng mà giây tiếp theo, Trần Thiếu Ngang khẽ cười: “Thì ra là cậu ấy không biết nấu cơm, vậy lần sau anh phải cà khịa Mục Lăng Thành mới được, để cậu ta dạy vợ học nấu ăn, chứ không thì đến Cookie cũng chê.”

Năm tư Đại học, mẹ anh qua đời, bọn họ mới biết được.

Đến trước cổng trường, anh hỏi: “Mấy giờ em tan làm?”

Để đền đáp em năm đó, đã yên lặng làm bạn bên cạnh anh.

Khúc Kỳ dựa vào người anh, hệt như một con mèo không muốn rời xa anh: “Em chỉ muốn lúc nào cũng được ở bên anh, dù lúc đói em cũng cảm thấy vui vẻ.”

Khi anh quay người rời đi, cô quay lại định vào trường, kết quả lại gặp được một nữ giáo viên của tổ Tiếng Anh, Trương Dĩnh.

Sau khi thấy anh cắt xong, Khúc Kỳ nói: “Như vậy là được rồi, việc còn lại để em làm, anh có thể làm những việc khác.”

Em phát hiện một chuyện, mặt của Mậu Tuyết rất thích hợp với phim cổ trang.”

Lúc Khúc Kỳ còn đang sợ hãi, Trần Thiếu Ngang đã buông cô ra rồi nhẹ nhàng nói: “Đi đi, lát nữa anh đến đón em.”

Khúc Kỳ chậm rãi vươn tay xoa sau đầu anh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Không có, anh rất tốt với em, mua quần áo, mỹ phẩm, trang sức cho em, chỉ là, anh rất bận rộn…”

Cô nói xong liền chạy nhanh về phía trước, bỏ lại Trương Dĩnh ở phía sau.

Anh tắt đèn ngủ rồi rời đi.

Đây là cổng trường đấy!

Trần Thiếu Ngang đợi một lát, có chút bất đắc dĩ nói với cô: “Đi đánh răng rửa mặt đi.”

Mặc dù bình thường cô là một người tốt tính, nhưng mà, chiều nay tan học cô nhất định phải nói chuyện này với Trần Thiếu Ngang mới được.

“Những chuyện này, Mục Lăng Thành và Lưu Minh Triết có biết không?” Cô hỏi.

Trần Thiếu Ngang hôn l*n đ*nh tóc của cô: “Thật ra, anh rất vui khi em thi vào đại học C.”

“Vậy cứ giảng bài suốt như thế, cổ họng của em có chịu được không?”

Thỉnh thoảng, đôi lông mi dài khẽ run run, mang theo vài phần hoạt bát.

Trần Thiếu Ngang nhìn cô, cười: “Cũng biết một chút.

Trần Thiếu Ngang: “…”

Trước đây cô đã từng hỏi anh tại sao anh không bao giờ quay lại, anh vẫn luôn im lặng không nói gì.

Trần Thiếu Ngang cụp mắt xuống, khóe môi nở nụ cười nhẹ: “Nếu em biết sớm hơn thì sao?”

Trần Thiếu Ngang tìm chủ đề nói với cô: “TV đang chiếu gì thế?”

Hơn nữa, anh vẫn còn nợ cô một tình yêu thực sự.

Ăn sáng xong, Trần Thiếu Ngang đích thân đưa cô đến trường.

Thấy xe của anh đã đậu ở cổng, cô ngoan ngoãn ngồi vào xe rồi thắt dây an toàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Thiếu Ngang vừa lái xe vừa hỏi.


“Em cũng thấy, anh ấy rất đẹp trai.”

Đó là tia nắng ấm áp của những năm tháng thanh xuân mà anh không muốn nhìn lại.

Sau đó trên đường đi, Khúc Kỳ vô cùng ủ rũ, vẫn là không biết làm thế nào mở miệng nói chuyện với Tràn Thiếu Ngang về vấn đề có liên quan đến chuyện kia.

Khúc Kỳ: “…”

“Phim nói về cái gì thế em?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Thiếu Ngang nắm tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

“Dạy xong thì gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.”

Khúc Kỳ ngẩng đầu nở nụ cười: “Cà chua dầm trứng, món này đơn giản nhưng rất ngon.”

Trần Thiếu Ngang thấy vậy rất đau lòng.

Trần Thiếu Ngang đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô: “Nếu em không đi lấy, anh đi thay em nhé?”

“Đại học C”

Mình dạy tiết đầu, phải vào trước đây.”

