Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 48: Chương 48

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Chương 48


"Đông người quá." Cửu Châu nhìn xe ngựa chật như nêm trước giao lộ, "Nhiều xe ngựa như vậy, lát nữa kiệu hoa của tân nương đến thế nào?"

Thằng nhóc bị dọa đến run lẩy bẩy, cậu ta đã nghe người nhà nói tên Vương gia này rất xấu xa, con nít mà không chịu ngủ sẽ bị hắn ăn thịt.

(*Chuyết kinh là từ khiêm xưng người chồng gọi vợ.) (đọc tại Qidian-VP.com)

"Minh đại nhân nói chí lý." Đối phương nhìn sang một cỗ xe ngựa khác của Minh gia, "Phía sau là phu nhân và lệnh ái đúng không?"

"Minh muội muội." Tiểu thư Trần gia nhìn thấy Cửu Châu, tiến lên nhún gối hành lễ với Thẩm thị, sau đó thân thiết kéo tay nàng, "Các tỷ muội đợi muội lâu lắm rồi đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu Minh Tiểu Trư muốn thế thật, hắn sẽ cố gắng một chút, không phải là không có khả năng.

Thằng oắt con nhà họ Trình rơm rớm nhìn Thần Vương, không dám la lối: "Ngươi, ngươi không được bắt nạt trẻ con."

"Từ phi ở Triệu Tường cung phái sứ giả đến chúc mừng đại hôn của Tề Vương điện hạ."

"Tìm một chỗ vắng vẻ, đào hố chôn nó luôn." Thần Vương nhẹ nhàng thốt ra một câu, cười lạnh, "Con nít đáng ghét như thế thì không cứu nổi nữa rồi."

"Mẹ ơi, có phải mẹ thấy khó chịu hay không?" Cửu Châu lo lắng nhìn Thẩm thị.

"Đừng có giả vờ đánh con trước mặt bổn vương." Thần Vương đứng dậy, không mấy kiên nhẫn, "Các ngươi thân là họ hàng của Tứ ca, nhưng mọi chuyện các ngươi làm đều muốn gây khó dễ cho bổn vương.

"Vương gia." Cửu Châu đứng dậy khom người trả lễ Tề Vương, "Chuyện hôm nay là do biểu đệ của ngài ám hại một cô gái yêu đuối như ta, đúng không?"

Bên ngoài Vương phủ, những cỗ xe ngựa đến từ các phủ chật ních cả con đường, vô cùng náo nhiệt.

Khi xe ngựa của Minh gia đến, các cỗ xe khác đã vây kín ở bên ngoài ngõ.

"Minh cô nương, tính tình Ngũ đệ xưa giờ thẳng thắn, mong cô nương khuyên ngăn đệ ấy vài câu để Ngũ đệ bỏ qua, không nên làm ầm lên, cuối cùng chỉ khiến đôi bên khó xử."

"Đúng vậy." Minh Kính Châu chắp tay chào đối phương, "Huynh đài cứ tự nhiên, tại hạ đi gọi chuyết kinh* và tiểu nữ xuống xe."

Chỉ vừa chạy được vài bước, nó bỗng dưng cảm thấy vạt áo bị siết chặt, cả người bị nhấc lên cao.

"Không phải." Thẩm thị nhìn cô con gái ngây thơ của mình, liệu con bé có biết ý nghĩa thật sự của việc thành thân không?

Trong phủ giăng đèn kết hoa, ngay cả ngọn cây cũng được điểm xuyết bằng những lồng đèn đỏ rực.

Thẩm thị vừa nhìn đã nhận ra ngay suy nghĩ trong lòng Cửu Châu, nhưng bà chỉ cười chứ không vạch trần.

Dứt lời, bà ta kéo thằng con sang quất vào người nó hai cái, "Mau thỉnh tội với Vương gia và Minh tiểu thư đi."

Thẩm thị cười, "Bá phụ của con sẽ kiểm tra bài vở của nó, mẹ sợ nó lấy con làm cớ để tránh bị phạt."

