Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngôn Hoan

Biển Bình Trúc

Chương 14: 14: Cô Đã Đặt Xong Vé Máy Bay 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: 14: Cô Đã Đặt Xong Vé Máy Bay 2


Sầm Diên không dám ngủ, cô sợ bóng tối và ma.

Ai mà không muốn một bước lên trời.

Nhẹ tựa lông hồng, khẽ vuốt qua trái tim.

Cô muốn nói với anh, rằng cô bị bệnh, bệnh máu khó đông, căn bệnh di truyền và có thể sẽ không thể sinh cho anh một đứa con.

Em sẽ giúp anh hâm nóng."

Sau đó, cô mới nói, "Hồi nãy em..."

Hôm nay là đại tiệc của nhà họ Giang, Giang Kỳ Cảnh cũng được gọi về.

Chỉ đi hai bước, mắt cô tối sầm lại, mất đi ý thức.

Mãi đến tận bây giờ, cô ấy mới phản ứng lại.

Đối mặt với đứa con rể này, bà ta vẫn có chút kinh hãi.

Vì vậy, cô gật đầu: "Rất đẹp."

"Nghe nói ông chủ của chúng ta sống ở tầng 28.

"Cô không biết? Cô không biết tại sao người ta lại tức giận với cô?"

Giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên định, "Em thích."

- -----------

Thật kỳ lạ, người ta nói rằng sau khi qua đời mấy ngày, người ta sẽ vào giấc mơ của người thân, bạn bè để từ biệt họ.

Thương Đằng sững sờ một lúc, khẽ cau mày sau khi hiểu được câu nói của cô.

Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, chuyện quần áo không cần vội."

Từ lan can cửa sổ đưa đồ cho cô, anh đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, cười rạng rỡ: "Sầm Diên ngoan, đừng sợ."

Trong phòng khách rộng lớn, chỉ có một ngọn đèn được bật ở trong góc.

Biết được ông chủ gần đây sống ở nơi này, trong lòng cũng có chút tâm tư riêng.

Cô đã đặt xong vé máy bay trở về..

Sầm Diên nghe xong những lời của cô ấy, cô mỉm cười và cảm ơn.

Chuyện về đứa bé này cậu cũng đã được nghe từ Giang Yểu.

Khi suýt ngã, lưng cô áp vào lồng ngực rộng lớn của người đàn ông.

Vào ngày đầu tiên, bởi vì số lượng sinh viên đến trường quá ít, cô là người duy nhất chuyển đến ký túc xá.

Thấy cô mãi không trả lời, Thương Đằng hỏi đi hỏi lại: "Em thích không, thích đôi mắt của tôi không?"

Chỉ nói hôm nay chị gái và anh rể về nhà ăn cơm, nếu không có việc gì thì cũng quay lại cùng ăn một bữa.

Cô vén chăn đứng dậy và thấy quần áo đã được thay xong.

Thương Đằng nhướng mi, tầm mắt nhẹ nhàng rơi vào người cô.

Sầm Diên trầm mặc một lúc.

Sau khi uống một cốc nước, cuộc họp của Thương Đằng cũng gần như kết thúc.

Thương Đằng không nhìn cô: "Gần đây rất bận, đợi khi nào xong việc đã."

Cô ấy không phải là người tình nhỏ mà ông chủ bao nuôi chứ?"

Tô Diệc Chân hoảng sợ: "Thời tiết này cho dù bị cảm lạnh nhỏ cũng rất nguy hiểm.

- -----------

Nhưng cô chưa bao giờ hi vọng anh sẽ yêu cô.

Vài năm đầu khi mới đến Tầm Thành, Sầm Diên thường mất ngủ suốt đêm.

Không có chút tự tin nào, vốn nghĩ rằng anh sẽ từ chối.

Cô đứng dậy, vạt áo che ngang hông, vừa hay chạm đến đùi.

Anh ta nở nụ cười: "Không cần khách sáo ạ."

Sau khi trợ lý rời đi, Sầm Diên nhìn thẻ phòng, sau đó bước tới, đặt thẻ vào khu vực cảm ứng thang máy rồi quẹt thẻ.

Sau khi cúp điện thoại, Sầm Diên xem TV một lúc.

Hiện tại cô ấy đang liều mạng ăn kiêng để giảm cân, chỉ vì để vào đêm hội sắp tới có thể xuất hiện trước mặt công chúng với trạng thái tốt nhất.