Khi bước ra, cô đã thấy quần áo được phơi ở ngoài ban công.

Bởi vì hôm nay trường học có lãnh đạo đến lớp dự giờ nên đêm qua Cookie phải thức khuya chuẩn bị bài, sáng nay ại dậy sớm, bây giờ bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, vô thức dựa vào lòng Trần Thiếu Ngang.

Trần Thiếu Ngang và Khúc Kỳ yêu đương từ thời đại học đến giờ, cũng đã chín năm rồi.

Dù sao thì da mặt em mỏng, không dám lại gần anh.”

Cô nói nhìn thời gian: “Không còn sớm nữa, em phải vào rồi.”

Khúc Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, chưa kịp nói thì mặt đã đỏ bừng: “Không, không có gì.”

Khúc Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống thấy còn bảy phút đồng hồ, cũng không dám tiếp tục ở trong phòng học nữa, cô đứng dậy đi tới văn phòng.

Anh ngậm lấy môi cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Ý em là, như thế này sao?”

Anh nói xong, đánh tay lái quay đầu.

Hơn nữa, bây giờ anh ở thành phố C tốt như vậy, sao phải quay về đó chứ? Anh ở đâu, em ở đó.”

Trần Thiếu Ngang thấy cô mang theo một túi giấy, bên trong là một đống bài tập dày cộp thì không khỏi nhíu mày nói: “Nhiều vậy sao? Cuối tuần còn phải tăng ca à?”

“Cậu nhìn thấy sao?’

Bữa tối, Khúc Kỳ nhìn các món ăn trên bàn, cô làm cà chua dầm trứng, nấm bào sợi thịt, còn có đậu phụ cay.

“Vậy lát nữa anh định thức khuya à?”

Cô nói xong lập tức duỗi tay nhận lấy, cúi đầu ăn cháo không nói lời nào.

Cô đi chân trần mở cửa phòng ra, đúng lúc Trần Thiếu Ngang đang bưng bát cháo đi tới, nhìn thấy cô thì lập tức mỉm cười: “Dậy rồi à? Đi rửa mặt rồi ăn sáng nào.”

Tất nhiên anh muốn kết hôn với cô, nhưng anh không muốn phải kết hôn như vậy.

Trần Thiếu Ngang dựa vào ghế sô pha, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Khi còn nhỏ, cha anh mất trong một vụ tai nạn xe hơi, để lại mẹ và anh.

Nếu em không muốn rời xa gia đình, muốn ở gần với họ hơn thì chúng ta cũng có thể về đó phát triển.”

Chúng rất thích học tập và cũng rất ngoan.”

Vì những lời nói của anh, trong lòng Khúc Kỳ tràn ngập sự ấm áp, trên khóe môi nở một nụ cười mãn nguyện.

Khúc Kỳ vừa xem vừa le lưỡi: “Trông ngon quá.”

“Ăn bánh bao ạ.”

Khúc Kỳ vui vẻ nói: “Em còn tưởng rằng anh không chú ý đến em.

Khúc Kỳ còn chưa kịp trả lời thì anh lại càng hôn cô sâu hơn, dùng đầu lưỡi càng quét môi răng cô.

Quan trọng là phải đến để gặp mặt cha mẹ em.

(EbookTruyen.Net)

Nhìn thấy cô bước vào trường học, Trương Dĩnh cũng đi theo, trên đường đi, có vài học sinh lễ phép chào hỏi, hai người mỉm cười đáp lại.

Ngay sau đó, Tô Tiếu Nguyệt nói: “Một anh trai đưa cô đến đây.”

Khúc Kỳ đã dạy chúng từ năm lớp 10, đến nay hai năm.

Thực ra Khúc Kỳ không thích nói chuyện về Trần Thiếu Ngang với mọi người, thứ nhất là cảm thấy không an toàn, cứ nói thêm vài câu là có thể bị bắt đi mất.

Trong lúc nói chuyện, Cookie chợt phản ứng lại, không biết từ lúc nào mái tóc cô đã được anh sấy khô.

Lúc sau cô mới đột nhiên phản ứng lại, não bộ bắt đầu hoạt động chậm chạp: Hình như đêm qua cô ngủ quên trong phòng khách, nhưng bây giờ …

Trường của Khúc Kỳ là trường trung học cơ sở trọng điểm ở Thành phố C, trực thuộc Đại học C.

Trương Dĩnh trạc tuổi cô, hai người cùng vào trường trung học trực thuộc, quan hệ cũng không tệ.

