Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Mộng Phiến Bối
Mộng Phiến Bối
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55: Chương 55
"Tham kiến chư vị đại nhân." Phúc Quý bưng trà mới pha và điểm tâm đến cho Minh cô nương, thấy nhóm quan viên Lễ bộ đứng chắn trên đường, cười khách sáo, "Chư vị có thể nhường đường cho tại hạ không?"
Bên ngoài truyền đến giọng nói đầy lo lắng của tiểu lại.
Thần Vương nhìn bọn họ, các vị đại nhân ở Lễ bộ đúng là thông minh hơn đám người Trịnh gia nhiều.
Phúc Quý bị ánh mắt của đám người này dọa phải lui về sau một bước, tuy Minh cô nương không phải là người của Lễ bộ, nhưng nàng là vị hôn thê của điện hạ, là huyện chủ do bệ hạ phong thưởng, hơn nữa còn là con gái của Lễ bộ Thị lang, để nàng vào lễ bộ ngồi một chút cũng đâu có sao?
"Cô là Vương phi tương lai của bổn vương, là huyện chủ do triều đình sắc phong, dĩ nhiên có thể vào Lễ bộ." Thần Vương dẫn Cửu Châu đến một nơi khuất gió, "Có bổn vương ở đây, ai dám ý kiến?"
Mọi người cười ha ha đáp lại, nhưng vẫn không dám nhận lễ của Minh cô nương.
Phụ...!phụ thân ư?
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ?"
"Tề Vương gặp chuyện ư?!"
Dứt lời, ông quay đầu nhìn về nhóm quan viên, "Xin mời chư vị đồng liêu."
Thần Vương nhận khăn từ Phúc Quý lau sạch tay, "Huynh ấy là Tứ ca của bổn vương, sao bổn vương lại không lo cho được? Tuy vết thương ở trên người huynh ấy, nhưng lòng ta rất đau."
"Điện hạ?" Lý Ân - người đã thay đổi cái nhìn về Thần Vương, hành lễ với hắn, "Chúng thần sẽ theo điện hạ vào cung."
Thế nên ngồi xe ngựa không nhanh bằng chạy bộ, nàng sợ Chu tỷ tỷ đợi ở trà lâu mà không thấy Lục ca đến sẽ hiểu lầm huynh ấy, nên nàng mới chạy bộ một chuyến.
"Sao cơ?"
"Phụ thân." Cửu Châu nghe thấy giọng của Minh Kính Châu thì nhô đầu ra, "Phụ thân đến đúng lúc quá, con còn định nhờ điện hạ kêu người tìm phụ thân đó."
Minh Kính Châu mở nắp chén trà, nhìn lướt qua nhóm quan viên trước mắt một lượt, ghi nhớ hết tất cả nét mặt của bọn họ, từ tốn đáp, "Chư vị đồng liêu, con bé là vãn bối, các huynh nhận lễ của con bé là chuyện đương nhiên." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô gái à, trông cô cũng xinh đẹp dịu dàng, cớ sao lại làm chuyện không suy nghĩ thế này?
"Đa tạ điện hạ." Minh Kính Châu lên tiếng trước, "Vậy hạ quan xin vào trong nếm thử."
Minh Kính Châu phát hiện mồ hôi vẫn chưa khô trên trán con gái, gương mặt trắng trẻo hơi ửng đó, "Con đi đâu đến đây, sao không dẫn theo người hầu ra ngoài cùng con?"
Trong kinh thành đông người lắm xe, lỡ mà chạm mặt xe ngựa của nhà quyền quý nào còn phải chào hỏi lẫn nhau, tôi nhường cô, cô nhường tôi mất hết cả nửa ngày.
"Ừm." Cửu Châu khó chịu sờ phía sau lưng.
"Không dám, không dám, huyện chủ khách sáo rồi."
Có hai quan viên vọt lên, một trái một phải túm lấy cánh tay Minh Kính Châu, "Chỗ ta mới có một cuốn sách độc bản, nội dung có vài chỗ vẫn chưa rõ lắm, huynh đến xem giúp ta đi."
Nhóm quan viên Lễ bộ: Cái gì vậy, dám đưa phụ nữ đến đây dưới mí mắt của Minh Thị lang thì thôi không nói, bây giờ còn mời bọn hắn vừa uống trà vừa xem kịch à? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nghe lời đi, đừng quậy." Thần Vương không buông tay, dắt người đi thẳng vào trong.
Giúp người có tình đến với nhau cũng là một loại tích đức.
"À, ta tìm được mấy quyển văn hay, định đem tới cho Thần Vương điện hạ chép lại." Minh Kính Châu huơ cuốn sách trên tay, "Chư vị đại nhân cứ trò chuyện tự nhiên."