Kỳ lạ đến nỗi Sầm Diên im lặng vài giây, mới xác nhận rằng cô đã nghe đúng.

Âm báo bận của điện thoại bị cúp máy vang lên bên tai.

Khi trời sắp tối, cửa phòng được mở ra.

Nhưng điều đó không ngăn được bọn họ chua ngoa.

Khuôn mặt, dáng người và khí chất của người đó, bọn họ quả thực không thể sánh được.

Miễn là có giấy tờ, mọi thứ khác đều dễ nói.

Thương Đằng không nhìn ra dấu vết nói dối trên mặt cô.

Nghe được lời nói của cô, Lưu Nhân đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu dịu đi rất nhiều: "Tối nay về nhà ăn cơm rồi mang Thương Đằng đi cùng."

Có vẻ như là thực sự chưa đăng ký.

Nhưng chưa từng để trong lòng.

Một lúc lâu sau, người đàn ông cuối cùng cũng thấp giọng hỏi: "Cô ấy còn chưa đi?"

Cô đẩy cửa và ra khỏi phòng.

Anh cầm lấy quần áo, đóng cửa lại: "Điềm Điềm vẫn luôn muốn gặp ông bà ngoại."

Nhưng chưa một lần mơ thấy người mình muốn gặp.

Bởi vì anh giống như người trời, dường như không quan tâm điều gì cả.

Giọng điệu thờ ơ.

Cuối cùng anh cũng ngoảnh mặt đi: "Ngày mai sẽ cho người đưa em về."

Từ trước đến nay, cô chưa từng được một lần gặp anh trong mộng.

Thấy cô thật lâu không có đáp lại, Lưu Nhân nói: "Câm rồi?"

Sầm Diên nghe lời đặt cốc nước xuống bàn, ngồi xuống ghế sô pha đối diện với anh.

Thực ra cũng không có cảm giác gì.

Sầm Diên lặng lẽ ngồi đó, không nói lời nào.

Giang Kỳ Cảnh nhìn đứa trẻ, hất văng cái ghế ra xa rồi quay trở lại phòng.

Anh cưới cô không phải vì tình yêu.

Chỉ sau khi vào nhà, anh mới phát hiện ra vai trái của mình đã phủ đầy tuyết.

Trông giống như một gia đình ba người bình thường.

Người Sầm Diên lung lay, hai tay chống bàn, nhất thời không đứng vững.

Sầm Diên lấy thẻ phòng và cảm ơn.

Sầm Diên thời gian đó luôn bị mất ngủ, cô sợ Kỷ Thừa không tìm thấy mình nên đã lấy trộm thuốc ngủ của mẹ.

Kỷ Thừa liền trốn bố mẹ, lặng lẽ ra khỏi nhà, trèo tường đến trường tìm cô, sợ cô đói, thậm chí còn mua cho cô một ít đồ ăn khuya.

Có thể những người phụ nữ khác sẽ không thể chịu đựng được.

Là cảm giác đau lòng.

Ôm ý nghĩ đó, cô mang đồ trong tủ lạnh ra.

Năm lớp 10, trường bắt đầu thực hiện chế độ ủy thác quản lý.

Lưu Nhân vừa nghe thấy giọng nói của anh, thái độ liền thay đổi 180 độ: "Tiểu Đằng, hôm nay cùng Sầm Diên về ăn cơm đi, đặc biệt kêu đầu bếp nấu món con thích."

Sau khi lấy tài liệu, anh ta đưa thẻ phòng cho Sầm Diên: "Thương tổng nhờ tôi giao cho cô."

Đây là một câu hỏi không cần phải suy nghĩ.

Lưu Nhân mừng quýnh, đang định nói tiếp.

Mẹ nói là vì biết cô sợ ma nên anh không dám đến gặp, sợ dọa cô sợ hãi.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Sầm Diên, cô ấy đã có cảm giác rất kỳ lạ, nhất thời không nói ra được.

Những người không trải qua nhiều khó khăn và sóng gió thì hiếm khi có loại cảm xúc như vậy.

Trợ lý sửng sốt một chút, còn tưởng rằng mình nghe lầm: "Cái gì?"

Sầm Diên nói được.

Thương Đằng dùng ngón tay tháo cà vạt, kéo xuống.

