Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Chương 22

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Chương 22


“Thứ nhất, tôi và Từ Vãn Tinh không có quan hệ như anh nghĩ.

Mỗi người đều có hai mặt, Vệ Đông cũng không ngoại lệ.

Tân Ý ở phía sau gọi một tiếng nhưng không thấy cô quay đầu lại nên sau khi nghĩ nghĩ cô bé lại cầm lấy cái bánh mì bị vứt bỏ và cùng tính tiền.

Ngay sau đó cô móc từ trong cặp ra 30 đồng đưa qua: “Cảm ơn cậu, đây là tiền khám bệnh hôm qua.”

Từ Vãn Tinh: “Tên mập này miệng rộng quá!”

Thầy thể d·ụ·c: “Ai là Từ Vãn Tinh?”

Mập Mạp khoan thai tới muộn vừa lúc đụng phải cô thế là nhe răng ôm tay gào: “Làm gì thế, làm gì thế, này, này, trên lầu sao rồi?”

Từ Vãn Tinh mặt mày hớn hở giống một tráng hán, không hề nũng nịu mà duỗi tay cho cậu nhìn: “À, chút vết thương nho nhỏ này tôi chẳng thèm bỏ vào mắt.”

Mọi người: Hai vị đại ca các ngươi chậm rãi nói chuyện, chúng ta đi trước.

Loại hành động này cô mới thấy lần đầu trong đời.

Nhưng thế khác nào hại người hại mình.”

Nhưng dù cô không bỏ vào trong mắt thì lại có người để ý.

Phía sau truyền đến giọng mấy thiếu niên kia ——

Nhìn vết rách to hiển nhiên không thể giấu nên cô nghĩ cả buổi mới lôi hộp kim chỉ lão Từ giấu trong ngăn kéo ra.

“Không phải, mày nói xem nếu Vãn Tinh có ý với thằng kia thật thì trộm đồng phục hay q**n l*t gì đó còn nghe được, trộm thẻ học sinh làm gì?!” Dù trong lúc tức giận công tâm nhưng Vệ Đông vẫn cố hết sức tư duy logic.

“Vậy nếu tao nghĩ không thông thì sao?”

Cô đang do dự không biết nên mua một cái bánh mì xúc xích giá 3 tệ rưỡi hay bánh kem táo đỏ giá 2 tệ.

“Vậy tôi nói ba điều, nói xong tùy anh muốn làm gì thì làm.”

Qua ngày hôm sau tới lớp Từ Vãn Tinh thoải mái hào phóng chào hỏi Kiều Dã: “Tới sớm thế học bá.”

Kiều Dã quả thực bị mấy tên đầu gấu vây quanh, nhưng mặt cậu không đổi sắc, ngược lại chính là mấy tên đầu gấu kia lộ bộ dạng chần chừ.

Đại Lưu: “……”

Có lẽ một chữ bạn cũng không đúng lắm nhưng dưới quan hệ cạnh tranh bọn họ vẫn là người chung đường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng lúc tính tiền cô lại thấy một bóng dáng bụ bẫm chạy từ xa tới.

“Không tiền đồ, suốt ngày chỉ biết đánh nhau!” Từ Vãn Tinh liếc nhìn cậu ta một cái sau đó tiếp tục đi về phía phòng học, “Cậu có thể động não dùng đầu óc giải quyết vấn đề hay không? Cả ngày cứ đánh với g·i·ế·t, thực không giống người đứng đắn tí nào!”

Nhưng học kỳ này đã khác, mới đầu là vì phân cao thấp với Kiều Dã, dù sao cô cũng không thể nào thua được.

“Lấy tên của tôi.” Cậu hơi mỉm cười, nụ cười kia có một loại khí thế nói không nên lời.

Từ Vãn Tinh bước ra khỏi hàng trả lời: “Là em.”

Sách bài tập toán lại dày, sách của cả lớp quả là nặng kinh hoàng.

“Thứ hai, nếu hôm nay anh đánh tôi thật thì ngày mai chúng ta lại phải chạm mặt trong văn phòng.

Nhưng lúc Mập Mạp nói Vệ Đông lôi Kiều Dã đi thì cô mới ý thức được Vệ Đông cũng là một kẻ bất lương chuyên hút thuốc đánh nhau.

Kiều Dã ngây ra, lời tới bên miệng rồi lại nuốt về.

Cô có thiên phú nên cũng không phải nỗ lực gì nhiều, tùy tiện viết đã nghiền nát một đám bạn học cùng lớp.

