Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Chương 27

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Chương 27


Tiếng vó ngựa truyền đến, tốc độ càng lúc càng nhanh và không có dấu hiệu chậm lại.

"Ngon mà." Cửu Châu nhét miếng thịt khô cho Minh Kính Châu, cười tít mắt, "Người trong Vương phủ tốt lắm, điện hạ cũng tốt nữa."

Trái lại ông ấy sẽ nghĩ ta là huynh trưởng nhưng hẹp hòi, không nhường nhịn đệ đệ."

***

"Vương gia không sao chứ ạ?" Người hầu lo lắng nhìn Tề Vương, tất cả mọi người đều thấy rõ, nếu vừa nãy hắn không kéo ngựa lại thì xe ngựa của Thần Vương sẽ tông vào thật.

Có nhạc phụ nào lại thích tên đàn ông xấu xa dám b·ắ·t· ·c·ó·c con gái mình chứ?

Gió thổi vù vù bông tuyết lạnh lẽo, sắc mặt của cánh người hầu Tề Vương cũng trở nên khó coi.

"Đa tạ Ngũ đệ đã nhắc nhở." Tề Vương dùng sức siết chặt dây cương, sau đó lại buông lỏng, "Ngũ đệ đi thong thả."

Chỉ cần hoàng thượng vẫn còn sủng ái hắn thì các hoàng tử, công chúa khác sẽ phải né tránh hắn.

"Tứ ca nhân hậu, tính đệ lại không tốt.

Dứt lời, hắn cưỡi ngựa dẫn theo cỗ xe chạy vụt lên trước.

"Chẳng lẽ bá quan văn võ không biết tính nết của hắn?" Tề Vương cười mỉa, "Có ai dám nói một câu không đúng trước mặt hắn không?"

"Điện hạ." Cửu Châu ló đầu ra khỏi xe ngựa, "Huynh và Tề Vương mới cãi nhau, có phải sẽ gặp phiền phức không?"

Gia phong Trịnh gia như vậy thì con cháu làm sao có thể nhậm chức trong triều?" Long Phong đế tìm trên danh sách thế hệ thanh niên, gạch một dấu chéo màu đỏ vào tên Trịnh Vọng Nam, "Trẫm vốn thông cảm cho Bình Viễn Hầu bệnh nặng, nhưng làm quan quan trọng nhất là đạo đức và phẩm chất, trẫm không thể xem giang sơn xã tắc như trò đùa vì sự thông cảm nhất thời được."

"Đừng ấn, đừng ấn, ta nói hai câu thôi." Cửu Châu duỗi hai ngón tay ra, "Thứ nhất, điện hạ không ngang ngược chút nào." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn con ngựa và cỗ xe đang xông về phía mình, Tề Vương chợt nhớ đến hồi còn bé, hắn và Vân Độ Khanh cùng thích một chiếc đèn lồng, Vân Độ Khanh dẫn theo thái giám đánh lộn với hắn một trận, sau đó đoạt lấy đèn lồng nghênh ngang rời đi.

"Sao, Tứ ca không muốn nhường à?" Thần Vương nhìn Tề Vương, cười khẩy, "Hôm nay bổn vương thấy khó chịu trong người nên không muốn hứng gió lạnh, nếu có chỗ đắc tội mong Tứ ca thứ lỗi!"

Xe ngựa phía trước dừng lại, Thần Vương ngồi trên lưng ngựa ngoái đầu, chắp tay cười với Tề Vương, "Cám ơn Tứ ca đã quan tâm sức khỏe của thần đệ."

Nếu sau này đệ còn nhìn thấy tên này đi theo Tứ ca thì đệ sẽ giúp Tứ ca dạy dỗ hắn." Thần Vương lạnh lùng nhìn tên người hầu vừa lên tiếng kia, "Người hoàng gia không dung túng cho hạng hạ nhân này."

"Con trẫm và lão Tứ xảy ra mâu thuẫn à?" Long Phong đế khép lại mật báo trong tay, hỏi Lưu Trung Bảo, "Mấy ngày trước, phủ Bình Viễn Hầu bắt cô nương Minh gia nhường đường là như thế nào?"

