Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 250: Nghé con gặm cỏ già

Chương 250: Nghé con gặm cỏ già


Dương Nguyên Lãng nhìn gương mặt đáng yêu này, hắn xúc động muốn ôm con bé vào trong lòng, nhưng lý trí đã ngăn cản hắn lại.

“Có thể hỏi ngươi một chuyện hay không?”

“Hỏi đi!”

Dương Nguyên Lãng hòa ái dễ gần.

“Hắn quá già rồi, nghe đâu hắn hơn trăm tuổi, còn có ý định kia với cô, đúng là trâu già muốn gặm cỏ non!”

Vô sĩ.

Dương Nguyên Lãng ôm ngực thở dốc liên tục. Không nghĩ, con nha đầu này còn hố hắn một phen.

“Quá khen! Quá khen, cũng là do ngươi dạy dỗ tốt thôi, không phải sao?”

“Vì sao ngươi không thích Lãnh Thiếu Thương?”

“Ách.. Ngươi.!”

Con bé này có vấn đề không biết muốn hắn tư vấn sao.

“Nguyên Lãng đại ca.. Nguyên Lãng ca ca.. Nguyên Lãng gia gia.. Ngươi đừng như vậy có được không.. Thần Hy sẽ rất buồn..!”

Không vì cái khác, năm xưa là hắn có lỗi với con bé, không thể bảo vệ nó chu toàn, phải để cho nó sống trong Băng Sinh Thần Quan hai ngàn năm trời.

Quả thật tu hành giới không thể dùng ánh mắt của phàm nhân giới đến so sánh được.

Lý Thần Hy mỉm cười, cũng nên cho y một bậc thang để xuống chứ.

‘’Dương Nguyên Lãng! Ngươi nghĩ tại vùng trời đất này còn có thể tìm được người thứ hai mười sáu tuổi Chuẩn Đế viên mãn hay sao?’’

Nha đầu, muốn đấu với ta, ngươi còn non lắm. Ta đây là cho ngươi một khóa, đừng có chọc giận người không thể nào đánh thắng nổi a.

Quá vô sĩ, dám dùng chuyện này để uy h·i·ế·p nàng.

Lãnh Thiếu Thương thì không kiềm chế nổi cơn giận phun ra một ngụm máu tươi.

Nếu biết hắn sẽ nói ra ngay lập tức ấy.

Đây cũng có lẽ là nổi lòng của bất kỳ người làm cha mẹ nào, luôn mong muốn thứ tốt nhất cho con của mình đi.

“Nhưng mà ta nghe nói, năm nay cô ấy đã hơn một trăm sau mươi tuổi rồi a!”

Tính ra kiếp này hắn mới hơn hai mươi tuổi chứ mấy.

“Nguyên Lãng đại ca! Chúng ta đi vào trong thôi!”

Nói trước, dù con bé này điên điên khùng khùng thế nào, hắn cũng tuyệt đối không chấp nhận nó làm bạn với lại người cách biệt tuổi tác quá nhiều.

“Vậy còn không đủ sao?”

Con gái hắn mới mười sáu đã là Chuẩn Đế viên mãn, sắp trở thành Đại Đế, muốn làm bạn với nó, cũng phải là thiên tài tương đương mới được.

Nàng cũng hiểu Dương Nguyên Lãng đã thi triển thủ đoạn, sẽ không có ai nghe được hai người trò chuyện.

Lý Thần Hy nắm lấy vạt áo của Dương Nguyên Lãng, đưa qua đưa lại, ánh mắt như một chú cún con bị người ruồng bỏ, đáng thương vô cùng.

Hắn già? Tên Dương Nguyên Lãng kia chê hắn già?

“Cảm ân, ta biết ngươi thương ta nhất mà!”

Cái này khá là dễ nói chuyện mà.

“Thì đã sao? Nếu như ngươi cố chấp đi theo tên Lãnh Thiếu Thương kia, vậy từ nay ta không gặp ngươi nữa, để cho ngươi khỏi chướng mắt là được chứ gì?”

“Hắc hắc hắc.!”

“Trời đất!”

Dương Nguyên Lãng rất kiên định với ý nghĩ của mình. Đó là không cho phép con gái làm bạn với người lớn tuổi hơn.

“Ách.. Ngươi..!”

“Cách nhau hơn tám mươi năm, cũng không ổn! Ta không đồng ý cô kết bạn với những người như thế kia!”

Thế nên câu này nàng hét lên thật to, như muốn phát tiếc bức xúc trong lòng mình một dạng.

Dương Nguyên Lãng cuối cùng cũng nhượng bộ.

Chỉ là nghe vào tai của đám người xung quanh cảm thấy quái dị thế nào ấy.

Nghe thế, mọi người xung quanh cũng vểnh tai lên nghe.

“Nhược Nam cô nương đương nhiên là tốt!”

“Nhược Nam đương nhiên là một cô gái tốt. Ngươi nhắc đến cô ấy để làm gì. Nói trước, không được làm chuyện bất lợi cho cô ấy, nếu không roi mây hầu hạ!”

Dương Nguyên Lãng lắc đầu, trả lời khá là thật tâm.

“Thần Hy..!”

“Được thôi, nhưng chỉ có thể làm bạn bình thường, không thể đi xa hơn!”