Ngoại trừ người hoàng gia ra thì ai có gan dám nhận lễ của nàng? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chút chuyện nhỏ này sao dám làm phiền chư vị." Minh Kính Châu nhét sách vào tay áo, "Mọi người cứ tự nhiên, ta đi rồi quay lại ngay."
"Dù có tốt tính thì thế nào, cũng không thể chịu đựng được chuyện con rể mang phụ nữ vào công sở ngay dưới mí mắt mình."
"Xong rồi." Cửu Châu mở cửa ra, lắc lắc cổ, "Nhưng mà gáy ta có hơi khó chịu."
Chương 55: Chương 55
"Này này này." Mọi người vội vàng gọi Minh Kính Châu lại, "Minh huynh à, không phải ông đang định chuẩn bị quà đáp lễ cho các nước khác sao? Chi bằng để bọn tôi đưa sang giúp ông nhé?"
"Vào trong ngồi nghỉ một lát." Thần Vương thở dài, "Cô chạy đến đây đổ cả mồ hôi, lát nữa ra ngoài gặp gió lạnh lại thêm bệnh."
"Điện hạ coi trọng tình thân quả là tốt bụng."
Bàn về địa vị, nàng là Vương phi tương lai, sau khi xuất giá chính là người hoàng gia, hoàng thất là quân, khác hẳn với hạ quan như bọn họ.
"Ừ." Thần Vương nhìn đống quà vặt Cửu Châu mang đến cho hắn, vốc một nắm bỏ vào túi, "Chư vị đại nhân không cần phải lo, phụ hoàng triệu kiến mọi người có lẽ là vì Tề Vương gặp chuyện."
"Lúc ra khỏi nhà có hơi gấp nên con quên mất." Cửu Châu mỉm cười lấy lòng Minh Kính Châu, "Phụ thân đừng nóng giận, lần sau con sẽ nhớ mà."
"Sao Cửu Châu lại ở đây thế con?" Minh Kính Châu cong môi, gương mặt hiền từ, ánh mắt cũng dịu dàng.
Hắn rất thích những vị quan thông minh lại thức thời thế này.
Sư phụ nói nàng thông minh bẩm sinh, sư phụ sẽ không lừa nàng.
Sau này ra ngoài nhất định phải mang theo người hầu, đường đường là huyện chủ thì phải có dáng vẻ của huyện chủ."
"Ừ, ta nói sai rồi." Thần Vương cười, "Cửu Châu của chúng ta là mây trắng trên trời cao, là thuyền nhỏ giữa dòng sông xanh, là đóa đào hồng trong ngày đổ tuyết."
À, bọn họ nhớ lại, Thượng thư đại nhân từng đến Minh gia truyền chỉ, nhất định đã gặp Minh cô nương.
Thần Vương điện hạ, Lễ bộ vất vả lắm mới cậy có điện hạ để trùng tu, chẳng may trong cơn thịnh nộ Minh huynh cầm chén trà nện điện hạ thì đồng liêu chúng tôi đây khó xử lắm.
Cửu Châu ngồi một bên, im lặng nhón một miếng bánh bỏ vào miệng, cầm chén trà không dám hó hé câu nào.
Dứt lời, hắn đưa tay kéo cổ tay Cửu Châu.
"Các ông có thấy gì không, vừa nãy Vương gia dắt một cô gái vào thư phòng của mình."
"Bẩm vương gia, Thượng thư đại nhân, Thị lang đại nhân, Bệ hạ triệu mọi người vào cung gấp."
"Minh huynh tốt tính, ắt không sao đâu nhỉ?"
"Vừa nãy có chút chuyện, con..."
Nhóm quan viên quay đầu nhìn đồ trên tay Phúc Quý, ồ, trà lài mà con gái thích uống, có cả mấy món điểm tâm mà con gái thích ăn nữa!
"Còn có lần sau nữa à, để mẹ con cấm chân con cho biết mùi." Minh Kính Châu ra vẻ nghiêm túc, "Mau chào các thúc bá đi."
Lý Ân nhìn Thần Vương, phát hiện hắn vẫn đang thong thả nhét đồ ăn vào miệng.
"Đúng vậy." Một quan viên Lễ bộ đưa tay áo dụi khóe mắt khô rang, "Tình cảm này đúng là khiến người ta cảm động mà."
"Ngay dưới mí mắt của Minh Thị lang mà hắn dám làm càn như vậy?"
Dứt lời, hắn đóng cửa lại giúp Cửu Châu, lùi về sau vài bước rồi xoay lưng về phía cửa phòng.
"Không có gì, không có gì." Một vị đại nhân cười gượng, chuyển chủ đề, "Minh huynh định đi đâu thế?"
"Thôi tiêu rồi, thôi tiêu rồi." Nhóm quan viên Lễ bộ đưa mắt nhìn Minh Kính Châu bước ra ngoài, bắt đầu quýnh quáng.