Đèn trong ký túc xá đã tắt lúc 9:30 tối.

Sau đó Tô Diệc Chân im lặng.

Mấy em gái ở quầy lễ tân nhìn cô chằm chằm một lúc, cho đến khi cô vào thang máy, họ mới mạnh dạn thì thầm với nhau.

Cô bước đến tủ lạnh và mở ra.

Lưu Nhân nghe được ngày tháng chính xác từ miệng anh, tảng đá lớn trong lòng liền đặt xuống.

Khuôn mặt đó giống như ngọc khắc, chỉ cần ngồi ở chỗ đó, dù không nói lời nào, cũng cho người ta cảm giác dễ chịu.

Lưu Nhân không ngờ Thương Đằng sẽ nói chuyện trực tiếp với bà ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

Nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, cậu mới biết hiếm khi chị ta nói sự thật.

Ai biết lại đồng ý.

Trước đây, dù gặp phải chuyện lớn, anh cũng bình tĩnh thoải mái.

Giọng nói trầm thấp như cũ, Sầm Diên lại có thể nghe ra cảm xúc có phần kỳ lạ.

Trời không quá sáng nên Sầm Diên không để ý thấy ánh mắt Thương Đằng dần dần ảm đạm: "Em thích không?"

Những gì biết được trong ngày cưới, cô vẫn còn nhớ đến bây giờ.

Cô nhìn thấy số liên lạc ở trên cùng màn hình, sau một hồi im lặng, cô nhấn kết nối.

Có lẽ anh đang có một cuộc họp từ xa, Sầm Diên không làm phiền anh, cố gắng thả nhẹ bước chân của mình.

Thương Đằng nói, "Khi nào cậu đi thì đưa thẻ phòng cho cô ấy."

Buổi sáng Lưu Nhân gọi đến.

Lưu Nhân nghe xưng hô kính trọng của anh, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Sầm Diên không nghĩ ra chuyện gì mà có thể khiến Thương Đằng không thể chấp nhận.

Chỉ là thỉnh thoảng, có tiếng bật lửa và âm thanh yếu ớt của điếu thuốc đang cháy lọt vào tai anh ta.

Nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn không nói.

Bất kể anh có tình cảm với Sầm Diên hay không, ít nhất họ cũng có được sự hậu thuẫn từ nhà họ Thương.

Mọi người làm việc ở đây đều biết chút ít, khách sạn này do Phong Quân làm chủ, đạt cấp năm sao, nhưng cũng chỉ là một doanh nghiệp nhỏ dưới trướng Phong Quân mà thôi.

Vậy mà lại biến mất trong ngọn lửa của mùa xuân năm đó.

Tô Diệc Chân đang làm móng, nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô, liền sững sờ: "Cô sao vậy?"

Sau khi vào phòng, cô bật đèn.

Nếu gặp phải người xấu thì trốn trong bóng tối, anh ta sẽ không thể tìm thấy em."

Đây là một cuộc hôn nhân không tình cảm.

Là quần áo của Thương Đằng, một chiếc áo sơ mi trắng.

Đưa cả quần áo cho cô.

Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95

Người trợ lý toát mồ hôi lạnh.

Ở quầy lễ tân, tư sắc các cô cũng không tệ.

Có tiếng nước chảy trong phòng tắm, hẳn là Thương Đằng ở bên trong.

Rồi anh cười.

Bước chân có chút không vững, nửa người cô dựa vào tủ lạnh làm điểm tựa để không bị ngã.

Đương nhiên, Sầm Diên cũng nhận ra bầu không khí kỳ lạ, cô đứng dậy và nói: "Em mang một ít thức ăn mà dì Hà đã làm cho anh.

Sầm Diên cầm một cốc nước và đưa nó cho anh.

Ngày 18, ngày giỗ của Kỷ Thừa.

Sầm Diên không nói.

Nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn không thể mơ thấy anh.

Sau khi trầm mặc hồi lâu, bà ta hỏi chủ đề mà mình quan tâm nhất với giọng điệu ngập ngừng: "Lần trước có nghe Diên Diên nói, hình như hai đứa còn chưa đăng ký?"

Sầm Diên đương nhiên nghe thấy những gì họ nói.

Nếu có thể được nhìn trúng thì quả là chênh lệch từ địa ngục lên thiên đường.