“Đừng có tức giận.. Thở đều, thở đều, nếu không sẽ không tốt cho thân thể!”

“Cũng đúng ha!”

“Hắc! Xem như ngươi biết ăn nói!”

“Nguyên Lãng đại gia! Ngươi nghĩ mà xem, nếu như ta không ở trong Băng Sinh Thần Quan, bây giờ cũng đã hơn hai ngàn tuổi rồi còn gì, tính ra có thể làm tổ tông của đám thiên kiêu kia được rồi ấy chứ!”

“An tâm đi! Nơi này không được, thì lên Tiên Giới! Trên đó ta nghĩ thiên tài rất nhiều, thế nào cũng có người phù hợp làm bạn của ngươi!”

Hắn có thể không ngán bộ dáng ngang tàng của Lý Thần Hy, nhưng mà chuyển sang khóc lóc đáng thương thế này, hắn đúng là không có biện pháp.

“Không có bị sốt, ngươi phát điên cái gì vậy?”

Lý Thần Hy vui mừng, cuối cùng thì Dương Nguyên Lãng cũng đã hiểu ra, chứ người nào một hai trăm tuổi tìm nàng làm quen, hắn cũng phản đối, như vầy thì mệt mỏi lắm.

Lý Thần Hy nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Dương Nguyên Lãng chuẩn bị té ngã, nàng muốn bồi thêm vài đao, nhưng nghĩ lại thôi đi, chọc giận y, nàng cũng không có quả ngọt để ăn.

Dương Nguyên Lãng nói chỉ riêng mình Lý Thần Hy có thể nghe, hắn cũng có cái lý của mình.

Lý Thần Hy dùng tay che trán.

“Ngươi.. Ngươi.!”

Xung quanh mọi người kỳ quái, rõ ràng nhìn qua hai người kia đang nhấp môi, nhưng lại không nghe được bọn họ nói gì như trước.

Chỉ là Lý Thần Hy còn chưa vui mừng được bao lâu, câu nói tiếp theo của Dương Nguyên Lãng làm nàng lại c·h·ế·t lặng.

Phạm Tư Nguyệt quả thật chịu đựng rất là khổ sở, chỉ là nàng cũng không muốn hiện ra một bộ dạng đáng ghét trước mặt của Dương Nguyên Lãng mà thôi.

Đối với vạn năm dài đằng đẵng mà nói, một trăm năm chỉ như trẻ con vừa mới sinh ra mà thôi.

Lý Thần Hy ôm lấy Dương Nguyên Lãng, gương mặt liền vui vẻ vô cùng, quả nhiên, Dương Nguyên Lãng vẫn là ăn chiêu này.

Lý Thần Hy sờ sờ cái mông, sau lưng có chút phát lạnh.

Năm nay hắn mới hơn một trăm tuổi mà thôi, cũng đã đột phá Chuẩn Đế sơ kỳ rồi, chí ít hắn cũng có hơn mười ngàn năm tuổi thọ có thể sống.

Hỏi xem toàn bộ thiên hạ, có ai nói một vị Chuẩn Đế sơ kỳ mới trăm tuổi là già a.

“Không cần nịnh bợ, chuyện của ta cùng Nhược Nam không giống như những gì ngươi tưởng tượng, còn về chuyện đó, ta vẫn giữ quan điểm củ!”

Lý Thần Hy dường như là hiểu rồi, dù Tiên Giới không có người sánh với nàng, y cũng mang nàng lên vị diện cao hơn để tìm, hai người bọn họ tư tưởng khác biệt, rất khó có thể tìm được tiếng nói chung a.

“Phốc!”

Rõ ràng trán vẫn bình thường, lại cười lên quái dị, làm cho hắn nổi cả da gà.

“Ngươi thật cố chấp. Đây là cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn!”

“Tốt.. Tốt. . Ngươi đúng là trò giỏi hơn thầy đó a!”

“Được thôi!”

“Đây là nguyên nhân chính sao?”

Hơi ngẩn người đôi chút, Dương Nguyên Lãng không nghĩ Lý Thần Hy lại hỏi câu hỏi này.

Dương Nguyên Lãng nhìn lại mới phát hiện, đám học viên xung quanh đã tiến vào Đế Linh Bí Cảnh không biết từ bao giờ, hiện tại bên ngoài cũng chỉ còn lại ba người bọn họ cùng một đám Đạo Sư, Cung Phụng bảo vệ lối ra vào.

Hai ngàn năm trước, lúc nàng làm sai, gây họa lớn, y cũng là dùng roi mây kia đánh mông nàng, nó đau đến nổi nàng tởn đến già.

“Ách!”

Trong khi Triệu Nhược Nam đã một trăm sáu mươi, theo lý thuyết của hắn là hắn nghé con gặm cỏ già hay sao.

“Dương Nguyên Lãng! Ngươi cảm thấy Triệu Nhược Nam thế nào?”

“Ngươi..!”

“Dương Nguyên Lãng! Ngươi làm ơn hiểu cho, đây là thế giới tu hành, không phải là thế giới phàm nhân đâu!”

Lý Thần Hy nghiến răng, nàng đã nói đến nước này, vì sao Dương Nguyên Lãng vẫn cố chấp như thế kia.

Chương 250: Nghé con gặm cỏ già