Cậu trơ mắt nhìn Từ Vãn Tinh tươi như hoa đuôi c·h·ó mà xưng huynh gọi đệ với Vạn Tiểu Phúc, lại liên tục nói cảm ơn.

Vệ Đông trợn mắt hùng hổ: “Cùng lắm thì đuổi học, ông đây mà thèm sợ à?”

Từ Vãn Tinh nay đây mai đó cực kỳ hào phóng mà đeo cho Kiều Dã tấm huy chương “anh em tốt”.

Thầy giáo: “……”

Cô gái hắn thích chậm chạp không để ý nhưng ít nhất hắn cũng muốn một cơ hội cạnh tranh công bằng.

Cái này thật sự khiến Kiều Dã sửng sốt đến quên cả nói chuyện.

Vào tiết thể d·ụ·c bọn họ học thầy giáo mới, người này cơ bắp cuồn cuộn.

Nhìn bộ dạng của mấy đứa xem, cả đám tinh thần uể oải, không hề phấn chấn chút nào hết!”

Vệ Đông nhổ một cái mắng: “Tao quan tâm gì có lời hay không! Tất cả mọi người đều biết tao đang theo đuổi Từ Vãn Tinh, mày mới tới lại không nói rõ trước sau, cũng không chào hỏi bố mày một câu đã không nói một lời cướp người của ông đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tân Ý đứng bên cạnh cực kỳ hiểu chuyện nói: “Cậu mua bánh kem táo đỏ đi, bánh mì xúc xích để mình mua, sau đó chúng ta chia nhau ăn.”

Hắn sẽ làm gì Kiều Dã đây?

Nếu vì người con gái của mình mà bị đuổi học thì cũng đáng.”

“A? Cậu không ra tay? Vậy cậu ta —— cái gì, hóa ra cậu ta biết đánh nhau hả?”

Vốn tưởng với một người toàn mỹ trên có thể giải đề vật lý và toán Olympic, dưới có thể múa đao động thương như cô thì việc may vá nho nhỏ này khẳng định chỉ như trò chơi.

Không, phải, Từ, Vãn, Tinh, cậu, hả?!

Vệ Đông đột nhiên đập bàn bật dậy: “Là đứa nào loan tin này?”

Từ Vãn Tinh nhịn không được xì một tiếng sau đó ném cặp lên ghế sau đó quay đầu mặt mày hớn hở gọi: “Kiều Dã.”

Mấy nam sinh nhìn nhau, cuối cùng vẫn là kẻ truyền tin nóng mở miệng: “Chuyện này sớm đã được truyền khắp nơi.

Trong đầu cô hiện ra bộ dạng Xuân Minh lúc bị bắt nạt rồi nghĩ học bá cũng chẳng vạm vỡ hơn Xuân Minh là bao…… Từ Vãn Tinh càng nghĩ càng sợ, cô lấy tốc độ chạy nước rút mà phóng như điên, trời lạnh cũng không ngăn được cô đổ mồ hôi đầy người.

Trong đầu Vệ Đông lập tức như bị sét đánh mà nghĩ tới cảnh Từ Vãn Tinh năm lớp 10 đã xông phi vào sân bóng rổ vì bảo vệ người xa lạ.

Vào thời gian tổng vệ sinh trên hành lang của đám lớp 12 vang lên tiếng gầm giận dữ.

“Thế có phải quá dễ cho nó không?”

Từ Vãn Tinh: “Hả?”

Cuối cùng vẫn là Mập Mạp nhanh nhạy vội bổ sung: “Báo cáo thầy bạn Từ Vãn Tinh gặp vấn đề không khỏe mỗi tháng ấy ạ.”

“?”

Từ Vãn Tinh là đại biểu môn toán nên trước giờ truy bài cô phải ôm bài tập của cả lớp đưa tới cho La Học Minh.

Mập Mạp thở hồng hộc đỡ cửa của quầy bán quà vặt sau đó hổn hển nói: “Từ Vãn Tinh, mau, mau về lớp, Kiều, Kiều Dã ——”

Nhưng biết làm sao đây? May vá xấu thì quần áo cũng phải mặc, rốt cuộc cô cũng chỉ có vài món đồ, chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa cái này là một món cô thích nhất.

Cô thực sâu sắc cảm nhận được ác ý của vận mệnh.

Cả lớp: “……”

Giây tiếp theo Vạn Tiểu Phúc không nhường việc nhân đức cho kẻ khác mà vội bê một chồng bài tập thực dày lên sau đó vững vàng đi tới văn phòng.

