Đến bây giờ, nàng vẫn còn không có tin tưởng được, mình đã có thể rời đi được Dị Nhật Cốc, nơi giam cầm không biết bao nhiêu thế hệ người dân của Bạch Nhật Tộc.
Băng Nhi quay lại nhìn Dương Nguyên Lãng một lần nữa, nàng như muốn xác thực lại sự thật này.
“Đúng vậy! Chúng ta đã rời khỏi Dị Nhật Cốc rồi.!”
Đúng như Dương Nguyên Lãng suy đoán như thế, Yêu Thú cường giả xung quanh khu vực nơi đây đối với khí tức của cao thủ sẽ khá là mẩn cảm, còn với người bình thường bọn nó sẽ không có để ý đến.
Đây cũng là lý do mà bao nhiêu năm qua không tên cường giả nào có thể rời khỏi Dị Nhật Cốc còn sống trở về, bọn chúng cứ nghĩ tu vi càng cao, cơ hội rời đi càng dễ dàng, nhưng lại không nghĩ đến, thực lực càng mạnh thì lại càng nhanh c·hết.
Bên dưới Dị Nhật Cốc càng không có ý định dùng người bình thường để đi ra bên ngoài, trong tiềm thức của bọn họ, đã cường giả không làm được, người bình thường làm sao có thể làm được kia chứ.
“Xẹt..!”
“Gừ..!”
“Trường sinh.!”
Gương mặt của Băng Nhi xanh xao như tàu lá chuối.
Nàng nhìn chằm chằm về con báo cực lớn xuất hiện trước mắt của hai người bọn họ.
Nàng không tự chủ nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Con báo này phải lớn gấp mười lần thể tích của nàng cùng Dương Nguyên Lãng cộng lại ấy chứ.
Thật không phải chứ.
Mình vừa thoát khỏi Dị Nhật Cốc, chẳng lẽ lại phải làm thức ăn cho con báo này hay là sao?
“Không sao!”
Dương Nguyên Lãng biết rõ Băng Nhi đang lo lắng điều gì, liền nhẹ nhàng trấn an nàng.
“Thần Tàng cảnh Hoa Mai Báo?”
Dương Nguyên Lãng chỉ liếc sơ cũng đã nhận ra thân phận của con Yêu Thú trước mắt mình đây.
Thần Tàng cảnh cấp Yêu Thú bên ngoài kia cũng xem như khá mạnh, nhưng nơi này là Thần Hoang Sâm Lâm, cấp bậc này có chút đại trà, không muốn nói là tồn tại ở hạng bét, không đáng nhắc đến.
“Ong! Gừ..!”
Hoa Mai Báo đã tu hành đến Thần Tàng Cảnh, trí tuệ của nó cũng cực cao, dĩ nhiên nó nhìn ra được con mồi trước mắt đang dùng ánh mắt khinh thường để mà nhìn hắn.
"Gừ... Ong..!"
Thứ gì chứ.
Hổ không gầm đám nhân loại này còn cho rằng nó là mèo con đâu.
Quên.
Phải là báo mới đúng.
Khí thế bộc phát.
Nó muốn dùng một chút khí thế, ép c·hết hai con mồi nho nhỏ không biết trời cao đất rộng dám đi khinh thị nó này.
“Khai Sơn Quyền!”
“Rầm..! Phốc!”
"Gừ.. Ầm.. Ầm...!"
Dương Nguyên Lãng khá hài lòng về thành quả của mình.
Nếu như Hoa Mai Báo dùng chân nguyên từ phía xa công kích, hắn còn sẽ mệt mỏi ứng phó một phen, nhưng nếu lại dùng man lực so đấu với hắn, đó chính là tự tìm đường c·hết.
Thân thể này của hắn hiện cũng tương đương với Thiên Giai thượng phẩm binh khí, cứng đối cứng Động Hư Cảnh còn không bằng nữa là con Thần Tàng cảnh sâu kiến này.
“Người bình thường nha.!”
Chỉ là chuyện gì cũng có cái lợi cùng hại.
Người bình thường đúng thật có thể qua được sự chú ý của những Yêu Thú cực mạnh xung quanh, nhưng với những yêu thú cấp thấp, người bình thường không có khả năng ứng đối.
Thế cho nên, dù là cường giả hay là người bình thường, ra Dị Nhật Cốc đều sẽ c·hết như nhau, khác nhau là cường giả sẽ c·hết nhanh hơn, con người bình thường lâu hơn đôi chút.
Tuy nhiên Dương Nguyên Lãng hắn xem như ngoại lệ đi, hắn cùng Băng Nhi nói ra không có Chân Nguyên dao động, là người bình thường không khác, chỉ là lực lượng có thể của hắn có chút biến thái mà thôi.
Đêm đến!
“Trường sinh! Thịt chín rồi! Anh nhanh ăn đi!”
Đây là thịt của Thần Tàng cảnh Yêu Thú đó nha, nàng ở tại Dị Nhật Cốc mười sáu năm, còn chưa bao giờ được ăn loại thịt nào cao cấp như thế này cả.
Không.
Đừng nói là thịt của yêu thú cao cấp.
Dù cho là thịt của Tiên Thiên Cảnh yêu thú cũng sẽ không đến lượt của nàng đâu.