Thần Vương, "..."

Nàng chợt quay đầu nhìn lại, đối mặt với một thằng nhóc con.

"Bắt nạt trẻ con thì sao?" Thần Vương đặt thằng oắt xuống đất, cười lạnh: "Oắt con như ngươi, mười năm trước bổn vương có thể đá bay một lúc hai mươi đứa."

"Lúc người Trịnh gia ám hại Vương phi tương lai của ta, sao bọn hắn không nghĩ giữ lại mặt mũi cho huynh?" Thần Vương cười khẩy, "Tứ ca yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không hiểu lầm huynh sai sử người Trịnh gia làm chuyện này đâu."

"Tô Quý phi ở Minh Nguyệt cung phái sứ giả đến chúc mừng đại hôn của Tề Vương điện hạ."

Tiểu cô nương đang đưa tay ra có gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, lúc mỉm cười trông rất lanh lợi.

Nhưng mọi người luôn phức tạp hóa những chuyện đơn giản, cuối cùng lại bị chính suy nghĩ của mình lừa gạt.

Một cô con gái ngoan ngoãn lại đáng yêu như thế, có người cha nào nỡ gả con bé cho một Vương gia ngang ngược cơ chứ?

Tề Vương nhìn Trịnh gia, khẽ gật đầu.

"Câm miệng." Thần Vương mất kiên nhẫn nhìn thằng nhóc, "Ngươi mà dám hó hé, bổn vương tước sạch tước vị nhà ngươi luôn!"

"Được rồi, thả hắn xuống đi, bổn vương không tin hắn dám bỏ chạy." Giả vờ không phát hiện ra Cửu Châu dùng lực rất lớn, Thần Vương bắt gặp ánh mắt giảo hoạt của thằng nhóc này, nói tiếp, "Nếu hắn dám chạy, bổn vương sẽ bắt toàn bộ người nhà họ Trịnh vào đại lao."

"Trần tỷ tỷ." Cửu Châu nhỏ giọng thầm thì hỏi Trần tiểu thư, "Từ phi nương nương ở Triệu Tường cung là quý nhân nào thế?"

Thằng nhóc này biết không thể chống chế, đ.â.m lao đành theo lao, "Ta cố ý đấy thì làm sao?"

Cửu Châu vừa nghe thế liền xắn tay áo lên.

"Tiểu công tử Trịnh gia có ý đồ xô ngã Minh tiểu thư, lúc chạy trốn thì bị Thần Vương phát hiện, hắn lại lên tiếng nhục mạ Quý phi, Thần Vương và Minh tiểu thư." Bờ vai thái giám càng lúc càng run lên, không biết là do bị hù dọa hay là do gió rét ở bên ngoài.

"Lát nữa Kim Ngô Vệ sẽ tới để đảm bảo trật tự." Thẩm thị không mấy hào hứng, bà nhìn mấy dải lụa đỏ treo khắp đầu đường cuối ngõ, vẻ mặt cô quạnh.

"Điện hạ giúp thần nữ lấy lại công bằng, nhưng lại bị biểu đệ của ngài vô lễ nhục mạ." Cửu Châu nhíu mày, giống như không hiểu nổi hành động của Tề Vương, "Điện hạ đang trút giận cho thần nữ, nhưng ngài lại muốn thần nữ giúp ngài khuyên ngăn điện ư?"

"Cô muốn nhốt bọn họ vào đại lao?"

"Được rồi, được rồi." Thần Vương nắm chặt cổ tay nàng, "Con nít không hiểu chuyện, đều do người lớn không biết dạy.

Nghe nói về sau bà ấy bị bệnh nhưng không được điều trị nên c·h·ế·t.

"Lễ bộ Thị lang Minh đại nhân đưa vợ con đến chúc phúc điện hạ."

Đại sư phụ từng nói, nếu có những chuyện nghĩ hoài mà không thông, có lẽ là do chân tướng vô cùng đơn giản.