Cô nói xong, giọng nói không thoải mái mà ho khan vài tiếng.

Trần Thiếu Ngang nếm thử món ăn, sau đó gật đầu khen ngợi: “Anh nghĩ món trứng dầm cà chua này rất ngon, cũng có chút tay nghề.”

Cô vừa mới nói với Trần Thiếu Ngang học trò của cô rất đáng yêu, nhưng bây giờ cô lại thấy tụi nhỏ không đáng yêu chút nào!

Khi đó cô vẫn rất cẩn thận, sợ làm phiền anh, nếu không có việc gì gấp, cô sẽ không bao giờ chủ động đến tìm anh.

“Mình thấy rồi, vừa mới hôn cậu chứ gì?”

“Hay ạ, còn rất thú vị nữa.”

Anh suy sụp rất lâu nhưng vẫn cắn răng vượt qua quá khứ, lựa chọn đưa bà ấy đến viện dưỡng lão ”

May mắn được đưa đến bệnh viện kịp thời, nhưng khi tỉnh dậy thì cả người cứ ngây ngốc mãi, không nói được lời nào, bà ấy cứ ngồi trước cửa sổ cả một ngày, thậm chí còn quên mất, bà ấy còn có một đứa con trai.

Việc này của anh ảnh hưởng không tốt chút nào!

Hôm nay cũng như thường lệ, một người là thành viên ủy ban nghiên cứu Tô Tiếu Nguyệt, người kia là lớp trưởng tiếng Anh, Lâm Giai.

Anh rất ít khi ăn sáng với cô, lại càng ít khi bóc vỏ trứng cho cô.

Cookie có hơi nhụt chí: “Đúng vậy, anh là học bá, có gì mà anh không biết chứ.

Bạn thân mà, thỉnh thoảng lôi ra làm nền cho cô một chút cũng không sao đâu.

Trần Thiếu Ngang kéo cô dậy: “Vậy thì chúng ta cùng làm đi.”

Ở giữa hàng đầu tiên có bốn học sinh, hai nam và hai nữ, trong đó có hai cô gái hoạt bát hơn, thích chạy đến nói chuyện với cô.

“Hai người các em.” Cô ngắt lời Lâm Giai, hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đi thu bài tập tiếng Anh của các bạn trong lớp cho cô đi.”

“Đã nhiều năm rồi sao? Vậy hai chúng ta làm việc với nhau cũng hơn một năm rồi, sao mình không gặp được? “

“Anh không phải là một người bạn trai tốt, bao năm qua anh vẫn không để ý đến em, không che chở cho em thật tốt.”

Trong lúc nhất thời, Khúc Kỳ cảm thấy bản thân trở thành một đứa trẻ phạm lỗi, nói chuyện cũng rất ấp úng: “Không có chuyện gì lớn cả, thì, chính là, sáng nay anh như vậy ở cổng trường, bị các giáo viên và học sinh nhìn thấy thật không tốt chút nào, sau này, có thể… chú ý một chút được không, một chút là được rồi.”

“Thật sự không có gì?”

Sắc trời dần dần tối đen, đèn trong phòng khách vẫn chưa bật, bóng dáng hai người cũng mờ đi một chút.

“Anh ấy làm nghề gì?”

Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của cô, anh cười nhạt một tiếng: “Chỉ một chuyện này thôi, em ấp úng cả nửa ngày luôn rồi? Em, rất sợ anh sao? Ngay cả chuyện đưa ra yêu cầu với anh cũng không dám nói?”

Nhưng dù sao Mục Lăng Thành cũng không nghe thấy, mà Trần Thiếu Ngang nhất định sẽ không nói lung tung!

Khúc Kỳ nhìn anh, không nói gì.

Mỗi khi cô lấy hết can đảm gọi điện cho anh, câu đầu tiên luôn là: “Anh có bận không, em có làm phiền anh không?”

Cookie vui vẻ trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Thật ra anh không cần phải bên cạnh em đâu, em còn có việc riêng muốn làm.”

Cookie nhanh chóng gật đầu: “Không có tiết thì em sẽ về nhà với anh.”

Buổi chiều, lúc Khúc Kỳ ra khỏi phòng học trong đầu còn đang suy nghĩ miên man phải nói với Trần Thiếu Ngang như nào.