Mưu sĩ nín thinh, Vương gia nói không sai, chỉ cần Bệ hạ còn thiên vị Thần Vương thì bọn họ cũng hết cách.

Lưu Trung Bảo nhìn dấu gạch chéo to tướng kia, cười đáp, "Thiên hạ nhận ân trạch của Bệ hạ, nhân tài xuất hiện lớp lớp.

Đưa mắt nhìn cỗ xe ngựa rời đi trong gió tuyết, Tề Vương cúi đầu nhìn người hầu đang quỳ trên mặt đất, "Đứng dậy đi."

Tên hầu trắng bệch mặt, hắn ta quỳ hẳn một chân xuống, không dám nhiều lời nữa.

Thẩm thị và Minh Kính Châu thấy con gái vui vẻ tung tăng bước vào cổng, hai người vờ như đi ngang qua, thuận miệng hỏi, "Tối nay con muốn ăn gì?"

"Thần Vương ỷ mình được thánh thượng cưng chiều nên coi trời bằng vung..."

Không có Trịnh gia thì vẫn còn Tôn gia, Lý gia, Minh gia, hàng ngàn, hàng vạn nhân tài trong thiên hạ đều sẽ để Bệ hạ trọng dụng."

"Đa tạ Ngũ đệ đã quan tâm, sau khi trở về ta sẽ dạy dỗ lại hạ nhân." Tề Vương cất giọng thờ ơ, "Nếu Ngũ đệ thấy khó chịu thì về nhà sớm đi, đừng để gió tuyết làm ảnh hưởng đến sức khỏe."

"Đừng nói nữa." Tề Vương ngắt lời người hầu, "Quay về thôi."

"Thế thì được." Thần Vương vỗ m.ô.n.g ngựa, quay người rời đi.

Còn giờ vãn bối thì vô năng, vấy bẩn uy danh của tổ tiên, thật đúng là đáng tiếc." (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm thị, "..."

Từ phủ Thần Vương đến phủ Minh Thị lang vốn không cần đi qua con đường này, Vân Độ Khanh cố ý đi vòng sang bên này, ép hắn nhường đường là vì ghi thù chuyện phủ Bình Viễn Hầu bắt Minh Cửu Châu nhường đường hôm trước.

"Huynh trưởng của bổn vương tự nguyện nhường đường thì liên quan gì đến ngươi?" Thần Vương cười khẩy, "Chủ nhân còn chưa lên tiếng, ngươi là hạ nhân lại dám vượt quyền, châm ngòi tình cảm huynh đệ hoàng gia, tội đáng chém."

Tự dưng bà thấy đau răng, ăn không nổi.

"Đây là thịt khô của phủ Thần Vương đó mẹ." Cửu Châu lấy ra một miếng đưa tới trước mặt Thẩm thị, "Ngon lắm đó, mẹ ăn thử đi."

Tề Vương lặng thinh nhìn Thần Vương, không có hành động nhường đường.

Lưu Trung Bảo kể lại mọi chuyện từ đầu.

Cỗ xe ngựa lướt qua Tề Vương, gió vù vù khiến áo choàng lông cáo của hắn bay lên.

"Đúng cái gì mà đúng?" Thần Vương chọc vào trán nàng, "Chuyện này không liên quan gì đến cô cả, ngồi xuống đi, sắp về đến phủ Thị lang rồi."

"Trả tấu chương lại đi.

Cửu Châu cười tít mắt nhìn Thần Vương, điện hạ tốt bụng thật đó, dù giúp nàng cũng không muốn kể công.

Thở dài một tiếng, Long Phong đế bùi ngùi, "Năm xưa khi lão Bình Viễn Hầu vẫn tại thế, Trịnh gia rạng rỡ biết mấy.

"Trí nhớ của Bệ hạ tốt thật, lão nô chỉ nhớ mang máng hình như là có chuyện này."