Thần Vương ngắm nhìn cần cổ trắng nõn của Cửu Châu, vội nhìn đi nơi khác, "Không sao đâu, có lẽ do chưa quen thôi, một lát nữa sẽ khỏi."
"Suỵt, bé giọng thôi, Minh Thị lang đến kìa."
"Vào đi, ta bảo hạ nhân pha một bình trà mới cho cô.
"Minh đại nhân!"
"Đúng vậy thưa điện hạ." Lý Ân lên tiếng, "Người tốt như Tề Vương điện hạ ắt có trời độ, ngài vì lo cho Tề Vương mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe của mình, thế chẳng phải sẽ khiến bệ hạ lo lắng hay sao?"
Nhìn thấy cảnh này, trái tim của nhóm quan viên Lễ bộ như bị nhấc lên cao. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Điện hạ, người đang làm gì thế?" Minh Kính Châu vừa đi tới hành lang đã trông thấy mép váy lộ ra ngoài cửa phòng của Thần Vương, ánh mắt ông bỗng lạnh đi.
"Vãn bối kính chào chư vị thúc bá."
"Mời, mời, mời." Một nhóm người chen lấn vào thư phòng của Thần Vương, vừa ngồi xuống thì trông thấy cô gái bên cạnh Thần Vương đi thẳng tới chỗ của Minh Kính Châu.
"Đi thôi nào." Thần Vương nhẹ nhàng cầm tay nàng, lòng bàn tay nàng rất nóng, hơi nóng truyền thẳng từ lòng bàn tay lan đến mấy đầu ngón tay của hắn, rồi chạy khắp toàn thân.
Đại hôn của Tề Vương, các quốc gia láng giềng có quan hệ thân thiết đều phái người mang quà đến, Đại Thành phải tặng quà đáp lễ.
"Điện hạ." Cửu Châu nghiêm mặt nhìn Thần Vương, "Nếu sau này huynh còn nói thế nữa thì ta sẽ giận huynh thật đấy."
"Nom sắc mặt của chư vị đồng liêu có vẻ lạ?" Minh Kính Châu bước vào, bắt gặp ánh mắt chốc chốc lại rơi trên người mình, đến khi ông ngẩng đầu lên thì mọi người lại vội vàng lảng đi, ông cười hỏi, "Có chuyện gì thế?"
Nhóm quan viên dè dặt nhìn sang Thượng thư đại nhân, phát hiện ông đã thong thả ngồi xuống phẩm trà, nét mặt vô cùng thoải mái, rõ ràng đã biết thân phận của cô nương này.
"Không đâu." Cửu Châu vô cùng tự tin, "Ta khỏe lắm đấy."
"Đại nhân nói đúng!" Chúng quan viên lấy lại tinh thần, "Nhanh nhanh đi cản Minh huynh lại!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đi đâu cơ?" Cửu Châu ngoan ngoãn để mặc Thần Vương dắt đi.
Lát nữa ta sẽ cho xe ngựa đưa cô về nhà.
Bàn về phẩm cấp, Minh cô nương là huyện chủ nhị phẩm, phẩm cấp cao hơn so với những người ở đây.
Bệ hạ thình lình triệu kiến nhiều quan viên ở Lễ bộ như thế, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn.
"Còn làm gì nữa?" Thượng thư Lý Ân bước tới, "Hai người đi cùng ta, nếu có đánh nhau thì còn có người can."
Thần Vương dắt Cửu Châu vào thư phòng của mình, đưa khăn khô cho nàng, "Lưng cô cũng đổ mồ hôi rồi, dùng khăn lau đi, ta ra ngoài trông chừng."
Cửu Châu ngơ ngác nhìn Thần Vương, hắn mỉm cười, lại không giải thích gì thêm.
"Minh huynh!"
"Xin điện hạ đừng quá lo lắng." Minh Kính Châu đứng dậy, thở dài, "Chẳng trách lúc nãy gặp hạ quan lại thấy sắc mặt điện hạ kém như vậy, hóa ra là vì đang lo cho an nguy của Tề Vương điện hạ."
"Phụ thân, đây đều là những món mà con đã mua đấy, phụ thân mau nếm thử đi." Cửu Châu đưa món Minh Kính Châu thích nhất đến trước mặt ông.
"Chư vị đại nhân đến đúng lúc thật." Thần Vương nhìn đám quan viên Lễ bộ chen chúc trên hành lang, "Chỗ bổn vương mới có quà vặt trà bánh, mời chư vị đại nhân cùng nếm cho vui."
"Minh Tiểu Trư." Thần Vương khẽ gõ lên cửa hai tiếng, "Cô xong chưa?"
"Điện hạ, ta không phải là mệnh quan triều đình, vào công sở Lễ bộ sẽ gây phiền cho huynh mất." Cửu Châu vẫn thấy lo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.