Cô sắp tức đến hộc máu rồi đây này!

Từ Vãn Tinh nhìn Xuân Minh, không muốn nói chuyện tay mình bị thương, trong lúc ngắn ngủi cô dứt khoát nghiêng đầu nhìn Đại Lưu và ném vấn đề cho tên kia: “Làm gì có ai nói nửa vời thế? Kìa, mau nói cho rõ với thầy, thân thể tôi rốt cuộc không khỏe chỗ nào.”

Kiều Dã biết điều kiện nhà cô không tốt, tiền này kỳ thật cậu không muốn nhận nhưng Từ Vãn Tinh nhìn có vẻ tùy tiện có điều nội tâm cô rất kiên trì —— chỉ từ việc cô kiên quyết học Tae Kwon Do là có thể nhìn ra.

“Mày lấy cái gì để đảm bảo?”

Kiều Dã cười rồi bình tĩnh nói: “Một lời đã định.”

Từ Vãn Tinh: “……”

Suy nghĩ của đại ca đúng là không bình thường, trộm đồng phục thì thôi, trộm q**n l*t là ý gì……?

Mập Mạp vất vả lắm mới nói được trọn câu: “Kiều Dã bị Vệ Đông lôi đi rồi!”

Vệ Đông giãy giụa nửa phút nhưng không cãi lại được cái gì.

Điều duy nhất cậu có thể làm chính là trong lúc cô và đám Tiểu Phân Đội Ma Tương ra hành lang ngắm cảnh nói chuyện phiếm thì cậu nhận bài tập từ chỗ đại biểu môn học mang về đặt trên bàn cho cô.

“Sao mình có thể chiếm lợi của cậu như thế được!” Từ Vãn Tinh nhanh chóng quyết định cầm bánh mì xúc xích.

Đó chỉ là người xa lạ nhưng một khi bị bắt nạt thì cô cũng không nói hai lời mà xông đến, nếu hôm nay người bị bắt nạt là Kiều Dã, là đối tượng cô ái mộ thì ……

Cô cực khổ tiết kiệm tiền ăn tối, mỗi ngày tiết kiệm 1, 2 tệ mới được 30 đồng, thế mà cái tên quỷ keo xịt tóc kia vừa chém một dao cô đã không còn xu nào.

Hắn là ác bá nhưng cũng là thiếu niên nhiệt huyết ngay thẳng.

Cái áo khoác màu trắng của cậu giống như tỏa ánh hào quang, thiếu niên trong sáng như ánh trăng nhưng cả người lại cao ngạo không ai bằng.

Cái hộp kia còn chưa mở bao nhưng cô vẫn vội cầm ống tay áo khua múa một lúc sau đó nghiêm túc ra tay.

Bốn phía cười vang.

Hoặc lúc bạn học vội vàng đi qua đụng vào bàn khiến giấy bút của cô bị rơi ra thì cậu sẽ trầm mặc nhặt hộ rồi nghiêm túc trả lại.

Cô vừa định hét lớn một tiếng: “Mấy người định làm gì?!” nhưng lời còn chưa thốt ra thì đã nhận thấy có gì đó không đúng.

Kiều Dã không dây dưa với mấy kẻ này nữa, nói xong cậu nghiêm trang đi ra ngoài.

Cánh tay bị chém nên nhân lúc lão Từ còn chưa về nhà Từ Vãn Tinh vội lén lút giặt sạch áo rồi phơi ở nóc nhà.

Vệ Đông cắn răng: “Không thì sao? Động vào nó và để Từ Vãn Tinh trở mặt với tao à?”

Kiều Dã thấy hắn lộ vẻ mặt khó xử mới thong dong nói: “Nghĩ thông chưa? Nếu anh nghĩ thông rồi thì việc hôm nay chúng ta coi như chưa xảy ra.

Nửa giờ sau Từ Vãn Tinh trừng mắt nhìn ống tay áo xiêu xiêu vẹo vẹo và con rết khó coi xuất hiện trên đó.

Thậm chí trong giờ giải lao đi lấy nước nóng, lúc lướt qua bàn cô cậu thấy bình chỉ còn ít nước thế là cũng lơ đãng cầm lấy bình mang đi đổ đầy rồi bỏ vào chỗ cũ.

“Hở? Nhanh như vậy sao?” Mập Mạp khiếp sợ cảm thán, “Quả nhiên là Vãn Tinh, cậu vừa ra tay ác bá đã phải đo ván.”

“Đánh rắm!”