"Thần Vương, ngươi chớ khinh người quá đáng!" Một người hầu không nhịn nổi nữa, "Ngươi bất kính với huynh trưởng, chẳng lẽ không sợ người đời chê cười?"

"Dù Bệ hạ không trách phạt nhưng cũng có thể khiến bá quan văn võ biết Thần Vương vô lý..."

Thẩm thị phát hiện trên hông nàng có treo một cái túi nhỏ căng phòng, "Cái gì vậy?"

Miếng thịt khô đang nhai ngon lành bỗng mất đi hương vị, Minh Kính Châu cắn thật mạnh.

***

"Điện hạ, thuộc hạ vô năng."

"Lão thái thái Trịnh gia đã già rồi." Long Phong đế đứng dậy, "Người già nên đãng trí, con cháu thì tầm thường, dưới tước vị cao sang chỉ còn lại một nắm đất bùn." (đọc tại Qidian-VP.com)

Về mật báo chuyện mâu thuẫn giữa Tề Vương và Thần Vương ở trên đường đã bị Long Phong đế ném vào lò lửa.

"Ta không sao." Sắc mặt Tề Vương nặng nề.

"Con gái à, đến phủ Thần Vương chơi vui lắm hả con?" Minh Kính Châu cầm miếng thị khô bỏ vào miệng, nhai vài cái, "Cũng ngon đấy."

Nàng gập một ngón tay lại, "Thứ hai, điện hạ không phải bất kính với huynh trưởng, là Bệ hạ đang xả giận giúp ta đúng không?"

"Vương gia cẩn thận!" Người hầu kéo con ngựa dưới thân Tề Vương tránh sang một bên.

Cửu Châu sờ bụng, "Con không đói lắm, ăn gì cũng được."

Long Phong đế cười khẽ, ông đưa mắt nhìn ra ngoài trời, đặt bút xuống, "Hôm nay tuyết lớn, đến Minh Nguyệt cung ăn lẩu thôi."

Lão thái thái Trịnh gia cùng cả nhà họ ức h.i.ế.p cô gái là Vương phi tương lai của hắn, hắn không thể tính toán so đo với cụ già, đành đòi lại từ cháu ngoại của bà ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thần Vương là đệ đệ của Vương gia bọn họ, vậy mà lại dám bảo Vương gia nhường đường, đúng là khinh người quá đáng! Nhưng Thần Vương hỉ nộ vô thường, hắn còn chẳng chịu nể mặt thế tử Hầu phủ thì người hầu thấp cổ bé họng của Vương gia như bọn họ chỉ biết giận mà không dám ho he.

"Điện hạ, Thần Vương hung hăng như thế, chi bằng chúng ta để Ngự Sử vạch tội bất kính với huynh trưởng?"

Chương 27: Chương 27 (đọc tại Qidian-VP.com)

"Phiền phức cái gì." Thần Vương đẩy đầu nàng vào trong xe, "Xưa nay ta đều hành sự như thế, đâu cần quan tâm người khác nghĩ gì, cùng lắm là bị người ta mắng ngang ngược càn rỡ, bất kính với huynh trưởng."

Cái đầu nhỏ vừa bị hắn ấn vào trong lại nhô ra ngoài, Thần Vương trừng mắt nhìn nàng.

"Trẫm còn nhớ mấy hôm trước Bình Viễn Hầu dâng tấu muốn xin một vị trí cho con trai mình đúng không?"

"Tứ ca, huynh trơ mắt nhìn tên tiểu nhân này châm ngòi tình cảm chúng ta như vậy hả?" Thần Vương cười hờ hững, "Xem đám người hầu bên cạnh ta đi, bọn hắn có khi nào to gan dám lên tiếng khi chúng ta nói chuyện không?"

Độ Khanh trẻ tuổi nóng tính, trút giận cho nương tử tương lai của mình cũng là chuyện thường tình.

Lưu Trung Bảo xoay người đổi một tách trà mới cho Long Phong đế.

"Không liên quan đến ngươi." Tề Vương cụp mắt, "Hôm nay là do hắn cố ý gây chuyện."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Chương 27