Trần tiểu thư chọc vào mặt Cửu Châu, "Vì Bệ hạ là Đế vương, dù thương nữ nhân hậu cung nhưng cũng sẽ không dễ tha thứ khi người bên gối phạm phải sai lầm.

"Ngươi mách ai?!" Thần Vương gõ lên trán thằng oắt, "Có bổn vương ở đây, ngươi dám mách ai hả?"

"Hức." Thằng nhỏ nấc một tiếng, cố nén tiếng khóc vào bụng.

"Cố ý." Cửu Châu sóng vai đứng cạnh Thần Vương, "Ngươi đẩy mạnh như thế mà nói không cố ý hả?"

"Cô làm gì thế?" Thần Vương thấy nàng nổi giận toan đánh người, vội vàng kéo tay áo nàng xuống.

"Điện hạ." Cửu Châu chật vật đi xuyên qua đám người, duỗi tay ra túm thằng nhóc lên, "Sao ngươi lại muốn đẩy ta?"

Nếu không phải bởi vì ngươi, nhà chúng ta đã không bị giáng tước.

"Mi dám khóc thử xem?" Thần Vương khoanh tay trước ngực, "Người đâu, dẫn người lớn Trịnh gia đến đây, bổn vương thích nhất là nghe cả nhà từ lớn tới nhỏ khóc cùng nhau." (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau lưng có tiếng hoan hô của bọn trẻ con, không biết là ai đẩy mạnh nàng một cái, đúng lúc Cửu Châu đang vịn lên lan can nên không bị ngã nhào.

Các quan viên quen biết với Minh Kính Châu rối rít tiến lên chào hỏi, sau khi Cửu Châu chào một lượt thúc thúc bá bá, nàng đi theo mẹ vào nơi tiếp đãi nữ quyến ở nội viện.

"Ai bảo ngươi làm c·h·ó săn cho yêu phi, ai bảo người sắp được gả cho Vương gia ăn thịt con nít.

"Suỵt." Trần tiểu thư kéo Cửu Châu đến một góc vắng, nói nhỏ, "Ta biết muội không phải là người lắm mồm, nhưng sau này muội sẽ được gả vào Hoàng gia, có vài chuyện muội nghe thêm cũng không hại gì.

Tề Vương thở dài, "Để ta đi xem thử."

"Thần phụ không có ý này." Phu nhân Bình Viễn Bá hoảng hốt, "Dù lá gan thần phụ có lớn bằng trời cũng không dám nói xấu Hoàng gia."

Người Trịnh gia biến sắc.

Mau tới ngồi cùng bọn ta đi."

Thằng nhóc nhịn nãy giờ, cuối cùng cũng bị dọa bật khóc.

Bóng đêm dần buông, tân nương xuống kiệu, Cửu Châu và các tiểu thư chen chúc nhau trên hành lang ngắm nhìn tân lang và tân nương.

Chương 48: Chương 48

"Ta không cố ý."

Nên sau khi Bệ hạ đăng cơ, vì cảm thông cho nữ quyến trong hậu cung, đặc biệt dặn dò điện Trung Tỉnh không được cắt xén chi phí ăn mặc của các thái phi và phi tần." Trần tiểu thư thở dài, "Đáng tiếc Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu ra đi sớm, không được hưởng phúc của bệ hạ."

Tôn tiểu thư đội mũ phượng, hai tay cầm quạt che mặt, nhẹ nhàng cầm tú cầu bước vào cửa.

Trong thiên điện, Thần Vương nhìn người nhà họ Trịnh co rúm người không dám ngẩng đầu lên, "Ta cứ tưởng quý phủ dung túng để hạ nhân vọng ngôn về Hoàng thất đã là gan cùng mình, nhưng bổn vương vẫn xem thường các ngươi."

"Từ phi là mẹ đẻ của Hoài Vương điện hạ, sau khi Bệ hạ đăng cơ, bà ấy luôn ở trong cung ăn chay niệm Phật, hiếm khi xuất hiện." Trần tiểu thư nói nhỏ, "Không có ai biết đã xảy ra chuyện gì, có người đoán là hồi trước Từ phi đã làm chuyện gì đó có lỗi với Bệ hạ, nhưng ta thấy không giống lắm."