“Được rồi! Em cũng ăn đi!”
“Vâng!”
“Kế tiếp chúng ta sẽ đi nơi nào?”
Băng Nhi có chút thẹn thùng lên tiếng hỏi.
Lấy gà theo gà, lấy chí theo chó, hiện tại nàng đã là vợ của Lý Trường Sinh, y đi nơi nào, nàng dĩ nhiên sẽ đi theo y đến nơi đó.
“Tạm thời tìm một nơi để trú ngụ đi!”
Không phải Dương Nguyên Lãng không muốn ngay bây giờ liền rời khỏi Thần Hoang Sâm Lâm, chỉ là hắn cũng biết là không thể.
Trong ký ức của Lý Trường Sinh, dù nơi này không phải là trung tâm Thần Hoang Sâm Lâm như Thú Thần Sơn, nhưng cũng gần đến rồi.
Ở nơi này Động Hư Cảnh Yêu Thú sẽ thường thấy, còn Thánh Cảnh Yêu Thú cũng không ít, nếu như gặp bọn chúng, hai người bọn họ liền sẽ lành ít dữ nhiều rồi.
“Ừ! Để em đi chuẩn bị! Đêm nay chúng ta tạm thời ở đây một đêm đi!”
“Băng Nhi! Sao em không hỏi về thân phận lai lịch của anh?”
“Chuyện này a! Em nghĩ nếu như đến lúc, anh sẽ nói cho em biết thôi.!”
Băng Nhi bây giờ biết rõ Lý Trường Sinh không phải là thợ săn như mình đã nghĩ từ trước đó rồi.
Làm gì có thợ săn nào lại có thể đối kháng được với cường giả mạnh nhất của Bạch Nhật Tộc đâu chứ.
Chỉ là Lý Trường Sinh không nhắc, nàng cũng không có hỏi, chỉ cần Lý Trường Sinh không bỏ rơi nàng là được rồi.
“Em đó!”
“Thật ra thân phận hiện tại của anh là Lý Trường Sinh, Đại Thánh Tử của Côn Bằng Tông tại Côn Châu!"
"Lần này sở dĩ đi đến nơi đây sau đó g·ặp n·ạn đều là gặp phải kẻ thù ban tặng!”
“Đại Thánh Tử? Côn Bằng Tông?”
Băng Nhi chớp mắt.
Nàng nhìn qua Lý Trường Sinh.
Như là muốn hỏi hắn.
Côn Bằng Tông là môn phái nào?
Có lợi hại lắm hay là không?
“Ách! Cái này.!”
Có chút quên mất Băng Nhi từ nhỏ liền sống tại Dị Nhật Cốc, chưa hề rời khỏi, với thế giới bên ngoài, cô gái này hoàn toàn không biết gì cả.
Không có cách nào, Dương Nguyên Lãng liền đem những chuyện thế giới bên ngoài nói cho Băng Nhi hiểu, giải thích qua một lần.
“Trường sinh! Nói như vậy Côn Bằng Tông rất là lớn có phải hay không?”
“Đúng là rất lớn!”
Côn Bằng Tông chưởng quản Côn Châu, một trong số những khu vực lớn nhất bên trong Thần Hoang Cổ Địa, được xếp vào hàng bảy đại Châu đứng đầu.
Đương nhiên là trừ Thần Hoang Châu ra.
Ở Thần Hoang Cổ Địa nơi này, còn có một thế lực siêu nhiên vượt lên trên hết thảy những tông môn như Côn Bằng Tông, Vô Tình Môn, Vạn Kiếm Tông..!
Đó chính là Thần Hoang Đế Quốc, chưởng quản toàn bộ Thần Hoang Cổ Địa, đây là chúa tể thực sự của Thần Hoang Cổ Địa, không một tông môn nào có thể sánh vai được.
“Như vậy a!”
Nàng cho là Côn Bằng Tông cũng chỉ ngang ngửa với lại Bạch Nhật Tộc nơi mình sinh sống mà thôi, cao lắm cũng bao gồm toàn bộ Dị Nhật Cốc.
Nhưng giờ nghe Dương Nguyên Lãng nói rõ ràng, nàng mới hiểu được thì ra mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, một tòa thành do Côn Bằng Tông cai quản cũng còn rộng lớn hơn Dị Nhật Cốc bên dưới kia của nàng nhiều.
“Băng Nhi! Không cần phải suy nghĩ nhiều, em hãy nhớ hiện tại mình là vợ của anh liền là đủ rồi!”
Dương Nguyên Lãng chỉ nhìn qua thôi cũng đủ biết được cô nàng này đang cảm thấy tự ti về thân phận của mình, sợ là địa vị của bản thân không sánh được với hắn đây mà.
“Ân! Em biết rồi!”
“Vậy là tốt! Anh đã lấy em làm vợ, như vậy từ nay về sau, em là vợ của anh, không được tự ti, cũng không được e ngại bất kỳ chuyện gì, có biết không? “
“Ân! Em nghe lời của anh!”
Nói thì nói vậy thôi, chứ nàng chỉ là một cô gái bình thường không thể bình thường hơn, trước đây chỉ chuyên đi hầu hạ người khác.
Đối mặt với thân phận là vợ của đệ nhất Thánh Tử Côn Bằng Tông, làm sao nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
0