Dự báo thời tiết vẫn đang nhắc nhở người dân chú ý hơn khi đi du lịch, cẩn thận bị té ngã.

Trong máy tính, thỉnh thoảng người ta báo cáo với anh bằng tiếng Anh lưu loát.

Sầm Diên cầm cốc nước: "Ra là vậy."

Lưu Nhân xấu hổ cười cười, tự hỏi: "Cái này...!ông bà ngoại của Điềm Điềm dù sao cũng không phải chúng ta."

Ba cặp mắt đều nhìn anh, vẻ mặt Thương Đằng vẫn lãnh đạm, khẽ ậm ừ.

Sầm Diên ngập ngừng nói, "Em đang trong kỳ kinh nguyệt."

Tay anh đặt trên vai cô, vẫn còn hơi ẩm ướt.

Là con gái của Sầm Diên và tôi, mẹ đương nhiên là bà ngoại của nó."

Nghĩ đến lát nữa đợi anh trở về, sẽ giúp anh hâm nóng lại sau.

Lúc này cũng cảm thấy bầu không khí không ổn.

Anh không nói nữa, chỉ lặng lẽ ngồi đó, bất động.

Trần Điềm Điềm sợ hãi, đầu tựa vào trên vai Thương Đằng, thân thể khẽ run.

Bên cạnh cô, dỗ cô vào giấc ngủ.

Giọng điệu của Sầm Diên bất lực: "Anh ấy vẫn còn giận, đổi hôm khác đi."

Đương nhiên, Sầm Diên không biết những điều họ nói.

Một nụ cười ngoài mặt chứ không chạm tới đáy mắt anh.

Bên ngoài trời đã tối hoàn toàn, tuyết rơi dày đặc.

Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, vừa mở mắt ra đã thấy một vùng bóng tối rộng lớn.

"Chậc chậc chậc."

Sầm Diên lại bắt đầu cảm thấy choáng váng, chống tay lên bàn đứng vững: "Tôi cũng không biết."

Thậm chí có thể nhìn thấy nóc tòa khách sạn gần đó.

- -----------

Trợ lý đột nhiên có cảm giác như ngồi trên kim châm, nhìn thấy bộ dạng của họ như vậy, hẳn là đã xảy ra mâu thuẫn.

"Thích." (đọc tại Qidian-VP.com)

Vẫn còn một số chi tiết của bức tượng chưa hoàn hảo, Giang Kỳ Cảnh vốn định thức cả đêm, cuối cùng đã quay về sau khi nghe những lời bà mẹ nói qua điện thoại.

Nói một câu nhẹ nhàng: "Vất vả rồi."

- ---

Sầm Diên rót một cốc nước nóng và uống từ từ.

Thương Đằng không định giấu giếm: "Ngày 18, ngày đó tôi rảnh."

Tòa nhà văn phòng cao nhất khu trung tâm, từ đây nhìn ra có tầm nhìn rất bao quát.

Thương Đằng hôm nay có chút kỳ lạ.

Trước mặt giới thượng lưu thực sự, bà ta không dám phản bác.

Đột nhiên yên lặng, Sầm Diên nhận ra cuộc họp đã kết thúc.

Nhưng vợ chồng trẻ mâu thuẫn, sao lại hành hạ người ngoài cuộc như anh ta vậy? Anh ta chẳng qua chỉ tới đây để chạy việc vặt và lấy tài liệu mà thôi QWQ

Thương Đằng đang ngồi trước máy tính, nhìn văn kiện trên tay.

Sầm Diên nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống đất và tiếng bước chân của người đàn ông chạy tới.

"Thủ đoạn rất thông minh, kiên nhẫn thật.

Các ngón tay đặt trên chân của Thương Đằng từ từ siết chặt, quần tây bị nếp gấp đè lên.

Đứng ở cửa là tài xế của anh, cầm bộ quần áo mà Thương Đằng nhờ anh ta đến lấy ở nhà.

Là của Sầm Diên.

Rõ ràng là một người lạ, lần đầu gặp mặt, nhưng sự thờ ơ như đã nhìn thấu mọi thứ của cô khiến cô ấy cảm thấy hơi đau lòng.

Khi còn nhỏ, Sầm Diên rất rụt rè, sợ ma và bóng tối.