Cô ấy nhìn theo hướng đuôi xe vừa rời đi, rồi nhìn Khúc Kỳ: “Người đàn ông vừa rồi thật đẹp trai.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Thiếu Ngang nhìn cô, ánh mắt dần dần dịu đi.

Anh cũng không đánh thức cô mà đưa cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống, sau đó đắp chăn cho cô lên.

Trần Thiếu Ngang vẫy tay với cô: “Lại đây.”

“Vậy thì vì sao?”

Dù sao thì đây cũng là trường trọng điểm mà.”

Hai người nhìn nhau, cuối cùng ngoan ngoãn đi thu bài tập.

“Cái này hả.” Cookie nói: “Đây là bộ phim cổ trang ra mắt năm ngoái có tên là ‘Đại Đường Trường An Ca’, Mậu Tuyết cũng nhờ bộ phim này mà nhận được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Thứ hai, cô cảm thấy Trần Thiếu Ngang không thích cô nói lung tung.”

“Khúc Kỳ.” Anh đột ngột gọi cô: “Khi anh quyết định ở bên em, là lúc anh muốn bảo vệ em đến hết cuộc đời.

“Ừm, anh vừa làm xong một hạng mục, sẽ nghỉ ngơi một thời gian, có thể bên cạnh em.”

Đang nói, cô đột nhiên ngẩng đầu: “Anh học khối tự nhiên nên chắc không biết nhiều về lịch sử đúng không?”

“Nếu, nếu em biết chuyện này sớm hơn một chút là tốt rồi.” Cô nói.

Trần Thiếu Ngang hỏi cô: “Em thích ăn bánh bao hay bánh quẩy?”

Khi mới chuyển đến, cô rất khách khí, làm việc gì cũng nhẹ chân nhẹ tay.

“Giảng viên đại học.”

“Nếu biết sớm hơn thì em sẽ yêu anh nhiều hơn.”

Bỗng nhiên Trần Thiếu Ngang đặt trán lên vai cô rồi nói một câu như thế.

Khúc Kỳ nói: “Trước đây, mỗi giáo viên tiếng Anh chỉ đứng hai lớp, nhưng gần đây có một giáo viên tiếng Anh nghỉ việc, do thiếu người nên em đứng tới ba lớp.

Khúc Kỳ càng đỏ mặt hơn, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần, cúi đầu: “Anh, rất ít khi hôn em, em sợ em nói ra thì ngay cả cơ hội anh hôn em sẽ càng ít đi.”

“Cho nên, sau khi tốt nghiệp đại học, anh không về thành phố Cần Nam nữa, là bởi vì không có người thân ở đó sao?”

“Không sao, anh xem với em một lát.”

Kết quả là anh lại đi châu Âu hai năm trời0.

“Vậy thì phải bỏ đi.”

Nhưng anh không có gì để đáp lại cô.

Giờ cuối cùng cô cũng biết, tại sao anh lại không thích nói chuyện như vậy.

“Hay không?”

Anh yêu em nhiều lắm.”

Trần Thiếu Ngang vừa cắt hành, gừng và tỏi vừa hỏi cô.

Anh xoa đầu cô: “Những năm đại học anh không gặp em thường xuyên, là do anh thực sự rất bận, vừa phải học, vừa phải kiếm tiền đóng học phí và tiền chữa bệnh cho bà ấy.”

Cô ngoan ngoãn đi tới, đặt bài tập lên trên bàn, ngồi xuống bên cạnh Trần Thiếu Ngang.

Khúc Kỳ mím môi, ngồi tại chỗ không nhúc nhích, hai lỗ tai nóng ran, từ đôi môi vừa rồi bị anh hôn có cảm giác tê dại như có dòng điện truyền đến.

Khúc Kỳ sững người: “Cái gì?”

Bà ấy vì nuôi dưỡng anh mà chịu đựng không ít khổ sở, cuối cùng mọi oán hận đều trút hết lên đầu anh.

Chàng trai mà cô thích luôn xuất sắc như vậy.

Đôi mắt Khúc Kỳ dần đỏ lên.

Lớp (1) lớp (2) và lớp (3) của Lớp 11.

Anh ôm cô vào lòng, nhìn đồng hồ trên cổ tay nói: “Không còn sớm nữa, xem xong tập này thì đi ngủ đi.”

Hơn nữa còn có rất nhiều học sinh và giáo viên đều biết cô!

Thực ra, anh là một người rất lợi hại, là người trẻ tuổi nhất trong lớp, lại là một người rất tài giỏi, em rất tự hào về anh.”