"Không phải đã hiểu tiếng người rồi à?" Thần Vương cười mỉa, mấy thằng oắt con giả vờ ngây thơ làm chuyện xấu này mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ với hắn? Nên nhớ rằng, hồi đó hắn chính là lão đại trong đám nhóc ranh này đấy.

"Muội đấy." Trần tiểu thư cười lắc đầu, "Muội chẳng hiểu đàn ông gì cả."

Người như ngươi chính là...!chính là..." Thằng nhóc nhớ đến cái từ mà mình nghe được mấy ngày trước, "Chính là sao chổi!"

"Chuyện gì?" Tề Vương nhíu mày.

Tân lang Tề Vương nắm một đầu tú cầu còn lại, trang phục tân lang đỏ rực, làm nổi bật gương mặt nhợt nhạt của hắn.

Vừa nghe thấy tiếng thông báo, đám đông lập tức quay đầu nhìn về phía cửa chính.

"A..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong hỉ phòng, Tôn Thái Dao nghe thấy Tề Vương và thái giám nói chuyện, càng lúc càng phản cảm với Trịnh gia.

"Thôi bỏ qua đi." Cửu Châu cúi đầu nhìn thằng nhóc ranh của Trịnh gia, "Vừa nãy ngươi cố ý đẩy ta, ta nhìn thấy hết."

Thần Vương chợt thấy nao nao, đưa tay chỉnh lại cây trâm hoa đang cài lệch trên búi tóc nàng, "Cô ngốc à, mình mà đánh nó ở đây, người khác sẽ bênh nói nó là con nít, bảo cô thả nó đi."

"Trẻ con không hiểu chuyện, nhưng rất thích nói theo người lớn." Cửu Châu ngắt ngang lời bà ta, "Vì thế những lời nó nói đều ảnh hưởng từ người lớn các ngươi."

Ta không quan tâm là chủ ý của các ngươi hay là do ai sai khiến, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ không bỏ qua."

"Ngươi...!ta không cố ý đâu." Nhị thiếu gia Trịnh gia gạt đám đông, xoay người bỏ chạy.

Cửu Châu bỏ thằng nhóc xuống, nhón chân thì thầm bên tai Thần Vương hỏi, "Bắt toàn bộ người nhà họ Trịnh vào đại lao thật hả?"

Người nhà này ngoại trừ gây phiền phức cho Vương gia còn biết làm gì nữa?

Nàng là con gái, lại là lần đầu gặp nhau, Đại bá phụ sẽ không làm Phủ Lục ca khó xử trước mặt nàng.

"Không cần, không cần đâu." Minh Kính Châu vội ngăn cản đối phương, mỉm cười chắp tay, "Ở đây cách phủ Tề Vương cũng không xa, tại hạ xin có ý này, chi bằng để các phu xe cho ngựa chạy về, còn chúng ta đi bộ đến đó."

Bảo sao quan viên lục bộ đều kháo nhau rằng Minh Kính Châu không muốn gả con gái đến phủ Thần Vương.

"Sao vậy ạ?"

"Điện hạ, thần phụ dạy con không nghiêm, mong điện hạ thứ tội." Phu nhân Bình Viễn Bá quỳ trên mặt đất, khóc lóc van xin Thần Vương, "Mong điện hạ khai ân, Minh nhi chỉ là một đứa trẻ..."

Cửu Châu giật mình nhìn Trần tiểu thư.

"Thế..." Cửu Châu cẩn thận hỏi lại, "Mấy chuyện này có liên quan gì đến Từ phi?"

Thằng oắt không kìm nổi nữa, há mồm chuẩn bị khóc thét.

"Tề Vương điện hạ, ngài đang đùa với thần nữ à?".

Hù con nít mà nàng cũng tin ư?

"Mẹ đẻ của Bệ hạ vốn cũng không được tiên đế coi trọng, cuộc sống ở hậu cung rất kham khổ.