Chất lượng giấc ngủ của cô thực ra chỉ ở mức trung bình, đặc biệt sau khi bước vào môi trường lạ thì càng khó đi vào giấc ngủ hơn.

Đã ngồi ở chỗ này gần hai tiếng."

Đôi mắt của trợ lý không nhịn được mà liếc qua cô.

Có người gõ cửa, Thương Đằng bước tới mở cửa.

Trước khi hôn mê, giác quan cuối cùng còn cảm nhận được là thính giác.

Anh đứng dậy khỏi chiếc ghế xoay, đứng trước cửa sổ kính sát đất.

Khi nhìn thấy đứa trẻ trong vòng tay của Thương Đằng, lông mày của cậu lập tức nhăn lại.

Giống như là, không chỉ những điều nhỏ nhặt này mà đã xảy ra một chuyện khiến anh càng không thể chấp nhận được.

Sự việc cứ giải quyết như vậy, sau khi cúp điện thoại, anh đưa điện thoại lại cho Sầm Diên.

Cô thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu anh có thực sự là anh hay không.

"Em lấy cho anh ly nước nhé."

Tuyết ngừng rơi một lúc vào ban ngày và lại bắt đầu rơi vào ban đêm.

Lưu Nhân còn chưa kịp thu hồi nụ cười trên mặt, nghe được lời này của anh liền sửng sốt: "Cái...!cái gì?"

Ánh mắt Thương Đằng rơi vào trên chân cô, làn da trắng lạnh với vết bầm trên đó đặc biệt dễ thấy.

Đồng thời, anh hơi nhướng mắt nhìn Sầm Diên trong phòng khách.

Thương Đằng lại nói một cách bình tĩnh, "Tôi sẽ mang theo Điềm Điềm tới."

Nhưng hôm nay, anh dường như dễ dàng bị kích động bởi một vấn đề tầm thường.

Thương Đằng nhận thấy đôi môi của cô tái đi, có lẽ cơ thể vẫn chưa khôi phục.

Cô cũng không dám ngủ vì không biết Thương Đằng sẽ quay lại khi nào.

Sắc mặt Giang Cự Hùng trở nên không tốt lắm, Lưu Nhân cười khan một tiếng: "Vậy định khi nào thì đăng ký?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù sao với cái miệng của Giang Yểu, vừa mở miệng ra thì đã nói dối.

Thương Đằng ngoảnh mặt đi cởi áo khoác.

Cô rất hay nằm mơ.

Sầm Diên dùng màng bọc thực phẩm bọc kín đồ ăn và cho vào tủ lạnh.

Lúc này, ngay cả cô bé con khó coi kia cũng cảm thấy vừa mắt.

Quần áo của cô đã bị nồi canh trên tay bắn tung tóe khi ngất xỉu ngày hôm qua, cô không thể mặc lại.

Sầm Diên nói: "Anh ấy vẫn đang tắm."

Trợ lý đặc biệt đã theo Thương Đằng lâu như vậy, loại người nào cũng từng gặp, điều giỏi nhất chính là quan sát sắc mặt người khác.

Trợ lý gật đầu: "Vẫn ngồi đó."

Sau khi xuống xe, Thương Đằng một tay ôm lấy Trần Điềm Điềm, một tay cầm ô, Sầm Diên đi bên cạnh.

Thương Đằng trầm giọng trả lời câu hỏi của cô: "Em vừa mới ngất đi, bác sĩ nói em thiếu máu."

"Con bé theo họ Thương của tôi.

Lưu Nhân nghe vậy nhíu mày: "Cô làm gì vậy, tại sao nó lại tức giận với cô?"

So với phòng của Thương Đằng, không khí và cách trang trí của khách sạn ấm áp hơn.

Chẳng trách bà ta gọi cho cô sớm như vậy, hóa ra chỉ là để xác nhận xem cô có ở cạnh Thương Đằng hay không.

Bóng lưng mảnh mai và mềm mại ôm gọn trong chiếc áo dệt kim kia, tạo ra một vẻ đẹp mong manh không thể bị gió thổi hay phơi mình dưới ánh nắng mặt trời được.

Cô vẫn không cam tâm, một sinh mệnh khỏe khoắn như vậy, anh vẫn chưa thực hiện được ước mơ khoác lên mình bộ quân phục cảnh sát, trở thành cảnh sát phòng chống m* t** giống bố.