Khúc Kỳ nói: “Không đi được, còn phải chữa bài tập nữa.”

Bữa cơm này, hai người ăn đặc biệt yên lặng, Cam Nhỏ lắc lư tới lui trên mặt đất, thỉnh thoảng cọ vào mắt cá chân của Cookie.

Trần Thiếu Ngang cau mày: “Nhiều như vậy sao? Tiếng Anh là môn chính, mỗi một giáo viên trường em đều đứng nhiều lớp như vậy sao? “

“Ừm.” Anh trả lời.

Khúc Kỳ mím môi, ngả vào lòng ngực anh.

Khúc Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu, cả người ngẩn ra: “Anh quên à?”

“Ừm, em bảo tụi nhỏ viết một bài văn tiếng Anh, một tuần nộp một lần, hôm nay là thứ sáu, cho nên lấy về nhà chấm.

Bây giờ chúng ta có tiền rồi, đi về đó bằng máy bay chỉ tốn có hai tiếng thôi, ba mẹ sẽ không để bụng chuyện chúng ta ở đây đâu.

Không ngờ anh lại tri kỷ như vậy, trong lòng Khúc Kỳ ấm áp không thôi, cô nói cảm ơn rồi bỏ một viên vào trong miệng.

Nhưng mà, quả thật một gia đình anh nên có trong tưởng tượng của cô, khác rất nhiều.

“Đại học nào?”

Tuần nào cũng như vậy hết, có thể là do anh quá bận nên mới không để ý.”

Trần Thiếu Ngang buồn cười nhìn cô: “Sao đói bụng mà không nói với anh?”

Hai người trò chuyện rất khuya, mãi sau mới nghe thấy tiếng “rột rột”, Khúc Kỳ mới xấu hổ che bụng mình, vẻ mặt ảo não.

Anh vẫn không thể hiểu được người mẹ vừa chăm sóc cho anh lại vừa tra tấn anh?”


Trần Thiếu Ngang mỉm cười, đi đến tủ lạnh tìm cá rồi bắt đầu chế biến.

Trần Thiếu Ngang liếc cô một cái: “Anh nhớ hoàn cảnh gia đình em rất tốt mà, cũng biết nấu ăn sao?”

Thiếu niên lúc đó tuy không giỏi biểu đạt, nhưng anh vẫn luôn âm thầm cất giữ trong lòng.

Chỉ là đôi khi cô cũng rất đau khổ.

Trong phòng bếp, Khúc Kỳ cúi đầu khuấy trứng, động tác tuy không điêu luyện nhưng rất nghiêm túc.

“Không cần đâu, để em làm cho, bình thường anh luôn ở trong phòng thí nghiệm, thức ăn đều là em nấu mà.”

Trở về nhà, sau khi thay giày, Trần Thiếu Ngang đi tới ngồi xuống sô pha, thấy Khúc Kỳ cầm xấp bài tập kia đi vào phòng ngủ, anh hỏi: “Bây giờ làm việc luôn hả?”

Cô không bao giờ biết rằng những hành động đó của cô đã sưởi ấm trái tim của anh.

Nhưng trên thực tế, tình yêu của hai người có một chút khác biệt so với những cặp đôi bình thường.

“Sắp đến giờ vào lớp rồi.

Mặc dù, việc kéo Nam Khanh xuống nước có vẻ không ổn lắm.

Thứ anh biết được chắc chắn nhiều hơn em.”

“Vậy, không có gì.”

“Bây giờ vẫn còn sớm, có muốn đi chỗ nào chơi không?”

Về phần Trần Thiếu Ngang, lúc này anh đang ngồi ở bàn ăn, giọng điệu bình thản gọi cô tới ăn sáng.

Khúc Kỳ ngại ngùng cười, đôi mắt cong cong thành kênh nước nhỏ: “Em quen rồi.”

Sau đó, anh kéo cô lại, buộc cô phải ngồi đối mặt với anh.

Khúc Kỳ ngượng ngùng lắc đầu: “Sau khi tốt nghiệp cấp 3 em mới bắt đầu học nấu ăn, chỉ hy vọng có thể làm cho anh ăn.

“Có lẽ vì lý do này mà hồi nhỏ anh đã không thích nói chuyện.

Trước đây anh chưa bao giờ làm vậy, Khúc Kỳ co rúm người, cắn chặt răng, thân thể truyền đến từng trận run nhỏ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: 69: Ngoại Truyện 09 Câu Chuyện Thầm Mến Ngọt Ngào 2