Cuối cùng thầy giáo tràn ngập nhiệt tình mà vỗ tay với mọi người và nói, “Đến đây, chúng ta cùng nhau luyện ném tạ!”

Kiều Dã là kẻ ngoài cuộc, dù có lòng hỗ trợ nhưng vì chần chừ nên cơ hội đều lướt qua.

Anh cũng không thể dùng bạo lực với mọi sinh vật giống đực tới gần cô ấy được.”

“Thứ ba, Từ Vãn Tinh là người có tính cách gì anh hẳn rõ hơn tôi.

Nếu tôi đoán không sai thì hồ sơ của anh đã chi chít tội, lúc này thêm tội mới sợ là thầy cô không để yên đâu.”

Lên sân thượng, đánh hội đồng hay yêu sớm đều đủ cả.

“Ơ, cứ thế thả nó đi à?”

Tôi sẽ không nói với Từ Vãn Tinh, anh cũng sẽ không thành kẻ ác trong lòng cô ấy.”

Kiều Dã thấy cô thu xong đặt trên bàn đếm đếm thì định mở miệng ai biết Vạn Tiểu Phúc lúc này vội chạy đến nói: “Từ Vãn Tinh, để tôi giúp cậu ôm đống này.”

Kiều Dã mặt không biểu tình: “Thôi cậu gọi học bá là được.”

Vệ Đông nghèn nghẹn nói, “Ông đây muốn quản đó thì làm sao?”

Có người ở bên cạnh phụ họa: “Đúng thế, đọc sách đáng quý nhưng tình yêu càng quý giá hơn.

Từ Vãn Tinh đưa lưng về phía cậu, mắt nhìn bảng đen mà cười.

Người ngồi phía sau giống như không nghe thấy gì mà lo đọc sách của mình.

Thế là cô dứt khoát quay đầu lại hỏi cậu: “Kiều Dã, thấy ai đụng đến bình nước của tôi không?”

Từ Vãn Tinh dừng chân nói, “Đã giải quyết.”

Lúc này hắn nổi trận lôi đình, nhanh chóng dẫn người đùng đùng g·i·ế·t tới lớp 11 số 3.

Từ Vãn Tinh đứng ở trên hành lang thu hết mọi hành động vào đáy mắt, sau đó cô không nhịn được thất thần một lát.

Mấy nam sinh theo bản năng lùi bước về phía sau.

Từ Vãn Tinh biết đạo lý này nhưng chưa từng đề phòng hắn.

Vệ Đông không thể tin được mà hỏi lại: “Cô ấy trộm lấy thẻ học sinh của thằng kia hả?”

Từ Vãn Tinh nghe thấy tin tức này là lúc cô đang ở quầy bán quà vặt.

Mặc kệ chúng tôi có quan hệ gì hay chỉ là bạn bè thì một khi cô ấy biết anh đánh tôi vậy anh cảm thấy sau này cô ấy sẽ nhìn anh bằng con mắt gì?”

Vệ Đông lập tức trợn mắt, môi giật giật không biết nói gì.

Kỳ thật một năm qua Từ Vãn Tinh chưa từng nghiêm túc với các môn toán, lý, hóa như thế này.

Còn không hài lòng hả? Thế là cô hoả tốc đổi lại: “Dã học bá? Kiều Dã học bá? Kiều bá bá? Dã bá bá?”

Lúc chuông vào học vang lên cô trở lại chỗ ngồi và lơ đãng hỏi: “Hả, ai lấy nước cho tôi vậy?”

Lời giải thích của Kiều Dã thật đúng là, vừa nghe đã biết là do học bá nói ——

Tất cả đều xuất phát từ tình yêu nhiệt tình với các số tự nhiên, từ niềm vui thích của cá nhân.

Mập Mạp trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng cô và chẳng hiểu gì sất.

“Đúng vậy.”

Đại Lưu: Trách tôi, tự dưng ăn no rửng mỡ không có việc gì làm mới chen miệng nói thế được chưa?!

Cho dù có thì trước khi cô ấy đồng ý cho anh theo đuổi và xác định quan hệ với anh thì anh chẳng có quyền gì nhúng tay vào các mối quan hệ khác của cô ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ Vãn Tinh mặt không biểu tình đi về phía phòng học, được nửa đường cô còn quay đầu chỉ vào Mập Mạp rồi làm tư thế cắt cổ.

“Đến văn phòng còn không dám đi thì có tư cách gì nói thích người ta chứ?”