Bà ta quen bắt nạt kẻ yếu và sợ kẻ mạnh, giẫm lên kẻ thấp và bám lấy kẻ cao. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đủ thấy ông chủ của họ giàu cỡ nào.

Ngược lại, Tô Diệc Chân cảm thấy khó chịu: "Sao đột nhiên lại cảm ơn tôi?"

Chỉ có một chút ánh sáng từ phòng khách lọt vào cánh cửa đóng kín.

Khi hỏi những lời này, Giang Yểu và Giang Cự Hùng đều chuyển sự chú ý tới.

Thương Đằng nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, xoa dịu cảm xúc của bé: "Không sao đâu, đừng sợ."

Bản thân cô ấy là một thần tượng nổi tiếng bởi nhan sắc, thực lực chỉ ở mức trung bình.

"Trông dịu dàng thanh nhã, nhưng không ngờ lại là người bán thân lấy tiền."

Điều đó có nghĩa là bảo cô ở lại qua đêm.

Lưu Nhân không nói với cậu rằng hôm nay Thương Đằng sẽ đưa Trần Điềm Điềm tới.

Nụ cười nơi khóe mắt vẫn chưa thu lại, cô nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cô đã quan tâm đến tôi."

Vài ngày nữa phải bảo dì Hà làm cho cô một ít đồ ăn để bồi bổ khí huyết mới được.

Cái chạm lạnh lẽo, cô rùng mình nép trong vòng tay anh.

- -------------

Gọi cho Sầm Diên.

Thương Đằng không nhận: "Đặt trên bàn đi."

Khí chất yếu ớt quanh người cô giống y như Lâm Đại Ngọc.

Cảm xúc trong mắt thật khó diễn tả.

Anh đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha và lấy điện thoại ra khỏi tay cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nào biết sẽ bị người khác đi trước một bước.

Anh nói với cô: "Màn đêm dùng màu sắc của nó để bảo vệ em.

Đêm đó, anh ngồi bên ngoài ký túc xá của cô cả đêm.

Là một câu hỏi thật kỳ lạ.

Đầu bên kia điện thoại yên lặng, đã lâu không có tiếng động.

Ngay cả Lưu Nhân giỏi giao tiếp cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Bởi vì những câu hỏi này, không giống kiểu mà Thương Đằng sẽ hỏi.

Giữa chừng có nhận được một cuộc điện thoại của Tô Diệc Chân, bảo cô làm nhỏ vòng eo của váy lại.

"Hôm nay có trở về nhà không?"

Đều là món yêu thích của anh.

Cô đứng dậy: "Vậy em về trước."

Sầm Diên bước tới, rót một cốc nước: "Không sao, có hơi cảm lạnh."

Đợi thêm một chút, hôm nay tâm trạng của anh có vẻ không tốt lắm, không nên khiến anh thêm phiền.

Chương 14: 14: Cô Đã Đặt Xong Vé Máy Bay 2

Bữa ăn đó thật xấu hổ.

Anh ta cũng rất muốn trở thành một người đàn ông giàu có, ngay cả vợ cũng xinh đẹp như vậy.

Sầm Diên gật đầu: "Ra là vậy."

Sầm Diên cảm thấy anh bây giờ quá xa lạ.

Anh trầm giọng hỏi cô: "Mắt của tôi có đẹp không?"

Cùng một câu nói, Thương Đằng không thích nói hai lần, cũng không có kiên nhẫn.

Cô đứng dậy và đi đến quầy bar.

Vì vậy, nếu muốn trở mình thì chỉ có thể dựa vào nhan sắc.

Sầm Diên kéo chăn bông qua đỉnh đầu, cơ thể cô khẽ run lên.

Nhìn thấy trong mắt anh có vẻ mệt mỏi, Sầm Diên đau lòng hỏi: "Hôm nay anh đi làm có mệt không?"

Lưu Nhân không cùng cô nói chuyện phiếm, đi thẳng vào chủ đề: "Thương Đằng có ở bên cạnh cô không?"

Ngay cả bản thân Thương Đằng cũng không để ý đến chiếc ô cứ nghiêng về phía Sầm Diên.

Người đàn ông thở ra một hơi thật sâu, phun ra làn khói màu trắng xám.

Cánh cửa bị kéo sập lại, cả căn nhà như bị chấn động.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: 14: Cô Đã Đặt Xong Vé Máy Bay 2