Lát nữa ta dẫn cô đi kiếm chuyện với người lớn nhà đó."

Tề Vương vừa đưa tân nương vào động phòng, đang định ra ngoài tiếp khách thì thấy thái giám vội vàng chạy tới trước mặt, "Bẩm Vương gia, có chuyện rồi."

"Đánh con nít!" Cửu Châu lại xắn tay áo Thần Vương vừa kéo xuống.

Cửu Châu kính nể nhìn Thần Vương, điện hạ còn lợi hại hơn cả nàng nữa.

"Mau thả ta ra, người phụ nữ xấu xa này!" Thằng nhóc ngang ngược đá chân, "Ta sẽ đi mách biểu ca, nói ngươi bắt nạt ta."

"Ngũ đệ!" Tề Vương đẩy cửa ra, nhìn đám người họ Trịnh đang quỳ trên mặt đất, "Hôm nay là ngày đại hỉ của ta, mong Ngũ đệ nể chút tình, đừng khiến người ngoài chê cười."

Thẩm thị nở nụ cười dịu dàng nhìn Cửu Châu được các tỷ muội kéo đi, xoay người ngồi cùng với nhóm phu nhân.

"Lữ Chiêu nghi ở Vân Lai cung phái sứ giả đến chúc mừng đại hôn của Tề Vương điện hạ."

"Thế thì phải làm sao?"

Ông ta trông thấy một thiếu nữ mặc áo váy màu vàng nhạt nhảy xuống xe, sau đó xoay người mỉm cười, đưa tay về phía xe ngựa.

"Minh đại nhân đi thong thả." Đối phương lại cúi chào lần nữa.

Vì thế ta mới nói, mấy tin đồn liên quan đến Từ phi không được đúng cho lắm." (đọc tại Qidian-VP.com)

Đến lúc ông ta nhìn thấy Minh Thị lang phu nhân vịn tay tiểu cô nương bước xuống ngựa, sau đó thân mật chỉnh lại cây trâm vàng trên búi tóc của cô nương ấy, ông ta đã có thể chắc chắn một điều, vị này chính là Thần Vương phi tương lai.

"Có lẽ là do Bệ hạ nể tình Từ phi đã sinh Hoài Vương điện hạ, nên có nhiều chuyện không so đo với bà ấy chăng?"

Dù là tiệc mừng thọ của Quý phi nương nương hay là lần chép kinh văn lần trước, nàng chưa từng nghe có người nhắc đến Từ phi.

Cửu Châu giẫy ra hai lần, nhưng bất chợt dừng lại, tủi thân ngước lên nhìn Thần Vương, "Nhưng mà hắn mắng huynh, còn mắng Quý phi nương nương nữa."

Cửu Châu ngơ ngác, chuyện đơn giản như thế sao lại kéo tới phụ nữ với đàn ông rồi?

"Ồ." Cửu Châu gật đầu, trong lòng lại âm thầm vạch ra kế hoạch, chờ đại bá phụ quay về, lúc ông ấy muốn đánh đòn Phủ Lục ca thì nàng sẽ đi giải cứu.

"Mấy ngày trước Đại bá của con có gửi thư về, áng chừng sáu bảy ngày nữa ông ấy sẽ hồi kinh." Thẩm thị đổi chủ đề, "Tới lúc đó nếu Phủ Lục ca của con có rủ con đi chơi thì đừng đồng ý."

Tới khi Minh phu nhân và Minh cô nương xuống xe, ông ta không kìm được nhìn thêm mấy lần.

Nhóm khách mời phía trước nhận ra thân phận của Minh gia, lật đật xuống xe tạ lỗi, toan để xe ngựa của mình nhường đường.

Ta kể cho muội nghe, sau này phải biết để ý một chút."

Hắn ta nhận ra Vân Độ Khanh có chút đặc biệt với Minh cô nương, có lẽ nàng có thể khuyên được hắn.

Tề Vương quay đầu nhìn Cửu Châu nãy giờ im lặng ngồi bên cạnh, chắp tay thi lễ với nàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Chương 48