Huống chi cậu ta kiêu ngạo như vậy, mặc kệ dưới tình huống như thế nào đều mạnh miệng đến muốn mệnh.

Nói ngắn lại thì Vệ Đông đã bị bưng bít một tin quan trọng, sau khi sự kiện xảy ra một tháng hắn mới biết.

Kiều Dã vẫn rất bình tĩnh, giống như cậu đang giảng bài cho cả lớp mà phân tích rõ ràng, có trật tự ——

Về phương diện thủ công tinh xảo này thì Từ Vãn Tinh quả thực dốt đặc cán mai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sắp tới kỳ thi giữa kỳ, luyện nhiều chút cũng không xấu.

Nhưng sau đó cô cứ thế liều mạng, cuối cùng lại cùng Kiều Dã từ thù thành bạn.

Vẫn là kẻ ban đầu có tố chất tương đối cao nên bình tĩnh cười nói: “Nhưng mà q**n l*t gì đó không phải độ khó lớn quá sao? Người bình thường có ai mang quần áo tắm rửa tới trường đâu? Cũng không thể ra tay lột từ trên người xuống chứ?”

Thói quen này dần trở nên tự nhiên, mỗi ngày vừa về tới nhà cô lập tức liều mạng với toán, lý, hóa, giống như nghiện thuốc.

Thầy giáo cực kỳ khí thế dạy dỗ học sinh: “Đám nhỏ bọn em bây giờ cả ngày chỉ biết chơi game, làm bài.

Kiều Dã nhàn nhạt nói: “Đuổi học không có gì nhưng đuổi học rồi anh đâu có gặp Từ Vãn Tinh được nữa.”

Kiều Dã trầm mặc vài giây mới nói: “Tôi có tên.”

Nhưng mà tưởng tượng luôn tốt đẹp hơn thực tế.

Chẳng qua cậu ta vẫn không nuốt được cục tức này: “Vậy mày phải đảm bảo với tao tuyệt đối không được có ý gì mờ ám với Vãn Tinh! Dù cho, dù cho thật sự có cái gì thì cũng phải báo với tao một tiếng, chúng ta cạnh tranh công bằng!”

Sau khi ngừng một lát cậu cũng không nhiều lời mà nhận lấy tiền và hỏi, “Cánh tay cậu sao rồi?”

“Không thông thì cùng lắm anh cứ theo kế hoạch cũ mà làm, đánh tôi một trận cho rồi.

Từ Vãn Tinh theo bản năng nghiêng người đi, tim cô đập chậm một nhịp, giây tiếp theo cô như chạy nạn mà vèo xuống dưới.

Ông bố thô kệch nuôi được một đứa con gái cũng thô kệch không kém.

Rồi xong! Ngày đầu tiên tay bị thương thì lại học ném tạ.

Không phải khoa trương đâu nhưng một đường này đúng là tro bụi mù mịt, hiệu quả không khác gì núi rung đất chuyển.

Mọi người không nói gì, Từ Vãn Tinh là mục đích chuyến này Vệ Đông ra tay nhưng cũng là uy h**p của hắn.

Cô ngồi xuống cầm lấy bình nước sau đó chậm rãi vặn cái nắp ra uống một ngụm nhỏ.

Học bá tay không thể gánh, vai không thể vác, cả người văn nhã như thế mà đánh nhau thì chẳng phải không có sức phản kháng ư?

Suốt một ngày này Từ Vãn Tinh đều sống trong sự chăm sóc ăn ý của mọi người.

Đúng là tri kỷ, nước nóng lạnh vừa phải, không nóng quá cũng không lạnh quá.

Chờ một chút, sự tình hình như không giống như cô nghĩ……?

Sau đó thầy giáo chỉ vào Mập Mạp nói: “Đứa thì dinh dưỡng quá thừa nên mập mạp ——” sau đó vị này lại chỉ Xuân Minh nói: “Hoặc là dinh dưỡng không tốt nên khô gầy ——”

“Cậu ta làm sao?”

Chả lẽ đám học bá đều thế này hả? Làm chuyện tốt không để lại tên thì thôi đã thế còn tặng tiếng thơm cho kẻ khác.

“Cái gì?”

Vệ Đông chần chờ.

Một phần vì trong mắt mọi người cô cũng là hạng không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết đánh nhau và có nhiều vấn đề.

Cuối cùng thầy vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Hiện tại đám nữ sinh đúng là thoải mái, cái này mà còn để cả lớp biết……” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa dứt lời cậu đã nghe thấy Đại Lưu ở bên cạnh lớn tiếng vang dội nói: “Báo cáo thầy, bạn Từ Vãn Tinh của lớp em không khỏe, không thể ném tạ!”

Từ Vãn Tinh tức quá hóa cười, cô quay đầu nhìn tầng cao nhất không một bóng người thì nói: “Cậu ta đâu có cần tôi ra tay.”

Bị điểm danh thế là Kiều Dã ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Không nhìn thấy, có lẽ là Tân Ý đi lấy nước thuận tiện lấy cho cậu luôn.”

Thầy giáo nhìn cô hỏi: “Em bị làm sao?”

Kiều Dã đứng trước cô nghe thấy ném tạ thì lập tức quay đầu nhìn cô và thấp giọng hỏi: “Có muốn xin nghỉ không?”

Điệu bộ của cậu như đi tản bộ, một màn nguy hiểm vừa rồi hình như không hề xảy ra.

Mày thấy có được không hả?”

Từ Vãn Tinh bừng tỉnh, hóa ra là người ta ngại cái danh xưng này không cụ thể, không biết là gọi ai nên cô nhanh chóng bổ sung một câu: “Được, Kiều học bá.”

Từ Vãn Tinh: “!!!”

Thầy thể d·ụ·c trầm mặc một lát sau đó ho khan hai tiếng và nói: “Nếu không khỏe thì không cần ném tạ mà về phòng học nghỉ ngơi đi.”

Không thể để cái tên ẻo lả này nhất cự ly rồi chiếm lợi thế được!

“Vệ lão ca dẫn người hùng hổ chạy đến lớp chúng ta nói mấy câu đã kéo người đi lên sân thượng, còn luôn miệng nói Kiều Dã đoạt người với hắn, mình thấy không ổn đâu!”

6 giờ rưỡi chiều, hoàng hôn chiếu những tia nắng cuối cùng lên người Kiều Dã.

Trong lòng còn nhớ thương 30 tệ tiền phí băng bó hôm qua.

Từ Vãn Tinh ném cái bánh trong tay lên giá thực phẩm sau đó quay đầu chạy về phòng học.

Thứ hai là bởi vì ít nhất khi Vệ Đông ở trước mặt cô luôn bày ra bộ dạng con cún con vô hại.

Từ Vãn Tinh thở ngắn than dài mà trở lại bàn học, nhưng cô chỉ bi thương 5 phút sau đó lại nhanh chóng liều mạng với bài tập toán, lý, hóa.

Nhưng cô không cảm thấy mình là người xấu.

Kỳ thật chuyện Từ Vãn Tinh trộm lấy thẻ học sinh của cái đứa chuyển trường kia đã xảy ra tháng trước, không chỉ khối 11 mà cả khối 12 cũng có không ít người biết.

Cậu thẳng lưng đứng trước mặt Vệ Đông và nói: “Giống như tôi đã nói, việc này không có lời.”

“……”

Đúng là không thở nổi mà.

Chờ một chút, là ai suốt ngày kêu đánh kêu g·i·ế·t? Là ai chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết vấn đề?

Vì là giáo viên mới nên vị này rất nghiêm khắc, không muốn để bọn nhỏ được tự do hoạt động trong giờ.

Nếu thực sự chọc Vệ Đông rồi cả đám lao vào đánh cậu ta răng rơi đầy đất thì phải làm sao đây?!

Chương 22: Chương 22

Mập Mạp sợ tới độ mặt biến sắc, cầu cứu khắp nơi: “Xong rồi, Từ Vãn Tinh muốn diệt khẩu!”

“……”

Cửa sắt trên sân thượng vẫn khóa, cô thở hồng hộc ngừng ở cửa liếc mắt một cái đã thấy Kiều Dã bị năm sáu người vây bên trong.

Vệ Đông cũng coi như biết nghe đạo lý, hắn híp mắt hằm hè nói: “Được, vậy ông đây cho mày một cơ hội, mau giải thích cho rõ.”

Kỳ thật Vệ Đông muốn hỏi lại tên mày thì có gì hơn người, nhưng lúc nhìn ánh mắt Kiều Dã hắn lập tức có ảo giác hình như tên này thực trâu bò……?

Chẳng qua mọi người lo cho cảm xúc của cậu nên mới không dám nói.”

Từ Vãn Tinh yên lặng nhìn cậu một lát sau đó cong miệng nói: “À, thế thì phải cảm ơn cậu ấy mới được.”

Hôm nay từ khu trò chơi về bọn họ còn có thể coi như cùng chung hoạn nạn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Chương 22